Thiều Hoa Vũ Lưu Niên
Chương 139: Sắp đặt mưu kế
EDITOR: Tiếu Hồng Trần [NangBT]
Liên Sóc nhìn quanh thần sắc của mọi người, rất có vài phần đắc ý cúi đầu xuống. Thân phận của Thấm Vũ cũng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng việc ngoài ý muốn này lại đối với việc của hắn có lợi thật lớn. Xem ra hôm nay, ngay cả trời cũng muốn giúp hắn……..
“Rơi ở trên giường?” Ngẩng đầu lên nhìn về phía người ở trên tòa thượng, Liên Sóc đối với thân ảnh màu trắng kia cười khẽ vài tiếng đầy ý ám chỉ. “Mới rồi ta cũng vừa mới nói a, có khi là rơi ở trên giường của mỹ nhân, bây giờ xem ra quả thật là bị ta đoán trúng a, chỉ là Thái Tử Điện hạ không muốn nói rõ. Vừa rồi là Liên Sóc nhiều chuyện hỏi dư thừa rồi, xin hướng Thái Tử bồi tội.”
Vô cùng cung kính hướng về phía Kì Minh Nguyệt khom mình hành lễ, cái thi lễ này của hắn, lại càng giống như là ám giễu cợt, chỉ có khóe miệng nhếch lên ở góc độ không ai thấy được đã lộ ra vài tia khoái ý cùng tự đắc.
Nghe Liên Sóc nói như vậy, sắc mặt của các vị đại thần vốn đã không tốt lại càng trở nên trầm xuống. Họ vốn cũng đã không tán thành đám hỏi giữa Thái Tử và Liên Đồng, việc vị sứ thần Liên Đồng này ở lại trong Chiếu Hoa Điện đã lâu cũng đã làm cho mọi người có chút lo lắng. Trước mắt nếu thực sự không may bị Liên Sóc đoán trúng, Thái Tử thật sự có day dưa với Thấm Vũ, thì thật sự không thể bỏ qua làm như chưa có chuyện gì phát sinh được.
Giả như Thấm Vũ chỉ là người trong hoàng tộc bình thường cũng không sao, đằng này y lại là thân phận trưởng lão, một khi cùng Thái Tử có chút quan hệ không rõ ràng, lấy thân phận của hắn, Thương Hách chẳng phải là đón trưởng lão của Liên Đồng làm Thái Tử Phi?!
“Vì sao đều nhìn ta như vậy, Thấm Vũ nói sai gì sao?” Thấm Vũ đứng ở trong điện, còn chưa ngồi xuống, thấy tất cả mọi người chú mục nhìn mình, giống như có chút nghi hoặc hỏi: “Ngọc bội này chính là vật vô cùng trọng yếu sao?”
Liên Sóc chỉ vào ngọc bội bên hông của Thấm Vũ lắc lắc đầu: “Đây chính là Thái Tử ngọc bội của Thương Hách, là một vật bất phàm, không phải ai cũng có thể mang.” Lúc nói đến Thái Tử ngọc bội, ánh mắt hắn làm như vô tình liếc về phía Kì Minh Nguyệt.
Mặc cho Liên Sóc tái che dấu như thế nào, Kì Minh Nguyệt cũng sẽ không bỏ sót một thần sắc nào của hắn. Khẽ cười một tiếng, hàng lông mày hơi nhíu lại của Kì Minh Nguyệt dần dần thả lỏng, cũng không phủ nhận, chậm rãi gật đầu: “Không sai, đó là Thái Tử ngọc bội, cũng chính là mảnh ngọc bội mầ Minh Nguyệt bị mất.” Nói đến đây, ánh mắt của hắn dời tới trên người Thấm Vũ, khuôn mặt mang theo chút đạm mạc hơi hơi nâng lên, không có gì ngoài vẻ nghi hoặc thể hiện trước mặt mọi người, nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía hắn, rõ ràng còn lộ ra chút ý cười cổ quái.
Tuy nói ngọc bội này đúng là của Thái Tử, mọi người đều đã biết, nhưng nghe Thái Tử chính miệng thừa nhận vẫn làm cho quần thần một trận ồ lên.
“Hay là Thái Tử thật sự ở lại chỗ của Thấm Vũ?” “Thái Tử điện hạ cùng Thấm Vũ……” “Hư, Thái Tử còn không thừa nhận chuyện đó đâu, ai biết có phải là Thấm Vũ trộm đi không?” “Đó là vật luôn mang ở bên hông, trừ phi tự mình cởi xuống, kẻ nào có thể dễ dàng lấy được……”
Những lời ngờ vực bàn tán các loại của các vị đại thần tuy rằng chỉ là nhỏ giọng nghị luận, nhưng vẫn khiến cho người mặc hoàng bào huyền y trên tòa thượng phát ra một tiếng hừ lạnh. Ở trong Xích Hi Điện một mảng ồn ào, một tiếng hừ nhẹ kia lại khiến cho tất cả mọi người cảm giác bị không khí áp bách áp chế tới mức nói không ra lời. Quân tâm khó dò, bọn họ sớm đã thành thói quen tùy thời đều chú ý phản ứng của Bệ Hạ, tiếng hừ lạnh vừa rồi tuy nhẹ lại giống như đều rơi vào tai của mỗi người, giống như vẫn còn âm vang trong đầu, giống như tiếng sấm rền khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Các vị đại thần nguyên bản đang nghị luận chuyện này đều đột nhiên chấn động, không dám mở miệng nói nữa. Chỉ trong giây lát, trong Xích Hi Điện đúng là yên tĩnh đến mức châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng. Quần thần không dám mở miệng, nhưng cả hai con mắt đều trộm hướng nhìn lên phía trên. Vị quân vương trên tòa thượng cũng chưa lộ ra thần sắc tức giận gì, khóe miệng khẽ nhếch như có như không, mang theo chút ý cười khó phân biệt, nhưng vẻ uy nghi quân lâm thiên hạ không ai có thể chống lại kia vẫn làm cho người ta có chít hoảng sợ. Y khẽ nghiêng người, hướng về phía thân ảnh bên cạnh vẫn đang có vẻ thực nhàn nhã tùy ý nói: “Đã có người có được ngọc bội đã mất của Minh Nhi, xem ra trẫm cũng phải hỏi một chút, chuyện ngọc bội kia là như thế nào, rơi ở trên giường, lại rơi như thế nào? Chẳng lẽ là có người trong lúc tự mình cởi áo rơi xuống? Mà người nọ, là ai?
