Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 180: Vua sát thủ
Chương 180 : Vua sát thủ.
Chỉ sau 3 phút, trong thời gian ba phút ngắn ngủi này cục diện đã phân thắng bại, trong cuộc quần chiến giữa hai người bỗng nhiên có một người chấn động, Thường Nhạc tập trung nhìn vào, chính là Thiết Bích.
Thiết Bích tay trái ôm ngực, sắc mặt khó coi đến đáng sợ đang nhanh lui về phía sau, trong nháy mắt cũng đã lui đến bên người Thường Nhạc. Lúc dừng lại ông ta thốt một tiếng “ộc” rồi phun ra một ngụm máu tươi, xem ra nội thương của Thiết Bích rất nặng.
Lão Lạc đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thần sắc trên mặt ngưng trọng ho khan vài tiếng, rồi hướng về phía Thường Nhạc gấp gáp:
- Thiếu gia, cẩn thận, tránh xa người này ra, nguy hiểm.
Thường Nhạc lúc này mới tỉnh ngộ, vừa muốn tránh đi, nhưng nét mặt tái nhợt của Thiết Bích bỗng nở nụ cười đưa tay túm lấy, một lực hấp dẫn kỳ lạ đã hút thân hình hắn lại.
Thường Nhạc vừa muốn phản kháng lại Lão Lạc đã hô:
- Chớ phản kháng, cứ mặc kệ cho cậu ta túm lấy là được.
Vì thế Thường Nhạc lập tức dừng việc phản kháng, ngoan ngoãn nhìn Thiết Bích muốn xử trí mình như thế nào, lúc này một sự việc ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra, Thiết Bích lại hộc ra một ngụm máu bắn khắp lên mình Thường Nhạc.
Thiết Bích gật đầu cười khổ:
- Lão Lạc, ông được lắm, tôi hôm nay gặp hạn, không hổ danh người làm lão đại, quả nhiên là tinh tường.
Thường Nhạc không rõ vì sao Thiết Bích lại như vậy, bản thân mình không hề phản kháng gì mà hắn lại vô duyên vô cớ hộc máu, chờ thêm một thời gian dài sau mới hiểu được.
Hóa ra vừa rồi chiêu kia của Thiết Bích đã ngưng tụ toàn bộ công lực còn sót lại của ông ta.
- Thiết Bích, tốt nhất đừng làm hại thiếu gia, nếu không cậu sẽ chết vô cùng thê thảm.
Lão Lạc từng bước chậm rãi đi tới. Mỗi bước chân chạm đất đều ầm ầm rung động, mỗi tiếng như tiếng sấm nổ trong lòng Thiết Bích.
Thiết Bích dù sao cũng là người phi thường, ông ta mặc dù có chút kinh hoảng nhưng bề ngoài lại như không có gì, một thanh đao như ma huyễn hiện ra trong tay, dùng lực chém mạnh mũi đao làm rách da Thường Nhạc.
Máu tươi rỉ ra, ngấm vào quần áo của Thường Nhạc càng ngấm càng lan rộng tựa như một đoá hoa đỏ tươi đang không ngừng nở rộ. Cảm giác đau đớn khiến Thường Nhạc không kìm nổi rên rỉ lên một tiếng.
Thiết Bích kêu lên:
- Lùi lại một bước, Lão Lạc, nếu ông còn cứ tiến lên tôi sẽ giết hắn. Hơn nữa nếu tôi có liều mạng thì ông cũng không làm gì được, đánh không được thì cùng chết, cho nên ông đừng có tiến lên nữa.
Lạc lão đứng lại trầm giọng nói:
- Thiết Bích, nếu cậu còn làm tổn thương đến Thường Nhạc, tôi sẽ cho cậu nếm Hoàng kim quyền.
Lão Lạc mở rộng hai tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện hào quang màu hoàng kim xong lại theo kim quang chậm rãi ẩn đi, Lão Lạc từ từ nắm tay lại, chầm chậm hướng dương về phía Thiết Bích.
