Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
Chương 70
Nửa đêm, ta từ trong mộng tỉnh lại, lại nằm mơ thấy Cửu Tân mặc hồng y như máu, thế nhưng tối nay mộng cảnh không ngổn ngang mơ hồ như trước nữa, trong bóng tối, ta tựa hồ thấy nàng quay đầu lại nhìn ta, đôi môi khẽ mở:
“Trầm Mặc, ngươi không thể chết tử tế.”
Không có kêu khóc tê tâm liệt phế, không có vẻ mặt dữ tợn la hét, chỉ có một câu rất nhỏ: “Trầm Mặc, ngươi không thể chết tử tế.” Người nói nét mặt bình tĩnh, ánh mắt tĩnh mịch, nhưng lại khiến sâu trong tâm can ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì, lần này ta rốt cục thấy rõ mặt của nàng, Cửu Tân kia, rõ ràng chính là Hành Cửu!
“A!!” Không khống chế được sợ hãi kêu, ta liều mạng vung tay, cuối cùng cũng mở được mắt, mới phát hiện cả phòng sáng tỏ, bầu trời ngoài cửa sổ sáng như ban ngày. Cúi đầu, lúc này thấy một bàn tay. . . .Một đôi tay thon dài trắng bệch dưới ánh trăng, giống như sắp chạm vào vai ta.
“A!” Ta lại hét một tiếng chói tai. Thanh âm tuyệt đối có thể sánh ngang với nữ chính trong phim kinh dị. Theo bản năng mãnh liệt xoay đầu lại, ta mới phát hiện chủ nhân của đôi tay kia chính là Hành Cửu!
“Phù. . .!” Vỗ ngực một cái, rồi sau đó đẩy tay Hành Cửu ra, ta nhìn chằm chằm hắn, nhíu mày bực bội nói:
“Ngươi muốn làm gì? Có bệnh a? Hơn nửa đêm không ngủ được nên dọa người!”
Hành Cửu đối với thái độ ác liệt của ta hoàn toàn không để ý, chỉ thấy hắn khoát tay một cái, rồi sau đó nhìn ta, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Xuân Tiêu, tối hôm nay là mười lăm.”
Ta không nhịn được lườm một cái, nói nhảm! Bầu trời trăng sáng và tròn như vậy, ta cũng không phải không có mắt, sao lại không thấy được? Người nào cũng biết mười lăm trăng sáng tròn!! Vậy mà ta vẫn rất nể tình trả lời:
“Đúng vậy a, ta biết là mười lăm tới.” Thật buồn bực, sao ta cảm giác mình đang đối thoại siêu cấp vô vị?
Lại nghe Hành Cửu nói:
“Vậy Xuân Tiêu, ngươi có phát hiện tối nay trăng sáng khác thường hay không?”
Lại lườm một cái, ta nói: “Hành Cửu, chúng ta làm việc ở cục khí tượng sao? Không phải chứ? Vậy thì nửa đêm đàm luận về khí trời làm gì, ngươi điên sao? Hay là gần đây bắt đầu nghiên cứu biến hóa thiên thể, muốn làm nhà khí tượng học?”
Hành Cửu cười nhạt, đuôi lông mày cùng khóe mắt khẽ nhếch, hắn tựa như tự lẩm bẩm: “Mười lăm, là một ngày đáng kỷ niệm.”
Hành Cửu rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ trăng sáng làm hắn nhớ lại chuyện cũ trước kia, cho nên hôm nay hắn nhìn trăng liền buồn? Bất quá. . . Hành Cửu sống nhiều năm như vậy, có chuyện gì khiến hắn nhớ lại với ánh mắt tịch liêu như vậy?
Quên đi, vén chăn lên muốn xuống giường đến bên cửa sổ xem một chút, nhìn xem có thể nhớ lại hồi ức trước kia của ta hay không. Không thì ta cũng thử lãng mạn giống văn nhân mặc khách một lần, như vậy cũng không phí một ngày ánh trăng sáng tỏ.
