Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi
Chương 44
Buổi trưa công công tới đây đọc thánh chỉ, đại ý là nhị tiểu thư Nguyễn phủ Nguyễn Y dịu dàng tài đức, đặc phong Hiền phi, đại tiểu thư Nguyễn Chỉ nhu thuận hiền lành, đặc phong làm chiêu nghi. Ba ngày sau đợi đón vào cung.
Lúc tiếp chỉ trên mặt Nguyễn Chỉ đều là vui mừng, nhảy cẫng giống như muốn nhào vào lòng tiểu hoàng đế. Như thế, ta mới rốt cuộc tin tưởng nàng thật lòng ái mộ tiểu hoàng đế. Nếu không sẽ không đối với việc phẩm cấp ta cao hơn nàng mà không làm gì.
Công công da mặt trắng nõn kia tuyên xong rồi vẫn chậm chạp không đi. Cho đến khi Nguyễn Dự kín đáo đưa cho hắn một thỏi bạc hắn mới cười mấy cái rồi rời đi, miệng còn nói:
“Ta còn phải chạy tới phủ Tra gia tuyên chỉ, hai vị chủ tử, tái kiến trong cung.”
Quả thật là bộ dáng nhận hối lộ từ xưa đến nay ~
Sau bữa trưa rãnh rỗi ta liền mang ghế con ngồi trong vườn ngắm hoa. Gió nổi lên, hoa rơi, cánh hoa bay lên mặt, cả vườn ngát hương. Ta nhắm mắt lại, nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau khi lấy được diệp kính trở lại thân nam nhi.
Ân, đến lúc đó phải mua khu vườn như thế này, trong vườn đủ loại hoa, hoa tường vi mẫu đơn hoặc hải đường. Tốt nhất trồng thêm mấy vườn đào. Sau đó sẽ tìm mấy mỹ nhân tới phục vụ, tiểu gia ta lúc ấy có thể quang minh chính đại trái ôm phải ấp.
Đúng rồi, còn phải xây một hồ nước ở trong vườn. Mùa xuân có thể mở tiệc ngắm hoa đối thơ, mùa hạ có thể thi đấu bikini. Mùa thu uống rượu ngắm trăng, khi đến mùa đông, thì bảo vệ cây trồng. Chậc chậc, cuộc sống như thế thật là sung sướng hơn cả thần tiên a!
“Muội muội, mơ mộng đẹp sao?” Bên tai một giọng nam vang lên, ta quay đầu lại phát hiện Nguyễn Dự không biết tới từ lúc nào, giờ phút này hắn đứng sau lưng ta. Trên mặt hắn mang theo ý cười nói:
“Là mơ thấy ngươi đội mũ phượng làm hoàng hậu?”
Hừ, vậy mà coi là mộng đẹp sao? Đó không phải biểu thị ta vẫn sẽ là nữ nhân sao! Mơ thấy ta khoác long bào ngồi ngắm ba nghìn mĩ nhân giai lệ ở hậu cung mới là mộng đẹp ~
Ta hạ mắt nói:
“Ta không có giấc mộng không thực tế như vậy, ta chỉ là mộng thấy một mỹ nhân mà thôi. . .”
Nguyễn Dự nghe vậy nhếch mày nói:
“Như thế nào lại không thực tế? Muội muội đã nghe qua câu mọi sự đều do con người làm ra?”
Đã từng nghe qua, nhưng là hãm cha, lão tử căn bản cũng không có tâm tư đó! Ta nhìn hắn nói:
“Ngươi nếu muốn để Nguyễn gia có hoàng hậu, vậy thì Nguyễn Chỉ phải hảo hảo cố gắng, có thể giúp được ta liền giúp!”
Nguyễn Dự nghe vậy cười nhạt không nói, ta cũng không để ý hắn nữa, chẳng qua là nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian dùng trà sau giờ ngọ. Một lát sau, hắn không nhịn được, chỉ nghe hắn nói:
“Không đến hai ngày nữa ngươi sẽ phải vào cung, ngươi có cần gì không?”
Vừa vặn, hắn hỏi đúng chỗ rồi. Ta nói:
“Tỳ nữ nơi này của ngươi ta không quen, có thể phiền ngươi đến Phù Dung các đưa hầu gái Nhã Ca của ta đến đây hay không?”
