Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 302: Cô gái nửa đêm bắt quỷ
Diệp Mặc quay lại phòng trọ, lập tức bắt đầu vận khí chữa thương. Cô gái phòng bên cạnh tên Lạc Huyên làm gì, Diệp Mặc không hề biết, nhưng cô gái này đến lại cho Diệp Mặc cảm giác rất lo lắng. Hắn bắt buộc phải nhanh chóng hồi phục thực lực, hắn có một loại dự cảm, cô gái này nhất định không phải 1mình, nói không chừng cô ta còn có đồng bọn, cô ta đến đây, nói không chừng là vì một việc gì đó
Vài cái đại chu thiên, mười mấy cái tiểu chu thiên bắt đầu vận hành, Diệp Mặc mở mắt ra, hắn cảm thấy vết thương của hắn tốt lên nhiều rồi. Diệp Mặc gật gật đầu, rất hài lòng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã bắt đầu tối rồi.
Âm thanh phòng bên cạnh mở cửa, Diệp Mặc thần thức quét qua, liền biết được cô gái tên Lạc Huyên kia đã về. Diệp Mặc rất hiếu kỳ với lý lịch của cô ta, thần thức của hắn trực tiếp lướt qua phòng ở của Lạc Huyên.
Dựa vào tu vi của hắn hiện nay, Lạc Huyên muốn phát hiện thần thức của hắn có chút khó. Một khi hắn thăng cấp đến luyện khí trung kỳ, thì những võ giả cấp bình thường rất khó phát hiện ra thần thức của hắn.
Diệp Mặc rất nhanh liền ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện Lạc Huyên không ngờ là 1 đạo cô, lúc cô mở hòm ra, trong đó không ngờ chỉ có mấy bộ trang phục đạo cô.
Đầu năm nay sao lại lắm đạo cô như vậy? Đến trong thành phố cũng có đạo cô? Tuy nhiên Diệp Mặc càng có thể khẳng định Lạc Huyên là đệ tử của môn phái nào đó, rất có khả năng là một ẩn môn.
Diệp Mặc càng trở nên cẩn thận hơn, một khi Lạc Huyên này là đệ tử của ẩn môn, mình ở đây thật quá nguy hiểm? Nhưng bây giờ đổi chỗ ở, Diệp Mặc lại có chút không nỡ, hắn thật không dễ dàng gì mới tìm được nơi này, hơn nữa ở đây rất phù hợp cho hắn tu luyện và luyện đan.
Suy nghĩ rất lâu, Diệp Mặc xác định cô gái Lạc Huyên này đến đây không phải vì hắn, mà cô đến đây nhất định là vì việc khác. Còn một tuần nữa, vết thương của hắn có thể hồi phục, đến lúc đó có việc gì hắn cũng có thể lập tức chạy trốn.
Trong lúc Lạc Huyên dọn dẹp đồ, Diệp Mặc lại phát hiện một chồng sách lớn, xem ra Lạc Huyền này vẫn còn đang học tại trường đại học Thuần An. Thần thức của Diệp Mặc nhìn chằm chằm Lạc Huyên, hắn phát hiện sau khi Lạc Huyên thu dọn đồ đạc xong, cầm mấy bộ quần áo đi vào nhà tắm. Xem ra là đi tắm rồi. Thần thức của Diệp Mặc không tiếp tục đi vào, Diệp Mặc không có hứng thú đi nhìn lén một cô bé tắm rửa. Text được lấy tại Truyện FULL
Diệp Mặc thu hồi thần thức. Bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Mấy giờ sau, Diệp Mặc lại nghe thấy những tiếng động "tùng tùng" từ trên lầu vọng xuống. Hắn đứng lên. Thần thức lướt qua trên người Lac Huyên phòng bên.
Quả nhiên Lạc Huyên cũng nghe thấy tiếng "tùng tùng" truyền đến. Cô không bình tĩnh như Diệp Mặc, mà bỗng đứng lên, xem ra cô cũng đang tĩnh tu.
Diệp Mặc lại phát hiện sắc mặt của cô ta hơi tái mét, có thể thấy mặc dù cô đã tu luyện đến hoàng cấp trung kỳ, nhưng đối mặt với chuyện chưa xác định như thế này, vẫn có chút sợ hãi.
