Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 248: Đệ nhị mộng
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Xử Nữ bộ mặt dâm đãng đứng nơi đó.
- Xử Nữ, nhìn vẻ mặt xuân tình của anh, xuân tâm nhộn nhạo, bộ dạng bựa tiêu chuẩn. Có phải có chuyện gì giấu diếm tôi không? Thường Nhạc nói.
Xử Nữ đầu tiên là ngẩn người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: - Thiếu gia, cậu thật lợi hại, chuyện này cũng có thể nhìn ra. Hôm qua trước khi tôi làm với con trai của Ichiro có nghe đám tiểu Nhật Bản nói ở chỗ hồ Sakura cảnh sắc mê người, mỹ nữ rất nhiều!
Nhìn tinh quang trong hai mắt của gã, lòng Thường Nhạc hơi động, bản thân vốn chuẩn bị đi dạo, lại có thể đi mở mang kiến thức một chút. Nghe nói hồ Sakura rừng Sakura của Nhật đều là thế giới cảnh đẹp.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc nghiêm trang nói: - Xem xét bộ dạng không thành thật của anh, bản thiếu gia quyết định tự mình đi điều tra, xem lời nói của anh có phải là thật hay không?
- Hả?
Xử Nữ nhìn bóng lưng Thường Nhạc biến mất, trong đầu gã hiện ra một dấu hỏi chấm thật lớn, ánh mắt lập tức hướng về phía Thần nói: - Ông anh, còn chỗ nào có nhiều trai đẹp không?
Thần khẽ ngẩng đầu, thật ra gia tộc của Thần ngoại trừ ở Nga ra, ở Nhật cũng có giữ thế lực, đối với việc này đương nhiên rất rõ ràng.
- Trên núi Phú Sĩ!
Thần không nhanh không chậm nói.
Khi Thường Nhạc đuổi tới nơi được gọi là hồ Sakura, lòng hắn dường như khuynh đảo vì cảnh đẹp vô song thiên hạ này.
Mùa xuân tháng ba, oanh bay cỏ dài, tô bạch lưỡng đê, đào liễu đáp ngạn. Hai bên là gợn nước liễm diễm, du thuyền điểm một chút, xa xa là sắc núi mơ hồ, thanh đại hàm thúy.
Cảnh đẹp ở hồ Sakura không chỉ có những thứ này, kỳ lạ hơn nữa lại là cả hồ không chỉ có mỹ lệ của mùa xuân mà còn có cả vẻ đẹp của mùa hè.
Một mùa đông đã đến gần, không ngờ lại có cảnh tượng động lòng người quả thật làm cho người ta không cách nào tin nổi ánh mắt của mình.
Đuôi cá chép động động khuếch tán dòng nước thành những gợn sóng lăn tan, nhàn tản để ý mới chính thức cảm giác được tự nhiên và tiếng trời quý báu, thể xác và tinh thần không khỏi hòa cùng với đất trời.
Trời sáng mây trong gió mát ấm áp dễ chịu, tháp ảnh so le, nhìn con đường đá quanh co hoặc hành lang gấp khúc, nhìn nước trong hồ lay độc màu thúy hồng, nghe âm thanh sàn sạt của lá sen, vẻ đẹp của mộng hồ. Nước càng thêm sáng lóa, thanh oánh óng ánh, trăng sáng nhô lên cao, khói sóng mênh mông…
Thường Nhạc nhìn đến đây, miệng không kìm nổi thấp giọng thì thầm: - Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn bắc không mông vũ diệc kỳ, dục bả tây hồ bỉ tây tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Là hình dung Tây Hồ, nhìn nhìn thấy hồ Sakura trước mắt, hắn lại không tự chủ được mà nghĩ đến Tây Hồ. Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, sau cái hồ xinh đẹp như vậy lại ở Nhật chứ.
- Thật đẹp!
Thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh vang lên như tiếng trời, trong nháy mắt liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng giống như tiễn nữ đạp nước mà đến.