Thiết Bích khẽ biến sắc, loại quyền thuật này cực kỳ mãnh liệt, gần như là bất cứ kẻ nào cũng không ngăn cản nổi, một khi đã bị đánh trúng thì muốn sống không được chết cũng không xong.
Thời gian sau đó sẽ trôi qua uể oải, mỗi ngày đều như chết đi, nhưng trong một hai năm chắc chắn không thể chết được, thời gian dài ngắn sẽ do sức mạnh yếu của chưởng lực định đoạt.
Thông thường chưởng lực càng nhẹ thì ngươi chết sẽ càng nhanh chóng, chưởng lực càng mạnh thì chết càng lâu.
Khi người trúng quyền trút hơi thở cuối cùng thì có khi đã không còn hình người, đây có vẻ như một loại hình phạt lớn nhất đối với con người cho nên Lão Lạc rất ít dùng.
Nắm tay của Lão Lạc đã giơ lên, thoạt nhìn có vẻ như toàn lực của lão, nhìn tình hình hiện tại của Thiết Bích nhất định là không thể ngăn cản nổi, không khí trong phòng nặng như chì, chỉ còn chờ một quyền long trời lở đất kia của Lão Lạc đều có thể đánh nát chúng.
Thiết Bích không kìm nổi lùi lại sau một bước, hai mắt chớp chớp nhìn Lạc Lão, ông ta biết mình không còn hy vọng, trong lòng tiêu điều, ông ta lại liếc mắt nhìn Thường Nhạc tay cầm chặt cán đao, chuẩn bị giết chết Thường Nhạc ở thời khắc cuối cùng.
ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người đều giật mình kinh hãi. Vốn dĩ theo tình huống ở trong phòng thì cửa không thể bị đẩy ra, trừ khi người tới có sức mạnh siêu năng lực, nếu không luồng khí trong phòng đã ép cửa đóng cực chặt, để một người bình thường thì không thể nào mở ra được, không lẽ lại có người nào đó có năng lực siêu cấp tới sao?
Thường Nhạc cảm thấy ngày càng thú vị, một người có năng lực còn cao hơn dị năng xuất hiện, khiến trò chơi này trở nên khó phân biệt.
Lúc này, lòng của Lão Lạc và Thiết Bích đều bị chấn động mạnh, vì tình hiện tại rất hiểm yếu, người tới là bên nào cũng vô cùng quan trọng, hiện tại tuy rằng Lão Lạc chiếm thế thượng phong nhưng cũng không phải có ưu thế tuyệt đối.
Cho nên bọn họ đều hướng nhìn về phía cửa phòng, bình tĩnh quan sát cửa phòng. Đứng đó là mộ cô gái vô cùng xinh đẹp ước chừng hai ba hai bốn tuổi, bộ dạng thật sự là quá đẹp, khí chất lại phi phàm, nếu so với Hoa Nhã Thi và các cô gái khác có thể nói đây là một tuyệt đại giai nhân.
Cô gái có mái tóc ngắn, có vẻ tinh ranh đáng yêu, trên mình mặc bộ đồ cao bồi màu lam nhạt bó sát lấy thân hình. Đôi mắt sáng rực rỡ long lanh như nước hồ thu, sâu kín đấy mà đặc biệt thâm tình, lại mơ hồ mang theo một tia anh khí quanh người.
Cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi lúc nào cũng lộ ra vẻ hấp dẫn vô cùng. Cô gái này nhìn qua chỉ khoảng hai ba hai bốn tuổi nhưng nhìn hồi lâu sẽ cảm thấy cô ít nhất đã vượt qua ngưỡng năm sáu mươi tuổi, nhưng đây chỉ là cảm giác chứ không phải chỉ tuổi sinh lý.
- Chị Mộ Dung, sao chị cũng tới vậy?
Âm thanh lo lắng lại có vẻ vui mừng đột ngột vang lên. Cô gái khẽ gật đầu, ánh mắt hướng nhìn Thiết Bích và quan sát Lão Lạc một lượt, lúc ánh mắt nhìn thấy hơi thở của hoàng kim quyền khí trong tay Lão Lạc đồng tử cô co rút lại.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở:
- Ông là vua sát thủ?
