Thiếu Gia Và Con Gấu
Chương 14: Bị nhìn chòng chọc
Nhân màn đêm, Mông Khanh mang Trì Quan về làng trước, giao tiền bán hàng cho trưởng thôn, sau đó hai người thu thập hành lý vội vã rời làng.
Hai người đi bất kể đêm ngày, gấp rút đi năm ngày rồi, hoàn toàn rời thôn Khách Hà, tiến vào một sơn cốc.
Hai người vội vàng dùng xe lừa, trên xe trải rơm dày dặn, lại trải một cái đệm hoa lên. Mông Khanh để xe ở chỗ tránh gió, nhen lửa lên, lấy lương khô đã chuẩn bị xong chia cho Trì Quan ăn. Trì Quan vẻ mặt đau khổ nói: “Chúng ta muốn đi đâu đây?”
“Tìm một chỗ thích hợp ở lại, yên tâm đi, ta có kinh nghiệm mà.” Mông Khanh ôm Trì Quan vào ngực, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ánh lửa chiếu bóng hai người kéo dài lay động trên vách núi.
Trì Quan ăn no rồi, ngáp một cái. Mông Khanh liền ôm cậu lên xe, dùng đệm chăn đắp thật chặt cho cậu, đau lòng nói: “Để em đi theo đúng là chịu khổ rồi.”
Trì Quan: “….”
Trì Quan bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng buổi tối trong sơn cốc rất lạnh, nhưng dù gì cũng là mùa hè…”
Cậu thấy nóng.
Mông Khanh ngẩn người, kéo cái đệm từ trên người cậu xuống, tự mình leo lên ôm người vào lòng: “Như vậy là được.”
Trì Quan: “….” Đừng tưởng ta không biết là huynh nhân cơ hội chiếm tiện nghi ta.
Có điểu Trì Quan thực sự không để ý chút mờ ám ấy, mấy hôm nay đi đường rất mệt mỏi, lương khô ăn cũng rất cứng. Hiện giờ thời gian cậu ngồi vệ sinh lâu hơn trước kia, cái mông cũng đau rát.
Trì Quan mơ màng nói: “Không sao, chút khổ đó cũng không thấm vào đâu.”
Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, cậu đã sớm vứt bỏ chút dè dặt của Đại thiếu gia rồi – Chỉ có điều là vẫn chưa quen thay đổi nhanh như vậy thôi.
Mông Khanh nói: “Chờ an toàn rồi, ta với em quay về thành Tứ Huyền đi tảo mộ nhé.”
Trì Quan trở mình, ôm lấy Mông Khanh, đầu cọ cọ trước ngực hắn, hoàn toàn không ý thức được động tác này của mình có bao nhiêu ỷ lại: “Ta sẽ không về, ta đã đáp ứng cha mẹ rồi, sẽ không quay về nữa.”
“Đó là nhà của em.” Mông Khanh nhẹ giọng nói, “Có điều ta luôn tôn trọng ý nguyện của em muốn làm gì ta cũng sẽ cùng làm với em.”
Trì Quan cười cười: “Chúng ta vẫn đang chạy trốn đấy, nói gì ngốc nghếch thế.”
Mông Khanh ôm chặt người trong lòng: “Trước đây vẫn cứ một mình, cũng không thấy có sao cả, trốn được ngày nào thì tính ngày ấy…”
Hiện giờ, kỳ thật hắn đã không có chút ý muốn trốn nào.
Hơn nữa hắn hoài nghi giết một nhà Trì phủ chính là người của Thính Phong các.
Hắn nhíu nhíu mày, tạm thời ném chuyện này ra sau đầu. Trước mắt cần phải tìm một chỗ thích hợp để ở lại, cũng miễn phải bôn ba ngoài đường, khiến vị quý thiếu gia Trì Quan này bị dằn vặt đến sinh bệnh.
Hai người ngủ một giấc đến tờ mờ sáng, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, trên sơn cốc ngẫu nhiên truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh. Mùa hè trời sáng nhanh hơn, Mông Khanh rón rén thu thập, dập hết lửa, lại quét sang một bên dùng cỏ khô che lại, tránh để người khác nhìn ra dấu vết.
