Thiếu Gia Và Con Gấu
Chương 3: Hùng đại thúc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Trì Quan tỉnh lại là đã giờ Dần (3-5h sáng), cậu là miễn cưỡng bị đói bụng mà tỉnh.
Ở trong mơ cậu đang ăn một cái đùi gà to và bánh chẻo pha lê* của Phúc Lộc phường ở kinh thành. Miệng vừa hạ xuống nhưng không ăn được cái gì, lại còn cắn phải mép bát làm gãy mất răng hàm. Cậu thét lên một tiếng che miệng ngồi dậy, nhất thời có chút không phân rõ giờ là lúc nào.
Bánh chẻo pha lê (Bánh chẻo nhân thuỷ tinh)
Bầu trời ngoài cửa sổ đen thui chẳng khác nào bị đổ mực, trong phòng lại đốt đèn, toả màu vàng ấm áp. Trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng bày bát canh cá bốc hơi nóng, bát trứng gà nóng trắng như tuyết, khoai lang chưng đậm hương thơm và một con…
Trì Quan hít sâu một cái, nghĩ chính mình đang nằm mơ, ngụm nước bọt trước phản ứng của chủ nhân mà chảy xuống vạt áo trước.
Đó là một con gà, gà quay, vàng rực rỡ, mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Gà hoàng kim! Là gà hoàng kim lúc trước mình từng oán giận với Mông Khanh!
Bụng Trì Quan phát ra một tiếng vang ghê gớm, cậu trực tiếp nhảy xuống giường muốn nhào vào bàn, nhưng hai chân vừa chạm đất liền bủn rủn vô lực, khiến cậu trực tiếp ngồi bẹp trên đất.
Trì Quan: “???”
Mông Khanh từ ngoài đẩy cửa vào, mang theo một luồng hơi nóng – nước mưa sau khi bị bốc hơi, hơi nước phủ đầy, nhiệt độ mùa hè cũng tăng lên.
Mông Khanh cau mày nhìn người đang ngồi dưới đất một cái, tiến lên bế Trì Quan dậy.
Vóc người hắn cao to, cao gần một trượng*, cánh tay còn thô hơn cả đùi Trì Quan, ôm Trì Qua không mất chút công sức nào.
*Trong phần đánh giá tác phẩm của một bạn đọc bên Trung có nói anh Gấu Mông Khanh cao gần 1 trượng ~ 2m. Cơ mà lúc tui tra wiki thì một trượng xấp xỉ bằng 3,3m, anh Gấu cao gần một trượng là phải cao trên 2m ư? Tui nghĩ tác giả nhầm lẫn hay sao đó…
“Chân ngươi không đau à?”
Trì Quan chỉ lo nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, ừng ực nuốt nước miếng một cái.
Mông Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm người ngồi xuống bên cạnh bàn, để cậu cầm bát đũa thật cẩn thận, đã thấy vị thiếu gia hằng ngày yêu cầu lắm thứ này lại trực tiếp giơ tay bẻ đùi gà, không đếm xỉa gì đến hình tượng mà nhét vào miệng.
Không mất bao nhiêu lâu, Trì đại thiếu gia tay đầy mỡ, vạt áo cũng dính từng vệt dầu, miệng càng giống như được bôi một lớp dầu, sáng loá.
Mông Khanh không nói câu nào, nhìn Trì Quan ăn cái này cái kia, lại nuốt một miếng khoai lang. Sau khi rót chén canh cá thứ hai, đại thiếu gia mới giống như hồi hồn, thở một hơi thật dài, ợ một tiếng no nê.
Lại nhìn con gà hoàng kim kia, chỉ còn dư lại non nửa.
Mông Khanh: “……”
Trì Quan liếm liếm ngón tay, nói: “Gà từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ là con ở hậu viện kia? Ta thấy con ngỗng kia cũng rất béo, nó còn hung dữ với ta nữa, ngày mai ăn nó nha?”
Mông Khanh cầm khăn, nắm tay Trì Quan tỉ mỉ lau từng ngón một, miệng nói: “Gà ở hậu viện là để đẻ trứng, không thể ăn, còn ngỗng là để giữ nhà.”
Trì Quan: “…. Thế con chó kia để làm gì?”
