Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 433: Xong rồi
Bởi vì Lý Đống không chào hỏi, trực thăng của Diệp Mặc không có cách nào dừng ở trong quân khu được, chỉ có thể hạ cánh xuống một chỗ khác xa. Tuy đã gọi một chiếc xe đi về hướng quân khu nhưng mấy người Diệp Mặc vừa đến cửa quân khu là đã bị người chặn lại.
Taxi bị chặn lại ở cửa doanh trại quân đội, trong lòng Diệp Mặc hiểu rõ. Hắn đương nhiên biết không có giấy chứng nhận thì taxi không vào được trọng địa quân khu. Nhưng cùng lúc đó thì Diệp Mặc đã biết Lý Đống không hề chuyển lời của hắn về. Tuy hắn không phải nhân vật to lớn gì nhưng Diệp Mặc tin cho dù là tư lệnh viên của quân khu cũng sẽ nể mặt hắn. Bây giờ hắn bị chặn ở cửa, rõ ràng Lý Đống không chuyển lời của hắn về, dụng ý này không nói cũng biết.
Diệp Mặc thầm cười nhạt. Tên Lý Đống này quả nhiên không phải rắn rỏi khí khái như vẻ bề ngoài. Hoặc là nói anh ta nhiều cơ mưu. Nhưng dùng cơ mưu với Diệp Mặc thì anh ta đúng là đồ mắt không tròng, đã nhìn lầm người rồi.
Sở dĩ Diệp Mặc để Lý Đống truyền lời về là vì hắn không muốn chuyện này làm to ra. Chuyện hắc ám này khắp nơi đều có, hắn không phải Chúa cứu thế, hơn nữa hắn cũng không muốn đi ngăn chặn hoàn toàn chuyện này, hắn biết điều này là không thể. Hắn đến chỉ là muốn cứu Lô Lâm ra, sau đó tiêu trừ hết lệnh truy nã của Quách Khởi và Phương Vĩ mà thôi.
Diệp Mặc xuống xe còn đỡ, Quách Khởi và Phương Vĩ vừa xuống xe đã lập tức bị quân sĩ ở cửa nhận ra. Chỉ là không chờ hai tên lính này giơ súng trong tay lên, Diệp Mặc đã đưa giấy xác thực ra. Hắn đến cứu người chứ không phải đến đại sát một trận. Phản ứng của những binh lính này rất bình thường, họ căn bản không biết nội tình, cho dù là họ biết họ cũng chỉ thi hành theo mệnh lệnh.
Dấu chạm nổi khá to xuất hiện trước mắt hai vệ binh, Huấn luyện viên của Phi Tuyết- đội quân mũi nhọn đặc chủng, mấy chữ này sáng tới suýt thì làm mù mắt hai tên bảo vệ này. Những tên binh sĩ bảo vệ này đều trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc, ai, giấy chứng nhận gì đến trước mắt đều có thể nhận ra. Huấn luyện viên của đội quân mũi nhọn đặc chủng Phi Tuyết chả khác nào Huấn luyện viên trưởng của đội quân mũi nhọn đặc chủng Hoa Hạ. Đây là quân hàm của cấp bậc Tướng, tuy không lĩnh quân nhưng vị trí lại bày ở chỗ đó.
-Mời thủ trưởng vào.
Hai tên lính liền chào một cái, họ không có chút nào hoài nghi về thân phận của Diệp Mặc. Đừng nói giấy chứng nhận này là thật, cho dù có là giả thì có ai dám làm giả ở quân khu?
…
-Sư phụ, người…
Phương Vĩ vốn cảm thấy lo lắng với sự tiến vào một cách quang minh chính đại của Diệp Mặc, lúc này thì càng thêm sửng sốt. Quách Khởi và anh ta giống nhau, không biết Diệp Mặc lai lịch thế nào mà lại là thủ trưởng.
