Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Chương 123
Trong một căn phòng kiến trúc cổ kính, không gian vô cùng tĩnh lặng, xung quanh chỉ thắp những ánh đèn, mờ mờ ảo ảo. Tiếng giày cao gót của Linh gõ xuống nền ra tạo ra tiếng cọc, cọc vang vọng. Đi được một đoạn, nhỏ thấy trước mặt, nơi ánh sáng đậm màu nhất, một chiếc bàn vô cùng to lớn với kiến trúc tựa như Hoàng Gia, một người đàn ông có vẻ đứng tuổi ngồi trên nó, ánh mắt ộ vẻ hưởng thụ mà xoay xoay ly rượu đỏ trong tay.
Ánh mắt Linh sắc lên một cái, xong đó vẫn như cũ conglên một cái quyến rũ rồi bước về phía ông ta. Có vẻ tiếng giày cao gót của nhỏ đánh động đến ông ta, khẽ dừng lại động tác một lúc rồi lại tiếp tục, kè theo một câu hỏi mang vẻ lười nhác: “Cô đến rồi?”.
-Ngài đợi lâu chưa? – quyến rũ mà bước đến, mỉm cười một cái rồi ở trước mặt ông ta, Linh hỏi ngược lại, thay cả câu trả lời.
Có lẽ phong cách nói chuyện của những người đứng ở trên cao là đưa ra câu hỏi hay sao, mà ông ta lại cất giọng lên hỏi: “Cô có thể đi bằng đường chính đến đây?”.
-Ngài nghĩ sao?
-Quả không thể xem thường rồi, haha!!!!!!!!!!
-Haha – Linh thấy ông ta cười vậy cũng cong lên đôi môi đỏ chót cười rồi nói – Chắc ông đợi cũng lâu rồi? Cụng ly cho cuộc gặp gỡ của chúng ta! – nói xong thì nâng 2 ly rượu lên đưa cho ông ta và nhỏ cũng tự cạn.
Nhưng nhỏ không hề rời mắt khỏi động tác của ông ta, ngay phút giây khi ly rượu sắp tràn vào miệng ông ta thì nó chợt bị rơi xuống. Linh thấy vậy thì biết ông ta đã phát hiện ra hành tung của mình, không qua một dây từ móng tay nhỏ bắn ra những sợi chỉ nhỏ, nhắm thẳng những điểm chết trên người ông ta mà bắn ra. Còn chưa kịp phản ứng thì ông ta trợn mắt lên trừng Linh một cái rồi quỵ xuống.
Lúc này Linh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một tiếng: “Perfect!”.
Nó lúc này trên đó từ chối cho ý kiến, đong đưa qua lại đôi chân của mình, sau đó cùng một lúc nó, Hân với Ngọc đồng thời nhảy xuống.
Phủi tay một cái, nó nhàn hạ nói: “Nếu như xem đủ rồi vậy thì xin được diện kiến ngài, Joln Kim”.
Nghe nó nói thì Linh kinh ngạc không thôi, trừng lên mọt cái rồi theo hướng nhìn của nó, nơi bức tường như không có gì kia lúc này mới chợt lay động. Đến khi nó mở ra thì một người đàn ông bước ra, đi theo ông ta là những con người mặc đồ đen, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt thì khong lay động đến một chút, vì nó là một màu, một màu xanh kinh ngạc, vì, sở dĩ những người này, không còn là những con người nữa rồi – người máy. Hai từ đơn giản để nói về họ. Đôi mắt của họ không phải để nhìn mà để phân tích tình hình hiện tại. Họ là những người máy được chế tạo từ con người…………
Người đàn ông đó lãnh đạm nhìn bọn nó,
-Không hổ danh là Tứ Vương Nữ Tước, mọi việc đều có thể thuận lợi hoàn tahfnh, cũng như cố thể đoán trước được sự việc. Cơ mà hôm nay các ngươi đến được đây. Thì phải kết thúc tính mạng rồi!
-Không biết là kết thúc của ai đâu! – Ngọc nghe vậy thì trưng đôi mắt màu vàng qua lớp kính áp tròng hướng tới ông ta.
Sau đó,
-Lên! – ông ta nhìn đám người máy kêu lên một tiếng. Lập tức bọn chúng xông lên.