Diệp Mặc âm thầm buồn cười, đạo cô hòa thượng không phải đều chuyên bắt quỷ đấy sao, nghe thấy tiếng "tùng tùng" còn sợ hãi. Diệp Mặc thấy cô đi đến bên cạnh ban công, đoán rằng cô đi đóng lại cửa sổ.
Nhưng ngoài sự dự đoán của Diệp Mặc chính là, Lạc Huyền lại bám víu ban công, từ đó leo lên lầu chín. Cô ta muốn làm gì? Tuy nhiên Diệp Mặc lại có chút khâm phục lá gan của nàng, một người đêm hôm khuya khoắt cũng dám đi lầu chín nhà ma bắt ma, cô bé này làm đạo cô thật đúng là phí một nhân tài.
-Rốt cuộc là ai ở trong này giả thần giả quỷ? Đứng ra cho tôi.
Lạc Huyên rút từ bên hông ra một thanh trường kiếm, đứng ở trên ban công lầu chín quát lớn.
Thần thức của Diệp Mặc lập tức đi theo cô, hắn cũng muốn xem xem âm thanh "tùng tùng" kia rốt cuộc là ai, là người hay là ma, tuy nhiên khả năng là người không lớn, bởi vì tối qua thần thức của Diệp Mặc không hề phát hiện thấy bất cứ cái gì.
Lầu chín yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng vang gì, âm thanh "tùng tung" kia cũng biến mất cùng lúc khi Lạc Huyên leo lên.
Lạc Huyên cầm trường kiếm đi đến phòng khách, Diệp Mặc chỉ cần dùng thần thức kiểm tra sắc mặt của cô ta một chút liền biết cô đang rất căng thẳng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhìn thấy trường kiếm của Lạc Huyên vẫn chưa có dấu hiệu gì rút ra, mà thân thê của cô lại nhanh chóng lùi lại mấy bước. Rất nhanh liền lại lùi đến trước ban công, lại vẫn không ngừng dừng lại. Giống như bị thứ gì đó vây hãm.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, là vật gì chẳng lẽ thần trí của mình nhìn không thấy? Diệp Mặc lập tức biết nội thương của hắn ảnh hưởng tới cường độ thần thức, nghĩ đến đây Diệp Mặc liền ngưng luyện thần thức quét qua. Tuy rằng phạm vi thu nhỏ lại rất nhiều, nhưng Diệp Mặc quả nhiên phát hiện một bóng đen thản nhiên lao vào Lạc Huyên.
Có âm hồn thật sao? Điều này làm sao có thể chứ? Nếu đây là âm hồn, vậy so với cái ở Thần Long Giá kia còn lợi hại hơn nhiều.
Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền biết thứ đó công kích sẽ không tổn hại đến Lạc Huyên quá lớn, nhiều nhất chỉ là khiến trong lòng Lạc Huyên càng thêm sợ hãi mà thôi.
Quả nhiên Lạc Huyên từ ban công lầu chín leo xuống, lúc Diệp Mặc đang suy nghĩ không biết có nên giúp cô ta một tay, cô ta đã leo xuống lầu tám, xông thẳng vào phòng của mình. Thân thủ vẫn còn rất mạnh mẽ, xem ra khinh công của cô ta cũng không tệ lắm.
Cái bóng kia không hề theo xuống, mà biến mất trên lầu chín, lúc Diệp Mặc muốn lục lọi một lần nữa, lại không có cách nào tìm thấy. Diệp Mặc cũng không vội, chỉ cân vết thương của hắn khỏi rồi, thần thức của hắn chỉ cần quét qua, bất luận vật gì đều sẽ không thể trốn được.
Thần thức của Diệp Mặc quay lại quan sát Lạc Huyên, thấy cô ngồi trong phòng của mình có chút tái nhợt, tuy nhiên cô cầm ra một cái bình ngọc, không biết lấy ra mặt viên đan dược gì, sắc mặt của cô bắt đầu trở lại bình thường.
Sau đó, Diệp Mặc phát hiện cô lấy ra một thanh kiếm gỗ treo trên cửa ra vào của căn phòng, sau đó bắt đầu ngồi xuống khôi phục.