Nhã Ca a Nhã Ca, rất nhiều ngày chưa thấy ngươi, không biết vóc người ngươi có thay đổi không, mặt cũng có xinh đẹp hơn không.
“Điều này tất nhiên là được. Bất quá ta nhắc nhở muội muội trước, sau khi muội muội vào cung phải nhớ, ngươi bây giờ là người của Nguyễn phủ, nhất cử nhất động của ngươi ở bên ngoài cũng đại biểu cho Nguyễn phủ, cho nên bây giờ trước khi làm bất cứ chuyện gì muội muội đều phải suy nghĩ trước.”
Ta hạ mắt nói:
“Điều này đương nhiên, cám ơn ca ca nhắc nhở.”
Hắn nói nhiều như vậy, ý tứ không phải là muốn ta tận lực vì quyền lợi Nguyễn phủ sao. Quả nhiên thói quen thật không dễ dàng từ bỏ, có lẽ có ngày Nguyễn Dự có thể bị chính đầu lưỡi hắn cuốn mà chết.
Thấy ta đảm bảo, hắn mới hài lòng lui ra. Nói “Ta đi dẫn người đến cho muội muội.” trước khi đi.
Hắn mới vừa đi không lâu, chỉ thấy thiếp thân nô tài A Dư của Nguyễn Dự vội vàng chạy tới nói:
“Nhị tiểu thư, ngươi có nhìn thấy thiếu gia?”
“Nga, hắn mới vừa đi làm một chuyện vì ta, đại khái một hai canh giờ sau mới trở về. Ngươi tìm hắn gấp như vậy là có chuyện gì?”
Chỉ thấy hắn lau một trán đầy mồ hôi nói:
“Nhị tiểu thư a! Tình nhân của thiếu gia đã tìm tới cửa, nói là trong bụng có cốt nhục của thiếu gia. . .”
Chờ chút, tình nhân của Nguyễn Dự chẳng khác nào tiểu quan Yên Vũ lâu nam nhân với nam nhân mang thai?! Thiên a, chẳng lẽ thức ăn thiên nhiên cổ đại không bị ô nhiễm nên hắn ăn quá bổ?
Vội vàng kéo tay A Dư, ta nói:
“Mau dẫn ta đi, chuyện này ta sẽ xử lí.”
Mặt A Dư đột nhiên đỏ ửng, hắn nhìn ta nói:
“Nhị tiểu thư, khụ khụ, có thể buông tay trước hay không?” Nga nga, kích động quá liền quên mất, ở cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên, ta bây giờ là nữ nhân, phải có dáng vẻ nữ nhân.
Đi phía sau A Dư quẹo trái quẹo phải đến phòng khách, từ xa liền nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Nguyễn Chỉ đã sớm tới, đang ngồi phía trên, thấy ta mặt vui mừng, đứng dậy tới đón ta nói:
“Muội muội, ngươi xem phải làm sao bây giờ, này. . .Này cũng quá đáng thương.”
Ta mở to hai mắt, thấy một người mặt y phục nữ, giờ phút này đầu nàng chôn trên mặt bàn hức hức khóc. Thì ra là một tiểu quan. Chẳng qua là. . .Thân hình này không khỏi quá lớn, nhìn một chút, bắp đùi kia cũng lớn gấp đôi ta.
Ta tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn nói: (Sulli: Ở đây ta dùng từ “hắn” tại vì Xuân Tiêu nghĩ đây là tiểu quan)
“Ngươi đừng khóc, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Hắn vừa ngẩng đầu lên liền đem mặt cọ tới, vừa dùng tay áo ta lau nước mắt nước mũi vừa nói:
“Hắn. . .Ô ô, hắn nói ta có bầu là có thể tới nơi này, ô ô ô. . .”
Ta không có cách nào ngắt lời hắn. Bởi vì chỉ nhìn một hai giây ta đã thấy rõ, nhịn không được nước miếng phun đầy mặt hắn.
Omg hãm cha! Đây đến tột cùng là gương mặt gì a. Khuôn mặt thoa hai má phấn đỏ chót vô cùng ngọt ngào, trên đôi mắt tròn vo là lông mày thẳng vô cùng dầy lộ vẻ dương cương. Đây, đây chính là tiểu quan Đạt Sinh của Yên Vũ lâu?!
