Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
Chương 67
Haiz, không nên nói những điều không thực tế, hiện giờ trong mắt ta, chỉ có bạc tới tay mới là đạo lý! Nhưng nếu Đoàn Tu làm bộ ta không hiểu ngươi có ý gì, ta vẫn không thể chủ động mở miệng đòi hắn. Cần phải hiểu chiến lược trên thương trường, làm đối phương mở miệng trước, đó mới là đạo lý!
Sau đó Đoàn Tu chợt lui ra mấy bước, tiếp theo nói:
“Nương nương, lời của chiêu nghi nương nương đã nói hết. Nô tỳ xin cáo lui.”
“Đi đi đi đi!” Ta không nhịn được lấy tay xua, làm bộ đang đuổi muỗi. . .Sau đó, cước bộ Đoàn Tu hơi ngừng lại, sắc mặt tối sầm lại. Ai, như vậy cũng bình thường, theo kinh nghiệm của ta, nam tử giống như hoa hồ điệp, vốn tưởng rằng tới kia sẽ tìm thấy thứ mình muốn, kết quả lại không thấy được, khó trách hắn nổi trận lôi đình, sau đó thì sao? Sau đó sẽ muốn chiếm đoạt, hay hoàn toàn không quan tâm?
Nói thật ta rất tò mò, nữ tử to gan dám đến phủ Đoàn Tu bức hôn, rốt cuộc là vị nào? Thật sự ta muốn gặp một lần, nữ tử thấy mỹ nam chảy nước miếng rất nhiều, nhưng người dứt khoát trực tiếp ra tay, cho dù là ở hiện đại, cũng vô cùng ít.
Sau khi Đoàn Tu đi, ta vào trong phòng, thấy Qua Tử huynh cùng Lục thị lang xúm đầu lại thì thầm không biết là đang nói gì. Thấy ta tới, hai người lập tức dừng nói chuyện. Qua Tử huynh cười nói:
“Xuân Tiêu, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta nói sau!”
Nói xong hai người liền nhanh như gió ra ngoài, lưu lại ta đang không hiểu gì.
Vậy. . . .
Trước đó Qua Tử huynh không phải muốn Lục thị lang rời đi nhanh để là người duy nhất ở cùng ta sao? Sao không bao lâu liền thay đổi? Đều nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, ta nghĩ nên nói là nam nhân mới đúng!
Buổi chiều ta đang dùng cơm thì tiểu hoàng đế tới. Di, hắn không phải vì ta bắt gặp mẹ hắn gian tình mà giam lỏng ta sao? Hiện tại tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn xem ta sống trong lồng như thế nào, hay muốn canh giữ chặt hơn?
Ta đối với loại người không cần biết tốt xấu mà xử lý vấn đề theo ý mình vô cùng gai mắt. Nhưng bất kể thế nào, ai bảo hắn bây giờ là cấp trên của ta. Ta phải xem sắc mặt của hắn mà sống a. . .Hắn đầu tiên cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh ta ngồi xuống rồi sau đó nói:
“Xuân Tiêu, không biết tại sao, trẫm cảm thấy thức ăn chỗ ngươi thơm vô cùng.”
Là ngửi lầm đi, nhất định là ảo giác, phi tử cùng hoàng đế, tâm tư đầu bếp ngự thiện phòng hướng bên nào còn không biết sao? Ngươi không phải đang nói vấn đề không có thực sao! Ta buồn buồn đáp một tiếng, cũng không để ý hắn nữa, một lát sau cảm thấy hông hơi nặng, hẳn là hắn đặt tay lên hông ta. Ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, liền nghe hắn nói:
“Xuân Tiêu, ngươi đang trách trẫm?” Trách ngươi? Trách ngươi cái gì? Ta im lặng nhìn hắn, lại nghe hắn nói:
“Trách trẫm trăm phương ngàn kế đưa ngươi vào cung mà không cưng chiều, che chở, lại đối với ngươi như vậy?”
Hãm cha, ngươi cuối cùng cũng có chút lương tâm tự kiểm điểm mình, nhưng có thể như trước sao, lão tử ước gì ngày nào cũng không thấy ngươi, ta căn bản cũng chưa từng hi vọng ngươi sẽ cưng chiều ta, như vậy tuyệt đối không hạnh phúc, là tai họa a!
Có lẽ do ta không có phản ứng gì, hắn giống như than thở nói:
“Xuân Tiêu, biến động như vậy, đáng nhẽ trẫm không nên mang ngươi vào cung.”
Ngừng một chút, hắn lại nói:
“Bất quá hiện nay, nơi này là chỗ an toàn nhất, cho nên ngươi cứ ở đây đi.”
Nói đến nói đi rốt cuộc là vẫn bị giam lỏng, để ta ở chỗ này tiếp tục ngồi ăn chờ chết sao.
Không nhịn được lườm một cái, ta cảm giác khí lực cả người mình cũng mau bay biến. Thấy ta dáng vẽ hữu khí vô lực, hắn cười nói:
“Xuân Tiêu, hôm nay ta gặp một nữ tử, cũng thú vị giống ngươi.”
“Là ai?” Nếu hoàng đế đại nhân có chuyện phiếm, vậy ta dĩ nhiên cũng muốn phụng bồi. Hắn nói:
“Là vị hôn thê của Đoàn Tu, chi nữ binh bộ thượng thư Hoàng đại nhân, Hoàng Anh.”
“Khụ khụ, cái gì??!!”
Ta nói thiếu chút nữa thì nghẹn, lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, ta bắt lấy tay tiểu hoàng đế nói:
“Hoàng thượng, ngươi nói vị hôn thê của Đoàn Tu, tắm bị nhìn sạch, vì vậy cha nàng dẫn người đến phủ Đoàn Tu buộc hắn phải cưới, là nữ nhi của Hoàng đại nhân?!”
“Đúng!”
Tiểu hoàng đế kinh ngạc nhìn ta, rồi sau đó híp mắt nói:
“Xuân Tiêu, vì sao nhắc tới Hoàng đại nhân, ngươi lại kích động như thế, chẳng lẽ ngươi biết hắn?”