Diệp Mặc mỉm cười, nói:
-Hai người chỉ cần đưa tôi đi tới đoàn đội của hai người, tôi đi nói thẳng với đoàn trưởng của hai người.
Cho dù vậy nhưng Diệp Mặc vẫn cảm ơn cái tên tuổi có chút giả này mà Hàn Tại Tân đưa cho hắn, nếu không hắn chỉ có thể động thủ. Diệp Mặc không muốn động thủ với những bảo vệ này nhưng hắn có ranh giới của hắn, nếu họ phạm đến mình thì hắn cũng sát phạt vô tình.
-Là Quách Khởi và Phương Vĩ…
Ba người Diệp Mặc vừa đi đến đoàn đội của chiến đội đặc chủng liền có người nhận ra hai người này, lập tức có binh lính quay về báo cáo, đã có người cầm súng vây lại.
-Là anh, huấn luyện viênDiệp… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Một tên sĩ quan hàm thiếu tá đang đi ra, đúng lúc thấy Diệp Mặc. Anh ta nói xong câu này liền vội vã chạy tới.
-Anh là Trần Hoành Triết.
Diệp Mặc thản nhiên nói. Hắn quen người này. Lúc đầu ở sa mạc, trong số người hắn cứu thì có Trần Hoành Triết. Anh ta là đồng đội của Lý Hồ, không biết sao lại đến quân khu Tương Vân, còn quân hàm thiếu tá nữa.
Dường như biết Diệp Mặc không khoái anh ta lắm, Trần Hoành Triết cười gượng nói:
-Vì quân khu Tương Vân thiếu người, tôi bị điều đến dẫn hai phân đội. Lần trước ơn cứu mạng của huấn luyện viên tôi vẫn chưa cảm ơn…
Diệp Mặc xua tay
-Quên đi, tôi đến tìm lãnh đạo của các anh, sao giờ không thấy ông ta?
Thấy Quách Khởi và Phương Vĩ đằng sau Diệp Mặc, Trần Hoành Triết liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Tuy lúc anh ta ở Phi Hồ cũng rất ích kỉ nhưng không có nghĩa là anh ta không có đầu óc.
Việc của Quách Khởi, anh ta thân là một phó huấn luyện viên của quân đoàn đặc chủng thứ bảy đương nhiên phải rõ. Chỉ là không ngờ Quách Khởi và Phương Vĩ lại quen Diệp Mặc, còn làm phiền hắn đại giá đến biên doanh. Cái này mà truyền đến Yến Kinh, tuyệt đối là một chuyện lớn.
Anh ta giống Lý Đống, đều là người hiểu rõ Diệp Mặc. Người khác không biết Diệp Mặc nhưng anh ta có thể không biết sao? Cho dù là Hàn Tại Tân nhờ Diệp Mặc làm chút chuyện cũng rất khó, đừng nói để hắn đích thân phải đi một chuyến. Điền Du chắc là xong đời rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Trần Hoành Triết.
-Mấy người muốn làm gì? Tạo phản à? Còn không mau giải tán.
Trần Hoành Triết quay đầu hét lên với mấy tên cầm súng xông lên.
Mấy binh lính này nếu không phải Diệp Mặc và Trần Hoành Triết đang nói chuyện với nhau, Quách Khởi và Phương Vĩ cũng đang ở một bên thì nói không chừng đã nổ súng từ lâu rồi. Bây giờ Trần Hoành Triết quát lớn bọn họ như vậy, họ liền biết việc này dường như có chút không đúng nhưng anh ta là huấn luyện viên, họ sao mà dám không nghe, liền nhao nhao giải tán.
-Huấn luyện viên, tôi đưa anh đi, đoàn trưởng Điền đang ở sân huấn luyện, vì huấn luyện viên Hứa Thạch đã đến đây nên đoàn trưởng Điền phải đi xem xét và kiểm tra tình hình huấn luyện của quân đoàn thứ bảy với đoàn trưởng Hứa Thạch.