Mông Khanh: “Tiểu Hắc dính người, không giữ được nhà, nhưng lúc di ra ngoài săn thú lại hữu dụng.”
Trì Quan: “…..À” Không ăn được con ngỗng, tiếc quá.
Mông Khanh lại lấy khăn lau miệng cho thiếu gia, nhìn hắn cao lớn thô kệch thế thôi, tay lại rất nhẹ nhàng. Trì Quan hàm hồ nói:”Vậy gà kia là từ đâu tới?”
Cậu dừng một chút, lại hạ thấp giọng: “Là đi trộm ư? Vì ta?”
Mông Khanh: “….” Người này lấy đâu ra tự tin thế nhỉ?
Trì Quan tựa như lấy lại tinh thần, vỗ đùi đánh bốp một cái, ồn ào nói: “Chờ chút! Sao ngươi lại trở về? Ngươi đã đi đâu vậy?! Ta tìm ngươi rất lâu đó!”
Nói tới cái này, trong lòng Mông Khanh mềm nhũn, đúng là có chút nhìn vị thiếu gia này với cặp mắt khác xưa: “Tại sao lại đi tìm ta?”
“Phí lời! Trời tối rồi mà ngươi vẫn chưa trở lại! Tất nhiên là ta sẽ lo lắng rồi”
Mông Khanh nghe cậu nói lo lắng, đáy mắt loé qua một chút ánh sáng. Hắn ngừng tay, hai mắt như khoá chặt con mồi nhìn Trì Quan: “Ngươi có biết sơn đạo ban đêm nguy hiểm cỡ nào không? Có thể còn gặp mãnh thú, một mình ngươi không thạo đường, đi lại chung quanh như thế rất dễ xảy ra chuyện, hiểu chưa?”
Hắn lại bắt lấy chân Trì Quan nâng lên, chỉ cho cậu xem: “Chân đều bị mài rách rồi, rất dễ bị nhiễm trùng, nơi này cách trên trấn khá xa, muốn mời đại phu đến cũng không dễ dàng. Trên chân ngươi đều là vết thương, đây là bị té đúng không? Đã bầm một mảng to rồi này.”
Hắn lại bắt lấy mặt Trì Quan: “Trên mặt cũng đều là vết muỗi cắn, không phải là ngươi ghét nhất ô uế à? Còn làm cho mình một mặt bùn nữa?”
Trì Quan liên tiếp bị chất vấn làm cho mơ hồ, trong bụng bốc lên đám lửa: “Ta lo lắng cho ngươi còn không đúng ư! Ta đi tìm ngươi là lỗi của ta?! Ngươi có bệnh à!”
“Có bản lĩnh lo lắng cho người này, còn không bằng bảo vệ chính mình cho tốt.” Mông Khanh nghiêm nghị nói, “Ta chỉ là đi ra ngoài tìm người, cũng không muốn lúc về không thấy ngươi, lại phải đi tìm ngươi nữa.”
Mông Khanh đứng lên, dọn dẹp mâm thức ăn, Trì Quan giận đến phát khóc: “Ta hảo tâm hảo ý mà ngươi còn không cảm kích! Ta không để ý đến ngươi nữa! Ta ghét ngươi!”
Mông Khanh liếc cậu một cái: “À, vậy nhả thức ăn hồi nãy ra đi.”
Trì Quan: “…..”
Mông Khanh: “Ban đêm không thể tuỳ tiện ra ngoài, nhớ chưa.”
Trì Quan nghiêm mặt: “…. Ta không sai, ngươi giáo huấn ta là không đúng.”
Mông Khanh suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai ngươi xuống núi đi.”
“……Cái gì?”
“Ta không muốn chăm sóc một người không nghe lời, mỗi ngày cho ngươi ăn no, còn phải nhặt xác cho ngươi.”
Trì Quan: “………”
Vô liêm sỉ!!
Khốn kiếp!!!
Người độc miệng không có bi!!!
Không có gì cả!!!
Trì Quan mấp máy môi một phen, lại không có dũng khí nói ra miệng.
Tuy rằng Mông Khanh độc miệng, lại mặt than, còn không hay phản ứng mình, nhưng xác thực là hắn chăm sóc mình rất tốt, không sứt không mẻ, không sinh bệnh… Chỉ là có chút ăn không đủ no.