“Ân, trước đây ở Phù Dung các từng gặp một lần.”
Ta thản nhiên đáp, nam nhân a, ngươi càng che dấu sau này càng không thể gạt hắn, không bằng trực tiếp nói thật với hắn. Mặc dù. . .Lời nói thật của ta vẫn còn thiếu, nhưng ta cũng không thể nói cho hắn biết, ta chính là thủ hạ của Hoàng đại nhân, bởi vì trước đây ta từng tàng nhị nãi cho hắn.
Bất quá Đoàn Tu cũng thật xui xẻo, nhìn Hoàng đại nhân như vậy, nên biết nữ nhi của hắn là một cô nương ngang bướng thế nào a. Đầu tiên là không tiếc hi sinh danh dự, sau đó lại để cha mình mang gia nô tới cửa bức hôn.
Cha người ta là binh bộ thượng thư, ở hiện đại cũng là bộ trưởng bộ quốc phòng, cứ như vậy mang theo một nhóm thủ hạ tới vây trước nhà ngươi, ép ngươi đón dâu, ngươi còn dám không cưới sao?
Chợt cảm thấy tay nóng lên, thì ra tiểu hoàng đế nắm tay ta, nhẹ nhàng vỗ tay ta nói:
“Xuân Tiêu, ngươi bây giờ đã là Hiền phi của trẫm, sau này không được nhắc lại ba chữ Phù Dung các.”
Không đề cập tới Phù Dung các, bởi vì không tiếp thụ được việc nữ nhân của mình trước đây đã ở thanh lâu, cho nên nghe cũng không muốn nghe, muốn quên đi? Quả nhiên, không nam nhân nào có thể tiếp nhận, nhưng. . .Nếu như cho ngươi biết thật ra lão tử còn là một nam nhân, không phải ngươi sẽ càng không chịu nổi?? Ta tà ác nghĩ đến phản ứng kinh hãi của hắn.
Lại nghe tiểu hoàng đế nói:
“Xuân Tiêu, Hoàng Anh thật sự là một cô nương rất thú vị.”
Thú vị? Nghe tiểu hoàng đế tán dương như thế, ta cũng có chút tò mò, vì vậy ta thử hỏi:
“Hoàng thượng, ý của ngươi là, ngươi lại coi trọng Hoàng tiểu thư, muốn mang nàng vào cung. Nhưng nàng lại một lòng ái mộ Đoàn Tu, ngươi sợ nàng không đồng ý, cho nên tới chỗ của ta, muốn ta thuyết phục nàng?”
Ngô, càng nói càng thấy có khả năng, hoàng đế a, không phải muốn cả ngày ăn uống cạnh mĩ nhân sao?
“Xuân Tiêu!” Thấy tiểu hoàng đế vẻ mặt bỗng trầm xuống, tiếp theo lại thở dài, rồi sau đó giơ tay lên vỗ đầu ta một cái rồi nói:
“Ngươi lại nghĩ linh tinh gì? Chẳng lẽ ngươi trách ta nhốt ngươi ở chỗ này?”
Nghe vậy ta vội lắc đầu nói: “Làm sao có thể.” Nói đùa, tiểu hoàng đế này tâm tình bất định, ta nào dám giận hắn. Thấy ta dùng sức lắc đầu đến hoa mắt, hắn lại cười, rồi sau đó nói với ta:
“Xuân Tiêu, ngươi biết vì sao Hoàng Anh kia muốn bức Đoàn đại nhân không?”
Ta lại lắc đầu đáp: “Không biết.” Ta không biết thì ngươi mới có thể hạ văn.
Thanh âm hắn mang theo chút buồn cười nói:
“Hoàng Anh kia nói, Đoàn Tu vô cùng giống tình nhân trong mộng của nàng, minh tinh Nghiêm Khoan gì đó. Nàng còn nói chuyện này kiếp trước không cách nào trở thành sự thật, kiếp này dù chết cũng phải toại nguyện.
Ha ha ha, uổng Đoàn Tu một đời phong lưu, không nghĩ tới tiểu thư kia không phải thật lòng ái mộ hắn, chẳng qua là coi hắn như một vật thay thế.”
Giống như có một tiếng sét, ta không để ý tiểu hoàng đế nói gì, chỉ nghe hai từ, minh tinh?? Nghiêm Khoan?! Thần linh a!! Chẳng lẽ đúng như ta nghĩ? Chẳng lẽ cũng xuyên qua?
Đứng lên, ta hung hăng kéo ống tay áo của tiểu hoàng đế, réo rắt thảm thiết nói:
“Hoàng thượng a, ngươi nhất định phải giúp ta gặp Hoàng Anh, hoàng thượng a, van ngươi!”
Ôi, vì có thể thấy mặt đồng loại, lão tử ta làm gì cũng được! Ngay cả thể diện ta cũng không cần!
“Ân? Xuân Tiêu, ngươi vì sao lại kích động như thế?”
A, quá mức sao? Ta nghe vậy vội vàng ngồi xuống, làm vẻ mặt đáng thương nói:
“Hoàng thượng, nghe những lời của ngươi, ta cảm thấy tiểu thư Hoàng Anh kia rất hợp với ta, hoàng thượng, không bằng ngươi tuyên nàng vào cung? Ta một mình ở Tuyền Lan điện rất nhàm chán, cho nàng vào cung bồi ta được không? Van ngươi hoàng thượng. . .”
Cố ý kéo dài âm tiết đằng sau, tự ta cũng cảm thấy ghê tởm. . . . .
“Việc này tất nhiên là được! Ngày mai trẫm liền tuyên nàng đến cung ngươi!” tiểu hoàng đế gật đầu nói. Trong lòng ta kích động, khóe môi càng thêm tươi cười. Thật tốt, Hoàng Anh a Hoàng Anh, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng!
