Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Chương 13: Không phải tên lừa đảo
Nghe xong lời của Diệp Mặc, ánh mắt ông lão ánh lên một tia sáng, tuy ông biết Diệp Mặc là một người có bản lĩnh, nhưng lúc hắn nói sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho ông, ông vẫn có chút không tin, vả lại người này vừa mở miệng là nói đến tiền, chẳng có chút y đức nào cả.
Trong y học nếu đã nắm chắc 70% thì có nghĩa là cơ hội đã rất lớn, nhưng người này lại nói đã nắm chắc 70% sẽ chữa khỏi cho ông, nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá, điều đó khiến cho sự tin tưởng ban đầu của ông lão đối với Diệp Mặc một lần nữa có chút buông lỏng, nhưng nghĩ lại nếu như mình không chữa trị, thì chỉ còn sống được vài tháng mà thôi, để cho hắn chữa trị, nếu chữa không khỏi, thì cũng chỉ mất một ít tiền.
Nhưng muốn lừa tiền của ông cũng đâu phải dễ, nghĩ đến đây ông lão nói:
- Anh nói bây giờ anh chưa chắc sẽ trị khỏi hoàn toàn cho tôi, vậy thì đến khi nào thì anh nắm chắc đây?
- Ba năm.
Diệp Mặc cười thản nhiên nói.
Diệp Mặc nghĩ đợi đến khi "Ngân Tâm thảo" của mình đến khi thu hoạch, thì sự tu luyện của mình không thể lên cao thêm nữa, luyện khí tầng ba chắc cũng được rồi, tuy hắn không hiểu được ý trong câu hỏi của ông lão, nhưng hắn biết ông ta có chút hoài nghi mình, nhưng không sao, dù gì thì tiền cũng chỉ kiếm lần này thôi.
Hắn không ngốc đến nổi đem chuyện của mình kể cho người khác, dù hắn không kiếm tiền thì cũng không tiết lộ chuyện của mình. Chỗ này là nơi nào, Diệp Mặc đã biết rất rõ ràng, nếu để người khác biết hắn có phép thuật, thậm chí đến khoa học ở chỗ này cũng không thể giải thích, hắn nhất định sẽ không gặp chuyện gì tốt lành cả.
Với thực lực của hắn thì chuyện trốn đi cũng khó, sự lớn mạnh của lực lượng chính phủ hắn biết rất rõ. Cho nên hắn chỉ còn cách kiếm tiền một cách lén lút, tuyệt nhiên không thể quang minh chính đại mà tỏ rõ thực lực của mình, để tránh mình bị đem đi giải phẫu như lũ chuột bạch.
- Vậy thì trị ngọn, nhưng anh cần bao nhiêu tiền, chúng tôi không có mang theo, đợi khi anh trị khỏi, tôi sẽ bảo người chuyển khoản cho, hoặc là anh đi với chúng tôi để lấy tiền.
Ông lão cũng có chút hứng khởi nói, ông ta đã xác định tên bác sĩ này là một tên lừa đảo, bởi vì hắn ta nói hiện giờ chưa thể chữa khỏi, mà phải đến ba năm sau, nói như thế ai mà tin cho được.
Sỡ dĩ còn muốn Diệp Mặc thử xem, là bởi vì cây ngân châm lúc nãy đã khiến ông tỉnh lại, điều đó khiến cho ông có ý muốn thử hắn. Vả lại ông cũng muốn biết tên bác sĩ này sẽ chuẩn bị lừa gạt như thế nào. Hắn ta làm việc cho Lợi Khang, chẳng trốn đi đâu được.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Không có tiền thì tôi không làm gì được, tôi trị bệnh là muốn kiếm tiền. Và tôi cần tiền ngay bây giờ, còn về việc chuyển khoản hay đi với các người, tôi không có hứng thú.
Diệp Mặc cự tuyệt ngay lời của ông lão, không có thực lực, thì hắn sẽ không phơi bày ra đâu, sự nham hiểm của lòng người, hắn đã được thấy từ lâu rồi, có thể nói ngoài sư phụ Lạc Ảnh ra, thì hắn sẽ không tin bất cứ ai, vả lại hắn cũng không tin trên người cô gái này không có tiền, người có tiền như cô ta, làm sao đến một tấm card cũng không có chứ.