Dung nhan vẫn say lòng người như trước, vẫn kinh tâm động phách như vậy, đột nhiên lại để lộ ra thánh khiết và xinh đẹp kinh người. Vẻ đẹp của cô chỉ có trời đất mới có thể sánh ngang, nhưng cái loại thần thái vô dục vô cầu của cô, lại chính là sự tồn tại siêu việt.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy người con gái trước mắt này, trong lòng Thường Nhạc không hề có chút dục vọng, chỉ có đơn thuần thưởng thức, đó là loại thường thức của đàn ông đối với phụ nữ. Nhìn thấy cô, bản thân dường như gặp được đối tượng có thể nói chuyện, gặp được cô, dường như có thể nhìn thấy một mặt thuần khiết nhất của lòng mình.
- Cô thật sự rất đẹp.
Ngay cả bản thân Thường Nhạc cũng không thể khống chế, khi những lời này nói ra khỏi miệng, hắn cảm giác được mình có chút lỗ mãng, hơi khinh nhờn mỹ nhân trước mắt.
Trên mặt thiếu nữ tuyết trắng nổi lên màu đỏ tươi động lòng nggi, cô hơi giận dữ liếc mắt nhìn kỹ Thường Nhạc một cái, từ từ mở miệng nói: - Huyên thuyên! Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm giác được có chút không ổn.
Thường Nhạc nhìn thấy mắt cô hiện ra thần thái thất kinh, hắn không tự chủ được mỉm cười, đưa mặt gần về phía trước một chút, hắn tự nhiên phóng khoáng nói: - Mỹ nữ, cô có biết khi tôi nhìn thấy cô thì có cảm giác gì không?
Cái trán trắng nõn của thiếu nữ hơi nhăn lên, dường như suy nghĩ ngàn vạn lần đáp án, cuối cùng cái miệng anh đào khẽ nhếch lên: - Không biết.
Thường Nhạc thở dài một hơi, hơi tiếc nuối nhìn về phía thiếu nữ. Mà thiếu nữ khi tiếp xúc đến ánh mắt ngơ ngẩn của Thường Nhạc, cô đột nhiên cảm giác lòng mình khẽ giật lên.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa, phượng hoàng niết bàn. Vì có được cô, tôi có thể không từ thủ đoạn!
- Anh…
Nghe được lời nói lõa lồ trần trụi của Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng, cô cảm giác được năng lượng dưới chân thậm chí có chút không ổn, thiếu chút nữa ngã vào hồ nước. Cô hung tợn trợn mắt nhìn Thường Nhạc, thân hình như nhạn giữa cầu vồng bay nhanh về phía xa.
Nhìn bóng dáng dần xa kia, Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, bản thân mình chẳng qua chỉ là tùy ý phát biểu chút cảm thán, cô đã xấu hổ chạy như vậy. Như vậy nếu mình tiếp tục nói thêm một chút xxx, chẳng phải cô sẽ xấu hổ chết ngất sao?
- Mỹ nữ, chờ tôi một chút, tôi còn chưa biết cô tên là gì! Phương thức theo đuổi cổ điển như vậy, Thường đại thiếu gia cả chúng ta cứ như vậy mà đuổi theo.
Bước chân của thiếu nữ trở nên gấp gáp, dường như cô sợ hãi Thường Nhạc sẽ đuổi theo, cái miệng nhỏ kích động nói: - Tôi tên là Đệ Nhị Mộng, anh đừng đuổi theo tôi, được không!
- Đệ Nhị Mộng?
Thường Nhạc sửng sốt, nếu trí nhớ của hắn không tệ, vậy hẳn là một trong những cái tên của ‘Phong Vân’, cô lấy để dụ dỗ lừa gạt mình, không phải là rất không cho mình mặt mũi đi.
Ngay tại lúc Thường Nhạc dừng lại một chút, bóng dáng thiếu nữ đã biến mất. Thường Nhạc vô cùng buồn bực, nhân duyên tốt đẹp cứ như vậy mà bị bỏ lỡ, ánh mắt hắn nhìn về phía hư không, lạnh nhạt nói: - Cho dù cô chạy tới chân trời góc bể, cô chỉ có thể thuộc về Thượng Nhạc tôi!
Nhưng mỹ nữ bị mình dọa chạy mất, Thường Nhạc có chút bực mình, lần sau mình nhìn thấy mỹ nữ vẫn nên khắc chế chút. Thuyền nhỏ vẫn như cũ tiến về phía trước.
