Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 152: Cầu viện
Thân ảnh mặc y phục huyền mầu vẫn đứng ở chỗ cũ, cũng chưa mở miệng nói gì, nhưng lệ khí nặng nề giống như bị gió cuốn truyền tới lại trở lên rõ ràng vô cùng, ánh mắt sắc bén bắn ra từ đôi mắt hẹp dài giống như mũi nhọn của thanh hàn kiếm, tất cả đều hướng về phía Liên Mộ Hi phóng tới.
Bọn thị vệ theo hầu phía sau hắn hiển nhiên cũng thấy tình cảnh trong hoa viên vừa rồi, trông thấy cảnh An Dương Vương cùng Thái Tử ôm nhau cũng có chút kinh ngạc, mặc dù không biết Bệ Hạ vì sao lại tức giận, nhưng cái loại khí tức thô bạo vờn quanh lúc này thật sự khiến cho người ta không khỏi khiếp sợ, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mà cơn giận giữ này của Bệ Hạ không phải là hướng tới bọn họ.
Lưu Dịch tùy thị ở một bên, cũng nhìn thấy toàn bộ tình hình lúc này, trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh cũng bắt đầu hiện lên một tia lo lắng. Chẳng qua việc hắn lo lắng không phải là Bệ Hạ sẽ đối với Điện Hạ như thế nào, mà là cái vị An Dương Vương Liên Mộ Hi kia, y theo tâm tình lúc này của Bệ Hạ, trong chớp mắt có thể khiến cho thân thể của Liên Mộ Hi phân ra thành từng mảnh cũng không phải là việc không có khả năng.
Liên Mộ Hi bị đẩy tránh ra, vừa mới đứng vững, uy áp từ cách đó không xa truyền tới khiến cho hô hấp của hắn đông cứng lại. Mang theo chút nghi hoặc cùng kinh ngạc, nhìn về hướng uy áp phát ra, liền thấy được thân ảnh huyền mầu đang đứng bất động kia, uy nghi của Thương Hách Đế khiến người ta phải kinh hãi. Hắn cũng không rõ hắn đã làm gì chọc giận y, chả lẽ là mới vừa rồi …
Đang lúc suy đoán, bỗng nhiên một cỗ áp lực nặng nề đánh úp lại, vô hình vô ảnh, lại giống như cả người nằm giữa áp lực dưới đáy biển sâu, thương thế sau lưng vừa mới chuyển biến tốt một chút, vẫn chưa thực sự khỏi hẳn, làm sao có thể kháng cự được nội lực nặng nề như vậy, Liên Mộ Hi vừa há miệng muốn nói gì đó, bỗng kêu rên lên một tiếng, bên khóe miệng trào ra một ít máu.
“Mộ Hi tham kiến Bệ Hạ.” Tiếng nói khàn khàn, hắn cẩn thận hành lễ, không dám tiến lại gần, áp lực âm thầm đánh úp lại kia vì sao mà có, hắn cũng không dám tùy ý đoán. Vị Thương Hách Đế trước mặt mặc dù chưa nói gì, nhưng càng là như vậy, hắn lại càng cảm thấy được cỗ hơi thở khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như chỉ một khắc sau đây thôi hắn sẽ trở nên giống như Liên Sóc kia, ngay tại chỗ mất đi cái đầu trên cổ.
“Phụ Hoàng.” Kì Minh Nguyệt đi về phía Phụ Hoàng, lúc này trong lòng Phụ Hoàng nghĩ gì sao hắn lại không biết, chỉ là trước mắt cũng chưa phải lúc, An Dương và Liên Đồng đang chuẩn bị khai chiến, Trưởng lão của Liên Đồng lại có đám hỏi cùng Công Chúa Thương Hách, nếu An Dương Vương đang ở Thương Hách lại xảy ra chuyện gì, thế cục nguyên bản có thể khống chế lập tức sẽ trở nên đại loạn.
Vô luận như thế nào, Liên Mộ Hi trước mắt còn chưa thể động tới. Hoặc có lẽ nên nói, khi hắn còn ở Thương Hách thì chưa thể động tới.
Lệnh cho thị vệ phía sau Kì Hủ Thiên lui ra, Kì Minh Nguyệt đi đến bên cạnh y, nhìn thẳng đối diện với đôi mắt u ám âm trầm kia, sự tức giận cùng với sát ý bị áp chế đang hiện rõ ràng trong hai tròng mắt hẹp dài, trong lòng nhất thời hiểu, xem ra lần này Phụ Hoàng thật sự có ý giết Liên Mộ Hi.
Liếc mắt nhìn Lưu Dịch ở bên cạnh, Kì Minh Nguyệt nhướn mày nhìn người trước mặt: “Lại ghen tuông?”
“Minh Nhi rõ ràng biết, Phụ Hoàng tối không thể chịu được khi nhìn thấy chuyện gì.” Thần sắc vẫn là thâm trầm, đôi mắt hẹp dài nhìn Lưu Dịch đang đi hướng về phía Liên Mộ Hi, trong đôi mắt u ám chớp động tia sắc lạnh, lộ ra sự nguy hiểm.
Phụ Hoàng tối không thể gặp, đó chính là nhìn thấy hắn cùng với người khác thân cận và thấy hắn gặp nguy hiểm. Kì Minh Nguyệt hiểu rõ cười, dưới ống tay áo nắm lấy tay người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lại, phía sau cách đó không xa Liên Mộ Hi đang cùng Lưu Dịch nói gì đó, không có chú ý tới nơi này: “Hắn có ý với Minh Nguyệt, Phụ Hoàng không phải là không biết, nhưng tâm ý của Minh Nguyệt như thế nào, ta nghĩ Phụ Hoàng càng phải rõ ràng hơn chứ.”
Kì Hủ Thiên nhíu mày:”Tâm ý của Liên Mộ Hi sợ rằng không phải chỉ là để ý Minh Nhi, ngươi nếu còn tiếp tục sơ suất như vậy, xảy ra chuyện thì làm thế nào?” Trong ánh mắt chớp động, tia sắc lạnh vẫn chưa tiêu tan, ý muốn giết Liên Mộ Hi của hắn thủy chung vẫn chưa hề lui xuống. Bất luận là vì lí do gì, việc Liên Mộ Hi xuất hiện bên cạnh Minh Nhi thủy chung luôn khiến cho hắn để ý.