Sau đó xe lừa vội vàng đi về phía trước. Trì Quan nằm trên xe lắc qua lắc lại, trở mình, ăn một miệng rơm.
“Phì phì phì.” Trì Quan lơ mơ tỉnh dậy, một mặt mờ mịt: “Giờ gì rồi?”
Mông Khanh cười liếc cậu một cái: “Ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”
Trì Quan lười biếng lăn một vòng, thở dài: “Lại đói bụng.”
Mông Khanh liền lấy từ túi ra cho cậu một nắm lương khô. Hắn đã sớm chuẩn bị, do đó lương khô rất nhiều, đều là các loại thịt đã phơi khô xắt miếng, chỉ là ăn lâu người không chịu được thôi.
Trì Quan cắn đến đau răng mỏi hàm, vất vả lắm mới ăn xong, Mông Khanh tìm tới một dòng suối nhỏ, hai người liền xuống rửa mặt rồi tiếp tục đi.
Cứ vừa đi vừa nghỉ không quá bảy ngày như vậy, hai người theo con suối tìm được một thôn trang nhỏ.
Thôn trang này nhân khẩu không nhiều, nhưng so với thôn Khách Hà thì ngươi nơi này không nhiệt tình lắm, thậm chí còn có vẻ rất không khách khí.
“Muốn ở thì có thể, ra phía sau núi.” Trưởng thôn ngậm tẩu thuốc, không kiên nhẫn nói: “Không được vay dầu vay gạo, có chuyện gì thì tự mình giải quyết.”
Vị trí sau núi cách nguồn nước hơi xa một chút, muốn lấy nước cũng không thuận tiện lắm, nhưng được cái bí mật, không dễ bị phát hiện. Mông Khanh cảm thấy vẫn có thể chịu được.
Chẳng qua chỉ là đi nhiều thêm một chút thôi.
Mông Khanh không thèm để ý đến sự ghét bỏ của trưởng thôn, nói cảm ơn xong liền dẫn Trì Quan đi theo con đường bé tí dẫn ra phía sau núi, hầu như không nhận ra nó là đường.
Trì Quan ngồi trên xe, nói: “Vẫn là một nhà Phương trưởng thôn tốt hơn.”
“Mỗi thôn đều có một điểm đặc sắc của mình,” Mông Khanh đúng là kiểu người ai cũng đã từng gặp, cũng không thấy sao cả, “So với việc không thèm nói lời nào đã trực tiếp đánh đuổi chúng ta đi, họ có thể cho phép chúng ta ở lại là tốt rồi.”
“Huynh đã từng gặp người đánh đuổi mình ư?” Trì Quan tò mò.
“Đương nhiên là có.” Mông Khanh bèn nói một ít chuyện kì lạ mà bản thân đã từng gặp, còn một chút phong thổ nhân tình của các thôn, Trì Quan nghe được tấm tắc lấy làm kì lạ.
“Chẳng trách trước đây phu tử cứ để bọn ta đi xem nhiều một chút.” Trì Quan thở dài nói, “Đáng tiếc khi đó ta không hiểu, chỉ cảm thấy trêu chim đấu dế mới là chuyện thú vị nhất trên đời.”
Mông Khanh: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Trì Quan chống cằm, nhìn bầu trời đờ ra. Mông Khanh hỏi: “Sao em trốn ra được? Nếu không tiện nói… Thì thôi cũng được.”
Sau khi Mông Khanh biết được thân thế của Trì Quan vẫn muốn hỏi, nhưng lại sợ khiến cậu khổ sở, cho nên vẫn cố nhịn. Bây giờ thấy tâm tình Trì Quan đã ổn định hơn, liền muốn hỏi một câu cho rõ ràng.
Trì Quan nói: “Hộ vệ mang ta ra ngoài chạy khỏi thành Tứ Huyền, tiếc là nửa đường bị nhân mã của Thái tử cản lại. Hộ vệ vì cứu ta mà liều mạng chặn lại, một mình ta chạy ra khỏi sơn đạo, chạy lung tung hai ngày đường, vừa đói vừa mệt, nhưng không dám dừng lại. Đến tối hôm thứ ba ta còn bị đối phương đuổi kịp, khi đó trời tối quá ta không thấy rõ đường, kết quả là ngã từ trên vách xuống.”