Tựa vào ghế, Kì Hủ Thiên thuận tay phất phất mấy lọn tóc phía sau của Kì Minh Nguyệt, ánh mắt không chút để ý hướng về phía Thấm Vũ. Ngữ thanh mềm nhẹ đến cực điểm hàm chứa chút hiếu kì, ở trong Xích Hi Điện tĩnh lặng vang lên, nhưng bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, Thấm Vũ trong phút chốc lại sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Liên Sóc tới tìm hắn, đây là một cơ hội thật tốt để hoàn thành nhiệm vụ, thuận lý mà nói hắn tất nhiên là không cần quá mức lo lắng nên đã đáp ứng y, nhưng tình hình trước mắt …..
Liên Sóc thấy Thuấn Vũ nhất thời không trả lời, cảm thấy có chút lo lắng dấy lên, tuy rằng sợ hãi nam nhân trên tòa thượng kia, nhưng nếu lúc này không nói gì, mọi chuyện đã làm lúc trước chẳng phải là uổng phí sao. Cố gắng trấn định tâm thần, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tựa hồ hiểu rất rõ nội tình trong đó, hắn đứng ở một bên nói: “Ta xem ra là Thái Tử vì muốn thể hiện tâm ý mới cố ý để lại a. Có thể lấy Thái Tử ngọc bội đem tặng, cũng giống như đem Thương Hách phó thác tặng cho người trong lòng mình, chậc chậc, thâm tình như thế, thật sự khiến cho Liên Sóc vạn phần bội phục.”
Thái Tử ngọc bội là tượng trưng cho thân phận của Thái Tử Thương Hách, người mang ngọc bội này chỉ có thể là quân vương tương lai của Thương Hách, đừng nói là rơi vào tay người nước khác, cho dù là ở trong tay của vị hoàng tử khác cũng đã là một điều kiêng kị rất lớn. Nếu là hoàng tử khác cầm đi, đó chính là cố ý mưu đồ đoạt ngôi vị thái tử, mà giao cho người nước khác, liền cũng giống như đem tương lai của Thương Hách giao vào tay người vậy.
Thái Tử ngọc bội quan trọng như thế lại đem trao cho Thấm Vũ của Liên Đồng? Quần thần không dám loạn ngôn nhưng trong lòng đều có chút nghi hoặc cùng thận trọng.
Mắt thấy các vị đại thần đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Liên Sóc nhìn Kì Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên một kia khoái ý, không phải tất cả mọi chuyện tốt đều để cho một mình hắn chiếm hết, bộ dáng sinh ra đẹp đẽ thì như thế nào, được Phụ Hoàng tin tưởng thì đã sao, cho dù các vị đại thần ca tụng năng lực của hắn như thế nào, một khi đã mất đi sự tín nhiệm, để xem hắn làm như thế nào còn có thể ngồi yên ổn trên vị trí Thái Tử này
Kì Minh Nguyệt nghe hắn nói xong, dưới mắt lại nhìn thấy tình cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy được có chứt buồn cười, đem ngọc bội trao tặng cũng giống như đem Thương Hách phó thác cho người trong lòng, những lời này nhưng thật sự nói trúng rồi. Đưa mắt nhìn người bên cạnh, lại đưa tay chạm vào huyết ngọc rủ xuống bên hông, Phụ Hoàng cũng không phải là từ sớm đã đem Thương Hách phó thác cho hắn sao: “Cuộc diễn hôm nay, Phụ Hoàng nhìn xem có vừa lòng không?”
Nghe được tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười ở bên cạnh, Kì Hủ Thiên cũng khẽ nghiêng nghiêng đầu: “Minh Nhi hôm qua phái Vô Hào ra ngoài, không phải chỉ là vì để cho hắn đưa thư cho Bách Lý Vong Trần đi! Trận diễn này khi nào chấm dứt, Phụ Hoàng còn phải chờ Minh Nhi a.” Dưới gầm bàn, bàn tay cùng với bàn tay đang đặt trên huyết ngọc chạm vào nhau, trong đôi mắt khép hờ một nửa của Kì Hủ Thiên có ý cười thoáng qua.
“Thái Tử điện hạ chính là đang thừa nhận?” Liên Sóc nhìn thấy hai người lại bắt đầu thì thầm, nhưng trên mặt lại không có một tia lo lắng, lại còn có vẻ như đang nói cười bình thường, làm cho hắn vừa khó hiểu lại không cam lòng.
