Thiếu Gia Phong Lưu
Chương 168: Oa, nhặt được báu vật
Tô Mi Nhị cũng nhận ra khác thường nên vội vàng mở mắt. Nhìn xuống dưới Thường Nhạc, cô nàng kinh hoảng rời mắt, khuôn mặt đỏ bừng lên, không biết nên nói gì.
Nhưng Tô Mị Nhi khéo hiểu lòng người như vậy, sau một lúc lâu sau, cô ta mới hạ giọng nói:
- Anh à, chắc là anh mệt mỏi quá rồi, chắc là thế đó, chi bằng...
- Ha ha, chắc chắn là thiếu khúc dạo đầu!
Thường Nhạc nghĩ đến cảnh hắn thường làm với các cô nàng khác, mỗi lần đều có một bộ sậu nhất định. Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mị Nhi lên, từ từ hôn lên đôi môi nàng một nụ hôn thật sâu.
Khi môi hắn rời đi, khuôn mặt Tô Mị Nhi đã đỏ bừng hết lên, đôi môi ướt át kia kiều diễm như bông hồng, cực kỳ mê người. Thế nhưng Thường Nhạc vẫn buồn bực, phía dưới hắn kia vẫn... yên lặng như cũ.
- Anh à, nếu anh muốn thì Mị Nhi có thể...
Tô Mị Nhi nói nhỏ như kiến, khó có thể che giấu được sự thẹn thùng của cô thiếu nữ. Cô ta lại kiên định ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Thường Nhạc kia.
Nói xong, Tô Mị Nhi ngượng ngùng chôn đầu vào trong ngực Thường Nhạc, đôi tay kia thì đè lên lồng ngực rộng lớn của Thường Nhạc.
Thường Nhạc áp má lên mái tóc mềm mại của cô ta, ngửi mùi hương thiếu nữ trên người cô, cảm nhận cô ta thở hổn hển và tiếng tim đập thình thịch, nhiệt độ cơ thể hắn dường như không ngừng tăng lên, cả người nóng đến như bị sốt.
Bỗng nhiên Thường Nhạc cảm thấy thân thể mềm mại của Tô Mi Nhị kia bắt đầu trượt xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn kia ngậm lấy một thứ. Ngay lúc đó, Thường Nhạc khó có thể nén được được mà hoàn toàn bộc phát. Hắn hoàn toàn ép cơ thể Tô Mị Nhi xuống.
Cảm nhận được Thường Nhạc dị thường, Tô Mị Nhi nhanh chóng nhắm chặt đôi mắt lại. Đôi tay cô ta cũng vô ý thức che mặt lại, thân thể khẽ run rẩy. Cảnh xuân tươi đẹp kia không ngừng đánh thẳng vào các giác quan của Thường Nhạc.
- Mị Nhi...
Thường Nhạc khẽ gọi tên nàng ta, lại khó có thể giữ được lòng mà nằm bên cạnh nàng, đôi tay thì nắm lấy hai trái đào tiên kia...
- A!
Khi Thường Nhạc vừa vào Tô Mị Nhi, cô ta run lên dữ dội, trên khuôn mặt lộ vẻ đau đớn, vầng trán trắng nõn kia cũng nhíu lại.
Thường Nhạc hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn gần như không thể tin vào sự thật hiển hiện trước mắt...
Hắn nhìn Tô Mị Nhi một cách cổ quái, khó có thể tin tưởng nói:
- Em... Em vẫn là xử nữ?
- Vâng!
Trên thân thể trắng nõn của Tô Mị Nhi kia nổi lên màu hồng, cô nàng như đà điểu chui vào ngực Thường Nhạc. Lúc này nhìn lại thì cô ta đâu còn cái vẻ quyến rũ, dâm đãng ban nãy nữa.
Đúng là một cô nàng trinh nữ trong trắng.
- Nhặt được bảo vật rồi!
Thường Nhạc vui như mở cờ trong bụng. Dựa theo pháp nhãn và kinh nghiệm của bản thân, hắn đoán Tô Mị Nhi và Mộ Dung Thường Thiên hẳn là đã làm rồi, không ngờ lại là một con mái non thế này.
