Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 263: Thành lập đội quân phòng ngự
Chương 263 – Thành lập đội quân phòng ngự.
Lại nhìn đến bộ dạng cảm kích kia của Đại Hán, Thường Nhạc chợt sản sinh ra lòng thương hại.
Ánh mắt hướng sang nhìn Tiểu Bảo, Thường Nhạc kỳ quái nói. - Tiểu Bảo à, chị của em, cuộc làm ăn này nên làm thế nào bây giờ hả? Ánh mắt Tiểu Bảo có chút trốn tránh, vừa rồi cô còn vỗ ngực bừng bừng khí thế nói chị của mình là mỹ nữ hàng thật, giá thật. Chỉ trong chớp mắt, mỹ nữ biến thành long nữ, quả thực là việc khủng khiếp.
- Chuyện đó ….. Chị em mặc dù là rồng, nhưng cũng là một con rồng xinh đẹp nha. Cho nên giá cả không thể thay đổi. Tiểu Bảo lấy hết dũng khí nói.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, nghiêm trang nói. - Tiểu Bảo à, làm ăn không phải là làm như vậy đâu. Cái gọi là không lừa già dối trẻ, em hiện tại lộ ra hàng giả, lại muốn anh trả nhiều tiền như vậy, nói thế nào cũng không hợp lý à.
Tiểu Bảo sầu não nói. - Vậy giảm bớt 80%, thế nào hả?
- Được!
Thường Nhạc nói đến đây thoáng dừng lại một chút, mở miệng nói. - Nhưng phải bổ sung thêm một vật như vậy?
- Cái gì thế?
Tiểu Bảo cảnh giác nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc hường sang nhìn Đại Hán.
Tiểu Bảo cười vui vẻ. - Không vấn đề, bắt đầu từ hôm nay Đại Hán chính là thủ hạ của anh, nhưng mỗi ngày phải trả cho anh ta 10 đô đó.
Không nghĩ tới chính mình bị bán đi như vậy, Đại Hán buồn rầu, nhưng Tiểu Bảo dù sao cũng là Công chúa, cho nên gã cũng không dám kháng nghị.
- Ờ, tiền lương của anh ta mỗi ngày tăng lên là 1000 đô! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nhạt, một tiểu đệ như vậy, chỉ trả 10 đô. Lương tâm nói không chấp nhận được a.
- 1000 đô la mỹ!
Hải Văn nghe thấy thế, ánh mắt hứng phấn sáng lên, nói. - Cậu nói thật không vậy? Thật là 1000 đô la mỹ sao?
Nhìn đến bộ dạng kích động của Hải Văn, Thường Nhạc thiếu chút không đồng tình mà khóc lên, người á…. một đồng tiền mà bức chết một cao thủ, quả nhiên không tệ! Nghĩ thì nghĩ, làm ăn vẫn phải tiếp tục chứ.
Thường Nhạc vỗ vỗ vai Hải Văn, nghiêm mặt nói. - Tôi Thường Nhạc chưa bao giớ nói láo!
Ánh mắt Tiểu Bảo hướng sang nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười nói. - Em có được trích phần trăm không?
Bịch!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi gì, trực tiếp đánh một cái lên đầu tiểu nha đầu này. Cái đồ mê tiền tiêu chuẩn này, ngay cả chút tiền đáng thương cũng muốn lấy, chính hắn không phục không được.
- Cái kia …. Lão đại à, tôi có thể giới thiệu vài người bạn tới, cùng nhau làm thủ hạ của cậu được không? Thần sắc Hải Văn có chút xấu hổ nói.
Trong ánh mắt của Thường Nhạc bạo phát ra hào quang hưng phấn, vội vàng mở miệng nói. - Được, được chứ, Aizz, chỉ cần anh giới thiệu vài người bạn tới, tôi nhất trí tăng lương các anh lên 2000 đô la mỹ một ngày, thế nào?
- Tạ ơn lão đại, tôi biết phải làm thế nào rồi!
Hải Văn kích động chỉ muốn ôm lấy Thường Nhạc, ở dưới biển quá nghèo rồi.
Kỳ thực, chủ yếu là có tiểu công chúa tham tiền, bọn họ căn bản không hiểu được sức lao động của chính mình quý giá biết bao a.
Hải Văn ba chân bốn căng lao xuống đáy biển, mà Thường Nhạc và Tiểu Bảo lại bay lên bờ.