“Minh Nhi luôn tự biết đúng mực.” Thấy Liên Mộ Hi bị Lưu tổng quản bám trụ, Kì Minh Nguyệt buông cánh tay đang giữ chặt tay Kì Hủ Thiên ra, xoay người đi ra khỏi Ngự Hoa Viên: “Phụ Hoàng cũng biết trước mắt còn chưa đúng thời điểm.”
“Chờ lâu, nếu như bị con mồi phản phệ, Minh Nhi sẽ phải hối hận.” Hiển nhiên vẫn còn tức giận đối với việc Kì Minh Nguyệt ngăn cản y giết Liên Mộ Hi, Kì Hủ Thiên ngữ thanh trầm thấp, đem Kì Minh Nguyệt trước mặt kéo đến bên cạnh, lời nói lộ ra chút lạnh lùng, nhưng động tác lại rất ôn nhu.
“Minh Nguyệt biết, Phụ Hoàng là đang lo lắng cho ta.” Bước vào trong Huyễn Thiên Điện, Kì Minh Nguyệt bước vào phòng, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nhìn thấy thần sắc của hai người, biết là có chuyện không ổn, nhưng cũng không tiện nhiều lời, thi lễ rồi lui xuống, đi ra gian ngoài rồi khép cửa lại, còn đưa mắt quan sát xung quanh, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng vang từ bên trong truyền tới.
Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ ưu tư trong mắt đối phương. Bệ Hạ chưa từng lần nào có vẻ tức giận như thế với Điện Hạ, lần này lại không biết là vì chuyện gì. Đáng tiếc là chuyện giữa hai vị chủ tử, căn bản là các nàng không có quyền xen vào.
Hai người mang theo lo lắng rời đi, tình hình trong phòng lại không giống như các nàng nghĩ nặng nề như vậy.
Thấy Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên rời đi, Kì Minh Nguyệt liền đem người trước mặt ấn ngã xuống ghế, dán lên đôi môi ở trước mặt, hạ xuống mấy nụ hôn: “Nếu quả thực như lời nói của Phụ Hoàng, Minh Nguyệt xảy ra nguy hiểm, Phụ Hoàng tất nhiên sẽ không ngồi xem, ta sẽ không hồ đồ, cũng tin tưởng Phụ Hoàng sẽ không để cho ta gặp chuyện không may.”
Nghe những lời nói khe khẽ bên tai, còn có sự đụng chạm nhẹ trên môi, Kì Hủ Thiên nào còn có nửa điểm tức giận. Liên Mộ Hi ôm Minh Nguyệt khiến hắn giận dữ, nhưng càng làm hắn tức giận hơn đó là việc Minh Nhi sơ suất mất cảnh giác với Liên Mộ Hi.
“Là do Minh Nhi tin tưởng Phụ Hoàng, hay vẫn là do nghĩ muốn đem Phụ Hoàng bức điên, lời này đâu phải là có thể dễ dàng nói a.” Kì Hủ Thiên một tay ôm hắn kéo tới trước ngực, ở trên môi hắn cắn một cái thật mạnh, mới lại từ từ chậm rãi liếm qua: “Minh Nhi không cho ta lấy tính mạng của hắn, nhưng Liên Mộ Hi không thể tiếp tục ở lại trong cung, qua mấy ngày nữa để hắn quay về An Dương đi, bằng không, Phụ Hoàng cũng không thể cam đoan một hôm nào đó hắn có thể xảy ra chuyện gì hay không.”
“Liên Mộ Hi nội phủ ngũ tạng đã bị chưởng lực của Phụ Hoàng gây thương tích, hơn nữa ngoại thương sau lưng cũng chưa lành, Phụ Hoàng còn muốn như thế nào nữa?” Dù chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng một kích ám chưởng của Phụ Hoàng đối với Liên Mộ Hi ở trong Ngự Hoa Viên kia, hắn vẫn là nhìn thấy. Chiếu theo tình hình này, Liên Mộ Hi nếu còn tiếp tục ở lại thêm mấy ngày, nói không chính xác đợi tới khi hắn phải quay trở về, cũng chẳng còn mạng để mà về nữa.
“Minh Nhi nên biết, lúc ấy còn chưa giết hắn, đã là Phụ Hoàng hết sức nhẫn nại.” Kì Hủ Thiên tựa vào ghế, ôm lấy Kì Minh Nguyệt trong tay, ngữ thanh lạnh như băng, nếu không phải Minh Nhi cố ý ngăn cản, Liên Mộ Hi lúc này đã sớm là một khối tử thi rồi.
“Liên Mộ Hi còn có chỗ dùng.” Ánh mắt hơi hạ xuống, nhớ tới Liên Mộ Hi, vẻ mặt Kì Minh Nguyệt có chút thâm trầm không rõ: “Duệ U mà lần trước hắn nhắc tới, hẳn là người đứng phía sau An Dương, cũng chính là người điều khiển An Dương phát binh với Liên Đồng lúc này, Liên Mộ Hi đối với hắn cũng có điều kiêng kị, mà y đối với việc hắn phát binh với Liên Đồng cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên là đối với lần giao chiến này, An Dương đã sớm có mưu đồ rồi.”
“Từ nhiều năm trước đã nhìn ra An Dương đối với thiên hạ có dã tâm, chẳng qua là tới lúc này tân quân đăng ngôi, mới có hành động, có thể thấy được tác động của Duệ U ở trong đó. Cái vị gọi là tân vương Liên Mộ Hi này, cũng bất quá chỉ là con rối trong tay hắn mà thôi, việc Liên Mộ Hi đến Thương Hách, chỉ sợ không phải chỉ là vì Minh Nhi.”
