Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút
Chương 103 Chương 103
Ta lặp lại lần nữa, Cút!
Người đêm qua Trương Đình Nguyệt cứu được sắp xếp ở lại viện của hắn, Trần Tùng vốn định chăm sóc họ, lại bị hắn đánh trống lảng gạt đi, trời ơi bên trong một người đang hoảng sợ, một người gần như bị phế, nổi điên một cái, ai biết sẽ làm ra chuyện gì.
Người bị phế là đệ tử Côn Lôn tiên tông, Trương Đình Nguyệt đã gặp qua, bề ngoài tốt hơn nhiều so với thủ tịch của Phi Sa Môn, đôi mắt đào hoa câu dẫn không biết bao nhiêu phong lưu oan nghiệt, đương nhiên gặp phải chuyện này rồi, đem hai người ra so, người ta còn muốn thu nhận hắn hay không?
Thủ pháp của Vân Diệu Diệu tàn nhẫn cực kỳ, người bình thường thải bổ chỉ lấy nguyên dương, cùng lắm hút thêm chút tinh khí, ả ta lại hút khô toàn bộ tinh khí của nạn nhân, có lẽ tiếc bộ dạng đẹp đẽ này, không muốn hắn mang bộ dạng như kẻ gần đất xa trời, chừa lại cho hắn chút tinh khí, mới không chết ngay tức khắc.
Về chuyện này, Trương Đình Nguyệt chẳng nghĩ ra được biện pháp nào, ngay trong đêm đã gọi Quân Liên Tiếu đến xem.
Quân Liên Tiếu là một kẻ cuồng tu luyện, lại có thể chữa bách bệnh, liếc mắt nhìn vị đệ tử khí tức yếu ớt, chỉ nói, “Ngươi đi thông tri cho người nhà của hắn đi.
”
Bấy giờ một gã đệ tử đứng sau đột nhiên lắp bắp nói: “Chuyện này… Quân sư huynh, hắn…”
Quân Liên Tiếu quay đầu lại, nhìn đệ tử kia, “Có gì không ổn sao?”
Đệ tử kia bất an nói: “Quân sư huynh à, đây là Tề Thiên Bạch thuộc dòng chính nhà họ Tề, chúng ta cứ trả về như vậy, sợ là…” không ổn đâu?
Hơi thở Quân Liên Tiếu không chút phập phồng, hắn nghi hoặc hỏi: “Không lẽ phải cần bọn họ đến mang đi hả?”
Đệ tử nọ: “…”
Trương Đình Nguyệt nhìn thanh niên nằm bất tỉnh trên giường, sờ sờ cằm, chợt thốt lên: “Nếu là người nhà họ Tề, ta thấy không cần nhọc lòng vậy đâu, người giao cho ta đi.
”
Quân Liên Tiếu liếc nhìn Trương Đình Nguyệt, “Được.
”
Có cần dứt khoát đến vậy không hả? Trương Đình Nguyệt bĩu môi, hi vọng hắn không đoán sai.
Cách ngày Tề Thiên Dương cùng Sở Hàn Phi liền chuẩn bị khởi hành đi về, đại hồ ly định làm ầm ĩ, nhưng sau khi Tề Thiên Dương hứa hẹn sẽ phái người đi giải quyết chuyện bộ tộc Phi tuyết ngọc hồ, nó đã ngoan ngoãn, cho dù là linh thú, cũng biết phân biệt đúng sai.
Đang thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì nhiều mà thu dọn, chỉ là một vài thứ như đệm chăn, gối đầu Tề Thiên Dương dùng quen, do phải gấp cho gọn nên mới mất chút thời gian, đúng lúc này, tiếng Trương Đình Nguyệt từ bên ngoài vang lên.
Tề Thiên Dương mời người vào, bất ngờ phát hiện phía sau hắn còn có hai đệ tử khiêng cáng cứu thương đi theo, trên cáng là một người, nhìn có hơi quen mắt.
Tề Thiên Dương ban đầu còn hơi khó hiểu, nhìn người nọ tỉ mỉ suy ngẫm một hồi, đột nhiên một khuôn mặt tươi cười hiện lên trong trí nhớ, cậu cả kinh thốt: “Tứ đường ca?”