Bọn nó nhàn hạ vặn người một cái rồi cũng lao vào. Lần này nó dùng vũ khí yêu thích của mình, rút cái đồng hồ trong tay ra rồi kéo nó ra. Một chiếc kiếm Nhật mỏng mà sắc bén đến tinh xảo. Vung lên từng đường. Tương đương theo tỉ lệ thuận là những tên trước mặt dần dần ngã quỵ xuống. Cứ cho là những tên người máy này cao cấp, được cài đặt bằng các chương trình hoàn hảo. Nhưng chung quy cũng là từ con người tạo ra. Nếu so với những người luyện tập gian khổ, trải nhiệm, tự làm chủ mọi sự việc như bọn chúng nó thì – chỉ là lũ tép diu cao cấp.
Joln Kim nhìn sự việc trước mặt thì lúc này dự cảm không lành hiện ra trong lòng ông ta. Lập tức nhân lúc hỗn loạn ông ta lập tức tìm đường chạy đi.
Nhưng nếu để ông ta đi vậy thì quá đơn giản rồi, Vung lên một đường Hân dùng cái côn sắt chắc chắn trong tay mình quấn ông ta lại một đường.
Sau đó nhìn nó ra hiệu, Không đến một giay nó nhanh như chớp mắt bay đến, tiện thể bứt ra một cọng tóc. Cọng lúc lúc trước vô cùng mềm mượt nhưng khi vào tay nó thì bỗng thẳng lên, rồi theo đường tay nó, xuyên vào chính giữa ấn đường của Joln Kim.
Cũng vẫn là tác phong, giết tên đó khi chúng không kịp ngờ đến nhất.
-Nhiệm vụ hoàn thành – nó cất lên một tiếng sua đó nhìn đồng hồ - 22h 57’. Chúng ta chỉ còn 3’ để rời khỏi nơi này. Đi thôi!
Nghe vậy lập tức Hân, Ngọc, Linh dừng tốc độ nhanh nhất của mình theo chân nó. Ngay phút tưởng chừng như sắp đi được thì lúc này một đám người bịt đồ đen xuất hiện. Giống như là chờ bọn nó rất lâu ở đây rồi vậy. Thấy bọn nó, chúng lập tức xoay người tấn công đến.
Bọn nó khi phát hiện bọn chúng tấn công cũng lập tức ra tay, Những tưởng sẽ dễ dàng tiêu diệt chúng thì những tên này khó hơn tưởng tượng. Những chiêu mà chúng dùng để tấn công vô cùng quái lạ, và bọn nó đúng là chưa bao giờ nhìn thấy. Nhìn thấy thời gian đang trôi qua, nó đưa tay lên nhìn đồng hồ : “22h59’”. Chỉ còn một phút nữa để vang lên bản giao hưởng định mệnh, bản giao hưởng truyền thuyết của Nữ Vương Nữ Tước, nó được vang lên khi một sinh mạng được kết thúc, và cũng là tín hiệu khi nhiệm vụ của họ được hoàn thành.
-Chết tiệt! – rủa lên một tiếng sau đó nó lạnh lùng lên tiếng – Rút lui!
Nghe nó nói vậy Ngọc, Linh Hân ngạc nhiên : “Nhưng……”
-Chuyện ở đây để ta xử lý, mọi người mau rút đi. Nhất đinh hoàn thành lúc 23h.
Thấy nó có ý định một mình chiến đấu thì Linh không chịu: “Tao ở lại với mày!”
-Đây là mệnh lệnh! – câu nói quyền uy nhất và cũng có sức mạnh nhất của người đứng đầu Tứ Vương Nữ Tước.
-Mệnh lệnh thì sao? Tao không quản! – Linh nghe vậy nhưng vẫn cứng đầu.
Nó nghe vậy thì không những không tức giận mà còn hóa cười: “Nếu không xem lời nói của Huyền Tước Vương ra gì thì mày lập tức cút khỏi Death đi”.
Nghe thấy sự uy hiếp của nó thì Linh đành ấm ức nuốt xuống. Rồi lập tức ra hiệu ra hiệu cho Hân và Ngọc nhanh như gió biến mất. Có mấy tên tính đuổi theo bọn nhỏ, nhưng đáng tiếc đều bị nó cản lại.
