Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 304: Bắt ninja
- Em yêu, cuối cùng em đã tới! Nhìn thấy Đệ Nhị Mộng, ánh mắt Thường Nhạc sáng lên. Vẫn là vợ mình thương tướng công nhất, aizzz, cứ theo cái đà này mà nhìn, đến thần chết cũng phải ao ước.
Đệ Nhị Mộng không nghĩ tới Thường Nhạc trước mặt người ngoài sẽ gọi mình thân mật như vây, khuôn mặt phấn của cô không tự chủ được đỏ lên, xấu hổ trừng Thường Nhạc một cái, nói: - Tướng công, anh và chị họ Bảo Ngọc làm sao vậy?
Thường Nhạc vô tội, nhún vai, cười hi hi nói: - Không phải là chuyện phòng tắm đó sao, khà khà, chuyện đó em cũng biết mà. Anh nhìn hết của cô ấy, cô ấy cũng nhìn hết của anh, hai người tính là huề nhau.
- Anh…
Bảo Ngọc thật muốn xông tới đạp cho tên này vài phát, nhưng là Đệ Nhị Mộng đang chắn ở phía trước, cũng phải áp chế lửa giận xuống, hung dữ trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói: - Anh nhớ rõ cho tôi!
Đôi mắt dịu dàng của Đệ Nhị Mộng nhìn về phía Thường Nhạc, hé ra một nụ cười thản nhiên: - Tướng công, anh chính là một du côn bậc thầy!
Khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Lôi Minh lộ ra một tia cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão già Nhật Bản phía trước.
Trông thì vô cùng bình thường, nhưng không ai có thể bỏ qua được sự tồn tại của gã. Đường đường là một thủ lĩnh hội Hắc Long của Nhật Bản ___ Okinainu, được xem là một tên cáo già vô cùng xảo quyệt.
- Từ Đồ thiếu gia, cậu hẳn là biết rõ, thủ lĩnh điểm G __ Thường Nhạc, đang nắm trong tay hội Hắc Long tôi, Okinainu tôi không thể làm ra những chuyện tổn hại tình bằng hữu. Ánh mắt Okinainu nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Lôi Mình, thành thật nói.
Tư Đồ Lôi Minh khẽ lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái nói: - Trên đời này, không có tình bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hiện tại, Thường Nhạc có thể đem đến lợi ích rất lớn cho hội Hắc Long, nhưng hắn cũng có thể đem tới tai họa cho hội Hắc Long.
- Tại họa?
Okinainu sửng sốt, ngay sau đó cười lên: - Ít nhất lần này Thường Nhạc đã cứu toàn bộ hội Hắc Long.
- Okinainu, ông là người thông minh, chẳng lẽ ông không dùng đầu mà nghĩ tới, vừa lúc Thường Nhạc rời đi, hội Hắc Long liền bị tấn công bất ngờ. Thường Nhạc quay lại Nhật Bản, tấn công liền kết thúc. Đây dường như thật trùng hợp nha. Hơn nữa, những bộ hạ mà Thường Nhạc mang tới kia, rốt cục có mấy tên bị thương chứ? Ánh mắt của Tư Đồ Lôi Minh híp lại.
- Lời này của cậu có ý gì?
Đồng tử màu đên của Okinainu co rút lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Lôi Minh.
- Rất đơn giản, ham muốn của Thường Nhạc rất lớn. Đơn giản, từ Nam Phi, Trung quốc thì cũng có thể nhìn ra, cái hắn muốn không phải là người hợp tác mà là trực tiếp thâu tóm.
- Hiện tại, có lẽ là đang giúp đỡ hội Hắc Long các ông, nhưng một khi hắn hồi phục tinh thần, e rằng sẽ nuốt trọn cả Nhật Bản bao gồm cả hội Hắc Long. Đến lúc đó, Okinainu ông hối hận cũng không kịp.
- Thế thì sao nào? Okinainu nhìn thật sâu vào trong mắt Tư Đồ Lôi Minh.
- Chỉ cần ông giao nghiên cứu bào chế người thuốc ra, tôi tình nguyện giúp ông bắt được cao thủ đỉnh nhất Nhật Bản, làm cho hội Hắc Long ông có đủ thực lực, quuyền lực để thống trị Nhật Bản. Trong mắt Tư Đồ Lôi Minh lóe lên tia sáng.
