Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 383: Củ cải đỏ siêu cấp
Thường Nhạc hiểu rõ một đạo lý đó là một người phụ nữ truyền thống cổ hủ sau khi bị một người đàn ông “làm”, nếu người đàn ông đó khá xuất sắc, như bạn học Thường của chúng ta, như vậy thì từ đáy lòng người phụ nữ kia sẽ đón nhận người đàn ông đó, và sự chán ghét lúc ban đầu sẽ dần dần trở thành sự yêu thích, đến cuối cùng sẽ hoàn toàn yêu thương người đàn ông kia.
Cho nên thái độ của Mộ Dung Quỷ Linh đối với hắn, Thường Nhạc hoàn toàn không để tâm, đương nhiên, điều duy nhất khiến hắn không được thoải mái lại là Thần, cũng là thủ hạ của hắn, Mộ Dung Quỷ Linh chắc chắn rất thích Thần, mà Thần dường như chỉ coi Mộ Dung Quỷ Linh là em gái, có điều giữa đàn ông và phụ nữ…
Tục ngữ nói không sai, trước gọi chị sau gọi em, gọi tới gọi lui rồi sẽ thành gọi bà xã, đương nhiên, trên đời này chuyện về phụ nữ có nhiều lắm, nếu chuyện đã phát triển tới mức này rồi thì cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ra khỏi phòng liền nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Lộ Đức đang nhìn mình, rõ ràng là cô đã đoán ra quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Quỷ Linh, Thường Nhạc mỉm cười đi tới trước mặt Lộ Đức:
- Đây là vệ sĩ bên cạnh anh – Mộ Dung Quỷ Linh!
- Vệ sĩ bên người!
Hai thằng nhóc Cao Tiếu và Huyết Hổ không biết từ chỗ nào xông ra, kỳ quái tiếp lời Thường Nhạc, đặc biệt nhấn mạnh hai từ “bên người”.
Phỏng chừng cho dù là không có vấn đề gì, nghe ra lại có vài phần quan hệ, huống hồ hai vị này vốn dĩ có quan hệ rất lớn!
- Ha ha, ha ha, lão đại, Tiểu Bảo có xinh không?
Khi đám người Thường Nhạc chuẩn bị rời khỏi quán bar, thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Bảo như một chú bướm hoa, chui ra từ chỗ tối.
- Fuck!
Nhìn báu vật nhỏ động lòng người trước mắt này, Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, tục ngữ nói không sai. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, thay đổi như vậy quả thật là long trời lở đất mà.
Bây giờ nhìn Tiểu Bảo vẫn là một cô bé xinh xắn, nhưng bây giờ còn biến thành một cô nàng choai choai thanh tú xinh đẹp, làn da hơn trăng thu, trong trắng ngoài hồng, gương mặt trái xoan như ngọc, ngũ quan tinh xảo như khắc như tạc, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, vòng eo mảnh khảnh.
Tuy rằng gương mặt vẫn còn chút trẻ coi chưa lột bỏ hết, bộ ngực thật ra lại rất nhỏ. Nhưng vì phối với quần áo bó sát, cả người đã lộ ra một sức hấp dẫn, quyến rũ động lòng người. Vóc dáng 1m50 sau khi được tân trang cẩn thận, không ngờ lại trở nên thon thả, lộ rõ những đường cong, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Hình tượng củ cải đỏ khỏa thân bày ra trước mắt mọi người, tất cả giống như bị chất xúc tác kích thích.
Kỳ thật cho dù người mù cũng có thể nhìn ra, tương lai không lâu nữa, nhiều nhất là hai, ba năm tới, Tiểu Bảo trước mắt chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng bây giờ… Haizz, lại có một chút không được tự nhiên.
- Thế nào? Có đẹp không?
Tiểu Bảo thấy bộ dạng kinh ngạc ngây người của Thường Nhạc, trên mặt cô lộ ra nụ cười dương dương đắc ý.