Sắc mặt ông lão liền trở nên khó coi, sao lại có tên bác sĩ như vậy chứ, không cần biết hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không, nhưng làm gì có loại người chưa chữa bệnh mà đòi tiền công chứ, đây không phải là chuyện y đức kém, mà hoàn toàn không có y đức.
- Ông nội, nghe nói các bác sĩ bây giờ đều như thế, không có tiền thì không muốn chữa bệnh, ông đừng nổi giận nữa.
Cô gái tên Tịnh Nhi vì ông nội chuyển nguy thành an, trong lòng thoải mái đôi chút, ngược lại đang khuyên ông nội của mình.
- Trị ngọn anh cần bao nhiêu tiền?
Cô gái tên Tình Nhi không phải kẻ ngốc, tuy cô ta nhìn thấy Diệp Mặc có một chút bản lĩnh, nhưng người này hình như hơi khoác lác, nhưng đối mặt với một người duy nhất có khả năng trị khỏi bệnh cho ông nội, cô không muốn bỏ qua.
- Hai trăm nghìn
Diệp Mặc nhìn cách ăn mặc của người con gái đoán chừng cũng có hai trăm nghìn, nên hắn muốn hai trăm nghìn đối với cô mà nói có lẽ rất dễ dàng.
Thiếu nữ này có chút khó xử, tất cả tiền của cô ta cộng lại chỉ có năm mươi nghìn, mà hắn lại đòi đến hai trăm nghìn. Chẳng lẽ hắn nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người mình nên mới đòi giá thế? Nhưng quần áo trên người đâu phải do cô mua, mà cô cũng mua không nổi, là do bà cô đã tặng.
- Tôi chỉ có năm mươi nghìn, tất cả đều ở đây, mật mã là 880521.
Nói xong cô ta lấy ra một cái card duy nhất trên người đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm lấy, nhìn cô ta một cái, nghĩ cô ta thật nhỏ mọn, một viên hộ tâm đơn cũng đáng giá hơn năm mươi nghìn rồi, nhưng năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn, đối với việc kiếm tiền chịu thiệt thòi thì hắn không quan tâm, có năm mươi nghìn thì tạm thời cũng không cần lo nghĩ chuyện tiền nữa.
Cầm lấy card rồi thì hắn cũng không nhiều lời, mở hộp thuốc lấy ra một viên thuốc màu đen đen đưa cho ông lão và nói:
- Ông hãy uống viên hộ tâm đơn này trước, tôi sẽ châm cho ông sau.
- Đây là thuốc gì? Hộ tâm đơn à? Sao khó coi thế, anh không phải là giang hồ lang trung chứ? Đây là bệnh viện Lợi Khang đấy.
Cô gái tên Tịnh Nhi cản lấy tay Diệp Mặc, có chút lo lắng.
- Nếu cô không muốn chữa trị nữa, thì tôi sẽ trả card lại cho cô.
Diệp Mặc nói với vẻ không vui.
Ông lão nhìn vào mắt của Diệp Mặc, xua tay nói:
- Tình Nhi, cháu tránh ra đi, đưa thuốc đây ông uống.
Ông lão cầm lấy viên thuốc, không nói lời nào nuốt vào trong, nhẹ nhàng thở ra, không phải ông sợ chết, nhưng nếu ông có thể sống thêm 3 năm nữa, thì có rất nhiều việc ông có thể sắp xếp ổn thỏa, nhưng nếu ông ra đi đột ngột, thì gia đình có thể sẽ vì thế mà náo loạn, thậm chí sụp đổ, đây là điều ông không muốn nhìn thấy.
Cho nên dù chắc rằng Diệp Mặc là tên lừa đảo, nhưng chỉ cần 10% hy vọng thì ông cũng phải thử.
Nhìn ông ta uống xong thuốc, Diệp Mặc gật gật đầu, bảo ông ta nằm xuống, bắt đầu châm.
Tình Nhi vốn hoài nghi hắn ta, bởi vì hắn lấy ra một viên thuốc màu đen đen thì càng nghi ngờ, nhưng khi cô thấy tốc độ châm kim của Diệp Mặc và vẻ mặt tươi tỉnh hơn của ông, cô lại bắt đầu kì vọng ở Diệp Mặc.