Một cô nàng vừa quyến rũ lại thuần khiết, mà còn đồng thời bày ra trên giường thế này thì đúng là cám dỗ trí mạng cho bất kỳ tên đàn ông nào. Thường Nhạc dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ, mỗi một người phụ nữ đều phải trải qua giai đoạn này.
- Vâng, Mị Nhi không sợ!
Trên khuôn mặt quyến rũ của Tô Mị Nhi kia lộ ra vẻ kiên cường.
Trong kích tình triền miên, Mị Nhi trải qua đau đớn khi chuyển từ thiếu nữ sang phụ nữ đã hiểu được sự nhiệt tình của Thường Nhạc là như thế nào. Cô ta như nỉ non không ngừng gọi tên Thường Nhạc:
- Thường Nhạc... Giờ đây em đã hoàn toàn là của anh...
Thường Nhạc cuối cùng cũng chiếm được Tô Mị Nhi, trở thành người đàn ông duy nhất trong sinh mạng cô ta.
Sau khi hoàng toàn bùng phát, Thường Nhạc quay mặt ra khỏi mái tóc của Tô Mị Nhi, mở đôi mắt thâm thúy kia ra. Hắn đang định nhắm mắt vì ánh mặt trời chói lóa thì lại phát hiện một đôi mắt sáng ngời đầy yêu thương đang nhìn mình.
Tô Mị Nhi cũng đã thanh tỉnh lại, cơ thể hoàn mỹ quyến rũ của cô ta được phủ lên một lớp chăn đơn.
Cô ta nghiêng người nhìn Thường Nhạc, trong ánh mắt kia tràn ngập tình yêu.
Thường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên bờ trán cô nàng một cái rồi nói:
- Bảo bối ngủ nghỉ chút đi, lát nữa chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp!
Nói xong hắn lại lần nữa vùi đầu vào trong mái tóc của cô ta.
- Thường Nhạc, nhanh dậy thôi anh, muộn rồi nè! Không dậy mà để người khác phát hiện... mắc cỡ chết đi được...
Tô Mị Nhi dịu dàng nói.
Thường Nhạc thầm nói:
- Kệ nó...
Đột nhiên thấy mũi ngứa ngứa, hắn mở mắt ra thì thấy Tô Mị Nhi đang dùng sợi tóc nghịch nghịch mũi mình.
Thấy Thường Nhạc mở mắt ra, Tô Mị Nhi bèn dịu dàng năn nỉ:
- Thường Nhạc à, mau dậy đi anh, đừng ngủ nữa... Anh cũng không phải heo mà... Nãy anh lợi hại quá... Mị Nhi không chịu nổi...
Thường Nhạc nhìn cô ta ngượng ngùng cười trông thật đáng yêu kia, hắn bỗng cười cười rồi xốc chiếc chăn phủ trên người cô ta lên thật nhanh, thân thể hoàn mỹ của Tô Mị Nhi lập tức bày ra trước ánh mắt của tên háo sắc.
Tô Mị Nhi kinh ngạc khẽ hô, đôi tay thì tự giác che ngực lại. Vẻ ngượng ngùng kia khiến Thường Nhạc lập tức ngây người, không nhịn được cười nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Hóa ra trận chiến vừa rồi, hạ thể Tô Mị Nhi nhiễm máu trinh, thoạt nhìn như một bông hồng tươi đẹp.
Tô Mị Nhi cũng bất chấp ngượng ngùng nhào tới cướp chăn lại, nhưng chẳng cướp nổi được. Cô ta lập tức vùi đầu vào ngực Thường Nhạc, đôi tay nắm lại khẽ đấm lên ngực hắn, gắt giọng nói:
- Thường Nhạc, anh xấu quá đi!
Thường Nhạc lại khẽ cười nói:
- Bảo bối nè, giữ lại chiếc chăn có bông mẫu đơn kia làm kỷ niệm nhé!
- Tại anh cả... làm người ta mắc cỡ chết đi được!