Tuy rằng cô bé này tu vi chỉ có hoàng cấp trung kỳ, nhưng là lá gan của cô quả thật không nhỏ. Cũng dám đêm hôm khuya khoắt tiến vào lầu chín xem xét, thật có bản lĩnh. Chỉ là khiến Diệp Mặc kỳ quái nhất là, tại sao cô nhìn thấy quỷ vật đó, Diệp Mặc tuyệt đối không tin cô bé này cũng có thần thức.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng ngày thứ hai Diệp Mặc vừa mới dậy, rửa mặt xong, đã có người gõ cửa. Trong lòng Diệp Mặc có chút sửng sốt, hắn ở đây đã gần hai tuần rồi, đừng nói là gõ cửa, người nào rảnh rỗi cũng không có bất cứ ai đến. Vậy đây là ai đến gõ cửa? Thần thức của Diệp Mặc quét qua, lập tức phát hiện Lạc Huyên đứng ở ngoài cửa.
Diệp Mặc mở cửa, thử đánh giá Lạc Huyên một chút, khí sắc của cô coi như cũng không tệ, chỉ là vì chuyện của tối qua, vẫn có chút mệt mỏi.
Dường như phát hiện Diệp Mặc không có chuyện gì, trong mắt của Lạc Huyên cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn Diệp Mặc đứng che ở cửa nói:
-Chúng ta là hàng xóm, hơn nữa chủ nhà cũng bảo anh chiếu cố tôi một chút, lẽ nào không thể cho tôi vào ngồi một lát sao?
Diệp Mặc cũng không rõ cô có ý gì, tuy nhiên người ta đã nói như vậy, cũng chỉ đành mở cửa nói:
-Vậy thì mời cô vào ngồi chơi.
Lạc Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng Diệp Mặc thầm than, cô bé này quả nhiên rất đẹp, chẳng trách Ngô Chấn Tuấn nhìn thấy lại ngây ra như ngỗng. Nghĩ đến Khinh Tuyết, trong mắt Diệp Mặc lại lóe lên vẻ ảm đạm, hắn thật sự không còn muốn nghĩ đến cô nữa, nhưng đôi khi lại vô tình nhớ đến. Diệp Mặc lại nghĩ đến Lạc Ảnh, bây giờ không biết cô có khỏe không. Có lẽ đợi đến khi hắn luyện khí tầng 4 là có thể đứng trên phi kiếm đi tìm kiếm khắp nơi.
Dường như nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt Diệp Mặc, Lạc Huyên trong mắt cũng tỏ ra kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thường. Cô ngồi xuống, tùy ý nhìn qua phòng Diệp Mặc một chút, sau đó lên tiếng:
-Tôi tên là Lạc Huyên, đang đi học, chúng ta bây giờ là hàng xóm, tôi vẫn không biết anh tên là gì?
-Tôi gọi là Mạc Ảnh, là người thất nghiệp, có lẽ một thời gian nữa tôi sẽ đi tìm việc.
Diệp Mặc vừa nói đến thất nghiệp, liền nhìn thấy vẻ kỳ quái trong mắt Lạc Uyên, trong lòng rất không thoải mái, lập tức giải thích thêm.
-Tôi vốn dĩ là muốn đi tìm việc chỉ là không phải bây giờ.
Dường như nhìn ra cách nghĩ của Diệp Mặc, Lạc Huyên cũng không đả kích Diệp Mặc, rõ ràng cô cho rằng mình đã hoàn toàn biết Diệp Mặc là người như thế nào. Nói trắng ra, chính là hết ăn lại nằm, hơn nữa còn thích ra ngoài chơi gái. Cô thản nhiên cười, không có hứng thú nói chuyện linh tinh với Diệp Mặc, mà là trực tiếp nói:
-Tôi nghe nói nơi này không phải sạch sẽ gì, anh ở đây lâu chưa?
Đến dò hỏi tin tức, Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, lập tức hiểu mục đích của Lạc Huyên đến đây, tuy nhiên hắn cũng không có tin gì để nói, lâp tức nói:
-Tôi ở đây cũng không bao lâu, vẫn chưa đến một tháng.
