Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 238: Bọn họ chưa mừng thọ
Trong sánh giữa, ông cụ Vương ngồi ở vị trí đầu, Vương Kim Sơn tặng quà lên, nói mấy câu chúc thọ.
Sau khi thế hệ của Vương Kim Sơn mừng thọ xong thì ngồi xuống bên cạnh ông cụ Vương, đến lượt thế hệ của mấy người Vương Tông Hằng đến tặng quà. Vương Tông Hằng sửa sang lại quần áo, cầm một cái hộp gỗ tử đàn đi tới trước mặt ông cụ Vương, mở hộp ra.
“Ông nội, đây là ngọc Như Ý được khắc từ phỉ thúy, cháu chúc ông nội vạn sự như ý “Được được, ông nội nhận” Ông cụ Vương cười nói.
Vương Tông Thành cầm một cái tượng thọ tinh đi tới, cười rạng rỡ nói: “Ông nội, cháu tặng ông thọ tinh được điêu khắc từ đá Thọ Sơn, chúc ông nội sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang”
“Được lắm, Tông Thành cũng là một đứa nhóc có lòng”
Vương Thục Vân cầm một cái hộp gấm đi tới bên cạnh ông cụ Vương, mở hộp gấm ra, để lộ sâm núi lâu năm bên trong.
“Ông nội, cháu tặng ông nhân sâm trăm năm, chúc ông nội phúc thọ vĩnh xương”
“Cháu gái tốt, món quà này ông nội thích” Chu Thúy Hoa và Hàn Chí Đức nắm tay nhau tiến lên, Chu Thúy Hoa lấy vật trang sức Quan Âm làm từ ngọc Hòa Điền ra.
“Ông nội, cháu tặng ông vật trang sức Quan Âm ngọc Hòa Điền, mong Quan Âm Bồ Tát phù hộ ông nội khỏe mạnh bình an trường thọ vĩnh cửu”
“Ha ha ha, được được” Ông cụ Vương vui vẻ cười to, cực kỳ thích thú.
“Ba, Tông Huyền đến rồi, Tông Huyền và chuẩn bị quà mừng thọ cho ba mà bận rộn đến tận lúc này đó”.
Vương Kim Sơn đắc ý cười nói.
Ông cụ Vương hớn hở nhìn ra cửa: “Thật sao, ba cứ nói sao hôm nay không thấy cháu trai lớn, thì ra là cháu trai lớn đi chuẩn bị quà mừng thọ cho ba, đúng là đứa bé ngoan”
Vương Tông Huyền mặc âu phục Louis Vuitton, tinh thần phấn chấn đi vào sảnh giữa, mặt nhìn thẳng, bước đi nhẹ nhàng, thể hiện khí chất của chàng trai xuất sắc.
Khách khứa nhìn tư thế của Vương Tông Huyền đều hơi gật đầu, cảm thấy Vương Tông Huyền là một chàng trai trẻ không tầm thường. Ông cụ Vương nhìn Vương Tông Huyền, cười càng vui vẻ hơn.
“Ông nội, cháu trai đến muộn rồi”
“Không muốn không muộn, cháu trai cả của ông bận rộn, ông hiểu mà.” Ông cụ Vương nhìn Vương Tông Huyền bằng ánh mắt cưng chiều. Vương Tông Huyền đảo mắt nhìn đám người Vương Tông Hằng bên cạnh, cười lấy một phần công văn ra, đưa tới trước mặt ông cụ Vương.
“Ông nội, đây là quà chúc thọ cháu chuẩn bị cho ông” Nhìn thấy Vương Tông Huyền đưa một phần công văn tới, ánh mắt của mọi người đều hơi lạ, không biết Vương Tông Huyền tặng cái gì. Ông cụ Vương hơi ngạc nhiên, mở công văn ra xem, sau đó kích động đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Đây, đây đều là thật sao?” Ông cụ Vương ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi ạ, vì chuẩn bị phần quà mừng thọ này cho ông nội, cháu đã bôn ba rất nhiều ngày, tăng ca giải quyết tất cả giai đoạn, mới có thể xử lý xong giấy tờ đất, hợp đồng khai phá đất hoang ngoại ô phía Nam Hán Thành này chính là quà mừng thọ cháu tặng cho ông nội”
Nghe thấy là hợp đồng khai phá đất hoang ngoại ô phía Nam Hán Thành, các khách khứa đang có mặt bàn tán xôn xao.