Tề Thiên Bạch là con của Nhị thúc, bình thường được cưng như châu báu, tư chất cũng tốt, năm xưa chín mươi tuổi đã toái đan thành Anh, là đệ tử thiên tài rất được coi trọng ở trong tộc, thế mà chỉ chớp mắt một cái, đã thành ra tình trạng bây giờ?
Trương Đình Nguyệt cười khổ: “Quả nhiên là người nhà các cậu, đây cũng là vị đệ tử mất tích của phái Côn Lôn, hôm qua thủ tịch của Phi Sa Môn nói, đích thật là Vân Diệu Diệu muốn thải bổ bọn họ, tứ đường ca của ngươi…”
Tề Thiên Dương quả thật không thể tin vào những gì mà tai mình nghe thấy, cậu là con cháu nhà họ Tề, thiên tài trong dòng họ, lại rơi vào cảnh bị một kẻ tàn phế thứ cấp hơn bốn trăm tuổi không thể đột phá nổi Nguyên Anh thải bổ?
Không thể nghi ngờ, Vân Diệu Diệu chính là kẻ tàn phế nửa mùa như vậy, ả trời sinh tư chất kém bỏi, chỉ có thể dựa vào phương phép thải bổ tu luyện, không biết đã phế đi biết bao nhiêu tài năng xuất chúng mới đạt đến tình trạng hiện tại, chuyện này đối với Tề Thiên Bạch, một thiên tài trong những thiên tài mà nói, cũng chỉ là một nạn nhân xui xẻo bị bắt tới cống nạp mà thôi.
Tề Thiên Dương tức giận đến nỗi nói không ra hơi, cậu đi tới đi lui trong viện, một luồn uất giận cứ quẩn quanh trong lồ ng ngực, muốn trực tiếp xông đến chặt Vân Diệu Diệu làm trăm mảnh.
Ngặt nỗi cậu vừa mới đột phá Phân Thần, thần hồn còn bất ổn, tức giận thành như vậy chỉ tổn thương đến bản thân mình là chính, Sở Hàn Phi vội vã kéo cậu, “Thiên Dương, việc cấp bách là cứu người.
”
Được nhiệt độ cơ thể quen thuộc tiếp cận, Tề Thiên Dương lúc này mới tỉnh táo lại, cậu hít thật sâu một hơi, biết Lăng Vân Bích có khả năng khởi tử hồi sinh, cũng không phí lời, trực tiếp lấy nó ra từ trong thức hải, thân ảnh cao lớn của Lăng Vân Bích cũng theo đó mà ra.
“Tứ đường ca của ta như vậy, còn có thể cứu không?” Tề Thiên Dương chỉ vào người trên cáng cứu thương nói.
Lăng Vân Bích liếc Tề Thiên Bạch một cái, “Có thể cứu, nhưng chỉ có thể cứu mạng, những cái khác, phải điều dưỡng cẩn thận mới khỏi.
”
Tề Thiên Dương gật đầu, đem người đặt lên giường bạch ngọc, Lăng Vân Bích trước kia không biết đã cứu được bao nhiêu đệ tử nhà họ Tề, có người mang trọng bệnh, có người bị đả thương, linh căn bị phế cũng có, chỉ là chưa gặp qua người bị chà đạp đến nỗi này, dù là nó cũng có chút không đành lòng.
Thấy sắc mặt Tề Thiên Bạch có chút chuyển biến tốt đẹp, Tề Thiên Dương thở phào một hơi, lúc này mới đối mặt với đoàn người Trương Đình Nguyệt, “Đã làm phiền sư huynh và hai vị sư đệ rồi.
”
Trương Đình Nguyệt cười cười, khách khí vài câu, tiễn hai gã đệ tử phía sau ra ngoài, Tề Thiên Dương thấy hắn hình như cũng muốn đi, dừng một lát, gọi người lại, “Trương sư huynh.
”
Trương Đình Nguyệt quay đầu lại, “Tề sư đệ đang muốn hỏi ta vì sao biết trên người ngươi có Tiên khí?”