Tô Mị Nhi hơi sẵng giọng. Nhìn chiếc chăn nhiễm máu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi với Thường Nhạc, khuôn mặt cô ta đỏ bừng như trái hồng chín mọng, xấu hổ đến mức hận không tìm được cái lỗ nào để trốn đi.
Thường Nhạc nâng mặt Tô Mị Nhi lên, hôn một cái lên đôi môi động lòng người kia, nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối, anh sẽ yêu em thật tốt!
Trên khuôn mặt Tô Mị Nhi lộ ra vẻ hạnh phúc vô cùng, kích động đến suýt chút nữa thì rớt nước mắt.
Cô ta cảm động nói:
- Thường Nhạc, Mị Nhi thật hạnh phúc, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại thì tốt quá.
- Lão đại sư phụ...
Bên này khi Thường Nhạc đang định dùng mặt dịu dàng nhất của mình để hoàn toàn chinh phục Tô Mị Nhi, cửa căn phòng bị đạp ra một cách thô bạo.
- Thằng điên này !(*$^5...
Thường Nhạc tức đến mức chỉ muốn xông tới đánh cho tên nhóc Cao Tiếu kia một trận.
Cao Tiếu đá văng cửa ra rồi mới cảm thấy không đúng. Gã nhìn đám quần áo vứt loạn trên sàn, Thường đại thiếu gia thì đang cởi truồng ngồi trên giường...
- Lão đại, tôi không thấy gì hết đâu nha.
Tô Mị Nhi ngại quá vội chui vào trong chăn.
Thường Nhạc không nhanh không chậm mặc quần áo vào, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài:
- Lại đây...
Cao Tiếu thấy tê dại cả da đầu, gã vội nói sang chuyện khác:
- Lão đại sư phụ, cậu đoán đúng quá đi! Đêm qua đúng là có một nhân vật thần bí mang theo tử khí đến đây. Ngoài ra Mộ Dung Trường Thiên cũng tự mình ra sân bay đón một gã trẻ tuổi lúc sáng sớm.
- Bên Sở Phi Dương có động tĩnh gì không?
Tất cả những gì Mộ Dung Trường Thiên làm đều ở trong dự liệu của Thường Nhạc, Tư Đồ Lôi Minh không thể nào trơ mắt nhìn Mộ Dung Trường Thiên ngã xuống... Nhưng Thường Nhạc lại muốn nhìn xem, tên Tư Đồ Lôi Minh cách xa ngàn dặm đó rốt cuộc có thủ đoạn gì?
- Bên Sở Phi Dương không có bất cứ động tĩnh nào cả.
Cao Tiếu nói với vài phần ngờ vực.
Thường Nhạc cười khẩy, bỗng nhiên nói một cách khá kỳ lạ:
- Cho dù Sở Phi Dương thích làm rùa thì chúng ta cũng phải được ăn canh rùa trong thời gian ngắn nhất.
Cao Tiếu hớn hở hẳn lên:
- Lão đại đúng là lão đại! Ha ha, chúc lão đại thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!
- Mẹ, đổi từ khác đi.
Lời Cao Tiếu nói kia lập tức khiến Thường Nhạc liên tưởng đến Đông Phương Bất Bại.
Quy định ba cuộc tranh tài, Mộ Dung Trường Thiên hoàn toàn tin rằng mình có thể đánh bại được Thường Nhạc.
Vì trận đấu này, hắn đã hao tốn rất nhiều tâm huyết, ngoài được Tư Đồ Lôi Minh phái trợ thủ quan trọng tới thì gã còn nghĩ tới chuyện mời đại đệ tử của Quỷ lang quân Châu Thuật Nhân – Thiên Quỷ Quân.
Nghe nói thực lực Thiên Quỷ Quân hoàn toàn không hề thua kém Châu Thuật Nhân, mà trong mười mỹ nữ tuyệt sắc mà Thiên Quỷ Quân đòi làm điều kiện kia có cả tiện nhân Tô Mị Nhi...
