Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
Chương 51
Vân Tĩnh tôn chủ là một người rất cố chấp.
Trong nháy mắt nghe thấy tên này trong lòng Tề Thiên Dương đã nảy ra ý nghĩ như thế.
Đương nhiên, cụ thể cố chấp ra sao cậu không biết, vì trong tiểu thuyết của cậu cũng không có tình tiết về người này, cậu chính là theo bản năng mà cảm thấy thế, người này rất cố chấp, rất cố chấp… Chắc đây là dự cảm thần kỳ của đấng tạo hóa chăng.
Kết quả nghe được cũng không sai biệt lắm, Vân Tĩnh tôn chủ đúng là một nhân vật cực kỳ lạnh lùng. Năm nay ông thọ chín trăm, đã tới đỉnh Đại Thừa, kiếm đạo tiếp thu từ Trảm Thiên tiên tôn năm đó, đã đạt tới mức siêu phàm, người chết trong tay ông, thậm chí còn có tán tiên.
Phải biết giữa tiên nhân là thua trời cách đất, tán tiên tuy chỉ có thể coi như một nửa tiên, nhưng so với phàm tu cũng là cách biệt về chất, điều này cho thấy Vân Tĩnh tôn chủ sớm đã có thực lực tiên giai, chỉ là tâm cảnh chưa qua cửa, còn phải đợi vài năm nữa mới phi thăng mà thôi.
Nếu chuyện thật sự phát triển theo chiều hướng như thế này, Lam Linh Ngọc nọ dù ăn no rỗi việc cũng không dám đi tìm đệ tử của ông gây chuyện, vấn đề là vị nhân vật cố chấp đến nỗi đem lý lịch cuộc đời nhuộm thành một màu đủ để trở thành nam chính trong một quyển tu chân thăng cấp, vào một sớm nọ ông tỉnh lại, phát hiện mình bị liệt nửa người.
Không hề báo trước lại biến thành một tên tàn phế, Vân Tĩnh tôn chủ đương nhiên không bằng lòng, chỉ là trong mấy chục năm này thỉnh qua vô số thần y, tìm vô vàn linh dược, ngay cả chưởng môn thần bí khó lường nhất cũng tới xem qua, cứ thế không tra ra được chút vấn đề nào.
Xét theo motif của tiểu thuyết, đây chắc chắn là tình tiết trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, không trải qua chuyện này, người ta thấu hiểu lòng người dễ thay đổi, tâm cảnh đột phá rồi lại trực tiếp phi thăng sao? Phải biết rằng phi thăng không thể kết thúc như vậy, theo dàn ý, theo dàn ý, cậu còn có hai mươi mấy chương phiên ngoại tiên giới, phía trên có người bao giờ cũng tốt cả.
Tề Thiên Dương rầu rĩ không vui nửa tháng bộc phát sự nhiệt tình vô cùng với chuyện Vân Tĩnh tôn chủ sẽ đến.
Tuy rằng không hiểu, một đám fan cuồng của bạn Dương vẫn vui như mở cờ, hơn nữa để bày tỏ sự tôn trọng với cao thủ kiếm tu, Tề Thần Hiên tự tay viết thiếp trả lời, thời gian định là ba ngày sau.
Ở thượng giới trễ nãi mấy ngày này, phu phụ Tề Viễn Hàng cũng muốn rời đi, dù sao thân là người đứng đầu một tộc, lúc nào cũng không ở trong tộc, nói ra không dễ nghe tí nào.
Thương thế Sở Hàn Phi tốt lên rất nhanh, hắn là tu sĩ cấp cao, năng lực tự lành tương đối mạnh, có thêm linh dược hỗ trợ, hôm nay đã có thể xuống đất. Hắn thay đổi tính tình ngày xưa, tuy rằng vẫn như cũ nói không nhiều, nhưng cũng biết tiếp cận người trong lòng, tăng cảm giác tồn tại.
“Vân Tĩnh tôn chủ… sao lại giống Vân Chân tôn chủ vậy? Gia gia, bọn họ bái cùng một sư phụ sao?” Vì từng có cảm ứng kỳ diệu như vậy về Vân Tĩnh tôn chủ, Tề Thiên Dương đối với người này cảm thấy hiếu kỳ muốn chết luôn, bám theo Tề Thần Hiên hỏi lung tung này kia.