Tuy chưa từng được thấy châm cứu trị liệu của Trung y bao giờ, nhưng cô cũng nhìn thấy qua trên ti vi, châm cứu trị liệu thông thường, tuyệt đối không thể mây bay nước chảy như Diệp Mặc, mà sự nhanh nhẹn của tên bác sĩ này đến độ gần như chỉ thấy bóng tay, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho niềm tin của cô dâng lên.
Đến sau cùng, sự nghi ngờ của cô đối với Diệp Mặc gần như biến mất, bởi vì trên trán Diệp Mặc đã thấm đẫm mồ hôi.
Đột nhiên cô ta trở nên căng thẳng, bởi vì cô nhìn thấy trên gương mặt ông có vẻ đau đớn, đang lúc cô ta muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên Diệp Mặc lôi ông lão trở ngược mình, chưởng một cái vào lưng ông ta.
"Phụt" một tiếng, ông lão phun ra một đống nhầy nhụa vừa đen vừa nồng.
Diệp Mặc thở phào nói với cô ta:
- Ông của cô đã khỏi rồi, trong 3 năm sẽ không bị gì đâu, bây giờ để y tá vào dọn dẹp, tôi phải đi đây.
Nói xong không đợi cô ta kịp trả lời, hắn vác hòm thuốc trên vai quay lưng đi, đợi khi Tình Nhi định thần lại định đuổi theo, thì Diệp Mặc đã biến mất rồi.
- Ông nội…
Cô gái tên Tình Nhi chạy trở lại phòng cấp cứu, cô lo lắng gọi, cô nghĩ Diệp Mặc là loại người lừa gạt xong thì đi, thậm chí có thể không phải là người trong bệnh viện Lợi Khang. Lúc vừa vào đây, y tá nói hắn không phải là bác sĩ Thôi, lúc này cô mới nghĩ ra, nhưng bây giờ không kịp nữa.
Ông lão đã hồi phục, cầm lấy cái khăn lau miệng, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, nhìn cô ta rồi nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Tên bác sĩ này không phải kẻ lừa đảo, ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều, không mệt mỏi như ngày xưa nữa. Thật không ngờ lại có vị thần y như thế, lát nữa cháu hãy đi hỏi y tá, vị bác sĩ ấy tên gì, loại người này nên quen biết một chút.
Trong y học nếu đã nắm chắc 70% thì có nghĩa là cơ hội đã rất lớn, nhưng người này lại nói đã nắm chắc 70% sẽ chữa khỏi cho ông, nói nghe có vẻ nhẹ nhàng quá, điều đó khiến cho sự tin tưởng ban đầu của ông lão đối với Diệp Mặc một lần nữa có chút buông lỏng, nhưng nghĩ lại nếu như mình không chữa trị, thì chỉ còn sống được vài tháng mà thôi, để cho hắn chữa trị, nếu chữa không khỏi, thì cũng chỉ mất một ít tiền.
Nhưng muốn lừa tiền của ông cũng đâu phải dễ, nghĩ đến đây ông lão nói:
- Anh nói bây giờ anh chưa chắc sẽ trị khỏi hoàn toàn cho tôi, vậy thì đến khi nào thì anh nắm chắc đây?
- Ba năm.
Diệp Mặc cười thản nhiên nói.
Diệp Mặc nghĩ đợi đến khi "Ngân Tâm thảo" của mình đến khi thu hoạch, thì sự tu luyện của mình không thể lên cao thêm nữa, luyện khí tầng ba chắc cũng được rồi, tuy hắn không hiểu được ý trong câu hỏi của ông lão, nhưng hắn biết ông ta có chút hoài nghi mình, nhưng không sao, dù gì thì tiền cũng chỉ kiếm lần này thôi.
Hắn không ngốc đến nổi đem chuyện của mình kể cho người khác, dù hắn không kiếm tiền thì cũng không tiết lộ chuyện của mình. Chỗ này là nơi nào, Diệp Mặc đã biết rất rõ ràng, nếu để người khác biết hắn có phép thuật, thậm chí đến khoa học ở chỗ này cũng không thể giải thích, hắn nhất định sẽ không gặp chuyện gì tốt lành cả.
Với thực lực của hắn thì chuyện trốn đi cũng khó, sự lớn mạnh của lực lượng chính phủ hắn biết rất rõ. Cho nên hắn chỉ còn cách kiếm tiền một cách lén lút, tuyệt nhiên không thể quang minh chính đại mà tỏ rõ thực lực của mình, để tránh mình bị đem đi giải phẫu như lũ chuột bạch.