Dù nơi đó vẫn là đất hoang, nhưng kinh tế Hán Thành không ngừng phát triển, nói là đại diện cho sự phát triển kinh tế của Hán Thành trong tương lai cũng được! Đó hoàn toàn không phải một vùng đất hoang, mà là đất vàng, sau này có thể sinh ra vô số tiền mặt! Vì đây là đất hoang được tập đoàn Họa Vân Y thần bí mua lại, dùng để xây dựng tập đoàn y tế lớn nhất Hán Thành! Bây giờ mảnh đất kia đang rất hot! Vì người ta ra tay đã đầu tư mấy nghìn tỷ rồi! “Ông cụ Vương đúng là có phúc, lại có một đứa cháu khôn khéo, thông minh, lạnh lợi còn giỏi giang như thế, quen biết được với tập đoàn Họa Vân Y, sau này chắc chắn nhà họ Vương sẽ không ngừng phát triển, trở thành gia tộc đứng đầu Hán Thành”
“Đây là có người nối nghiệp rồi, nếu sau này nhà họ Vương có thể giao cho Tông Huyền, vậy nhất định có thể phát triển không tệ, một chàng trai trẻ rất có tiềm lực”
“Quá giỏi, có biết bao nhiêu người mơ ước có được hợp đồng khai phá đất hoang ngoại ô phía Nam của tập đoàn Họa Vân Y chứ, bao nhiêu tập đoàn tài chính đều chuẩn bị tranh giành, không ngờ lại bị Vương Tông Huyền nhanh chân giành trước”
Mấy khách khứa ra sức tâng bốc Vương Tông Huyền, khiến Vương Tông Huyền vô cùng đắc ý, cằm cũng muốn ngẩng lên trời.
“Cháu trai ngoan của ông, đến ngồi bên cạnh ông nào, từ lúc cháu còn nhỏ ông nội đó thích cháu, thật sự không sai lầm chút nào.” Ông cụ Vương vừa nói vừa đẩy Vương Kim Hải một cái: “Con đổi chỗ đi, cho Tông Huyền ngồi bên cạnh ba Vương Kim Sơn nhìn Vương Kim Hải bằng ánh mắt đắc ý, thấy vẻ mặt như bị táo bón của Vương Kim Hải thì không nhịn được cười ra tiếng.
“Kim Hải à, xin lỗi nhé, thật sự là vì ba thích Tông Huyền quá, chỉ có thể uất ức để chú đổi sang chỗ ngồi bên cạnh thôi.” Vương Kim Hải cực kỳ uất ức, vốn dĩ đã không có lợi thế trong trận chiến gia tộc, lại thêm Tông Huyền này, sau này muốn trở mình cũng khó khăn. Lúc này bị ông cụ đuổi đến bàn bên cạnh, Vương Kim Hải cảm thấy ông cụ đang ám chỉ là nhà mình đã bị loại rồi. Vương Kim Hải vẻ mặt đau khổ, cực kỳ không muốn nhường chỗ, nặng nề đi về phía bàn tiệc của mấy con cháu Vương Tông Hằng ngồi xuống.
Vương Tông Huyền đắc ý ngồi xuống chỗ Vương Kim Hải vừa nhường, kéo tay ông cụ Vương hỏi han ân cần. Ông cụ Vương nhếch miệng cười, nắm lấy tay Vương Tông Huyền không ngừng vỗ về nhẹ nhàng.
“Tông Huyền à, sau này nhà họ Vương phải nhờ vào cháu rồi, lần này cháu làm rất tốt, nắm bắt được cơ hội phát triển cho nhà họ Vương”
Nghe thấy ông cụ Vương khen ngợi Vương Tông Huyền, khách khứa xung quanh cũng phụ họa.
“Ông cụ, ông có đứa cháu ngoan thật, sau này nhà họ Vương nhất định phải để Tông Huyền quản lý, như vậy nhà họ Vương sẽ có thể phát triển vừa tốt vừa nhanh”
“Nào chỉ là cháu ngoan, thật sự quá tài giỏi luôn rồi, cả Hán Thành có bao nhiêu gia tộc lớn, trong lớp con cháu có ai giỏi như Tông Huyền sao? Hoàn toàn không có.”