Diệp Mặc không xác định được cô gái này có phải đến để điều tra hắn không, hắn nói thời gian không chắc chắn. Cô gái này xem ra có chút khôn khéo, nói không chừng cô ta nhìn thời gian mình vào đây ở có thể đoán ra sự việc xảy ra 2 tuần trước.
Tuy nhiên Diệp Mặc hiển nhiên là đa nghi rồi, Lạc Huyên lại lập tức hỏi:
-Thời gian anh sống ở đây, có phát hiện thấy gì không, hoặc là có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?
Diệp Mặc ngây ngô lắc đầu nói:
-Cái này thì tôi không biết, mỗi ngày tôi đều nằm là ngủ, đâu có quản được nhiều như vậy.
-Chẳng lẽ anh chưa nghe nói đây là nhà ma sao? Nghe nói ngôi nhà này có mấy người chết nên mới không bán đi được, cũng không cho thuê được.
Lạc Huyên dường như bất mãn nói với Diệp Mặc, cô lập tức lấy nhà ma ra để dọa người.
Diệp Mặc duỗi lưng một cái, không sao cả nói:
-Tôi vừa nghèo vừa lười, ngay cả ma quỷ cũng sẽ không đến tìm tôi. Hơn nữa, thầy giáo từ nhỏ đã dạy tôi không được mê tín, tôi là một sinh viên chưa tốt nghiệp còn biết, cô vào đại học rồi không ngờ lại mê tín như vậy, tôi nói cho cô biết, nước chúng ta bồi dưỡng một sinh viên không phải là dễ, sau này cô đừng có mê tín như vậy.
-Anh...
Lạc Huyên tức giận đứng lên, tuy nhiên rất nhanh liền nguôi giận. Cô nhìn Diệp Mặc cười nói:
-Tối qua anh bợ đỡ tên công tử kia, sau này anh sẽ không nghèo nữa, mặc dù anh không mê tín, tuy nhiên, phong tục tập quán của nước ta đều có nói đến quỷ thần, cái chuôi kiếm gỗ này anh hãy treo ở trong phòng ngủ đi, có lẽ sẽ tốt cho anh.
Diệp Mặc cau mày, tại sao cảm thấy cô bé này có chút không đúng, mình đối xử với cô ta cũng không phải tốt đẹp gì, cô ta lại lấy kiếm gỗ ra, đây là ý gì?
Vài cái đại chu thiên, mười mấy cái tiểu chu thiên bắt đầu vận hành, Diệp Mặc mở mắt ra, hắn cảm thấy vết thương của hắn tốt lên nhiều rồi. Diệp Mặc gật gật đầu, rất hài lòng đứng lên, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã bắt đầu tối rồi.
Âm thanh phòng bên cạnh mở cửa, Diệp Mặc thần thức quét qua, liền biết được cô gái tên Lạc Huyên kia đã về. Diệp Mặc rất hiếu kỳ với lý lịch của cô ta, thần thức của hắn trực tiếp lướt qua phòng ở của Lạc Huyên.
Dựa vào tu vi của hắn hiện nay, Lạc Huyên muốn phát hiện thần thức của hắn có chút khó. Một khi hắn thăng cấp đến luyện khí trung kỳ, thì những võ giả cấp bình thường rất khó phát hiện ra thần thức của hắn.
Diệp Mặc rất nhanh liền ngây ngẩn cả người, hắn phát hiện Lạc Huyên không ngờ là 1 đạo cô, lúc cô mở hòm ra, trong đó không ngờ chỉ có mấy bộ trang phục đạo cô.
Đầu năm nay sao lại lắm đạo cô như vậy? Đến trong thành phố cũng có đạo cô? Tuy nhiên Diệp Mặc càng có thể khẳng định Lạc Huyên là đệ tử của môn phái nào đó, rất có khả năng là một ẩn môn.
Diệp Mặc càng trở nên cẩn thận hơn, một khi Lạc Huyên này là đệ tử của ẩn môn, mình ở đây thật quá nguy hiểm? Nhưng bây giờ đổi chỗ ở, Diệp Mặc lại có chút không nỡ, hắn thật không dễ dàng gì mới tìm được nơi này, hơn nữa ở đây rất phù hợp cho hắn tu luyện và luyện đan.