Trần Hoành Triết trả lời rất cẩn thận.
Diệp Mặc gật đầu
-Được, bây giờ anh đưa tôi đi gặp người họ Điền đấy, loại người như anh ta cũng có thể leo đến chức đoàn trưởng xem ra cũng không đơn giản.
Diệp Mặc không phải là gà mờ, hắn đương nhiên hiểu Khâu Chí Phi dám động thủ với Lô Lâm ở trong quân doanh chắc chắc đằng sau có người chống đỡ. Nếu nói địa bàn của mình xảy ra loại chuyện này, tình hình chi tiết bên trong đến một đoàn trưởng của một đoàn cũng không biết thì người đoàn trưởng này có thể cho đi đớp cứt rồi. Nếu đoàn trưởng này biết, loại chuyện tồi tệ này còn xảy ra, vậy thì nguyên nhân duy nhất chính là tên đoàn trưởng này đang đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn.
Dường như nhìn ra sự khinh thường của Diệp Mặc, Trần Hoành Triết lại tự lo nói:
-Đoàn trưởng Điền tên Điền Du Năng, vợ của anh ta tên Khâu Bình, chắc là người của Khâu gia Yến Kinh. Nghe nói anh ta rất nhanh đã thăng một cấp.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn là với Khâu Bình có chút quan hệ với tên Khâu Chí Phi kia. Nhưng Trần Hoành Triết này có chút không đơn giản, tuy rất ích kỉ nhưng anh ta xem ra nhanh nhẹn hơn Lý Hồ nhiều. Chả trách anh ta thăng quan nhanh hơn Lý Hồ. Anh ta biết mình đến giúp Quách Khởi rất đơn giản nhưng thầm nhắc nhở mình lực lượng đằng sau Điền Du Năng, thể hiện tâm tư của anh ta rất tinh tế.
Trừ cái đó ra, anh ta trông có vẻ chỉ là nói một câu bình thường, vừa lấy lòng mình vừa không đắc tội Điền Du Năng.
Quách Khởi và Phương Vĩ lại ngây ra, cho dù họ có ngốc hơn nữa cũng biết lai lịch của Diệp Mặc không tầm thường. Trần Hoành Triết là người như thế nào mới được điều đến quân đoàn đặc chủng thứ bảy để làm phó huấn luyện viên. Loại người này còn kính nể Diệp Mặc, có thể thấy Diệp Mặc đúng là lai lịch không tầm thường. Quách Khởi càng có hi vọng Lô Lâm được cứu ra.
…
Sân huấn luyện của quân đoàn đặc chủng thứ bảy vô cùng to lớn. Tuy rất nhiều người nhìn Quách Khởi và Phương Vĩ đều rất kinh ngạc nhưng thấy Trần Hoành Triết ở phía trước cẩn thận dẫn đường, đều không tiến lên manh động.
Quách Khởi và Phương Vĩ vì việc lần này đã làm cho toàn quân nghe tiếng.
Một tràng vỗ tay truyền đến, hoá ra ở giữa có người biểu diễn đánh nhau, chắc là biểu diễn quá hay mới có tiếng vỗ tay truyền đến.
-Huấn luyện viên Trần, anh đã tới…
Một gã quan quân đi đến vừa nói một câu liền dừng lại, anh ta thấy Quách Khởi và Phương Vĩ đằng sau Trần Hoành Triết.
-Quách Khởi, Phương Vĩ… Các cậu lại dám nghênh ngang tiến vào quân khu, Dư Tường, cậu lập tức…
Một người đàn ông mập mạp khoảng bốn mươi tuổi khác vừa quay đầu lại đã thấy hai người Quách Khởi và Phương Vĩ liền giận dữ. Nhưng ông ta và vị quan quân vừa rồi giống nhau, chỉ nói một nửa đã dừng lại.