Nương a! Không nên để cho người ta shock như vậy! Đây quả thực là tình nhân của hắn sao!! Ta chỉ có thể ở trong lòng thầm nghĩ, khẩu vị của Nguyễn Dự quả nhiên đặc biệt. Lão bản Yên Vũ lâu sức chịu đựng cũng thật cao! So với Ngô mụ mụ quả là làm cho người ta kinh ngạc.
Ta nói:
“Trước tiên ngừng khóc, Đạt Sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Liền thấy hắn nức nở nói:
“Ta không phải là Đạt Sinh, ta là Phỉ Thúy. Hôm đó. . .Hôm đó ta ở trên giường cùng Nguyễn công tử, hắn nói đợi ta mang bầu. . .liền, liền tìm đến hắn, hài tử của hắn, hắn nói ta sinh ra hài tử tất nhiên. . .Tất nhiên tướng mạo bất phàm, nhưng là đến khi ta. . .ta thật vất vả có bầu, muốn cùng tướng công đến tìm công tử, tướng công lại nói ta không biết liêm sỉ đuổi ta ra khỏi nhà. Ô ô ô. . .Ta muốn tướng công. . .”
Tướng công? Nhi tử? Tướng mạo bất phàm? Ý là nàng là nữ nhân đã xuất giá, hơn nữa vô cùng thích tướng công, mà Nguyễn Dự lại muốn nàng sinh hạ hài tử? Đây, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra a. . .
A Dư bên kia vỗ đùi, ảo não nói:
“Lại như vậy. . .Đây đã là người thứ năm trong tháng này, vốn nghĩ lần này có thể rước thiếu nãi nãi vào cửa. . .”
Ân? Ta nói: “A Dư, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
A Dư nói “Hồi nhị tiểu thư, thiếu gia. . .Khụ khụ. . .Thiếu gia chỉ cần ở trên đường thấy. . .phụ nữ có chồng diện mạo phi thường tinh xảo, sẽ hướng người ta muốn hài tử. . .”
Diện mạo tinh xảo? Đúng vậy a, thực sự là kỳ quái một cách tinh xảo. Nguyễn Dự này đến tột cùng có sở thích biến thái đến mức nào! Phất phất tay, ta nói:
“Vậy mấy lần trước xử lí thế nào, hiện tại liền xử lí thế đấy.”
“Vâng” A Dư đáp một tiếng, rồi sau đó nói với người kia:
“Tiểu nương tử, ngươi theo ta lĩnh bạc rồi về nhà đi.”
Ta lười không nhìn nữa, vội vàng đến, vốn tưởng rằng có thể thấy nam nhân sinh em bé, kết quả lại chỉ là trò hề, còn chưa đi mấy bước, liền nghe Nguyễn Chỉ ở phía sau nói:
“Muội muội, ngươi theo ta về phòng xem ta mặc y phục nào thì đẹp nhất.” được, để ta làm cố vấn thời trang. . .
Ở trong phòng Nguyễn Chỉ giằng co hơn một canh giờ nàng mới chọn một chiếc váy dài hồng đào. Mệt mỏi nên ta muốn trở về ngủ trưa một giấc.
Chỉ thấy Nguyễn Dự đứng ở trong phòng ta, Nhã Ca ở bên cạnh hắn. Không tệ, làm việc có hiệu suất! Nhã Ca thấy ta, mạnh mẽ xông lại ôm ta nói:
“Cô nương, cô nương sao lại ở đây? Làm Nhã Ca lo lắng muốn chết.”
Nói xong, liền hai hàng lệ chảy. Bé ngoan. . .Mấy ngày không thấy Nhã Ca xinh ra rất nhiều, cả người tươi ngon mọng nước càng thêm hấp dẫn. Trấn an vỗ về lưng nàng, ta nói với Nguyễn Dự:
“Ca ca, lần này thật cám ơn ngươi.”
Nguyễn Dự khẽ nhíu mày nói:
“Không cần khách khí, bất quá tiểu nha đầu của ngươi thật thú vị, không bằng cho ta. . .”
“Cho ngươi cái gì!” Ta cắt đứt hắn, ánh mắt đề phòng nói:
“Nàng không sinh được hài tử kỳ quái đến tinh xảo cho ngươi!”