Lão Lạc không ngờ tới trong một ngày đã có hai người nhận ra thân phận của mình, Thiết Bích còn có nguyên nhân là sư phụ của ông ta, vậy thì cô gái này sao có thể liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận mình đã che giấu trong nhiều năm?
Miệng Thường Nhạc mấp máy, chính mình tự tay đạo diễn trò vui này từ đầu, không ngờ sát nút lại có nhiều diễn viên gia nhập như vậy, tuy nhiên càng như vậy thì trò chơi mới càng thú vị.
- Vua sát thủ bây giờ đã là phù du, nếu cô không chê hãy gọi tôi một tiếng Lão Lạc đi.
Nét mặt tang thương của Lão Lạc lộ ra một tia hồi tưởng, có thể trở thành vua sát thủ, nhưng cái giá phải trả e rằng người thường khó có thể hiểu được.
Cô gái không ngờ lại gật gật đầu thản nhiên nói:
- Quả nhiên là già rồi, vua sát thủ năm đó phong quang như thế nào, thật đáng tiếc...
Thanh âm thoáng trầm xuống rồi lại tiếp tục:
- Trong đây ai là Thường Nhạc?
- Người đó ở đây.
Thường Nhạc lười biếng dùng tay chỉ lên mũi mình, nét mặt cười bất đắc dĩ, trong tình huống bị người kèm hai bên gặp phải mỹ nữ làm cho Thường Nhạc có hơi khó chịu.
Lông mày lá liễu của cô gái khẽ dựng lên lạnh lùng nói:
- Thường Nhạc, Mộ Dung Trường Thiên là anh tôi, anh đã giết anh ấy nhất định phải trả giá, trong vòng một tháng, tôi sẽ lấy cái đầu trên cổ anh, hãy nhớ kỹ tên của tôi – Mộ Dung Quỷ Linh.
Thường Nhạc vẫn lười biếng dường như không để lời nói của Mộ Dung Quỷ Linh trong đầu, còn gương mặt Sở Phi Dương lại hiện ra vẻ tươi cười đắc ý.
- Mạng của hắn bây giờ là của tôi, ông hãy thả người ra.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Quỷ Linh khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ quét qua Thiết Bích.
Một mặt Thường Nhạc là pháp mã quan trọng để mình uy hiếp Lão Lạc, mặt khác Thiết Bích dù sao cũng là người có danh tiếng trên giang hồ nhưng chỉ dựa vào một câu nói của Mộ Dung Quỷ Linh mà tha cho Thường Nhạc, đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là một tát vào mặt mình.
- Thả hắn ra!
Thanh âm của Mộ Dung Quỷ Linh càng ngày càng lạnh lẽo, thân hình Thiết Bích hơi run rẩy, trong một chớp mắt một chiếc bóng hư ảo lướt qua trước mắt mình, ông ta theo bản năng giơ tay tiếp lấy.
- Phịch!
Thiết Bích không tự chủ được lùi sau hai bước, còn đối phương cũng lùi hai bước. Đương nhiên, về biểu hiện thế lực là ngang nhau nhưng Thiết Bích hiểu được trong người mình đã mang thương tích, căn bản không thể chịu được bao lâu.
- Thả hắn ra!
Mộ Dung Quỷ Linh vẫn lạnh lùng như cũ mở miệng nói, kỵ sỹ bên cạnh dưới sự ra hiệu của Âu Lộ lại tiến thêm về phía trước, nếu Thiết Bích không đồng ý thì chắc hẳn sẽ lại phải chịu thêm công kích của hai đại cao thủ.
Mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, đối phương trăm phương ngàn kế phải cứu mình cuối cùng lại tự giết mình, đúng là đồ ngu. Thường Nhạc trong lòng miệt thị Mộ Dung Quỷ Linh, có thể mượn tay người khác để giải quyết sao lại phải tự mình động thủ.