Không phải anh ta thấy Diệp Mặc, anh ta không quen Diệp Mặc mà là anh ta thấy đoàn trưởng Lý, đoàn trưởng Lý Thiên Tài. Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta ngừng tức giận. Nguyên nhân chủ yếu là đoàn trưởng không đi xe mà đi đường nhỏ đến, hai cảnh vệ đằng sau đều không theo đến. Đối tượng mà đoàn trưởng Lý chạy đến không ngờ lại là người trẻ tuổi đứng cùng Quách Khởi, dường như Trần Hoành Triết cũng đứng cạnh người trẻ tuổi này.
Người đàn ông trung niên mập mạp này đương nhiên chính là đoàn trưởng Điền Du Năng của quân đoàn đặc chủng quân khu Tương Vân. Ông ta tuy năng lực không giỏi, có thể leo đến vị trí này đều là nhờ vào người bên nhà vợ ông ta. Một người dựa vào đoán ý qua lời nói và sắc mặt có dựa vào quan hệ bám váy đàn bà leo đến cấp thượng tá sao mà không nhìn ra sự không đơn giản của Diệp Mặc chứ? Lúc này Quách Khởi và Phương Vĩ đã đứng bên cạnh người trẻ tuổi đó, có thể thấy quan hệ của họ cũng không bình thường.
Đừng nói đoàn trưởng Lý chạy đến trước mặt Diệp Mặc, cho dù là Trần Hoành Triết cũng cúi đầu khom lưng với Diệp Mặc, ông ta đã cảm thấy không được bình thường rồi. Trần Hoành Triết cho dù đứng trước mặt ông ta cũng sẽ không dùng thái độ này.
Nhưng càng làm cho Điền Du Năng kinh ngạc tới rơi cằm là đoàn trưởng Lý lại cố ý chạy đến trước mặt người trẻ tuổi này cúi chào, làm suýt thì ông ta ngã nằm phẳng trên mặt đất.
Điền Du Năng dụi dụi mắt, ông ta suýt thì tưởng mắt mình có vấn đề, có thể khiến cho đoàn trưởng Lý cúi chào người này là như thế nào? Cho dù là tư lệnh viên đoàn trưởng Lý cũng chỉ cần hành lễ quân đội là được, hơn nữa vẻ mặt cũng không kính cẩn như bây giờ.
Bản năng của Điền Du Năng cảm giác được sự không tốt, ông ta dung túng cho trước khi cho Khâu Chí Phi động thủ với Lô Lâm và động thủ với Quách Khởi, ông ta đã điều tra tư liệu mấy người này. Đều là người không có bất kì kẻ giật dây nào? Tại sao chuyện này vừa xong, Quách Khởi đã gọi kẻ đứng sau đến? Có thể khẳng định người trẻ tuổi kia và Quách Khởi quan hệ khá sâu, chỉ cần xem họ luôn đi cùng nhau là biết.
Lý Thiên Tài là người như thế nào, Điền Du Năng quá rõ. Nhân tài nồng cốt của Lý gia, anh ta tuy là một đoàn trưởng nhưng cho dù so sánh với thủ trưởng cao cấp hơn thường cũng sẽ không kênh kiệu với anh ta.
Nhưng hiện tại đoàn trưởng Lý lại cung kính người trẻ tuổi kia như thế mà biểu hiện của hắn dường như rất bình thản, hắn rốt cục lai lịch như thế nào? Nếu hắn đến điều tra việc của Lô Lâm, vậy thì… Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh sau lưng Điền Du Năng trực tiếp ướt đẫm áo sơ mi. Đây đâu còn là nếu nữa? Chỉ cần nhìn quan hệ của hắn và Quách Khởi, chắc chắn hắn đến điều tra chuyện của Lô Lâm.
Tại sao đại nhân vật đến Trần Hoành Triết đều biết, Điền Du Năng lại không quen. Lúc này Điền Du Năng chỉ muốn ói máu, suy nghĩ duy nhất trong đầu là, lần này xong rồi.