Lòng Thường Nhạc lại âm thầm nói: - Nhật Bản bé nhỏ mà lại giống địa phương lớn như vậy, sao lại có thể tụ tập nhiều mỹ nữ như thế? Chẳng lẽ nơi này có chuyện lớn gì phát sinh sao?
Khi thuyền tiến vào khu vực thứ 3, một dòng khí rét lạnh từ nghệnh diện ép tới, thân hình Thường Nhạc khẽ run rẩy một chút: - Lạnh quá.
Từ sau khi tiến vào Hiên Viên tu luyện thứ 4, mấy nhân tố khí cơ bản căn bản không tạo ra ảnh hưởng đối với Thường Nhạc, nhưng hiện tại thân hình hắn lại có thể cảm nhận được lạnh.
Điều này làm sao có thể không khiến hắn kinh ngạc?
Thường Nhạc cảm nhận mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân tản mát ra hơi thở sảng khoái, hắn thậm chí có thể cảm nhận được mình đã dung hợp cùng hồ nước.
Thường Nhạc không tự chủ được triển khai song chưởng, thả nggi nhảy vào trong nước. Hồ nước che mất cả người Thường Nhạc, nhưng Thường Nhạc lại không có cảm giác hít thở không thông.
Thân thể hắn bắt đầu chuyển động theo dòng nước, hắn có thể dụng tâm cảm giác được mỗi một biến hóa nhỏ trong hồ. Bỗng nhiên lúc dó, Thường Nhạc cảm giác được cách đó không xa trong nước có năng lượng dao động của cao thủ.
- Người nào lại có thể chịu được rét lạnh trong nước này? Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, bản thân xuống dưới duyên cớ là bởi vì tu luyện Hiên Viên chân khí, vậy đối phương tại sao có thể chịu được?
Mang theo tâm lý tò mò, Thường Nhạc dần đi về phía đối phương, cùng với khoảng cách ngày càng gần, thị giác của Thường Nhạc bắt đầu đưa qua.
Trong chớp mắt, thân hình giống như bị điện lưu đánh trúng, hoàn toàn cứng ngắc ở nơi đó.
Giờ phút này, thiếu nữ toàn thân lộ ra khí lưu hắc ám đang lẳng lặng nằm trong hồ, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở phía bụng dưới của mình.
Đi qua cái bụng trơn nhẵn khêu gợi âu yếm bộ ngực mẫn cảm phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy nơi khiến vô số đàn ông mê mẩn. Khi thỏ ngọc hơi biến hành, một luồng tê dại nhộn nhạo từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu.
Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cơ thể còn chưa từng được khai thác đã nhạy cảm như vậy rồi, thật không hiểu ai có thể có phúc được hưởng thụ!
Thiếu nữ như thế nào cũng không thể nghĩ được khi mình tắm rửa lại có người nhìn lén, dựa vào thân thủ của cá nhân cô, cao thủ tiếp cận mình trong khoảng trăm mét, cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng lần này cô gặp phải một con quái vật, một tên biến thái cấp quái vật, một con quái vật có thể hoàn toàn dung hợp thân thể mình và hồ nước.
Chỉ sợ cho dù cô dụng tâm quan sát cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của Thường Nhạc. Mà Thường Nhạc giờ khắc này ở bên ngoài nhìn tim đập ngày càng nhau, nếu đối phương là người phụ nữ bình thường, hắn nhiều lắm chỉ ‘quan sát’ một chút, không hơn. Nhưng hắn như nào cũng không ngờ, gặp được mỹ nữ đỉnh cao như vậy, quả thật rất xuất phát ngoài dự kiến rồi.
Cùng với tốc độ tim đập ngày càng nhau của hắn, sự dung hợp hoàn mỹ ban đầu bắt đầu xuất hiện sơ hở, bàn tay đang vuốt ve thân thể mình của thiếu nữ bỗng nhiên ngừng lại.
- Có người.
Tim cô thiếu chút bị dọa sợ nhảy ra ngoài, cách mình gần 4m không ngờ lại che dấu một người, tuy thiếu nữ không biết đối phương đến tột cùng có thể là ai.