Okinainu cuối cùng cũng hiểu rõ, Tư Đồ Lôi Minh trăm cay nghìn đắng cứu mình ra từ trong tay của Mafia Châu Âu, mục đích căn bản nhất vẫn là vì cái thứ đồ này.
Okinainu âm thầm kinh hãi. Rất ít người biết đến chuyện “người thuốc”, Tư Đồ Lôi Minh làm thế nào lại biết được?
Nhìn sắc mặt đang không ngừng biến hóa của Okinainu, Tư Đồ Lôi Minh cười quỷ dị nói: - Tôi có thế cấp cho ông cao thủ số một Nhật Bản ___ Eiki Hyohon, mà chỉ cần ông đưa cho tôi phương thức chế tạo “người thuốc”, ông thấy thế nào?
Sắc mặt Okinainu khẽ biến đổi, cao thủ đệ nhất Nhật Bản ___ Eiki, đây quả là hấp dẫn trí mạng, nghe nói Eiki đã mất tích gần trăm năm nay, không nghĩ tới vẫn còn sống.
- Tôi có thể đáp ứng cậu, nhưng cậu làm thế nào bảo đảm Eiki là thật? Sau khi lấy được phương thức chế tạo ‘người thuốc” xong, cậu có hối hận hay không? Ánh mắt Okinainu nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Lôi Minh.
- Ha ha __ ha ha, chỉ cần ông đồng ý, mọi việc khác đều dễ xử lý! Tư Đồ Lôi Minh nghe được những lời này, nở nụ cười hài lòng.
Thường Nhạc cũng không biết rằng, Tư Đồ Lôi Minh đã đem cây tiêu thương nhắm ngay vào Nhật Bản.
Lúc này đây, hắn đem Tiểu Ngọc, Vô Nhai, Vô Mộng, Đệ Nhị Mộng, Bảo Ngọc, tổng cộng năm người đến tập trung phía dưới núi Ninja.
Dùng lời của Thường Nhạc mà nói, quân không cần nhiều, quý ở tinh thần. Đương nhiên, Tiểu Bảo là một ngoại lệ!
Thường Nhạc cau mày nhìn ngọn núi phía trước mắt, rất không thoải mái nói - Cmn, ngọn núi chim như thế này, trực tiếp dùng thuốc nổ san bằng, không phải là bớt đi nhiều việc sao! Đệ Nhị Mộng kéo áo Thường Nhạc, nhỏ giọng nói: - Tướng Công, có văn hóa chút!
Mày liễu của Bảo Ngọc khẽ dựng lên, khinh thường nói: - Cứ cho là có văn hóa, cũng là một tên sắc lang có văn hóa!
Mắt thấy tranh cãi lại sắp bắt đầu, Vô Nhai vội vàng nói: - Lão đại, chúng ta trực tiếp xông vào bắt lấy một tên Ninja Nhật Bản xuống, hay là đứng ở dưới khiêu chiến?
- Hai cách này đều không thể thực hiện!
Thường Nhạc không nghĩ ngợi gì, trực tiếp gạt bỏ nói.
- Không sai, Ninja tập trung trong núi rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ, chúng ta đều biết rõ. Ngộ nhỡ lại dẫn đến nhiều kẻ thù thì rắc rối, tốt nhất có thể lôi kéo được một tên là tốt rồi.
Đệ Nhị Mộng chậm rãi nói.
- Ha ha, lão đại, em đi sắc dụ phát xem thế nào? Tiểu Bảo cười hihi nói.
- Đi sang một bên, đừng làm mất mặt người khác!
Thường Nhạc trực tiếp tặng cho Tiểu Bảo một cái cốc vào gáy, ánh mắt quét trên người Bảo Ngọc, nhàn nhạt cười nói: - Nếu như vô cùng xinh đẹp như tiểu thư Bảo Ngọc đây, tin rằng nhất định có thể “mã đáo thành công”.
Bảo Ngọc hừ lạnh một tiếng, trước mắt ngoài Đệ Nhị Mộng thì chỉ có mình, nếu như để Đệ Nhị Mộng đi sắc dụ, đến mình cũng không thể tha thứ.
Nhìn Bảo Ngọc đi về phía tập trung Ninja trong núi, Thường Nhạc vẫy tay, vài tên lập tức ẩn nấp đi.
Thẳng tuốt qua nửa canh giờ.