Taxi bị chặn lại ở cửa doanh trại quân đội, trong lòng Diệp Mặc hiểu rõ. Hắn đương nhiên biết không có giấy chứng nhận thì taxi không vào được trọng địa quân khu. Nhưng cùng lúc đó thì Diệp Mặc đã biết Lý Đống không hề chuyển lời của hắn về. Tuy hắn không phải nhân vật to lớn gì nhưng Diệp Mặc tin cho dù là tư lệnh viên của quân khu cũng sẽ nể mặt hắn. Bây giờ hắn bị chặn ở cửa, rõ ràng Lý Đống không chuyển lời của hắn về, dụng ý này không nói cũng biết.
Diệp Mặc thầm cười nhạt. Tên Lý Đống này quả nhiên không phải rắn rỏi khí khái như vẻ bề ngoài. Hoặc là nói anh ta nhiều cơ mưu. Nhưng dùng cơ mưu với Diệp Mặc thì anh ta đúng là đồ mắt không tròng, đã nhìn lầm người rồi.
Sở dĩ Diệp Mặc để Lý Đống truyền lời về là vì hắn không muốn chuyện này làm to ra. Chuyện hắc ám này khắp nơi đều có, hắn không phải Chúa cứu thế, hơn nữa hắn cũng không muốn đi ngăn chặn hoàn toàn chuyện này, hắn biết điều này là không thể. Hắn đến chỉ là muốn cứu Lô Lâm ra, sau đó tiêu trừ hết lệnh truy nã của Quách Khởi và Phương Vĩ mà thôi.
Diệp Mặc xuống xe còn đỡ, Quách Khởi và Phương Vĩ vừa xuống xe đã lập tức bị quân sĩ ở cửa nhận ra. Chỉ là không chờ hai tên lính này giơ súng trong tay lên, Diệp Mặc đã đưa giấy xác thực ra. Hắn đến cứu người chứ không phải đến đại sát một trận. Phản ứng của những binh lính này rất bình thường, họ căn bản không biết nội tình, cho dù là họ biết họ cũng chỉ thi hành theo mệnh lệnh.
Dấu chạm nổi khá to xuất hiện trước mắt hai vệ binh, Huấn luyện viên của Phi Tuyết- đội quân mũi nhọn đặc chủng, mấy chữ này sáng tới suýt thì làm mù mắt hai tên bảo vệ này. Những tên binh sĩ bảo vệ này đều trải qua cuộc huấn luyện nghiêm khắc, ai, giấy chứng nhận gì đến trước mắt đều có thể nhận ra. Huấn luyện viên của đội quân mũi nhọn đặc chủng Phi Tuyết chả khác nào Huấn luyện viên trưởng của đội quân mũi nhọn đặc chủng Hoa Hạ. Đây là quân hàm của cấp bậc Tướng, tuy không lĩnh quân nhưng vị trí lại bày ở chỗ đó.
-Mời thủ trưởng vào.
Hai tên lính liền chào một cái, họ không có chút nào hoài nghi về thân phận của Diệp Mặc. Đừng nói giấy chứng nhận này là thật, cho dù có là giả thì có ai dám làm giả ở quân khu?
…
-Sư phụ, người…
Phương Vĩ vốn cảm thấy lo lắng với sự tiến vào một cách quang minh chính đại của Diệp Mặc, lúc này thì càng thêm sửng sốt. Quách Khởi và anh ta giống nhau, không biết Diệp Mặc lai lịch thế nào mà lại là thủ trưởng.
Diệp Mặc mỉm cười, nói:
-Hai người chỉ cần đưa tôi đi tới đoàn đội của hai người, tôi đi nói thẳng với đoàn trưởng của hai người.