Thiết Bích hít sâu một hơi, sau khi chịu đòn của kỵ sỹ vừa rồi chính mình đã không còn nhiều sức chống cự, đương nhiên, trải qua nhiều năm rèn luyện làm hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh:
- Thả hắn ra có thể, nhưng cô có dám cam đoan Lão Lạc sẽ không đánh chúng ta?
- Không thành vấn đề.
Ánh mắt Mộ Dung Quỷ Linh hướng nhìn về phía Lão Lạc, Lão Lạc gật đầu, chỉ cần Thường Nhạc không việc gì thì những chuyện khác đều dễ giải quyết.
- Tôi không đồng ý.
- Cậu có tư cách gì...
- Phập!
Thiết Bích còn chưa dứt lời đã cảm nhận được một trận đau nhức ở bụng, cả người như một con diều đứt dây nặng nề rơi phịch xuống đất, mà còn vẫn luôn phải nghe tiếng cười của Thường Nhạc đứng đó.
- Cậu... sao lại biết thiết quyền?
Thiết Bích vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, chịu đòn này của Thường Nhạc ông ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Thường Nhạc căn bản mặc kệ hắn mà vẫn tươi cười như trước:
- Lạc Vân, bắt đầu cắt.
Sự việc biến hóa liên tục vừa rồi gần như khiến Sở Phi Dương quên mất lưỡi đao lóe sáng đang biến hóa dưới thân mình, khi nghe được mệnh lệnh của Thường Nhạc thân hình gã run lên một trận, còn chưa kịp hét lên đã bị một trận đau đớn từ dưới thân truyền tới.
- Á á....
Sở Phi Dương phát ra tiếng kêu thê thảm, cả người giống như con tôm co rút lăn lộn.
- Cô tên là Mộ Dung Quỷ Linh? Cô muốn lấy mạng của tôi trong một tháng?
Thường Nhạc đã không còn hứng thú gì với con chó chết Sở Phi Dương kia, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người con gái kiêu ngạo kia nói.
Chỉ sau 3 phút, trong thời gian ba phút ngắn ngủi này cục diện đã phân thắng bại, trong cuộc quần chiến giữa hai người bỗng nhiên có một người chấn động, Thường Nhạc tập trung nhìn vào, chính là Thiết Bích.
Thiết Bích tay trái ôm ngực, sắc mặt khó coi đến đáng sợ đang nhanh lui về phía sau, trong nháy mắt cũng đã lui đến bên người Thường Nhạc. Lúc dừng lại ông ta thốt một tiếng “ộc” rồi phun ra một ngụm máu tươi, xem ra nội thương của Thiết Bích rất nặng.
Lão Lạc đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thần sắc trên mặt ngưng trọng ho khan vài tiếng, rồi hướng về phía Thường Nhạc gấp gáp:
- Thiếu gia, cẩn thận, tránh xa người này ra, nguy hiểm.
Thường Nhạc lúc này mới tỉnh ngộ, vừa muốn tránh đi, nhưng nét mặt tái nhợt của Thiết Bích bỗng nở nụ cười đưa tay túm lấy, một lực hấp dẫn kỳ lạ đã hút thân hình hắn lại.
Thường Nhạc vừa muốn phản kháng lại Lão Lạc đã hô:
- Chớ phản kháng, cứ mặc kệ cho cậu ta túm lấy là được.
Vì thế Thường Nhạc lập tức dừng việc phản kháng, ngoan ngoãn nhìn Thiết Bích muốn xử trí mình như thế nào, lúc này một sự việc ngoài sức tưởng tượng đã xảy ra, Thiết Bích lại hộc ra một ngụm máu bắn khắp lên mình Thường Nhạc.
Thiết Bích gật đầu cười khổ:
- Lão Lạc, ông được lắm, tôi hôm nay gặp hạn, không hổ danh người làm lão đại, quả nhiên là tinh tường.
Thường Nhạc không rõ vì sao Thiết Bích lại như vậy, bản thân mình không hề phản kháng gì mà hắn lại vô duyên vô cớ hộc máu, chờ thêm một thời gian dài sau mới hiểu được.