“Đúng là bởi vì vậy, Minh Nguyệt mới không muốn để cho hắn chết quá nhanh.” Tình ý của Liên Mộ Hi với hắn bất luận là thật hay giả, đều trở thành lý do ở lại Thương Hách, đáng tiếc thời gian từ đó tới giờ, lại chưa nhìn ra đến tột cùng hắn là vì lí do gì mà đến, nghe lời hắn nói trước đó cũng không phát giác ra cỗ tình ý kia là do hắn làm bộ.
Như thế, mới lại càng cổ quái, nếu nói Liên Mộ Hi là do Duệ U giúp đỡ đi lên ngôi vị hoàng đế, bản thân hắn chính là người giống như vẻ ngoài hắn biểu hiện ra, là kẻ si tình, thì thật khiến cho người ta khó tin, huống chi lần trước hắn còn ngửi được mùi hương kia …
Kì Minh Nguyệt ngồi thẳng ở bên cạnh, nửa tựa vào lồng ngực Kì Hủ Thiên, ngưng thần trầm tư. “Minh Nhi còn đang suy nghĩ chuyện gì?” Kì Hủ Thiên kéo hắn siết vào trong lồng ngực nói: “Cũng đừng nói với Phụ Hoàng là đang suy nghĩ tên Liên Mộ Hi kia.”
Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu, lắc đầu nói với Kì Hủ Thiên: “Liên Mộ Hi không thể khinh thường, nhưng thi thể nữ tì trong Ngự Hoa Viên kia cũng không thể không để ý, gần đây trong cung cũng không được an ổn, An Dương cùng Liên Đồng lại giao chiến, Thương Hách cũng không thể trì hoãn được mãi, đại chiến sắp xẩy ra, những bất ổn trong cung hiện nay càng không có lợi cho thế cục hiện tại, nếu những chuyện cổ quái xẩy ra trong cung đồn đãi ra ngoài, khiến cho lòng dân bất an, liền thật sự có thể xẩy ra đại loạn.”
Chiến tranh giữa ba nước có thể khống chế, nhưng một khi dân tâm hỗn loạn, cũng không phải là có thể dễ dàng trấn an.
“Minh Nhi quả thực là thích hợp với vị trí Thái Tử này, xem ra phần tư tâm này của Phụ Hoàng cũng không sai lầm a.” Kì Hủ Thiên tán thưởng một câu, Minh Nhi đối với mọi việc xảy ra đều có sự bình tĩnh hơn người thường, có lẽ là có quan hệ tới kiếp trước của Minh Nhi.
Kì Minh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, cánh tay vây quanh mình lại càng bị siết chặt hơn, không khỏi có chút kì quái nhìn Kì Hủ Thiên. Nhìn thấy sự ôn nhu trong đôi mắt ám trầm kia, hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh, không nghĩ tới những năm gần đây… Phụ Hoàng mặc dù không nói, nhưng vẫn vì quá khứ của mình mà đau lòng a.
Cũng không nói gì, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu đi, đôi môi khẽ chạm nhẹ vào đôi bạc thần kia, hai đôi môi dán chặt, nhẹ nhàng va chạm, hơi thở khẽ phất, cảm thụ được độ ấm trong hô hấp của nhau, thẳng đến Kì Hủ Thiên không thể thỏa mãn với việc chỉ khẽ chạm như thế, đem đầu của Kì Minh Nguyệt khẽ nâng lên một chút, hôn thật sâu xuống.
“Ngôi vị Thái Tử của Minh Nguyệt, vốn dĩ cũng chỉ vì Phụ Hoàng, bằng không ai muốn đi để ý cái chỗ phiền toái này chứ, sống chết của kẻ khác như thế nào, cũng chẳng có quan hệ gì với ta.” Liếm liếm môi,Kì Minh Nguyệt khẽ gảy mấy lọn tóc rơi vãi trên người, không chút để ý nhếch lên khóe miệng: “Nhưng nếu thân đã là Thái Tử, vì Thương Hách của Phụ Hoàng, Minh Nguyệt cũng chỉ có thể vì Phụ Hoàng mà xuất lực, tóm lại bất luận Minh Nguyệt làm gì, Phụ Hoàng đều sẽ duy trì, có phải không?”
“Minh Nhi muốn làm chuyện gì?” Kì Hủ Thiên không hề xem nhẹ mạt u lãnh vừa xẹt qua trong đáy mắt hắn kia.
“Chỉ là tính toán cùng Phụ Hoàng giống nhau thôi, Phụ Hoàng đừng nói cho ta biết, An Dương liên tục trêu chọc Thương Hách như vậy, ngươi có thể dễ dàng buông tha, còn có Liên Đồng…” Nhắc tới Liên Đồng, Kì Minh Nguyệt lại nhớ tới vị Nữ Hoàng chưa từng gặp mặt kia: “Lạc Phi Yên tựa hồ vẫn còn có tình ý với Phụ Hoàng, nói vậy Phụ Hoàng cũng khó xuống tay với Liên Đồng đi.”
“Bây giờ đến phiên Minh Nhi ghen tuông?” Kì Hủ Thiên cười khẽ: “Đối với Lạc Phi Yên kia, Phụ Hoàng quả thật cần phải cảm tạ…” Chờ Kì Minh Nguyệt khó hiểu nhìn lại hắn, đã thấy cặp mắt mắt hẹp dài kia vẫn đang nhìn mình chăm chú, khinh ngữ trầm thấp vẫn tiếp tục vang lên bên tai: “Nếu không phải là có bạch phù của Liên Đồng, Phụ Hoàng liền phải lo lắng không biết có làm Minh Nhi bị thương hay không.”
Ý ám muội trong giọng nói muốn ám chỉ chuyện gì, Kì Minh Nguyệt sao lại không biết, trong mắt tràn đầy ý cười: “Nguyên lai ở trong mắt Phụ Hoàng, Liên Đồng cũng chỉ có vật ấy là đáng giá được coi trọng?” Khóe miệng khẽ nhếch, hắn tiếp tục nói: “Ý của Phụ Hoàng, cho dù là Liên Đồng cũng sẽ không nương tay? Cho dù là Lạc Phi Yên gửi thư tới xin cầu viện?”