Vì sao tới lúc này rồi mà Kì Minh Nguyệt kia vẫn chưa biểu hiện ra vẻ lo lắng, còn có “Phụ Hoàng” của hắn, Thái Tử cùng trưởng lão nước khác có dây dưa mờ ám, vì sao hắn vẫn giống không có việc gì. Lúc trước người đưa đứa con thân sinh là hắn đây ném tới An Dương cũng là y, rõ ràng là nam lãnh khốc vô tình nhất, cho dù là thân nhân ruột thịt cũng chưa từng nương tay, vì sao lại đối với Kì Minh Nguyệt bất đồng như thế!?
Nhận thấy được ánh mắt của Liên Sóc, Kì Minh Nguyệt quay đầu lại nói: “Minh Nguyệt đã thừa nhận chuyện gì? Nếu Thấm Vũ nói là có người đánh rơi ở trên giường của hắn, tại sao không hỏi một chút, người nọ có phải Minh Nguyệt hay không” Mỉm cười nói như vậy, Kì Minh Nguyệt nhướn mày hướng về phía Thấm Vũ nhìn lại. Thời điểm còn chưa tới, muốn tan cuộc còn phải chờ trong chốc lát, lúc này Thấm Vũ sẽ trả lời như thế nào, thật đúng là làm cho hắn tò mò a.
Thấm Vũ ngưng thần nhìn lại, đối với những lời này của Kì Minh Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn. Trầm ngâm chốc lát, trong khoảng thời gian ngắn hắn đúng là không dám tùy tiện trả lời.
Kì Minh Nguyệt thấy hắn không đáp, cũng không thúc giục, nếu Thấm Vũ là một kẻ vụng về lỗ mãng như thế cũng sẽ không trở thành trưởng lão của Liên Đồng, y theo thái độ cung cách của hắn ở Thương Hách, Liên Sóc muốn lợi dụng hắn, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Không khí trong điện nhất thời lại trở nên cổ quái, không ai nói một lời, mắt thấy chuyện Thái Tử ngọc bội dẫn đên tai họa lớn như vậy, Kì Nghiêu Vũ sớm đã giống như ngồi trên đống lửa, nếu không phải tại hắn tự tiện lấy đi ngọc bội của Nhị hoàng huynh, làm sao lại có phiền toái ngày hôm nay, không biết ngọc bội kia làm sao lại rơi vào tay của Thấm Vũ, nhưng hắn biết, tất cả những chuyện này đều là do có người hãm hại!
Có người muốn buộc Nhị hoàng huynh thực hiện đám hỏi với Liên Đồng, có người lại muốn các vị đại thần không còn tín nhiệm Nhị hoàng huynh, nếu không tại hắn tự cho mình là đúng, toàn bộ mọi chuyện hôm nay sẽ không phát sinh, đều là lỗi của hắn. Vừa tức giận lại vừa hối hận, Kì Nghiêu Vũ tính toán đứng lên nói rõ mọi chuyện, nhưng có thể tưởng tượng một chút, hoàng tử lại dám ăn cắp Thái Tử ngọc bội, liền ý nghĩa hắn chắc chắn sẽ bị trách phạt, thậm chí còn có thể bị trục xuất ra cung, như vậy chẳng phải không còn được gặp lại Nhị hoàng huynh ……………..
Giãy dụa hồi lâu, Kì Nghiêu Vũ rốt cuộc làm ra quyết định, lại đúng lúc này, một giọng nữ không thể nghĩ tới lại bỗng nhiên vang lên trong Xích Hi Điện.
“Người đó là ta.” Âm thanh mềm mại truyền tới từ sau điện, theo câu nói làm cho mọi người khiếp sợ kia, chỉ thấy Ngưng Lộ công chưa chậm rãi bước ra từ phía sau.
“Người trộm ngọc bội là ta, đem nó cho người khác cũng là ta.” Đi đến trước mặt Thấm Vũ, trong đôi mắt tinh lượng của Ngưng Lộ tràn đầy ý uy hiếp nhìn chằm chằm cảnh cáo: “Đều là Ngưng Lộ đã làm, là Ngưng Lộ đã đem ngọc bội của Nhị hoàng huynh cho hắn.”
Túm lấy ống tay áo của Thấm Vũ, Ngưng Lộ đứng ở bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trên tòa thượng: “Phụ Hoàng, Nhị hoàng huynh, là Ngưng Lộ không hiểu chuyện, thừa dịp Nhị hoàng huynh dạy Thất hoàng đệ luyện kiếm, từ trên thắt lưng mà người cởi xuống lấy trộm ngọc bội, rồi đưa cho hắn.” Ngón tay đang túm ống tay áo của Thấm Vũ hung hăng siết chặt, Ngưng Lộ quay đầu xử đi một ánh mắt.
Nhìn Thấm Vũ, Ngưng Lộ ngoài trừ trần ngập phẫn nộ cùng bất mãn, càng nhiều hơn đó là kiên quyết. Vì muốn nhìn thấy Nhị hoàng huynhm nàng sớm đã trốn ở sau điện, lại không nghĩ tới góc độ không tốt, không nhìn thấy Nhị hoàng huynh, nhưng lại khiến cho nàng nhìn thấy chuyện phiền toái này xảy ra. Tên Thấm Vũ này có ý đồ với Nhị hoàng huynh, còn có tên Liên Sóc kia, hai kẻ này quả thực là cấu kết với nhau làm chuyện xấu!