Nhưng cô có thể khẳng định đối phương tuyệt đối là một cao thủ, một tuyệt đỉnh cao thủ có thể so sánh với mình.
Thiếu nữ không rõ đối phương vì sao lại có thể lộ ra sơ hở, nhưng cô có thể khẳng định một chút, nguyên nhân đối phương lộ ra sơ hở khả năng rất lớn là có liên quan đến mình.
Nếu người nhìn mình tắm rửa mà tim không đập nhanh thì… đối phương tuyệt đối không phải nhân loại bình thường. Nghĩ đến đây, khóe miệng hoàn mỹ của cô lộ ra độ cong quỷ dị.
Thường Nhạc cũng không biết đối phương đã phát hiện ra mình, đối với hắn mà nói, hiện tại tất cả những gì mình được thưởng thức đều là hưởng thụ. Bỗng nhiên lúc đó, hắn sửng sốt, tầm mắt dường như bắt đầu trở nên mơ hồ…
Thân hình thon thả của thiếu nữ càng ngày càng mông lung.
Tâm thần Thường Nhạc căng thẳng: - Không ổn.
Trong một chớp mắt, sắc mặt Thường Nhạc đại biến, toàn bộ cơ thể hắn dường như bị thứ gì đó giam cầm, hô hấp càng ngày càng khó khăn, hắc ám đã hoàn toàn giáng lâm.
Bóng dáng thiếu nữ lúc trước đã biến mất, thay thế là bóng đêm không thể cân nhắc. Hắn đồng thời tỉnh ngộ, điều này chỉ sợ có liên quan tới thiếu nữ đó.
- Sai khi hắc ám dáng lâm, quân vương hắc ám vĩ đại sẽ hoàn toàn thống trị thế giới này. Hắc ám đại biểu tất cả, mà Thánh điện hắc ám đại biểu cho Vương triều Hắc Án đến tẩy rửa tất cả.
- Xử Nữ, nhìn vẻ mặt xuân tình của anh, xuân tâm nhộn nhạo, bộ dạng bựa tiêu chuẩn. Có phải có chuyện gì giấu diếm tôi không? Thường Nhạc nói.
Xử Nữ đầu tiên là ngẩn người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc: - Thiếu gia, cậu thật lợi hại, chuyện này cũng có thể nhìn ra. Hôm qua trước khi tôi làm với con trai của Ichiro có nghe đám tiểu Nhật Bản nói ở chỗ hồ Sakura cảnh sắc mê người, mỹ nữ rất nhiều!
Nhìn tinh quang trong hai mắt của gã, lòng Thường Nhạc hơi động, bản thân vốn chuẩn bị đi dạo, lại có thể đi mở mang kiến thức một chút. Nghe nói hồ Sakura rừng Sakura của Nhật đều là thế giới cảnh đẹp.
Nghĩ đến đây, Thường Nhạc nghiêm trang nói: - Xem xét bộ dạng không thành thật của anh, bản thiếu gia quyết định tự mình đi điều tra, xem lời nói của anh có phải là thật hay không?
- Hả?
Xử Nữ nhìn bóng lưng Thường Nhạc biến mất, trong đầu gã hiện ra một dấu hỏi chấm thật lớn, ánh mắt lập tức hướng về phía Thần nói: - Ông anh, còn chỗ nào có nhiều trai đẹp không?
Thần khẽ ngẩng đầu, thật ra gia tộc của Thần ngoại trừ ở Nga ra, ở Nhật cũng có giữ thế lực, đối với việc này đương nhiên rất rõ ràng.
- Trên núi Phú Sĩ!
Thần không nhanh không chậm nói.
Khi Thường Nhạc đuổi tới nơi được gọi là hồ Sakura, lòng hắn dường như khuynh đảo vì cảnh đẹp vô song thiên hạ này.
Mùa xuân tháng ba, oanh bay cỏ dài, tô bạch lưỡng đê, đào liễu đáp ngạn. Hai bên là gợn nước liễm diễm, du thuyền điểm một chút, xa xa là sắc núi mơ hồ, thanh đại hàm thúy.