- Lão đại, chị Bảo Ngọc sao vẫn chưa dẫn người xuống vậy à? Cuối cùng Tiểu Bảo không nhịn được mở miệng trước.
- Tiểu Bảo, phải kiên nhẫn!
Đệ Nhị Mộng nghiêm trang nói.
- Ha ha, chị nói xem, chị Bảo Ngọc có phải hay không đi sắc dụ không thành bị người ta cường bạo rồi? Vẻ mặt Tiểu Bảo cổ quái, đột nhiên nói.
Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “mồm chó không nhả ra ngà voi”!
- Người đẹp, em đừng có chạy nha, cùng anh vui vẻ nào! Ngay khi Tiểu Bảo vừa dứt lời, một giọng nói vô cùng dâm tục đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt liền nhìn thấy thân hình yêu kiều Bảo Ngọc nhanh như chớp từ trên núi bay xuống. Phía sau cô chính là một người có vóc dáng thấp bé, lùn tịt.
Tên người lùn kia vô cùng xấu, trên mặt là nụ cười hết sức bỉ ổi, nhưng tên người lùn vừa tới bên sát cạnh viền nùi liền ngừng lại, dường như sợ vượt qua đường ranh giới kia.
- Lên!
Thường Nhạc nào có để cho đối phương có thời gian chần chừ. Vô Nhai, Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc gần như đồng thời xông lên. Bọn họ mỗi người đều được coi là những tuổi trẻ tuyệt thế cao thủ, dĩ nhiên có những điểm bất phàm.
Tên người lùn kia không nghĩ tới bên cạnh còn có người, tinh thần gã căng thẳng, nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời nháy mắt, trong tay xuất hiện một thanh kiếm Ninja màu đỏ.
- Dâm tục chi nhận?
Sắc mặt Vô Nhai hơi biến, nhanh chóng nói: - Mau lùi lại!
Thường Nhạc vốn không quan tâm đến những thứ này, hắn cứ thế xông thẳng lên. Tên người lùn này bị khí thế mấy người bọn Vô Nhai áp chế lại, hắn càng không bỏ qua cơ hội này.
- Giết!
Thân thể Thường Nhạc gia tăng tốc độ, chỉ thấy hắng vụt lên trước mặt tên người lùn, ngay sau đó thân hình tên người lùn ngã “uỵch “ xuống đất. Công phu của Thường Nhạc trong nháy mắt đem đôi chân của đối phương chém xuống.
Tên người lùn kêu đau đớn kêu lên một tiếng, trong chớp mặt thân thể hắn toát ra một tia hồng quang, đem kiếm Ninja hoàn toàn nhập vào trong, nhanh chóng tấn công về phía Thường Nhạc.
- Phanh!
Kiếm Ninja kia dường như được phù chú sinh mạng. Nắm tay Thường Nhạc vừa tiếp xúc với thanh kiếm Ninja, kiếm Ninja đột nhiên uốn cong, cứng rắng vòng quanh trên người Thường Nhạc.
Đệ Nhị Mộng thấy vậy, khẩn trương một hồi, thân hình theo bản năng xông lên.
- Đừng lại đây!
Thường Nhạc vội lên tiếng ngăn cản.
Bước chân Đệ Nhị Mộng ngừng lại, bộ dạng lo lắng nhìn Thường Nhạc.
Chỉ thấy tốc độ xoay tròn của kiếm Ninja càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng không ngờ đem Thường Nhạc cuốn vào trong, khí thế bốn phía càng ngày càng mạnh. Đám người Vô Nhai muốn xông lên giúp đỡ, đều không thể tiến vào.
- Đây lẽ nào lại là cảnh giới cao nhất của thuật Ninja? Vẻ mặt Bảo Ngọc trở lên trầm trọng. Tuy rằng chính mình vô cùng khó chịu tên sắc lang Thường Nhạc kia, nhưng so với tên lùn Nhật Bản kia cô vẫn hi vọng Thường Nhạc có thể thắng.
- Không, tên người lùn này không có luyện tới cảnh giới cao nhất, nhưng mà cũng xấp xỉ. Đây chính là hồn trong cảnh giới Ninja, người tu luyện trong thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, sẽ đem linh hồn trong cơ thể nhập vào binh khí, sau đó đối phó với kẻ địch, cho đến khi hồn phách tan rã mới thôi.
Vẻ mặt Vô Nhai nặng nề nói.