Nhị hoàng huynh sớm đã có người trong lòng, bất luận người nọ là ai, chắc chắn cũng không phải là Thấm Vũ này, nếu để cho bọn hắn thực hiện được mưu kế, Nhị hoàng huynh sẽ như thế nào? Nàng chính là càng nghĩ càng sốt ruột, Nhị hoàng huynh cảu nàng là người tốt nhất trên đời này, có thể xứng đôi với y, cũng nhất định phải là người độc nhất vô nhị mới được, sao có thể bị tên tiểu nhân như vậy sắp đặt mưu kế!
Trong Xích Hi Điện vì sự xuất hiện đột ngột của công chúa Ngưng Lộ khiến cho tất cả mọi người giật mình. Những lời nói này của nàng, hiển nhiên là thể hiện nàng cùng với Thấm Vũ của Liên Đồng có quan hệ không minh bạch, sự trong sạch của nữ tử, tôn nghiêm của một vị công chúa cũng không thể coi thường được. Có thể ở trước mựt mọi người nói ra như thế, chắc là sự thật rồi.
“Ngươi nên biết việc như thế không thể tùy tiện nói?” Kì Minh Nguyệt cũng ngoài ý muốn chuyện Ngưng Lộ đột ngột xuất hieenj, đối với vị hoàng muội này của hắn, hắn rốt cuộc cũng được kiến thức “tùy hứng làm bậy” mà người ta hay nói là như thế nào. “Ngươi nếu như thật sự thích hắn, hôm nay còn nói những lời như vậy, liền có nghĩa ngươi phải làm vợ Thuấn Vũ, còn có chuyện ăn cắp ngọc bội, cũng có tội, ngươi cũng biết chứ?”
Kì Hủ Thiên lại phát ra vài tiếng cười khẽ trầm thấp: “Minh Nhi không cần hỏi, một khi đã như vậy, trẫm không phạt nàng chuyện lấy đi Thái Tử Ngọc bội cũng được, công chúa phải xuất giá, kia cũng là chuyện vui a.” Không nghĩ tới Ngưng Lộ này lại giúp đỡ Minh Nhi như vậy, nếu như nàng nguyện ý, hắn tất nhiên sẽ không để ý trong cung thiếu đi một vị công chúa, tình cảm của nàng đối với Minh Nhi……. Ngẫu nhiên cũng sẽ làm cho hắn thấy có chút chướng mắt.
Ánh mắt Kì Minh Nguyệt nhìn Kì Hủ Thiên xẹt qua chút u ám, lại nhìn bộ dáng vô cùng kiên quyết của Ngưng Lộ, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Sự xuất hiện của Ngưng Lộ quá mức ngoài ý muốn, quấy rầy kế hoạch của hắn, nàng lại lấy danh tiết của chính mình ra trao đổi, vốn cũng không tất yếu phải làm vậy, có khi còn chẳng hề có tác dụng, nhưng đối với phần tâm ý này của nàng, lại làm cho hắn đối với vị hoàng muội này thêm vài phần thân thiết.
“Nguyên lai là công chúa Ngưng Lộ, ngươi nhưng cũng đừng nói bậy, một nữ nhân như ngươi, lấy Thái Tử ngọc bội làm cái gì?” Mắt thấy nguyên bản kế hoạch của mình tới giờ phút này chỉ còn kém chút nữa là thành công, đột nhiên lại xuất hiện một ả Ngưng Lộ, Liên Sóc đối với Thấm Vũ đưa mắt ra hiệu, lại đối với Ngưng Lộ hỏi một câu như vậy.
Ngưng Lộ trừng mắt nhìn: “Ta là một nữ nhân, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy, tuy rằng biết Nhị hoàng huynh có Thái Tử ngọc bội, nhưng ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là thấy nó không tồi, liền lấy đi, đem tặng người ta.”
Nếu là do hoàng tử lấy đi, đó là có mưu đồ đoạt ngôi vị thái tử, nhưng nàng là một vị công chúa, có lấy đi cũng chẳng dùng làm gì. Các cô nương thường thích những vật tinh xảo, giả sử có làm như vật thật cũng không phải quá mức kì quái. Các đại thần nhìn thấy tình thế phát triển như vậy, cảm thấy như chân tướng đã càng ngày càng rõ ràng.
Nguyên bản một sự việc cũng không phải quá nghiêm trọng, nhưng lại để cho Liên Sóc cố ý nói mấy câu đã gây ra tình cảnh hiện tại, lắc lắc đầu, lúc này mọi người đã cảm thấy, Liên Sóc này so sánh với năm xưa cũng vẫn chẳng có tiến bộ gì, vẫn là dụng tâm hiểm ác như vậy. Quần thần một đám hướng phía hắn đánh giá, lại kéo theo nghĩ tới vị An Dương Vương nhu nhược kia càng thấy khinh bỉ hơn.
Liên Sóc tất nhiên không phải không cảm giác thấy, cắn chặt răng, chỉ kém một bước, lại thất bại trong gang tấc, bảo hắn làm sao cam tâm. Không ngừng hướng phía Thấm Vũ nháy mắt, lúc này người duy nhất có thể cứu lại cục diện chỉ có cái tên Thấm Vũ của Liên Đồng kia, biết được chuyện lúc trước hắn làm, hiển nhiên là y cũng có mưu đồ mới tới Thương Hách. Trước mắt có cơ hội tôt như vậy, hắn tin tưởng y sẽ không bỏ qua.