Khoác áo, ta nhấc chân muốn động, đến mép giường liền bị Hành Cửu ngăn cản, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy sao! Không biết tránh sao? Nhíu mày, ta hết sức nghiêm túc nói:
“Hành công tử, phiền ngươi dịch cái mông tôn quý của ngươi một chút.”
Ân, không động? Được rồi. Ta tiếp tục, lần này thanh âm mềm mại nói: “Hành đại gia, phiền ngươi dịch cái mông!” Nói như vậy, hắn có thể nghe hiểu chứ?
Vẫn không động? Lão tử phát hỏa rồi! Ta hai tay đẩy Hành Cửu, muốn dùng sức mạnh cường bạo đẩy hắn ra. Kết quả. . . .Oh my god! Hai thứ mềm mại ta đặt tay lên là cái gì?! Ngàn vạn lần đừng bảo lão tử đây là bướu thịt!
Thì ra Hành Cửu là nữ nhân sao? Không thể nào! Ta rõ ràng đã xác định! Hắn tuyệt đối là đàn ông! Vậy rốt cục chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là ta ảo giác? Tay của ta lại dùng sức bóp một cái, mẹ nó a, cảm giác này, tuyệt đối không khác gì thứ trước ngực ta!
Ta sợ đến mức nhảy dựng lên, tay khẽ run chỉ vào hắn nói:
“Hành Cửu! Ngươi. . . .Ngươi. . . .Ngươi! Ngươi là nữ nhân!”
Hành Cửu chỉ hời hợt nhìn ta một cái, rồi sau đó mắt phượng khẽ híp, thanh âm hơi khàn khàn nói: “Ngươi vừa phát hiện sao?”
Oa nương a! Hành Cửu như vậy thật dọa người a! Thân thể ta đột nhiên lùi về phía sau, tận lực dựa vào tường, mới cảm giác an toàn một chút. Nhắm mắt lại sau đó mở ra, trực tiếp đối diện với cặp mắt yêu mị của Hành Cửu, ta nói:
“Hành Cửu! Thì ra ngươi là lưỡng tính!”
Thật đáng sợ, loại này y học hiện đại coi là quái vật! Như thế nào ở chỗ ta liền có một a!!
Hành Cửu nhìn chằm chằm ta, bất chợt giơ tay lên, một trận gió nhẹ quất vào mặt, ta đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, sau đó liền nghe thanh âm Hành Cửu như có như không nói:
“Xuân Tiêu, ngươi chỉ nằm mơ mà thôi. . . .”
Sáng sớm hôm sau, trời đã sáng choang, khi tỉnh lại đầu ta có chút đau, vuốt vuốt đầu, tàn cảnh tối qua lập tức hiện lên, ta nhớ, ta nhớ Hành Cửu tối hôm qua tựa hồ biến thành nữ nhân! Đúng vậy, tuyệt đối là một nữ nhân! Cảm giác mềm mại mê người vẫn còn ở trên tay, không giống giả chút nào.
“Hành Cửu!” Ta gõ vòng tay, gõ hồi lâu mới nghe được một thanh âm lười biếng, khàn khàn giống như vừa ngủ dậy: “Xuân Tiêu, có chuyện gì?”
“Ngươi mau ra đây cho ta!” Giọng nói của ta giờ phút này có chút nôn nóng. Ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết chuyện ngày hôm qua là thật! Chỉ chốc lát sau, thật ra chỉ là chớp mắt một cái, ta cảm thấy giường bị ghìm xuống, Hành Cửu đã ngồi bên cạnh ta. Vẫn một thân hồng y, tóc đen xõa như cũ. Một đôi mắt phượng mông lung tựa như trăng lưỡi liềm cứ chằm chằm nhìn ta, trên môi còn hiện ra độ cong hài hước. Thật sự là một bức tranh mỹ nam mới tỉnh tuyệt đẹp, thế nhưng ta lại không hề có nửa điểm thưởng thức.
Một phát bắt lấy vạt áo của hắn, hai tay dùng lực liền trực tiếp xé rách, ta nhìn, phẳng phiu! Cách lão tử! Tại sao lại bằng phẳng! Không tin vươn tay sờ, cứng quá! Không nghĩ người này cả ngày núp trong vòng tay ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vóc người lại thật đẹp, cơ ngực rất chắc!