Đương nhiên là Mộ Dung Trường Thiên cũng không đặt hết hy vọng lên hai người này. Cho dù hai trận đầu có thua, gã cũng phải tự mình vào trận thứ ba, tự tay lấy mạng Thường Nhạc.
Lúc này, trợ thủ đắc lực của Tư Đồ Lôi Minh đang ngồi đối diện với Mộ Dung Trường Thiên. Người này cực kỳ tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, hai đầu lông mày còn mơ hồ có ngạo khí, toàn thân lại phát ra hơi thở sắc bén, mạnh mẽ của kẻ mạnh.
Nhưng vẻ mặt kia lại như không được hài lòng cho lắm:
- Thiên Quỷ Quân có muôn vàn liên hệ với ngưu quỷ xà thần của Quỷ giới này, lần này cậu tự tiện đưa gã lên mặt đất, e rằng sẽ tạo thêm rắc rối không cần thiết đấy.
- Chỉ cần khiến Thường Nhạc thua, bất cứ phiền phức gì tôi cũng có thể chịu được!
Trong ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên chợt lóe lên ánh sáng.
Bắt được sự biến hóa trong ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên, người kia lơ đãng nhíu mày lại. Một ả đàn bà mà lại khiến gã mất đi chừng mực như vậy, xem ra lần này thiếu gia sẽ phải lo lắng rồi...
Mà lúc này Thường Nhạc cũng đang suy nghĩ chuyện đại hội kia. Đương nhiên phạm trù suy tính của hắn hơn xa Mộ Dung Trường Thiên nhiều.
- Lão đại sư phụ, nếu Sở Phi Dương không làm gì, chúng ta thu phục Mộ Dung Trường Thiên trước rồi lại dụ con rùa Sở Phi Dương kia ra không phải là tốt hơn sao?
Cao tiếu cảm thấy biện pháp này cũng không tồi.
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, cung tên che giấu!
Thường Nhạc bỗng nhiên cười rất vui vẻ, cực kỳ chờ mong hai gã công tử PB sẽ mang tới niềm vui gì cho mình.
Điểm G vĩ đại có trở nên kiên cố hơn không?
Nhưng Tô Mị Nhi khéo hiểu lòng người như vậy, sau một lúc lâu sau, cô ta mới hạ giọng nói:
- Anh à, chắc là anh mệt mỏi quá rồi, chắc là thế đó, chi bằng...
- Ha ha, chắc chắn là thiếu khúc dạo đầu!
Thường Nhạc nghĩ đến cảnh hắn thường làm với các cô nàng khác, mỗi lần đều có một bộ sậu nhất định. Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mị Nhi lên, từ từ hôn lên đôi môi nàng một nụ hôn thật sâu.
Khi môi hắn rời đi, khuôn mặt Tô Mị Nhi đã đỏ bừng hết lên, đôi môi ướt át kia kiều diễm như bông hồng, cực kỳ mê người. Thế nhưng Thường Nhạc vẫn buồn bực, phía dưới hắn kia vẫn... yên lặng như cũ.
- Anh à, nếu anh muốn thì Mị Nhi có thể...
Tô Mị Nhi nói nhỏ như kiến, khó có thể che giấu được sự thẹn thùng của cô thiếu nữ. Cô ta lại kiên định ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Thường Nhạc kia.
Nói xong, Tô Mị Nhi ngượng ngùng chôn đầu vào trong ngực Thường Nhạc, đôi tay kia thì đè lên lồng ngực rộng lớn của Thường Nhạc.
Thường Nhạc áp má lên mái tóc mềm mại của cô ta, ngửi mùi hương thiếu nữ trên người cô, cảm nhận cô ta thở hổn hển và tiếng tim đập thình thịch, nhiệt độ cơ thể hắn dường như không ngừng tăng lên, cả người nóng đến như bị sốt.
Bỗng nhiên Thường Nhạc cảm thấy thân thể mềm mại của Tô Mi Nhị kia bắt đầu trượt xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn kia ngậm lấy một thứ. Ngay lúc đó, Thường Nhạc khó có thể nén được được mà hoàn toàn bộc phát. Hắn hoàn toàn ép cơ thể Tô Mị Nhi xuống.