Bạn đang
Liên Sóc nhìn quanh thần sắc của mọi người, rất có vài phần đắc ý cúi đầu xuống. Thân phận của Thấm Vũ cũng khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng việc ngoài ý muốn này lại đối với việc của hắn có lợi thật lớn. Xem ra hôm nay, ngay cả trời cũng muốn giúp hắn……..
“Rơi ở trên giường?” Ngẩng đầu lên nhìn về phía người ở trên tòa thượng, Liên Sóc đối với thân ảnh màu trắng kia cười khẽ vài tiếng đầy ý ám chỉ. “Mới rồi ta cũng vừa mới nói a, có khi là rơi ở trên giường của mỹ nhân, bây giờ xem ra quả thật là bị ta đoán trúng a, chỉ là Thái Tử Điện hạ không muốn nói rõ. Vừa rồi là Liên Sóc nhiều chuyện hỏi dư thừa rồi, xin hướng Thái Tử bồi tội.”
Vô cùng cung kính hướng về phía Kì Minh Nguyệt khom mình hành lễ, cái thi lễ này của hắn, lại càng giống như là ám giễu cợt, chỉ có khóe miệng nhếch lên ở góc độ không ai thấy được đã lộ ra vài tia khoái ý cùng tự đắc.
Nghe Liên Sóc nói như vậy, sắc mặt của các vị đại thần vốn đã không tốt lại càng trở nên trầm xuống. Họ vốn cũng đã không tán thành đám hỏi giữa Thái Tử và Liên Đồng, việc vị sứ thần Liên Đồng này ở lại trong Chiếu Hoa Điện đã lâu cũng đã làm cho mọi người có chút lo lắng. Trước mắt nếu thực sự không may bị Liên Sóc đoán trúng, Thái Tử thật sự có day dưa với Thấm Vũ, thì thật sự không thể bỏ qua làm như chưa có chuyện gì phát sinh được.
Giả như Thấm Vũ chỉ là người trong hoàng tộc bình thường cũng không sao, đằng này y lại là thân phận trưởng lão, một khi cùng Thái Tử có chút quan hệ không rõ ràng, lấy thân phận của hắn, Thương Hách chẳng phải là đón trưởng lão của Liên Đồng làm Thái Tử Phi?!
“Vì sao đều nhìn ta như vậy, Thấm Vũ nói sai gì sao?” Thấm Vũ đứng ở trong điện, còn chưa ngồi xuống, thấy tất cả mọi người chú mục nhìn mình, giống như có chút nghi hoặc hỏi: “Ngọc bội này chính là vật vô cùng trọng yếu sao?”
Liên Sóc chỉ vào ngọc bội bên hông của Thấm Vũ lắc lắc đầu: “Đây chính là Thái Tử ngọc bội của Thương Hách, là một vật bất phàm, không phải ai cũng có thể mang.” Lúc nói đến Thái Tử ngọc bội, ánh mắt hắn làm như vô tình liếc về phía Kì Minh Nguyệt.
Mặc cho Liên Sóc tái che dấu như thế nào, Kì Minh Nguyệt cũng sẽ không bỏ sót một thần sắc nào của hắn. Khẽ cười một tiếng, hàng lông mày hơi nhíu lại của Kì Minh Nguyệt dần dần thả lỏng, cũng không phủ nhận, chậm rãi gật đầu: “Không sai, đó là Thái Tử ngọc bội, cũng chính là mảnh ngọc bội mầ Minh Nguyệt bị mất.” Nói đến đây, ánh mắt của hắn dời tới trên người Thấm Vũ, khuôn mặt mang theo chút đạm mạc hơi hơi nâng lên, không có gì ngoài vẻ nghi hoặc thể hiện trước mặt mọi người, nhưng lúc này ánh mắt nhìn về phía hắn, rõ ràng còn lộ ra chút ý cười cổ quái.
Tuy nói ngọc bội này đúng là của Thái Tử, mọi người đều đã biết, nhưng nghe Thái Tử chính miệng thừa nhận vẫn làm cho quần thần một trận ồ lên.
“Hay là Thái Tử thật sự ở lại chỗ của Thấm Vũ?” “Thái Tử điện hạ cùng Thấm Vũ……” “Hư, Thái Tử còn không thừa nhận chuyện đó đâu, ai biết có phải là Thấm Vũ trộm đi không?” “Đó là vật luôn mang ở bên hông, trừ phi tự mình cởi xuống, kẻ nào có thể dễ dàng lấy được……”
Những lời ngờ vực bàn tán các loại của các vị đại thần tuy rằng chỉ là nhỏ giọng nghị luận, nhưng vẫn khiến cho người mặc hoàng bào huyền y trên tòa thượng phát ra một tiếng hừ lạnh. Ở trong Xích Hi Điện một mảng ồn ào, một tiếng hừ nhẹ kia lại khiến cho tất cả mọi người cảm giác bị không khí áp bách áp chế tới mức nói không ra lời. Quân tâm khó dò, bọn họ sớm đã thành thói quen tùy thời đều chú ý phản ứng của Bệ Hạ, tiếng hừ lạnh vừa rồi tuy nhẹ lại giống như đều rơi vào tai của mỗi người, giống như vẫn còn âm vang trong đầu, giống như tiếng sấm rền khiến cho mọi người đều kinh hãi.