Không phải một mình nó không đủ sức làm những việc này. Nhưng Tứ Vương Nữ Tước – họ là một team. Làm việc nhất định phải có đủ bốn người.
Lúc này nó lại quyết định một mình,,,,,,,,,,,,
Đang lúc nó hăng say chiến đấu với đám người kia, thì bỗng một giọng nói lạnh lùng lại có vẻ có chút quen thuộc với nó vang lên.
-Dừng lại!
Đám người bịt đồ đen nghe vậy lập tức dừng lại động tác, y như một khụy một chân xuống rồi đồng loạt hô lên: “Chúa Thượng”. Kết thúc câu nói, lúc này một người con trai từ chỗ tối đi ra. Thấy bước chân đến nó lạnh lùng xoay người về phía đó.
Bing một tiếng, đường đường là Huyền Tước Nữ vô cảm lãnh đạm là thế, nhưng nó thật sự không thể không kinh ngạc, cái tên mà đám người kia cung kinh gọi là Chúa Thượng quyền uy kia chính là người mà nó không thể nào quen thuộc hơn nữa – Dương Lãnh PHong.
Vẫn biết gia thế anh ta vô cùng hiển hách, nhưng không ngờ so với mình anh ta cũng chẳng hề thua kém chút nào, mà có khi lại hơn. Vì hắn ta đường đường là người chủ, người đứng đầu. Còn nó mặc dù vô cùng quyền uy, cao thượng. Nhưng thực chất chỉ là kẻ đứng đầu cho những kẻ tay sai, nực cười. Có lẽ lúc trước Linh San nói cũng không sai chút nào, cho dù bọn nó có tài giỏi đến đâu, thực chất cũng chỉ là một đám tay sai.
Mặc dù lâm vào suy nghĩ huyễn hoặc đó, nhưng khuôn mặt nó lại tựa như bình thường, trầm mặc mà nhìn thẳng đến phía hắn.
Một tên con trai vô cùng đẹp, đẹp đến lạnh lùng, đẹp đến khiế người ta cảm thấy vô cùng khó gần. Chiếc áo sơ mi trắng cùng bộ đồ Tây Âu màu đen khoác trên người anh tatôn lên vẻ cao ngạo. Đôi mắt xanh dương sâu thẳm càng làm đậm lên nét lạnh lùng.
Nhận thấy ánh mắt từ nó, hắn khẽ con bạc môi của mình lên một cái rồi giơ đôi tay phải của mình lên ra hiệu cho đám người kia rút lui..
Nhận được tín hiệu bọn chúng lập tức biến mất vô bóng đen, để lại lúc này một mình hắn và nó.
Nó thấy như vậy cũng xem như không có gì, còn hắn phóng đôi mắt của mình về phía nó, như muốn xuyên qua lớp kính áp tròng kia mà nhìn ra con người thật của nó.
Lần đầu tiên có kẻ cho nó sự áp bức mạnh mẽ như thế này, đứng trước ánh mắt của hắn nó có cảm tưởng như mình bị hắn nhìn xuyên thấu mọi thứ đến tận tâm can này luôn vậy.
Nhưng có như vậy đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không đời nào thể hiện ra.
Hai kẻ lạnh băng, một nam một nữ đứng đối diện nahu mà nhìn nhau bằng một vẻ như muốn đóng băng đối phương.
Nhìn chiếc mặt nạ đen long lánh tinh xảo trên khuôn mặt nó hắn lúc này mới nhếch miệng.
-Tứ Vương Nữ Tước mà giờ này chỉ còn lại một mình Huyền Tước là cô! Trớ trêu thay!
Nó lập tức vận động bộ não, kích hoạt các chế độ, đem những thông tin trong tổ chức có được về tên Chúa Thượng trước mắt này mà phân tích rõ ràng, mặc dù ít ỏi nhưng với nó thì cũng vô cùng đầy đủ.
-Chúa Thượng! Hay được gọi là Mặc Phong theo lối gọi của những người theo giới cả hắc lẫn bạch đạo. Đứng đầu tập đòan Dương Lệ. Chúa Thượng của Dương Lệ bang. Hôm nay Huyền Nữ tôi được diện kiến, vinh hạnh! – nghe sự mỉa mai trong hắn nó cũng mặc kệ, đem những thứ mình vừa phân tích được ra để xác nhận với đối phương.
