Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 218: Cứu tôi với, phi lễ!
Cô bé thiên sứ dùng đôi mắt đẹp tỉ mỉ đánh giá Thường Nhạc, nghiêm trang nói:
- Nhìn từ trên xuống dưới, anh chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vẻ mặt dâm loạn, bộ dạng thì phóng đãng.
Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói, trên đời có người anh tuấn phong độ như hắn sao? Lại có người dám đánh giá hắn như vậy, hơn nữa lại còn là một người con gái trẻ đẹp, quả thật là sỉ nhục mà!
Quang Minh và Thần ở bên lộ ra nụ cười cổ quái, đại ca ăn phải “ớt”, bọn đàn em tất nhiên phải vui vẻ rồi!
- Mỹ nữ, em tên là gi?
Thường Nhạc phóng ra một ánh mắt tà mị, thản nhiên mở miệng nói.
Cô bé thiên sứ cảnh giác liếc nhìn Thường Nhạc một cái, cẩn thận nói:
- Này nhóc, muốn được bản tiểu thư để mắt tới, nói cho anh biết, bản tiểu thư nhất định sẽ không nhìn trúng anh đâu.
Thường Nhạc có một loại cảm giác vô lực, đối với cô ấy, Thường Nhạc không hề muốn đánh người, nếu như thật sự làm vậy, thiên sứ sẽ bị sa đọa, như vậy sẽ mất đi vẻ xinh đẹp.
Thường Nhạc bước dài về phía trước, trên người đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ, cả người giống như tử thần vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, nói:
- Nếu em không nói cho tôi biết, tôi sẽ tiền dâm hậu sát, dâm xong lại giết, giết rồi lại gian….
- Con mẹ nó! (Tiếng Hàn)
Cô bé thiên sứ kinh sợ nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt giống như một chú thỏ ngọc bị dọa cho hoảng sợ vậy.
- Móa, thật sự là con gái Hàn Quốc!
Ánh mắt Thường Nhạc lóe lên một cái, nếu không yêu chiều cô bé này, quả thật là đại nghịch bất đạo nha!
Nhìn thấy ánh mắt của Thường Nhạc quét ngang người mình, cô gái đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Nếu như để cho cô bé Hàn Quốc này chạy mất, Thường Nhạc chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình, hắn lách người đến trước mặt cô bé thiên sứ, không đợi cho đối phương kịp phản ứng đã ra tay.
- A!
Cô bé thiên sứ kinh ngạc kêu lên.
Thì ra bàn tay thật thà của Thường Nhạc đã sờ lên gương mặt cô gái, cẩn thận vuốt ve, vần nặn, xoa bóp, sau đó mới hưng phấn nói:
- Tuyệt, tuyệt quá, đã kiểm hàng!
- Bốp!
Cô bé thiên sứ nhanh chóng đập cho bàn tay của Thường Nhạc một cái. Đôi mắt gắt gao chằm chằm nhìn Thường Nhạc, nói:
- Cái tên sắc lang này, tôi nhất định sẽ bảo anh Kim Won đánh chết anh.
- Anh Kim Won!
Thường Nhạc cau mày, thật là mỹ nữ không đợi người, bạch mã hoàng tử thuộc về cô ấy còn chưa xuất hiện, con hắc mã này đã chuẩn bị làm mềm cô ấy rồi.
Có điều nhìn bộ dạng của cô, vẫn còn là xử nữ, hắc mã ít nhất vẫn chưa từng giao lưu với cô bé thiên sứ, có thể khẳng định một điểm, về sau con hắc mã kia sẽ không có cơ hội nữa.
- Đúng vậy, anh Kim Won là người có thực lực nhất trong ba đại ca ở trường học này, còn có gia thế lớn nhất ở Hàn Quốc, nếu anh dám động vào tôi, anh nhất định sẽ toi thôi.
Cô bé thiên sứ nhìn thấy bộ dạng của Thường Nhạc, còn tưởng rằng hắn đã bị dọa cho sợ rồi.
Cô ưỡn ngực lên, như hổ rình mồi nhìn Thường Nhạc, uy hiếp nói:
- Nếu như anh tin thì tốt nhất nên trốn đi.
Thường Nhạc nở nụ cười, cười một cách vui vẻ, phàm là thứ có liên quan đến mĩ nữ đều là phiền toái cả, mà những phiền phức này lại bắt đầu kích thích tâm trạng hưng phấn của hắn.