Vốn cho là mình sẽ bị ngã chết, không ngờ lại rơi xuống sông, nước sông chảy xiết đẩy cậu trôi về hạ du. Cậu vốn cho rằng mình sẽ chết đuối, không ngờ lúc mình tỉnh lại đã được một người đàn ông to như gấu cứu.
Khi đó cậu cảm thấy, mạng mình có lẽ là được cha mẹ trên trời có linh thiêng dốc sức che chở, vì thế mà cậu càng không thể chết nữa.
Mông Khanh nghe cậu nói vạy, suy nghĩ một chút, ngờ vực: “Em nói cha mẹ mình… Chỉ bảo em đừng trở vờ, vậy sao em lại biết bọn chúng là nhân mã của Thái tử?”
“Kẻ đuổi giết ta nói.” Trì Quan nói, “Hơn nữa chúng còn cầm thủ dụ của Thái tử cho ta xem.”
Mông Khanh nhất thời cảm thấy chuyện bắt đầu kì lạ.
“Nếu như muốn giết em, hà tất còn phải cho em biết chúng là ai ư?”
Kiểu thiếu gia kiều quý như Trì Quan này, đừng nói là có thể chạy ba ngày, có thể chạy ra ngoài một canh giờ đã tính là ghê gớm lắm rồi, nếu thật sự là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì chỉ cần một chút là có thể giết hộ vệ rồi đuổi theo Trì Quan rồi.
Trừ phi… Bọn chúng cố ý để người chạy đi.
Nhất thời Mông Khanh có một suy đoán lớn mật.
“Vạn nhất, ta là nói vạn nhất bọn chúng không phải là nhân mã của thái tử, mà sát thủ người khác phái xuông, định dựa vào đó để kéo thái tử xuống ngựa, lưu lại một mạng cho em là để em làm chứng.” Mông Khanh nhìn về phía cậu, “Như vậy nhất định bọn chúng sẽ hi vọng em chủ động trở lại thanh Tứ Huyền.”
Nhưng ai ngờ được, Trì Quan lại tiếc mạng như thế, nói không quay về thật sự là không quay về.
Trì Quan đầu óc mơ hồ: “A… Vậy bọn họ sẽ tìm đến ta ư?”
Mông Khanh cau mày, cảm thẩy vẫn cứ là lạ ở chỗ nào, là nơi nào…
Tay Mông Khanh đang xua lừa bỗng dừng lại, đột nhiên biến sắc.
Nếu chuyện Trì Quan rơi xuống sông không chết lại được mình nhặt được căn bản không phải là trùng hợp thì sao?
Nếu như sau khi Trì Quan rơi xuống sông rất nhanh được người cứu lên, sau đó người cứu chuyển Trì Quan đến thôn Khách Hà ư?
Tim Mông Khanh lạnh đi một chút.
Hắn đã sớm bị phát hiện, chỉ là không biết nguyên nhân gì, đối phương không có ý định vạch trần hắn, trái lại còn đưa Trì Quan tới.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu như bọn chúng muốn Trì Quan làm nhân chứng, căn bản sẽ không có khả năng bức cậu vào chỗ chết. Do đó, Trì Quan sẽ không hề nguy hiểm đến tính mạng, hoặc là nói, tạm thời không có.
Loại thủ đoạn này, xác thực cực kỳ giống Thính Phong các.
Bọn chúng muốn làm gì? Muốn lợi dụng mình và Trì Quan làm gì?
Nếu như chúng muốn mình và Trf Quan trở lại thành Tứ Huyền, như vậy nhất định sẽ không cho phéo hắn ở đây lâu. Người áo đen đột nhiên xuất hiện trên tiểu trấn, bị Trì Quan phát hiện cũng là vì ép hắn rời thôn Khách Hà ư?
Nếu tất cả thực sự là như hắn đoán… Vậy lúc hắn và Trì Quan xuất hiện ở thôn Khách Hà, cũng đã bị theo dõi.