Các vị đại thần nguyên bản đang nghị luận chuyện này đều đột nhiên chấn động, không dám mở miệng nói nữa. Chỉ trong giây lát, trong Xích Hi Điện đúng là yên tĩnh đến mức châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng. Quần thần không dám mở miệng, nhưng cả hai con mắt đều trộm hướng nhìn lên phía trên. Vị quân vương trên tòa thượng cũng chưa lộ ra thần sắc tức giận gì, khóe miệng khẽ nhếch như có như không, mang theo chút ý cười khó phân biệt, nhưng vẻ uy nghi quân lâm thiên hạ không ai có thể chống lại kia vẫn làm cho người ta có chít hoảng sợ. Y khẽ nghiêng người, hướng về phía thân ảnh bên cạnh vẫn đang có vẻ thực nhàn nhã tùy ý nói: “Đã có người có được ngọc bội đã mất của Minh Nhi, xem ra trẫm cũng phải hỏi một chút, chuyện ngọc bội kia là như thế nào, rơi ở trên giường, lại rơi như thế nào? Chẳng lẽ là có người trong lúc tự mình cởi áo rơi xuống? Mà người nọ, là ai?
Tựa vào ghế, Kì Hủ Thiên thuận tay phất phất mấy lọn tóc phía sau của Kì Minh Nguyệt, ánh mắt không chút để ý hướng về phía Thấm Vũ. Ngữ thanh mềm nhẹ đến cực điểm hàm chứa chút hiếu kì, ở trong Xích Hi Điện tĩnh lặng vang lên, nhưng bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, Thấm Vũ trong phút chốc lại sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm chưa từng có.
Liên Sóc tới tìm hắn, đây là một cơ hội thật tốt để hoàn thành nhiệm vụ, thuận lý mà nói hắn tất nhiên là không cần quá mức lo lắng nên đã đáp ứng y, nhưng tình hình trước mắt …..
Liên Sóc thấy Thuấn Vũ nhất thời không trả lời, cảm thấy có chút lo lắng dấy lên, tuy rằng sợ hãi nam nhân trên tòa thượng kia, nhưng nếu lúc này không nói gì, mọi chuyện đã làm lúc trước chẳng phải là uổng phí sao. Cố gắng trấn định tâm thần, trên mặt lộ vẻ tươi cười, tựa hồ hiểu rất rõ nội tình trong đó, hắn đứng ở một bên nói: “Ta xem ra là Thái Tử vì muốn thể hiện tâm ý mới cố ý để lại a. Có thể lấy Thái Tử ngọc bội đem tặng, cũng giống như đem Thương Hách phó thác tặng cho người trong lòng mình, chậc chậc, thâm tình như thế, thật sự khiến cho Liên Sóc vạn phần bội phục.”
Thái Tử ngọc bội là tượng trưng cho thân phận của Thái Tử Thương Hách, người mang ngọc bội này chỉ có thể là quân vương tương lai của Thương Hách, đừng nói là rơi vào tay người nước khác, cho dù là ở trong tay của vị hoàng tử khác cũng đã là một điều kiêng kị rất lớn. Nếu là hoàng tử khác cầm đi, đó chính là cố ý mưu đồ đoạt ngôi vị thái tử, mà giao cho người nước khác, liền cũng giống như đem tương lai của Thương Hách giao vào tay người vậy.
Thái Tử ngọc bội quan trọng như thế lại đem trao cho Thấm Vũ của Liên Đồng? Quần thần không dám loạn ngôn nhưng trong lòng đều có chút nghi hoặc cùng thận trọng.
Mắt thấy các vị đại thần đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, Liên Sóc nhìn Kì Minh Nguyệt, trong mắt hiện lên một kia khoái ý, không phải tất cả mọi chuyện tốt đều để cho một mình hắn chiếm hết, bộ dáng sinh ra đẹp đẽ thì như thế nào, được Phụ Hoàng tin tưởng thì đã sao, cho dù các vị đại thần ca tụng năng lực của hắn như thế nào, một khi đã mất đi sự tín nhiệm, để xem hắn làm như thế nào còn có thể ngồi yên ổn trên vị trí Thái Tử này
Kì Minh Nguyệt nghe hắn nói xong, dưới mắt lại nhìn thấy tình cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy được có chứt buồn cười, đem ngọc bội trao tặng cũng giống như đem Thương Hách phó thác cho người trong lòng, những lời này nhưng thật sự nói trúng rồi. Đưa mắt nhìn người bên cạnh, lại đưa tay chạm vào huyết ngọc rủ xuống bên hông, Phụ Hoàng cũng không phải là từ sớm đã đem Thương Hách phó thác cho hắn sao: “Cuộc diễn hôm nay, Phụ Hoàng nhìn xem có vừa lòng không?”
Nghe được tiếng thì thầm xen lẫn tiếng cười ở bên cạnh, Kì Hủ Thiên cũng khẽ nghiêng nghiêng đầu: “Minh Nhi hôm qua phái Vô Hào ra ngoài, không phải chỉ là vì để cho hắn đưa thư cho Bách Lý Vong Trần đi! Trận diễn này khi nào chấm dứt, Phụ Hoàng còn phải chờ Minh Nhi a.” Dưới gầm bàn, bàn tay cùng với bàn tay đang đặt trên huyết ngọc chạm vào nhau, trong đôi mắt khép hờ một nửa của Kì Hủ Thiên có ý cười thoáng qua.
“Thái Tử điện hạ chính là đang thừa nhận?” Liên Sóc nhìn thấy hai người lại bắt đầu thì thầm, nhưng trên mặt lại không có một tia lo lắng, lại còn có vẻ như đang nói cười bình thường, làm cho hắn vừa khó hiểu lại không cam lòng.