“Minh Nhi cùng Phụ Hoàng tâm ý tương thông, sao lại không biết ý của Phụ Hoàng.” Ánh mắt khép hờ, ý cười vừa rồi trên môi Kì Hủ Thiên đã biến mất, ôm ấp Kì Minh Nguyệt, trong đôi mắt bán hạp lộ ra một chút hứng thú cùng tia sáng lạnh như băng. “Nếu thiên hạ phải loạn, muốn dâng đến cho Thương Hách ta, ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”
“Quả nhiên là vậy, xem ra lần này, Phụ Hoàng cũng không tính toán bỏ qua.” An Dương đã khơi mào phân tranh trước, mặc dù tạm thời bị áp chế, sau này chắc chắn cũng sẽ có lúc tro tàn lại bùng cháy, không bằng nhân lúc này giải quyết triệt để. “Thế chân vạc giữa tam quốc cũng đã tồn tại đủ lâu rồi, hiện tại, cũng nên là thời điểm nhất thống.”
“Thiên hạ nhất thống, nghe có vẻ không tồi.” Ngữ thanh thản nhiên giống như chỉ là một chuyện bình thường nhỏ nhặt khiến bản thân cảm thấy hứng thú, Kì Hủ Thiên cúi đầu đối diện cùng Kì Minh Nguyệt, ở trên khóe môi khẽ nhếch của hắn hạ xuống một nụ hôn. “Có Minh Nhi ở bên canh, trò chơi này sẽ càng trở nên thú vị, chỉ cần Minh Nhi chớ để xảy ra việc gì nguy hiểm là được.”
“Phụ Hoàng nghĩ đến Minh Nguyệt có thể xảy ra chuyện gì?” Vòng tay ôm lấy cổ Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhướn mày: “Nếu Phụ Hoàng đã sớm có dự định, lúc ngươi đánh trận, ta ở lại trong cung thay người xử lý quốc sự cho tốt cũng được.” Liền giống như lúc trước đã nói với Hồng Tụ và Oánh Nhiên, nếu hắn đi theo y, chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi.
“Bệ Hạ, Thái Tử Điện Hạ, có quốc thư từ Liên Đồng truyền tới.” Ngoài cửa, thanh âm bẩm báo của Lưu Dịch truyền tới, nghe báo như vậy, hai người trong phòng cũng không hề hiện ra vẻ ngạc nhiên.
“Vào đi, xem trong thư nói gì đó? Ngươi thay trẫm nhìn xem.” Kì Hủ Thiên vẫn tựa vào ghế, Kì Minh Nguyệt cũng vẫn ngồi ở bên cạnh tựa vào trong ngực y, Lưu Dịch bước vào phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không thấy kỳ lạ, hoặc cũng có thể nói là do đã quen.
“Trong quốc thư nói, là vì chuyện giao chiến với An Dương, Liên Đồng không thể tiếp tục kiên trì kéo dài, mấy lần cố gắng coi như thắng trận, nhưng cũng thiệt hại nghiêm trọng, đã dẫn tới khủng hoảng thực lực quốc gia, lúc này hướng tới Thương Hách ta cầu viện để cùng đối chiến với An Dương.” Lưu Dịch vô cùng đơn giản đem nội dung của quốc thư bẩm báo, trong đó có chút chuyện cũng không nhắc tới. Đó đều là những lời Nữ Hoàng Liên Đồng cùng Bệ Hạ ôn chuyện, theo hắn thấy, này đó vẫn là nên lược bớt đi, đỡ thừa thãi.
“Quả nhiên là tới đây. » Kì Minh Nguyệt liễm hạ ánh mắt, tiếp tục vuốt ve lọn tóc trong tay, ngón tay của Kì Hủ Thiên lại lướt qua phần xương quai xanh trước ngực, cảm nhận được phiến da trắng nõn kia, tuỳ ý hỏi một câu: « Trong thư có ý thúc giục không? »
Lưu Dịch khom người trả lời: “Bẩm Bệ Hạ, là thư do Nữ Hoàng Liên Đồng tự tay viết, cũng phù hợp với quốc lễ, nhưng không thấy có ý thúc giục gì.” Cúi thấp đầu xuống, hắn tự nhiên biết, những hình ảnh trước mặt, cái gì không nên xem vẫn là không nên xem.
Ở trong cung lâu ngày, sự độc chiếm của Bệ Hạ đối với Điện Hạ sâu tới mức nào, người khác có lẽ không biết, nhưng nhiều năm đã trôi qua, hắn lại biết rất rõ ràng, nếu là không cẩn thận nhìn thấy những gì không nên nhìn, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi bị trách phạt.
Không biết hai người đang làm những gì, trong phòng lặng yên không hề có một tiếng động, đợi trong chốc lát, mới nghe thấy có tiếng nói vang lên, ngữ thanh không nhanh không chậm, tựa hồ lộ ra chút sung sướng.
“Vậy liền bỏ qua đi.”
Tuỳ ý một câu, liền đã quyết định kết quả của lá quốc thư của Liên Đồng này. Bệ Hạ cái gọi là bỏ qua, thật sự chính là bỏ qua, thẳng đến bị long đong khốn khổ cũng sẽ không có người để ý đến.
“Vâng” Lưu Dịch lên tiếng đáp. Chiến tranh giữa hai nước càng lúc càng kịch liệt, Nữ Hoàng Liên Đồng mặc dù có năng lực, chỉ sợ cũng không thể kéo dài được bao lâu, lúc này không ngại mất mặt tự tay viết thư cầu cứu, đáng tiếc, Bệ Hạ đối với tình cảm khi xưa không hề có nửa điểm lưu luyến.
Yên lặng đẩy cửa ra, Lưu Dịch cúi thấp đầu lui ra ngoài, xoay người đóng cửa lại.
Quốc thư của Liên Đồng đang cầm trong tay, hắn xoay người đi ra ngoài, lần này, xem ra An Dương cùng Liên Đồng, khó có thể thoát khỏi bàn tay của Bệ Hạ.
