Thiệu Hàn
Chương 7
Ở trước mặt Hàn Nghệ, Thiệu Hoa đương nhiên không nói gì quá nhiều, chỉ là nhặt nhạnh chút ít trọng điểm, Hàn Nghệ cũng không theo tới cùng, kỳ thực biết cậu bạn nhỏ thầm mến mình lâu như vậy đã đủ khiến anh hài lòng muốn rít gào lên.
Bên này Hàn Nghệ là cảm thấy mỹ mãn, nghe xong một hồi lịch sử thầm mến của ý trung nhân, lại tựa hồ quên mất trả lời đối phương. Lúc này đồ ăn vừa vặn bưng lên, Hàn Nghệ lấy chiếc đũa gắp đông gắp tây ăn, cậu bạn nhỏ thì sốt ruột, tay mắt lanh lẹ mà ngăn chiếc đũa của Hàn Nghệ.
•••
Hàn Nghệ ngẩng đầu lên lộ ra một vẻ mặt đáng thương không gì sánh được với cậu bạn nhỏ, vô tội thương cảm và ai oán nói: “Thế nào, mới thành bạn trai của anh đã không cho anh ăn cơm rồi sao?”
Sức mạnh dưới tay cậu bạn nhỏ lập tức buông lỏng, vội nói: “Mau ăn nhanh đi.”
Hàn Nghệ tiếp tục ra sức đáng thương, anh còn tưởng rằng mình nhanh như vậy đã thành người cũ chứ, người cũ không ai yêu a ~ ai …
Cậu bạn nhỏ trầm mặc đem đồ ăn Hàn Nghệ thích đắp thành đống vào trong bát của anh, đàn anh, rõ ràng là anh còn không cho em một nhát cho nó thoải mái mà chỉ cố ăn thôi.
•••
Ngày đó ăn cơm Thiệu Hoa bèn cùng Hàn Nghệ đến chỗ của Hàn Nghệ. Thiệu Hoa cũng không phải lần đầu tiên đi, quen thuộc đứng trên thang gác chờ Hàn Nghệ mở cửa.
Hàn Nghệ móc a móc, móc mãi trong túi tiền mới móc ra cái chìa khóa lạnh băng, một bên căm giận nói: “Lần sau để cậu mở cửa.”
Thiệu Hoa cầm qua cái chìa khóa trong tay Hàn Nghệ mở cửa ra, nói: “Lát nữa em ra ngoài đánh một chiếc nữa làm thành đôi.”
Hàn Nghệ tự xưng là một người đàn ông có tình cảm, trong phòng nhỏ thu dọn ngay ngắn gọn gàng, còn có chút cảm giác quan niệm nghệ thuật như vậy, vào phòng cởi áo khoác, Hàn Nghệ đã bị cậu bạn nhỏ ôm vào lòng rồi.
•••
Thiệu Hoa thử thăm dò cọ cọ vào phần cổ Hàn Nghệ rồi cứ thế mà tiến tới phần da trên trán, sau đó thử hôn xem sao, thỉnh thoảng còn liếm một cái, một bộ muốn hôn lại không dám hôn. Hàn Nghệ bị thế có chút ngưa ngứa, cười ha hả nói: “Cậu bạn nhỏ à, có phải cậu không có kinh nghiệm không?”
Thiệu Hoa rất nghiêm túc mà hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh có?”
Kinh nghiệm hôn môi thì không có, Hàn Nghệ có chút chột dạ, nhớ tới một đêm hoang đường lúc sắp tới tốt nghiệp ngày ấy.
Thiệu Hoa cũng rất chấp nhất, ôm lấy Hàn Nghệ tiếp tục hỏi anh.
Hàn Nghệ không thể làm gì khác hơn là có lệ nói không có không có a, sau đó ôm đầu Thiệu Hoa hôn lấy, cùng là một kiểu, hai người trái lại đùa rất là có hứng thú.
•••
Buổi tối Thiệu Hoa không chịu đi, Hàn Nghệ cũng không muốn cậu đi, nghĩ tới ngày mai là ngày cuối tuần, lưu lại người ấy hẳn là cũng không sao đi.
Hai người chen chúc trên chiếc giường nho nhỏ, Hàn Nghệ cho rằng Thiệu Hoa sẽ muốn làm, kỳ thực mình cũng có chút rục rịch, dù sao cũng là người mình theo đuổi lâu như vậy, tuy rằng quá trình và kết quả đều có chút bất ngờ.