Tề Thần Hiên bất đắc dĩ giải thích cho cậu, may mà số tuổi của bọn ông không xa nhau mấy, được xem là người cùng thời, tuy rằng không cùng xuất hiện, nhưng một vài tình huống căn bản vẫn rõ ràng: “Bọn họ là sư huynh muội, đều là môn hạ của Trảm Thiên tiên tôn.”
Hai chữ tiên tôn không thể dùng lung tung, chỉ có nhân vật đã phi thăng mới có thể dùng xưng hô “XX tiên tôn”, Trảm Thiên tiên tôn này, từ nhiều năm trước đã thoát xác phi tiên rồi.
“Đệ tử lão thu chia làm hai loại, một là thân truyền, một là đệ tử bình thường, đạo hiệu ban thưởng chữ Vân phía trước là đệ tử thân truyền, chữ Vân phía sau là đệ tử bình thường.” Tề Thần Hiên suy nghĩ một chút lại nói: “Tổng cộng ba đệ tử thân truyền, chín đệ tử bình thường, Vân Bích, Vân Tĩnh, Vân Chân, chính là thế không sai đâu.”
Người ta theo bản năng sẽ ghi nhớ những nhân vật kiệt xuất trong cùng thế hệ, ba người này đều không giống người bình thường, ông ấn tượng khá sâu, về phần đệ tử bình thường, ông có nhớ rõ đâu.
“Vân Bích?” Tề Thiên Dương kỳ quái nói, thời gian cậu tới Ngự Kiếm Môn cũng không ngắn, sao lại chưa từng nghe còn có nhân vật số một như thế?
Một thanh âm trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột nói: “Có lẽ là giữa đường vẫn lạc, chuyện như vậy rất nhiều.”
“Ai cho ngươi xen mồm!” Tề Thiên Dương trợn mắt nhìn.
Sở Hàn Phi vì vậy mà câm miệng.
Thấy tình hình ở chung của vợ chồng son bọn họ【hoa rơi 】, Tề Thần Hiên vô cùng thoải mái, điều này nói rõ đồ đệ là một đứa biết nghe lời vợ, phải bị cháu ngoan áp cả đời đó được không! Tuy rằng mới đầu không tuyệt lắm, nhưng qua một đoạn thời gian mới tốt hơn có biết không hả!
Ông khụ một tiếng, đem trọng tâm câu chuyện kéo về, “Hàn Phi nói không khác tình hình thực tế là bao, Vân Bích còn trẻ đã mất tích, thần thức lưu lại Ngự Kiếm Môn cũng tiêu tán, chín phần đã… Ông ta năm đó không hiểu ra sao lại biến mất đã khiến cho các đại tông môn khủng hoảng, cho rằng ma tôn xuất thế, muốn noi theo thời trước bắt mấy đệ tử thiên tài của đạo tông đem tế cờ.”
Quãng thời gian đó thật sự là người người đều cảm thấy bất an, dù cho sau đó có chứng thực rằng chuyện không liên quan đến Ma Tông, vẫn có rất ít người dám ra khỏi cửa một mình.
Nghe ông nội nhà mình phổ cập kiến thức xong, Tề Thiên Dương gật đầu, càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình, trên có đại sư huynh thần bí khó lường, dưới có tiểu sư muội dung mạo xinh đẹp, quả nhiên là cách sắp xếp cho nhân vật chính, bị Vân Tĩnh tôn chủ này, vẫn còn hy vọng Đông Sơn tái khởi rất lớn.
Ra khỏi viện tử, Sở Hàn Phi quả nhiên lại cùng đi, Tề Thiên Dương phiền không chịu nổi, thầm nghĩ một tát đánh lên mặt hắn.
“Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Mỗi ngày theo tới theo lui, theo tới theo lui, theo tới theo lui, phiền lắm ngươi có biết không hả!” Tề Thiên Dương xoay người, hung hăng trừng hắn.
Sở Hàn Phi lập tức dừng bước, vô tội nhìn Tề Thiên Dương.