_____ Hết chính văn chương thứ 152_____
Bọn thị vệ theo hầu phía sau hắn hiển nhiên cũng thấy tình cảnh trong hoa viên vừa rồi, trông thấy cảnh An Dương Vương cùng Thái Tử ôm nhau cũng có chút kinh ngạc, mặc dù không biết Bệ Hạ vì sao lại tức giận, nhưng cái loại khí tức thô bạo vờn quanh lúc này thật sự khiến cho người ta không khỏi khiếp sợ, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may mà cơn giận giữ này của Bệ Hạ không phải là hướng tới bọn họ.
Lưu Dịch tùy thị ở một bên, cũng nhìn thấy toàn bộ tình hình lúc này, trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh cũng bắt đầu hiện lên một tia lo lắng. Chẳng qua việc hắn lo lắng không phải là Bệ Hạ sẽ đối với Điện Hạ như thế nào, mà là cái vị An Dương Vương Liên Mộ Hi kia, y theo tâm tình lúc này của Bệ Hạ, trong chớp mắt có thể khiến cho thân thể của Liên Mộ Hi phân ra thành từng mảnh cũng không phải là việc không có khả năng.
Liên Mộ Hi bị đẩy tránh ra, vừa mới đứng vững, uy áp từ cách đó không xa truyền tới khiến cho hô hấp của hắn đông cứng lại. Mang theo chút nghi hoặc cùng kinh ngạc, nhìn về hướng uy áp phát ra, liền thấy được thân ảnh huyền mầu đang đứng bất động kia, uy nghi của Thương Hách Đế khiến người ta phải kinh hãi. Hắn cũng không rõ hắn đã làm gì chọc giận y, chả lẽ là mới vừa rồi …
Đang lúc suy đoán, bỗng nhiên một cỗ áp lực nặng nề đánh úp lại, vô hình vô ảnh, lại giống như cả người nằm giữa áp lực dưới đáy biển sâu, thương thế sau lưng vừa mới chuyển biến tốt một chút, vẫn chưa thực sự khỏi hẳn, làm sao có thể kháng cự được nội lực nặng nề như vậy, Liên Mộ Hi vừa há miệng muốn nói gì đó, bỗng kêu rên lên một tiếng, bên khóe miệng trào ra một ít máu.
“Mộ Hi tham kiến Bệ Hạ.” Tiếng nói khàn khàn, hắn cẩn thận hành lễ, không dám tiến lại gần, áp lực âm thầm đánh úp lại kia vì sao mà có, hắn cũng không dám tùy ý đoán. Vị Thương Hách Đế trước mặt mặc dù chưa nói gì, nhưng càng là như vậy, hắn lại càng cảm thấy được cỗ hơi thở khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, giống như chỉ một khắc sau đây thôi hắn sẽ trở nên giống như Liên Sóc kia, ngay tại chỗ mất đi cái đầu trên cổ.
“Phụ Hoàng.” Kì Minh Nguyệt đi về phía Phụ Hoàng, lúc này trong lòng Phụ Hoàng nghĩ gì sao hắn lại không biết, chỉ là trước mắt cũng chưa phải lúc, An Dương và Liên Đồng đang chuẩn bị khai chiến, Trưởng lão của Liên Đồng lại có đám hỏi cùng Công Chúa Thương Hách, nếu An Dương Vương đang ở Thương Hách lại xảy ra chuyện gì, thế cục nguyên bản có thể khống chế lập tức sẽ trở nên đại loạn.
Vô luận như thế nào, Liên Mộ Hi trước mắt còn chưa thể động tới. Hoặc có lẽ nên nói, khi hắn còn ở Thương Hách thì chưa thể động tới.
Lệnh cho thị vệ phía sau Kì Hủ Thiên lui ra, Kì Minh Nguyệt đi đến bên cạnh y, nhìn thẳng đối diện với đôi mắt u ám âm trầm kia, sự tức giận cùng với sát ý bị áp chế đang hiện rõ ràng trong hai tròng mắt hẹp dài, trong lòng nhất thời hiểu, xem ra lần này Phụ Hoàng thật sự có ý giết Liên Mộ Hi.
Liếc mắt nhìn Lưu Dịch ở bên cạnh, Kì Minh Nguyệt nhướn mày nhìn người trước mặt: “Lại ghen tuông?”
“Minh Nhi rõ ràng biết, Phụ Hoàng tối không thể chịu được khi nhìn thấy chuyện gì.” Thần sắc vẫn là thâm trầm, đôi mắt hẹp dài nhìn Lưu Dịch đang đi hướng về phía Liên Mộ Hi, trong đôi mắt u ám chớp động tia sắc lạnh, lộ ra sự nguy hiểm.
Phụ Hoàng tối không thể gặp, đó chính là nhìn thấy hắn cùng với người khác thân cận và thấy hắn gặp nguy hiểm. Kì Minh Nguyệt hiểu rõ cười, dưới ống tay áo nắm lấy tay người bên cạnh, nghiêng đầu nhìn lại, phía sau cách đó không xa Liên Mộ Hi đang cùng Lưu Dịch nói gì đó, không có chú ý tới nơi này: “Hắn có ý với Minh Nguyệt, Phụ Hoàng không phải là không biết, nhưng tâm ý của Minh Nguyệt như thế nào, ta nghĩ Phụ Hoàng càng phải rõ ràng hơn chứ.”
Kì Hủ Thiên nhíu mày:”Tâm ý của Liên Mộ Hi sợ rằng không phải chỉ là để ý Minh Nhi, ngươi nếu còn tiếp tục sơ suất như vậy, xảy ra chuyện thì làm thế nào?” Trong ánh mắt chớp động, tia sắc lạnh vẫn chưa tiêu tan, ý muốn giết Liên Mộ Hi của hắn thủy chung vẫn chưa hề lui xuống. Bất luận là vì lí do gì, việc Liên Mộ Hi xuất hiện bên cạnh Minh Nhi thủy chung luôn khiến cho hắn để ý.