Bất chợt lại nghĩ đến chuyện đáp ứng Nguyễn Chỉ, vô luận như thế nào cũng phải cho nàng thấy tiểu hoàng đế, vì vậy ta che mặt, hơi có chút thương tâm nói:
“Hoàng thượng, Nguyễn Chỉ tỷ tỷ bị bệnh, rất muốn gặp ngươi, ngươi phải đi nhìn nàng một chút.”
“Nguyễn Chỉ?” Tiểu hoàng đế nhíu mày, tựa hồ cuối cùng nhớ ra nguyên hẳn là cô nương cầm áo lông cáo ngày đó, cuối cùng hờ hững cười, rồi sau đó đứng dậy đi thiên điện.
Sau khi cơm nước xong ta cảm thấy vô cùng buồn ngủ, liền ngủ một giấc, đến khi ta tỉnh lại thì trời đã tối. Nhã Ca đã sớm đốt nến trong phòng, thụy nhãn (mắt ngái ngủ) mông lung, ta thấy một người đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời. Sao lốm đốm đầy trời rơi trên người hắn, cả người toát lên một cảm giác cô đơn.
“Hành Cửu!” Ta gọi, nghe thanh âm của ta, hắn mới quay đầu lại, đi tới rồi ngồi cạnh giường, sau đó nói:
“Xuân Tiêu, cũng sắp tới mười lăm.”
Mười lăm?! Lúc này ta mới phát hiện ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng đã tròn như vậy, ánh trăng rơi xuống, cả phòng sáng tỏ. Híp mắt, ta nói: “Hành Cửu, khi nào thì ngươi trở nên đa cảm như vậy? Cư nhiên nhìn trăng lại thấy buồn?”
Hành Cửu nhàn nhạt trả lời: “Trăng sáng trời trong, tâm tình bất định, đây là lẽ thường a.”
Lẽ thường, nhưng sao ta lại thấy không bình thường? Ai, ta chỉ là người phàm tục, không có phong thái thần tiên như ai kia.
“Xuân Tiêu.” Hành Cửu nhăn nhó, trong con ngươi có ánh sáng sắc bén. Thấy ta ngẩng đầu vẻ mặt xin mời ngài nói, hắn nói:
“Xuân Tiêu, ta thấy vị hoàng đế này đối với ngươi rất tốt.”
“Ngô, đúng vậy!” Ta gật đầu đồng ý.
Lại nói: “Vậy thì sao?” Phải biết Hành Cửu này tuyệt đối không nói lời thừa.
Quả nhiên, hắn lại nói: “Xuân Tiêu, ngươi cảm thấy quan hệ của hai ta như thế nào?” Quan hệ như thế nào? Cái này còn phải nói sao? Vì vậy ta rất thân thiết vỗ vai hắn:
“Còn phải nói sao? Hành Cửa a! Chúng ta là huynh đệ a!”
“Nếu như vậy. . .” Mắt phượng khẽ nhíu, hắn nhìn chằm chằm vào ta nói: “Không bằng ngươi nói với tiểu hoàng đế ta là ca ca của ngươi để hắn phong cho ta một chức quan, để ta thử làm quan một chút có được không?”
A? Hành Cửu muốn làm quan? Việc này. . .Ta cau mày nói: “Hành Cửu, việc này. . .” Ta đang muốn nói với hắn ta cũng không phải là Dương quý phi, không thể làm cả họ được nhờ nhưng khi ta muốn mở miệng lại bị cắt đứt, chỉ nghe hắn rất tự nhiên nói tiếp:
“Xuân Tiêu. . .Thật ra thì cũng không phải chức quan to gì, chỉ cần nhất phẩm là đủ.”
Mẹ nó! Làm quan nhất phẩm mà không to?! Ngươi nghĩ lão tử mù chữ sao?! Cũng không xem một chút trong triều tổng cộng có mấy quan nhất phẩm!
Nhìn hắn một cái, ta nói: “Hành Cửu, thật ra thì có một chức quan ngươi làm rất thích hợp.”
“Là gì?” “Khâm thiên giám. . .Ngô, cũng có thể coi là quốc sư, hoặc thật ra chính là dự đoán khí tượng, ân, nói đơn giản, chính là thuật sĩ. . .”
Ta vốn nghĩ đùa giỡn như vậy hắn sẽ tức giận, ai ngờ hắn chỉ khẽ mỉm cười, rồi sau đó cũng nói: “Xuân Tiêu, thật ra ta cũng cảm thấy có một nghề nghiệp rất thích hợp với ngươi!”
“Nga, là nghề gì?”
Hành Cửu thấy ta nghển cổ chờ, vì vậy hơi híp mắt, từng chữ một nói: “Lão! Bản! Nam! Xướng! Điếm!”
Lão bản?. . .Nam xướng điếm. . .Ta im lặng. Sau đó giảm bớt thanh âm nói với hắn:
“Hành Cửu, nếu ta là lão bản, vậy ngươi tất nhiên là công tử đứng đầu bảng trong điếm, nếu không thì giá bán người, chúng ta liền bàn bạc một phen?”
Hành Cửu nghe vậy quay đầu đi, thản nhiên nói: “Xuân Tiêu, tốc độ phản ứng của ngươi tăng lên không ít.”
Ta gật đầu, lại gật đầu, đúng a! Nhìn xem ta đang ở chung với người nào. Nói gần đèn thì sáng, gần mực thì đen (thực chất vế đầu không phải gần đèn thì sáng, mà là gần châu sa thì đỏ), cùng kẻ độc miệng sống chung một chỗ, thời gian lâu cũng sẽ trở thành kẻ độc miệng!
Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, Hành Cửu khẽ hừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa. Ta ngẩn ra, bỗng nghe một tiếng “Keng”. Rất rõ ràng, một mũi tên cắm trên cửa sổ. Ta cả kinh, không thể nào, chẳng lẽ là gặp thích khách trong truyền thuyết? Tức khắc ta phản ứng cực nhanh, lập tức liền núp sau lưng Hành Cửu, có lá chắn Hành Cửu ở đây, ta hẳn sẽ không bị bắn thành tổ ong.