- Phá…..!
Trong chớp mắt, kiếm ninja vốn đang xoay tròn bỗng nổ mạnh, bắn phá ra. Thân hình Thường Nhạc đứng ở bên trong, trên mặt nổi lên một tầng sắc đỏ quỷ dị.
- Tướng công, anh không sao chứ?
Đệ Nhị Mộng thấy vậy, vội vàng đi tới.
Thường Nhạc hít sâu một hơi, vẻ mặt cổ quái nói: - Tên tiểu Ninja Nhật Bản này vào lúc cuối cùng linh hồn bị tan rã, vậy mà lại đem hơi thở dâm đãng bắn vào trong cơ thể của anh.
- Vậy sẽ có những phản ứng bất lương gì?
Đệ Nhị Mộng vội vàng, ân cần hỏi.
- Cần tìm mỹ nữ tới giao hợp một chút, nhưng…
- Em sẵn lòng!
Đệ Nhị Mộng không suy nghĩ gì, bật thốt lên.
Thường Nhạc lắc lắc đầu, vẻ mặt cổ quái nói: - Hơi thở này hơi tà ác, đôi với thân thể người không tốt. Em là bảo bối yêu quý của anh, anh không muốn làm hại đến một sợi lông của em.
- Vậy làm thế nào bây giờ?
Đệ Nhị Mộng sốt ruột.
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng nói: - Đi, dẫu sao kỹ nữ Nhật Bản chính là nhiều nhất, tùy tiện tìm một người phát tiết.
- Rõ ràng muốn đi tìm đàn bà khác, còn tìm lý do đường đường chính chính như vậy, muốn không phục cũng không được. Bảo Ngọc ký quái nói.
Thường Nhạc chớp mắt, lúc này không có thời gian tranh cãi này nọ với cô ta. - Mọi người đem tên người lùn này trở về! Lời vừa dứt, thân hình Thường Nhạc nhanh chóng thổi về phía xa.
Nhằm vào nơi gọi là chốn làng chơi Nhật Bản, Thường Nhạc biết rất rõ, gần đến nơi chốn đèn lồng phồn hoa, chỉ có một mục tiêu, hắn lập tức chạy như bay tới.
----------oOo----------
Đệ Nhị Mộng không nghĩ tới Thường Nhạc trước mặt người ngoài sẽ gọi mình thân mật như vây, khuôn mặt phấn của cô không tự chủ được đỏ lên, xấu hổ trừng Thường Nhạc một cái, nói: - Tướng công, anh và chị họ Bảo Ngọc làm sao vậy?
Thường Nhạc vô tội, nhún vai, cười hi hi nói: - Không phải là chuyện phòng tắm đó sao, khà khà, chuyện đó em cũng biết mà. Anh nhìn hết của cô ấy, cô ấy cũng nhìn hết của anh, hai người tính là huề nhau.
- Anh…
Bảo Ngọc thật muốn xông tới đạp cho tên này vài phát, nhưng là Đệ Nhị Mộng đang chắn ở phía trước, cũng phải áp chế lửa giận xuống, hung dữ trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói: - Anh nhớ rõ cho tôi!
Đôi mắt dịu dàng của Đệ Nhị Mộng nhìn về phía Thường Nhạc, hé ra một nụ cười thản nhiên: - Tướng công, anh chính là một du côn bậc thầy!
Khuôn mặt anh tuấn của Tư Đồ Lôi Minh lộ ra một tia cười lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão già Nhật Bản phía trước.
Trông thì vô cùng bình thường, nhưng không ai có thể bỏ qua được sự tồn tại của gã. Đường đường là một thủ lĩnh hội Hắc Long của Nhật Bản ___ Okinainu, được xem là một tên cáo già vô cùng xảo quyệt.
- Từ Đồ thiếu gia, cậu hẳn là biết rõ, thủ lĩnh điểm G __ Thường Nhạc, đang nắm trong tay hội Hắc Long tôi, Okinainu tôi không thể làm ra những chuyện tổn hại tình bằng hữu. Ánh mắt Okinainu nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Lôi Mình, thành thật nói.
Tư Đồ Lôi Minh khẽ lắc đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái nói: - Trên đời này, không có tình bạn vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hiện tại, Thường Nhạc có thể đem đến lợi ích rất lớn cho hội Hắc Long, nhưng hắn cũng có thể đem tới tai họa cho hội Hắc Long.