Nụ cười này đã phá hủy hết mỹ cảm. Thường Nhạc không tự chủ mà phản ứng lại nói “Cô bé, dù có xinh đẹp thế nào thì cũng vẫn chỉ là một cô nhóc bướng bỉnh mà thôi”:
- Đẹp, thật sự là rất đẹp.
Thường Nhạc lại gật đầu phối hợp, nếu để cho Lộ Đức mặc trang phục kia, như vậy sẽ nhanh chóng tạo ra sự chấn động lớn, e rằng sẽ càng đẹp hơn, càng động lòng người hơn.
Tiểu Bảo cong cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thản nhiên cười nói:
- Phong ca, đây là câu nói em thích nghe nhất.
- Ha ha. Còn một mỹ nữ nữa!
Tiểu Bảo phất tay, thần sắc đắc ý nói.
- Mỹ nữ?
Thường Nhạc có chút nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của Tiểu Bảo.
- Fuck!
Trong nháy mắt, một mỹ nữ đột ngột đi ra từ góc tối, vóc dáng cao hơn Tiểu Bảo một chút, nhưng ngực lại nhỏ hơn Tiểu Bảo.
Mái tóc dài như ngọc đen hờ hững buông tới thắt lưng, ánh hào quang động lòng người khẽ chuyển động trên gương mặt, chiếc váy dài không tay buông thẳng tới mắt cá chân phối với thắt lưng đen nhạt.
Cái cổ thon dài như thiên nga và bờ vai mịn màng lộ ra ngoài, càng tôn lên làn da trắng nõn như ngà voi và phô bày những đường cong tinh tế, quyến rũ, mị hoặc lại thanh nhã mà gợi cảm, một chiếc thắt lưng dài nhỏ quấn quanh vòng eo con kiến.
Linh Nhi bề ngoài mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, nhưng lại toát ra mùi hương của tuổi mười bảy, mười tám, vô cùng tao nhã kiều diễm, lúc này cô chậm rãi bước đến, dáng vẻ thướt tha, cười nói tự nhiên, má trái lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, động lòng người, như một cánh hoa hạnh óng ánh, lơ đãng rụng xuống đất.
Nếu Thường Nhạc mà không biết Linh Nhi, chắc chắn sẽ ca ngợi vài câu, nhưng ở trong tình huống hắn biết rõ cô, Thường Nhạc vẫn giữ câu nói kia, không tự nhiên, không tự nhiên nha!
Nhưng có thể khẳng một điểm, nhiều nhất là hai năm nữ, củ cải đỏ siêu cấp trước mắt này chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ còn xinh đẹp hơn Thánh nữ quang minh.
- Ha ha, lão đại, chúng em có đẹp không?
Tiểu Bảo dương dương đắc ý nhìn Thường Nhạc, ánh mắt xung quanh đều bị sự xinh đẹp của cô và Linh Nhi hấp dẫn.
- Đẹp, nhưng mấy đứa nhanh chóng thay trang phục khác đi!
Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Hai cô gái xinh đẹp cùng ngẩn ra, tò mò nhìn Thường Nhạc.
- Mùa đông mà ăn mặc như vậy chẳng lẽ mấy đứa không thấy lạnh sao?
Thường Nhạc bất giác tà ác mỉm cười, đám người bên cạnh nghe thấy câu này cũng mỉm cười.
Quả thật, Tiểu Bảo và Linh Nhi cũng coi như những tiểu mỹ nữ siêu cấp, nhưng trong mắt rất nhiều người, họ vẫn chỉ là hai cô bé, hai đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh, nhiệt độ xuống thấp như vậy, các cô lại mặc ít quần áo như thế, không thể không bội phục.
Tiểu Bảo và Linh Nhi khẽ run lên, hai cô bé hùng hổ chui vào trong phòng, trong chớp mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, âm thầm kêu một tiếng:
- Không ổn rồi!
Thân hình như âm hồn phóng về phía căn phòng mà Tiểu Bảo và Linh Nhi vừa mới bước vào.
- Xoạt!
Vừa mới bước chân vào, cảm giác nguy hiểm đột ngột dâng lên từ sâu trong lòng, cũng đúng lúc này, một ánh sáng lóe lên hoàn toàn phá vỡ không gian, giống như sao băng phóng về phía Thường Nhạc.