Hắn nghe nó nói cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ lặng yên lắng nghe. Sau đó cất tiếng:
-Không biết có thể cùng người đứng đầu Tứ Vương Nữ Tước huyền thoại so một phen.
-Cung kính chi bằng tuân mệnh!
Sau câu nói đó của nó, nó và hắn bước lại gần nhau hơn.
Hai người âm thầm đánh giá đối phương, sau đó, nó lựa chọn là người ra tay trước.
Đưa đôi tay lại gần người hắn, khẽ lướt qua một cái. Hắn thấy vậy không giơ tay bắt aty nó mà né mình đi, rồi dùng tay còn lại khẽ tập kích nó. Nhận được động tác của hắn nó chỉ lạnh lùng mỉm cười rồi tung người một cái bay qua người nó, ngay lúc nó ở bên trên hắn thì nó dùng tay xoay xuống bộ phận vị trí nơi có thể dễ tấn công và gây bị thương nhất trên đầu hắn, nhưng làm sao hắn có thể để nó tấn công được. Có lẽ nãy giờ xem như chơi mèo vờn chuột với nó đi, lúc này hắn mới ra chiêu.
Cũng là những chiêu thức kì quái như những tên vừa rồi, chỉ có điều nó ở một bậc trên hơn, nơi được gọi là tối thượng.
Tấn công nơi vào tĩnh mạch trên cổ nó. Ngay lúc mạng sống của nó sắp kết thúc thì nó chợt uốn tay của mình vòng qua đem móng tay của mình chặn lại động tác của hắn, sau đó,
Ping một tiếng, cả hai đều bị đánh bật ra.
Mặc dù không bị ngã nhưng chỉ có hai người mới biết sức mạnh của chiêu thức vừa rồi là như thế nào.
-Không hổ là Huyền Vương Tước Nữ, đúng là danh bất hư truyền.
-Được tiếp Chúa Thượng, Huyền Nữ thấy vinh hạnh. Vậy hẹn gặp Ngài ngày sau. – nó buông xong một câu đó thì khắp nơi bay lên một làn sương mù đen huyền khiến người ta không thể nào phân biệt được tình hình bây giờ là như thế nào.
Mặc dù hắn có thể đuổi theo nhưng hắn lại từ chối làm việc đó.
Nhìn theo làn sương mù dần dần tan đó, ánh mắt hắn trở lên u ám hơn. Đôi tay siết chặt…
Tưởng chừng như là……………….
Ánh mắt Linh sắc lên một cái, xong đó vẫn như cũ conglên một cái quyến rũ rồi bước về phía ông ta. Có vẻ tiếng giày cao gót của nhỏ đánh động đến ông ta, khẽ dừng lại động tác một lúc rồi lại tiếp tục, kè theo một câu hỏi mang vẻ lười nhác: “Cô đến rồi?”.
-Ngài đợi lâu chưa? – quyến rũ mà bước đến, mỉm cười một cái rồi ở trước mặt ông ta, Linh hỏi ngược lại, thay cả câu trả lời.
Có lẽ phong cách nói chuyện của những người đứng ở trên cao là đưa ra câu hỏi hay sao, mà ông ta lại cất giọng lên hỏi: “Cô có thể đi bằng đường chính đến đây?”.
-Ngài nghĩ sao?
-Quả không thể xem thường rồi, haha!!!!!!!!!!
-Haha – Linh thấy ông ta cười vậy cũng cong lên đôi môi đỏ chót cười rồi nói – Chắc ông đợi cũng lâu rồi? Cụng ly cho cuộc gặp gỡ của chúng ta! – nói xong thì nâng 2 ly rượu lên đưa cho ông ta và nhỏ cũng tự cạn.
Nhưng nhỏ không hề rời mắt khỏi động tác của ông ta, ngay phút giây khi ly rượu sắp tràn vào miệng ông ta thì nó chợt bị rơi xuống. Linh thấy vậy thì biết ông ta đã phát hiện ra hành tung của mình, không qua một dây từ móng tay nhỏ bắn ra những sợi chỉ nhỏ, nhắm thẳng những điểm chết trên người ông ta mà bắn ra. Còn chưa kịp phản ứng thì ông ta trợn mắt lên trừng Linh một cái rồi quỵ xuống.
Lúc này Linh ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, một tiếng: “Perfect!”.