Ánh mắt hắn chuyển sang Arthur Tử Lan, thản nhiên nói:
- Cô đi trước đi, tôi sẽ tới tìm cô, nhớ cho kỹ, tuy rằng cô có chút xấu xí, nhưng cô chắc chắn thuộc về bộ sưu tầm của bản thiếu gia, nhớ kỹ, bản thiếu gia tên là Thường Nhạc!
- Anh chính là Thường Nhạc!
Nghe được cái tên Thường Nhạc, Arthur Tử Lan kinh ngạc, cô liếc nhìn Thường Nhạc một cái sắc lẻm, xoay người rời khỏi chỗ đó.
- Chị gái vừa rồi rất xinh đẹp, sao anh lại nói chị ấy xấu? Anh thật không có mắt, không có phẩm cách, bỏ đi, tôi cũng phải đi đây!
Cô bé thiên sứ nhìn bóng dáng của Arthur Tử Lan dần biến mất, còn nghiêm túc giáo huấn Thường Nhạc một câu.
- Ai cho em đi?
Động tác của cô bé thiên sứ này đúng là nhanh thật, trong nháy mắt công phu đã lẩn ra xa được mấy mét, nhưng Thường Nhạc vừa vươn tay ra mấy cái đã tóm gọn được cô.
- A!
Cô cảm giác được thân thể mềm mại của mình đang bay lên, kinh ngạc kêu lên.
Thân thể vừa mới chạm đất, cũng mặc kệ Thường Nhạc đang ở trước mặt mình, đột nhiên nhảy mấy cái trên mặt đất, sau đó nghiêng đầu hỏi:
- Vừa rồi rõ ràng tôi đã biến thành siêu nhân, sao lại không có tác dụng?
- Đi thôi, đi theo tôi, sau này ngày nào em cũng là siêu nhân.
Thường Nhạc lười đôi co với cô, nếu chỉ là một thiếu nữ thuần khiết, để cô một mình ở bên ngoài thì bản thân hắn cũng không yên tâm.
Hắn trực tiếp ôm cô bé thiên sứ vào lòng, nhanh chóng đi ra bên ngoài vườn trường.
Tâm trạng bị dồn nén lúc đầu đã trở thành hư không.
- Tôi sẽ không đi với anh, tôi phải đi tìm anh Kim Won.
Cô bé thiên sứ cố giãy dụa, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô nếu so với Thường Nhạc, quả thực rất nhỏ bé.
- Tôi cảnh cáo em, sau này chỉ có anh Thường Nhạc, em tốt nhất nên cố gắng quên anh Kim Won gì đó đi.
Thường Nhạc vừa đi vừa dạy dỗ.
- Tôi sẽ không làm thế!
Cô bé thiên sứ tiếp tục vùng vẫy thêm mấy lần nữa, như vẫn vô dụng như cũ, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng ánh lên vẻ giảo hoạt, mạnh mẽ hô lên:
- Cứu tôi với, có người phi lễ, cứu tôi với, có người phi lễ!
Ở trước cửa vườn trường, dòng người đi lại vốn dĩ khá lớn, lại thêm hiệu ứng của mĩ nữ, quả nhiên, khi cô bé thiên sứ vừa kêu lên như vậy, lập tức thu hút rất nhiều người chạy đến.
Trong đó có mười mấy gã đàn ông đã nắm chặt tay mà đi tới.
- Này mấy con tép riu này cho một mình mày xử đấy!
Thần chộn rộn liếc nhìn Quang Minh một cái, thản nhiên nói.
Quang Minh bắt đầu sôi máu, thân hình phóng tới nhanh như tia chớp, tốc độ quỷ dị kia, động tác siêu phàm kia, tất cả kết hợp lại, làm sao đám người tầm thường kia có đủ khả năng chống lại được?
Dường như mỗi một giây đều là lãng phí!
- Oa, là siêu nhân kìa!
Cô bé thiên sứ kinh ngạc cảm thán một câu.
- Đây không phải là em gái của hội trưởng Kim Won sao?
Một người Hàn Quốc trong đám người đó sắc mặt biến đổi, anh ta cân nhắc tình thế một chút, rồi nhanh chóng lui về phía sau.