Lúc này Thường Nhạc căn bản không thừa thời gian để nhân nhượng, dòng khí công kích của đối phương là đòn công kích nhanh nhất mà Thường Nhạc từng thấy, cũng là đòn hoàn mỹ nhất!
Thậm chí so với tốc độ công kích mà Sát Tiên từng ám sát hắn còn nhanh hơn một chút, đối phương dường như rất am hiểu tấn công, rất am hiểu góc chết tấn công đối với người khác.
Thế tấn công như vậy tất nhiên là là một trong những bí quyết tấn công bằng khí tức đứng đầu của các cao thủ, tuy đây là một chuẩn mực rất khó đạt tới, không chỉ cần dựa vào công lực mà chắc chắn phải có trí tuệ vào tính lãnh ngộ hơn người mới có thể thật sự tìm ra góc chế của đối phương bất luận là ai.
Bất kể là loại cao thủ nào, đều tồn tại góc chết, đó là hạn chế cơ thể cao nhất của một cao thủ, y càng giỏi che dấu góc chết này hơn những người khác.
Hơn nữa cho dù là phòng thủ hay là tấn công, y đều rất ít lộ ra góc chết của mình cho đối phương, đấy cũng chính là điểm khác nhau giữa cao thủ và những người kém cỏi.
Cảnh giới cao nhất của cao thủ chính là giỏi tạo ra góc chết, trong khi tạo ra góc chết đã tấn công một cách vô tình nhất, đây đồng thời cũng là chỗ đáng sợ của cao thủ dùng khí tức công kích trước mắt này.
Thường Nhạc lảo đảo lùi sang bên cạnh, cũng chính lúc này, một khí sắc rét lạnh bắt đầu tụ lại ở nắm đấm, trong lúc hô hấp, nắm đấm của Thường Nhạc xuất hiện như bóng ma quỷ mị khiến cho người ta không cách nào cảm nhận được góc chết ở chỗ nào, hàn khí lạnh như băng kia đột ngột phóng ra từ nắm đấm, tạo ra một loại sát khí không ai có thể chống đỡ được.
Ánh mắt Sát Tiên cũng lộ ra một tia kinh ngạc, bản thân cô ám sát đã rất hoàn mỹ, Thường Nhạc không những không việc gì, lại còn nhanh chóng phản kích như thế, cô không thể không bội phục!
Thường Nhạc đã đoán Sát Tiên sẽ trở lại, hơn nữa sẽ rất nhanh, nhưng thật không ngờ, cô ta lại biến Tiểu Bảo và Linh Nhi thành mồi câu, cho nên hắn rất không vui, Tiểu Bảo mặc dù là một đứa tham tiền, nhưng trong lòng hắn, cô bé vẫn là một bảo bối, một thứ mà bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương cô, nhất định phải trả giá đắt.
Vì vậy công kích của hắn căn bản không giữ lại bất cứ tình cảm nào cho Sát Tiên, sắc mặt Sát Tiên trở nên cổ quái, lúc này cô ta mới biết cái gì gọi là cao thủ chân chính, từ trước tới nay là cô ta mang bóng ma tử thần đến cho kẻ khác, nhưng lần này loại cảm giác này lại hoàn toàn đảo ngược, đây quả là một sự mỉa mai đáng sợ!
Từ lúc Thường Nhạc bắt đầu tồn tại trước mắt cô, loại khí tức quỷ dị bá đạo này không ngừng phóng về phía cô, cô cũng đã cảm giác được hơi thở của cái chết, nhưng chính lúc này cô ta mới thật sự cảm nhận được cái chết.
Lúc trước cô ta luôn cho rằng tính mạng là dòng khí tức công kích trong tay, nhưng bây giờ cô phát hiện bản thân đã lầm rồi, thật sự lầm rồi, sai lầm có chút nghiêm trọng, tính mạng lại đang nằm trong tay Thường Nhạc trước mắt này.