Cảnh đẹp ở hồ Sakura không chỉ có những thứ này, kỳ lạ hơn nữa lại là cả hồ không chỉ có mỹ lệ của mùa xuân mà còn có cả vẻ đẹp của mùa hè.
Một mùa đông đã đến gần, không ngờ lại có cảnh tượng động lòng người quả thật làm cho người ta không cách nào tin nổi ánh mắt của mình.
Đuôi cá chép động động khuếch tán dòng nước thành những gợn sóng lăn tan, nhàn tản để ý mới chính thức cảm giác được tự nhiên và tiếng trời quý báu, thể xác và tinh thần không khỏi hòa cùng với đất trời.
Trời sáng mây trong gió mát ấm áp dễ chịu, tháp ảnh so le, nhìn con đường đá quanh co hoặc hành lang gấp khúc, nhìn nước trong hồ lay độc màu thúy hồng, nghe âm thanh sàn sạt của lá sen, vẻ đẹp của mộng hồ. Nước càng thêm sáng lóa, thanh oánh óng ánh, trăng sáng nhô lên cao, khói sóng mênh mông…
Thường Nhạc nhìn đến đây, miệng không kìm nổi thấp giọng thì thầm: - Thủy quang liễm diễm tình phương hảo, sơn bắc không mông vũ diệc kỳ, dục bả tây hồ bỉ tây tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Là hình dung Tây Hồ, nhìn nhìn thấy hồ Sakura trước mắt, hắn lại không tự chủ được mà nghĩ đến Tây Hồ. Hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, sau cái hồ xinh đẹp như vậy lại ở Nhật chứ.
- Thật đẹp!
Thanh âm trong trẻo như chim hoàng oanh vang lên như tiếng trời, trong nháy mắt liền nhìn thấy một thân ảnh màu trắng giống như tiễn nữ đạp nước mà đến.
Dung nhan vẫn say lòng người như trước, vẫn kinh tâm động phách như vậy, đột nhiên lại để lộ ra thánh khiết và xinh đẹp kinh người. Vẻ đẹp của cô chỉ có trời đất mới có thể sánh ngang, nhưng cái loại thần thái vô dục vô cầu của cô, lại chính là sự tồn tại siêu việt.
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy người con gái trước mắt này, trong lòng Thường Nhạc không hề có chút dục vọng, chỉ có đơn thuần thưởng thức, đó là loại thường thức của đàn ông đối với phụ nữ. Nhìn thấy cô, bản thân dường như gặp được đối tượng có thể nói chuyện, gặp được cô, dường như có thể nhìn thấy một mặt thuần khiết nhất của lòng mình.
- Cô thật sự rất đẹp.
Ngay cả bản thân Thường Nhạc cũng không thể khống chế, khi những lời này nói ra khỏi miệng, hắn cảm giác được mình có chút lỗ mãng, hơi khinh nhờn mỹ nhân trước mắt.
Trên mặt thiếu nữ tuyết trắng nổi lên màu đỏ tươi động lòng nggi, cô hơi giận dữ liếc mắt nhìn kỹ Thường Nhạc một cái, từ từ mở miệng nói: - Huyên thuyên! Vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm giác được có chút không ổn.
Thường Nhạc nhìn thấy mắt cô hiện ra thần thái thất kinh, hắn không tự chủ được mỉm cười, đưa mặt gần về phía trước một chút, hắn tự nhiên phóng khoáng nói: - Mỹ nữ, cô có biết khi tôi nhìn thấy cô thì có cảm giác gì không?
Cái trán trắng nõn của thiếu nữ hơi nhăn lên, dường như suy nghĩ ngàn vạn lần đáp án, cuối cùng cái miệng anh đào khẽ nhếch lên: - Không biết.
Thường Nhạc thở dài một hơi, hơi tiếc nuối nhìn về phía thiếu nữ. Mà thiếu nữ khi tiếp xúc đến ánh mắt ngơ ngẩn của Thường Nhạc, cô đột nhiên cảm giác lòng mình khẽ giật lên.
- Thiêu thân lao đầu vào lửa, phượng hoàng niết bàn. Vì có được cô, tôi có thể không từ thủ đoạn!