Đợi rất lâu, thế nhưng lại không nghe thêm bất cứ âm thanh gì, chỉ nghe thấy tiếng cười của Hành Cửu, hắn nói:
“Chớ co đầu rụt cổ, mau ra đây! Người sớm đã đi.”
Di, đã đi rồi sao? Nhưng không phải sẽ nhảy ra mấy người đánh đấm sao? Đây rốt cuộc là một thích khách như thế nào a? Tới đây bắn một mũi rồi bỏ chạy? Cũng không thèm nhìn người sống hay chết? Vô trách nhiệm a. . .
Lúc này ta mới dám xuống giường, nhưng còn chưa đi xuống, Hành Cửu đã đi tới trước cửa sổ, giơ tay muốn rút mũi tên.
“Hành Cửu! Cẩn thận mũi tên có độc!”
Hành Cửu nghe vậy, hơi ngẩn người. Một lúc sau hắn lấy ra một chiếc khăn lụa, rồi sau đó cẩn thận rút mũi tên kia ra. Trên đầu nhọn là một tấm vải, ta ghé sát vào nhìn, trên đó viết:
“Gần đây Hoàng thành sắp biến thiên. Khanh chớ manh động, phải thận trọng. Đợi ta tới đón.” (sắp biến thiên thế nào đọc những chương sau sẽ hiểu)
Tuyên bố này là ai đưa tới, hiện tại tạm thời không biết. Nhưng điều khiến ta giật mình là chữ rồng bay phượng múa ở trên giống y như chữ trên giấy mà ta phát hiện ở phòng Nguyễn Chỉ! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người đưa tin lầm, kết quả đưa đến chỗ ta?
Nhưng đến tột cùng phải làm sao? Bất kể Hoàng thành biến thiên như thế nào thì cũng không liên quán đến lão tử chứ?
Ta đang nhíu mày ngẫm nghĩ, Hành Cửu chợt bỏ tấm vải kia vào trong ngực, sau đó mới nói với ta:
“Xuân Tiêu, bất kể vật này là ai đưa tới, tin tức thật cũng được, giả cũng được. Tóm lại chúng ta bây giờ chỉ cần lấy được diệp kính. Cho nên bất kể hoàng đô cuối cùng sẽ thay đổi thế nào, không liên quan tới chúng ta, loạn thì sao, tự nhiên cũng có thể giải quyết!”
Nói đến đây, Hành Cửu mắt phượng hơi nhíu, ta cơ hồ cũng cảm giác được trong lòng hắn có âm mưu. . .
Chẳng lẽ Hành Cửu đã nhận ra cái gì, cho nên muốn đục nước béo cò? Hành Cửu a, ta càng nhìn càng không thấu.
Bất quá nói cũng đúng, dù sao chuyện lớn đến mức nào cũng không thể quan trọng bằng việc lão tử trở lại thân nam nhân!
Nghĩ đến đây, cả người ta vùi vào trong chăn, muốn tiếp tục ngủ. Trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất, nhưng nhắm mắt còn chưa tới một phút, cảm giác mặt có chút ngứa, mở mắt nhìn, thấy Hành Cửu đang nghịch tóc ta.
“Hành Cửu!” Thấy ta tức giận nhìn chằm chằm, hắn mới buông lỏng tay, rồi sau đó nói: “Xuân Tiêu, ngươi nhớ cùng tiểu hoàng đế phong cho ta chức quan.”
Nói cái rắm!! Nếu bị tiểu hoàng đế biết trong phòng ta có đàn ông, mạng nhất định không còn, còn quan chức làm gì nữa!!
Ta cứ như vậy trợn mắt nhìn hắn, nguyên tưởng rằng hắn nói đùa, rồi sau đó thu lại yêu cầu không thể tưởng tượng nổi kia. Ai ngờ hắn dựa vào nói: “Xuân Tiêu. . .Ngươi nếu không giúp ta, vậy thì hồn mộng mê hồn tán. . .”
Uy hiếp trắng trợn a! Bất đắc dĩ, tình thế bức người, ta chỉ có thể gật đầu đáp ứng. . .
Dù sao, hứa suông mà thôi. . .Đại gia ta đồng ý. . .Về phần có thể thực hiện hay không, cũng không phải việc của ta. . .
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh dậy. Nhã Ca mang nước tới hầu hạ ta rửa mặt. Chẳng qua động tác hôm nay rất chậm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta, rồi sau đó lại thật nhanh cúi xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
Nghe thấy ta nói, Nhã Ca lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt mày ngưng trọng nói:
“Nương nương, chiêu nghi nương nương ở thiên điện thật quá đáng.”
Nga, làm sao? Là đánh chửi cung nhân hay là. . .?
Nhã Ca ghé vào tai ta thấp giọng nói:
“Nương nương, ngươi tốt bụng để hoàng thượng đi xem nàng, nhưng buổi trưa kể từ khi hoàng thượng qua bên nàng, đến bây giờ còn chưa ra ngoài! Chiêu nghi nương nương quấn hoàng thượng lâu như vậy, đây không phải rõ ràng muốn đoạt sủng ái của ngươi sao?”
Cái gì?! Ta đây một hớp nước trong cổ họng liền phun ra ngoài. Nguyễn Chỉ như vậy hơi quá tay thì phải? Hơn nữa từ trưa hôm qua đến bây giờ. . .cũng hơn 12 canh giờ đi? Nguyễn Chỉ quấn tiểu hoàng đế lâu như vậy sao? Ngô, tuy nói sinh mệnh nhờ vận động, nhưng theo phương pháp vận động của bọn họ, hơn phân nửa sẽ tinh tẫn nhân vong mất a, rốt cuộc là tiểu hoàng đế sức sống quá mãnh liệt, hay Nguyễn Chỉ mười mấy năm đói khát?
Đây quả thực so với Nhàn phi trúng mỵ thuốc trong rừng cây còn bưu hãn hơn a!!