Tề Thiên Dương sửng sốt, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện này, lấy phương diện người ngoài mà nói, cậu là dòng chính của gia chủ Tề gia, trên người mang theo mấy món pháp bảo cứu mạng không phải chuyện bình thường lắm sao? Cậu chỉ muốn nhờ Trương Đình Nguyệt tạm thời giữ bí mật, cậu mới dễ thông báo cho gia gia nhà mình, thu thập đám người vô pháp vô thiên trên đảo Vân Lam Tông mà thôi.
Trương Đình Nguyệt nhìn bộ dạng cậu là biết mình đã đoán sai, lại còn bị phơi bày trắng trợn như thế, hắn cười khổ.
Tề Thiên Dương nói: “Trương sư huynh? Ngươi…”
Trương Đình Nguyệt thở dài, mi tâm của hắn bỗng xuất hiện một vệt sáng màu máu, vây quanh một thanh đao cực kỳ khí phách, đây là… “Huyết Nhận?”
Lăng Vân Bích trừng mắt.
Trương Đình Nguyệt là đệ tử Ngự Kiếm Môn, từ khi được sư tôn cứu về hắn một lòng tập kiếm, lại bất đắc dĩ chiếm được Huyết Nhận, chí tôn trong các loại đao, hắn không muốn buông tha kiếm đạo, miễn cưỡng giấu diếm mấy chục năm, không biết tại sao, liên hệ giữa Tề Thiên Dương và Lăng Vân Bích vô cùng chặt chẽ, khí tức trên người rất nồng, chỉ cần là ký chủ của Tiên khí thì có thể cảm nhận được, không chỉ hắn, ngay cả Quân Liên Tiếu cũng nhận ra, nên mới quyết đoán giao người cho hắn nhanh như vậy.
Nghe xong tiền căn hậu quả mọi chuyện, Tề Thiên Dương còn chuyện gì mà không rõ nữa? Giữa cậu và Lăng Vân Bích căn bản không phải khế ước bình thường, thần hồn tương liên, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, liên hệ đương nhiên rất chặt chẽ, không ngờ đây lại là nguyên nhân bại lộ, nhưng chỉ bại lộ trong mắt đám ký chủ Tiên khí, cậu coi như cũng tiếp thu được.
Trương Đình Nguyệt thấy mặt Tề Thiên Bạch ửng hồng trở lại, biến y đã có chuyển biến tốt, gãi đầu, “Nhưng mà nói thế nào đi chăng nữa, ta thấy các cậu vẫn nên sớm thông báo sự việc này cho Tề gia đi, chẳng may…”
Lúc này bên ngoài “rầm” một tiếng thật lớn, người tu chân thính lực tốt, lập tức nghe thấy cái gì mà “Bắt nô lệ chạy trốn”, “không nên bao che”, “Chìa khóa truyền thừa bí cảnh”, Tề Thiên Dương sắc mặt lạnh lẽo, nói ngay: “Truyền âm cho gia gia!”
Sở Hàn Phi vươn tay lấy ra truyền âm phù đặc chế, vội vã nói mấy câu, lấy máu làm vật dẫn, châm truyền âm phù, mắt thấy một luồng khói xanh nhanh chóng tiêu tan trong không khí, mới thở dài một hơi.
Lúc này người bên ngoài rốt cục đã phá được cấm chế xông vào, không ngờ, khí tức bọn họ vô cùng hỗn tạp, không chỉ người đảo Vân Lam Tông, còn rất nhiều anh tài đi theo họ, tuy nhiên mấy bị đại năng ẩn giấu kia lại không thấy.
Ánh mắt Tề Thiên Dương lạnh lẽo, để Lăng Vân Bích chuyên tâm trị liệu cho Tề Thiên Bạch, Trương Đình Nguyệt cười ha ah, cùng bọn họ đi đón đám người kia.
Dẫn đầu chính là Vân Diệu Diệu, ả không còn lớp trang điểm dày cộp trước đó nữa, gương mặt tự nhiên lại có vẻ cực kỳ cuốn hút, nhưng điệu bộ bình tĩnh tự nhiên đêm qua cũng biến mất, có phần hổn hển, nhưng chẳng ai lưu ý đến, lực chú ý của bọn họ đều tập trung vào những gì ả nói.
“Tề công tử đúng là dụng tâm! Đêm qua Vân phủ ta bị mất hai nô lệ…”
Tề Thiên Dương cắt ngang ả: “Cút.