- Vậy thì trị ngọn, nhưng anh cần bao nhiêu tiền, chúng tôi không có mang theo, đợi khi anh trị khỏi, tôi sẽ bảo người chuyển khoản cho, hoặc là anh đi với chúng tôi để lấy tiền.
Ông lão cũng có chút hứng khởi nói, ông ta đã xác định tên bác sĩ này là một tên lừa đảo, bởi vì hắn ta nói hiện giờ chưa thể chữa khỏi, mà phải đến ba năm sau, nói như thế ai mà tin cho được.
Sỡ dĩ còn muốn Diệp Mặc thử xem, là bởi vì cây ngân châm lúc nãy đã khiến ông tỉnh lại, điều đó khiến cho ông có ý muốn thử hắn. Vả lại ông cũng muốn biết tên bác sĩ này sẽ chuẩn bị lừa gạt như thế nào. Hắn ta làm việc cho Lợi Khang, chẳng trốn đi đâu được.
Diệp Mặc lắc đầu nói:
- Không có tiền thì tôi không làm gì được, tôi trị bệnh là muốn kiếm tiền. Và tôi cần tiền ngay bây giờ, còn về việc chuyển khoản hay đi với các người, tôi không có hứng thú.
Diệp Mặc cự tuyệt ngay lời của ông lão, không có thực lực, thì hắn sẽ không phơi bày ra đâu, sự nham hiểm của lòng người, hắn đã được thấy từ lâu rồi, có thể nói ngoài sư phụ Lạc Ảnh ra, thì hắn sẽ không tin bất cứ ai, vả lại hắn cũng không tin trên người cô gái này không có tiền, người có tiền như cô ta, làm sao đến một tấm card cũng không có chứ.
Sắc mặt ông lão liền trở nên khó coi, sao lại có tên bác sĩ như vậy chứ, không cần biết hắn có phải là kẻ lừa đảo hay không, nhưng làm gì có loại người chưa chữa bệnh mà đòi tiền công chứ, đây không phải là chuyện y đức kém, mà hoàn toàn không có y đức.
- Ông nội, nghe nói các bác sĩ bây giờ đều như thế, không có tiền thì không muốn chữa bệnh, ông đừng nổi giận nữa.
Cô gái tên Tịnh Nhi vì ông nội chuyển nguy thành an, trong lòng thoải mái đôi chút, ngược lại đang khuyên ông nội của mình.
- Trị ngọn anh cần bao nhiêu tiền?
Cô gái tên Tình Nhi không phải kẻ ngốc, tuy cô ta nhìn thấy Diệp Mặc có một chút bản lĩnh, nhưng người này hình như hơi khoác lác, nhưng đối mặt với một người duy nhất có khả năng trị khỏi bệnh cho ông nội, cô không muốn bỏ qua.
- Hai trăm nghìn
Diệp Mặc nhìn cách ăn mặc của người con gái đoán chừng cũng có hai trăm nghìn, nên hắn muốn hai trăm nghìn đối với cô mà nói có lẽ rất dễ dàng.
Thiếu nữ này có chút khó xử, tất cả tiền của cô ta cộng lại chỉ có năm mươi nghìn, mà hắn lại đòi đến hai trăm nghìn. Chẳng lẽ hắn nhìn thấy bộ quần áo đắt tiền trên người mình nên mới đòi giá thế? Nhưng quần áo trên người đâu phải do cô mua, mà cô cũng mua không nổi, là do bà cô đã tặng.
- Tôi chỉ có năm mươi nghìn, tất cả đều ở đây, mật mã là 880521.
Nói xong cô ta lấy ra một cái card duy nhất trên người đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc cầm lấy, nhìn cô ta một cái, nghĩ cô ta thật nhỏ mọn, một viên hộ tâm đơn cũng đáng giá hơn năm mươi nghìn rồi, nhưng năm mươi nghìn thì năm mươi nghìn, đối với việc kiếm tiền chịu thiệt thòi thì hắn không quan tâm, có năm mươi nghìn thì tạm thời cũng không cần lo nghĩ chuyện tiền nữa.