Sau đó Đoàn Tu chợt lui ra mấy bước, tiếp theo nói:
“Nương nương, lời của chiêu nghi nương nương đã nói hết. Nô tỳ xin cáo lui.”
“Đi đi đi đi!” Ta không nhịn được lấy tay xua, làm bộ đang đuổi muỗi. . .Sau đó, cước bộ Đoàn Tu hơi ngừng lại, sắc mặt tối sầm lại. Ai, như vậy cũng bình thường, theo kinh nghiệm của ta, nam tử giống như hoa hồ điệp, vốn tưởng rằng tới kia sẽ tìm thấy thứ mình muốn, kết quả lại không thấy được, khó trách hắn nổi trận lôi đình, sau đó thì sao? Sau đó sẽ muốn chiếm đoạt, hay hoàn toàn không quan tâm?
Nói thật ta rất tò mò, nữ tử to gan dám đến phủ Đoàn Tu bức hôn, rốt cuộc là vị nào? Thật sự ta muốn gặp một lần, nữ tử thấy mỹ nam chảy nước miếng rất nhiều, nhưng người dứt khoát trực tiếp ra tay, cho dù là ở hiện đại, cũng vô cùng ít.
Sau khi Đoàn Tu đi, ta vào trong phòng, thấy Qua Tử huynh cùng Lục thị lang xúm đầu lại thì thầm không biết là đang nói gì. Thấy ta tới, hai người lập tức dừng nói chuyện. Qua Tử huynh cười nói:
“Xuân Tiêu, ngươi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta nói sau!”
Nói xong hai người liền nhanh như gió ra ngoài, lưu lại ta đang không hiểu gì.
Vậy. . . .
Trước đó Qua Tử huynh không phải muốn Lục thị lang rời đi nhanh để là người duy nhất ở cùng ta sao? Sao không bao lâu liền thay đổi? Đều nói lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, ta nghĩ nên nói là nam nhân mới đúng!
Buổi chiều ta đang dùng cơm thì tiểu hoàng đế tới. Di, hắn không phải vì ta bắt gặp mẹ hắn gian tình mà giam lỏng ta sao? Hiện tại tới đây làm gì? Chẳng lẽ muốn xem ta sống trong lồng như thế nào, hay muốn canh giữ chặt hơn?
Ta đối với loại người không cần biết tốt xấu mà xử lý vấn đề theo ý mình vô cùng gai mắt. Nhưng bất kể thế nào, ai bảo hắn bây giờ là cấp trên của ta. Ta phải xem sắc mặt của hắn mà sống a. . .Hắn đầu tiên cười khẽ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh ta ngồi xuống rồi sau đó nói:
“Xuân Tiêu, không biết tại sao, trẫm cảm thấy thức ăn chỗ ngươi thơm vô cùng.”
Là ngửi lầm đi, nhất định là ảo giác, phi tử cùng hoàng đế, tâm tư đầu bếp ngự thiện phòng hướng bên nào còn không biết sao? Ngươi không phải đang nói vấn đề không có thực sao! Ta buồn buồn đáp một tiếng, cũng không để ý hắn nữa, một lát sau cảm thấy hông hơi nặng, hẳn là hắn đặt tay lên hông ta. Ta cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, liền nghe hắn nói:
“Xuân Tiêu, ngươi đang trách trẫm?” Trách ngươi? Trách ngươi cái gì? Ta im lặng nhìn hắn, lại nghe hắn nói:
“Trách trẫm trăm phương ngàn kế đưa ngươi vào cung mà không cưng chiều, che chở, lại đối với ngươi như vậy?”
Hãm cha, ngươi cuối cùng cũng có chút lương tâm tự kiểm điểm mình, nhưng có thể như trước sao, lão tử ước gì ngày nào cũng không thấy ngươi, ta căn bản cũng chưa từng hi vọng ngươi sẽ cưng chiều ta, như vậy tuyệt đối không hạnh phúc, là tai họa a!
Có lẽ do ta không có phản ứng gì, hắn giống như than thở nói:
“Xuân Tiêu, biến động như vậy, đáng nhẽ trẫm không nên mang ngươi vào cung.”
Ngừng một chút, hắn lại nói:
“Bất quá hiện nay, nơi này là chỗ an toàn nhất, cho nên ngươi cứ ở đây đi.”
Nói đến nói đi rốt cuộc là vẫn bị giam lỏng, để ta ở chỗ này tiếp tục ngồi ăn chờ chết sao.
Không nhịn được lườm một cái, ta cảm giác khí lực cả người mình cũng mau bay biến. Thấy ta dáng vẽ hữu khí vô lực, hắn cười nói:
“Xuân Tiêu, hôm nay ta gặp một nữ tử, cũng thú vị giống ngươi.”
“Là ai?” Nếu hoàng đế đại nhân có chuyện phiếm, vậy ta dĩ nhiên cũng muốn phụng bồi. Hắn nói:
“Là vị hôn thê của Đoàn Tu, chi nữ binh bộ thượng thư Hoàng đại nhân, Hoàng Anh.”
“Khụ khụ, cái gì??!!”
Ta nói thiếu chút nữa thì nghẹn, lúc này cũng không quản được nhiều như vậy, ta bắt lấy tay tiểu hoàng đế nói:
“Hoàng thượng, ngươi nói vị hôn thê của Đoàn Tu, tắm bị nhìn sạch, vì vậy cha nàng dẫn người đến phủ Đoàn Tu buộc hắn phải cưới, là nữ nhi của Hoàng đại nhân?!”
“Đúng!”
Tiểu hoàng đế kinh ngạc nhìn ta, rồi sau đó híp mắt nói:
“Xuân Tiêu, vì sao nhắc tới Hoàng đại nhân, ngươi lại kích động như thế, chẳng lẽ ngươi biết hắn?”
“Ân, trước đây ở Phù Dung các từng gặp một lần.”