Tay của ta đang định đi xuống xem hắn có cơ bụng hay không thì bị chặn lại. Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, đầu hắn đột nhiên ghé sát tay ta, mập mờ thổi một hơi, rồi sau đó mới nói:
“Xuân Tiêu, sáng sớm đã đói khát như vậy? Có cần ta đi bắt mấy tráng nam tới đây cho ngươi không?” Hãm cha! Hắn dám trêu ghẹo lão tử sao!
Mắt ta híp lại, lập tức liền trêu ghẹo lại. Nâng cằm của hắn lên, mặt ta ghé sát vào tai hắn thổi khí nói:
“Cần gì phải tìm tráng nam! Không phải có ngươi sao?”
Vừa nói vừa đưa tay xuống, cố tình vuốt sống lưng hắn. Không ngoài dự đoán của ta, Hành Cửu quả nhiên đẩy tay ta ra, rồi sau đó tự động lùi xa vài bước, ta để ý thấy ánh mắt của hắn hơi sẫm, trong lòng liền có chút đắc ý. Hừ! Dám đùa giỡn lão tử! Không biết lão tử bây giờ là thân thể nữ nhân sao? Thân thể nữ nhân có thể chịu được cám dỗ, không giống như nam nhân, chỉ cần trêu đùa một chút là có thể khiến bọn họ hóa thân thành thú dữ.
Hơn nữa, tính dục kích thích nhất là vào sáng sớm. . . .Cho nên Hành Cửu a, ngươi đùa giỡn ta như vậy, không phải là tự mình tìm nhục sao. . . .
Tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, Hành Cửu nhàn nhạt nhìn ta một cái, ánh mắt kia rất coi khinh, rồi sau đó hắn liền nhanh như chớp bay vào trong vòng tay. Phải, qua chuyện này, những hình ảnh đáng sợ kia liền lập tức tan thành mây khói. Ta không phải không thừa nhận tối hôm qua ta nằm mơ, chẳng qua mộng cảnh kia quá mức chân thật.
“Trầm Mặc, ngươi không thể chết tử tế.”
Không có kêu khóc tê tâm liệt phế, không có vẻ mặt dữ tợn la hét, chỉ có một câu rất nhỏ: “Trầm Mặc, ngươi không thể chết tử tế.” Người nói nét mặt bình tĩnh, ánh mắt tĩnh mịch, nhưng lại khiến sâu trong tâm can ta cảm thấy sợ hãi, bởi vì, lần này ta rốt cục thấy rõ mặt của nàng, Cửu Tân kia, rõ ràng chính là Hành Cửu!
“A!!” Không khống chế được sợ hãi kêu, ta liều mạng vung tay, cuối cùng cũng mở được mắt, mới phát hiện cả phòng sáng tỏ, bầu trời ngoài cửa sổ sáng như ban ngày. Cúi đầu, lúc này thấy một bàn tay. . . .Một đôi tay thon dài trắng bệch dưới ánh trăng, giống như sắp chạm vào vai ta.
“A!” Ta lại hét một tiếng chói tai. Thanh âm tuyệt đối có thể sánh ngang với nữ chính trong phim kinh dị. Theo bản năng mãnh liệt xoay đầu lại, ta mới phát hiện chủ nhân của đôi tay kia chính là Hành Cửu!
“Phù. . .!” Vỗ ngực một cái, rồi sau đó đẩy tay Hành Cửu ra, ta nhìn chằm chằm hắn, nhíu mày bực bội nói:
“Ngươi muốn làm gì? Có bệnh a? Hơn nửa đêm không ngủ được nên dọa người!”
Hành Cửu đối với thái độ ác liệt của ta hoàn toàn không để ý, chỉ thấy hắn khoát tay một cái, rồi sau đó nhìn ta, vẻ mặt thản nhiên nói:
“Xuân Tiêu, tối hôm nay là mười lăm.”