Hai người đi bất kể đêm ngày, gấp rút đi năm ngày rồi, hoàn toàn rời thôn Khách Hà, tiến vào một sơn cốc.
Hai người vội vàng dùng xe lừa, trên xe trải rơm dày dặn, lại trải một cái đệm hoa lên. Mông Khanh để xe ở chỗ tránh gió, nhen lửa lên, lấy lương khô đã chuẩn bị xong chia cho Trì Quan ăn. Trì Quan vẻ mặt đau khổ nói: “Chúng ta muốn đi đâu đây?”
“Tìm một chỗ thích hợp ở lại, yên tâm đi, ta có kinh nghiệm mà.” Mông Khanh ôm Trì Quan vào ngực, hai người vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ánh lửa chiếu bóng hai người kéo dài lay động trên vách núi.
Trì Quan ăn no rồi, ngáp một cái. Mông Khanh liền ôm cậu lên xe, dùng đệm chăn đắp thật chặt cho cậu, đau lòng nói: “Để em đi theo đúng là chịu khổ rồi.”
Trì Quan: “….”
Trì Quan bất đắc dĩ nói: “Tuy rằng buổi tối trong sơn cốc rất lạnh, nhưng dù gì cũng là mùa hè…”
Cậu thấy nóng.
Mông Khanh ngẩn người, kéo cái đệm từ trên người cậu xuống, tự mình leo lên ôm người vào lòng: “Như vậy là được.”
Trì Quan: “….” Đừng tưởng ta không biết là huynh nhân cơ hội chiếm tiện nghi ta.
Có điểu Trì Quan thực sự không để ý chút mờ ám ấy, mấy hôm nay đi đường rất mệt mỏi, lương khô ăn cũng rất cứng. Hiện giờ thời gian cậu ngồi vệ sinh lâu hơn trước kia, cái mông cũng đau rát.
Trì Quan mơ màng nói: “Không sao, chút khổ đó cũng không thấm vào đâu.”
Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, cậu đã sớm vứt bỏ chút dè dặt của Đại thiếu gia rồi – Chỉ có điều là vẫn chưa quen thay đổi nhanh như vậy thôi.
Mông Khanh nói: “Chờ an toàn rồi, ta với em quay về thành Tứ Huyền đi tảo mộ nhé.”
Trì Quan trở mình, ôm lấy Mông Khanh, đầu cọ cọ trước ngực hắn, hoàn toàn không ý thức được động tác này của mình có bao nhiêu ỷ lại: “Ta sẽ không về, ta đã đáp ứng cha mẹ rồi, sẽ không quay về nữa.”
“Đó là nhà của em.” Mông Khanh nhẹ giọng nói, “Có điều ta luôn tôn trọng ý nguyện của em muốn làm gì ta cũng sẽ cùng làm với em.”
Trì Quan cười cười: “Chúng ta vẫn đang chạy trốn đấy, nói gì ngốc nghếch thế.”
Mông Khanh ôm chặt người trong lòng: “Trước đây vẫn cứ một mình, cũng không thấy có sao cả, trốn được ngày nào thì tính ngày ấy…”
Hiện giờ, kỳ thật hắn đã không có chút ý muốn trốn nào.
Hơn nữa hắn hoài nghi giết một nhà Trì phủ chính là người của Thính Phong các.
Hắn nhíu nhíu mày, tạm thời ném chuyện này ra sau đầu. Trước mắt cần phải tìm một chỗ thích hợp để ở lại, cũng miễn phải bôn ba ngoài đường, khiến vị quý thiếu gia Trì Quan này bị dằn vặt đến sinh bệnh.
Hai người ngủ một giấc đến tờ mờ sáng, bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động, trên sơn cốc ngẫu nhiên truyền đến tiếng chim hót lanh lảnh. Mùa hè trời sáng nhanh hơn, Mông Khanh rón rén thu thập, dập hết lửa, lại quét sang một bên dùng cỏ khô che lại, tránh để người khác nhìn ra dấu vết.
Sau đó xe lừa vội vàng đi về phía trước. Trì Quan nằm trên xe lắc qua lắc lại, trở mình, ăn một miệng rơm.