”
Vân Diệu Diệu trợn tròn mắt, hình như không tin được một công tử thế gia như Tề Thiên Dương làm sao lại nói ra những lời không phong độ như vậy.
Một lúc lâu, ả hít một hơi, “Đúng là do ta nói không rõ ràng, kỳ thật hai nô lệ đó đã trộm mất chìa khóa mở bí cảnh truyền thừa của Sương Hàn kiếm tôn, là một kiếm trụy…”
Tề Thiên Dương mở miệng: “Cút.
”
Đến đây Vân Diệu Diệu không nói nữa, người phía sau ả bồn chồn không yên, một nam tử cẩm y tu vi tương đối cao nói: “Tề huynh, lời này sai rồi? Vân tiểu thư chỉ sốt ruột tìm người, ngươi không nghe thấy Vân tiểu thư bảo nô lệ chạy trốn kia đã trộm mất chìa khóa bí cảnh truyền thừa của Sương Hàn kiếm tôn hay sao?”
“Ta lặp lại lần nữa, cút!” Trong ánh mắt Tề Thiên Dương ửng lên huyết sắc, lửa giận như muốn vụt ra khỏi thân thể.
Trương Đình Nguyệt biết cậu vừa mới tấn cấp, trạng thái bất ổn, không thể chịu k1ch thích, lập tức tiến lên một bước, “Tề công tử đêm qua lên Phân Thần, mọi người cũng thấy đó, chư vị hôm nay tới cửa, chính là khởi binh hỏi tội hay là thừa cơ đánh úp, muốn hại chết Tề công tử?”
Hắn không gọi Tề sư đệ mà xưng Tề công tử, cái đầu nóng của mọi người ở đây cũng thanh tỉnh hơn nhiều, lấy một bí cảnh truyền thừa chống lại nhà họ Tề, ngẫm lại cũng thấy không đáng, nhưng vẫn còn một vài tán tu ôm tâm trạng cầu may, nếu thật sự được truyền thừa lựa chọn, có thực lực của Sương Hàn kiếm tôn, còn sợ gì Tề gia?
Bọn họ không biết, Sương Hàn kiếm tôn cũng sợ Tề gia.
Lúc này có người nói chen vào: “Trương đạo hữu ngươi đúng lý hợp tình bênh vực Tề công tử, nhưng không biết mấy người chúng tôi đã suốt đêm chạy đến đây, không lẽ đành trơ mắt nhìn bọn đạo chích đánh cắp truyền thừa hay sao?”
Trương Đình Nguyệt tức đến nỗi muốn bật cười, “Các người đúng thật là biết kể chuyện cười, đêm qua đột phá, sáng nay làm kẻ trộm?”
Vân Diệu Diệu tựa như vô tình, nói: “Xem ra là chúng ta đường đột quấy rầy Tề công tử.
”
Lời này của ả như nhắc nhở mọi người, có kẻ nói: “Hắn ta là công tử nhà họ Tề, sai sử một hai người có gì lạ đâu?”
Bị hắt nước bẩn hết chậu này tới chậu khác, có là thánh nhân cũng phải nổi đóa, huống chi Tề Thiên Dương chẳng phải thánh nhân, còn mới đột phá xong, trong lòng gắt gỏng khôn cùng như một người điên.
Cậu đỏ mặt nhìn mọi người, một luồng sát ý điên cuồng dâng lên.
Sở Hàn Phi phát hiện ngay lập tức, tuy nhiên hắn không tìm cách lý luận với những kẻ này như Trương Đình Nguyệt, bọn họ đã bị lòng tham che mờ mắt, nói cái gì cũng không bằng dạy dỗ đánh một trận mới nhanh, tiểu thiếu gia nhà mình lúc này thật sự đã nổi giận, không phát ti3t ra sợ nhịn mãi sẽ hại thân,
Mắt Sở Hàn Phi cũng lây nhiễm hàn ý, tầm mắt chậm rãi rơi xuống người Vân Diệu Diệu.
Lợi dụng tiểu thiếu gia nhà hắn, muốn tẩy sạch tội danh cho mình? Ấy chà, trong lúc hỗn loạn, chết một hai người, cũng bình thường mà ha?.