Trong bóng đêm, Thiệu Hoa chậm rãi đưa tay vói vào trong quần áo Hàn Nghệ, vuốt ve làn da trơn tuột rầu rĩ mà nói: “Em ghen tị.”
Hàn Nghệ không rõ gì cả, mình đã cùng cậu nằm trên một cái giường mặc cậu muốn gì thì cứ làm rồi, cậu còn có ghen tị cái gì đây a.
Thiệu Hoa áp đến trên người Hàn Nghệ, chống hai tay nhìn người dưới thân vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng thất bại mà giải thích: “Anh trước đây, anh trước đây… Anh trước đây đi tìm người khác.”
•••
Hàn Nghệ vòng vo suy nghĩ, đem tính chất khả năng của trạm nội tín* tập trung vào lần đó, lẽ nào… Cậu bạn nhỏ cũng nhận được một bức thư mời sao?
*trạm nội tín: gần giống hòm thư, nhưng là thư điện tử, có công năng là mở ra đối với hội viên đăng kí trang web, đại khái là vậy, ý ở đây là TH cũng là thành viên diễn đàn, cũng nhận được một bức, mở trạm nội tín ra và biết có một ID mời HN một đêm ấy.
Nếu như cậu bạn nhỏ thầm mến mình lâu như vậy, ắt hẳn là biết ID diễn đàn của mình. Hàn Nghệ có phần bất an, tuy rằng nói là chuyện đã qua rồi, nhưng mà giọng điệu của Thiệu Hoa rõ ràng là rất chú ý, mình có phải cùng cậu ấy bảo đảm không đây, mình sau này tuyệt sẽ không làm loạn a.
Hàn Nghệ cũng không nghĩ hai người mới cùng một chỗ thì đã có khó chịu, vì vậy giống như lấy lòng hỏi: “Là chuyện diễn đàn kia sao?”
Thiệu Hoa không lên tiếng, nhưng mà lực ôm ấp thêm rõ ràng chính là ý tứ khẳng định.
Hàn Nghệ cũng rất phiền, lúc đó mình đúng là bị hỏng óc rồi, vì vậy trấn an thử hỏi cậu bạn nhỏ, ID của cậu là cái nào vậy, ha hả, anh hình như không rõ lắm a ha hả.
•••
Thiệu Hoa bắt đầu lột quần áo Hàn Nghệ, Hàn Nghệ nhìn cậu nhiệt tình như lửa, tuy rằng động tác trúc trắc một chút, nhưng nhìn ra được rất chăm chú, còn có chút thành kính, mình cũng không khỏi thấy cảm động.
Thiệu Hoa nhìn chằm chằm vào thân thể anh, chấn động mãnh liệt tiến đến trước mặt Hàn Nghệ, Thiệu Hoa nói, ID của em là Tiểu Mộc Thành Lâm.
Hàn Nghệ ở trong một động tác cùng những lời này thét chói tai: “Cậu đại gia! Cậu hồi đó đem tôi làm đau như vậy, còn bày ra tư thái lãnh đạm thờ ơ như vậy chứ!”
•••
Hàn Nghệ cũng là không có lập trường gì để giận cả, lúc đó là chuyện cậu tình tôi nguyện, bất quá chung quy thấy oan ức, người này lúc đó rõ ràng biết là mình, vậy mà ‘làm’ đến là thô lỗ.
Hàn Nghệ hiện tại ngẫm lại thấy cũng đúng, thân hình cùng đường viền trong bóng tối kia cùng với cậu bạn nhỏ thật đúng là giống nhau. Chỉ có điều sau khi việc xảy ra thì mình có chút tận lực muốn quên đi ký ức một đêm ấy, hơn nữa đích xác không có chủ ý với hình dáng tướng mạo đối phương, và sau mấy tháng thì lúc nhìn thấy cậu bạn nhỏ, không có liên tưởng tới một tầng cũng coi như trong lẽ phải này.
Thiệu Hoa từ phía sau ôm thắt lưng Hàn Nghệ, cọ gáy Hàn Nghệ nói: “Vậy bây giờ em sẽ nhịn xuống ôn nhu một chút, anh như vậy, cần có chút giáo huấn.”
Hàn Nghệ nghe thì đã hiểu, thì ra cậu bạn nhỏ là đang “tự thể nghiệm” khuyến cáo mình không nên ở bên ngoài xằng bậy.