Ta thản nhiên đáp, nam nhân a, ngươi càng che dấu sau này càng không thể gạt hắn, không bằng trực tiếp nói thật với hắn. Mặc dù. . .Lời nói thật của ta vẫn còn thiếu, nhưng ta cũng không thể nói cho hắn biết, ta chính là thủ hạ của Hoàng đại nhân, bởi vì trước đây ta từng tàng nhị nãi cho hắn.
Bất quá Đoàn Tu cũng thật xui xẻo, nhìn Hoàng đại nhân như vậy, nên biết nữ nhi của hắn là một cô nương ngang bướng thế nào a. Đầu tiên là không tiếc hi sinh danh dự, sau đó lại để cha mình mang gia nô tới cửa bức hôn.
Cha người ta là binh bộ thượng thư, ở hiện đại cũng là bộ trưởng bộ quốc phòng, cứ như vậy mang theo một nhóm thủ hạ tới vây trước nhà ngươi, ép ngươi đón dâu, ngươi còn dám không cưới sao?
Chợt cảm thấy tay nóng lên, thì ra tiểu hoàng đế nắm tay ta, nhẹ nhàng vỗ tay ta nói:
“Xuân Tiêu, ngươi bây giờ đã là Hiền phi của trẫm, sau này không được nhắc lại ba chữ Phù Dung các.”
Không đề cập tới Phù Dung các, bởi vì không tiếp thụ được việc nữ nhân của mình trước đây đã ở thanh lâu, cho nên nghe cũng không muốn nghe, muốn quên đi? Quả nhiên, không nam nhân nào có thể tiếp nhận, nhưng. . .Nếu như cho ngươi biết thật ra lão tử còn là một nam nhân, không phải ngươi sẽ càng không chịu nổi?? Ta tà ác nghĩ đến phản ứng kinh hãi của hắn.
Lại nghe tiểu hoàng đế nói:
“Xuân Tiêu, Hoàng Anh thật sự là một cô nương rất thú vị.”
Thú vị? Nghe tiểu hoàng đế tán dương như thế, ta cũng có chút tò mò, vì vậy ta thử hỏi:
“Hoàng thượng, ý của ngươi là, ngươi lại coi trọng Hoàng tiểu thư, muốn mang nàng vào cung. Nhưng nàng lại một lòng ái mộ Đoàn Tu, ngươi sợ nàng không đồng ý, cho nên tới chỗ của ta, muốn ta thuyết phục nàng?”
Ngô, càng nói càng thấy có khả năng, hoàng đế a, không phải muốn cả ngày ăn uống cạnh mĩ nhân sao?
“Xuân Tiêu!” Thấy tiểu hoàng đế vẻ mặt bỗng trầm xuống, tiếp theo lại thở dài, rồi sau đó giơ tay lên vỗ đầu ta một cái rồi nói:
“Ngươi lại nghĩ linh tinh gì? Chẳng lẽ ngươi trách ta nhốt ngươi ở chỗ này?”
Nghe vậy ta vội lắc đầu nói: “Làm sao có thể.” Nói đùa, tiểu hoàng đế này tâm tình bất định, ta nào dám giận hắn. Thấy ta dùng sức lắc đầu đến hoa mắt, hắn lại cười, rồi sau đó nói với ta:
“Xuân Tiêu, ngươi biết vì sao Hoàng Anh kia muốn bức Đoàn đại nhân không?”
Ta lại lắc đầu đáp: “Không biết.” Ta không biết thì ngươi mới có thể hạ văn.
Thanh âm hắn mang theo chút buồn cười nói:
“Hoàng Anh kia nói, Đoàn Tu vô cùng giống tình nhân trong mộng của nàng, minh tinh Nghiêm Khoan gì đó. Nàng còn nói chuyện này kiếp trước không cách nào trở thành sự thật, kiếp này dù chết cũng phải toại nguyện.
Ha ha ha, uổng Đoàn Tu một đời phong lưu, không nghĩ tới tiểu thư kia không phải thật lòng ái mộ hắn, chẳng qua là coi hắn như một vật thay thế.”
Giống như có một tiếng sét, ta không để ý tiểu hoàng đế nói gì, chỉ nghe hai từ, minh tinh?? Nghiêm Khoan?! Thần linh a!! Chẳng lẽ đúng như ta nghĩ? Chẳng lẽ cũng xuyên qua?
Đứng lên, ta hung hăng kéo ống tay áo của tiểu hoàng đế, réo rắt thảm thiết nói:
“Hoàng thượng a, ngươi nhất định phải giúp ta gặp Hoàng Anh, hoàng thượng a, van ngươi!”
Ôi, vì có thể thấy mặt đồng loại, lão tử ta làm gì cũng được! Ngay cả thể diện ta cũng không cần!
“Ân? Xuân Tiêu, ngươi vì sao lại kích động như thế?”
A, quá mức sao? Ta nghe vậy vội vàng ngồi xuống, làm vẻ mặt đáng thương nói:
“Hoàng thượng, nghe những lời của ngươi, ta cảm thấy tiểu thư Hoàng Anh kia rất hợp với ta, hoàng thượng, không bằng ngươi tuyên nàng vào cung? Ta một mình ở Tuyền Lan điện rất nhàm chán, cho nàng vào cung bồi ta được không? Van ngươi hoàng thượng. . .”
Cố ý kéo dài âm tiết đằng sau, tự ta cũng cảm thấy ghê tởm. . . . .
“Việc này tất nhiên là được! Ngày mai trẫm liền tuyên nàng đến cung ngươi!” tiểu hoàng đế gật đầu nói. Trong lòng ta kích động, khóe môi càng thêm tươi cười. Thật tốt, Hoàng Anh a Hoàng Anh, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng!
Bất chợt lại nghĩ đến chuyện đáp ứng Nguyễn Chỉ, vô luận như thế nào cũng phải cho nàng thấy tiểu hoàng đế, vì vậy ta che mặt, hơi có chút thương tâm nói:
“Hoàng thượng, Nguyễn Chỉ tỷ tỷ bị bệnh, rất muốn gặp ngươi, ngươi phải đi nhìn nàng một chút.”