Ta không nhịn được lườm một cái, nói nhảm! Bầu trời trăng sáng và tròn như vậy, ta cũng không phải không có mắt, sao lại không thấy được? Người nào cũng biết mười lăm trăng sáng tròn!! Vậy mà ta vẫn rất nể tình trả lời:
“Đúng vậy a, ta biết là mười lăm tới.” Thật buồn bực, sao ta cảm giác mình đang đối thoại siêu cấp vô vị?
Lại nghe Hành Cửu nói:
“Vậy Xuân Tiêu, ngươi có phát hiện tối nay trăng sáng khác thường hay không?”
Lại lườm một cái, ta nói: “Hành Cửu, chúng ta làm việc ở cục khí tượng sao? Không phải chứ? Vậy thì nửa đêm đàm luận về khí trời làm gì, ngươi điên sao? Hay là gần đây bắt đầu nghiên cứu biến hóa thiên thể, muốn làm nhà khí tượng học?”
Hành Cửu cười nhạt, đuôi lông mày cùng khóe mắt khẽ nhếch, hắn tựa như tự lẩm bẩm: “Mười lăm, là một ngày đáng kỷ niệm.”
Hành Cửu rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng lẽ trăng sáng làm hắn nhớ lại chuyện cũ trước kia, cho nên hôm nay hắn nhìn trăng liền buồn? Bất quá. . . Hành Cửu sống nhiều năm như vậy, có chuyện gì khiến hắn nhớ lại với ánh mắt tịch liêu như vậy?
Quên đi, vén chăn lên muốn xuống giường đến bên cửa sổ xem một chút, nhìn xem có thể nhớ lại hồi ức trước kia của ta hay không. Không thì ta cũng thử lãng mạn giống văn nhân mặc khách một lần, như vậy cũng không phí một ngày ánh trăng sáng tỏ.
Khoác áo, ta nhấc chân muốn động, đến mép giường liền bị Hành Cửu ngăn cản, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy sao! Không biết tránh sao? Nhíu mày, ta hết sức nghiêm túc nói:
“Hành công tử, phiền ngươi dịch cái mông tôn quý của ngươi một chút.”
Ân, không động? Được rồi. Ta tiếp tục, lần này thanh âm mềm mại nói: “Hành đại gia, phiền ngươi dịch cái mông!” Nói như vậy, hắn có thể nghe hiểu chứ?
Vẫn không động? Lão tử phát hỏa rồi! Ta hai tay đẩy Hành Cửu, muốn dùng sức mạnh cường bạo đẩy hắn ra. Kết quả. . . .Oh my god! Hai thứ mềm mại ta đặt tay lên là cái gì?! Ngàn vạn lần đừng bảo lão tử đây là bướu thịt!
Thì ra Hành Cửu là nữ nhân sao? Không thể nào! Ta rõ ràng đã xác định! Hắn tuyệt đối là đàn ông! Vậy rốt cục chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là ta ảo giác? Tay của ta lại dùng sức bóp một cái, mẹ nó a, cảm giác này, tuyệt đối không khác gì thứ trước ngực ta!
Ta sợ đến mức nhảy dựng lên, tay khẽ run chỉ vào hắn nói:
“Hành Cửu! Ngươi. . . .Ngươi. . . .Ngươi! Ngươi là nữ nhân!”
Hành Cửu chỉ hời hợt nhìn ta một cái, rồi sau đó mắt phượng khẽ híp, thanh âm hơi khàn khàn nói: “Ngươi vừa phát hiện sao?”
Oa nương a! Hành Cửu như vậy thật dọa người a! Thân thể ta đột nhiên lùi về phía sau, tận lực dựa vào tường, mới cảm giác an toàn một chút. Nhắm mắt lại sau đó mở ra, trực tiếp đối diện với cặp mắt yêu mị của Hành Cửu, ta nói:
“Hành Cửu! Thì ra ngươi là lưỡng tính!”
Thật đáng sợ, loại này y học hiện đại coi là quái vật! Như thế nào ở chỗ ta liền có một a!!