•••
Kỳ thực biết người nọ chính là cậu bạn nhỏ của mình, Hàn Nghệ cũng trầm tĩnh lại, Hàn Nghệ là người theo chủ nghĩa ưu nhã đồng thời cũng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ nửa mùa, nghĩ cái buổi tối xung động kia không tốt đẹp quả thực là một vết nhơ của cuộc đời, nhưng bây giờ lại khác rồi, cậu bạn nhỏ sau này nỗ lực chút thì lấp đầy thôi.
Lúc này Hàn Nghệ mới chút ý tới tư thế của hai người, đang là tư thế mình đã từng mong chờ qua, Hàn Nghệ vặn vẹo người một cái, nói với vẻ bất mãn, ôm như vậy không thoải mái lắm, cánh tay của cậu sẽ đập vào tôi. Nói xong Hàn Nghệ từ trong lòng Thiệu Hoa trượt ra ngoài, một vài giây sau, lại trượt trở về.
Thiệu Hoa tốt tính mà mặc anh lăn qua lăn lại, ôm ấp hai bên, tổng sẽ thành quen thôi.
•••
Năm ấy, Hàn Nghệ vẫn là sinh viên đại học mới tốt nghiệp ra xã hội, tuổi tác chẳng qua mới có hai mươi hai, mà Thiệu Hoa, mới mười chín tuổi.
Hàn Nghệ không nghĩ tới mình chọn trúng cái người này vậy mà tự thấy hợp phách lạ, tỷ như cậu sẽ hiểu mà lại dung túng mình có đôi khi tiếp cận cái gọi là tình thú khi không có việc gì làm, như là cậu sẽ chú ý tới hình tượng bên ngoài của người yêu đồng thời dùng hết ôn nhu.
Như bản thân Thiệu Hoa cũng không nghĩ tới, cậu lại yêu phải người này, sẽ vào nhiều năm sau, khi cậu đã lớn tuổi mỉm cười mà hướng về cậu hô cậu bạn nhỏ, sẽ ở vào cái thời điểm cậu ba mươi tuổi cùng với vài chục năm sau vẫn cười cong đôi mắt hoa đào mê hoặc cậu vạn kiếp bất phục.
(>^ω^<)
Toàn văn hoàn
Bên này Hàn Nghệ là cảm thấy mỹ mãn, nghe xong một hồi lịch sử thầm mến của ý trung nhân, lại tựa hồ quên mất trả lời đối phương. Lúc này đồ ăn vừa vặn bưng lên, Hàn Nghệ lấy chiếc đũa gắp đông gắp tây ăn, cậu bạn nhỏ thì sốt ruột, tay mắt lanh lẹ mà ngăn chiếc đũa của Hàn Nghệ.
•••
Hàn Nghệ ngẩng đầu lên lộ ra một vẻ mặt đáng thương không gì sánh được với cậu bạn nhỏ, vô tội thương cảm và ai oán nói: “Thế nào, mới thành bạn trai của anh đã không cho anh ăn cơm rồi sao?”
Sức mạnh dưới tay cậu bạn nhỏ lập tức buông lỏng, vội nói: “Mau ăn nhanh đi.”
Hàn Nghệ tiếp tục ra sức đáng thương, anh còn tưởng rằng mình nhanh như vậy đã thành người cũ chứ, người cũ không ai yêu a ~ ai …
Cậu bạn nhỏ trầm mặc đem đồ ăn Hàn Nghệ thích đắp thành đống vào trong bát của anh, đàn anh, rõ ràng là anh còn không cho em một nhát cho nó thoải mái mà chỉ cố ăn thôi.
•••
Ngày đó ăn cơm Thiệu Hoa bèn cùng Hàn Nghệ đến chỗ của Hàn Nghệ. Thiệu Hoa cũng không phải lần đầu tiên đi, quen thuộc đứng trên thang gác chờ Hàn Nghệ mở cửa.
Hàn Nghệ móc a móc, móc mãi trong túi tiền mới móc ra cái chìa khóa lạnh băng, một bên căm giận nói: “Lần sau để cậu mở cửa.”
Thiệu Hoa cầm qua cái chìa khóa trong tay Hàn Nghệ mở cửa ra, nói: “Lát nữa em ra ngoài đánh một chiếc nữa làm thành đôi.”
