Thiếu Gia Lạnh Lùng Và Tiểu Thư Siêu Quậy Đáng Yêu
Chương 100
Ánh nắng gay gắt của buổi trưa nồng đậm chiếu vào gian phòng V.I.P của bệnh viện sang trọng.
Trên chiếc giường đơn trắng ảm đạm,một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết đang nhăn nhó mà nhíu chặt mi tâm lại rồi từ từ chống đỡ để mở mắt ra.
Đau đầu quá,và...cả người mệt mỏi nữa.-đưa tay vỗ vỗ đầu nó gắng gượng mà tỉnh dậy...
Đập vào mắt nó lúc này là một căn phòng toàn màu trắng....
Chẳng lẽ đây là thiên đường sao?....
Nhưng theo người ta đồn thiên đường đẹp lắm mà.
Cái nơi này trừ toàn màu trắng ra thì chẳng còn điểm nào giống thiên đường cả....Cộng thêm toàn mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay lên.
Khuôn mặt nó...vẻ chán ghét đã tràn ngập trong ánh mắt.Cố hết sức chống đỡ thân mình dậy.....
Bỗng lúc này tay nó vô ý động phải cái gì đó cứng cứng nhưng lại sơ sơ sợi sợi.Ngạc nhiên nhìn xuống..........
Nó sửng sốt khi thấy có một người nam nhân mi tâm đang nhíu chặt......Gương mặt-sự mệt mỏi đã in sâu lên như thể cả mấy trăm ngày rồi chưa được nghỉ ngơi vậy.
Mái tóc lòa xòa không rõ đường nếp phủ đi gần nửa khuôn mặt...làm ẩn ẩn hiện hiện ra một đôi mắt sâu thâm thúy....
Quần áo hắn lúc này mùi hôi ẩm tàn khốc bay lên rồi truyền vào khoang mũi nó....
Nhưng lại không khiến nó khó chịu...ngược lại khiến nó đơ người...
Thật sự...thật sự là nó không có chết mà đang ở bệnh viện..Hơn nữa...người nam nhân lôi thôi lếch thếch này là Dương Lãnh Phong sao?
Thật sự không phải chứ?
Nếu không phải là cho dù hắn có bị tan tro thành trăm mảnh nó cũng nhận ra thù nó khẳng định lýc này là nó nhìn lầm..
Dương Lãng Phong-người đàn ông theo đuổi sự hoàn mĩ đến từng chi tiết,cao cao tại thượng này giờ lại tạm bợ đến đáng thương.Quần áo rồi đến đầu tóc.....
Nhất là mái tóc kia còn dính cả rong xanh nữa chứ......thật khiến người ta Đại Khai Nhãn Giới.
Nó đang giật mình nên không để ý đến hắn đã tỉnh.....
Hắn mệt mỏi tỉnh dậy thì thấy nó đã ngồi sửng sờ ở đây rồi...
Mặc dù nét mặt vẫn chưa bình phục hẳn nhưng có thể như thế này đã gọi là kỳ tích.
Niềm sung sướng chưa kịp trào dâng trong lòng hắn thì đã bị cái ánh mắt kỳ thị của nó đánh vỡ.
Này là sao . sao hắn cực khổ túctruwjc bên giường bệnh nó.Chỉ vừa thiếp đi một lát thôi vậy mà tỉnh lại thì bắt gặp ánh mắt này là sao?
-Em thấy đỡ hơn chưa?-dù sao hắn cũng không thể gây sự với nfuoiwf bệnh được nên đành lên tiếng hỏi han để phá vỡ cái sự yên tĩnh khó nói này.
Nó lúc này mới bị tiếng hỏi của hắn vỗ cho tỉnh hồn mà ngơ ngác nhìn lại.Xong theo bản năng trả lời...
-Đỡ...đỡ hơn rồi.Cơ mà tôi nói với anh cái....này........
Nó cứ ấp a ấp úng không chịu nói hết câu...
-Nói với anh cái gì-hắn không để ý thấy sự lúng túng và khuon mặt nín cười đến đáng thương của nó mà chỉ chú ý xem nó định nói cái gì..
-Ách.....cái đó....
-Em muốn đi vệ sinh sao??-giờ hắn mới nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của nó thì nghĩ đến nó muốn đi vệ sinh.
Vừa nghe thấy vậy nó lập tức đỏ mặt xua tay
-Không phải không phải...Cái đó.......ý tôi là anh nên ...đi .tắm rửa qua chút đi...
Nói xong nó lập tức trùm chăn kín mặt luôn..
Vì chắc chắn sẽ không có một người đàn ông nào muốn nghe cái câu nói đó.
Này là nó bất đắc dĩ nha
Hắn vừa nghe nó nói xong y chang mặt đen sì lại.
Rồi mới cậm chạp nhìn xuống cái bộ đồ ẩm mốc đang khoác trên người mình.....
Thật không thể tưởng tượng nổi !!!!
Sau đó hắn liếc nhìn nó đang trùm chăn kín mặt kia mà mi tâm nhíu lại xong mới bước vào phòng tắm..
****
Rào....rào...rào
Nghe thấy tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm nó mới ló đầu ra...
Xong lại đơ luôn..
Nó thật sự đã không chết....Và chút lý trí còn lại của lúc đó cho nó biết là hắn đã cứu nó..
Nhưng nó đã sắp bước lên ngưỡng cửa Thiên Đường rồi kia mà...
Sao hiện tại lại ở đây???
Nó nhớ ra rồi....hình như lúc đó có một hạt nước mặn chát nhỏ vào khóe môi nó...
Làm nó bỗng dưng trào lên ý chí muốn sống....làm tim nó chợt nhói lên..
Nhưng đó là gì??Chẳng lẽ là nước mắt sao....?