Thường Nhạc nhìn tên nhóc to lớn ở trong trường kia, lạnh lùng cười, nói:
- Cũng chỉ như vậy mà thôi, Tư Đồ Lôi Minh, mày đừng làm tao thất vọng.
Thì ra vừa rồi hắn đã quan sát qua thân thủ của mấy tên kia, trong đó quả thật có mấy tên từng luyện võ, nếu như để trong trường Kadingweisi, tuyệt đối có thể đỡ được hai chiêu của Quang Minh, nhưng để ở nơi này….khi đám người nhã nhặn này đánh nhau, mãi mãi chỉ ở thế hạ phong mà thôi.
Một cô gái đứng trên tòa nhà cao tầng phía xa, thần sắc phức tạp nhìn thân ảnh dần biến mất, bỗng nhiên chậm rãi nói:
- Thường Nhạc, nhiều năm qua đi như vậy. Chẳng những không trở nên tốt hơn, ngược lại còn tồi đi.
Thường Nhạc đương nhiên không biết. Trong trường học còn một vật sưu tầm nữa, mà vật sưu tầm này từ lúc nhỏ đã mãi mãi bị hắn lưu lại một ấn kí!
Cô nhất định thuộc về bộ sưu tầm của Thường Nhạc!
Thường Nhạc ra khỏi vườn trường, Thần và Quang Minh một trái một phải đi bên cạnh, Thường Nhạc chợt phát hiện cô bé thiên sứ trong lòng nhu thuận đi rất nhiều. Hắn tà ác cười, nói:
- Sao không hô cứu mạng nữa?
Cô bé thiên sứ bĩu môi, nghiêm túc nói:
- Cuộc sống cứ giống như bị cưỡng hiếp vậy, nếu không thể phản kháng, thì chỉ có thể học cách hưởng thụ!
- Phụt!
Quang Minh ở phía sau nghe thấy những lời này dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là hôn mặt đất rồi.
- Uhm, thật là kinh điển, trên máy bay chúng ta sẽ tiếp tục tranh luận về vấn đề cuộc sống này!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên
- Anh…Anh không phải là học sinh trường này? Anh muốn dẫn tôi tới chỗ nào? Anh muốn bắt cóc tôi sao?
Cô bé thiên sứ luống cuống, liên tiếp hỏi ba câu.
- Nơi này là dành cho những kẻ quân tử ngốc nghếch, mà tôi là người nhã nhặn, không giống như quân tử, tôi có chốn thuộc về riêng mình, tới vương triều của tôi, em sẽ là vương phi của vương triều.
Thường Nhạc nhớ tới thế lực xã hội đen ở thành phố Khải Đinh, nhớ tới cha cố, nhớ tới Kỵ sĩ thần thánh quỷ dị kia, nhớ tới Koinu….Tất cả đều đang đợi mình.
Chỉ cần hắn gật đầu, như vậy trật tự trong vương triều hắc ám sẽ bị rối loạn, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, Khải Đinh cần một chủ nhân mới.
- Ầm!
Tư Đồ Lôi Minh từ trước đến nay luôn bình tĩnh cẩn trọng lật mạnh cái bàn, gương mặt anh tuấn lộ ra một tia âm trầm:
- Thường Nhạc, mày dám làm chuyện như vậy với vị hôn thê của tao, chẳng lẽ Tư Đồ Lôi Minh chỉ là hạng tôm tép sao?
Thân thể người trẻ tuổi báo cáo cho Tư Đồ Lôi Minh tin tức đó không khỏi run lên, gã cảm nhận rõ rãng sát khí trên người Tư Đồ Lôi Minh.
Không khí xung quanh bắt đầu chậm rãi ngưng kết lại, hô hấp của người trẻ tuổi ngày càng khó khăn, cổ của gã giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, mặc dù như vậy, người trẻ tuổi cũng không dám động đậy.
- Liên lạc với Kỵ sĩ Martin và Alice cho tôi, tôi muốn cho Thường Nhạc biết, Tư Đồ Lôi Minh này không phải hạng dễ chọc, tất cả ta sẽ trả lại gấp bội cho hắn!
Trong ánh mắt Tư Đồ Lôi Minh lóe lên một tia âm độc.
Chuyện tương tự cũng đang xảy ra ở một góc vườn trường.