Hàn Nghệ tự xưng là một người đàn ông có tình cảm, trong phòng nhỏ thu dọn ngay ngắn gọn gàng, còn có chút cảm giác quan niệm nghệ thuật như vậy, vào phòng cởi áo khoác, Hàn Nghệ đã bị cậu bạn nhỏ ôm vào lòng rồi.
•••
Thiệu Hoa thử thăm dò cọ cọ vào phần cổ Hàn Nghệ rồi cứ thế mà tiến tới phần da trên trán, sau đó thử hôn xem sao, thỉnh thoảng còn liếm một cái, một bộ muốn hôn lại không dám hôn. Hàn Nghệ bị thế có chút ngưa ngứa, cười ha hả nói: “Cậu bạn nhỏ à, có phải cậu không có kinh nghiệm không?”
Thiệu Hoa rất nghiêm túc mà hỏi ngược lại: “Lẽ nào anh có?”
Kinh nghiệm hôn môi thì không có, Hàn Nghệ có chút chột dạ, nhớ tới một đêm hoang đường lúc sắp tới tốt nghiệp ngày ấy.
Thiệu Hoa cũng rất chấp nhất, ôm lấy Hàn Nghệ tiếp tục hỏi anh.
Hàn Nghệ không thể làm gì khác hơn là có lệ nói không có không có a, sau đó ôm đầu Thiệu Hoa hôn lấy, cùng là một kiểu, hai người trái lại đùa rất là có hứng thú.
•••
Buổi tối Thiệu Hoa không chịu đi, Hàn Nghệ cũng không muốn cậu đi, nghĩ tới ngày mai là ngày cuối tuần, lưu lại người ấy hẳn là cũng không sao đi.
Hai người chen chúc trên chiếc giường nho nhỏ, Hàn Nghệ cho rằng Thiệu Hoa sẽ muốn làm, kỳ thực mình cũng có chút rục rịch, dù sao cũng là người mình theo đuổi lâu như vậy, tuy rằng quá trình và kết quả đều có chút bất ngờ.
Trong bóng đêm, Thiệu Hoa chậm rãi đưa tay vói vào trong quần áo Hàn Nghệ, vuốt ve làn da trơn tuột rầu rĩ mà nói: “Em ghen tị.”
Hàn Nghệ không rõ gì cả, mình đã cùng cậu nằm trên một cái giường mặc cậu muốn gì thì cứ làm rồi, cậu còn có ghen tị cái gì đây a.
Thiệu Hoa áp đến trên người Hàn Nghệ, chống hai tay nhìn người dưới thân vẻ mặt khó hiểu, cuối cùng thất bại mà giải thích: “Anh trước đây, anh trước đây… Anh trước đây đi tìm người khác.”
•••
Hàn Nghệ vòng vo suy nghĩ, đem tính chất khả năng của trạm nội tín* tập trung vào lần đó, lẽ nào… Cậu bạn nhỏ cũng nhận được một bức thư mời sao?
*trạm nội tín: gần giống hòm thư, nhưng là thư điện tử, có công năng là mở ra đối với hội viên đăng kí trang web, đại khái là vậy, ý ở đây là TH cũng là thành viên diễn đàn, cũng nhận được một bức, mở trạm nội tín ra và biết có một ID mời HN một đêm ấy.
Nếu như cậu bạn nhỏ thầm mến mình lâu như vậy, ắt hẳn là biết ID diễn đàn của mình. Hàn Nghệ có phần bất an, tuy rằng nói là chuyện đã qua rồi, nhưng mà giọng điệu của Thiệu Hoa rõ ràng là rất chú ý, mình có phải cùng cậu ấy bảo đảm không đây, mình sau này tuyệt sẽ không làm loạn a.
Hàn Nghệ cũng không nghĩ hai người mới cùng một chỗ thì đã có khó chịu, vì vậy giống như lấy lòng hỏi: “Là chuyện diễn đàn kia sao?”
Thiệu Hoa không lên tiếng, nhưng mà lực ôm ấp thêm rõ ràng chính là ý tứ khẳng định.
Hàn Nghệ cũng rất phiền, lúc đó mình đúng là bị hỏng óc rồi, vì vậy trấn an thử hỏi cậu bạn nhỏ, ID của cậu là cái nào vậy, ha hả, anh hình như không rõ lắm a ha hả.