Vì sao tới lúc này rồi mà Kì Minh Nguyệt kia vẫn chưa biểu hiện ra vẻ lo lắng, còn có “Phụ Hoàng” của hắn, Thái Tử cùng trưởng lão nước khác có dây dưa mờ ám, vì sao hắn vẫn giống không có việc gì. Lúc trước người đưa đứa con thân sinh là hắn đây ném tới An Dương cũng là y, rõ ràng là nam lãnh khốc vô tình nhất, cho dù là thân nhân ruột thịt cũng chưa từng nương tay, vì sao lại đối với Kì Minh Nguyệt bất đồng như thế!?
Nhận thấy được ánh mắt của Liên Sóc, Kì Minh Nguyệt quay đầu lại nói: “Minh Nguyệt đã thừa nhận chuyện gì? Nếu Thấm Vũ nói là có người đánh rơi ở trên giường của hắn, tại sao không hỏi một chút, người nọ có phải Minh Nguyệt hay không” Mỉm cười nói như vậy, Kì Minh Nguyệt nhướn mày hướng về phía Thấm Vũ nhìn lại. Thời điểm còn chưa tới, muốn tan cuộc còn phải chờ trong chốc lát, lúc này Thấm Vũ sẽ trả lời như thế nào, thật đúng là làm cho hắn tò mò a.
Thấm Vũ ngưng thần nhìn lại, đối với những lời này của Kì Minh Nguyệt cũng có chút ngoài ý muốn. Trầm ngâm chốc lát, trong khoảng thời gian ngắn hắn đúng là không dám tùy tiện trả lời.
Kì Minh Nguyệt thấy hắn không đáp, cũng không thúc giục, nếu Thấm Vũ là một kẻ vụng về lỗ mãng như thế cũng sẽ không trở thành trưởng lão của Liên Đồng, y theo thái độ cung cách của hắn ở Thương Hách, Liên Sóc muốn lợi dụng hắn, chỉ sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Không khí trong điện nhất thời lại trở nên cổ quái, không ai nói một lời, mắt thấy chuyện Thái Tử ngọc bội dẫn đên tai họa lớn như vậy, Kì Nghiêu Vũ sớm đã giống như ngồi trên đống lửa, nếu không phải tại hắn tự tiện lấy đi ngọc bội của Nhị hoàng huynh, làm sao lại có phiền toái ngày hôm nay, không biết ngọc bội kia làm sao lại rơi vào tay của Thấm Vũ, nhưng hắn biết, tất cả những chuyện này đều là do có người hãm hại!
Có người muốn buộc Nhị hoàng huynh thực hiện đám hỏi với Liên Đồng, có người lại muốn các vị đại thần không còn tín nhiệm Nhị hoàng huynh, nếu không tại hắn tự cho mình là đúng, toàn bộ mọi chuyện hôm nay sẽ không phát sinh, đều là lỗi của hắn. Vừa tức giận lại vừa hối hận, Kì Nghiêu Vũ tính toán đứng lên nói rõ mọi chuyện, nhưng có thể tưởng tượng một chút, hoàng tử lại dám ăn cắp Thái Tử ngọc bội, liền ý nghĩa hắn chắc chắn sẽ bị trách phạt, thậm chí còn có thể bị trục xuất ra cung, như vậy chẳng phải không còn được gặp lại Nhị hoàng huynh ……………..
Giãy dụa hồi lâu, Kì Nghiêu Vũ rốt cuộc làm ra quyết định, lại đúng lúc này, một giọng nữ không thể nghĩ tới lại bỗng nhiên vang lên trong Xích Hi Điện.
“Người đó là ta.” Âm thanh mềm mại truyền tới từ sau điện, theo câu nói làm cho mọi người khiếp sợ kia, chỉ thấy Ngưng Lộ công chưa chậm rãi bước ra từ phía sau.
“Người trộm ngọc bội là ta, đem nó cho người khác cũng là ta.” Đi đến trước mặt Thấm Vũ, trong đôi mắt tinh lượng của Ngưng Lộ tràn đầy ý uy hiếp nhìn chằm chằm cảnh cáo: “Đều là Ngưng Lộ đã làm, là Ngưng Lộ đã đem ngọc bội của Nhị hoàng huynh cho hắn.”
Túm lấy ống tay áo của Thấm Vũ, Ngưng Lộ đứng ở bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn hai người đang ngồi trên tòa thượng: “Phụ Hoàng, Nhị hoàng huynh, là Ngưng Lộ không hiểu chuyện, thừa dịp Nhị hoàng huynh dạy Thất hoàng đệ luyện kiếm, từ trên thắt lưng mà người cởi xuống lấy trộm ngọc bội, rồi đưa cho hắn.” Ngón tay đang túm ống tay áo của Thấm Vũ hung hăng siết chặt, Ngưng Lộ quay đầu xử đi một ánh mắt.
Nhìn Thấm Vũ, Ngưng Lộ ngoài trừ trần ngập phẫn nộ cùng bất mãn, càng nhiều hơn đó là kiên quyết. Vì muốn nhìn thấy Nhị hoàng huynhm nàng sớm đã trốn ở sau điện, lại không nghĩ tới góc độ không tốt, không nhìn thấy Nhị hoàng huynh, nhưng lại khiến cho nàng nhìn thấy chuyện phiền toái này xảy ra. Tên Thấm Vũ này có ý đồ với Nhị hoàng huynh, còn có tên Liên Sóc kia, hai kẻ này quả thực là cấu kết với nhau làm chuyện xấu!