Gương mặt anh tuấn phi phàm của Kim Won hoàn toàn thay đổi, y lạnh lùng nói:
- Thường Nhạc, mặc xác mày là ai, dám động đến em gái tao, tao muốn mày sống dở chết dở.
Gã dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
- Liên lạc với Tia Chớp cho tôi, ta muốn Tia Chớp chặn bọn chúng lại trước khi bọn chúng lên máy bay, nhớ kỹ, không được làm em gái tôi bị thương!
Lúc này, Thường đại công tử đang đấu võ mồm với cô bé thiên sứ, hơn nữa còn càng đấu càng quyết liệt.
- Nói cho anh biết, cho dù anh có được tôi, cũng không có được trái tim tôi, anh tốt hơn là hãy thả tôi đi, tôi cũng không muốn làm vương phi gì đó của anh!
Cô bé thiên sứ trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói.
Thường Nhạc cười hì hì nói:
- Có nguyện ý hay không, quyền lựa chọn nằm trong tay tôi, em chỉ cần giữ im lặng là được rồi!
- Anh đúng là đồ vô lại, lưu manh, du côn, sắc lang, ma quỷ…
Cô bé thiên sứ gần như dùng hết toàn bộ vốn từ của mình để miêu tả.
- Cảm ơn đã khen ngợi, trên đời này nếu như không có bóng đen sẽ không ánh sáng, em đã định sẵn là một trong những vương phi hắc ám của tôi rồi, nên cố gắng học cách thích ứng với thân phận này đi.
Thường Nhạc cười nhạt nói.
- Anh đừng vội đắc ý, anh sẽ phải hối hận, anh Kim Won nhất định sẽ đến cứu tôi.
Cô bé thiên sứ vô cùng tin tưởng nói.
Lại là Kim Won, Thường Nhạc cảm thấy khó chịu:
- Nhớ rõ, ở trong lòng em chỉ được có tôi, không cho phép nhớ tới những gã đàn ông khác, nếu không tôi sẽ lột sạch quần áo của em, ném em ra đường lớn.
- Nhìn từ trên xuống dưới, anh chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vẻ mặt dâm loạn, bộ dạng thì phóng đãng.
Thường Nhạc hoàn toàn không còn gì để nói, trên đời có người anh tuấn phong độ như hắn sao? Lại có người dám đánh giá hắn như vậy, hơn nữa lại còn là một người con gái trẻ đẹp, quả thật là sỉ nhục mà!
Quang Minh và Thần ở bên lộ ra nụ cười cổ quái, đại ca ăn phải “ớt”, bọn đàn em tất nhiên phải vui vẻ rồi!
- Mỹ nữ, em tên là gi?
Thường Nhạc phóng ra một ánh mắt tà mị, thản nhiên mở miệng nói.
Cô bé thiên sứ cảnh giác liếc nhìn Thường Nhạc một cái, cẩn thận nói:
- Này nhóc, muốn được bản tiểu thư để mắt tới, nói cho anh biết, bản tiểu thư nhất định sẽ không nhìn trúng anh đâu.
Thường Nhạc có một loại cảm giác vô lực, đối với cô ấy, Thường Nhạc không hề muốn đánh người, nếu như thật sự làm vậy, thiên sứ sẽ bị sa đọa, như vậy sẽ mất đi vẻ xinh đẹp.
Thường Nhạc bước dài về phía trước, trên người đột nhiên toát ra khí thế mạnh mẽ, cả người giống như tử thần vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười tà ác, nói:
- Nếu em không nói cho tôi biết, tôi sẽ tiền dâm hậu sát, dâm xong lại giết, giết rồi lại gian….
- Con mẹ nó! (Tiếng Hàn)
Cô bé thiên sứ kinh sợ nhìn Thường Nhạc, vẻ mặt giống như một chú thỏ ngọc bị dọa cho hoảng sợ vậy.
- Móa, thật sự là con gái Hàn Quốc!
Ánh mắt Thường Nhạc lóe lên một cái, nếu không yêu chiều cô bé này, quả thật là đại nghịch bất đạo nha!
Nhìn thấy ánh mắt của Thường Nhạc quét ngang người mình, cô gái đột nhiên cảm thấy dựng tóc gáy, cô xoay người chuẩn bị rời đi.