Cầm lấy card rồi thì hắn cũng không nhiều lời, mở hộp thuốc lấy ra một viên thuốc màu đen đen đưa cho ông lão và nói:
- Ông hãy uống viên hộ tâm đơn này trước, tôi sẽ châm cho ông sau.
- Đây là thuốc gì? Hộ tâm đơn à? Sao khó coi thế, anh không phải là giang hồ lang trung chứ? Đây là bệnh viện Lợi Khang đấy.
Cô gái tên Tịnh Nhi cản lấy tay Diệp Mặc, có chút lo lắng.
- Nếu cô không muốn chữa trị nữa, thì tôi sẽ trả card lại cho cô.
Diệp Mặc nói với vẻ không vui.
Ông lão nhìn vào mắt của Diệp Mặc, xua tay nói:
- Tình Nhi, cháu tránh ra đi, đưa thuốc đây ông uống.
Ông lão cầm lấy viên thuốc, không nói lời nào nuốt vào trong, nhẹ nhàng thở ra, không phải ông sợ chết, nhưng nếu ông có thể sống thêm 3 năm nữa, thì có rất nhiều việc ông có thể sắp xếp ổn thỏa, nhưng nếu ông ra đi đột ngột, thì gia đình có thể sẽ vì thế mà náo loạn, thậm chí sụp đổ, đây là điều ông không muốn nhìn thấy.
Cho nên dù chắc rằng Diệp Mặc là tên lừa đảo, nhưng chỉ cần 10% hy vọng thì ông cũng phải thử.
Nhìn ông ta uống xong thuốc, Diệp Mặc gật gật đầu, bảo ông ta nằm xuống, bắt đầu châm.
Tình Nhi vốn hoài nghi hắn ta, bởi vì hắn lấy ra một viên thuốc màu đen đen thì càng nghi ngờ, nhưng khi cô thấy tốc độ châm kim của Diệp Mặc và vẻ mặt tươi tỉnh hơn của ông, cô lại bắt đầu kì vọng ở Diệp Mặc.
Tuy chưa từng được thấy châm cứu trị liệu của Trung y bao giờ, nhưng cô cũng nhìn thấy qua trên ti vi, châm cứu trị liệu thông thường, tuyệt đối không thể mây bay nước chảy như Diệp Mặc, mà sự nhanh nhẹn của tên bác sĩ này đến độ gần như chỉ thấy bóng tay, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho niềm tin của cô dâng lên.
Đến sau cùng, sự nghi ngờ của cô đối với Diệp Mặc gần như biến mất, bởi vì trên trán Diệp Mặc đã thấm đẫm mồ hôi.
Đột nhiên cô ta trở nên căng thẳng, bởi vì cô nhìn thấy trên gương mặt ông có vẻ đau đớn, đang lúc cô ta muốn mở miệng hỏi thì đột nhiên Diệp Mặc lôi ông lão trở ngược mình, chưởng một cái vào lưng ông ta.
"Phụt" một tiếng, ông lão phun ra một đống nhầy nhụa vừa đen vừa nồng.
Diệp Mặc thở phào nói với cô ta:
- Ông của cô đã khỏi rồi, trong 3 năm sẽ không bị gì đâu, bây giờ để y tá vào dọn dẹp, tôi phải đi đây.
Nói xong không đợi cô ta kịp trả lời, hắn vác hòm thuốc trên vai quay lưng đi, đợi khi Tình Nhi định thần lại định đuổi theo, thì Diệp Mặc đã biến mất rồi.
- Ông nội…
Cô gái tên Tình Nhi chạy trở lại phòng cấp cứu, cô lo lắng gọi, cô nghĩ Diệp Mặc là loại người lừa gạt xong thì đi, thậm chí có thể không phải là người trong bệnh viện Lợi Khang. Lúc vừa vào đây, y tá nói hắn không phải là bác sĩ Thôi, lúc này cô mới nghĩ ra, nhưng bây giờ không kịp nữa.
Ông lão đã hồi phục, cầm lấy cái khăn lau miệng, ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ, nhìn cô ta rồi nói: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Tên bác sĩ này không phải kẻ lừa đảo, ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều, không mệt mỏi như ngày xưa nữa. Thật không ngờ lại có vị thần y như thế, lát nữa cháu hãy đi hỏi y tá, vị bác sĩ ấy tên gì, loại người này nên quen biết một chút.
Tác giả :
Ta Là Lão Ngũ