Suy nghĩ rất lâu, Diệp Mặc xác định cô gái Lạc Huyên này đến đây không phải vì hắn, mà cô đến đây nhất định là vì việc khác. Còn một tuần nữa, vết thương của hắn có thể hồi phục, đến lúc đó có việc gì hắn cũng có thể lập tức chạy trốn.
Trong lúc Lạc Huyên dọn dẹp đồ, Diệp Mặc lại phát hiện một chồng sách lớn, xem ra Lạc Huyền này vẫn còn đang học tại trường đại học Thuần An. Thần thức của Diệp Mặc nhìn chằm chằm Lạc Huyên, hắn phát hiện sau khi Lạc Huyên thu dọn đồ đạc xong, cầm mấy bộ quần áo đi vào nhà tắm. Xem ra là đi tắm rồi. Thần thức của Diệp Mặc không tiếp tục đi vào, Diệp Mặc không có hứng thú đi nhìn lén một cô bé tắm rửa. Text được lấy tại Truyện FULL
Diệp Mặc thu hồi thần thức. Bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Mấy giờ sau, Diệp Mặc lại nghe thấy những tiếng động "tùng tùng" từ trên lầu vọng xuống. Hắn đứng lên. Thần thức lướt qua trên người Lac Huyên phòng bên.
Quả nhiên Lạc Huyên cũng nghe thấy tiếng "tùng tùng" truyền đến. Cô không bình tĩnh như Diệp Mặc, mà bỗng đứng lên, xem ra cô cũng đang tĩnh tu.
Diệp Mặc lại phát hiện sắc mặt của cô ta hơi tái mét, có thể thấy mặc dù cô đã tu luyện đến hoàng cấp trung kỳ, nhưng đối mặt với chuyện chưa xác định như thế này, vẫn có chút sợ hãi.
Diệp Mặc âm thầm buồn cười, đạo cô hòa thượng không phải đều chuyên bắt quỷ đấy sao, nghe thấy tiếng "tùng tùng" còn sợ hãi. Diệp Mặc thấy cô đi đến bên cạnh ban công, đoán rằng cô đi đóng lại cửa sổ.
Nhưng ngoài sự dự đoán của Diệp Mặc chính là, Lạc Huyền lại bám víu ban công, từ đó leo lên lầu chín. Cô ta muốn làm gì? Tuy nhiên Diệp Mặc lại có chút khâm phục lá gan của nàng, một người đêm hôm khuya khoắt cũng dám đi lầu chín nhà ma bắt ma, cô bé này làm đạo cô thật đúng là phí một nhân tài.
-Rốt cuộc là ai ở trong này giả thần giả quỷ? Đứng ra cho tôi.
Lạc Huyên rút từ bên hông ra một thanh trường kiếm, đứng ở trên ban công lầu chín quát lớn.
Thần thức của Diệp Mặc lập tức đi theo cô, hắn cũng muốn xem xem âm thanh "tùng tùng" kia rốt cuộc là ai, là người hay là ma, tuy nhiên khả năng là người không lớn, bởi vì tối qua thần thức của Diệp Mặc không hề phát hiện thấy bất cứ cái gì.
Lầu chín yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng vang gì, âm thanh "tùng tung" kia cũng biến mất cùng lúc khi Lạc Huyên leo lên.
Lạc Huyên cầm trường kiếm đi đến phòng khách, Diệp Mặc chỉ cần dùng thần thức kiểm tra sắc mặt của cô ta một chút liền biết cô đang rất căng thẳng.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhìn thấy trường kiếm của Lạc Huyên vẫn chưa có dấu hiệu gì rút ra, mà thân thê của cô lại nhanh chóng lùi lại mấy bước. Rất nhanh liền lại lùi đến trước ban công, lại vẫn không ngừng dừng lại. Giống như bị thứ gì đó vây hãm.
Diệp Mặc trong lòng cả kinh, là vật gì chẳng lẽ thần trí của mình nhìn không thấy? Diệp Mặc lập tức biết nội thương của hắn ảnh hưởng tới cường độ thần thức, nghĩ đến đây Diệp Mặc liền ngưng luyện thần thức quét qua. Tuy rằng phạm vi thu nhỏ lại rất nhiều, nhưng Diệp Mặc quả nhiên phát hiện một bóng đen thản nhiên lao vào Lạc Huyên.