Hóa ra vừa rồi chiêu kia của Thiết Bích đã ngưng tụ toàn bộ công lực còn sót lại của ông ta.
- Thiết Bích, tốt nhất đừng làm hại thiếu gia, nếu không cậu sẽ chết vô cùng thê thảm.
Lão Lạc từng bước chậm rãi đi tới. Mỗi bước chân chạm đất đều ầm ầm rung động, mỗi tiếng như tiếng sấm nổ trong lòng Thiết Bích.
Thiết Bích dù sao cũng là người phi thường, ông ta mặc dù có chút kinh hoảng nhưng bề ngoài lại như không có gì, một thanh đao như ma huyễn hiện ra trong tay, dùng lực chém mạnh mũi đao làm rách da Thường Nhạc.
Máu tươi rỉ ra, ngấm vào quần áo của Thường Nhạc càng ngấm càng lan rộng tựa như một đoá hoa đỏ tươi đang không ngừng nở rộ. Cảm giác đau đớn khiến Thường Nhạc không kìm nổi rên rỉ lên một tiếng.
Thiết Bích kêu lên:
- Lùi lại một bước, Lão Lạc, nếu ông còn cứ tiến lên tôi sẽ giết hắn. Hơn nữa nếu tôi có liều mạng thì ông cũng không làm gì được, đánh không được thì cùng chết, cho nên ông đừng có tiến lên nữa.
Lạc lão đứng lại trầm giọng nói:
- Thiết Bích, nếu cậu còn làm tổn thương đến Thường Nhạc, tôi sẽ cho cậu nếm Hoàng kim quyền.
Lão Lạc mở rộng hai tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay ông ta xuất hiện hào quang màu hoàng kim xong lại theo kim quang chậm rãi ẩn đi, Lão Lạc từ từ nắm tay lại, chầm chậm hướng dương về phía Thiết Bích.
Thiết Bích khẽ biến sắc, loại quyền thuật này cực kỳ mãnh liệt, gần như là bất cứ kẻ nào cũng không ngăn cản nổi, một khi đã bị đánh trúng thì muốn sống không được chết cũng không xong.
Thời gian sau đó sẽ trôi qua uể oải, mỗi ngày đều như chết đi, nhưng trong một hai năm chắc chắn không thể chết được, thời gian dài ngắn sẽ do sức mạnh yếu của chưởng lực định đoạt.
Thông thường chưởng lực càng nhẹ thì ngươi chết sẽ càng nhanh chóng, chưởng lực càng mạnh thì chết càng lâu.
Khi người trúng quyền trút hơi thở cuối cùng thì có khi đã không còn hình người, đây có vẻ như một loại hình phạt lớn nhất đối với con người cho nên Lão Lạc rất ít dùng.
Nắm tay của Lão Lạc đã giơ lên, thoạt nhìn có vẻ như toàn lực của lão, nhìn tình hình hiện tại của Thiết Bích nhất định là không thể ngăn cản nổi, không khí trong phòng nặng như chì, chỉ còn chờ một quyền long trời lở đất kia của Lão Lạc đều có thể đánh nát chúng.
Thiết Bích không kìm nổi lùi lại sau một bước, hai mắt chớp chớp nhìn Lạc Lão, ông ta biết mình không còn hy vọng, trong lòng tiêu điều, ông ta lại liếc mắt nhìn Thường Nhạc tay cầm chặt cán đao, chuẩn bị giết chết Thường Nhạc ở thời khắc cuối cùng.
ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy, cửa phòng bị đẩy ra, mọi người đều giật mình kinh hãi. Vốn dĩ theo tình huống ở trong phòng thì cửa không thể bị đẩy ra, trừ khi người tới có sức mạnh siêu năng lực, nếu không luồng khí trong phòng đã ép cửa đóng cực chặt, để một người bình thường thì không thể nào mở ra được, không lẽ lại có người nào đó có năng lực siêu cấp tới sao?
Thường Nhạc cảm thấy ngày càng thú vị, một người có năng lực còn cao hơn dị năng xuất hiện, khiến trò chơi này trở nên khó phân biệt.