Hắn nghe vậy bật cười, sờ sờ mũi đi ra khỏi phòng.
“Nhã Ca, mấy ngày nay ngươi có phải chịu ủy khuất hay không?”
“Chưa từng, chẳng qua là rất nhớ cô nương, cô nương tại sao lại ở đây? Hàn vương gia đến lâu rất nhiều lần, lục lọi mọi ngóc ngách Phù Dung các cũng không thấy cô nương, chứng tỏ ngươi bị kẻ xấu bắt cóc. Nô tỳ lo lắng muốn chết, thật may là cô nương vô sự.”
Hàn vương, hắn tìm ta? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn lấy ta? Chẳng lẽ hắn thật sự coi trọng lão tử?
Ta nhìn Nhã Ca nói:
“Ta vốn là nhị tiểu thư Nguyễn phủ Nguyễn Y, chẳng qua là ca ca tìm thấy rồi mang về nhà thôi.”
Nghe vậy mắt nàng sáng lên, nói “Lưu lạc nhân gian. . .nhận tổ quy tông?”
Ta cũng biết rằng những gì nàng nghĩ chính là tình tiết trong truyện kể ở quán trà.
Không nhịn được nhìn nàng nói:
“Sau khi ta mất tích Ngô mụ mụ nói gì?”
Nhã Ca nhìn ta một cái, dè dặt nói:
“Ngô mụ mụ nói cô nương cùng dã nam nhân chạy trốn. Nàng không tìm thấy khế ước bán thân của cô nương. Nói cô nương đã sớm mưu tính trước.”
Là sớm có mưu tính a. Ta nói:
“Vậy Tần Duệ thì sao? Hắn có từng tới tìm ta?”
Nhã Ca ánh mắt buồn bã, nàng nói:
“Chưa từng, từ sau buổi sáng Tần công tử rời đi, liền chưa từng trở lại Phù Dung các.”
Nga, hành động này của Qua Tử huynh thật không giống bình thường, hắn không phải nên thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền [1], không phải nên lật tung Hoàng Thành tìm ta sao? Chẳng lẽ ta thật sự tự mình đa tình?
[1] Cùng trời cuối đất.
Lúc tiếp chỉ trên mặt Nguyễn Chỉ đều là vui mừng, nhảy cẫng giống như muốn nhào vào lòng tiểu hoàng đế. Như thế, ta mới rốt cuộc tin tưởng nàng thật lòng ái mộ tiểu hoàng đế. Nếu không sẽ không đối với việc phẩm cấp ta cao hơn nàng mà không làm gì.
Công công da mặt trắng nõn kia tuyên xong rồi vẫn chậm chạp không đi. Cho đến khi Nguyễn Dự kín đáo đưa cho hắn một thỏi bạc hắn mới cười mấy cái rồi rời đi, miệng còn nói:
“Ta còn phải chạy tới phủ Tra gia tuyên chỉ, hai vị chủ tử, tái kiến trong cung.”
Quả thật là bộ dáng nhận hối lộ từ xưa đến nay ~
Sau bữa trưa rãnh rỗi ta liền mang ghế con ngồi trong vườn ngắm hoa. Gió nổi lên, hoa rơi, cánh hoa bay lên mặt, cả vườn ngát hương. Ta nhắm mắt lại, nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau khi lấy được diệp kính trở lại thân nam nhi.
Ân, đến lúc đó phải mua khu vườn như thế này, trong vườn đủ loại hoa, hoa tường vi mẫu đơn hoặc hải đường. Tốt nhất trồng thêm mấy vườn đào. Sau đó sẽ tìm mấy mỹ nhân tới phục vụ, tiểu gia ta lúc ấy có thể quang minh chính đại trái ôm phải ấp.
Đúng rồi, còn phải xây một hồ nước ở trong vườn. Mùa xuân có thể mở tiệc ngắm hoa đối thơ, mùa hạ có thể thi đấu bikini. Mùa thu uống rượu ngắm trăng, khi đến mùa đông, thì bảo vệ cây trồng. Chậc chậc, cuộc sống như thế thật là sung sướng hơn cả thần tiên a!