“Nguyễn Chỉ?” Tiểu hoàng đế nhíu mày, tựa hồ cuối cùng nhớ ra nguyên hẳn là cô nương cầm áo lông cáo ngày đó, cuối cùng hờ hững cười, rồi sau đó đứng dậy đi thiên điện.
Sau khi cơm nước xong ta cảm thấy vô cùng buồn ngủ, liền ngủ một giấc, đến khi ta tỉnh lại thì trời đã tối. Nhã Ca đã sớm đốt nến trong phòng, thụy nhãn (mắt ngái ngủ) mông lung, ta thấy một người đứng bên cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời. Sao lốm đốm đầy trời rơi trên người hắn, cả người toát lên một cảm giác cô đơn.
“Hành Cửu!” Ta gọi, nghe thanh âm của ta, hắn mới quay đầu lại, đi tới rồi ngồi cạnh giường, sau đó nói:
“Xuân Tiêu, cũng sắp tới mười lăm.”
Mười lăm?! Lúc này ta mới phát hiện ánh trăng bên ngoài cửa sổ cũng đã tròn như vậy, ánh trăng rơi xuống, cả phòng sáng tỏ. Híp mắt, ta nói: “Hành Cửu, khi nào thì ngươi trở nên đa cảm như vậy? Cư nhiên nhìn trăng lại thấy buồn?”
Hành Cửu nhàn nhạt trả lời: “Trăng sáng trời trong, tâm tình bất định, đây là lẽ thường a.”
Lẽ thường, nhưng sao ta lại thấy không bình thường? Ai, ta chỉ là người phàm tục, không có phong thái thần tiên như ai kia.
“Xuân Tiêu.” Hành Cửu nhăn nhó, trong con ngươi có ánh sáng sắc bén. Thấy ta ngẩng đầu vẻ mặt xin mời ngài nói, hắn nói:
“Xuân Tiêu, ta thấy vị hoàng đế này đối với ngươi rất tốt.”
“Ngô, đúng vậy!” Ta gật đầu đồng ý.
Lại nói: “Vậy thì sao?” Phải biết Hành Cửu này tuyệt đối không nói lời thừa.
Quả nhiên, hắn lại nói: “Xuân Tiêu, ngươi cảm thấy quan hệ của hai ta như thế nào?” Quan hệ như thế nào? Cái này còn phải nói sao? Vì vậy ta rất thân thiết vỗ vai hắn:
“Còn phải nói sao? Hành Cửa a! Chúng ta là huynh đệ a!”
“Nếu như vậy. . .” Mắt phượng khẽ nhíu, hắn nhìn chằm chằm vào ta nói: “Không bằng ngươi nói với tiểu hoàng đế ta là ca ca của ngươi để hắn phong cho ta một chức quan, để ta thử làm quan một chút có được không?”
A? Hành Cửu muốn làm quan? Việc này. . .Ta cau mày nói: “Hành Cửu, việc này. . .” Ta đang muốn nói với hắn ta cũng không phải là Dương quý phi, không thể làm cả họ được nhờ nhưng khi ta muốn mở miệng lại bị cắt đứt, chỉ nghe hắn rất tự nhiên nói tiếp:
“Xuân Tiêu. . .Thật ra thì cũng không phải chức quan to gì, chỉ cần nhất phẩm là đủ.”
Mẹ nó! Làm quan nhất phẩm mà không to?! Ngươi nghĩ lão tử mù chữ sao?! Cũng không xem một chút trong triều tổng cộng có mấy quan nhất phẩm!
Nhìn hắn một cái, ta nói: “Hành Cửu, thật ra thì có một chức quan ngươi làm rất thích hợp.”
“Là gì?” “Khâm thiên giám. . .Ngô, cũng có thể coi là quốc sư, hoặc thật ra chính là dự đoán khí tượng, ân, nói đơn giản, chính là thuật sĩ. . .”
Ta vốn nghĩ đùa giỡn như vậy hắn sẽ tức giận, ai ngờ hắn chỉ khẽ mỉm cười, rồi sau đó cũng nói: “Xuân Tiêu, thật ra ta cũng cảm thấy có một nghề nghiệp rất thích hợp với ngươi!”
“Nga, là nghề gì?”
Hành Cửu thấy ta nghển cổ chờ, vì vậy hơi híp mắt, từng chữ một nói: “Lão! Bản! Nam! Xướng! Điếm!”
Lão bản?. . .Nam xướng điếm. . .Ta im lặng. Sau đó giảm bớt thanh âm nói với hắn:
“Hành Cửu, nếu ta là lão bản, vậy ngươi tất nhiên là công tử đứng đầu bảng trong điếm, nếu không thì giá bán người, chúng ta liền bàn bạc một phen?”
Hành Cửu nghe vậy quay đầu đi, thản nhiên nói: “Xuân Tiêu, tốc độ phản ứng của ngươi tăng lên không ít.”
Ta gật đầu, lại gật đầu, đúng a! Nhìn xem ta đang ở chung với người nào. Nói gần đèn thì sáng, gần mực thì đen (thực chất vế đầu không phải gần đèn thì sáng, mà là gần châu sa thì đỏ), cùng kẻ độc miệng sống chung một chỗ, thời gian lâu cũng sẽ trở thành kẻ độc miệng!
Có lẽ là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta, Hành Cửu khẽ hừ một tiếng, sau đó không nói thêm gì nữa. Ta ngẩn ra, bỗng nghe một tiếng “Keng”. Rất rõ ràng, một mũi tên cắm trên cửa sổ. Ta cả kinh, không thể nào, chẳng lẽ là gặp thích khách trong truyền thuyết? Tức khắc ta phản ứng cực nhanh, lập tức liền núp sau lưng Hành Cửu, có lá chắn Hành Cửu ở đây, ta hẳn sẽ không bị bắn thành tổ ong.