“Minh Nhi luôn tự biết đúng mực.” Thấy Liên Mộ Hi bị Lưu tổng quản bám trụ, Kì Minh Nguyệt buông cánh tay đang giữ chặt tay Kì Hủ Thiên ra, xoay người đi ra khỏi Ngự Hoa Viên: “Phụ Hoàng cũng biết trước mắt còn chưa đúng thời điểm.”
“Chờ lâu, nếu như bị con mồi phản phệ, Minh Nhi sẽ phải hối hận.” Hiển nhiên vẫn còn tức giận đối với việc Kì Minh Nguyệt ngăn cản y giết Liên Mộ Hi, Kì Hủ Thiên ngữ thanh trầm thấp, đem Kì Minh Nguyệt trước mặt kéo đến bên cạnh, lời nói lộ ra chút lạnh lùng, nhưng động tác lại rất ôn nhu.
“Minh Nguyệt biết, Phụ Hoàng là đang lo lắng cho ta.” Bước vào trong Huyễn Thiên Điện, Kì Minh Nguyệt bước vào phòng, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên nhìn thấy thần sắc của hai người, biết là có chuyện không ổn, nhưng cũng không tiện nhiều lời, thi lễ rồi lui xuống, đi ra gian ngoài rồi khép cửa lại, còn đưa mắt quan sát xung quanh, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe thấy một vài tiếng vang từ bên trong truyền tới.
Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy vẻ ưu tư trong mắt đối phương. Bệ Hạ chưa từng lần nào có vẻ tức giận như thế với Điện Hạ, lần này lại không biết là vì chuyện gì. Đáng tiếc là chuyện giữa hai vị chủ tử, căn bản là các nàng không có quyền xen vào.
Hai người mang theo lo lắng rời đi, tình hình trong phòng lại không giống như các nàng nghĩ nặng nề như vậy.
Thấy Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên rời đi, Kì Minh Nguyệt liền đem người trước mặt ấn ngã xuống ghế, dán lên đôi môi ở trước mặt, hạ xuống mấy nụ hôn: “Nếu quả thực như lời nói của Phụ Hoàng, Minh Nguyệt xảy ra nguy hiểm, Phụ Hoàng tất nhiên sẽ không ngồi xem, ta sẽ không hồ đồ, cũng tin tưởng Phụ Hoàng sẽ không để cho ta gặp chuyện không may.”
Nghe những lời nói khe khẽ bên tai, còn có sự đụng chạm nhẹ trên môi, Kì Hủ Thiên nào còn có nửa điểm tức giận. Liên Mộ Hi ôm Minh Nguyệt khiến hắn giận dữ, nhưng càng làm hắn tức giận hơn đó là việc Minh Nhi sơ suất mất cảnh giác với Liên Mộ Hi.
“Là do Minh Nhi tin tưởng Phụ Hoàng, hay vẫn là do nghĩ muốn đem Phụ Hoàng bức điên, lời này đâu phải là có thể dễ dàng nói a.” Kì Hủ Thiên một tay ôm hắn kéo tới trước ngực, ở trên môi hắn cắn một cái thật mạnh, mới lại từ từ chậm rãi liếm qua: “Minh Nhi không cho ta lấy tính mạng của hắn, nhưng Liên Mộ Hi không thể tiếp tục ở lại trong cung, qua mấy ngày nữa để hắn quay về An Dương đi, bằng không, Phụ Hoàng cũng không thể cam đoan một hôm nào đó hắn có thể xảy ra chuyện gì hay không.”
“Liên Mộ Hi nội phủ ngũ tạng đã bị chưởng lực của Phụ Hoàng gây thương tích, hơn nữa ngoại thương sau lưng cũng chưa lành, Phụ Hoàng còn muốn như thế nào nữa?” Dù chưa biểu hiện ra ngoài, nhưng một kích ám chưởng của Phụ Hoàng đối với Liên Mộ Hi ở trong Ngự Hoa Viên kia, hắn vẫn là nhìn thấy. Chiếu theo tình hình này, Liên Mộ Hi nếu còn tiếp tục ở lại thêm mấy ngày, nói không chính xác đợi tới khi hắn phải quay trở về, cũng chẳng còn mạng để mà về nữa.
“Minh Nhi nên biết, lúc ấy còn chưa giết hắn, đã là Phụ Hoàng hết sức nhẫn nại.” Kì Hủ Thiên tựa vào ghế, ôm lấy Kì Minh Nguyệt trong tay, ngữ thanh lạnh như băng, nếu không phải Minh Nhi cố ý ngăn cản, Liên Mộ Hi lúc này đã sớm là một khối tử thi rồi.
“Liên Mộ Hi còn có chỗ dùng.” Ánh mắt hơi hạ xuống, nhớ tới Liên Mộ Hi, vẻ mặt Kì Minh Nguyệt có chút thâm trầm không rõ: “Duệ U mà lần trước hắn nhắc tới, hẳn là người đứng phía sau An Dương, cũng chính là người điều khiển An Dương phát binh với Liên Đồng lúc này, Liên Mộ Hi đối với hắn cũng có điều kiêng kị, mà y đối với việc hắn phát binh với Liên Đồng cũng không ngạc nhiên, hiển nhiên là đối với lần giao chiến này, An Dương đã sớm có mưu đồ rồi.”
“Từ nhiều năm trước đã nhìn ra An Dương đối với thiên hạ có dã tâm, chẳng qua là tới lúc này tân quân đăng ngôi, mới có hành động, có thể thấy được tác động của Duệ U ở trong đó. Cái vị gọi là tân vương Liên Mộ Hi này, cũng bất quá chỉ là con rối trong tay hắn mà thôi, việc Liên Mộ Hi đến Thương Hách, chỉ sợ không phải chỉ là vì Minh Nhi.”
“Đúng là bởi vì vậy, Minh Nguyệt mới không muốn để cho hắn chết quá nhanh.” Tình ý của Liên Mộ Hi với hắn bất luận là thật hay giả, đều trở thành lý do ở lại Thương Hách, đáng tiếc thời gian từ đó tới giờ, lại chưa nhìn ra đến tột cùng hắn là vì lí do gì mà đến, nghe lời hắn nói trước đó cũng không phát giác ra cỗ tình ý kia là do hắn làm bộ.