“Muội muội, mơ mộng đẹp sao?” Bên tai một giọng nam vang lên, ta quay đầu lại phát hiện Nguyễn Dự không biết tới từ lúc nào, giờ phút này hắn đứng sau lưng ta. Trên mặt hắn mang theo ý cười nói:
“Là mơ thấy ngươi đội mũ phượng làm hoàng hậu?”
Hừ, vậy mà coi là mộng đẹp sao? Đó không phải biểu thị ta vẫn sẽ là nữ nhân sao! Mơ thấy ta khoác long bào ngồi ngắm ba nghìn mĩ nhân giai lệ ở hậu cung mới là mộng đẹp ~
Ta hạ mắt nói:
“Ta không có giấc mộng không thực tế như vậy, ta chỉ là mộng thấy một mỹ nhân mà thôi. . .”
Nguyễn Dự nghe vậy nhếch mày nói:
“Như thế nào lại không thực tế? Muội muội đã nghe qua câu mọi sự đều do con người làm ra?”
Đã từng nghe qua, nhưng là hãm cha, lão tử căn bản cũng không có tâm tư đó! Ta nhìn hắn nói:
“Ngươi nếu muốn để Nguyễn gia có hoàng hậu, vậy thì Nguyễn Chỉ phải hảo hảo cố gắng, có thể giúp được ta liền giúp!”
Nguyễn Dự nghe vậy cười nhạt không nói, ta cũng không để ý hắn nữa, chẳng qua là nhắm mắt lại hưởng thụ thời gian dùng trà sau giờ ngọ. Một lát sau, hắn không nhịn được, chỉ nghe hắn nói:
“Không đến hai ngày nữa ngươi sẽ phải vào cung, ngươi có cần gì không?”
Vừa vặn, hắn hỏi đúng chỗ rồi. Ta nói:
“Tỳ nữ nơi này của ngươi ta không quen, có thể phiền ngươi đến Phù Dung các đưa hầu gái Nhã Ca của ta đến đây hay không?”
Nhã Ca a Nhã Ca, rất nhiều ngày chưa thấy ngươi, không biết vóc người ngươi có thay đổi không, mặt cũng có xinh đẹp hơn không.
“Điều này tất nhiên là được. Bất quá ta nhắc nhở muội muội trước, sau khi muội muội vào cung phải nhớ, ngươi bây giờ là người của Nguyễn phủ, nhất cử nhất động của ngươi ở bên ngoài cũng đại biểu cho Nguyễn phủ, cho nên bây giờ trước khi làm bất cứ chuyện gì muội muội đều phải suy nghĩ trước.”
Ta hạ mắt nói:
“Điều này đương nhiên, cám ơn ca ca nhắc nhở.”
Hắn nói nhiều như vậy, ý tứ không phải là muốn ta tận lực vì quyền lợi Nguyễn phủ sao. Quả nhiên thói quen thật không dễ dàng từ bỏ, có lẽ có ngày Nguyễn Dự có thể bị chính đầu lưỡi hắn cuốn mà chết.
Thấy ta đảm bảo, hắn mới hài lòng lui ra. Nói “Ta đi dẫn người đến cho muội muội.” trước khi đi.
Hắn mới vừa đi không lâu, chỉ thấy thiếp thân nô tài A Dư của Nguyễn Dự vội vàng chạy tới nói:
“Nhị tiểu thư, ngươi có nhìn thấy thiếu gia?”
“Nga, hắn mới vừa đi làm một chuyện vì ta, đại khái một hai canh giờ sau mới trở về. Ngươi tìm hắn gấp như vậy là có chuyện gì?”
Chỉ thấy hắn lau một trán đầy mồ hôi nói:
“Nhị tiểu thư a! Tình nhân của thiếu gia đã tìm tới cửa, nói là trong bụng có cốt nhục của thiếu gia. . .”
Chờ chút, tình nhân của Nguyễn Dự chẳng khác nào tiểu quan Yên Vũ lâu nam nhân với nam nhân mang thai?! Thiên a, chẳng lẽ thức ăn thiên nhiên cổ đại không bị ô nhiễm nên hắn ăn quá bổ?
Vội vàng kéo tay A Dư, ta nói:
“Mau dẫn ta đi, chuyện này ta sẽ xử lí.”