Cảm nhận được Thường Nhạc dị thường, Tô Mị Nhi nhanh chóng nhắm chặt đôi mắt lại. Đôi tay cô ta cũng vô ý thức che mặt lại, thân thể khẽ run rẩy. Cảnh xuân tươi đẹp kia không ngừng đánh thẳng vào các giác quan của Thường Nhạc.
- Mị Nhi...
Thường Nhạc khẽ gọi tên nàng ta, lại khó có thể giữ được lòng mà nằm bên cạnh nàng, đôi tay thì nắm lấy hai trái đào tiên kia...
- A!
Khi Thường Nhạc vừa vào Tô Mị Nhi, cô ta run lên dữ dội, trên khuôn mặt lộ vẻ đau đớn, vầng trán trắng nõn kia cũng nhíu lại.
Thường Nhạc hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn gần như không thể tin vào sự thật hiển hiện trước mắt...
Hắn nhìn Tô Mị Nhi một cách cổ quái, khó có thể tin tưởng nói:
- Em... Em vẫn là xử nữ?
- Vâng!
Trên thân thể trắng nõn của Tô Mị Nhi kia nổi lên màu hồng, cô nàng như đà điểu chui vào ngực Thường Nhạc. Lúc này nhìn lại thì cô ta đâu còn cái vẻ quyến rũ, dâm đãng ban nãy nữa.
Đúng là một cô nàng trinh nữ trong trắng.
- Nhặt được bảo vật rồi!
Thường Nhạc vui như mở cờ trong bụng. Dựa theo pháp nhãn và kinh nghiệm của bản thân, hắn đoán Tô Mị Nhi và Mộ Dung Thường Thiên hẳn là đã làm rồi, không ngờ lại là một con mái non thế này.
Một cô nàng vừa quyến rũ lại thuần khiết, mà còn đồng thời bày ra trên giường thế này thì đúng là cám dỗ trí mạng cho bất kỳ tên đàn ông nào. Thường Nhạc dịu dàng an ủi:
- Đừng sợ, mỗi một người phụ nữ đều phải trải qua giai đoạn này.
- Vâng, Mị Nhi không sợ!
Trên khuôn mặt quyến rũ của Tô Mị Nhi kia lộ ra vẻ kiên cường.
Trong kích tình triền miên, Mị Nhi trải qua đau đớn khi chuyển từ thiếu nữ sang phụ nữ đã hiểu được sự nhiệt tình của Thường Nhạc là như thế nào. Cô ta như nỉ non không ngừng gọi tên Thường Nhạc:
- Thường Nhạc... Giờ đây em đã hoàn toàn là của anh...
Thường Nhạc cuối cùng cũng chiếm được Tô Mị Nhi, trở thành người đàn ông duy nhất trong sinh mạng cô ta.
Sau khi hoàng toàn bùng phát, Thường Nhạc quay mặt ra khỏi mái tóc của Tô Mị Nhi, mở đôi mắt thâm thúy kia ra. Hắn đang định nhắm mắt vì ánh mặt trời chói lóa thì lại phát hiện một đôi mắt sáng ngời đầy yêu thương đang nhìn mình.
Tô Mị Nhi cũng đã thanh tỉnh lại, cơ thể hoàn mỹ quyến rũ của cô ta được phủ lên một lớp chăn đơn.
Cô ta nghiêng người nhìn Thường Nhạc, trong ánh mắt kia tràn ngập tình yêu.
Thường Nhạc nhẹ nhàng hôn lên bờ trán cô nàng một cái rồi nói:
- Bảo bối ngủ nghỉ chút đi, lát nữa chúng ta lại đại chiến ba trăm hiệp!
Nói xong hắn lại lần nữa vùi đầu vào trong mái tóc của cô ta.
- Thường Nhạc, nhanh dậy thôi anh, muộn rồi nè! Không dậy mà để người khác phát hiện... mắc cỡ chết đi được...
Tô Mị Nhi dịu dàng nói.
Thường Nhạc thầm nói:
- Kệ nó...
