Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 90: Cô gái có thuật đọc tâm
Trong một góc sáng sủa của quán cà phê thanh lịch có hai người rất nổi bật đang ngồi. Một người là Tả Thủ, còn người kia là một phụ nữ.Hai người có điểm chung, tròng mắt bọ họ đang liếc nhau.Người phụ nữ này tên là Vũ Sa.Lúc này đây, Vũ Sa đang chăm chú nhìn Tả Thủ, khe khẽ đỡ gọng kính, trên mặt là nụ cười làm khuynh đảo chúng sinh:- Tả Thủ tiên sinh, đề nghị anh nghĩ kỹ một chút.- Tôi có chút lo lắng cho cô, tiểu thư Vũ Sa xinh đẹp ạ…..Tả Thủ cũng nâng gọng kính lên, trên khuôn mặt vẫn duy trì nụ cười của người đọc sách Nho nghèo mà gã độc hữu, nhưng lời nói ra lại chả khác gì tên lưu manh:- Tôi rất tò mò, cũng nghĩ không ra, tại sao cô lại ăn mấy miếng gan báo, cư nhiên lại chạy đến địa bàn của Nhạc thiếu gia lôi kéo tôi? Nói thật, tôi đây bắt đầu thấy lo lắng cho số phận của cô, bị một đám anh em đói khát xxx, hay là bị kéo vào trong bãi để làm "gái"? Aizz, việc này thật khó phán đoán nha.- Điểm này hoàn toàn không cần anh lo lắng….Vũ Sa không bị những lời của Tả Thủ làm cho tức giận, khuôn mặt xinh đẹp thể hiện nụ cười tự tin của một phụ nữ mạnh mẽ, độc hữu:- Chỉ cần tôi muốn đi, không ai ở đây có thể cản được tôi!- Thật sao?Trên mặt Tả Thủ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.- Không tin ngài có thể thử xem.Vũ Sa không hề sợ hãi trừng mắt nhìn Tả Thủ.Tả Thủ biết mình không cần thử, từ lúc cô dễ dàng tránh được hai vệ sĩ huy chương vàng môn đánh tấn công để ngồi trước mặt gã, gã đã biết những cô gái này tuyệt đối không đơn giản.Tả Thủ đứng lên, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười xin lỗi không thể phụng bồi, nói:- Tôi nghĩ cô đã nói xong rồi nhỉ? Phu nhân tôn quý, không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước. Có thể thấy rằng, thân thủ của cô rất tốt. Nếu như muốn trói ta, hiện tại có thể thử động thủ ngay tại đây…..Sa Vũ cũng đứng lên nói:- Không ngại trả lời tôi vài vấn đề chứ?- Phu nhân xinh đẹp cứ đưa ra yêu cầu, chỉ cần là đàn ông không đều thể cự tuyệt được.Khuôn mặt vốn tuấn tú, thành thục của Tả Thủ lộ ra một nụ khá quyến rũ.- Tôi có thể vô lễ hỏi một câu, Tả Thủ tiên sinh, anh là một trong không nhiều những người đàn ông trẻ tuổi kiệt suất mà Vũ Sa tôi đã từng gặp qua….Vũ Sa rất khéo léo tâng bốc Tả Thủ một phen, lúc này mới vô ý châm ngòi ly gián, nói:- Người đàn ông ưu tú giống như anh đây, không có lý tưởng xa lớn hơn ư?Cận thẩn quan sát tỉ mỉ sự biến hóa trên khuôn mặt của Tả Thủ, Vũ Sa tiếp tục dùng giọng nói quyến rũ, mê hoặc lòng người, nói:- Có lẽ, anh là một người đàn ông nhẫn nhục chịu khó, nhưng anh thật cam nguyện khuất phục làm thủ hạ của tên vô học, không nghề nghiệp Thường Nhạc sao?Nói tới đây, vẻ mặt Vũ Sa toát ra một chút phẫn nộ nhỏ, biểu cảm rất đúng chỗ, dường như là rất không đáng giá thay cho Tả Thủ:- Hắn đoạt hết công lao của anh, hắn che dấu hết tất cả tài năng của anh, anh không hận hắn sao?- Ha ha ha….Tả Thủ không coi ai ra gì cười lớn, chấn động làm cốc cà phê cũng rung lên vài cái, Tả Thủ lúc này mới thu lại nụ cười nói:- Cô hỏi xong rồi?- Đúng vậy, xong rồi.- Hận? Tôi sẽ không hận.Trên mặt Tả Thủ khẽ hiện ra nụ cười. Trong ánh mắt có chút tàn nhẫn kia bỗng bắn ra một tia quyến rũ: Nguồn tại ện FULL- Tôi sẽ chỉ vui mừng, ở bên cạnh một người mạnh mẽ, sẽ vô hình chung kích thích tài năng của tôi. Tôi rất vui khi Nhạc thiếu gia xuất hiện trong cuộc sống của tôi….. Cô có thể chuyển lời tới Tư Đồ tiên sinh, cảm ơn sự xem trọng của cậu ta, nếu như tương lai anh ta rơi vào trong tay tôi, tôi sẽ giữ cậu ta toàn thây, hahaha!