Cho dù vậy nhưng Diệp Mặc vẫn cảm ơn cái tên tuổi có chút giả này mà Hàn Tại Tân đưa cho hắn, nếu không hắn chỉ có thể động thủ. Diệp Mặc không muốn động thủ với những bảo vệ này nhưng hắn có ranh giới của hắn, nếu họ phạm đến mình thì hắn cũng sát phạt vô tình.
-Là Quách Khởi và Phương Vĩ…
Ba người Diệp Mặc vừa đi đến đoàn đội của chiến đội đặc chủng liền có người nhận ra hai người này, lập tức có binh lính quay về báo cáo, đã có người cầm súng vây lại.
-Là anh, huấn luyện viênDiệp… Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Một tên sĩ quan hàm thiếu tá đang đi ra, đúng lúc thấy Diệp Mặc. Anh ta nói xong câu này liền vội vã chạy tới.
-Anh là Trần Hoành Triết.
Diệp Mặc thản nhiên nói. Hắn quen người này. Lúc đầu ở sa mạc, trong số người hắn cứu thì có Trần Hoành Triết. Anh ta là đồng đội của Lý Hồ, không biết sao lại đến quân khu Tương Vân, còn quân hàm thiếu tá nữa.
Dường như biết Diệp Mặc không khoái anh ta lắm, Trần Hoành Triết cười gượng nói:
-Vì quân khu Tương Vân thiếu người, tôi bị điều đến dẫn hai phân đội. Lần trước ơn cứu mạng của huấn luyện viên tôi vẫn chưa cảm ơn…
Diệp Mặc xua tay
-Quên đi, tôi đến tìm lãnh đạo của các anh, sao giờ không thấy ông ta?
Thấy Quách Khởi và Phương Vĩ đằng sau Diệp Mặc, Trần Hoành Triết liền hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Tuy lúc anh ta ở Phi Hồ cũng rất ích kỉ nhưng không có nghĩa là anh ta không có đầu óc.
Việc của Quách Khởi, anh ta thân là một phó huấn luyện viên của quân đoàn đặc chủng thứ bảy đương nhiên phải rõ. Chỉ là không ngờ Quách Khởi và Phương Vĩ lại quen Diệp Mặc, còn làm phiền hắn đại giá đến biên doanh. Cái này mà truyền đến Yến Kinh, tuyệt đối là một chuyện lớn.
Anh ta giống Lý Đống, đều là người hiểu rõ Diệp Mặc. Người khác không biết Diệp Mặc nhưng anh ta có thể không biết sao? Cho dù là Hàn Tại Tân nhờ Diệp Mặc làm chút chuyện cũng rất khó, đừng nói để hắn đích thân phải đi một chuyến. Điền Du chắc là xong đời rồi, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu của Trần Hoành Triết.
-Mấy người muốn làm gì? Tạo phản à? Còn không mau giải tán.
Trần Hoành Triết quay đầu hét lên với mấy tên cầm súng xông lên.
Mấy binh lính này nếu không phải Diệp Mặc và Trần Hoành Triết đang nói chuyện với nhau, Quách Khởi và Phương Vĩ cũng đang ở một bên thì nói không chừng đã nổ súng từ lâu rồi. Bây giờ Trần Hoành Triết quát lớn bọn họ như vậy, họ liền biết việc này dường như có chút không đúng nhưng anh ta là huấn luyện viên, họ sao mà dám không nghe, liền nhao nhao giải tán.
-Huấn luyện viên, tôi đưa anh đi, đoàn trưởng Điền đang ở sân huấn luyện, vì huấn luyện viên Hứa Thạch đã đến đây nên đoàn trưởng Điền phải đi xem xét và kiểm tra tình hình huấn luyện của quân đoàn thứ bảy với đoàn trưởng Hứa Thạch.
Trần Hoành Triết trả lời rất cẩn thận.
Diệp Mặc gật đầu
-Được, bây giờ anh đưa tôi đi gặp người họ Điền đấy, loại người như anh ta cũng có thể leo đến chức đoàn trưởng xem ra cũng không đơn giản.