“Phì phì phì.” Trì Quan lơ mơ tỉnh dậy, một mặt mờ mịt: “Giờ gì rồi?”
Mông Khanh cười liếc cậu một cái: “Ngủ tiếp đi, còn sớm mà.”
Trì Quan lười biếng lăn một vòng, thở dài: “Lại đói bụng.”
Mông Khanh liền lấy từ túi ra cho cậu một nắm lương khô. Hắn đã sớm chuẩn bị, do đó lương khô rất nhiều, đều là các loại thịt đã phơi khô xắt miếng, chỉ là ăn lâu người không chịu được thôi.
Trì Quan cắn đến đau răng mỏi hàm, vất vả lắm mới ăn xong, Mông Khanh tìm tới một dòng suối nhỏ, hai người liền xuống rửa mặt rồi tiếp tục đi.
Cứ vừa đi vừa nghỉ không quá bảy ngày như vậy, hai người theo con suối tìm được một thôn trang nhỏ.
Thôn trang này nhân khẩu không nhiều, nhưng so với thôn Khách Hà thì ngươi nơi này không nhiệt tình lắm, thậm chí còn có vẻ rất không khách khí.
“Muốn ở thì có thể, ra phía sau núi.” Trưởng thôn ngậm tẩu thuốc, không kiên nhẫn nói: “Không được vay dầu vay gạo, có chuyện gì thì tự mình giải quyết.”
Vị trí sau núi cách nguồn nước hơi xa một chút, muốn lấy nước cũng không thuận tiện lắm, nhưng được cái bí mật, không dễ bị phát hiện. Mông Khanh cảm thấy vẫn có thể chịu được.
Chẳng qua chỉ là đi nhiều thêm một chút thôi.
Mông Khanh không thèm để ý đến sự ghét bỏ của trưởng thôn, nói cảm ơn xong liền dẫn Trì Quan đi theo con đường bé tí dẫn ra phía sau núi, hầu như không nhận ra nó là đường.
Trì Quan ngồi trên xe, nói: “Vẫn là một nhà Phương trưởng thôn tốt hơn.”
“Mỗi thôn đều có một điểm đặc sắc của mình,” Mông Khanh đúng là kiểu người ai cũng đã từng gặp, cũng không thấy sao cả, “So với việc không thèm nói lời nào đã trực tiếp đánh đuổi chúng ta đi, họ có thể cho phép chúng ta ở lại là tốt rồi.”
“Huynh đã từng gặp người đánh đuổi mình ư?” Trì Quan tò mò.
“Đương nhiên là có.” Mông Khanh bèn nói một ít chuyện kì lạ mà bản thân đã từng gặp, còn một chút phong thổ nhân tình của các thôn, Trì Quan nghe được tấm tắc lấy làm kì lạ.
“Chẳng trách trước đây phu tử cứ để bọn ta đi xem nhiều một chút.” Trì Quan thở dài nói, “Đáng tiếc khi đó ta không hiểu, chỉ cảm thấy trêu chim đấu dế mới là chuyện thú vị nhất trên đời.”
Mông Khanh: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Trì Quan chống cằm, nhìn bầu trời đờ ra. Mông Khanh hỏi: “Sao em trốn ra được? Nếu không tiện nói… Thì thôi cũng được.”
Sau khi Mông Khanh biết được thân thế của Trì Quan vẫn muốn hỏi, nhưng lại sợ khiến cậu khổ sở, cho nên vẫn cố nhịn. Bây giờ thấy tâm tình Trì Quan đã ổn định hơn, liền muốn hỏi một câu cho rõ ràng.
Trì Quan nói: “Hộ vệ mang ta ra ngoài chạy khỏi thành Tứ Huyền, tiếc là nửa đường bị nhân mã của Thái tử cản lại. Hộ vệ vì cứu ta mà liều mạng chặn lại, một mình ta chạy ra khỏi sơn đạo, chạy lung tung hai ngày đường, vừa đói vừa mệt, nhưng không dám dừng lại. Đến tối hôm thứ ba ta còn bị đối phương đuổi kịp, khi đó trời tối quá ta không thấy rõ đường, kết quả là ngã từ trên vách xuống.”