Đương lúc đón bầu không khí tươi mới, Thường Nhạc thở dài, trên mặt đất mình là một cường nhân, ở trong nước cái gọi là cường nhân liền bị giảm đi. Xem ra hắn cần phải nỗ lực hơn nữa, nhất đinh phải xưng hùng tại hai phương diện thủy - bộ.
Bỗng nhiên lúc đó, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng.
Nhìn Tiểu Bảo nói. - Tiểu Bảo, các em tuy rằng sinh tồn dưới đáy biển, vậy có điều khiển được nước biển không?
Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, rõ ràng là cơ hội làm ăn đến rồi, cô cố gắng nhíu mày lai, nói. - Có thể là có thể, nhưng mà…
- Tiền không phải là vấn đề.
Nhìn Tiểu Bảo ở bên cạnh giả bộ so đo, Thường Nhạc đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Bảo nghe nói thể, lập tức có tình thần, cười hihi nói - Giữa chúng ta mà nói chuyện tiền nong thật là làm tổn thương tình cảm quá. Aizz, chúng em có thể điều khiển nước biển, chỉ cần một câu nói của anh, sóng gió muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Nếu như đem thành phố biển vùng duyên hải tiểu Nhật Bản đều dời xuống biển có được không?
Trên mặt Thường Nhạc mang nụ cười tà ma.
Tiểu Bảo chần chừ, cô không nghĩ tới Thường Nhạc sẽ dùng đến áp dụng trên phương diện này …. Hoàn toàn là chuyện thương thiên hại lý a.
- Thôi đi, nếu như không được, anh chỉ phải tiêu chút tiền mời người khác.
Thường Nhạc tiếc nuối nói.
- Được là được, nhưng mà muốn điều khiển nước biển lớn như vậy, phải dùng chân long thân của chị trợ giúp, như vậy mới có thể có hiệu quả, mà năng lực của em có chút xíu à. Tiểu Bảo cắn cắn môi, cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra.
Sự trợ giúp của Đệ Nhị Mộng?
Thường Nhạc ngẩn ngơ, hiện tại Đê Nhị Mộng chỉ muốn đánh mình, muốn làm cho nàng trợ giúp, rõ ràng so với lên trời còn khó hơn.
- Lão đại, chúng tôi tới rồi!
Trong lúc Thường Nhạc đang suy tư, giọng nói hưng phấn của Hải Văn từ trên mặt biển truyền tới.
- Bà mẹ nó!
Nhìn Hải Văn ở giữa năm tên to con, Thường Nhạc kinh ngạc, những tên này đều là của quý nha.
- Nhanh, lên đi. Hoan nghênh các anh ra nhập tập đoàn Thường Nhạc, hoan nghênh gia nhập Điểm G. Từ nay về sau các anh thoát khỏi nghèo khó, phát tài rồi! Khuôn mặt Thường Nhạc cười rạng rỡ.
Năm tên này, cái bọn họ cần nhất chính là tiền. Nghe Thường Nhạc nói như vậy, bọn họ hưng phấn hoan hô lên.
Tiểu Bảo quay đầu tới, nhỏ giọng nói một câu. - Thật là một lũ ngu ngốc nha!
Năm nhất đẳng cao thủ cứ như vậy bị Thường Nhạc đem đi với giá rẻ. Đương nhiên, trong lòng Thường Nhạc rất rõ, bọn họ chủ yếu vẫn nể mặt Tiểu Bảo, nếu không căn bản đã không đồng ý.
Bởi vì Nhị Đệ Mộng quá lợi hại, nên Thường Nhạc phải đem chuyện Đệ Nhị Mộng đặt sang một bên.
Quang Minh híp nửa con mắt nhìn người đàn ông trẻ trước mắt.
Đây là bước đầu tiên thẳng đến đảo Hoàng Long của Bá Vương, mà Quang Minh là người chấp hành, Tiểu Phong Tử đưa đến có tác dụng phụ giúp, phối hợp.
Mục tiêu của bọn họ chính là thế lực thần bí trong hai mươi bốn người thanh niên.
Căn cứ vào tư liệu, những thanh niên này đều có thân thủ quỷ dị. Chỉ cần giải quyết những thanh niên này, tốc độ đối phó đối thủ của Điểm G sẽ tăng nhanh.
Đương nhiên, tài liệu chi tiết về những thanh niên này cho đến hôm nay vẫn chưa điều tra ra.