Tông Huyền hoàn toàn là hạt giống tốt cho vị trí gia chủ, sau này Tông Huyền làm gia chủ, nhất định có thể dẫn dắt nhà họ Vương phát triển như tên lửa” Các khách khứa cùng nhau nịnh hót, vừa để ông cụ Vương vui vừa vì Tông Huyền làm ra được chuyện này thật sự rất giỏi.
Vương Kim Hải nghe mà thấy ghét, bực bội không nói một lời, thầm nghĩ phải đổi đề tài mới được, nếu không nhà ông ta ở đây lúng túng biết bao nhiêu chứ, thật sự là nhục chết đi được.
Ông cụ Vương nghe mà cực kỳ vui vẻ, kéo tay Vương Tông Huyền: “Mọi người nói đúng, tôi cũng định để sau này Tông Huyền tiếp nhận vị trí chủ nhà họ Vương, sau này mong mọi người giúp đỡ quan tâm Tông Huyền nhiều hơn” Các khách khứa lại nịnh hót tiếp, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng phối hợp với Vương Tông Huyền, sẽ giúp nhà họ Vương phát triển hơn.
Vương Kim Sơn cực kỳ đắc ý, cười nói: “Tông Huyền à, con xem đi, biết bao nhiêu chú bác đều coi trọng con, con còn không mau chúc rượu mấy chú mấy bác đi, chúc rượu đàng hoàng đấy”
Vương Tông Huyền hiểu rõ ý của ba, đây là muốn lợi dụng cơ hội làm thân với khách khứa, đồng thời giành được cái danh sẽ kế thừa vị trí gia chủ.
“Cảm ơn ba đã nhắc nhở, vậy cháu xin chúc rượu các chú bác, cảm ơn các chú bác đã nâng đỡ cho cháu” Thấy Vương Tông Huyền muốn đi chúc rượu, Vương Kim Hải lại mất kiên nhẫn, sa sầm mặt nói: “Không vội chúc rượu, Họa Y và Lý Phàm vẫn chưa mừng thọ cho ông cụ đâu”
Sau khi thế hệ của Vương Kim Sơn mừng thọ xong thì ngồi xuống bên cạnh ông cụ Vương, đến lượt thế hệ của mấy người Vương Tông Hằng đến tặng quà. Vương Tông Hằng sửa sang lại quần áo, cầm một cái hộp gỗ tử đàn đi tới trước mặt ông cụ Vương, mở hộp ra.
“Ông nội, đây là ngọc Như Ý được khắc từ phỉ thúy, cháu chúc ông nội vạn sự như ý “Được được, ông nội nhận” Ông cụ Vương cười nói.
Vương Tông Thành cầm một cái tượng thọ tinh đi tới, cười rạng rỡ nói: “Ông nội, cháu tặng ông thọ tinh được điêu khắc từ đá Thọ Sơn, chúc ông nội sống lâu trăm tuổi, phúc thọ an khang”
“Được lắm, Tông Thành cũng là một đứa nhóc có lòng”
Vương Thục Vân cầm một cái hộp gấm đi tới bên cạnh ông cụ Vương, mở hộp gấm ra, để lộ sâm núi lâu năm bên trong.
“Ông nội, cháu tặng ông nhân sâm trăm năm, chúc ông nội phúc thọ vĩnh xương”
“Cháu gái tốt, món quà này ông nội thích” Chu Thúy Hoa và Hàn Chí Đức nắm tay nhau tiến lên, Chu Thúy Hoa lấy vật trang sức Quan Âm làm từ ngọc Hòa Điền ra.
“Ông nội, cháu tặng ông vật trang sức Quan Âm ngọc Hòa Điền, mong Quan Âm Bồ Tát phù hộ ông nội khỏe mạnh bình an trường thọ vĩnh cửu”
“Ha ha ha, được được” Ông cụ Vương vui vẻ cười to, cực kỳ thích thú.
“Ba, Tông Huyền đến rồi, Tông Huyền và chuẩn bị quà mừng thọ cho ba mà bận rộn đến tận lúc này đó”.
Vương Kim Sơn đắc ý cười nói.