- Tại họa?
Okinainu sửng sốt, ngay sau đó cười lên: - Ít nhất lần này Thường Nhạc đã cứu toàn bộ hội Hắc Long.
- Okinainu, ông là người thông minh, chẳng lẽ ông không dùng đầu mà nghĩ tới, vừa lúc Thường Nhạc rời đi, hội Hắc Long liền bị tấn công bất ngờ. Thường Nhạc quay lại Nhật Bản, tấn công liền kết thúc. Đây dường như thật trùng hợp nha. Hơn nữa, những bộ hạ mà Thường Nhạc mang tới kia, rốt cục có mấy tên bị thương chứ? Ánh mắt của Tư Đồ Lôi Minh híp lại.
- Lời này của cậu có ý gì?
Đồng tử màu đên của Okinainu co rút lại. Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Lôi Minh.
- Rất đơn giản, ham muốn của Thường Nhạc rất lớn. Đơn giản, từ Nam Phi, Trung quốc thì cũng có thể nhìn ra, cái hắn muốn không phải là người hợp tác mà là trực tiếp thâu tóm.
- Hiện tại, có lẽ là đang giúp đỡ hội Hắc Long các ông, nhưng một khi hắn hồi phục tinh thần, e rằng sẽ nuốt trọn cả Nhật Bản bao gồm cả hội Hắc Long. Đến lúc đó, Okinainu ông hối hận cũng không kịp.
- Thế thì sao nào? Okinainu nhìn thật sâu vào trong mắt Tư Đồ Lôi Minh.
- Chỉ cần ông giao nghiên cứu bào chế người thuốc ra, tôi tình nguyện giúp ông bắt được cao thủ đỉnh nhất Nhật Bản, làm cho hội Hắc Long ông có đủ thực lực, quuyền lực để thống trị Nhật Bản. Trong mắt Tư Đồ Lôi Minh lóe lên tia sáng.
Okinainu cuối cùng cũng hiểu rõ, Tư Đồ Lôi Minh trăm cay nghìn đắng cứu mình ra từ trong tay của Mafia Châu Âu, mục đích căn bản nhất vẫn là vì cái thứ đồ này.
Okinainu âm thầm kinh hãi. Rất ít người biết đến chuyện “người thuốc”, Tư Đồ Lôi Minh làm thế nào lại biết được?
Nhìn sắc mặt đang không ngừng biến hóa của Okinainu, Tư Đồ Lôi Minh cười quỷ dị nói: - Tôi có thế cấp cho ông cao thủ số một Nhật Bản ___ Eiki Hyohon, mà chỉ cần ông đưa cho tôi phương thức chế tạo “người thuốc”, ông thấy thế nào?
Sắc mặt Okinainu khẽ biến đổi, cao thủ đệ nhất Nhật Bản ___ Eiki, đây quả là hấp dẫn trí mạng, nghe nói Eiki đã mất tích gần trăm năm nay, không nghĩ tới vẫn còn sống.
- Tôi có thể đáp ứng cậu, nhưng cậu làm thế nào bảo đảm Eiki là thật? Sau khi lấy được phương thức chế tạo ‘người thuốc” xong, cậu có hối hận hay không? Ánh mắt Okinainu nhìn chằm chằm mặt Tư Đồ Lôi Minh.
- Ha ha __ ha ha, chỉ cần ông đồng ý, mọi việc khác đều dễ xử lý! Tư Đồ Lôi Minh nghe được những lời này, nở nụ cười hài lòng.
Thường Nhạc cũng không biết rằng, Tư Đồ Lôi Minh đã đem cây tiêu thương nhắm ngay vào Nhật Bản.
Lúc này đây, hắn đem Tiểu Ngọc, Vô Nhai, Vô Mộng, Đệ Nhị Mộng, Bảo Ngọc, tổng cộng năm người đến tập trung phía dưới núi Ninja.
Dùng lời của Thường Nhạc mà nói, quân không cần nhiều, quý ở tinh thần. Đương nhiên, Tiểu Bảo là một ngoại lệ!
Thường Nhạc cau mày nhìn ngọn núi phía trước mắt, rất không thoải mái nói - Cmn, ngọn núi chim như thế này, trực tiếp dùng thuốc nổ san bằng, không phải là bớt đi nhiều việc sao! Đệ Nhị Mộng kéo áo Thường Nhạc, nhỏ giọng nói: - Tướng Công, có văn hóa chút!