Nếu như để cho cô bé Hàn Quốc này chạy mất, Thường Nhạc chắc chắn sẽ không tha thứ cho bản thân mình, hắn lách người đến trước mặt cô bé thiên sứ, không đợi cho đối phương kịp phản ứng đã ra tay.
- A!
Cô bé thiên sứ kinh ngạc kêu lên.
Thì ra bàn tay thật thà của Thường Nhạc đã sờ lên gương mặt cô gái, cẩn thận vuốt ve, vần nặn, xoa bóp, sau đó mới hưng phấn nói:
- Tuyệt, tuyệt quá, đã kiểm hàng!
- Bốp!
Cô bé thiên sứ nhanh chóng đập cho bàn tay của Thường Nhạc một cái. Đôi mắt gắt gao chằm chằm nhìn Thường Nhạc, nói:
- Cái tên sắc lang này, tôi nhất định sẽ bảo anh Kim Won đánh chết anh.
- Anh Kim Won!
Thường Nhạc cau mày, thật là mỹ nữ không đợi người, bạch mã hoàng tử thuộc về cô ấy còn chưa xuất hiện, con hắc mã này đã chuẩn bị làm mềm cô ấy rồi.
Có điều nhìn bộ dạng của cô, vẫn còn là xử nữ, hắc mã ít nhất vẫn chưa từng giao lưu với cô bé thiên sứ, có thể khẳng định một điểm, về sau con hắc mã kia sẽ không có cơ hội nữa.
- Đúng vậy, anh Kim Won là người có thực lực nhất trong ba đại ca ở trường học này, còn có gia thế lớn nhất ở Hàn Quốc, nếu anh dám động vào tôi, anh nhất định sẽ toi thôi.
Cô bé thiên sứ nhìn thấy bộ dạng của Thường Nhạc, còn tưởng rằng hắn đã bị dọa cho sợ rồi.
Cô ưỡn ngực lên, như hổ rình mồi nhìn Thường Nhạc, uy hiếp nói:
- Nếu như anh tin thì tốt nhất nên trốn đi.
Thường Nhạc nở nụ cười, cười một cách vui vẻ, phàm là thứ có liên quan đến mĩ nữ đều là phiền toái cả, mà những phiền phức này lại bắt đầu kích thích tâm trạng hưng phấn của hắn.
Ánh mắt hắn chuyển sang Arthur Tử Lan, thản nhiên nói:
- Cô đi trước đi, tôi sẽ tới tìm cô, nhớ cho kỹ, tuy rằng cô có chút xấu xí, nhưng cô chắc chắn thuộc về bộ sưu tầm của bản thiếu gia, nhớ kỹ, bản thiếu gia tên là Thường Nhạc!
- Anh chính là Thường Nhạc!
Nghe được cái tên Thường Nhạc, Arthur Tử Lan kinh ngạc, cô liếc nhìn Thường Nhạc một cái sắc lẻm, xoay người rời khỏi chỗ đó.
- Chị gái vừa rồi rất xinh đẹp, sao anh lại nói chị ấy xấu? Anh thật không có mắt, không có phẩm cách, bỏ đi, tôi cũng phải đi đây!
Cô bé thiên sứ nhìn bóng dáng của Arthur Tử Lan dần biến mất, còn nghiêm túc giáo huấn Thường Nhạc một câu.
- Ai cho em đi?
Động tác của cô bé thiên sứ này đúng là nhanh thật, trong nháy mắt công phu đã lẩn ra xa được mấy mét, nhưng Thường Nhạc vừa vươn tay ra mấy cái đã tóm gọn được cô.
- A!
Cô cảm giác được thân thể mềm mại của mình đang bay lên, kinh ngạc kêu lên.
Thân thể vừa mới chạm đất, cũng mặc kệ Thường Nhạc đang ở trước mặt mình, đột nhiên nhảy mấy cái trên mặt đất, sau đó nghiêng đầu hỏi:
- Vừa rồi rõ ràng tôi đã biến thành siêu nhân, sao lại không có tác dụng?
- Đi thôi, đi theo tôi, sau này ngày nào em cũng là siêu nhân.
Thường Nhạc lười đôi co với cô, nếu chỉ là một thiếu nữ thuần khiết, để cô một mình ở bên ngoài thì bản thân hắn cũng không yên tâm.