Lúc này, lòng của Lão Lạc và Thiết Bích đều bị chấn động mạnh, vì tình hiện tại rất hiểm yếu, người tới là bên nào cũng vô cùng quan trọng, hiện tại tuy rằng Lão Lạc chiếm thế thượng phong nhưng cũng không phải có ưu thế tuyệt đối.
Cho nên bọn họ đều hướng nhìn về phía cửa phòng, bình tĩnh quan sát cửa phòng. Đứng đó là mộ cô gái vô cùng xinh đẹp ước chừng hai ba hai bốn tuổi, bộ dạng thật sự là quá đẹp, khí chất lại phi phàm, nếu so với Hoa Nhã Thi và các cô gái khác có thể nói đây là một tuyệt đại giai nhân.
Cô gái có mái tóc ngắn, có vẻ tinh ranh đáng yêu, trên mình mặc bộ đồ cao bồi màu lam nhạt bó sát lấy thân hình. Đôi mắt sáng rực rỡ long lanh như nước hồ thu, sâu kín đấy mà đặc biệt thâm tình, lại mơ hồ mang theo một tia anh khí quanh người.
Cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ tươi lúc nào cũng lộ ra vẻ hấp dẫn vô cùng. Cô gái này nhìn qua chỉ khoảng hai ba hai bốn tuổi nhưng nhìn hồi lâu sẽ cảm thấy cô ít nhất đã vượt qua ngưỡng năm sáu mươi tuổi, nhưng đây chỉ là cảm giác chứ không phải chỉ tuổi sinh lý.
- Chị Mộ Dung, sao chị cũng tới vậy?
Âm thanh lo lắng lại có vẻ vui mừng đột ngột vang lên. Cô gái khẽ gật đầu, ánh mắt hướng nhìn Thiết Bích và quan sát Lão Lạc một lượt, lúc ánh mắt nhìn thấy hơi thở của hoàng kim quyền khí trong tay Lão Lạc đồng tử cô co rút lại.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở:
- Ông là vua sát thủ?
Lão Lạc không ngờ tới trong một ngày đã có hai người nhận ra thân phận của mình, Thiết Bích còn có nguyên nhân là sư phụ của ông ta, vậy thì cô gái này sao có thể liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận mình đã che giấu trong nhiều năm?
Miệng Thường Nhạc mấp máy, chính mình tự tay đạo diễn trò vui này từ đầu, không ngờ sát nút lại có nhiều diễn viên gia nhập như vậy, tuy nhiên càng như vậy thì trò chơi mới càng thú vị.
- Vua sát thủ bây giờ đã là phù du, nếu cô không chê hãy gọi tôi một tiếng Lão Lạc đi.
Nét mặt tang thương của Lão Lạc lộ ra một tia hồi tưởng, có thể trở thành vua sát thủ, nhưng cái giá phải trả e rằng người thường khó có thể hiểu được.
Cô gái không ngờ lại gật gật đầu thản nhiên nói:
- Quả nhiên là già rồi, vua sát thủ năm đó phong quang như thế nào, thật đáng tiếc...
Thanh âm thoáng trầm xuống rồi lại tiếp tục:
- Trong đây ai là Thường Nhạc?
- Người đó ở đây.
Thường Nhạc lười biếng dùng tay chỉ lên mũi mình, nét mặt cười bất đắc dĩ, trong tình huống bị người kèm hai bên gặp phải mỹ nữ làm cho Thường Nhạc có hơi khó chịu.
Lông mày lá liễu của cô gái khẽ dựng lên lạnh lùng nói:
- Thường Nhạc, Mộ Dung Trường Thiên là anh tôi, anh đã giết anh ấy nhất định phải trả giá, trong vòng một tháng, tôi sẽ lấy cái đầu trên cổ anh, hãy nhớ kỹ tên của tôi – Mộ Dung Quỷ Linh.
Thường Nhạc vẫn lười biếng dường như không để lời nói của Mộ Dung Quỷ Linh trong đầu, còn gương mặt Sở Phi Dương lại hiện ra vẻ tươi cười đắc ý.