Ông cụ Vương hớn hở nhìn ra cửa: “Thật sao, ba cứ nói sao hôm nay không thấy cháu trai lớn, thì ra là cháu trai lớn đi chuẩn bị quà mừng thọ cho ba, đúng là đứa bé ngoan”
Vương Tông Huyền mặc âu phục Louis Vuitton, tinh thần phấn chấn đi vào sảnh giữa, mặt nhìn thẳng, bước đi nhẹ nhàng, thể hiện khí chất của chàng trai xuất sắc.
Khách khứa nhìn tư thế của Vương Tông Huyền đều hơi gật đầu, cảm thấy Vương Tông Huyền là một chàng trai trẻ không tầm thường. Ông cụ Vương nhìn Vương Tông Huyền, cười càng vui vẻ hơn.
“Ông nội, cháu trai đến muộn rồi”
“Không muốn không muộn, cháu trai cả của ông bận rộn, ông hiểu mà.” Ông cụ Vương nhìn Vương Tông Huyền bằng ánh mắt cưng chiều. Vương Tông Huyền đảo mắt nhìn đám người Vương Tông Hằng bên cạnh, cười lấy một phần công văn ra, đưa tới trước mặt ông cụ Vương.
“Ông nội, đây là quà chúc thọ cháu chuẩn bị cho ông” Nhìn thấy Vương Tông Huyền đưa một phần công văn tới, ánh mắt của mọi người đều hơi lạ, không biết Vương Tông Huyền tặng cái gì. Ông cụ Vương hơi ngạc nhiên, mở công văn ra xem, sau đó kích động đến mức tay cũng bắt đầu run rẩy.
“Đây, đây đều là thật sao?” Ông cụ Vương ngạc nhiên hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi ạ, vì chuẩn bị phần quà mừng thọ này cho ông nội, cháu đã bôn ba rất nhiều ngày, tăng ca giải quyết tất cả giai đoạn, mới có thể xử lý xong giấy tờ đất, hợp đồng khai phá đất hoang ngoại ô phía Nam Hán Thành này chính là quà mừng thọ cháu tặng cho ông nội”
Nghe thấy là hợp đồng khai phá đất hoang ngoại ô phía Nam Hán Thành, các khách khứa đang có mặt bàn tán xôn xao.
Dù nơi đó vẫn là đất hoang, nhưng kinh tế Hán Thành không ngừng phát triển, nói là đại diện cho sự phát triển kinh tế của Hán Thành trong tương lai cũng được! Đó hoàn toàn không phải một vùng đất hoang, mà là đất vàng, sau này có thể sinh ra vô số tiền mặt! Vì đây là đất hoang được tập đoàn Họa Vân Y thần bí mua lại, dùng để xây dựng tập đoàn y tế lớn nhất Hán Thành! Bây giờ mảnh đất kia đang rất hot! Vì người ta ra tay đã đầu tư mấy nghìn tỷ rồi! “Ông cụ Vương đúng là có phúc, lại có một đứa cháu khôn khéo, thông minh, lạnh lợi còn giỏi giang như thế, quen biết được với tập đoàn Họa Vân Y, sau này chắc chắn nhà họ Vương sẽ không ngừng phát triển, trở thành gia tộc đứng đầu Hán Thành”
“Đây là có người nối nghiệp rồi, nếu sau này nhà họ Vương có thể giao cho Tông Huyền, vậy nhất định có thể phát triển không tệ, một chàng trai trẻ rất có tiềm lực”
“Quá giỏi, có biết bao nhiêu người mơ ước có được hợp đồng khai phá đất hoang ngoại ô phía Nam của tập đoàn Họa Vân Y chứ, bao nhiêu tập đoàn tài chính đều chuẩn bị tranh giành, không ngờ lại bị Vương Tông Huyền nhanh chân giành trước”
Mấy khách khứa ra sức tâng bốc Vương Tông Huyền, khiến Vương Tông Huyền vô cùng đắc ý, cằm cũng muốn ngẩng lên trời.
“Cháu trai ngoan của ông, đến ngồi bên cạnh ông nào, từ lúc cháu còn nhỏ ông nội đó thích cháu, thật sự không sai lầm chút nào.” Ông cụ Vương vừa nói vừa đẩy Vương Kim Hải một cái: “Con đổi chỗ đi, cho Tông Huyền ngồi bên cạnh ba Vương Kim Sơn nhìn Vương Kim Hải bằng ánh mắt đắc ý, thấy vẻ mặt như bị táo bón của Vương Kim Hải thì không nhịn được cười ra tiếng.