Diệp Mặc không phải là gà mờ, hắn đương nhiên hiểu Khâu Chí Phi dám động thủ với Lô Lâm ở trong quân doanh chắc chắc đằng sau có người chống đỡ. Nếu nói địa bàn của mình xảy ra loại chuyện này, tình hình chi tiết bên trong đến một đoàn trưởng của một đoàn cũng không biết thì người đoàn trưởng này có thể cho đi đớp cứt rồi. Nếu đoàn trưởng này biết, loại chuyện tồi tệ này còn xảy ra, vậy thì nguyên nhân duy nhất chính là tên đoàn trưởng này đang đổi trắng thay đen, phải trái lẫn lộn.
Dường như nhìn ra sự khinh thường của Diệp Mặc, Trần Hoành Triết lại tự lo nói:
-Đoàn trưởng Điền tên Điền Du Năng, vợ của anh ta tên Khâu Bình, chắc là người của Khâu gia Yến Kinh. Nghe nói anh ta rất nhanh đã thăng một cấp.
Diệp Mặc lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, chắc chắn là với Khâu Bình có chút quan hệ với tên Khâu Chí Phi kia. Nhưng Trần Hoành Triết này có chút không đơn giản, tuy rất ích kỉ nhưng anh ta xem ra nhanh nhẹn hơn Lý Hồ nhiều. Chả trách anh ta thăng quan nhanh hơn Lý Hồ. Anh ta biết mình đến giúp Quách Khởi rất đơn giản nhưng thầm nhắc nhở mình lực lượng đằng sau Điền Du Năng, thể hiện tâm tư của anh ta rất tinh tế.
Trừ cái đó ra, anh ta trông có vẻ chỉ là nói một câu bình thường, vừa lấy lòng mình vừa không đắc tội Điền Du Năng.
Quách Khởi và Phương Vĩ lại ngây ra, cho dù họ có ngốc hơn nữa cũng biết lai lịch của Diệp Mặc không tầm thường. Trần Hoành Triết là người như thế nào mới được điều đến quân đoàn đặc chủng thứ bảy để làm phó huấn luyện viên. Loại người này còn kính nể Diệp Mặc, có thể thấy Diệp Mặc đúng là lai lịch không tầm thường. Quách Khởi càng có hi vọng Lô Lâm được cứu ra.
…
Sân huấn luyện của quân đoàn đặc chủng thứ bảy vô cùng to lớn. Tuy rất nhiều người nhìn Quách Khởi và Phương Vĩ đều rất kinh ngạc nhưng thấy Trần Hoành Triết ở phía trước cẩn thận dẫn đường, đều không tiến lên manh động.
Quách Khởi và Phương Vĩ vì việc lần này đã làm cho toàn quân nghe tiếng.
Một tràng vỗ tay truyền đến, hoá ra ở giữa có người biểu diễn đánh nhau, chắc là biểu diễn quá hay mới có tiếng vỗ tay truyền đến.
-Huấn luyện viên Trần, anh đã tới…
Một gã quan quân đi đến vừa nói một câu liền dừng lại, anh ta thấy Quách Khởi và Phương Vĩ đằng sau Trần Hoành Triết.
-Quách Khởi, Phương Vĩ… Các cậu lại dám nghênh ngang tiến vào quân khu, Dư Tường, cậu lập tức…
Một người đàn ông mập mạp khoảng bốn mươi tuổi khác vừa quay đầu lại đã thấy hai người Quách Khởi và Phương Vĩ liền giận dữ. Nhưng ông ta và vị quan quân vừa rồi giống nhau, chỉ nói một nửa đã dừng lại.