Có âm hồn thật sao? Điều này làm sao có thể chứ? Nếu đây là âm hồn, vậy so với cái ở Thần Long Giá kia còn lợi hại hơn nhiều.
Tuy nhiên Diệp Mặc rất nhanh liền biết thứ đó công kích sẽ không tổn hại đến Lạc Huyên quá lớn, nhiều nhất chỉ là khiến trong lòng Lạc Huyên càng thêm sợ hãi mà thôi.
Quả nhiên Lạc Huyên từ ban công lầu chín leo xuống, lúc Diệp Mặc đang suy nghĩ không biết có nên giúp cô ta một tay, cô ta đã leo xuống lầu tám, xông thẳng vào phòng của mình. Thân thủ vẫn còn rất mạnh mẽ, xem ra khinh công của cô ta cũng không tệ lắm.
Cái bóng kia không hề theo xuống, mà biến mất trên lầu chín, lúc Diệp Mặc muốn lục lọi một lần nữa, lại không có cách nào tìm thấy. Diệp Mặc cũng không vội, chỉ cân vết thương của hắn khỏi rồi, thần thức của hắn chỉ cần quét qua, bất luận vật gì đều sẽ không thể trốn được.
Thần thức của Diệp Mặc quay lại quan sát Lạc Huyên, thấy cô ngồi trong phòng của mình có chút tái nhợt, tuy nhiên cô cầm ra một cái bình ngọc, không biết lấy ra mặt viên đan dược gì, sắc mặt của cô bắt đầu trở lại bình thường.
Sau đó, Diệp Mặc phát hiện cô lấy ra một thanh kiếm gỗ treo trên cửa ra vào của căn phòng, sau đó bắt đầu ngồi xuống khôi phục.
Tuy rằng cô bé này tu vi chỉ có hoàng cấp trung kỳ, nhưng là lá gan của cô quả thật không nhỏ. Cũng dám đêm hôm khuya khoắt tiến vào lầu chín xem xét, thật có bản lĩnh. Chỉ là khiến Diệp Mặc kỳ quái nhất là, tại sao cô nhìn thấy quỷ vật đó, Diệp Mặc tuyệt đối không tin cô bé này cũng có thần thức.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng ngày thứ hai Diệp Mặc vừa mới dậy, rửa mặt xong, đã có người gõ cửa. Trong lòng Diệp Mặc có chút sửng sốt, hắn ở đây đã gần hai tuần rồi, đừng nói là gõ cửa, người nào rảnh rỗi cũng không có bất cứ ai đến. Vậy đây là ai đến gõ cửa? Thần thức của Diệp Mặc quét qua, lập tức phát hiện Lạc Huyên đứng ở ngoài cửa.
Diệp Mặc mở cửa, thử đánh giá Lạc Huyên một chút, khí sắc của cô coi như cũng không tệ, chỉ là vì chuyện của tối qua, vẫn có chút mệt mỏi.
Dường như phát hiện Diệp Mặc không có chuyện gì, trong mắt của Lạc Huyên cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn Diệp Mặc đứng che ở cửa nói:
-Chúng ta là hàng xóm, hơn nữa chủ nhà cũng bảo anh chiếu cố tôi một chút, lẽ nào không thể cho tôi vào ngồi một lát sao?
Diệp Mặc cũng không rõ cô có ý gì, tuy nhiên người ta đã nói như vậy, cũng chỉ đành mở cửa nói:
-Vậy thì mời cô vào ngồi chơi.
Lạc Huyên khẽ mỉm cười, trong lòng Diệp Mặc thầm than, cô bé này quả nhiên rất đẹp, chẳng trách Ngô Chấn Tuấn nhìn thấy lại ngây ra như ngỗng. Nghĩ đến Khinh Tuyết, trong mắt Diệp Mặc lại lóe lên vẻ ảm đạm, hắn thật sự không còn muốn nghĩ đến cô nữa, nhưng đôi khi lại vô tình nhớ đến. Diệp Mặc lại nghĩ đến Lạc Ảnh, bây giờ không biết cô có khỏe không. Có lẽ đợi đến khi hắn luyện khí tầng 4 là có thể đứng trên phi kiếm đi tìm kiếm khắp nơi.