Căn cứ vào tài liệu suy đoán của Bá Vương, những thanh niên này đến từ Anh Quốc.
Lần này là năm tên thanh niên lạc đàn, bọn họ tấn công thành Khải Đinh, vùng phụ cận thành phố Sa Đạt. Kết quả năm người này không kìm chế được tâm tình, liền ở lại đây thêm một ngày.
Quang Minh đang chú ý đến năm người thanh niên này, đồng thời, bọn họ cũng đang nhìn Quang Minh.
Không biết vì sao, Quang Minh nhìn năm người thanh niên này, luôn có cảm giác quen thuộc.
- Tại sao lại có cảm giác như vậy chứ? Quang Minh cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần dám đối nghịch với Điểm G, vậy kết cục đã được định trước.
Đôi đồng tử màu đen dần dần chuyển sang màu đỏ, huyết mạch toàn thân Quang Minh bắt đầu sôi trào lên.
Yếu tố hiếu chiến làm cho cả người Quang Minh trở nên điên cuồng.
- Hoàng tộc điên cuồng, Ma cà rồng!
Ngay khi thân thể Quang Minh chuẩn bị di chuyển xé nát năm tên thanh niên này, một trong số đó bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên.
Quang Minh nghe được câu này, thân thể thoáng run rẩy mãnh liệt.
Có thể từ ánh mắt phắt hiện ra thân phận của mình, ngoài trừ kẻ thù chính là gia tộc Ma cà rồng, cho dù là Thường Nhạc cũng không thể đoán ra hắn có phải hoàng tộc không!
Nhưng nhìn thần thái những thanh niên kia rõ ràng không phải kẻ thù.
Bởi vì, hàm răng của gã trong lúc nói chuyện, ở phía trên cùng của hàm răng có một chiếc nhô ra rất nổi bật.
Người khác nhìn qua, có lẽ cho rằng đó là răng nanh dị dạng, nhưng là Quang Minh lại biết rõ đây là biểu tượng của Ma cà rồng, bất kỳ thứ gì cũng không thay thế được.
Huyết mạch đang sôi trào trong cơ thể, nhân tố hiếu chiến lập tức tắt xuống.
Giọng nói của Quang Minh có chút run rẩy, nói. - Mày… mày cũng là Ma cà rồng ư?
- Chúng tôi đều là! Năm thanh niên cùng bước về phía trước một bước, thần sắc kích động nói.
Những ánh sáng lấp lánh trên răng nanh kia, chứng tỏ thân phận đặc thù của họ.
Tiểu Phong Tử cảm thấy cả người từ trong ra ngoài lạnh ngắt.
Vốn là Huyết Hổ cũng muốn tranh để làm một vụ kinh doanh, nhưng cuối cùng không qua được Quang Minh. Nếu Huyết Hổ đến đây, thêm cả mình nữa, đến đối phó với năm tên Ma cà rồng biến thái này, e rằng rốt cuộc kẻ bị xé xác thành hai nửa là ai, đáng phải xem xét!
- Tất cả đều … đều là sao?
Quang Minh vẻ mặt kinh ngạc nhìn năm người họ, một người đã làm anh ta giật mình rồi, huống chi nhiều đến năm người.
Thường Nhạc từng nói, Ma cà rồng không bị tiêu diệt toàn bộ, anh ta cũng tin vậy nhưng hơn thế thì là nửa tin nửa ngờ. Thậm chí là tìm kiếm sự an ủi tâm lý, nhưng bây giờ thì không như thế.
Ma cà rồng sống sờ sờ ngay trước mắt mình, tộc Hấp Huyết còn có hy vọng.
- Ngoại trừ chúng tôi, gia tộc Ma Ca Rồng còn có 1387 thành viên. Chúng tôi luôn tìm kiếm vương tử và công chúa điện hạ bị lưu lạc, hi vọng sự thống lĩnh bởi các vị, tiến hành cuộc chiến báo thù! Năm người thanh niên đồng thời quỳ xuống, vẻ mặt kích động nói.
- 1387?
Quang Minh hít một hơi khí lạnh, sự vui sướng này thật quá lớn làm cho anh ta có cảm giác không tiếp thu được.
Thường Nhạc đương nhiên không biết đội quân bất tử Thiết huyết đang gia tăng mà hắn lại đang cố gắng đào góc tường.
Từ lần trước sau khi có được năm tên cao thủ.