Không phải anh ta thấy Diệp Mặc, anh ta không quen Diệp Mặc mà là anh ta thấy đoàn trưởng Lý, đoàn trưởng Lý Thiên Tài. Đương nhiên đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta ngừng tức giận. Nguyên nhân chủ yếu là đoàn trưởng không đi xe mà đi đường nhỏ đến, hai cảnh vệ đằng sau đều không theo đến. Đối tượng mà đoàn trưởng Lý chạy đến không ngờ lại là người trẻ tuổi đứng cùng Quách Khởi, dường như Trần Hoành Triết cũng đứng cạnh người trẻ tuổi này.
Người đàn ông trung niên mập mạp này đương nhiên chính là đoàn trưởng Điền Du Năng của quân đoàn đặc chủng quân khu Tương Vân. Ông ta tuy năng lực không giỏi, có thể leo đến vị trí này đều là nhờ vào người bên nhà vợ ông ta. Một người dựa vào đoán ý qua lời nói và sắc mặt có dựa vào quan hệ bám váy đàn bà leo đến cấp thượng tá sao mà không nhìn ra sự không đơn giản của Diệp Mặc chứ? Lúc này Quách Khởi và Phương Vĩ đã đứng bên cạnh người trẻ tuổi đó, có thể thấy quan hệ của họ cũng không bình thường.
Đừng nói đoàn trưởng Lý chạy đến trước mặt Diệp Mặc, cho dù là Trần Hoành Triết cũng cúi đầu khom lưng với Diệp Mặc, ông ta đã cảm thấy không được bình thường rồi. Trần Hoành Triết cho dù đứng trước mặt ông ta cũng sẽ không dùng thái độ này.
Nhưng càng làm cho Điền Du Năng kinh ngạc tới rơi cằm là đoàn trưởng Lý lại cố ý chạy đến trước mặt người trẻ tuổi này cúi chào, làm suýt thì ông ta ngã nằm phẳng trên mặt đất.
Điền Du Năng dụi dụi mắt, ông ta suýt thì tưởng mắt mình có vấn đề, có thể khiến cho đoàn trưởng Lý cúi chào người này là như thế nào? Cho dù là tư lệnh viên đoàn trưởng Lý cũng chỉ cần hành lễ quân đội là được, hơn nữa vẻ mặt cũng không kính cẩn như bây giờ.
Bản năng của Điền Du Năng cảm giác được sự không tốt, ông ta dung túng cho trước khi cho Khâu Chí Phi động thủ với Lô Lâm và động thủ với Quách Khởi, ông ta đã điều tra tư liệu mấy người này. Đều là người không có bất kì kẻ giật dây nào? Tại sao chuyện này vừa xong, Quách Khởi đã gọi kẻ đứng sau đến? Có thể khẳng định người trẻ tuổi kia và Quách Khởi quan hệ khá sâu, chỉ cần xem họ luôn đi cùng nhau là biết.
Lý Thiên Tài là người như thế nào, Điền Du Năng quá rõ. Nhân tài nồng cốt của Lý gia, anh ta tuy là một đoàn trưởng nhưng cho dù so sánh với thủ trưởng cao cấp hơn thường cũng sẽ không kênh kiệu với anh ta.
Nhưng hiện tại đoàn trưởng Lý lại cung kính người trẻ tuổi kia như thế mà biểu hiện của hắn dường như rất bình thản, hắn rốt cục lai lịch như thế nào? Nếu hắn đến điều tra việc của Lô Lâm, vậy thì… Nghĩ đến đây mồ hôi lạnh sau lưng Điền Du Năng trực tiếp ướt đẫm áo sơ mi. Đây đâu còn là nếu nữa? Chỉ cần nhìn quan hệ của hắn và Quách Khởi, chắc chắn hắn đến điều tra chuyện của Lô Lâm.
Tại sao đại nhân vật đến Trần Hoành Triết đều biết, Điền Du Năng lại không quen. Lúc này Điền Du Năng chỉ muốn ói máu, suy nghĩ duy nhất trong đầu là, lần này xong rồi.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