Đổi thành những người khác, không thể nào nuôi một người ở nhà bất tài không biết làm việc.
Trì Quan không có cốt khí thoả hiệp – Cậu đã quen áo đến đưa tay cơm đến há mồm, thực sự không biết phải tự nuôi sống bản thân mình như thế nào.
“Nhớ chưa?” Mông Khanh nhìn chằm chằm vào cái xoảy trên đỉnh đầu Trì Quan hỏi.
Trì Quan oan ức hít hít mũi: “Nhớ kỹ rồi.”
Mông Khanh nhếch nhếch khoé miệng, nụ cười loé lên một cái rồi biến mất. Hắn quay người đi rửa bát, Trì Quan ngồi bên cạnh bàn sững sờ một hồi lâu, đột nhiên nghi hoặc – Nửa đêm canh ba, sao hắn lại phải làm một bàn thức ăn?
Trì Quan ăn uống no nê, ngủ một giấc tìm lại được cảm giác, hồi lâu mới nhớ hỏi Mông Khanh: “Gấu ngốc, y phục của ta thay thế nào thế? Bùn trên người ta đâu?”
Mông Khanh liếc cậu một cái, lại hỏi cậu một chuyện lạc đề: “Gấu ngốc?”
Trì Quan hất cằm lên: “A, ngươi vừa cao vừa to, còn dữ tợn nữa, bàn tay cũng to…”
Trì Quan đi tới kéo tay Mông Khanh.
Tay Mông Khanh vừa to vừa ấm, lòng bàn tay đầy chỉ tay, ngón tay lại có các vết chai không đồng đều, tuy rằng không đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Trì Quan bóp bóp lòng bàn tay của hắn: “Chao ôi như tay gấu ấy.”
Mông Khanh bị cậu không nặng không nhẹ bóp mấy cái, trong lòng tê tê ngứa ngứa, chỗ đũng quần lại cứng lên.
Trì Quan: “……..”
Trì Quan kêu to: “Ngươi biến thái à!!!”
Mông Khanh: “…….”
Mông Khanh trả lời vấn đề trước của cậu: “Tối hôm qua ngươi ngất xỉu, ta cõng ngươi trở về, nấu nước nòng giúp ngươi gọi đầu tắm rửa, lại bôi thuốc trị thương cho ngươi; sau khi làm xong cũng không còn sớm nữa, phỏng chừng ngươi sẽ đói bụng tỉnh, nhân tiện làm thức ăn chờ ngươi.”
Mông Khanh dừng một chút: “Gà là chị của A Ngưu đưa, người hôm qua ta tìm chính là A Ngưu.”
Trì Quan bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức che ngực, giống như một cô gái mà la lên: “Ngươi tắm rửa cho ta? Vậy không phải là ta đã bị ngươi nhìn thấy hết à?”
Mông Khanh không nói gì: “Lúc ngươi được ta nhặt về, ta giúp ngươi thay quần áo sạch, còn giúp ngươi bôi thuốc.” Ý tứ là, ngươi sớm đã bị ta nhìn thấy hết được không?
Trì Quan một mặt khóc không ra nước mắt, không hiểu sao liền cảm thấy chính mình đặc biệt chịu thiệt.
Mông Khanh lên nhanh mà xìu cũng nhanh, lúc này đã không nhìn ra dấu vết gì. Trì Quan cắn răng hỏi: “Ngươi, ngươi hãy thành thật cho ta, ngươi đừng có lừa ta. Ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa có cưới vợ, có phải là không thích con gái không?”
Mông Khanh: “…..”
Lớn tuổi như vậy?
Trì Quan cùng nghi hoặc của Mông Khanh mà mắt đối mắt: “Không phải ngươi đã hơn ba mươi sao? Hùng đại thúc?”
Mông Khanh: “….. Năm nay tuổi mụ của ta là 22.”
Trì Quan: “…..” Ta đệt.
___________
Chú Gấu =)))))))) Chú Gấu không chịu tân trang nhan sắc làm ai đó tưởng là một chú già =))))))))))
Khi Trì Quan tỉnh lại là đã giờ Dần (3-5h sáng), cậu là miễn cưỡng bị đói bụng mà tỉnh.