- Anh….Vũ Sa tức đến run người, sự kiêu ngạo của Tả Thủ đã đả kích cô sâu sắc. Nỗ lực bình tâm lại sự dao động trong lòng, cô khinh thường cười lạnh, nhìn Tả Thủ đã rời đi được vài bước hỏi:- Chỉ dựa vào Thường Nhạc, hắn mà cũng coi là kẻ mạnh sao?- Lần sau gặp mặt, sẽ nói cho cô biết!Tả Thủ lộ ra một nụ cười tự tin mà thần bí, bỏ lại những lời này, nghênh ngang rời đi.……- Lãnh Phong có tin, Thu Nguyệt khôn cùng. Một nam, một nữ, trong đêm, chiến đấu bên đường, thủy triều lên xuống, kinh thiên động địa, vắt óc suy nghĩ, tình làm sao đây?Thường Nhạc trên miệng ngậm một điếu xì gà Ba Tư đắt tiền, vuốt vuốt bản in nổi quý báu trên chiệc bật lửa Colibri mầu đen trong tay, lười biếng nằm trên sô pha, người rất có văn hóa đang tự ngâm xướng bài dâm thơ hắn tự biên.Big Ben vô cùng tinh khôn nằm ở dưới chân hắn, nhìn nét mặt của nó rất say mê, giống như đã trầm mê vào trong cảnh ý tuyệt diệu của thơ ca …. Thật mẹ nó còn có cả loại chó có nội hàm ư!Huyết Hổ ngồi một bên sô pha, là một tên tiểu đệ cấp thần tượng, gã sớm đã phát hiện hôm nay tâm tình của Thường Nhạc rất tốt, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của gã, tối qua 99% khả năng là Thường Nhạc đã phát sinh một loại quan hệ làm cho người ta mơ mộng xa xôi với một vị mỹ nữ nào đó.Trong tình huống bình thường, một tên tiểu đệ cấp thần tượng đều sẽ nhân lúc tâm tình đại lão đại vui vẻ sẽ tranh thủ chiếm chút tiện nghi. Vì vậy Huyết Hổ nín thở, miễn cưỡng làm ra bộ dạng say mê của kẻ có văn hóa, ra sức khen ngợi:- Thiếu gia, cậu thật là dâm đến một tay ẩm ướt nha!Được cái loại ngu ngốc này ninh nọt bao giờ cũng thấy thích, Thường Nhạc quả nhiên lộ ra một nụ cười. còn rất hàm súc mà chỉ bảo Huyết Hổ:- Dâm đến một tay ẩm ướt là không chuẩn, chuẩn là dâm đến ướt cả một cái chăn.- Hay, thật sự là hay, quả là đơn giản như thông nhà xí…..Huyểt Hổ cũng không để ý bản thân dùng sai thành ngữ, hắn chỉ biết tâm tình Thường Nhạc rất tốt, do đó dè dặt nói:- Thiếu gia, chiếc bật lửa này của ngài thật là đẹp a.- Ồ, vậy sao?Thường Nhạc theo bản năng cầm chặt lấy chiếc bật lửa, lộ ra vẻ mặt thần giữ của.- Cái này, đương nhiên là rất đẹp rồi, cậu xem, chúng ta có thể thương lượng thử xem, trên dưới giao lưu chút tình cảm….Hổ Huyết nhếch mép cười rất dâm đãng:- Không thì tôi đây dùng chiếc ZIPPO này đổi lấy chiếc bật lửa của cậu, thấy thế nào?- Anh nghĩ hay quá nhỉ, chiếc đồ chơi bình thường bán đầy ngoài đường kia của anh nhiều lắm chỉ 2000 tệ. Chiếc bật lửa này của bản thiếu gia từ nước ngoài đem về, giá cả cũng gấp nhiều lần cái của anh!Thường Nhạc lười biếng nói, từ từ lật người trên sô pha, nhắm mắt lại.Trong lòng Huyết Hổ lập tức hát bài "quá ủy khuất", trên khuôn mặt thô kệch lộ ra một chút bất đắc dĩ, trầm mặc không nói.Lúc này, một thân hình mảnh khảnh đi vào, là Tả Thủ.- Nghe nói anh bị mỹ nữ câu dẫn?Thường Nhạc châm một điếu thuốc, chậm chạp ngồi dậy.- Mahler Peter, cô gái đó mẹ nó thật lợi hại….Khuôn mặt Tả Thủ hào sảng, nghênh ngang ngồi xuống.- Như thế nào?Thường Nhạc bắt đầu hứng thú, trên mặt hiện lên nụ cười mờ ám:- Aizz, có chút kỳ quái a, Tả Thủ trong trí nhớ của bản thiếu gia dường như rất lãnh đạm đối với phụ nữ. Chẳng lẽ, anh đã thích cô ta rồi? Ồ, anh cũng già rồi, quả thực phải tìm một người rồi.