Đợi rất lâu, thế nhưng lại không nghe thêm bất cứ âm thanh gì, chỉ nghe thấy tiếng cười của Hành Cửu, hắn nói:
“Chớ co đầu rụt cổ, mau ra đây! Người sớm đã đi.”
Di, đã đi rồi sao? Nhưng không phải sẽ nhảy ra mấy người đánh đấm sao? Đây rốt cuộc là một thích khách như thế nào a? Tới đây bắn một mũi rồi bỏ chạy? Cũng không thèm nhìn người sống hay chết? Vô trách nhiệm a. . .
Lúc này ta mới dám xuống giường, nhưng còn chưa đi xuống, Hành Cửu đã đi tới trước cửa sổ, giơ tay muốn rút mũi tên.
“Hành Cửu! Cẩn thận mũi tên có độc!”
Hành Cửu nghe vậy, hơi ngẩn người. Một lúc sau hắn lấy ra một chiếc khăn lụa, rồi sau đó cẩn thận rút mũi tên kia ra. Trên đầu nhọn là một tấm vải, ta ghé sát vào nhìn, trên đó viết:
“Gần đây Hoàng thành sắp biến thiên. Khanh chớ manh động, phải thận trọng. Đợi ta tới đón.” (sắp biến thiên thế nào đọc những chương sau sẽ hiểu)
Tuyên bố này là ai đưa tới, hiện tại tạm thời không biết. Nhưng điều khiến ta giật mình là chữ rồng bay phượng múa ở trên giống y như chữ trên giấy mà ta phát hiện ở phòng Nguyễn Chỉ! Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ có người đưa tin lầm, kết quả đưa đến chỗ ta?
Nhưng đến tột cùng phải làm sao? Bất kể Hoàng thành biến thiên như thế nào thì cũng không liên quán đến lão tử chứ?
Ta đang nhíu mày ngẫm nghĩ, Hành Cửu chợt bỏ tấm vải kia vào trong ngực, sau đó mới nói với ta:
“Xuân Tiêu, bất kể vật này là ai đưa tới, tin tức thật cũng được, giả cũng được. Tóm lại chúng ta bây giờ chỉ cần lấy được diệp kính. Cho nên bất kể hoàng đô cuối cùng sẽ thay đổi thế nào, không liên quan tới chúng ta, loạn thì sao, tự nhiên cũng có thể giải quyết!”
Nói đến đây, Hành Cửu mắt phượng hơi nhíu, ta cơ hồ cũng cảm giác được trong lòng hắn có âm mưu. . .
Chẳng lẽ Hành Cửu đã nhận ra cái gì, cho nên muốn đục nước béo cò? Hành Cửu a, ta càng nhìn càng không thấu.
Bất quá nói cũng đúng, dù sao chuyện lớn đến mức nào cũng không thể quan trọng bằng việc lão tử trở lại thân nam nhân!
Nghĩ đến đây, cả người ta vùi vào trong chăn, muốn tiếp tục ngủ. Trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất, nhưng nhắm mắt còn chưa tới một phút, cảm giác mặt có chút ngứa, mở mắt nhìn, thấy Hành Cửu đang nghịch tóc ta.
“Hành Cửu!” Thấy ta tức giận nhìn chằm chằm, hắn mới buông lỏng tay, rồi sau đó nói: “Xuân Tiêu, ngươi nhớ cùng tiểu hoàng đế phong cho ta chức quan.”
Nói cái rắm!! Nếu bị tiểu hoàng đế biết trong phòng ta có đàn ông, mạng nhất định không còn, còn quan chức làm gì nữa!!
Ta cứ như vậy trợn mắt nhìn hắn, nguyên tưởng rằng hắn nói đùa, rồi sau đó thu lại yêu cầu không thể tưởng tượng nổi kia. Ai ngờ hắn dựa vào nói: “Xuân Tiêu. . .Ngươi nếu không giúp ta, vậy thì hồn mộng mê hồn tán. . .”
Uy hiếp trắng trợn a! Bất đắc dĩ, tình thế bức người, ta chỉ có thể gật đầu đáp ứng. . .
Dù sao, hứa suông mà thôi. . .Đại gia ta đồng ý. . .Về phần có thể thực hiện hay không, cũng không phải việc của ta. . .
Sáng sớm hôm sau, ta tỉnh dậy. Nhã Ca mang nước tới hầu hạ ta rửa mặt. Chẳng qua động tác hôm nay rất chậm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta, rồi sau đó lại thật nhanh cúi xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Sao vậy? Có chuyện gì?”
Nghe thấy ta nói, Nhã Ca lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt mày ngưng trọng nói:
“Nương nương, chiêu nghi nương nương ở thiên điện thật quá đáng.”
Nga, làm sao? Là đánh chửi cung nhân hay là. . .?
Nhã Ca ghé vào tai ta thấp giọng nói:
“Nương nương, ngươi tốt bụng để hoàng thượng đi xem nàng, nhưng buổi trưa kể từ khi hoàng thượng qua bên nàng, đến bây giờ còn chưa ra ngoài! Chiêu nghi nương nương quấn hoàng thượng lâu như vậy, đây không phải rõ ràng muốn đoạt sủng ái của ngươi sao?”
Cái gì?! Ta đây một hớp nước trong cổ họng liền phun ra ngoài. Nguyễn Chỉ như vậy hơi quá tay thì phải? Hơn nữa từ trưa hôm qua đến bây giờ. . .cũng hơn 12 canh giờ đi? Nguyễn Chỉ quấn tiểu hoàng đế lâu như vậy sao? Ngô, tuy nói sinh mệnh nhờ vận động, nhưng theo phương pháp vận động của bọn họ, hơn phân nửa sẽ tinh tẫn nhân vong mất a, rốt cuộc là tiểu hoàng đế sức sống quá mãnh liệt, hay Nguyễn Chỉ mười mấy năm đói khát?
Đây quả thực so với Nhàn phi trúng mỵ thuốc trong rừng cây còn bưu hãn hơn a!!
Tác giả :
Tiêu Bạch Luyện