Nếu như là một thiếu nữ trẻ tuổi làm ra vẻ mặt vô tội như vậy, sẽ rất dễ làm cho người ta mềm lòng, nhưng cố tình nam nhân trước mắt so với cậu cao hơn nửa cái đầu, còn bày ra khuôn mặt người người căm ghét, đẹp trai vô cùng, nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, cảm giác này, như nuốt một con ruồi đang bay chẳng khác là bao.
Tề Thiên Dương tái cả mặt, biết sóng điện não của mình và Sở ngựa đực không cùng một kênh, cậu xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày ước định với Vân Tĩnh tôn chủ, Tề Thần Hiên để đại tôn tử và tiểu tôn tử nhà mình đều đứng bên cạnh, đồ đệ đứng phía sau.
Ông là tán tiên, nhưng để tỏ lòng tôn trọng vẫn đi ra khỏi động phủ đón Vân Tĩnh tôn chủ vài bước, Tề Thiên Dương may mắn cũng nhìn được dáng vẻ thật sự của Vân Tĩnh tôn chủ.
Ngoài dự đoán của mọi người, vị kiếm tu cường đại có kiếm đạo sớm đạt tới mức siêu phàm, vậy mà vẫn mang bộ dạng văn nhược thanh tú, cùng xe lăn đặc chế, hiển nhiên là công tử vô tình phiên bản thư sinh, kỳ quái chính là trên đùi ông là một đứa bé mập mặc yếm vàng đang ngồi, đeo khóa kim tỏa, vàng lóng lánh toàn thân, mà nó lại còn mang vẻ cười nói tự nhiên.
Phía sau Vân Tĩnh tôn chủ là vài tên đệ tử đi theo, đẩy xe lăn chính là Đỗ Song ngày đó, Quý Phong đi bên cạnh xe đẩy, nhìn thấy cậu, hai người nao nao, gật đầu tỏ ý một chút, Quý Phong còn lộ ra nụ cười vô cùng cởi mở.
Tề Thiên Dương gật đầu với họ, nói thật, cậu đúng là rất thích mấy người này, toàn thân lộ ra một luồng cảm giác thoải mái thuần túy.
Trong nháy mắt nghe thấy tên này trong lòng Tề Thiên Dương đã nảy ra ý nghĩ như thế.
Đương nhiên, cụ thể cố chấp ra sao cậu không biết, vì trong tiểu thuyết của cậu cũng không có tình tiết về người này, cậu chính là theo bản năng mà cảm thấy thế, người này rất cố chấp, rất cố chấp… Chắc đây là dự cảm thần kỳ của đấng tạo hóa chăng.
Kết quả nghe được cũng không sai biệt lắm, Vân Tĩnh tôn chủ đúng là một nhân vật cực kỳ lạnh lùng. Năm nay ông thọ chín trăm, đã tới đỉnh Đại Thừa, kiếm đạo tiếp thu từ Trảm Thiên tiên tôn năm đó, đã đạt tới mức siêu phàm, người chết trong tay ông, thậm chí còn có tán tiên.
Phải biết giữa tiên nhân là thua trời cách đất, tán tiên tuy chỉ có thể coi như một nửa tiên, nhưng so với phàm tu cũng là cách biệt về chất, điều này cho thấy Vân Tĩnh tôn chủ sớm đã có thực lực tiên giai, chỉ là tâm cảnh chưa qua cửa, còn phải đợi vài năm nữa mới phi thăng mà thôi.
Nếu chuyện thật sự phát triển theo chiều hướng như thế này, Lam Linh Ngọc nọ dù ăn no rỗi việc cũng không dám đi tìm đệ tử của ông gây chuyện, vấn đề là vị nhân vật cố chấp đến nỗi đem lý lịch cuộc đời nhuộm thành một màu đủ để trở thành nam chính trong một quyển tu chân thăng cấp, vào một sớm nọ ông tỉnh lại, phát hiện mình bị liệt nửa người.
Không hề báo trước lại biến thành một tên tàn phế, Vân Tĩnh tôn chủ đương nhiên không bằng lòng, chỉ là trong mấy chục năm này thỉnh qua vô số thần y, tìm vô vàn linh dược, ngay cả chưởng môn thần bí khó lường nhất cũng tới xem qua, cứ thế không tra ra được chút vấn đề nào.