•••
Thiệu Hoa bắt đầu lột quần áo Hàn Nghệ, Hàn Nghệ nhìn cậu nhiệt tình như lửa, tuy rằng động tác trúc trắc một chút, nhưng nhìn ra được rất chăm chú, còn có chút thành kính, mình cũng không khỏi thấy cảm động.
Thiệu Hoa nhìn chằm chằm vào thân thể anh, chấn động mãnh liệt tiến đến trước mặt Hàn Nghệ, Thiệu Hoa nói, ID của em là Tiểu Mộc Thành Lâm.
Hàn Nghệ ở trong một động tác cùng những lời này thét chói tai: “Cậu đại gia! Cậu hồi đó đem tôi làm đau như vậy, còn bày ra tư thái lãnh đạm thờ ơ như vậy chứ!”
•••
Hàn Nghệ cũng là không có lập trường gì để giận cả, lúc đó là chuyện cậu tình tôi nguyện, bất quá chung quy thấy oan ức, người này lúc đó rõ ràng biết là mình, vậy mà ‘làm’ đến là thô lỗ.
Hàn Nghệ hiện tại ngẫm lại thấy cũng đúng, thân hình cùng đường viền trong bóng tối kia cùng với cậu bạn nhỏ thật đúng là giống nhau. Chỉ có điều sau khi việc xảy ra thì mình có chút tận lực muốn quên đi ký ức một đêm ấy, hơn nữa đích xác không có chủ ý với hình dáng tướng mạo đối phương, và sau mấy tháng thì lúc nhìn thấy cậu bạn nhỏ, không có liên tưởng tới một tầng cũng coi như trong lẽ phải này.
Thiệu Hoa từ phía sau ôm thắt lưng Hàn Nghệ, cọ gáy Hàn Nghệ nói: “Vậy bây giờ em sẽ nhịn xuống ôn nhu một chút, anh như vậy, cần có chút giáo huấn.”
Hàn Nghệ nghe thì đã hiểu, thì ra cậu bạn nhỏ là đang “tự thể nghiệm” khuyến cáo mình không nên ở bên ngoài xằng bậy.
•••
Kỳ thực biết người nọ chính là cậu bạn nhỏ của mình, Hàn Nghệ cũng trầm tĩnh lại, Hàn Nghệ là người theo chủ nghĩa ưu nhã đồng thời cũng là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ nửa mùa, nghĩ cái buổi tối xung động kia không tốt đẹp quả thực là một vết nhơ của cuộc đời, nhưng bây giờ lại khác rồi, cậu bạn nhỏ sau này nỗ lực chút thì lấp đầy thôi.
Lúc này Hàn Nghệ mới chút ý tới tư thế của hai người, đang là tư thế mình đã từng mong chờ qua, Hàn Nghệ vặn vẹo người một cái, nói với vẻ bất mãn, ôm như vậy không thoải mái lắm, cánh tay của cậu sẽ đập vào tôi. Nói xong Hàn Nghệ từ trong lòng Thiệu Hoa trượt ra ngoài, một vài giây sau, lại trượt trở về.
Thiệu Hoa tốt tính mà mặc anh lăn qua lăn lại, ôm ấp hai bên, tổng sẽ thành quen thôi.
•••
Năm ấy, Hàn Nghệ vẫn là sinh viên đại học mới tốt nghiệp ra xã hội, tuổi tác chẳng qua mới có hai mươi hai, mà Thiệu Hoa, mới mười chín tuổi.
Hàn Nghệ không nghĩ tới mình chọn trúng cái người này vậy mà tự thấy hợp phách lạ, tỷ như cậu sẽ hiểu mà lại dung túng mình có đôi khi tiếp cận cái gọi là tình thú khi không có việc gì làm, như là cậu sẽ chú ý tới hình tượng bên ngoài của người yêu đồng thời dùng hết ôn nhu.
Như bản thân Thiệu Hoa cũng không nghĩ tới, cậu lại yêu phải người này, sẽ vào nhiều năm sau, khi cậu đã lớn tuổi mỉm cười mà hướng về cậu hô cậu bạn nhỏ, sẽ ở vào cái thời điểm cậu ba mươi tuổi cùng với vài chục năm sau vẫn cười cong đôi mắt hoa đào mê hoặc cậu vạn kiếp bất phục.
(>^ω^<)
Toàn văn hoàn
Tác giả :
Kiều Tu Hồ La Bặc