Hắn trực tiếp ôm cô bé thiên sứ vào lòng, nhanh chóng đi ra bên ngoài vườn trường.
Tâm trạng bị dồn nén lúc đầu đã trở thành hư không.
- Tôi sẽ không đi với anh, tôi phải đi tìm anh Kim Won.
Cô bé thiên sứ cố giãy dụa, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô nếu so với Thường Nhạc, quả thực rất nhỏ bé.
- Tôi cảnh cáo em, sau này chỉ có anh Thường Nhạc, em tốt nhất nên cố gắng quên anh Kim Won gì đó đi.
Thường Nhạc vừa đi vừa dạy dỗ.
- Tôi sẽ không làm thế!
Cô bé thiên sứ tiếp tục vùng vẫy thêm mấy lần nữa, như vẫn vô dụng như cũ, đôi mắt xinh đẹp của cô bỗng ánh lên vẻ giảo hoạt, mạnh mẽ hô lên:
- Cứu tôi với, có người phi lễ, cứu tôi với, có người phi lễ!
Ở trước cửa vườn trường, dòng người đi lại vốn dĩ khá lớn, lại thêm hiệu ứng của mĩ nữ, quả nhiên, khi cô bé thiên sứ vừa kêu lên như vậy, lập tức thu hút rất nhiều người chạy đến.
Trong đó có mười mấy gã đàn ông đã nắm chặt tay mà đi tới.
- Này mấy con tép riu này cho một mình mày xử đấy!
Thần chộn rộn liếc nhìn Quang Minh một cái, thản nhiên nói.
Quang Minh bắt đầu sôi máu, thân hình phóng tới nhanh như tia chớp, tốc độ quỷ dị kia, động tác siêu phàm kia, tất cả kết hợp lại, làm sao đám người tầm thường kia có đủ khả năng chống lại được?
Dường như mỗi một giây đều là lãng phí!
- Oa, là siêu nhân kìa!
Cô bé thiên sứ kinh ngạc cảm thán một câu.
- Đây không phải là em gái của hội trưởng Kim Won sao?
Một người Hàn Quốc trong đám người đó sắc mặt biến đổi, anh ta cân nhắc tình thế một chút, rồi nhanh chóng lui về phía sau.
Thường Nhạc nhìn tên nhóc to lớn ở trong trường kia, lạnh lùng cười, nói:
- Cũng chỉ như vậy mà thôi, Tư Đồ Lôi Minh, mày đừng làm tao thất vọng.
Thì ra vừa rồi hắn đã quan sát qua thân thủ của mấy tên kia, trong đó quả thật có mấy tên từng luyện võ, nếu như để trong trường Kadingweisi, tuyệt đối có thể đỡ được hai chiêu của Quang Minh, nhưng để ở nơi này….khi đám người nhã nhặn này đánh nhau, mãi mãi chỉ ở thế hạ phong mà thôi.
Một cô gái đứng trên tòa nhà cao tầng phía xa, thần sắc phức tạp nhìn thân ảnh dần biến mất, bỗng nhiên chậm rãi nói:
- Thường Nhạc, nhiều năm qua đi như vậy. Chẳng những không trở nên tốt hơn, ngược lại còn tồi đi.
Thường Nhạc đương nhiên không biết. Trong trường học còn một vật sưu tầm nữa, mà vật sưu tầm này từ lúc nhỏ đã mãi mãi bị hắn lưu lại một ấn kí!
Cô nhất định thuộc về bộ sưu tầm của Thường Nhạc!
Thường Nhạc ra khỏi vườn trường, Thần và Quang Minh một trái một phải đi bên cạnh, Thường Nhạc chợt phát hiện cô bé thiên sứ trong lòng nhu thuận đi rất nhiều. Hắn tà ác cười, nói:
- Sao không hô cứu mạng nữa?
Cô bé thiên sứ bĩu môi, nghiêm túc nói:
- Cuộc sống cứ giống như bị cưỡng hiếp vậy, nếu không thể phản kháng, thì chỉ có thể học cách hưởng thụ!
- Phụt!
Quang Minh ở phía sau nghe thấy những lời này dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là hôn mặt đất rồi.
- Uhm, thật là kinh điển, trên máy bay chúng ta sẽ tiếp tục tranh luận về vấn đề cuộc sống này!