- Anh…
Nghe được lời nói lõa lồ trần trụi của Thường Nhạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đỏ bừng, cô cảm giác được năng lượng dưới chân thậm chí có chút không ổn, thiếu chút nữa ngã vào hồ nước. Cô hung tợn trợn mắt nhìn Thường Nhạc, thân hình như nhạn giữa cầu vồng bay nhanh về phía xa.
Nhìn bóng dáng dần xa kia, Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, bản thân mình chẳng qua chỉ là tùy ý phát biểu chút cảm thán, cô đã xấu hổ chạy như vậy. Như vậy nếu mình tiếp tục nói thêm một chút xxx, chẳng phải cô sẽ xấu hổ chết ngất sao?
- Mỹ nữ, chờ tôi một chút, tôi còn chưa biết cô tên là gì! Phương thức theo đuổi cổ điển như vậy, Thường đại thiếu gia cả chúng ta cứ như vậy mà đuổi theo.
Bước chân của thiếu nữ trở nên gấp gáp, dường như cô sợ hãi Thường Nhạc sẽ đuổi theo, cái miệng nhỏ kích động nói: - Tôi tên là Đệ Nhị Mộng, anh đừng đuổi theo tôi, được không!
- Đệ Nhị Mộng?
Thường Nhạc sửng sốt, nếu trí nhớ của hắn không tệ, vậy hẳn là một trong những cái tên của ‘Phong Vân’, cô lấy để dụ dỗ lừa gạt mình, không phải là rất không cho mình mặt mũi đi.
Ngay tại lúc Thường Nhạc dừng lại một chút, bóng dáng thiếu nữ đã biến mất. Thường Nhạc vô cùng buồn bực, nhân duyên tốt đẹp cứ như vậy mà bị bỏ lỡ, ánh mắt hắn nhìn về phía hư không, lạnh nhạt nói: - Cho dù cô chạy tới chân trời góc bể, cô chỉ có thể thuộc về Thượng Nhạc tôi!
Nhưng mỹ nữ bị mình dọa chạy mất, Thường Nhạc có chút bực mình, lần sau mình nhìn thấy mỹ nữ vẫn nên khắc chế chút. Thuyền nhỏ vẫn như cũ tiến về phía trước.
Lòng Thường Nhạc lại âm thầm nói: - Nhật Bản bé nhỏ mà lại giống địa phương lớn như vậy, sao lại có thể tụ tập nhiều mỹ nữ như thế? Chẳng lẽ nơi này có chuyện lớn gì phát sinh sao?
Khi thuyền tiến vào khu vực thứ 3, một dòng khí rét lạnh từ nghệnh diện ép tới, thân hình Thường Nhạc khẽ run rẩy một chút: - Lạnh quá.
Từ sau khi tiến vào Hiên Viên tu luyện thứ 4, mấy nhân tố khí cơ bản căn bản không tạo ra ảnh hưởng đối với Thường Nhạc, nhưng hiện tại thân hình hắn lại có thể cảm nhận được lạnh.
Điều này làm sao có thể không khiến hắn kinh ngạc?
Thường Nhạc cảm nhận mỗi một lỗ chân lông trên toàn thân tản mát ra hơi thở sảng khoái, hắn thậm chí có thể cảm nhận được mình đã dung hợp cùng hồ nước.
Thường Nhạc không tự chủ được triển khai song chưởng, thả nggi nhảy vào trong nước. Hồ nước che mất cả người Thường Nhạc, nhưng Thường Nhạc lại không có cảm giác hít thở không thông.
Thân thể hắn bắt đầu chuyển động theo dòng nước, hắn có thể dụng tâm cảm giác được mỗi một biến hóa nhỏ trong hồ. Bỗng nhiên lúc dó, Thường Nhạc cảm giác được cách đó không xa trong nước có năng lượng dao động của cao thủ.
- Người nào lại có thể chịu được rét lạnh trong nước này? Thường Nhạc vô cùng kinh ngạc, bản thân xuống dưới duyên cớ là bởi vì tu luyện Hiên Viên chân khí, vậy đối phương tại sao có thể chịu được?
Mang theo tâm lý tò mò, Thường Nhạc dần đi về phía đối phương, cùng với khoảng cách ngày càng gần, thị giác của Thường Nhạc bắt đầu đưa qua.