Nó lúc này trên đó từ chối cho ý kiến, đong đưa qua lại đôi chân của mình, sau đó cùng một lúc nó, Hân với Ngọc đồng thời nhảy xuống.
Phủi tay một cái, nó nhàn hạ nói: “Nếu như xem đủ rồi vậy thì xin được diện kiến ngài, Joln Kim”.
Nghe nó nói thì Linh kinh ngạc không thôi, trừng lên mọt cái rồi theo hướng nhìn của nó, nơi bức tường như không có gì kia lúc này mới chợt lay động. Đến khi nó mở ra thì một người đàn ông bước ra, đi theo ông ta là những con người mặc đồ đen, khuôn mặt không cảm xúc, ánh mắt thì khong lay động đến một chút, vì nó là một màu, một màu xanh kinh ngạc, vì, sở dĩ những người này, không còn là những con người nữa rồi – người máy. Hai từ đơn giản để nói về họ. Đôi mắt của họ không phải để nhìn mà để phân tích tình hình hiện tại. Họ là những người máy được chế tạo từ con người…………
Người đàn ông đó lãnh đạm nhìn bọn nó,
-Không hổ danh là Tứ Vương Nữ Tước, mọi việc đều có thể thuận lợi hoàn tahfnh, cũng như cố thể đoán trước được sự việc. Cơ mà hôm nay các ngươi đến được đây. Thì phải kết thúc tính mạng rồi!
-Không biết là kết thúc của ai đâu! – Ngọc nghe vậy thì trưng đôi mắt màu vàng qua lớp kính áp tròng hướng tới ông ta.
Sau đó,
-Lên! – ông ta nhìn đám người máy kêu lên một tiếng. Lập tức bọn chúng xông lên.
Bọn nó nhàn hạ vặn người một cái rồi cũng lao vào. Lần này nó dùng vũ khí yêu thích của mình, rút cái đồng hồ trong tay ra rồi kéo nó ra. Một chiếc kiếm Nhật mỏng mà sắc bén đến tinh xảo. Vung lên từng đường. Tương đương theo tỉ lệ thuận là những tên trước mặt dần dần ngã quỵ xuống. Cứ cho là những tên người máy này cao cấp, được cài đặt bằng các chương trình hoàn hảo. Nhưng chung quy cũng là từ con người tạo ra. Nếu so với những người luyện tập gian khổ, trải nhiệm, tự làm chủ mọi sự việc như bọn chúng nó thì – chỉ là lũ tép diu cao cấp.
Joln Kim nhìn sự việc trước mặt thì lúc này dự cảm không lành hiện ra trong lòng ông ta. Lập tức nhân lúc hỗn loạn ông ta lập tức tìm đường chạy đi.
Nhưng nếu để ông ta đi vậy thì quá đơn giản rồi, Vung lên một đường Hân dùng cái côn sắt chắc chắn trong tay mình quấn ông ta lại một đường.
Sau đó nhìn nó ra hiệu, Không đến một giay nó nhanh như chớp mắt bay đến, tiện thể bứt ra một cọng tóc. Cọng lúc lúc trước vô cùng mềm mượt nhưng khi vào tay nó thì bỗng thẳng lên, rồi theo đường tay nó, xuyên vào chính giữa ấn đường của Joln Kim.
Cũng vẫn là tác phong, giết tên đó khi chúng không kịp ngờ đến nhất.
-Nhiệm vụ hoàn thành – nó cất lên một tiếng sua đó nhìn đồng hồ - 22h 57’. Chúng ta chỉ còn 3’ để rời khỏi nơi này. Đi thôi!
Nghe vậy lập tức Hân, Ngọc, Linh dừng tốc độ nhanh nhất của mình theo chân nó. Ngay phút tưởng chừng như sắp đi được thì lúc này một đám người bịt đồ đen xuất hiện. Giống như là chờ bọn nó rất lâu ở đây rồi vậy. Thấy bọn nó, chúng lập tức xoay người tấn công đến.