Ở trong mơ cậu đang ăn một cái đùi gà to và bánh chẻo pha lê* của Phúc Lộc phường ở kinh thành. Miệng vừa hạ xuống nhưng không ăn được cái gì, lại còn cắn phải mép bát làm gãy mất răng hàm. Cậu thét lên một tiếng che miệng ngồi dậy, nhất thời có chút không phân rõ giờ là lúc nào.
Bánh chẻo pha lê (Bánh chẻo nhân thuỷ tinh)
Bầu trời ngoài cửa sổ đen thui chẳng khác nào bị đổ mực, trong phòng lại đốt đèn, toả màu vàng ấm áp. Trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong phòng bày bát canh cá bốc hơi nóng, bát trứng gà nóng trắng như tuyết, khoai lang chưng đậm hương thơm và một con…
Trì Quan hít sâu một cái, nghĩ chính mình đang nằm mơ, ngụm nước bọt trước phản ứng của chủ nhân mà chảy xuống vạt áo trước.
Đó là một con gà, gà quay, vàng rực rỡ, mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Gà hoàng kim! Là gà hoàng kim lúc trước mình từng oán giận với Mông Khanh!
Bụng Trì Quan phát ra một tiếng vang ghê gớm, cậu trực tiếp nhảy xuống giường muốn nhào vào bàn, nhưng hai chân vừa chạm đất liền bủn rủn vô lực, khiến cậu trực tiếp ngồi bẹp trên đất.
Trì Quan: “???”
Mông Khanh từ ngoài đẩy cửa vào, mang theo một luồng hơi nóng – nước mưa sau khi bị bốc hơi, hơi nước phủ đầy, nhiệt độ mùa hè cũng tăng lên.
Mông Khanh cau mày nhìn người đang ngồi dưới đất một cái, tiến lên bế Trì Quan dậy.
Vóc người hắn cao to, cao gần một trượng*, cánh tay còn thô hơn cả đùi Trì Quan, ôm Trì Qua không mất chút công sức nào.
*Trong phần đánh giá tác phẩm của một bạn đọc bên Trung có nói anh Gấu Mông Khanh cao gần 1 trượng ~ 2m. Cơ mà lúc tui tra wiki thì một trượng xấp xỉ bằng 3,3m, anh Gấu cao gần một trượng là phải cao trên 2m ư? Tui nghĩ tác giả nhầm lẫn hay sao đó…
“Chân ngươi không đau à?”
Trì Quan chỉ lo nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, ừng ực nuốt nước miếng một cái.
Mông Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm người ngồi xuống bên cạnh bàn, để cậu cầm bát đũa thật cẩn thận, đã thấy vị thiếu gia hằng ngày yêu cầu lắm thứ này lại trực tiếp giơ tay bẻ đùi gà, không đếm xỉa gì đến hình tượng mà nhét vào miệng.
Không mất bao nhiêu lâu, Trì đại thiếu gia tay đầy mỡ, vạt áo cũng dính từng vệt dầu, miệng càng giống như được bôi một lớp dầu, sáng loá.
Mông Khanh không nói câu nào, nhìn Trì Quan ăn cái này cái kia, lại nuốt một miếng khoai lang. Sau khi rót chén canh cá thứ hai, đại thiếu gia mới giống như hồi hồn, thở một hơi thật dài, ợ một tiếng no nê.
Lại nhìn con gà hoàng kim kia, chỉ còn dư lại non nửa.
Mông Khanh: “……”
Trì Quan liếm liếm ngón tay, nói: “Gà từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ là con ở hậu viện kia? Ta thấy con ngỗng kia cũng rất béo, nó còn hung dữ với ta nữa, ngày mai ăn nó nha?”
Mông Khanh cầm khăn, nắm tay Trì Quan tỉ mỉ lau từng ngón một, miệng nói: “Gà ở hậu viện là để đẻ trứng, không thể ăn, còn ngỗng là để giữ nhà.”
Trì Quan: “…. Thế con chó kia để làm gì?”
Mông Khanh: “Tiểu Hắc dính người, không giữ được nhà, nhưng lúc di ra ngoài săn thú lại hữu dụng.”