Xét theo motif của tiểu thuyết, đây chắc chắn là tình tiết trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt, không trải qua chuyện này, người ta thấu hiểu lòng người dễ thay đổi, tâm cảnh đột phá rồi lại trực tiếp phi thăng sao? Phải biết rằng phi thăng không thể kết thúc như vậy, theo dàn ý, theo dàn ý, cậu còn có hai mươi mấy chương phiên ngoại tiên giới, phía trên có người bao giờ cũng tốt cả.
Tề Thiên Dương rầu rĩ không vui nửa tháng bộc phát sự nhiệt tình vô cùng với chuyện Vân Tĩnh tôn chủ sẽ đến.
Tuy rằng không hiểu, một đám fan cuồng của bạn Dương vẫn vui như mở cờ, hơn nữa để bày tỏ sự tôn trọng với cao thủ kiếm tu, Tề Thần Hiên tự tay viết thiếp trả lời, thời gian định là ba ngày sau.
Ở thượng giới trễ nãi mấy ngày này, phu phụ Tề Viễn Hàng cũng muốn rời đi, dù sao thân là người đứng đầu một tộc, lúc nào cũng không ở trong tộc, nói ra không dễ nghe tí nào.
Thương thế Sở Hàn Phi tốt lên rất nhanh, hắn là tu sĩ cấp cao, năng lực tự lành tương đối mạnh, có thêm linh dược hỗ trợ, hôm nay đã có thể xuống đất. Hắn thay đổi tính tình ngày xưa, tuy rằng vẫn như cũ nói không nhiều, nhưng cũng biết tiếp cận người trong lòng, tăng cảm giác tồn tại.
“Vân Tĩnh tôn chủ… sao lại giống Vân Chân tôn chủ vậy? Gia gia, bọn họ bái cùng một sư phụ sao?” Vì từng có cảm ứng kỳ diệu như vậy về Vân Tĩnh tôn chủ, Tề Thiên Dương đối với người này cảm thấy hiếu kỳ muốn chết luôn, bám theo Tề Thần Hiên hỏi lung tung này kia.
Tề Thần Hiên bất đắc dĩ giải thích cho cậu, may mà số tuổi của bọn ông không xa nhau mấy, được xem là người cùng thời, tuy rằng không cùng xuất hiện, nhưng một vài tình huống căn bản vẫn rõ ràng: “Bọn họ là sư huynh muội, đều là môn hạ của Trảm Thiên tiên tôn.”
Hai chữ tiên tôn không thể dùng lung tung, chỉ có nhân vật đã phi thăng mới có thể dùng xưng hô “XX tiên tôn”, Trảm Thiên tiên tôn này, từ nhiều năm trước đã thoát xác phi tiên rồi.
“Đệ tử lão thu chia làm hai loại, một là thân truyền, một là đệ tử bình thường, đạo hiệu ban thưởng chữ Vân phía trước là đệ tử thân truyền, chữ Vân phía sau là đệ tử bình thường.” Tề Thần Hiên suy nghĩ một chút lại nói: “Tổng cộng ba đệ tử thân truyền, chín đệ tử bình thường, Vân Bích, Vân Tĩnh, Vân Chân, chính là thế không sai đâu.”
Người ta theo bản năng sẽ ghi nhớ những nhân vật kiệt xuất trong cùng thế hệ, ba người này đều không giống người bình thường, ông ấn tượng khá sâu, về phần đệ tử bình thường, ông có nhớ rõ đâu.
“Vân Bích?” Tề Thiên Dương kỳ quái nói, thời gian cậu tới Ngự Kiếm Môn cũng không ngắn, sao lại chưa từng nghe còn có nhân vật số một như thế?
Một thanh âm trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột nói: “Có lẽ là giữa đường vẫn lạc, chuyện như vậy rất nhiều.”
“Ai cho ngươi xen mồm!” Tề Thiên Dương trợn mắt nhìn.
Sở Hàn Phi vì vậy mà câm miệng.