Như thế, mới lại càng cổ quái, nếu nói Liên Mộ Hi là do Duệ U giúp đỡ đi lên ngôi vị hoàng đế, bản thân hắn chính là người giống như vẻ ngoài hắn biểu hiện ra, là kẻ si tình, thì thật khiến cho người ta khó tin, huống chi lần trước hắn còn ngửi được mùi hương kia …
Kì Minh Nguyệt ngồi thẳng ở bên cạnh, nửa tựa vào lồng ngực Kì Hủ Thiên, ngưng thần trầm tư. “Minh Nhi còn đang suy nghĩ chuyện gì?” Kì Hủ Thiên kéo hắn siết vào trong lồng ngực nói: “Cũng đừng nói với Phụ Hoàng là đang suy nghĩ tên Liên Mộ Hi kia.”
Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu, lắc đầu nói với Kì Hủ Thiên: “Liên Mộ Hi không thể khinh thường, nhưng thi thể nữ tì trong Ngự Hoa Viên kia cũng không thể không để ý, gần đây trong cung cũng không được an ổn, An Dương cùng Liên Đồng lại giao chiến, Thương Hách cũng không thể trì hoãn được mãi, đại chiến sắp xẩy ra, những bất ổn trong cung hiện nay càng không có lợi cho thế cục hiện tại, nếu những chuyện cổ quái xẩy ra trong cung đồn đãi ra ngoài, khiến cho lòng dân bất an, liền thật sự có thể xẩy ra đại loạn.”
Chiến tranh giữa ba nước có thể khống chế, nhưng một khi dân tâm hỗn loạn, cũng không phải là có thể dễ dàng trấn an.
“Minh Nhi quả thực là thích hợp với vị trí Thái Tử này, xem ra phần tư tâm này của Phụ Hoàng cũng không sai lầm a.” Kì Hủ Thiên tán thưởng một câu, Minh Nhi đối với mọi việc xảy ra đều có sự bình tĩnh hơn người thường, có lẽ là có quan hệ tới kiếp trước của Minh Nhi.
Kì Minh Nguyệt nghe hắn nói như vậy, cánh tay vây quanh mình lại càng bị siết chặt hơn, không khỏi có chút kì quái nhìn Kì Hủ Thiên. Nhìn thấy sự ôn nhu trong đôi mắt ám trầm kia, hơi suy nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh, không nghĩ tới những năm gần đây… Phụ Hoàng mặc dù không nói, nhưng vẫn vì quá khứ của mình mà đau lòng a.
Cũng không nói gì, Kì Minh Nguyệt nghiêng đầu đi, đôi môi khẽ chạm nhẹ vào đôi bạc thần kia, hai đôi môi dán chặt, nhẹ nhàng va chạm, hơi thở khẽ phất, cảm thụ được độ ấm trong hô hấp của nhau, thẳng đến Kì Hủ Thiên không thể thỏa mãn với việc chỉ khẽ chạm như thế, đem đầu của Kì Minh Nguyệt khẽ nâng lên một chút, hôn thật sâu xuống.
“Ngôi vị Thái Tử của Minh Nguyệt, vốn dĩ cũng chỉ vì Phụ Hoàng, bằng không ai muốn đi để ý cái chỗ phiền toái này chứ, sống chết của kẻ khác như thế nào, cũng chẳng có quan hệ gì với ta.” Liếm liếm môi,Kì Minh Nguyệt khẽ gảy mấy lọn tóc rơi vãi trên người, không chút để ý nhếch lên khóe miệng: “Nhưng nếu thân đã là Thái Tử, vì Thương Hách của Phụ Hoàng, Minh Nguyệt cũng chỉ có thể vì Phụ Hoàng mà xuất lực, tóm lại bất luận Minh Nguyệt làm gì, Phụ Hoàng đều sẽ duy trì, có phải không?”
“Minh Nhi muốn làm chuyện gì?” Kì Hủ Thiên không hề xem nhẹ mạt u lãnh vừa xẹt qua trong đáy mắt hắn kia.
“Chỉ là tính toán cùng Phụ Hoàng giống nhau thôi, Phụ Hoàng đừng nói cho ta biết, An Dương liên tục trêu chọc Thương Hách như vậy, ngươi có thể dễ dàng buông tha, còn có Liên Đồng…” Nhắc tới Liên Đồng, Kì Minh Nguyệt lại nhớ tới vị Nữ Hoàng chưa từng gặp mặt kia: “Lạc Phi Yên tựa hồ vẫn còn có tình ý với Phụ Hoàng, nói vậy Phụ Hoàng cũng khó xuống tay với Liên Đồng đi.”
“Bây giờ đến phiên Minh Nhi ghen tuông?” Kì Hủ Thiên cười khẽ: “Đối với Lạc Phi Yên kia, Phụ Hoàng quả thật cần phải cảm tạ…” Chờ Kì Minh Nguyệt khó hiểu nhìn lại hắn, đã thấy cặp mắt mắt hẹp dài kia vẫn đang nhìn mình chăm chú, khinh ngữ trầm thấp vẫn tiếp tục vang lên bên tai: “Nếu không phải là có bạch phù của Liên Đồng, Phụ Hoàng liền phải lo lắng không biết có làm Minh Nhi bị thương hay không.”
Ý ám muội trong giọng nói muốn ám chỉ chuyện gì, Kì Minh Nguyệt sao lại không biết, trong mắt tràn đầy ý cười: “Nguyên lai ở trong mắt Phụ Hoàng, Liên Đồng cũng chỉ có vật ấy là đáng giá được coi trọng?” Khóe miệng khẽ nhếch, hắn tiếp tục nói: “Ý của Phụ Hoàng, cho dù là Liên Đồng cũng sẽ không nương tay? Cho dù là Lạc Phi Yên gửi thư tới xin cầu viện?”