Mặt A Dư đột nhiên đỏ ửng, hắn nhìn ta nói:
“Nhị tiểu thư, khụ khụ, có thể buông tay trước hay không?” Nga nga, kích động quá liền quên mất, ở cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên, ta bây giờ là nữ nhân, phải có dáng vẻ nữ nhân.
Đi phía sau A Dư quẹo trái quẹo phải đến phòng khách, từ xa liền nghe thấy tiếng khóc nức nở nghẹn ngào. Nguyễn Chỉ đã sớm tới, đang ngồi phía trên, thấy ta mặt vui mừng, đứng dậy tới đón ta nói:
“Muội muội, ngươi xem phải làm sao bây giờ, này. . .Này cũng quá đáng thương.”
Ta mở to hai mắt, thấy một người mặt y phục nữ, giờ phút này đầu nàng chôn trên mặt bàn hức hức khóc. Thì ra là một tiểu quan. Chẳng qua là. . .Thân hình này không khỏi quá lớn, nhìn một chút, bắp đùi kia cũng lớn gấp đôi ta.
Ta tiến lên vỗ nhẹ lưng hắn nói: (Sulli: Ở đây ta dùng từ “hắn” tại vì Xuân Tiêu nghĩ đây là tiểu quan)
“Ngươi đừng khóc, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?”
Hắn vừa ngẩng đầu lên liền đem mặt cọ tới, vừa dùng tay áo ta lau nước mắt nước mũi vừa nói:
“Hắn. . .Ô ô, hắn nói ta có bầu là có thể tới nơi này, ô ô ô. . .”
Ta không có cách nào ngắt lời hắn. Bởi vì chỉ nhìn một hai giây ta đã thấy rõ, nhịn không được nước miếng phun đầy mặt hắn.
Omg hãm cha! Đây đến tột cùng là gương mặt gì a. Khuôn mặt thoa hai má phấn đỏ chót vô cùng ngọt ngào, trên đôi mắt tròn vo là lông mày thẳng vô cùng dầy lộ vẻ dương cương. Đây, đây chính là tiểu quan Đạt Sinh của Yên Vũ lâu?!
Nương a! Không nên để cho người ta shock như vậy! Đây quả thực là tình nhân của hắn sao!! Ta chỉ có thể ở trong lòng thầm nghĩ, khẩu vị của Nguyễn Dự quả nhiên đặc biệt. Lão bản Yên Vũ lâu sức chịu đựng cũng thật cao! So với Ngô mụ mụ quả là làm cho người ta kinh ngạc.
Ta nói:
“Trước tiên ngừng khóc, Đạt Sinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Liền thấy hắn nức nở nói:
“Ta không phải là Đạt Sinh, ta là Phỉ Thúy. Hôm đó. . .Hôm đó ta ở trên giường cùng Nguyễn công tử, hắn nói đợi ta mang bầu. . .liền, liền tìm đến hắn, hài tử của hắn, hắn nói ta sinh ra hài tử tất nhiên. . .Tất nhiên tướng mạo bất phàm, nhưng là đến khi ta. . .ta thật vất vả có bầu, muốn cùng tướng công đến tìm công tử, tướng công lại nói ta không biết liêm sỉ đuổi ta ra khỏi nhà. Ô ô ô. . .Ta muốn tướng công. . .”
Tướng công? Nhi tử? Tướng mạo bất phàm? Ý là nàng là nữ nhân đã xuất giá, hơn nữa vô cùng thích tướng công, mà Nguyễn Dự lại muốn nàng sinh hạ hài tử? Đây, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra a. . .
A Dư bên kia vỗ đùi, ảo não nói:
“Lại như vậy. . .Đây đã là người thứ năm trong tháng này, vốn nghĩ lần này có thể rước thiếu nãi nãi vào cửa. . .”
Ân? Ta nói: “A Dư, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
A Dư nói “Hồi nhị tiểu thư, thiếu gia. . .Khụ khụ. . .Thiếu gia chỉ cần ở trên đường thấy. . .phụ nữ có chồng diện mạo phi thường tinh xảo, sẽ hướng người ta muốn hài tử. . .”
Diện mạo tinh xảo? Đúng vậy a, thực sự là kỳ quái một cách tinh xảo. Nguyễn Dự này đến tột cùng có sở thích biến thái đến mức nào! Phất phất tay, ta nói:
“Vậy mấy lần trước xử lí thế nào, hiện tại liền xử lí thế đấy.”