Mày liễu của Bảo Ngọc khẽ dựng lên, khinh thường nói: - Cứ cho là có văn hóa, cũng là một tên sắc lang có văn hóa!
Mắt thấy tranh cãi lại sắp bắt đầu, Vô Nhai vội vàng nói: - Lão đại, chúng ta trực tiếp xông vào bắt lấy một tên Ninja Nhật Bản xuống, hay là đứng ở dưới khiêu chiến?
- Hai cách này đều không thể thực hiện!
Thường Nhạc không nghĩ ngợi gì, trực tiếp gạt bỏ nói.
- Không sai, Ninja tập trung trong núi rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ, chúng ta đều biết rõ. Ngộ nhỡ lại dẫn đến nhiều kẻ thù thì rắc rối, tốt nhất có thể lôi kéo được một tên là tốt rồi.
Đệ Nhị Mộng chậm rãi nói.
- Ha ha, lão đại, em đi sắc dụ phát xem thế nào? Tiểu Bảo cười hihi nói.
- Đi sang một bên, đừng làm mất mặt người khác!
Thường Nhạc trực tiếp tặng cho Tiểu Bảo một cái cốc vào gáy, ánh mắt quét trên người Bảo Ngọc, nhàn nhạt cười nói: - Nếu như vô cùng xinh đẹp như tiểu thư Bảo Ngọc đây, tin rằng nhất định có thể “mã đáo thành công”.
Bảo Ngọc hừ lạnh một tiếng, trước mắt ngoài Đệ Nhị Mộng thì chỉ có mình, nếu như để Đệ Nhị Mộng đi sắc dụ, đến mình cũng không thể tha thứ.
Nhìn Bảo Ngọc đi về phía tập trung Ninja trong núi, Thường Nhạc vẫy tay, vài tên lập tức ẩn nấp đi.
Thẳng tuốt qua nửa canh giờ.
- Lão đại, chị Bảo Ngọc sao vẫn chưa dẫn người xuống vậy à? Cuối cùng Tiểu Bảo không nhịn được mở miệng trước.
- Tiểu Bảo, phải kiên nhẫn!
Đệ Nhị Mộng nghiêm trang nói.
- Ha ha, chị nói xem, chị Bảo Ngọc có phải hay không đi sắc dụ không thành bị người ta cường bạo rồi? Vẻ mặt Tiểu Bảo cổ quái, đột nhiên nói.
Thường Nhạc cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là “mồm chó không nhả ra ngà voi”!
- Người đẹp, em đừng có chạy nha, cùng anh vui vẻ nào! Ngay khi Tiểu Bảo vừa dứt lời, một giọng nói vô cùng dâm tục đột ngột vang lên.
Trong nháy mắt liền nhìn thấy thân hình yêu kiều Bảo Ngọc nhanh như chớp từ trên núi bay xuống. Phía sau cô chính là một người có vóc dáng thấp bé, lùn tịt.
Tên người lùn kia vô cùng xấu, trên mặt là nụ cười hết sức bỉ ổi, nhưng tên người lùn vừa tới bên sát cạnh viền nùi liền ngừng lại, dường như sợ vượt qua đường ranh giới kia.
- Lên!
Thường Nhạc nào có để cho đối phương có thời gian chần chừ. Vô Nhai, Đệ Nhị Mộng, Thường Nhạc gần như đồng thời xông lên. Bọn họ mỗi người đều được coi là những tuổi trẻ tuyệt thế cao thủ, dĩ nhiên có những điểm bất phàm.
Tên người lùn kia không nghĩ tới bên cạnh còn có người, tinh thần gã căng thẳng, nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời nháy mắt, trong tay xuất hiện một thanh kiếm Ninja màu đỏ.
- Dâm tục chi nhận?
Sắc mặt Vô Nhai hơi biến, nhanh chóng nói: - Mau lùi lại!
Thường Nhạc vốn không quan tâm đến những thứ này, hắn cứ thế xông thẳng lên. Tên người lùn này bị khí thế mấy người bọn Vô Nhai áp chế lại, hắn càng không bỏ qua cơ hội này.
- Giết!
Thân thể Thường Nhạc gia tăng tốc độ, chỉ thấy hắng vụt lên trước mặt tên người lùn, ngay sau đó thân hình tên người lùn ngã “uỵch “ xuống đất. Công phu của Thường Nhạc trong nháy mắt đem đôi chân của đối phương chém xuống.