Có lẽ cô ta đã tuyệt vọng, không hề có ý chí chiến đấu, tận sâu dưới đáy lòng lại có cảm giác yếu đuối và bất lực, đó là loại cảm giác rất đáng sợ, mà ngay cả tự bản thân cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao cô ta lại có cảm giác kỳ lạ như vậy? Cô ta luôn luôn là một người cao ngạo, không chịu thua ai, căn bản không để tâm tới người khác, nhưng lúc này Sát Tiên lại cảm nhận được sự yếu ớt của bản thân.
Đó là bởi vì nắm đấm và thân thể của Thường Nhạc cùng lộ ra khí thế mạnh mẽ, loại khí thế này có phần rét lạnh, lại có khí tức vô cùng điên cuồng, giống như một tảng đá lớn lăn xuống núi, khí tức khổng lồ lần lượt đánh vào những chỗ sâu trong linh hồn con người!
Cô ta biết đây chắc chắn không phải là một chuyện tốt, cô cũng đang nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại, nếu không chỉ còn lại đường chết mà thôi, nhưng cô ta căn bản không cách nào thoát khỏi sự mất mát trong tâm hồn, mà người khác lại càng không thể, dòng khí tức công kích trong tay đã mất đi sự uy lực và quỷ dị vốn có!
Đương nhiên Sát Tiên có thể xếp vào hàng ngũ những cao thủ tuyệt đỉnh, tất nhiên để có được vị trí xuất sắc này, thậm chí có thể nói là mấu chốt sự tồn tại của một sát thủ.
Sát Tiên không ngừng lùi về phía sau, trong lòng như một sợi dây cung kéo căng, giống như có bị một bàn tay vô hình trói chặt lại, lúc đó động tác của Thường Nhạc đột nhiên chậm lại một chút.
Đây đối với Sát Tiên mà nói thì chắc chắn là một cơ hội tốt, trời đã tạo ra cơ hội tốt thế này, cô là một người thông minh, lại là một cao thủ, cô hiểu rõ tấn công từ chỗ nào là hiệu quả nhất, nắm chắc thời gian linh hoạt nhất.
Cho nên thái độ của Mộ Dung Quỷ Linh đối với hắn, Thường Nhạc hoàn toàn không để tâm, đương nhiên, điều duy nhất khiến hắn không được thoải mái lại là Thần, cũng là thủ hạ của hắn, Mộ Dung Quỷ Linh chắc chắn rất thích Thần, mà Thần dường như chỉ coi Mộ Dung Quỷ Linh là em gái, có điều giữa đàn ông và phụ nữ…
Tục ngữ nói không sai, trước gọi chị sau gọi em, gọi tới gọi lui rồi sẽ thành gọi bà xã, đương nhiên, trên đời này chuyện về phụ nữ có nhiều lắm, nếu chuyện đã phát triển tới mức này rồi thì cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Ra khỏi phòng liền nhìn thấy vẻ mặt cổ quái của Lộ Đức đang nhìn mình, rõ ràng là cô đã đoán ra quan hệ giữa hắn và Mộ Dung Quỷ Linh, Thường Nhạc mỉm cười đi tới trước mặt Lộ Đức:
- Đây là vệ sĩ bên cạnh anh – Mộ Dung Quỷ Linh!
- Vệ sĩ bên người!
Hai thằng nhóc Cao Tiếu và Huyết Hổ không biết từ chỗ nào xông ra, kỳ quái tiếp lời Thường Nhạc, đặc biệt nhấn mạnh hai từ “bên người”.
Phỏng chừng cho dù là không có vấn đề gì, nghe ra lại có vài phần quan hệ, huống hồ hai vị này vốn dĩ có quan hệ rất lớn!
- Ha ha, ha ha, lão đại, Tiểu Bảo có xinh không?
Khi đám người Thường Nhạc chuẩn bị rời khỏi quán bar, thân hình nhỏ nhắn của Tiểu Bảo như một chú bướm hoa, chui ra từ chỗ tối.
- Fuck!
Nhìn báu vật nhỏ động lòng người trước mắt này, Thường Nhạc thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, tục ngữ nói không sai. Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, thay đổi như vậy quả thật là long trời lở đất mà.