“Vâng” A Dư đáp một tiếng, rồi sau đó nói với người kia:
“Tiểu nương tử, ngươi theo ta lĩnh bạc rồi về nhà đi.”
Ta lười không nhìn nữa, vội vàng đến, vốn tưởng rằng có thể thấy nam nhân sinh em bé, kết quả lại chỉ là trò hề, còn chưa đi mấy bước, liền nghe Nguyễn Chỉ ở phía sau nói:
“Muội muội, ngươi theo ta về phòng xem ta mặc y phục nào thì đẹp nhất.” được, để ta làm cố vấn thời trang. . .
Ở trong phòng Nguyễn Chỉ giằng co hơn một canh giờ nàng mới chọn một chiếc váy dài hồng đào. Mệt mỏi nên ta muốn trở về ngủ trưa một giấc.
Chỉ thấy Nguyễn Dự đứng ở trong phòng ta, Nhã Ca ở bên cạnh hắn. Không tệ, làm việc có hiệu suất! Nhã Ca thấy ta, mạnh mẽ xông lại ôm ta nói:
“Cô nương, cô nương sao lại ở đây? Làm Nhã Ca lo lắng muốn chết.”
Nói xong, liền hai hàng lệ chảy. Bé ngoan. . .Mấy ngày không thấy Nhã Ca xinh ra rất nhiều, cả người tươi ngon mọng nước càng thêm hấp dẫn. Trấn an vỗ về lưng nàng, ta nói với Nguyễn Dự:
“Ca ca, lần này thật cám ơn ngươi.”
Nguyễn Dự khẽ nhíu mày nói:
“Không cần khách khí, bất quá tiểu nha đầu của ngươi thật thú vị, không bằng cho ta. . .”
“Cho ngươi cái gì!” Ta cắt đứt hắn, ánh mắt đề phòng nói:
“Nàng không sinh được hài tử kỳ quái đến tinh xảo cho ngươi!”
Hắn nghe vậy bật cười, sờ sờ mũi đi ra khỏi phòng.
“Nhã Ca, mấy ngày nay ngươi có phải chịu ủy khuất hay không?”
“Chưa từng, chẳng qua là rất nhớ cô nương, cô nương tại sao lại ở đây? Hàn vương gia đến lâu rất nhiều lần, lục lọi mọi ngóc ngách Phù Dung các cũng không thấy cô nương, chứng tỏ ngươi bị kẻ xấu bắt cóc. Nô tỳ lo lắng muốn chết, thật may là cô nương vô sự.”
Hàn vương, hắn tìm ta? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn lấy ta? Chẳng lẽ hắn thật sự coi trọng lão tử?
Ta nhìn Nhã Ca nói:
“Ta vốn là nhị tiểu thư Nguyễn phủ Nguyễn Y, chẳng qua là ca ca tìm thấy rồi mang về nhà thôi.”
Nghe vậy mắt nàng sáng lên, nói “Lưu lạc nhân gian. . .nhận tổ quy tông?”
Ta cũng biết rằng những gì nàng nghĩ chính là tình tiết trong truyện kể ở quán trà.
Không nhịn được nhìn nàng nói:
“Sau khi ta mất tích Ngô mụ mụ nói gì?”
Nhã Ca nhìn ta một cái, dè dặt nói:
“Ngô mụ mụ nói cô nương cùng dã nam nhân chạy trốn. Nàng không tìm thấy khế ước bán thân của cô nương. Nói cô nương đã sớm mưu tính trước.”
Là sớm có mưu tính a. Ta nói:
“Vậy Tần Duệ thì sao? Hắn có từng tới tìm ta?”
Nhã Ca ánh mắt buồn bã, nàng nói:
“Chưa từng, từ sau buổi sáng Tần công tử rời đi, liền chưa từng trở lại Phù Dung các.”
Nga, hành động này của Qua Tử huynh thật không giống bình thường, hắn không phải nên thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền [1], không phải nên lật tung Hoàng Thành tìm ta sao? Chẳng lẽ ta thật sự tự mình đa tình?
[1] Cùng trời cuối đất.
Tác giả :
Tiêu Bạch Luyện