“Minh Nhi cùng Phụ Hoàng tâm ý tương thông, sao lại không biết ý của Phụ Hoàng.” Ánh mắt khép hờ, ý cười vừa rồi trên môi Kì Hủ Thiên đã biến mất, ôm ấp Kì Minh Nguyệt, trong đôi mắt bán hạp lộ ra một chút hứng thú cùng tia sáng lạnh như băng. “Nếu thiên hạ phải loạn, muốn dâng đến cho Thương Hách ta, ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”
“Quả nhiên là vậy, xem ra lần này, Phụ Hoàng cũng không tính toán bỏ qua.” An Dương đã khơi mào phân tranh trước, mặc dù tạm thời bị áp chế, sau này chắc chắn cũng sẽ có lúc tro tàn lại bùng cháy, không bằng nhân lúc này giải quyết triệt để. “Thế chân vạc giữa tam quốc cũng đã tồn tại đủ lâu rồi, hiện tại, cũng nên là thời điểm nhất thống.”
“Thiên hạ nhất thống, nghe có vẻ không tồi.” Ngữ thanh thản nhiên giống như chỉ là một chuyện bình thường nhỏ nhặt khiến bản thân cảm thấy hứng thú, Kì Hủ Thiên cúi đầu đối diện cùng Kì Minh Nguyệt, ở trên khóe môi khẽ nhếch của hắn hạ xuống một nụ hôn. “Có Minh Nhi ở bên canh, trò chơi này sẽ càng trở nên thú vị, chỉ cần Minh Nhi chớ để xảy ra việc gì nguy hiểm là được.”
“Phụ Hoàng nghĩ đến Minh Nguyệt có thể xảy ra chuyện gì?” Vòng tay ôm lấy cổ Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt nhướn mày: “Nếu Phụ Hoàng đã sớm có dự định, lúc ngươi đánh trận, ta ở lại trong cung thay người xử lý quốc sự cho tốt cũng được.” Liền giống như lúc trước đã nói với Hồng Tụ và Oánh Nhiên, nếu hắn đi theo y, chỉ sợ là hại nhiều hơn lợi.
“Bệ Hạ, Thái Tử Điện Hạ, có quốc thư từ Liên Đồng truyền tới.” Ngoài cửa, thanh âm bẩm báo của Lưu Dịch truyền tới, nghe báo như vậy, hai người trong phòng cũng không hề hiện ra vẻ ngạc nhiên.
“Vào đi, xem trong thư nói gì đó? Ngươi thay trẫm nhìn xem.” Kì Hủ Thiên vẫn tựa vào ghế, Kì Minh Nguyệt cũng vẫn ngồi ở bên cạnh tựa vào trong ngực y, Lưu Dịch bước vào phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt cũng không thấy kỳ lạ, hoặc cũng có thể nói là do đã quen.
“Trong quốc thư nói, là vì chuyện giao chiến với An Dương, Liên Đồng không thể tiếp tục kiên trì kéo dài, mấy lần cố gắng coi như thắng trận, nhưng cũng thiệt hại nghiêm trọng, đã dẫn tới khủng hoảng thực lực quốc gia, lúc này hướng tới Thương Hách ta cầu viện để cùng đối chiến với An Dương.” Lưu Dịch vô cùng đơn giản đem nội dung của quốc thư bẩm báo, trong đó có chút chuyện cũng không nhắc tới. Đó đều là những lời Nữ Hoàng Liên Đồng cùng Bệ Hạ ôn chuyện, theo hắn thấy, này đó vẫn là nên lược bớt đi, đỡ thừa thãi.
“Quả nhiên là tới đây. » Kì Minh Nguyệt liễm hạ ánh mắt, tiếp tục vuốt ve lọn tóc trong tay, ngón tay của Kì Hủ Thiên lại lướt qua phần xương quai xanh trước ngực, cảm nhận được phiến da trắng nõn kia, tuỳ ý hỏi một câu: « Trong thư có ý thúc giục không? »
Lưu Dịch khom người trả lời: “Bẩm Bệ Hạ, là thư do Nữ Hoàng Liên Đồng tự tay viết, cũng phù hợp với quốc lễ, nhưng không thấy có ý thúc giục gì.” Cúi thấp đầu xuống, hắn tự nhiên biết, những hình ảnh trước mặt, cái gì không nên xem vẫn là không nên xem.
Ở trong cung lâu ngày, sự độc chiếm của Bệ Hạ đối với Điện Hạ sâu tới mức nào, người khác có lẽ không biết, nhưng nhiều năm đã trôi qua, hắn lại biết rất rõ ràng, nếu là không cẩn thận nhìn thấy những gì không nên nhìn, chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi bị trách phạt.
Không biết hai người đang làm những gì, trong phòng lặng yên không hề có một tiếng động, đợi trong chốc lát, mới nghe thấy có tiếng nói vang lên, ngữ thanh không nhanh không chậm, tựa hồ lộ ra chút sung sướng.
“Vậy liền bỏ qua đi.”
Tuỳ ý một câu, liền đã quyết định kết quả của lá quốc thư của Liên Đồng này. Bệ Hạ cái gọi là bỏ qua, thật sự chính là bỏ qua, thẳng đến bị long đong khốn khổ cũng sẽ không có người để ý đến.
“Vâng” Lưu Dịch lên tiếng đáp. Chiến tranh giữa hai nước càng lúc càng kịch liệt, Nữ Hoàng Liên Đồng mặc dù có năng lực, chỉ sợ cũng không thể kéo dài được bao lâu, lúc này không ngại mất mặt tự tay viết thư cầu cứu, đáng tiếc, Bệ Hạ đối với tình cảm khi xưa không hề có nửa điểm lưu luyến.
Yên lặng đẩy cửa ra, Lưu Dịch cúi thấp đầu lui ra ngoài, xoay người đóng cửa lại.
Quốc thư của Liên Đồng đang cầm trong tay, hắn xoay người đi ra ngoài, lần này, xem ra An Dương cùng Liên Đồng, khó có thể thoát khỏi bàn tay của Bệ Hạ.
_____ Hết chính văn chương thứ 152_____
Tác giả :
Hỏa Ly