Bây giờ nhìn Tiểu Bảo vẫn là một cô bé xinh xắn, nhưng bây giờ còn biến thành một cô nàng choai choai thanh tú xinh đẹp, làn da hơn trăng thu, trong trắng ngoài hồng, gương mặt trái xoan như ngọc, ngũ quan tinh xảo như khắc như tạc, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, vòng eo mảnh khảnh.
Tuy rằng gương mặt vẫn còn chút trẻ coi chưa lột bỏ hết, bộ ngực thật ra lại rất nhỏ. Nhưng vì phối với quần áo bó sát, cả người đã lộ ra một sức hấp dẫn, quyến rũ động lòng người. Vóc dáng 1m50 sau khi được tân trang cẩn thận, không ngờ lại trở nên thon thả, lộ rõ những đường cong, xinh đẹp không gì sánh bằng.
Hình tượng củ cải đỏ khỏa thân bày ra trước mắt mọi người, tất cả giống như bị chất xúc tác kích thích.
Kỳ thật cho dù người mù cũng có thể nhìn ra, tương lai không lâu nữa, nhiều nhất là hai, ba năm tới, Tiểu Bảo trước mắt chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp.
Nhưng bây giờ… Haizz, lại có một chút không được tự nhiên.
- Thế nào? Có đẹp không?
Tiểu Bảo thấy bộ dạng kinh ngạc ngây người của Thường Nhạc, trên mặt cô lộ ra nụ cười dương dương đắc ý.
Nụ cười này đã phá hủy hết mỹ cảm. Thường Nhạc không tự chủ mà phản ứng lại nói “Cô bé, dù có xinh đẹp thế nào thì cũng vẫn chỉ là một cô nhóc bướng bỉnh mà thôi”:
- Đẹp, thật sự là rất đẹp.
Thường Nhạc lại gật đầu phối hợp, nếu để cho Lộ Đức mặc trang phục kia, như vậy sẽ nhanh chóng tạo ra sự chấn động lớn, e rằng sẽ càng đẹp hơn, càng động lòng người hơn.
Tiểu Bảo cong cái miệng anh đào nhỏ nhắn, thản nhiên cười nói:
- Phong ca, đây là câu nói em thích nghe nhất.
- Ha ha. Còn một mỹ nữ nữa!
Tiểu Bảo phất tay, thần sắc đắc ý nói.
- Mỹ nữ?
Thường Nhạc có chút nghi ngờ độ tin cậy trong lời nói của Tiểu Bảo.
- Fuck!
Trong nháy mắt, một mỹ nữ đột ngột đi ra từ góc tối, vóc dáng cao hơn Tiểu Bảo một chút, nhưng ngực lại nhỏ hơn Tiểu Bảo.
Mái tóc dài như ngọc đen hờ hững buông tới thắt lưng, ánh hào quang động lòng người khẽ chuyển động trên gương mặt, chiếc váy dài không tay buông thẳng tới mắt cá chân phối với thắt lưng đen nhạt.
Cái cổ thon dài như thiên nga và bờ vai mịn màng lộ ra ngoài, càng tôn lên làn da trắng nõn như ngà voi và phô bày những đường cong tinh tế, quyến rũ, mị hoặc lại thanh nhã mà gợi cảm, một chiếc thắt lưng dài nhỏ quấn quanh vòng eo con kiến.
Linh Nhi bề ngoài mới chỉ mười ba, mười bốn tuổi, nhưng lại toát ra mùi hương của tuổi mười bảy, mười tám, vô cùng tao nhã kiều diễm, lúc này cô chậm rãi bước đến, dáng vẻ thướt tha, cười nói tự nhiên, má trái lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, động lòng người, như một cánh hoa hạnh óng ánh, lơ đãng rụng xuống đất.
Nếu Thường Nhạc mà không biết Linh Nhi, chắc chắn sẽ ca ngợi vài câu, nhưng ở trong tình huống hắn biết rõ cô, Thường Nhạc vẫn giữ câu nói kia, không tự nhiên, không tự nhiên nha!