Tên người lùn kêu đau đớn kêu lên một tiếng, trong chớp mặt thân thể hắn toát ra một tia hồng quang, đem kiếm Ninja hoàn toàn nhập vào trong, nhanh chóng tấn công về phía Thường Nhạc.
- Phanh!
Kiếm Ninja kia dường như được phù chú sinh mạng. Nắm tay Thường Nhạc vừa tiếp xúc với thanh kiếm Ninja, kiếm Ninja đột nhiên uốn cong, cứng rắng vòng quanh trên người Thường Nhạc.
Đệ Nhị Mộng thấy vậy, khẩn trương một hồi, thân hình theo bản năng xông lên.
- Đừng lại đây!
Thường Nhạc vội lên tiếng ngăn cản.
Bước chân Đệ Nhị Mộng ngừng lại, bộ dạng lo lắng nhìn Thường Nhạc.
Chỉ thấy tốc độ xoay tròn của kiếm Ninja càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng không ngờ đem Thường Nhạc cuốn vào trong, khí thế bốn phía càng ngày càng mạnh. Đám người Vô Nhai muốn xông lên giúp đỡ, đều không thể tiến vào.
- Đây lẽ nào lại là cảnh giới cao nhất của thuật Ninja? Vẻ mặt Bảo Ngọc trở lên trầm trọng. Tuy rằng chính mình vô cùng khó chịu tên sắc lang Thường Nhạc kia, nhưng so với tên lùn Nhật Bản kia cô vẫn hi vọng Thường Nhạc có thể thắng.
- Không, tên người lùn này không có luyện tới cảnh giới cao nhất, nhưng mà cũng xấp xỉ. Đây chính là hồn trong cảnh giới Ninja, người tu luyện trong thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, sẽ đem linh hồn trong cơ thể nhập vào binh khí, sau đó đối phó với kẻ địch, cho đến khi hồn phách tan rã mới thôi.
Vẻ mặt Vô Nhai nặng nề nói.
- Phá…..!
Trong chớp mắt, kiếm ninja vốn đang xoay tròn bỗng nổ mạnh, bắn phá ra. Thân hình Thường Nhạc đứng ở bên trong, trên mặt nổi lên một tầng sắc đỏ quỷ dị.
- Tướng công, anh không sao chứ?
Đệ Nhị Mộng thấy vậy, vội vàng đi tới.
Thường Nhạc hít sâu một hơi, vẻ mặt cổ quái nói: - Tên tiểu Ninja Nhật Bản này vào lúc cuối cùng linh hồn bị tan rã, vậy mà lại đem hơi thở dâm đãng bắn vào trong cơ thể của anh.
- Vậy sẽ có những phản ứng bất lương gì?
Đệ Nhị Mộng vội vàng, ân cần hỏi.
- Cần tìm mỹ nữ tới giao hợp một chút, nhưng…
- Em sẵn lòng!
Đệ Nhị Mộng không suy nghĩ gì, bật thốt lên.
Thường Nhạc lắc lắc đầu, vẻ mặt cổ quái nói: - Hơi thở này hơi tà ác, đôi với thân thể người không tốt. Em là bảo bối yêu quý của anh, anh không muốn làm hại đến một sợi lông của em.
- Vậy làm thế nào bây giờ?
Đệ Nhị Mộng sốt ruột.
Trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng nói: - Đi, dẫu sao kỹ nữ Nhật Bản chính là nhiều nhất, tùy tiện tìm một người phát tiết.
- Rõ ràng muốn đi tìm đàn bà khác, còn tìm lý do đường đường chính chính như vậy, muốn không phục cũng không được. Bảo Ngọc ký quái nói.
Thường Nhạc chớp mắt, lúc này không có thời gian tranh cãi này nọ với cô ta. - Mọi người đem tên người lùn này trở về! Lời vừa dứt, thân hình Thường Nhạc nhanh chóng thổi về phía xa.
Nhằm vào nơi gọi là chốn làng chơi Nhật Bản, Thường Nhạc biết rất rõ, gần đến nơi chốn đèn lồng phồn hoa, chỉ có một mục tiêu, hắn lập tức chạy như bay tới.
----------oOo----------
Tác giả :
Dạ Thải Hoa