Đột nhiên thấy mũi ngứa ngứa, hắn mở mắt ra thì thấy Tô Mị Nhi đang dùng sợi tóc nghịch nghịch mũi mình.
Thấy Thường Nhạc mở mắt ra, Tô Mị Nhi bèn dịu dàng năn nỉ:
- Thường Nhạc à, mau dậy đi anh, đừng ngủ nữa... Anh cũng không phải heo mà... Nãy anh lợi hại quá... Mị Nhi không chịu nổi...
Thường Nhạc nhìn cô ta ngượng ngùng cười trông thật đáng yêu kia, hắn bỗng cười cười rồi xốc chiếc chăn phủ trên người cô ta lên thật nhanh, thân thể hoàn mỹ của Tô Mị Nhi lập tức bày ra trước ánh mắt của tên háo sắc.
Tô Mị Nhi kinh ngạc khẽ hô, đôi tay thì tự giác che ngực lại. Vẻ ngượng ngùng kia khiến Thường Nhạc lập tức ngây người, không nhịn được cười nói:
- Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!
Hóa ra trận chiến vừa rồi, hạ thể Tô Mị Nhi nhiễm máu trinh, thoạt nhìn như một bông hồng tươi đẹp.
Tô Mị Nhi cũng bất chấp ngượng ngùng nhào tới cướp chăn lại, nhưng chẳng cướp nổi được. Cô ta lập tức vùi đầu vào ngực Thường Nhạc, đôi tay nắm lại khẽ đấm lên ngực hắn, gắt giọng nói:
- Thường Nhạc, anh xấu quá đi!
Thường Nhạc lại khẽ cười nói:
- Bảo bối nè, giữ lại chiếc chăn có bông mẫu đơn kia làm kỷ niệm nhé!
- Tại anh cả... làm người ta mắc cỡ chết đi được!
Tô Mị Nhi hơi sẵng giọng. Nhìn chiếc chăn nhiễm máu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi với Thường Nhạc, khuôn mặt cô ta đỏ bừng như trái hồng chín mọng, xấu hổ đến mức hận không tìm được cái lỗ nào để trốn đi.
Thường Nhạc nâng mặt Tô Mị Nhi lên, hôn một cái lên đôi môi động lòng người kia, nhẹ nhàng nói:
- Bảo bối, anh sẽ yêu em thật tốt!
Trên khuôn mặt Tô Mị Nhi lộ ra vẻ hạnh phúc vô cùng, kích động đến suýt chút nữa thì rớt nước mắt.
Cô ta cảm động nói:
- Thường Nhạc, Mị Nhi thật hạnh phúc, nếu thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại thì tốt quá.
- Lão đại sư phụ...
Bên này khi Thường Nhạc đang định dùng mặt dịu dàng nhất của mình để hoàn toàn chinh phục Tô Mị Nhi, cửa căn phòng bị đạp ra một cách thô bạo.
- Thằng điên này !(*$^5...
Thường Nhạc tức đến mức chỉ muốn xông tới đánh cho tên nhóc Cao Tiếu kia một trận.
Cao Tiếu đá văng cửa ra rồi mới cảm thấy không đúng. Gã nhìn đám quần áo vứt loạn trên sàn, Thường đại thiếu gia thì đang cởi truồng ngồi trên giường...
- Lão đại, tôi không thấy gì hết đâu nha.
Tô Mị Nhi ngại quá vội chui vào trong chăn.
Thường Nhạc không nhanh không chậm mặc quần áo vào, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài:
- Lại đây...
Cao Tiếu thấy tê dại cả da đầu, gã vội nói sang chuyện khác:
- Lão đại sư phụ, cậu đoán đúng quá đi! Đêm qua đúng là có một nhân vật thần bí mang theo tử khí đến đây. Ngoài ra Mộ Dung Trường Thiên cũng tự mình ra sân bay đón một gã trẻ tuổi lúc sáng sớm.
- Bên Sở Phi Dương có động tĩnh gì không?