Trì Quan: “…..À” Không ăn được con ngỗng, tiếc quá.
Mông Khanh lại lấy khăn lau miệng cho thiếu gia, nhìn hắn cao lớn thô kệch thế thôi, tay lại rất nhẹ nhàng. Trì Quan hàm hồ nói:”Vậy gà kia là từ đâu tới?”
Cậu dừng một chút, lại hạ thấp giọng: “Là đi trộm ư? Vì ta?”
Mông Khanh: “….” Người này lấy đâu ra tự tin thế nhỉ?
Trì Quan tựa như lấy lại tinh thần, vỗ đùi đánh bốp một cái, ồn ào nói: “Chờ chút! Sao ngươi lại trở về? Ngươi đã đi đâu vậy?! Ta tìm ngươi rất lâu đó!”
Nói tới cái này, trong lòng Mông Khanh mềm nhũn, đúng là có chút nhìn vị thiếu gia này với cặp mắt khác xưa: “Tại sao lại đi tìm ta?”
“Phí lời! Trời tối rồi mà ngươi vẫn chưa trở lại! Tất nhiên là ta sẽ lo lắng rồi”
Mông Khanh nghe cậu nói lo lắng, đáy mắt loé qua một chút ánh sáng. Hắn ngừng tay, hai mắt như khoá chặt con mồi nhìn Trì Quan: “Ngươi có biết sơn đạo ban đêm nguy hiểm cỡ nào không? Có thể còn gặp mãnh thú, một mình ngươi không thạo đường, đi lại chung quanh như thế rất dễ xảy ra chuyện, hiểu chưa?”
Hắn lại bắt lấy chân Trì Quan nâng lên, chỉ cho cậu xem: “Chân đều bị mài rách rồi, rất dễ bị nhiễm trùng, nơi này cách trên trấn khá xa, muốn mời đại phu đến cũng không dễ dàng. Trên chân ngươi đều là vết thương, đây là bị té đúng không? Đã bầm một mảng to rồi này.”
Hắn lại bắt lấy mặt Trì Quan: “Trên mặt cũng đều là vết muỗi cắn, không phải là ngươi ghét nhất ô uế à? Còn làm cho mình một mặt bùn nữa?”
Trì Quan liên tiếp bị chất vấn làm cho mơ hồ, trong bụng bốc lên đám lửa: “Ta lo lắng cho ngươi còn không đúng ư! Ta đi tìm ngươi là lỗi của ta?! Ngươi có bệnh à!”
“Có bản lĩnh lo lắng cho người này, còn không bằng bảo vệ chính mình cho tốt.” Mông Khanh nghiêm nghị nói, “Ta chỉ là đi ra ngoài tìm người, cũng không muốn lúc về không thấy ngươi, lại phải đi tìm ngươi nữa.”
Mông Khanh đứng lên, dọn dẹp mâm thức ăn, Trì Quan giận đến phát khóc: “Ta hảo tâm hảo ý mà ngươi còn không cảm kích! Ta không để ý đến ngươi nữa! Ta ghét ngươi!”
Mông Khanh liếc cậu một cái: “À, vậy nhả thức ăn hồi nãy ra đi.”
Trì Quan: “…..”
Mông Khanh: “Ban đêm không thể tuỳ tiện ra ngoài, nhớ chưa.”
Trì Quan nghiêm mặt: “…. Ta không sai, ngươi giáo huấn ta là không đúng.”
Mông Khanh suy nghĩ một chút: “Vậy ngày mai ngươi xuống núi đi.”
“……Cái gì?”
“Ta không muốn chăm sóc một người không nghe lời, mỗi ngày cho ngươi ăn no, còn phải nhặt xác cho ngươi.”
Trì Quan: “………”
Vô liêm sỉ!!
Khốn kiếp!!!
Người độc miệng không có bi!!!
Không có gì cả!!!
Trì Quan mấp máy môi một phen, lại không có dũng khí nói ra miệng.
Tuy rằng Mông Khanh độc miệng, lại mặt than, còn không hay phản ứng mình, nhưng xác thực là hắn chăm sóc mình rất tốt, không sứt không mẻ, không sinh bệnh… Chỉ là có chút ăn không đủ no.