Nhưng có thể khẳng một điểm, nhiều nhất là hai năm nữ, củ cải đỏ siêu cấp trước mắt này chắc chắn sẽ trở thành người phụ nữ còn xinh đẹp hơn Thánh nữ quang minh.
- Ha ha, lão đại, chúng em có đẹp không?
Tiểu Bảo dương dương đắc ý nhìn Thường Nhạc, ánh mắt xung quanh đều bị sự xinh đẹp của cô và Linh Nhi hấp dẫn.
- Đẹp, nhưng mấy đứa nhanh chóng thay trang phục khác đi!
Thường Nhạc nghiêm túc nói.
- Vì sao?
Hai cô gái xinh đẹp cùng ngẩn ra, tò mò nhìn Thường Nhạc.
- Mùa đông mà ăn mặc như vậy chẳng lẽ mấy đứa không thấy lạnh sao?
Thường Nhạc bất giác tà ác mỉm cười, đám người bên cạnh nghe thấy câu này cũng mỉm cười.
Quả thật, Tiểu Bảo và Linh Nhi cũng coi như những tiểu mỹ nữ siêu cấp, nhưng trong mắt rất nhiều người, họ vẫn chỉ là hai cô bé, hai đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh, nhiệt độ xuống thấp như vậy, các cô lại mặc ít quần áo như thế, không thể không bội phục.
Tiểu Bảo và Linh Nhi khẽ run lên, hai cô bé hùng hổ chui vào trong phòng, trong chớp mắt, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý nghĩ, âm thầm kêu một tiếng:
- Không ổn rồi!
Thân hình như âm hồn phóng về phía căn phòng mà Tiểu Bảo và Linh Nhi vừa mới bước vào.
- Xoạt!
Vừa mới bước chân vào, cảm giác nguy hiểm đột ngột dâng lên từ sâu trong lòng, cũng đúng lúc này, một ánh sáng lóe lên hoàn toàn phá vỡ không gian, giống như sao băng phóng về phía Thường Nhạc.
Lúc này Thường Nhạc căn bản không thừa thời gian để nhân nhượng, dòng khí công kích của đối phương là đòn công kích nhanh nhất mà Thường Nhạc từng thấy, cũng là đòn hoàn mỹ nhất!
Thậm chí so với tốc độ công kích mà Sát Tiên từng ám sát hắn còn nhanh hơn một chút, đối phương dường như rất am hiểu tấn công, rất am hiểu góc chết tấn công đối với người khác.
Thế tấn công như vậy tất nhiên là là một trong những bí quyết tấn công bằng khí tức đứng đầu của các cao thủ, tuy đây là một chuẩn mực rất khó đạt tới, không chỉ cần dựa vào công lực mà chắc chắn phải có trí tuệ vào tính lãnh ngộ hơn người mới có thể thật sự tìm ra góc chế của đối phương bất luận là ai.
Bất kể là loại cao thủ nào, đều tồn tại góc chết, đó là hạn chế cơ thể cao nhất của một cao thủ, y càng giỏi che dấu góc chết này hơn những người khác.
Hơn nữa cho dù là phòng thủ hay là tấn công, y đều rất ít lộ ra góc chết của mình cho đối phương, đấy cũng chính là điểm khác nhau giữa cao thủ và những người kém cỏi.
Cảnh giới cao nhất của cao thủ chính là giỏi tạo ra góc chết, trong khi tạo ra góc chết đã tấn công một cách vô tình nhất, đây đồng thời cũng là chỗ đáng sợ của cao thủ dùng khí tức công kích trước mắt này.
Thường Nhạc lảo đảo lùi sang bên cạnh, cũng chính lúc này, một khí sắc rét lạnh bắt đầu tụ lại ở nắm đấm, trong lúc hô hấp, nắm đấm của Thường Nhạc xuất hiện như bóng ma quỷ mị khiến cho người ta không cách nào cảm nhận được góc chết ở chỗ nào, hàn khí lạnh như băng kia đột ngột phóng ra từ nắm đấm, tạo ra một loại sát khí không ai có thể chống đỡ được.