Hành Cửu nhìn chằm chằm ta, bất chợt giơ tay lên, một trận gió nhẹ quất vào mặt, ta đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, sau đó liền nghe thanh âm Hành Cửu như có như không nói:
“Xuân Tiêu, ngươi chỉ nằm mơ mà thôi. . . .”
Sáng sớm hôm sau, trời đã sáng choang, khi tỉnh lại đầu ta có chút đau, vuốt vuốt đầu, tàn cảnh tối qua lập tức hiện lên, ta nhớ, ta nhớ Hành Cửu tối hôm qua tựa hồ biến thành nữ nhân! Đúng vậy, tuyệt đối là một nữ nhân! Cảm giác mềm mại mê người vẫn còn ở trên tay, không giống giả chút nào.
“Hành Cửu!” Ta gõ vòng tay, gõ hồi lâu mới nghe được một thanh âm lười biếng, khàn khàn giống như vừa ngủ dậy: “Xuân Tiêu, có chuyện gì?”
“Ngươi mau ra đây cho ta!” Giọng nói của ta giờ phút này có chút nôn nóng. Ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết chuyện ngày hôm qua là thật! Chỉ chốc lát sau, thật ra chỉ là chớp mắt một cái, ta cảm thấy giường bị ghìm xuống, Hành Cửu đã ngồi bên cạnh ta. Vẫn một thân hồng y, tóc đen xõa như cũ. Một đôi mắt phượng mông lung tựa như trăng lưỡi liềm cứ chằm chằm nhìn ta, trên môi còn hiện ra độ cong hài hước. Thật sự là một bức tranh mỹ nam mới tỉnh tuyệt đẹp, thế nhưng ta lại không hề có nửa điểm thưởng thức.
Một phát bắt lấy vạt áo của hắn, hai tay dùng lực liền trực tiếp xé rách, ta nhìn, phẳng phiu! Cách lão tử! Tại sao lại bằng phẳng! Không tin vươn tay sờ, cứng quá! Không nghĩ người này cả ngày núp trong vòng tay ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, vóc người lại thật đẹp, cơ ngực rất chắc!
Tay của ta đang định đi xuống xem hắn có cơ bụng hay không thì bị chặn lại. Bên tai truyền đến tiếng cười nhẹ, đầu hắn đột nhiên ghé sát tay ta, mập mờ thổi một hơi, rồi sau đó mới nói:
“Xuân Tiêu, sáng sớm đã đói khát như vậy? Có cần ta đi bắt mấy tráng nam tới đây cho ngươi không?” Hãm cha! Hắn dám trêu ghẹo lão tử sao!
Mắt ta híp lại, lập tức liền trêu ghẹo lại. Nâng cằm của hắn lên, mặt ta ghé sát vào tai hắn thổi khí nói:
“Cần gì phải tìm tráng nam! Không phải có ngươi sao?”
Vừa nói vừa đưa tay xuống, cố tình vuốt sống lưng hắn. Không ngoài dự đoán của ta, Hành Cửu quả nhiên đẩy tay ta ra, rồi sau đó tự động lùi xa vài bước, ta để ý thấy ánh mắt của hắn hơi sẫm, trong lòng liền có chút đắc ý. Hừ! Dám đùa giỡn lão tử! Không biết lão tử bây giờ là thân thể nữ nhân sao? Thân thể nữ nhân có thể chịu được cám dỗ, không giống như nam nhân, chỉ cần trêu đùa một chút là có thể khiến bọn họ hóa thân thành thú dữ.
Hơn nữa, tính dục kích thích nhất là vào sáng sớm. . . .Cho nên Hành Cửu a, ngươi đùa giỡn ta như vậy, không phải là tự mình tìm nhục sao. . . .
Tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, Hành Cửu nhàn nhạt nhìn ta một cái, ánh mắt kia rất coi khinh, rồi sau đó hắn liền nhanh như chớp bay vào trong vòng tay. Phải, qua chuyện này, những hình ảnh đáng sợ kia liền lập tức tan thành mây khói. Ta không phải không thừa nhận tối hôm qua ta nằm mơ, chẳng qua mộng cảnh kia quá mức chân thật.
Tác giả :
Tiêu Bạch Luyện