Dường như nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt Diệp Mặc, Lạc Huyên trong mắt cũng tỏ ra kinh ngạc, tuy nhiên rất nhanh liền khôi phục vẻ bình thường. Cô ngồi xuống, tùy ý nhìn qua phòng Diệp Mặc một chút, sau đó lên tiếng:
-Tôi tên là Lạc Huyên, đang đi học, chúng ta bây giờ là hàng xóm, tôi vẫn không biết anh tên là gì?
-Tôi gọi là Mạc Ảnh, là người thất nghiệp, có lẽ một thời gian nữa tôi sẽ đi tìm việc.
Diệp Mặc vừa nói đến thất nghiệp, liền nhìn thấy vẻ kỳ quái trong mắt Lạc Uyên, trong lòng rất không thoải mái, lập tức giải thích thêm.
-Tôi vốn dĩ là muốn đi tìm việc chỉ là không phải bây giờ.
Dường như nhìn ra cách nghĩ của Diệp Mặc, Lạc Huyên cũng không đả kích Diệp Mặc, rõ ràng cô cho rằng mình đã hoàn toàn biết Diệp Mặc là người như thế nào. Nói trắng ra, chính là hết ăn lại nằm, hơn nữa còn thích ra ngoài chơi gái. Cô thản nhiên cười, không có hứng thú nói chuyện linh tinh với Diệp Mặc, mà là trực tiếp nói:
-Tôi nghe nói nơi này không phải sạch sẽ gì, anh ở đây lâu chưa?
Đến dò hỏi tin tức, Diệp Mặc cười nhạt một tiếng, lập tức hiểu mục đích của Lạc Huyên đến đây, tuy nhiên hắn cũng không có tin gì để nói, lâp tức nói:
-Tôi ở đây cũng không bao lâu, vẫn chưa đến một tháng.
Diệp Mặc không xác định được cô gái này có phải đến để điều tra hắn không, hắn nói thời gian không chắc chắn. Cô gái này xem ra có chút khôn khéo, nói không chừng cô ta nhìn thời gian mình vào đây ở có thể đoán ra sự việc xảy ra 2 tuần trước.
Tuy nhiên Diệp Mặc hiển nhiên là đa nghi rồi, Lạc Huyên lại lập tức hỏi:
-Thời gian anh sống ở đây, có phát hiện thấy gì không, hoặc là có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?
Diệp Mặc ngây ngô lắc đầu nói:
-Cái này thì tôi không biết, mỗi ngày tôi đều nằm là ngủ, đâu có quản được nhiều như vậy.
-Chẳng lẽ anh chưa nghe nói đây là nhà ma sao? Nghe nói ngôi nhà này có mấy người chết nên mới không bán đi được, cũng không cho thuê được.
Lạc Huyên dường như bất mãn nói với Diệp Mặc, cô lập tức lấy nhà ma ra để dọa người.
Diệp Mặc duỗi lưng một cái, không sao cả nói:
-Tôi vừa nghèo vừa lười, ngay cả ma quỷ cũng sẽ không đến tìm tôi. Hơn nữa, thầy giáo từ nhỏ đã dạy tôi không được mê tín, tôi là một sinh viên chưa tốt nghiệp còn biết, cô vào đại học rồi không ngờ lại mê tín như vậy, tôi nói cho cô biết, nước chúng ta bồi dưỡng một sinh viên không phải là dễ, sau này cô đừng có mê tín như vậy.
-Anh...
Lạc Huyên tức giận đứng lên, tuy nhiên rất nhanh liền nguôi giận. Cô nhìn Diệp Mặc cười nói:
-Tối qua anh bợ đỡ tên công tử kia, sau này anh sẽ không nghèo nữa, mặc dù anh không mê tín, tuy nhiên, phong tục tập quán của nước ta đều có nói đến quỷ thần, cái chuôi kiếm gỗ này anh hãy treo ở trong phòng ngủ đi, có lẽ sẽ tốt cho anh.
Diệp Mặc cau mày, tại sao cảm thấy cô bé này có chút không đúng, mình đối xử với cô ta cũng không phải tốt đẹp gì, cô ta lại lấy kiếm gỗ ra, đây là ý gì?
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