Vốn cho là mình sẽ bị ngã chết, không ngờ lại rơi xuống sông, nước sông chảy xiết đẩy cậu trôi về hạ du. Cậu vốn cho rằng mình sẽ chết đuối, không ngờ lúc mình tỉnh lại đã được một người đàn ông to như gấu cứu.
Khi đó cậu cảm thấy, mạng mình có lẽ là được cha mẹ trên trời có linh thiêng dốc sức che chở, vì thế mà cậu càng không thể chết nữa.
Mông Khanh nghe cậu nói vạy, suy nghĩ một chút, ngờ vực: “Em nói cha mẹ mình… Chỉ bảo em đừng trở vờ, vậy sao em lại biết bọn chúng là nhân mã của Thái tử?”
“Kẻ đuổi giết ta nói.” Trì Quan nói, “Hơn nữa chúng còn cầm thủ dụ của Thái tử cho ta xem.”
Mông Khanh nhất thời cảm thấy chuyện bắt đầu kì lạ.
“Nếu như muốn giết em, hà tất còn phải cho em biết chúng là ai ư?”
Kiểu thiếu gia kiều quý như Trì Quan này, đừng nói là có thể chạy ba ngày, có thể chạy ra ngoài một canh giờ đã tính là ghê gớm lắm rồi, nếu thật sự là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh thì chỉ cần một chút là có thể giết hộ vệ rồi đuổi theo Trì Quan rồi.
Trừ phi… Bọn chúng cố ý để người chạy đi.
Nhất thời Mông Khanh có một suy đoán lớn mật.
“Vạn nhất, ta là nói vạn nhất bọn chúng không phải là nhân mã của thái tử, mà sát thủ người khác phái xuông, định dựa vào đó để kéo thái tử xuống ngựa, lưu lại một mạng cho em là để em làm chứng.” Mông Khanh nhìn về phía cậu, “Như vậy nhất định bọn chúng sẽ hi vọng em chủ động trở lại thanh Tứ Huyền.”
Nhưng ai ngờ được, Trì Quan lại tiếc mạng như thế, nói không quay về thật sự là không quay về.
Trì Quan đầu óc mơ hồ: “A… Vậy bọn họ sẽ tìm đến ta ư?”
Mông Khanh cau mày, cảm thẩy vẫn cứ là lạ ở chỗ nào, là nơi nào…
Tay Mông Khanh đang xua lừa bỗng dừng lại, đột nhiên biến sắc.
Nếu chuyện Trì Quan rơi xuống sông không chết lại được mình nhặt được căn bản không phải là trùng hợp thì sao?
Nếu như sau khi Trì Quan rơi xuống sông rất nhanh được người cứu lên, sau đó người cứu chuyển Trì Quan đến thôn Khách Hà ư?
Tim Mông Khanh lạnh đi một chút.
Hắn đã sớm bị phát hiện, chỉ là không biết nguyên nhân gì, đối phương không có ý định vạch trần hắn, trái lại còn đưa Trì Quan tới.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu như bọn chúng muốn Trì Quan làm nhân chứng, căn bản sẽ không có khả năng bức cậu vào chỗ chết. Do đó, Trì Quan sẽ không hề nguy hiểm đến tính mạng, hoặc là nói, tạm thời không có.
Loại thủ đoạn này, xác thực cực kỳ giống Thính Phong các.
Bọn chúng muốn làm gì? Muốn lợi dụng mình và Trì Quan làm gì?
Nếu như chúng muốn mình và Trf Quan trở lại thành Tứ Huyền, như vậy nhất định sẽ không cho phéo hắn ở đây lâu. Người áo đen đột nhiên xuất hiện trên tiểu trấn, bị Trì Quan phát hiện cũng là vì ép hắn rời thôn Khách Hà ư?
Nếu tất cả thực sự là như hắn đoán… Vậy lúc hắn và Trì Quan xuất hiện ở thôn Khách Hà, cũng đã bị theo dõi.
Tác giả :
Mạc Mạc Vô Văn