Trong chớp mắt, thân hình giống như bị điện lưu đánh trúng, hoàn toàn cứng ngắc ở nơi đó.
Giờ phút này, thiếu nữ toàn thân lộ ra khí lưu hắc ám đang lẳng lặng nằm trong hồ, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở phía bụng dưới của mình.
Đi qua cái bụng trơn nhẵn khêu gợi âu yếm bộ ngực mẫn cảm phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy nơi khiến vô số đàn ông mê mẩn. Khi thỏ ngọc hơi biến hành, một luồng tê dại nhộn nhạo từ lòng bàn chân truyền thẳng lên đầu.
Cô nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, cơ thể còn chưa từng được khai thác đã nhạy cảm như vậy rồi, thật không hiểu ai có thể có phúc được hưởng thụ!
Thiếu nữ như thế nào cũng không thể nghĩ được khi mình tắm rửa lại có người nhìn lén, dựa vào thân thủ của cá nhân cô, cao thủ tiếp cận mình trong khoảng trăm mét, cô đều có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nhưng lần này cô gặp phải một con quái vật, một tên biến thái cấp quái vật, một con quái vật có thể hoàn toàn dung hợp thân thể mình và hồ nước.
Chỉ sợ cho dù cô dụng tâm quan sát cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của Thường Nhạc. Mà Thường Nhạc giờ khắc này ở bên ngoài nhìn tim đập ngày càng nhau, nếu đối phương là người phụ nữ bình thường, hắn nhiều lắm chỉ ‘quan sát’ một chút, không hơn. Nhưng hắn như nào cũng không ngờ, gặp được mỹ nữ đỉnh cao như vậy, quả thật rất xuất phát ngoài dự kiến rồi.
Cùng với tốc độ tim đập ngày càng nhau của hắn, sự dung hợp hoàn mỹ ban đầu bắt đầu xuất hiện sơ hở, bàn tay đang vuốt ve thân thể mình của thiếu nữ bỗng nhiên ngừng lại.
- Có người.
Tim cô thiếu chút bị dọa sợ nhảy ra ngoài, cách mình gần 4m không ngờ lại che dấu một người, tuy thiếu nữ không biết đối phương đến tột cùng có thể là ai.
Nhưng cô có thể khẳng định đối phương tuyệt đối là một cao thủ, một tuyệt đỉnh cao thủ có thể so sánh với mình.
Thiếu nữ không rõ đối phương vì sao lại có thể lộ ra sơ hở, nhưng cô có thể khẳng định một chút, nguyên nhân đối phương lộ ra sơ hở khả năng rất lớn là có liên quan đến mình.
Nếu người nhìn mình tắm rửa mà tim không đập nhanh thì… đối phương tuyệt đối không phải nhân loại bình thường. Nghĩ đến đây, khóe miệng hoàn mỹ của cô lộ ra độ cong quỷ dị.
Thường Nhạc cũng không biết đối phương đã phát hiện ra mình, đối với hắn mà nói, hiện tại tất cả những gì mình được thưởng thức đều là hưởng thụ. Bỗng nhiên lúc đó, hắn sửng sốt, tầm mắt dường như bắt đầu trở nên mơ hồ…
Thân hình thon thả của thiếu nữ càng ngày càng mông lung.
Tâm thần Thường Nhạc căng thẳng: - Không ổn.
Trong một chớp mắt, sắc mặt Thường Nhạc đại biến, toàn bộ cơ thể hắn dường như bị thứ gì đó giam cầm, hô hấp càng ngày càng khó khăn, hắc ám đã hoàn toàn giáng lâm.
Bóng dáng thiếu nữ lúc trước đã biến mất, thay thế là bóng đêm không thể cân nhắc. Hắn đồng thời tỉnh ngộ, điều này chỉ sợ có liên quan tới thiếu nữ đó.
- Sai khi hắc ám dáng lâm, quân vương hắc ám vĩ đại sẽ hoàn toàn thống trị thế giới này. Hắc ám đại biểu tất cả, mà Thánh điện hắc ám đại biểu cho Vương triều Hắc Án đến tẩy rửa tất cả.
Tác giả :
Dạ Thải Hoa