Ánh mắt Sát Tiên cũng lộ ra một tia kinh ngạc, bản thân cô ám sát đã rất hoàn mỹ, Thường Nhạc không những không việc gì, lại còn nhanh chóng phản kích như thế, cô không thể không bội phục!
Thường Nhạc đã đoán Sát Tiên sẽ trở lại, hơn nữa sẽ rất nhanh, nhưng thật không ngờ, cô ta lại biến Tiểu Bảo và Linh Nhi thành mồi câu, cho nên hắn rất không vui, Tiểu Bảo mặc dù là một đứa tham tiền, nhưng trong lòng hắn, cô bé vẫn là một bảo bối, một thứ mà bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương cô, nhất định phải trả giá đắt.
Vì vậy công kích của hắn căn bản không giữ lại bất cứ tình cảm nào cho Sát Tiên, sắc mặt Sát Tiên trở nên cổ quái, lúc này cô ta mới biết cái gì gọi là cao thủ chân chính, từ trước tới nay là cô ta mang bóng ma tử thần đến cho kẻ khác, nhưng lần này loại cảm giác này lại hoàn toàn đảo ngược, đây quả là một sự mỉa mai đáng sợ!
Từ lúc Thường Nhạc bắt đầu tồn tại trước mắt cô, loại khí tức quỷ dị bá đạo này không ngừng phóng về phía cô, cô cũng đã cảm giác được hơi thở của cái chết, nhưng chính lúc này cô ta mới thật sự cảm nhận được cái chết.
Lúc trước cô ta luôn cho rằng tính mạng là dòng khí tức công kích trong tay, nhưng bây giờ cô phát hiện bản thân đã lầm rồi, thật sự lầm rồi, sai lầm có chút nghiêm trọng, tính mạng lại đang nằm trong tay Thường Nhạc trước mắt này.
Có lẽ cô ta đã tuyệt vọng, không hề có ý chí chiến đấu, tận sâu dưới đáy lòng lại có cảm giác yếu đuối và bất lực, đó là loại cảm giác rất đáng sợ, mà ngay cả tự bản thân cô ta cũng cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao cô ta lại có cảm giác kỳ lạ như vậy? Cô ta luôn luôn là một người cao ngạo, không chịu thua ai, căn bản không để tâm tới người khác, nhưng lúc này Sát Tiên lại cảm nhận được sự yếu ớt của bản thân.
Đó là bởi vì nắm đấm và thân thể của Thường Nhạc cùng lộ ra khí thế mạnh mẽ, loại khí thế này có phần rét lạnh, lại có khí tức vô cùng điên cuồng, giống như một tảng đá lớn lăn xuống núi, khí tức khổng lồ lần lượt đánh vào những chỗ sâu trong linh hồn con người!
Cô ta biết đây chắc chắn không phải là một chuyện tốt, cô cũng đang nhắc nhở chính mình phải tỉnh táo lại, nếu không chỉ còn lại đường chết mà thôi, nhưng cô ta căn bản không cách nào thoát khỏi sự mất mát trong tâm hồn, mà người khác lại càng không thể, dòng khí tức công kích trong tay đã mất đi sự uy lực và quỷ dị vốn có!
Đương nhiên Sát Tiên có thể xếp vào hàng ngũ những cao thủ tuyệt đỉnh, tất nhiên để có được vị trí xuất sắc này, thậm chí có thể nói là mấu chốt sự tồn tại của một sát thủ.
Sát Tiên không ngừng lùi về phía sau, trong lòng như một sợi dây cung kéo căng, giống như có bị một bàn tay vô hình trói chặt lại, lúc đó động tác của Thường Nhạc đột nhiên chậm lại một chút.
Đây đối với Sát Tiên mà nói thì chắc chắn là một cơ hội tốt, trời đã tạo ra cơ hội tốt thế này, cô là một người thông minh, lại là một cao thủ, cô hiểu rõ tấn công từ chỗ nào là hiệu quả nhất, nắm chắc thời gian linh hoạt nhất.
Tác giả :
Dạ Thải Hoa