Nhị hoàng huynh sớm đã có người trong lòng, bất luận người nọ là ai, chắc chắn cũng không phải là Thấm Vũ này, nếu để cho bọn hắn thực hiện được mưu kế, Nhị hoàng huynh sẽ như thế nào? Nàng chính là càng nghĩ càng sốt ruột, Nhị hoàng huynh cảu nàng là người tốt nhất trên đời này, có thể xứng đôi với y, cũng nhất định phải là người độc nhất vô nhị mới được, sao có thể bị tên tiểu nhân như vậy sắp đặt mưu kế!
Trong Xích Hi Điện vì sự xuất hiện đột ngột của công chúa Ngưng Lộ khiến cho tất cả mọi người giật mình. Những lời nói này của nàng, hiển nhiên là thể hiện nàng cùng với Thấm Vũ của Liên Đồng có quan hệ không minh bạch, sự trong sạch của nữ tử, tôn nghiêm của một vị công chúa cũng không thể coi thường được. Có thể ở trước mựt mọi người nói ra như thế, chắc là sự thật rồi.
“Ngươi nên biết việc như thế không thể tùy tiện nói?” Kì Minh Nguyệt cũng ngoài ý muốn chuyện Ngưng Lộ đột ngột xuất hieenj, đối với vị hoàng muội này của hắn, hắn rốt cuộc cũng được kiến thức “tùy hứng làm bậy” mà người ta hay nói là như thế nào. “Ngươi nếu như thật sự thích hắn, hôm nay còn nói những lời như vậy, liền có nghĩa ngươi phải làm vợ Thuấn Vũ, còn có chuyện ăn cắp ngọc bội, cũng có tội, ngươi cũng biết chứ?”
Kì Hủ Thiên lại phát ra vài tiếng cười khẽ trầm thấp: “Minh Nhi không cần hỏi, một khi đã như vậy, trẫm không phạt nàng chuyện lấy đi Thái Tử Ngọc bội cũng được, công chúa phải xuất giá, kia cũng là chuyện vui a.” Không nghĩ tới Ngưng Lộ này lại giúp đỡ Minh Nhi như vậy, nếu như nàng nguyện ý, hắn tất nhiên sẽ không để ý trong cung thiếu đi một vị công chúa, tình cảm của nàng đối với Minh Nhi……. Ngẫu nhiên cũng sẽ làm cho hắn thấy có chút chướng mắt.
Ánh mắt Kì Minh Nguyệt nhìn Kì Hủ Thiên xẹt qua chút u ám, lại nhìn bộ dáng vô cùng kiên quyết của Ngưng Lộ, hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Sự xuất hiện của Ngưng Lộ quá mức ngoài ý muốn, quấy rầy kế hoạch của hắn, nàng lại lấy danh tiết của chính mình ra trao đổi, vốn cũng không tất yếu phải làm vậy, có khi còn chẳng hề có tác dụng, nhưng đối với phần tâm ý này của nàng, lại làm cho hắn đối với vị hoàng muội này thêm vài phần thân thiết.
“Nguyên lai là công chúa Ngưng Lộ, ngươi nhưng cũng đừng nói bậy, một nữ nhân như ngươi, lấy Thái Tử ngọc bội làm cái gì?” Mắt thấy nguyên bản kế hoạch của mình tới giờ phút này chỉ còn kém chút nữa là thành công, đột nhiên lại xuất hiện một ả Ngưng Lộ, Liên Sóc đối với Thấm Vũ đưa mắt ra hiệu, lại đối với Ngưng Lộ hỏi một câu như vậy.
Ngưng Lộ trừng mắt nhìn: “Ta là một nữ nhân, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy, tuy rằng biết Nhị hoàng huynh có Thái Tử ngọc bội, nhưng ta cũng chưa từng thấy qua, chỉ là thấy nó không tồi, liền lấy đi, đem tặng người ta.”
Nếu là do hoàng tử lấy đi, đó là có mưu đồ đoạt ngôi vị thái tử, nhưng nàng là một vị công chúa, có lấy đi cũng chẳng dùng làm gì. Các cô nương thường thích những vật tinh xảo, giả sử có làm như vật thật cũng không phải quá mức kì quái. Các đại thần nhìn thấy tình thế phát triển như vậy, cảm thấy như chân tướng đã càng ngày càng rõ ràng.
Nguyên bản một sự việc cũng không phải quá nghiêm trọng, nhưng lại để cho Liên Sóc cố ý nói mấy câu đã gây ra tình cảnh hiện tại, lắc lắc đầu, lúc này mọi người đã cảm thấy, Liên Sóc này so sánh với năm xưa cũng vẫn chẳng có tiến bộ gì, vẫn là dụng tâm hiểm ác như vậy. Quần thần một đám hướng phía hắn đánh giá, lại kéo theo nghĩ tới vị An Dương Vương nhu nhược kia càng thấy khinh bỉ hơn.
Liên Sóc tất nhiên không phải không cảm giác thấy, cắn chặt răng, chỉ kém một bước, lại thất bại trong gang tấc, bảo hắn làm sao cam tâm. Không ngừng hướng phía Thấm Vũ nháy mắt, lúc này người duy nhất có thể cứu lại cục diện chỉ có cái tên Thấm Vũ của Liên Đồng kia, biết được chuyện lúc trước hắn làm, hiển nhiên là y cũng có mưu đồ mới tới Thương Hách. Trước mắt có cơ hội tôt như vậy, hắn tin tưởng y sẽ không bỏ qua.
Bạn đang
Tác giả :
Hỏa Ly