Thường Nhạc chia ra kiểm nghiệm một chút, kết quả mỗi người đều có năng lực phản kháng điên cuồng.
Dĩ nhiên, có một phương diện khác khá đáng tiếc.
Bọn họ tấn công rất bình thường, can bản chỉ tính ở mức bình thường mà thôi. Nhưng mà có được năng lực phản kháng mạnh như thế, vậy cũng che dấu được tất cả.
Thường Nhạc đang lên kết hoạch thiết lập một đội quân.
Năm người liên kết lại đã hình thành một tuyến phòng ngự hoàn mỹ, nếu như từ đáy biển kéo lên một số, cũng không cần nhiều, chỉ cần hơn một trăm người. Vậy thì …. Thường Nhạc cảm thấy ngủ cũng có thể cười tỉnh lại.
Đương nhiên, nhiệm vụ vinh dự này vẫn là giao cho đồng chí Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đối với thế giới dưới biển rất quen thuộc, đối với tính cách của những tên cao thủ ka cũng rất rõ ràng cho nên chiêu dụ rất dễ dàng.
Tục ngữ nói rất hay, ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng, dưới sự nỗ lực liều mạng của Tiểu Bảo, thành viên đội quân phòng ngự của Thường Nhạc ngày càng nhiều. Nụ cười trên mặt hắn cũng ngày càng nhiều.
Tiểu Bảo cũng có phí vất vả, mỗi lẫn đưa tới một cao thủ dưới biển cô sẽ có được phần trăm. Hơn nữa qua mỗi khoảng thời gian còn có thể lấy tiền thưởng.
Đều nói, rồng yêu thích sự tỏa sáng của châu báu.
Tiểu Bảo đối với việc có được long thân của Đệ Nhị Mộng một chút cũng không hứng thú, hết lần này tới lần khác không có được long thân, Tiểu Bảo đối với châu báu vẫn vô cùng yêu thích.
Thường Nhạc thật không có thúc giục Tiểu Bảo lại bắt Đệ Nhị Mộng về.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn không có cách chấp nhận được một cô vợ rồng.
----------oOo----------
Lại nhìn đến bộ dạng cảm kích kia của Đại Hán, Thường Nhạc chợt sản sinh ra lòng thương hại.
Ánh mắt hướng sang nhìn Tiểu Bảo, Thường Nhạc kỳ quái nói. - Tiểu Bảo à, chị của em, cuộc làm ăn này nên làm thế nào bây giờ hả? Ánh mắt Tiểu Bảo có chút trốn tránh, vừa rồi cô còn vỗ ngực bừng bừng khí thế nói chị của mình là mỹ nữ hàng thật, giá thật. Chỉ trong chớp mắt, mỹ nữ biến thành long nữ, quả thực là việc khủng khiếp.
- Chuyện đó ….. Chị em mặc dù là rồng, nhưng cũng là một con rồng xinh đẹp nha. Cho nên giá cả không thể thay đổi. Tiểu Bảo lấy hết dũng khí nói.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, nghiêm trang nói. - Tiểu Bảo à, làm ăn không phải là làm như vậy đâu. Cái gọi là không lừa già dối trẻ, em hiện tại lộ ra hàng giả, lại muốn anh trả nhiều tiền như vậy, nói thế nào cũng không hợp lý à.
Tiểu Bảo sầu não nói. - Vậy giảm bớt 80%, thế nào hả?
- Được!
Thường Nhạc nói đến đây thoáng dừng lại một chút, mở miệng nói. - Nhưng phải bổ sung thêm một vật như vậy?
- Cái gì thế?
Tiểu Bảo cảnh giác nhìn Thường Nhạc.
Thường Nhạc hường sang nhìn Đại Hán.
Tiểu Bảo cười vui vẻ. - Không vấn đề, bắt đầu từ hôm nay Đại Hán chính là thủ hạ của anh, nhưng mỗi ngày phải trả cho anh ta 10 đô đó.
Không nghĩ tới chính mình bị bán đi như vậy, Đại Hán buồn rầu, nhưng Tiểu Bảo dù sao cũng là Công chúa, cho nên gã cũng không dám kháng nghị.
- Ờ, tiền lương của anh ta mỗi ngày tăng lên là 1000 đô! Trên mặt Thường Nhạc lộ ra một nụ cười nhạt, một tiểu đệ như vậy, chỉ trả 10 đô. Lương tâm nói không chấp nhận được a.