Tất cả những gì Mộ Dung Trường Thiên làm đều ở trong dự liệu của Thường Nhạc, Tư Đồ Lôi Minh không thể nào trơ mắt nhìn Mộ Dung Trường Thiên ngã xuống... Nhưng Thường Nhạc lại muốn nhìn xem, tên Tư Đồ Lôi Minh cách xa ngàn dặm đó rốt cuộc có thủ đoạn gì?
- Bên Sở Phi Dương không có bất cứ động tĩnh nào cả.
Cao Tiếu nói với vài phần ngờ vực.
Thường Nhạc cười khẩy, bỗng nhiên nói một cách khá kỳ lạ:
- Cho dù Sở Phi Dương thích làm rùa thì chúng ta cũng phải được ăn canh rùa trong thời gian ngắn nhất.
Cao Tiếu hớn hở hẳn lên:
- Lão đại đúng là lão đại! Ha ha, chúc lão đại thiên thu vạn đại, thống nhất giang hồ!
- Mẹ, đổi từ khác đi.
Lời Cao Tiếu nói kia lập tức khiến Thường Nhạc liên tưởng đến Đông Phương Bất Bại.
Quy định ba cuộc tranh tài, Mộ Dung Trường Thiên hoàn toàn tin rằng mình có thể đánh bại được Thường Nhạc.
Vì trận đấu này, hắn đã hao tốn rất nhiều tâm huyết, ngoài được Tư Đồ Lôi Minh phái trợ thủ quan trọng tới thì gã còn nghĩ tới chuyện mời đại đệ tử của Quỷ lang quân Châu Thuật Nhân – Thiên Quỷ Quân.
Nghe nói thực lực Thiên Quỷ Quân hoàn toàn không hề thua kém Châu Thuật Nhân, mà trong mười mỹ nữ tuyệt sắc mà Thiên Quỷ Quân đòi làm điều kiện kia có cả tiện nhân Tô Mị Nhi...
Đương nhiên là Mộ Dung Trường Thiên cũng không đặt hết hy vọng lên hai người này. Cho dù hai trận đầu có thua, gã cũng phải tự mình vào trận thứ ba, tự tay lấy mạng Thường Nhạc.
Lúc này, trợ thủ đắc lực của Tư Đồ Lôi Minh đang ngồi đối diện với Mộ Dung Trường Thiên. Người này cực kỳ tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, hai đầu lông mày còn mơ hồ có ngạo khí, toàn thân lại phát ra hơi thở sắc bén, mạnh mẽ của kẻ mạnh.
Nhưng vẻ mặt kia lại như không được hài lòng cho lắm:
- Thiên Quỷ Quân có muôn vàn liên hệ với ngưu quỷ xà thần của Quỷ giới này, lần này cậu tự tiện đưa gã lên mặt đất, e rằng sẽ tạo thêm rắc rối không cần thiết đấy.
- Chỉ cần khiến Thường Nhạc thua, bất cứ phiền phức gì tôi cũng có thể chịu được!
Trong ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên chợt lóe lên ánh sáng.
Bắt được sự biến hóa trong ánh mắt Mộ Dung Trường Thiên, người kia lơ đãng nhíu mày lại. Một ả đàn bà mà lại khiến gã mất đi chừng mực như vậy, xem ra lần này thiếu gia sẽ phải lo lắng rồi...
Mà lúc này Thường Nhạc cũng đang suy nghĩ chuyện đại hội kia. Đương nhiên phạm trù suy tính của hắn hơn xa Mộ Dung Trường Thiên nhiều.
- Lão đại sư phụ, nếu Sở Phi Dương không làm gì, chúng ta thu phục Mộ Dung Trường Thiên trước rồi lại dụ con rùa Sở Phi Dương kia ra không phải là tốt hơn sao?
Cao tiếu cảm thấy biện pháp này cũng không tồi.
- Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, cung tên che giấu!
Thường Nhạc bỗng nhiên cười rất vui vẻ, cực kỳ chờ mong hai gã công tử PB sẽ mang tới niềm vui gì cho mình.
Điểm G vĩ đại có trở nên kiên cố hơn không?
Tác giả :
Dạ Thải Hoa