Bọn nó khi phát hiện bọn chúng tấn công cũng lập tức ra tay, Những tưởng sẽ dễ dàng tiêu diệt chúng thì những tên này khó hơn tưởng tượng. Những chiêu mà chúng dùng để tấn công vô cùng quái lạ, và bọn nó đúng là chưa bao giờ nhìn thấy. Nhìn thấy thời gian đang trôi qua, nó đưa tay lên nhìn đồng hồ : “22h59’”. Chỉ còn một phút nữa để vang lên bản giao hưởng định mệnh, bản giao hưởng truyền thuyết của Nữ Vương Nữ Tước, nó được vang lên khi một sinh mạng được kết thúc, và cũng là tín hiệu khi nhiệm vụ của họ được hoàn thành.
-Chết tiệt! – rủa lên một tiếng sau đó nó lạnh lùng lên tiếng – Rút lui!
Nghe nó nói vậy Ngọc, Linh Hân ngạc nhiên : “Nhưng……”
-Chuyện ở đây để ta xử lý, mọi người mau rút đi. Nhất đinh hoàn thành lúc 23h.
Thấy nó có ý định một mình chiến đấu thì Linh không chịu: “Tao ở lại với mày!”
-Đây là mệnh lệnh! – câu nói quyền uy nhất và cũng có sức mạnh nhất của người đứng đầu Tứ Vương Nữ Tước.
-Mệnh lệnh thì sao? Tao không quản! – Linh nghe vậy nhưng vẫn cứng đầu.
Nó nghe vậy thì không những không tức giận mà còn hóa cười: “Nếu không xem lời nói của Huyền Tước Vương ra gì thì mày lập tức cút khỏi Death đi”.
Nghe thấy sự uy hiếp của nó thì Linh đành ấm ức nuốt xuống. Rồi lập tức ra hiệu ra hiệu cho Hân và Ngọc nhanh như gió biến mất. Có mấy tên tính đuổi theo bọn nhỏ, nhưng đáng tiếc đều bị nó cản lại.
Không phải một mình nó không đủ sức làm những việc này. Nhưng Tứ Vương Nữ Tước – họ là một team. Làm việc nhất định phải có đủ bốn người.
Lúc này nó lại quyết định một mình,,,,,,,,,,,,
Đang lúc nó hăng say chiến đấu với đám người kia, thì bỗng một giọng nói lạnh lùng lại có vẻ có chút quen thuộc với nó vang lên.
-Dừng lại!
Đám người bịt đồ đen nghe vậy lập tức dừng lại động tác, y như một khụy một chân xuống rồi đồng loạt hô lên: “Chúa Thượng”. Kết thúc câu nói, lúc này một người con trai từ chỗ tối đi ra. Thấy bước chân đến nó lạnh lùng xoay người về phía đó.
Bing một tiếng, đường đường là Huyền Tước Nữ vô cảm lãnh đạm là thế, nhưng nó thật sự không thể không kinh ngạc, cái tên mà đám người kia cung kinh gọi là Chúa Thượng quyền uy kia chính là người mà nó không thể nào quen thuộc hơn nữa – Dương Lãnh PHong.
Vẫn biết gia thế anh ta vô cùng hiển hách, nhưng không ngờ so với mình anh ta cũng chẳng hề thua kém chút nào, mà có khi lại hơn. Vì hắn ta đường đường là người chủ, người đứng đầu. Còn nó mặc dù vô cùng quyền uy, cao thượng. Nhưng thực chất chỉ là kẻ đứng đầu cho những kẻ tay sai, nực cười. Có lẽ lúc trước Linh San nói cũng không sai chút nào, cho dù bọn nó có tài giỏi đến đâu, thực chất cũng chỉ là một đám tay sai.
Mặc dù lâm vào suy nghĩ huyễn hoặc đó, nhưng khuôn mặt nó lại tựa như bình thường, trầm mặc mà nhìn thẳng đến phía hắn.
Một tên con trai vô cùng đẹp, đẹp đến lạnh lùng, đẹp đến khiế người ta cảm thấy vô cùng khó gần. Chiếc áo sơ mi trắng cùng bộ đồ Tây Âu màu đen khoác trên người anh tatôn lên vẻ cao ngạo. Đôi mắt xanh dương sâu thẳm càng làm đậm lên nét lạnh lùng.
Nhận thấy ánh mắt từ nó, hắn khẽ con bạc môi của mình lên một cái rồi giơ đôi tay phải của mình lên ra hiệu cho đám người kia rút lui..
Nhận được tín hiệu bọn chúng lập tức biến mất vô bóng đen, để lại lúc này một mình hắn và nó.