- 1000 đô la mỹ!
Hải Văn nghe thấy thế, ánh mắt hứng phấn sáng lên, nói. - Cậu nói thật không vậy? Thật là 1000 đô la mỹ sao?
Nhìn đến bộ dạng kích động của Hải Văn, Thường Nhạc thiếu chút không đồng tình mà khóc lên, người á…. một đồng tiền mà bức chết một cao thủ, quả nhiên không tệ! Nghĩ thì nghĩ, làm ăn vẫn phải tiếp tục chứ.
Thường Nhạc vỗ vỗ vai Hải Văn, nghiêm mặt nói. - Tôi Thường Nhạc chưa bao giớ nói láo!
Ánh mắt Tiểu Bảo hướng sang nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt tươi cười nói. - Em có được trích phần trăm không?
Bịch!
Thường Nhạc không hề nghĩ ngợi gì, trực tiếp đánh một cái lên đầu tiểu nha đầu này. Cái đồ mê tiền tiêu chuẩn này, ngay cả chút tiền đáng thương cũng muốn lấy, chính hắn không phục không được.
- Cái kia …. Lão đại à, tôi có thể giới thiệu vài người bạn tới, cùng nhau làm thủ hạ của cậu được không? Thần sắc Hải Văn có chút xấu hổ nói.
Trong ánh mắt của Thường Nhạc bạo phát ra hào quang hưng phấn, vội vàng mở miệng nói. - Được, được chứ, Aizz, chỉ cần anh giới thiệu vài người bạn tới, tôi nhất trí tăng lương các anh lên 2000 đô la mỹ một ngày, thế nào?
- Tạ ơn lão đại, tôi biết phải làm thế nào rồi!
Hải Văn kích động chỉ muốn ôm lấy Thường Nhạc, ở dưới biển quá nghèo rồi.
Kỳ thực, chủ yếu là có tiểu công chúa tham tiền, bọn họ căn bản không hiểu được sức lao động của chính mình quý giá biết bao a.
Hải Văn ba chân bốn căng lao xuống đáy biển, mà Thường Nhạc và Tiểu Bảo lại bay lên bờ.
Đương lúc đón bầu không khí tươi mới, Thường Nhạc thở dài, trên mặt đất mình là một cường nhân, ở trong nước cái gọi là cường nhân liền bị giảm đi. Xem ra hắn cần phải nỗ lực hơn nữa, nhất đinh phải xưng hùng tại hai phương diện thủy - bộ.
Bỗng nhiên lúc đó, trong đầu Thường Nhạc lóe lên một ý tưởng.
Nhìn Tiểu Bảo nói. - Tiểu Bảo, các em tuy rằng sinh tồn dưới đáy biển, vậy có điều khiển được nước biển không?
Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên, rõ ràng là cơ hội làm ăn đến rồi, cô cố gắng nhíu mày lai, nói. - Có thể là có thể, nhưng mà…
- Tiền không phải là vấn đề.
Nhìn Tiểu Bảo ở bên cạnh giả bộ so đo, Thường Nhạc đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Bảo nghe nói thể, lập tức có tình thần, cười hihi nói - Giữa chúng ta mà nói chuyện tiền nong thật là làm tổn thương tình cảm quá. Aizz, chúng em có thể điều khiển nước biển, chỉ cần một câu nói của anh, sóng gió muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
- Nếu như đem thành phố biển vùng duyên hải tiểu Nhật Bản đều dời xuống biển có được không?
Trên mặt Thường Nhạc mang nụ cười tà ma.
Tiểu Bảo chần chừ, cô không nghĩ tới Thường Nhạc sẽ dùng đến áp dụng trên phương diện này …. Hoàn toàn là chuyện thương thiên hại lý a.
- Thôi đi, nếu như không được, anh chỉ phải tiêu chút tiền mời người khác.
Thường Nhạc tiếc nuối nói.
- Được là được, nhưng mà muốn điều khiển nước biển lớn như vậy, phải dùng chân long thân của chị trợ giúp, như vậy mới có thể có hiệu quả, mà năng lực của em có chút xíu à. Tiểu Bảo cắn cắn môi, cuối cùng vẫn dứt khoát nói ra.
Sự trợ giúp của Đệ Nhị Mộng?
Thường Nhạc ngẩn ngơ, hiện tại Đê Nhị Mộng chỉ muốn đánh mình, muốn làm cho nàng trợ giúp, rõ ràng so với lên trời còn khó hơn.