- Thiếu gia, đừng chế nhạo tôi nữa.Tả Thủ cười khổ, trong ánh mắt thoáng lóe lên tia sáng, có chút mê mẩn nói:- Nhưng nói gì thì nói, cô gái đó thật sự rất kỳ lạ….- Kỳ lạ như thế nào, cô ta dùng sự lẳng lơ để quyến rũ anh sao?Huyết Hổ xen vào hỏi.Tả Thủ không nói gì, chớp mắt nhìn Huyết Hổ một cái, rồi mới chầm chậm nói:- Rất kỳ lạ, không biết làm như thế nào, cô gái này dường như có khả năng nhìn thấu tâm sự của người khác, dường như trong lòng tôi đang nghĩ gì cô ta đều biết…..- Thuật đọc tâm?Bàn tay cầm thuốc của Thường Nhạc run run, thầm than trên thế giới này quả thật có người dị năng này, liền hỏi:- Vậy anh phản ứng như thế nào?Tả Thủ đẩy đẩy gọng kính, lộ ra nụ cười bại hoại, nhã nhặn, độc đáo, nói:- Ở trong lòng tôi dùng ngôn ngữ địa phương của quê hương tôi để suy nghĩ, có lẽ cô ta có thể nghe thấy tôi đang nói gì nhưng không biết cô ta có thể nghe hiểu không, trừ phi cô ta có bản lĩnh không quên được những chuyện đã nghe qua, ghi lại tìm người phiên dịch, haha….Nụ cười của Tả Thủ dâm đãng, rất chi là dâm đãng.Nói như vậy, thuật đọc tâm đều là trực tiếp đọc được âm thanh trong thế giới nội tâm của đối phương. Nếu như đối phương dùng ngôn ngữ bạn không hiểu để suy nghĩ, vậy bạn đọc được cũng vô dụng. Như vậy cũng tốt, so với một người Trung Quốc chưa từng học qua tiếng Anh mà nghe người Anh nói chuyện thì nghe cũng như không.- Thật vô sỉ! Nhưng, tôi thích…..Thường Nhạc cười hài lòng, rít một hơi xì gà, lúc này mới không có ý tốt nói:- Theo lý mà nói, người có năng lực tinh thần như vậy, thân thủ đều không quá lợi hại, sao anh lại không trói cô ta đem về đây?- Ai nói không lợi hại? Đại Trung và đại Quân là những thủ hạ giỏi nhất của tôi, hai người họ hợp lại thiếu chút nữa không đánh bại được cô ta…..Tả Thủ buồn bực nhếch miệng, tiếp đó lộ ra nụ cười tương đối vô sỉ nói:- Nói thật, tôi vốn định bắt cô ta lại, nhưng tôi thấy khi đó quá nửa thời gian bị cô ta trói tay sau lưng, cho nên tôi giữ cơ thể có ích trở về….Lời này giống như đám cẩu quan trong phim cổ trang đến thời khắc sợ chết liền nói ra những chuyện không nên nói vậynhưng Thường Nhạc không hề tức giận, rất tán thành nhìn Tả Thủ một cái, khen ngợi:- Làm rất tốt, hiện tại vẫn chưa đến lúc trở mặt với bọn chúng.- Khà khà, tôi hiểu. Gặp chuyện không đúng trước lùi bước. Lời của thiếu gia Tả Thủ luôn ghi nhớ trong lòng.Thường Nhạc gật đầu cười:- Lần sau nếu có gặp lại, tôi sẽ cử anh đi đem cô nàng này đẩy ngã, hủy hoại cô ta, quất roi cô ta, làm nhục cô ta, cho đến khi cô ta hoàn toàn trung thành với anh….- Cái này….Trên trán Tả Thủ cũng toát mồ hôi lạnh, không biết nói thế nào cho phải.Huyết Hổ rất buồn bực, trừng mắt nhìn hai người, khá im lặng, đổi lại là gã, đã đi tìm em gái Vũ San liều mạng rồi.Mà Big Ben dường như nghe không hiểu lão đại đang nói gì, nằm dưới đất hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Ánh mắt mê muội giống như nhân vật nữ trong tiểu thuyết ngôn tình.- Tiểu tử thối, theo tao ra ngoài một chuyến.Thường Nhạc đá đá vào mông Big Ben, nhìn nhìn Tourdel'lle trên tay, rồi mới cười với Tả Thủ một nụ cười rất chi mờ ám:- Khà khà, mang Benz của anh cho tôi mượn dùng coi….- Không thành vấn đề.Tả Thủ trực tiếp đưa chìa khóa xe cho Thường Nhạc, trong lòng cũng đang cầu nguyện:- Quan Nhị gia phù hộ, thiếu gia ngàn vạn đừng ở trong Mercedes-Benz của tôi làm chuyện gì cùng phụ nữ. Ô, nghe nói xe của Lão Hổ tối qua gặp họa rồi…..
Tác giả :
Dạ Thải Hoa