Nghĩ đến đây nó vô ý quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm.
Nhưng hắn đâu yêu nó đâu!!!
Trên chiếc giường đơn trắng ảm đạm,một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết đang nhăn nhó mà nhíu chặt mi tâm lại rồi từ từ chống đỡ để mở mắt ra.
Đau đầu quá,và...cả người mệt mỏi nữa.-đưa tay vỗ vỗ đầu nó gắng gượng mà tỉnh dậy...
Đập vào mắt nó lúc này là một căn phòng toàn màu trắng....
Chẳng lẽ đây là thiên đường sao?....
Nhưng theo người ta đồn thiên đường đẹp lắm mà.
Cái nơi này trừ toàn màu trắng ra thì chẳng còn điểm nào giống thiên đường cả....Cộng thêm toàn mùi thuốc sát trùng nồng nặc bay lên.
Khuôn mặt nó...vẻ chán ghét đã tràn ngập trong ánh mắt.Cố hết sức chống đỡ thân mình dậy.....
Bỗng lúc này tay nó vô ý động phải cái gì đó cứng cứng nhưng lại sơ sơ sợi sợi.Ngạc nhiên nhìn xuống..........
Nó sửng sốt khi thấy có một người nam nhân mi tâm đang nhíu chặt......Gương mặt-sự mệt mỏi đã in sâu lên như thể cả mấy trăm ngày rồi chưa được nghỉ ngơi vậy.
Mái tóc lòa xòa không rõ đường nếp phủ đi gần nửa khuôn mặt...làm ẩn ẩn hiện hiện ra một đôi mắt sâu thâm thúy....
Quần áo hắn lúc này mùi hôi ẩm tàn khốc bay lên rồi truyền vào khoang mũi nó....
Nhưng lại không khiến nó khó chịu...ngược lại khiến nó đơ người...
Thật sự...thật sự là nó không có chết mà đang ở bệnh viện..Hơn nữa...người nam nhân lôi thôi lếch thếch này là Dương Lãnh Phong sao?
Thật sự không phải chứ?
Nếu không phải là cho dù hắn có bị tan tro thành trăm mảnh nó cũng nhận ra thù nó khẳng định lýc này là nó nhìn lầm..
Dương Lãng Phong-người đàn ông theo đuổi sự hoàn mĩ đến từng chi tiết,cao cao tại thượng này giờ lại tạm bợ đến đáng thương.Quần áo rồi đến đầu tóc.....
Nhất là mái tóc kia còn dính cả rong xanh nữa chứ......thật khiến người ta Đại Khai Nhãn Giới.
Nó đang giật mình nên không để ý đến hắn đã tỉnh.....
Hắn mệt mỏi tỉnh dậy thì thấy nó đã ngồi sửng sờ ở đây rồi...
Mặc dù nét mặt vẫn chưa bình phục hẳn nhưng có thể như thế này đã gọi là kỳ tích.
Niềm sung sướng chưa kịp trào dâng trong lòng hắn thì đã bị cái ánh mắt kỳ thị của nó đánh vỡ.
Này là sao . sao hắn cực khổ túctruwjc bên giường bệnh nó.Chỉ vừa thiếp đi một lát thôi vậy mà tỉnh lại thì bắt gặp ánh mắt này là sao?
-Em thấy đỡ hơn chưa?-dù sao hắn cũng không thể gây sự với nfuoiwf bệnh được nên đành lên tiếng hỏi han để phá vỡ cái sự yên tĩnh khó nói này.
Nó lúc này mới bị tiếng hỏi của hắn vỗ cho tỉnh hồn mà ngơ ngác nhìn lại.Xong theo bản năng trả lời...
-Đỡ...đỡ hơn rồi.Cơ mà tôi nói với anh cái....này........
Nó cứ ấp a ấp úng không chịu nói hết câu...
-Nói với anh cái gì-hắn không để ý thấy sự lúng túng và khuon mặt nín cười đến đáng thương của nó mà chỉ chú ý xem nó định nói cái gì..
-Ách.....cái đó....
-Em muốn đi vệ sinh sao??-giờ hắn mới nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của nó thì nghĩ đến nó muốn đi vệ sinh.
Vừa nghe thấy vậy nó lập tức đỏ mặt xua tay
-Không phải không phải...Cái đó.......ý tôi là anh nên ...đi .tắm rửa qua chút đi...
Nói xong nó lập tức trùm chăn kín mặt luôn..
Vì chắc chắn sẽ không có một người đàn ông nào muốn nghe cái câu nói đó.
Này là nó bất đắc dĩ nha
Hắn vừa nghe nó nói xong y chang mặt đen sì lại.
Rồi mới cậm chạp nhìn xuống cái bộ đồ ẩm mốc đang khoác trên người mình.....
Thật không thể tưởng tượng nổi !!!!
Sau đó hắn liếc nhìn nó đang trùm chăn kín mặt kia mà mi tâm nhíu lại xong mới bước vào phòng tắm..
****
Rào....rào...rào
Nghe thấy tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm nó mới ló đầu ra...
Xong lại đơ luôn..
Nó thật sự đã không chết....Và chút lý trí còn lại của lúc đó cho nó biết là hắn đã cứu nó..
Nhưng nó đã sắp bước lên ngưỡng cửa Thiên Đường rồi kia mà...
Sao hiện tại lại ở đây???
Nó nhớ ra rồi....hình như lúc đó có một hạt nước mặn chát nhỏ vào khóe môi nó...
Làm nó bỗng dưng trào lên ý chí muốn sống....làm tim nó chợt nhói lên..
Nhưng đó là gì??Chẳng lẽ là nước mắt sao....?
Nghĩ đến đây nó vô ý quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm.
Nhưng hắn đâu yêu nó đâu!!!
Tác giả :
Hạnh Pule