Trên mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười thản nhiên
- Anh…Anh không phải là học sinh trường này? Anh muốn dẫn tôi tới chỗ nào? Anh muốn bắt cóc tôi sao?
Cô bé thiên sứ luống cuống, liên tiếp hỏi ba câu.
- Nơi này là dành cho những kẻ quân tử ngốc nghếch, mà tôi là người nhã nhặn, không giống như quân tử, tôi có chốn thuộc về riêng mình, tới vương triều của tôi, em sẽ là vương phi của vương triều.
Thường Nhạc nhớ tới thế lực xã hội đen ở thành phố Khải Đinh, nhớ tới cha cố, nhớ tới Kỵ sĩ thần thánh quỷ dị kia, nhớ tới Koinu….Tất cả đều đang đợi mình.
Chỉ cần hắn gật đầu, như vậy trật tự trong vương triều hắc ám sẽ bị rối loạn, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, Khải Đinh cần một chủ nhân mới.
- Ầm!
Tư Đồ Lôi Minh từ trước đến nay luôn bình tĩnh cẩn trọng lật mạnh cái bàn, gương mặt anh tuấn lộ ra một tia âm trầm:
- Thường Nhạc, mày dám làm chuyện như vậy với vị hôn thê của tao, chẳng lẽ Tư Đồ Lôi Minh chỉ là hạng tôm tép sao?
Thân thể người trẻ tuổi báo cáo cho Tư Đồ Lôi Minh tin tức đó không khỏi run lên, gã cảm nhận rõ rãng sát khí trên người Tư Đồ Lôi Minh.
Không khí xung quanh bắt đầu chậm rãi ngưng kết lại, hô hấp của người trẻ tuổi ngày càng khó khăn, cổ của gã giống như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, mặc dù như vậy, người trẻ tuổi cũng không dám động đậy.
- Liên lạc với Kỵ sĩ Martin và Alice cho tôi, tôi muốn cho Thường Nhạc biết, Tư Đồ Lôi Minh này không phải hạng dễ chọc, tất cả ta sẽ trả lại gấp bội cho hắn!
Trong ánh mắt Tư Đồ Lôi Minh lóe lên một tia âm độc.
Chuyện tương tự cũng đang xảy ra ở một góc vườn trường.
Gương mặt anh tuấn phi phàm của Kim Won hoàn toàn thay đổi, y lạnh lùng nói:
- Thường Nhạc, mặc xác mày là ai, dám động đến em gái tao, tao muốn mày sống dở chết dở.
Gã dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:
- Liên lạc với Tia Chớp cho tôi, ta muốn Tia Chớp chặn bọn chúng lại trước khi bọn chúng lên máy bay, nhớ kỹ, không được làm em gái tôi bị thương!
Lúc này, Thường đại công tử đang đấu võ mồm với cô bé thiên sứ, hơn nữa còn càng đấu càng quyết liệt.
- Nói cho anh biết, cho dù anh có được tôi, cũng không có được trái tim tôi, anh tốt hơn là hãy thả tôi đi, tôi cũng không muốn làm vương phi gì đó của anh!
Cô bé thiên sứ trừng mắt nhìn Thường Nhạc nói.
Thường Nhạc cười hì hì nói:
- Có nguyện ý hay không, quyền lựa chọn nằm trong tay tôi, em chỉ cần giữ im lặng là được rồi!
- Anh đúng là đồ vô lại, lưu manh, du côn, sắc lang, ma quỷ…
Cô bé thiên sứ gần như dùng hết toàn bộ vốn từ của mình để miêu tả.
- Cảm ơn đã khen ngợi, trên đời này nếu như không có bóng đen sẽ không ánh sáng, em đã định sẵn là một trong những vương phi hắc ám của tôi rồi, nên cố gắng học cách thích ứng với thân phận này đi.
Thường Nhạc cười nhạt nói.
- Anh đừng vội đắc ý, anh sẽ phải hối hận, anh Kim Won nhất định sẽ đến cứu tôi.
Cô bé thiên sứ vô cùng tin tưởng nói.
Lại là Kim Won, Thường Nhạc cảm thấy khó chịu:
- Nhớ rõ, ở trong lòng em chỉ được có tôi, không cho phép nhớ tới những gã đàn ông khác, nếu không tôi sẽ lột sạch quần áo của em, ném em ra đường lớn.
Tác giả :
Dạ Thải Hoa