Thấy tình hình ở chung của vợ chồng son bọn họ【hoa rơi 】, Tề Thần Hiên vô cùng thoải mái, điều này nói rõ đồ đệ là một đứa biết nghe lời vợ, phải bị cháu ngoan áp cả đời đó được không! Tuy rằng mới đầu không tuyệt lắm, nhưng qua một đoạn thời gian mới tốt hơn có biết không hả!
Ông khụ một tiếng, đem trọng tâm câu chuyện kéo về, “Hàn Phi nói không khác tình hình thực tế là bao, Vân Bích còn trẻ đã mất tích, thần thức lưu lại Ngự Kiếm Môn cũng tiêu tán, chín phần đã… Ông ta năm đó không hiểu ra sao lại biến mất đã khiến cho các đại tông môn khủng hoảng, cho rằng ma tôn xuất thế, muốn noi theo thời trước bắt mấy đệ tử thiên tài của đạo tông đem tế cờ.”
Quãng thời gian đó thật sự là người người đều cảm thấy bất an, dù cho sau đó có chứng thực rằng chuyện không liên quan đến Ma Tông, vẫn có rất ít người dám ra khỏi cửa một mình.
Nghe ông nội nhà mình phổ cập kiến thức xong, Tề Thiên Dương gật đầu, càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình, trên có đại sư huynh thần bí khó lường, dưới có tiểu sư muội dung mạo xinh đẹp, quả nhiên là cách sắp xếp cho nhân vật chính, bị Vân Tĩnh tôn chủ này, vẫn còn hy vọng Đông Sơn tái khởi rất lớn.
Ra khỏi viện tử, Sở Hàn Phi quả nhiên lại cùng đi, Tề Thiên Dương phiền không chịu nổi, thầm nghĩ một tát đánh lên mặt hắn.
“Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Mỗi ngày theo tới theo lui, theo tới theo lui, theo tới theo lui, phiền lắm ngươi có biết không hả!” Tề Thiên Dương xoay người, hung hăng trừng hắn.
Sở Hàn Phi lập tức dừng bước, vô tội nhìn Tề Thiên Dương.
Nếu như là một thiếu nữ trẻ tuổi làm ra vẻ mặt vô tội như vậy, sẽ rất dễ làm cho người ta mềm lòng, nhưng cố tình nam nhân trước mắt so với cậu cao hơn nửa cái đầu, còn bày ra khuôn mặt người người căm ghét, đẹp trai vô cùng, nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, cảm giác này, như nuốt một con ruồi đang bay chẳng khác là bao.
Tề Thiên Dương tái cả mặt, biết sóng điện não của mình và Sở ngựa đực không cùng một kênh, cậu xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày ước định với Vân Tĩnh tôn chủ, Tề Thần Hiên để đại tôn tử và tiểu tôn tử nhà mình đều đứng bên cạnh, đồ đệ đứng phía sau.
Ông là tán tiên, nhưng để tỏ lòng tôn trọng vẫn đi ra khỏi động phủ đón Vân Tĩnh tôn chủ vài bước, Tề Thiên Dương may mắn cũng nhìn được dáng vẻ thật sự của Vân Tĩnh tôn chủ.
Ngoài dự đoán của mọi người, vị kiếm tu cường đại có kiếm đạo sớm đạt tới mức siêu phàm, vậy mà vẫn mang bộ dạng văn nhược thanh tú, cùng xe lăn đặc chế, hiển nhiên là công tử vô tình phiên bản thư sinh, kỳ quái chính là trên đùi ông là một đứa bé mập mặc yếm vàng đang ngồi, đeo khóa kim tỏa, vàng lóng lánh toàn thân, mà nó lại còn mang vẻ cười nói tự nhiên.
Phía sau Vân Tĩnh tôn chủ là vài tên đệ tử đi theo, đẩy xe lăn chính là Đỗ Song ngày đó, Quý Phong đi bên cạnh xe đẩy, nhìn thấy cậu, hai người nao nao, gật đầu tỏ ý một chút, Quý Phong còn lộ ra nụ cười vô cùng cởi mở.
Tề Thiên Dương gật đầu với họ, nói thật, cậu đúng là rất thích mấy người này, toàn thân lộ ra một luồng cảm giác thoải mái thuần túy.
Tác giả :
Nhược Nhiên Tình Không