- Lão đại, chúng tôi tới rồi!
Trong lúc Thường Nhạc đang suy tư, giọng nói hưng phấn của Hải Văn từ trên mặt biển truyền tới.
- Bà mẹ nó!
Nhìn Hải Văn ở giữa năm tên to con, Thường Nhạc kinh ngạc, những tên này đều là của quý nha.
- Nhanh, lên đi. Hoan nghênh các anh ra nhập tập đoàn Thường Nhạc, hoan nghênh gia nhập Điểm G. Từ nay về sau các anh thoát khỏi nghèo khó, phát tài rồi! Khuôn mặt Thường Nhạc cười rạng rỡ.
Năm tên này, cái bọn họ cần nhất chính là tiền. Nghe Thường Nhạc nói như vậy, bọn họ hưng phấn hoan hô lên.
Tiểu Bảo quay đầu tới, nhỏ giọng nói một câu. - Thật là một lũ ngu ngốc nha!
Năm nhất đẳng cao thủ cứ như vậy bị Thường Nhạc đem đi với giá rẻ. Đương nhiên, trong lòng Thường Nhạc rất rõ, bọn họ chủ yếu vẫn nể mặt Tiểu Bảo, nếu không căn bản đã không đồng ý.
Bởi vì Nhị Đệ Mộng quá lợi hại, nên Thường Nhạc phải đem chuyện Đệ Nhị Mộng đặt sang một bên.
Quang Minh híp nửa con mắt nhìn người đàn ông trẻ trước mắt.
Đây là bước đầu tiên thẳng đến đảo Hoàng Long của Bá Vương, mà Quang Minh là người chấp hành, Tiểu Phong Tử đưa đến có tác dụng phụ giúp, phối hợp.
Mục tiêu của bọn họ chính là thế lực thần bí trong hai mươi bốn người thanh niên.
Căn cứ vào tư liệu, những thanh niên này đều có thân thủ quỷ dị. Chỉ cần giải quyết những thanh niên này, tốc độ đối phó đối thủ của Điểm G sẽ tăng nhanh.
Đương nhiên, tài liệu chi tiết về những thanh niên này cho đến hôm nay vẫn chưa điều tra ra.
Căn cứ vào tài liệu suy đoán của Bá Vương, những thanh niên này đến từ Anh Quốc.
Lần này là năm tên thanh niên lạc đàn, bọn họ tấn công thành Khải Đinh, vùng phụ cận thành phố Sa Đạt. Kết quả năm người này không kìm chế được tâm tình, liền ở lại đây thêm một ngày.
Quang Minh đang chú ý đến năm người thanh niên này, đồng thời, bọn họ cũng đang nhìn Quang Minh.
Không biết vì sao, Quang Minh nhìn năm người thanh niên này, luôn có cảm giác quen thuộc.
- Tại sao lại có cảm giác như vậy chứ? Quang Minh cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cần dám đối nghịch với Điểm G, vậy kết cục đã được định trước.
Đôi đồng tử màu đen dần dần chuyển sang màu đỏ, huyết mạch toàn thân Quang Minh bắt đầu sôi trào lên.
Yếu tố hiếu chiến làm cho cả người Quang Minh trở nên điên cuồng.
- Hoàng tộc điên cuồng, Ma cà rồng!
Ngay khi thân thể Quang Minh chuẩn bị di chuyển xé nát năm tên thanh niên này, một trong số đó bỗng nhiên kinh hỉ kêu lên.
Quang Minh nghe được câu này, thân thể thoáng run rẩy mãnh liệt.
Có thể từ ánh mắt phắt hiện ra thân phận của mình, ngoài trừ kẻ thù chính là gia tộc Ma cà rồng, cho dù là Thường Nhạc cũng không thể đoán ra hắn có phải hoàng tộc không!
Nhưng nhìn thần thái những thanh niên kia rõ ràng không phải kẻ thù.
Bởi vì, hàm răng của gã trong lúc nói chuyện, ở phía trên cùng của hàm răng có một chiếc nhô ra rất nổi bật.
Người khác nhìn qua, có lẽ cho rằng đó là răng nanh dị dạng, nhưng là Quang Minh lại biết rõ đây là biểu tượng của Ma cà rồng, bất kỳ thứ gì cũng không thay thế được.
Huyết mạch đang sôi trào trong cơ thể, nhân tố hiếu chiến lập tức tắt xuống.