Đổi thành những người khác, không thể nào nuôi một người ở nhà bất tài không biết làm việc.
Trì Quan không có cốt khí thoả hiệp – Cậu đã quen áo đến đưa tay cơm đến há mồm, thực sự không biết phải tự nuôi sống bản thân mình như thế nào.
“Nhớ chưa?” Mông Khanh nhìn chằm chằm vào cái xoảy trên đỉnh đầu Trì Quan hỏi.
Trì Quan oan ức hít hít mũi: “Nhớ kỹ rồi.”
Mông Khanh nhếch nhếch khoé miệng, nụ cười loé lên một cái rồi biến mất. Hắn quay người đi rửa bát, Trì Quan ngồi bên cạnh bàn sững sờ một hồi lâu, đột nhiên nghi hoặc – Nửa đêm canh ba, sao hắn lại phải làm một bàn thức ăn?
Trì Quan ăn uống no nê, ngủ một giấc tìm lại được cảm giác, hồi lâu mới nhớ hỏi Mông Khanh: “Gấu ngốc, y phục của ta thay thế nào thế? Bùn trên người ta đâu?”
Mông Khanh liếc cậu một cái, lại hỏi cậu một chuyện lạc đề: “Gấu ngốc?”
Trì Quan hất cằm lên: “A, ngươi vừa cao vừa to, còn dữ tợn nữa, bàn tay cũng to…”
Trì Quan đi tới kéo tay Mông Khanh.
Tay Mông Khanh vừa to vừa ấm, lòng bàn tay đầy chỉ tay, ngón tay lại có các vết chai không đồng đều, tuy rằng không đẹp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Trì Quan bóp bóp lòng bàn tay của hắn: “Chao ôi như tay gấu ấy.”
Mông Khanh bị cậu không nặng không nhẹ bóp mấy cái, trong lòng tê tê ngứa ngứa, chỗ đũng quần lại cứng lên.
Trì Quan: “……..”
Trì Quan kêu to: “Ngươi biến thái à!!!”
Mông Khanh: “…….”
Mông Khanh trả lời vấn đề trước của cậu: “Tối hôm qua ngươi ngất xỉu, ta cõng ngươi trở về, nấu nước nòng giúp ngươi gọi đầu tắm rửa, lại bôi thuốc trị thương cho ngươi; sau khi làm xong cũng không còn sớm nữa, phỏng chừng ngươi sẽ đói bụng tỉnh, nhân tiện làm thức ăn chờ ngươi.”
Mông Khanh dừng một chút: “Gà là chị của A Ngưu đưa, người hôm qua ta tìm chính là A Ngưu.”
Trì Quan bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức che ngực, giống như một cô gái mà la lên: “Ngươi tắm rửa cho ta? Vậy không phải là ta đã bị ngươi nhìn thấy hết à?”
Mông Khanh không nói gì: “Lúc ngươi được ta nhặt về, ta giúp ngươi thay quần áo sạch, còn giúp ngươi bôi thuốc.” Ý tứ là, ngươi sớm đã bị ta nhìn thấy hết được không?
Trì Quan một mặt khóc không ra nước mắt, không hiểu sao liền cảm thấy chính mình đặc biệt chịu thiệt.
Mông Khanh lên nhanh mà xìu cũng nhanh, lúc này đã không nhìn ra dấu vết gì. Trì Quan cắn răng hỏi: “Ngươi, ngươi hãy thành thật cho ta, ngươi đừng có lừa ta. Ngươi lớn tuổi như vậy rồi mà còn chưa có cưới vợ, có phải là không thích con gái không?”
Mông Khanh: “…..”
Lớn tuổi như vậy?
Trì Quan cùng nghi hoặc của Mông Khanh mà mắt đối mắt: “Không phải ngươi đã hơn ba mươi sao? Hùng đại thúc?”
Mông Khanh: “….. Năm nay tuổi mụ của ta là 22.”
Trì Quan: “…..” Ta đệt.
___________
Chú Gấu =)))))))) Chú Gấu không chịu tân trang nhan sắc làm ai đó tưởng là một chú già =))))))))))
Tác giả :
Mạc Mạc Vô Văn