Nó thấy như vậy cũng xem như không có gì, còn hắn phóng đôi mắt của mình về phía nó, như muốn xuyên qua lớp kính áp tròng kia mà nhìn ra con người thật của nó.
Lần đầu tiên có kẻ cho nó sự áp bức mạnh mẽ như thế này, đứng trước ánh mắt của hắn nó có cảm tưởng như mình bị hắn nhìn xuyên thấu mọi thứ đến tận tâm can này luôn vậy.
Nhưng có như vậy đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không đời nào thể hiện ra.
Hai kẻ lạnh băng, một nam một nữ đứng đối diện nahu mà nhìn nhau bằng một vẻ như muốn đóng băng đối phương.
Nhìn chiếc mặt nạ đen long lánh tinh xảo trên khuôn mặt nó hắn lúc này mới nhếch miệng.
-Tứ Vương Nữ Tước mà giờ này chỉ còn lại một mình Huyền Tước là cô! Trớ trêu thay!
Nó lập tức vận động bộ não, kích hoạt các chế độ, đem những thông tin trong tổ chức có được về tên Chúa Thượng trước mắt này mà phân tích rõ ràng, mặc dù ít ỏi nhưng với nó thì cũng vô cùng đầy đủ.
-Chúa Thượng! Hay được gọi là Mặc Phong theo lối gọi của những người theo giới cả hắc lẫn bạch đạo. Đứng đầu tập đòan Dương Lệ. Chúa Thượng của Dương Lệ bang. Hôm nay Huyền Nữ tôi được diện kiến, vinh hạnh! – nghe sự mỉa mai trong hắn nó cũng mặc kệ, đem những thứ mình vừa phân tích được ra để xác nhận với đối phương.
Hắn nghe nó nói cũng chẳng mấy quan tâm, chỉ lặng yên lắng nghe. Sau đó cất tiếng:
-Không biết có thể cùng người đứng đầu Tứ Vương Nữ Tước huyền thoại so một phen.
-Cung kính chi bằng tuân mệnh!
Sau câu nói đó của nó, nó và hắn bước lại gần nhau hơn.
Hai người âm thầm đánh giá đối phương, sau đó, nó lựa chọn là người ra tay trước.
Đưa đôi tay lại gần người hắn, khẽ lướt qua một cái. Hắn thấy vậy không giơ tay bắt aty nó mà né mình đi, rồi dùng tay còn lại khẽ tập kích nó. Nhận được động tác của hắn nó chỉ lạnh lùng mỉm cười rồi tung người một cái bay qua người nó, ngay lúc nó ở bên trên hắn thì nó dùng tay xoay xuống bộ phận vị trí nơi có thể dễ tấn công và gây bị thương nhất trên đầu hắn, nhưng làm sao hắn có thể để nó tấn công được. Có lẽ nãy giờ xem như chơi mèo vờn chuột với nó đi, lúc này hắn mới ra chiêu.
Cũng là những chiêu thức kì quái như những tên vừa rồi, chỉ có điều nó ở một bậc trên hơn, nơi được gọi là tối thượng.
Tấn công nơi vào tĩnh mạch trên cổ nó. Ngay lúc mạng sống của nó sắp kết thúc thì nó chợt uốn tay của mình vòng qua đem móng tay của mình chặn lại động tác của hắn, sau đó,
Ping một tiếng, cả hai đều bị đánh bật ra.
Mặc dù không bị ngã nhưng chỉ có hai người mới biết sức mạnh của chiêu thức vừa rồi là như thế nào.
-Không hổ là Huyền Vương Tước Nữ, đúng là danh bất hư truyền.
-Được tiếp Chúa Thượng, Huyền Nữ thấy vinh hạnh. Vậy hẹn gặp Ngài ngày sau. – nó buông xong một câu đó thì khắp nơi bay lên một làn sương mù đen huyền khiến người ta không thể nào phân biệt được tình hình bây giờ là như thế nào.
Mặc dù hắn có thể đuổi theo nhưng hắn lại từ chối làm việc đó.
Nhìn theo làn sương mù dần dần tan đó, ánh mắt hắn trở lên u ám hơn. Đôi tay siết chặt…
Tưởng chừng như là……………….
Tác giả :
Hạnh Pule