- Mạng của hắn bây giờ là của tôi, ông hãy thả người ra.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Quỷ Linh khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ quét qua Thiết Bích.
Một mặt Thường Nhạc là pháp mã quan trọng để mình uy hiếp Lão Lạc, mặt khác Thiết Bích dù sao cũng là người có danh tiếng trên giang hồ nhưng chỉ dựa vào một câu nói của Mộ Dung Quỷ Linh mà tha cho Thường Nhạc, đây không còn nghi ngờ gì nữa chính là một tát vào mặt mình.
- Thả hắn ra!
Thanh âm của Mộ Dung Quỷ Linh càng ngày càng lạnh lẽo, thân hình Thiết Bích hơi run rẩy, trong một chớp mắt một chiếc bóng hư ảo lướt qua trước mắt mình, ông ta theo bản năng giơ tay tiếp lấy.
- Phịch!
Thiết Bích không tự chủ được lùi sau hai bước, còn đối phương cũng lùi hai bước. Đương nhiên, về biểu hiện thế lực là ngang nhau nhưng Thiết Bích hiểu được trong người mình đã mang thương tích, căn bản không thể chịu được bao lâu.
- Thả hắn ra!
Mộ Dung Quỷ Linh vẫn lạnh lùng như cũ mở miệng nói, kỵ sỹ bên cạnh dưới sự ra hiệu của Âu Lộ lại tiến thêm về phía trước, nếu Thiết Bích không đồng ý thì chắc hẳn sẽ lại phải chịu thêm công kích của hai đại cao thủ.
Mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, đối phương trăm phương ngàn kế phải cứu mình cuối cùng lại tự giết mình, đúng là đồ ngu. Thường Nhạc trong lòng miệt thị Mộ Dung Quỷ Linh, có thể mượn tay người khác để giải quyết sao lại phải tự mình động thủ.
Thiết Bích hít sâu một hơi, sau khi chịu đòn của kỵ sỹ vừa rồi chính mình đã không còn nhiều sức chống cự, đương nhiên, trải qua nhiều năm rèn luyện làm hắn vẫn có thể giữ bình tĩnh:
- Thả hắn ra có thể, nhưng cô có dám cam đoan Lão Lạc sẽ không đánh chúng ta?
- Không thành vấn đề.
Ánh mắt Mộ Dung Quỷ Linh hướng nhìn về phía Lão Lạc, Lão Lạc gật đầu, chỉ cần Thường Nhạc không việc gì thì những chuyện khác đều dễ giải quyết.
- Tôi không đồng ý.
- Cậu có tư cách gì...
- Phập!
Thiết Bích còn chưa dứt lời đã cảm nhận được một trận đau nhức ở bụng, cả người như một con diều đứt dây nặng nề rơi phịch xuống đất, mà còn vẫn luôn phải nghe tiếng cười của Thường Nhạc đứng đó.
- Cậu... sao lại biết thiết quyền?
Thiết Bích vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thường Nhạc, chịu đòn này của Thường Nhạc ông ta đã hoàn toàn mất đi khả năng chống cự.
Thường Nhạc căn bản mặc kệ hắn mà vẫn tươi cười như trước:
- Lạc Vân, bắt đầu cắt.
Sự việc biến hóa liên tục vừa rồi gần như khiến Sở Phi Dương quên mất lưỡi đao lóe sáng đang biến hóa dưới thân mình, khi nghe được mệnh lệnh của Thường Nhạc thân hình gã run lên một trận, còn chưa kịp hét lên đã bị một trận đau đớn từ dưới thân truyền tới.
- Á á....
Sở Phi Dương phát ra tiếng kêu thê thảm, cả người giống như con tôm co rút lăn lộn.
- Cô tên là Mộ Dung Quỷ Linh? Cô muốn lấy mạng của tôi trong một tháng?
Thường Nhạc đã không còn hứng thú gì với con chó chết Sở Phi Dương kia, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người con gái kiêu ngạo kia nói.
Tác giả :
Dạ Thải Hoa