Giọng nói của Quang Minh có chút run rẩy, nói. - Mày… mày cũng là Ma cà rồng ư?
- Chúng tôi đều là! Năm thanh niên cùng bước về phía trước một bước, thần sắc kích động nói.
Những ánh sáng lấp lánh trên răng nanh kia, chứng tỏ thân phận đặc thù của họ.
Tiểu Phong Tử cảm thấy cả người từ trong ra ngoài lạnh ngắt.
Vốn là Huyết Hổ cũng muốn tranh để làm một vụ kinh doanh, nhưng cuối cùng không qua được Quang Minh. Nếu Huyết Hổ đến đây, thêm cả mình nữa, đến đối phó với năm tên Ma cà rồng biến thái này, e rằng rốt cuộc kẻ bị xé xác thành hai nửa là ai, đáng phải xem xét!
- Tất cả đều … đều là sao?
Quang Minh vẻ mặt kinh ngạc nhìn năm người họ, một người đã làm anh ta giật mình rồi, huống chi nhiều đến năm người.
Thường Nhạc từng nói, Ma cà rồng không bị tiêu diệt toàn bộ, anh ta cũng tin vậy nhưng hơn thế thì là nửa tin nửa ngờ. Thậm chí là tìm kiếm sự an ủi tâm lý, nhưng bây giờ thì không như thế.
Ma cà rồng sống sờ sờ ngay trước mắt mình, tộc Hấp Huyết còn có hy vọng.
- Ngoại trừ chúng tôi, gia tộc Ma Ca Rồng còn có 1387 thành viên. Chúng tôi luôn tìm kiếm vương tử và công chúa điện hạ bị lưu lạc, hi vọng sự thống lĩnh bởi các vị, tiến hành cuộc chiến báo thù! Năm người thanh niên đồng thời quỳ xuống, vẻ mặt kích động nói.
- 1387?
Quang Minh hít một hơi khí lạnh, sự vui sướng này thật quá lớn làm cho anh ta có cảm giác không tiếp thu được.
Thường Nhạc đương nhiên không biết đội quân bất tử Thiết huyết đang gia tăng mà hắn lại đang cố gắng đào góc tường.
Từ lần trước sau khi có được năm tên cao thủ.
Thường Nhạc chia ra kiểm nghiệm một chút, kết quả mỗi người đều có năng lực phản kháng điên cuồng.
Dĩ nhiên, có một phương diện khác khá đáng tiếc.
Bọn họ tấn công rất bình thường, can bản chỉ tính ở mức bình thường mà thôi. Nhưng mà có được năng lực phản kháng mạnh như thế, vậy cũng che dấu được tất cả.
Thường Nhạc đang lên kết hoạch thiết lập một đội quân.
Năm người liên kết lại đã hình thành một tuyến phòng ngự hoàn mỹ, nếu như từ đáy biển kéo lên một số, cũng không cần nhiều, chỉ cần hơn một trăm người. Vậy thì …. Thường Nhạc cảm thấy ngủ cũng có thể cười tỉnh lại.
Đương nhiên, nhiệm vụ vinh dự này vẫn là giao cho đồng chí Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo đối với thế giới dưới biển rất quen thuộc, đối với tính cách của những tên cao thủ ka cũng rất rõ ràng cho nên chiêu dụ rất dễ dàng.
Tục ngữ nói rất hay, ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng, dưới sự nỗ lực liều mạng của Tiểu Bảo, thành viên đội quân phòng ngự của Thường Nhạc ngày càng nhiều. Nụ cười trên mặt hắn cũng ngày càng nhiều.
Tiểu Bảo cũng có phí vất vả, mỗi lẫn đưa tới một cao thủ dưới biển cô sẽ có được phần trăm. Hơn nữa qua mỗi khoảng thời gian còn có thể lấy tiền thưởng.
Đều nói, rồng yêu thích sự tỏa sáng của châu báu.
Tiểu Bảo đối với việc có được long thân của Đệ Nhị Mộng một chút cũng không hứng thú, hết lần này tới lần khác không có được long thân, Tiểu Bảo đối với châu báu vẫn vô cùng yêu thích.
Thường Nhạc thật không có thúc giục Tiểu Bảo lại bắt Đệ Nhị Mộng về.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn không có cách chấp nhận được một cô vợ rồng.
----------oOo----------
Tác giả :
Dạ Thải Hoa