“Kim Hải à, xin lỗi nhé, thật sự là vì ba thích Tông Huyền quá, chỉ có thể uất ức để chú đổi sang chỗ ngồi bên cạnh thôi.” Vương Kim Hải cực kỳ uất ức, vốn dĩ đã không có lợi thế trong trận chiến gia tộc, lại thêm Tông Huyền này, sau này muốn trở mình cũng khó khăn. Lúc này bị ông cụ đuổi đến bàn bên cạnh, Vương Kim Hải cảm thấy ông cụ đang ám chỉ là nhà mình đã bị loại rồi. Vương Kim Hải vẻ mặt đau khổ, cực kỳ không muốn nhường chỗ, nặng nề đi về phía bàn tiệc của mấy con cháu Vương Tông Hằng ngồi xuống.
Vương Tông Huyền đắc ý ngồi xuống chỗ Vương Kim Hải vừa nhường, kéo tay ông cụ Vương hỏi han ân cần. Ông cụ Vương nhếch miệng cười, nắm lấy tay Vương Tông Huyền không ngừng vỗ về nhẹ nhàng.
“Tông Huyền à, sau này nhà họ Vương phải nhờ vào cháu rồi, lần này cháu làm rất tốt, nắm bắt được cơ hội phát triển cho nhà họ Vương”
Nghe thấy ông cụ Vương khen ngợi Vương Tông Huyền, khách khứa xung quanh cũng phụ họa.
“Ông cụ, ông có đứa cháu ngoan thật, sau này nhà họ Vương nhất định phải để Tông Huyền quản lý, như vậy nhà họ Vương sẽ có thể phát triển vừa tốt vừa nhanh”
“Nào chỉ là cháu ngoan, thật sự quá tài giỏi luôn rồi, cả Hán Thành có bao nhiêu gia tộc lớn, trong lớp con cháu có ai giỏi như Tông Huyền sao? Hoàn toàn không có.”
Tông Huyền hoàn toàn là hạt giống tốt cho vị trí gia chủ, sau này Tông Huyền làm gia chủ, nhất định có thể dẫn dắt nhà họ Vương phát triển như tên lửa” Các khách khứa cùng nhau nịnh hót, vừa để ông cụ Vương vui vừa vì Tông Huyền làm ra được chuyện này thật sự rất giỏi.
Vương Kim Hải nghe mà thấy ghét, bực bội không nói một lời, thầm nghĩ phải đổi đề tài mới được, nếu không nhà ông ta ở đây lúng túng biết bao nhiêu chứ, thật sự là nhục chết đi được.
Ông cụ Vương nghe mà cực kỳ vui vẻ, kéo tay Vương Tông Huyền: “Mọi người nói đúng, tôi cũng định để sau này Tông Huyền tiếp nhận vị trí chủ nhà họ Vương, sau này mong mọi người giúp đỡ quan tâm Tông Huyền nhiều hơn” Các khách khứa lại nịnh hót tiếp, tỏ vẻ nhất định sẽ cố gắng phối hợp với Vương Tông Huyền, sẽ giúp nhà họ Vương phát triển hơn.
Vương Kim Sơn cực kỳ đắc ý, cười nói: “Tông Huyền à, con xem đi, biết bao nhiêu chú bác đều coi trọng con, con còn không mau chúc rượu mấy chú mấy bác đi, chúc rượu đàng hoàng đấy”
Vương Tông Huyền hiểu rõ ý của ba, đây là muốn lợi dụng cơ hội làm thân với khách khứa, đồng thời giành được cái danh sẽ kế thừa vị trí gia chủ.
“Cảm ơn ba đã nhắc nhở, vậy cháu xin chúc rượu các chú bác, cảm ơn các chú bác đã nâng đỡ cho cháu” Thấy Vương Tông Huyền muốn đi chúc rượu, Vương Kim Hải lại mất kiên nhẫn, sa sầm mặt nói: “Không vội chúc rượu, Họa Y và Lý Phàm vẫn chưa mừng thọ cho ông cụ đâu”
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt