Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 213: Giải quyết rồi?
Anh muốn làm gì sao tôi biết được.
Âu Dương Trung Thành trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra chút gì.
Nếu như là ngày xưa, Âu Dương Trung Thành sớm đã phun một miệng nước miếng lên mặt người nói chuyện rồi.
Nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ quyền sống chết đều bị Lý Phàm nắm lấy, Âu Dương Trung Thành chính là miếng thịt trên thớt, tùy ý Lý Phàm muốn chặt thế nào thì chặt thế nấy.
“Ông nội Lý ngài là tim rồng của bốn biển, mấy đồ vô dụng ngu đần chúng tôi đây khẳng định không đoán ra được ý của ngài, vẫn là xin ngài nói rõ.”
Khuôn mặt đầy máu của Âu Dương Trung Thành lộ ra nụ cười nịnh bợ, trông hết sức kỳ quặc.
“Với chỉ số thông minh này của ông mà cũng ra ngoài lăn lộn, còn có thể sống được nhiều năm như vậy, vận may của ông thật là không tệ ha.”
Lý Phàm chế giễu nói.
Âu Dương Trung Thành cười gượng gạo, có hơi không biết nên trả lời thế nào.
Tiền tổng nhanh chóng động não, yếu ớt hỏi: “Ông nội Lý ngài đây là muốn dạy bảo chúng tôi? Chúng tôi đều là những đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, xin ngài hãy dạy bảo chúng tôi, sau này chúng tôi cũng không dám làm loạn nữa.”
“Ha ha.”
Lý Phàm cười lạnh một tiếng, mặt không có chút biểu cảm nói: “Dạy bảo các người? Các người thật sự nghĩ các người là cháu nội tôi à, tôi đời nào có cháu nội chậm phát triển như các người.”
“Vâng vâng, chúng tôi đều là chậm phát triển, gây phiền phức đến cho ngài. Ngài muốn xử lý chúng tôi như thế nào thì cứ xử lý thế ấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ cắn răng chịu đựng.”
Lý Phàm lấy một điếu thuốc ra cầm trong tay, Âu Dương Trung Thành vội vàng lấy bật lửa ra, muốn châm thuốc cho Lý Phàm.
Lý Phàm lấy chân đá Âu Dương Trung Thành qua một bên: “Cần ông châm thuốc à? Biết sai ở đâu rồi chưa?”
“Tôi, tôi sai ở chỗ có mắt như mù, không nên chế giễu ông nội Lý ngài, mắt tôi bị mù rồi, não cũng bị úng. Lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.”
Lý Phàm nhìn Âu Dương còn không rõ vấn đề nằm ở đâu, tên Âu Dương Trung Thành này đúng là không có não.
Nhìn Trung Thành mới ý thức được mình nói sai rồi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra được câu trả lời.
“Chúng tôi không nên không nghe lời cảnh cáo của ông nội, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào đối với Cố Họa Y và nhà họ Cố nữa. Xin ông nội hãy yên tâm, chúng tôi… sau này chúng tôi đều sẽ hỗ trợ nhà Dương Trung Thành cảm thấy mình đã bắt được điểm quan trọng của sự việc. Có lẽ trả lời như vậy có thể sẽ làm cho Lý Phàm cảm thấy hài lòng.
“Thế này vẫn chưa đủ.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Xin ông nội hãy nói rõ, ngài nói chúng tôi làm gì thì chúng tôi đều sẽ làm theo.”
Âu Dương Trung Thành quyết đoán nói.
Lúc này cuối cùng cũng thấy được bình mình, chỉ cần có thể duy trì họ làm gì cũng được, dù cho lúc này phải ra ngoài làm một con vịt già cũng được.
“Đến nhà họ Cố xin lỗi.”
Bốn người Âu Dương Trung Thành đồng thời thở ra một hơi. Xin lỗi là chuyện dễ dàng nhất, cho dù phải dập đầu nhận lỗi đều không thành vấn đề. Miễn là bảo vệ được địa vị của cải, sĩ diện chẳng là cái thá gì!
Trước kia từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, Âu hễ là người cần sĩ diện, cơ bản là cũng không leo lên đến độ cao giống như Âu Dương Trung Thành được.
“Ông nội Lý yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem theo món quà nặng nhất, tấm lòng chân thành nhất đến cửa xin lỗi.”
Âu Dương Trung Thành vỗ ngực nói.
“Vậy tôi sẽ nhìn xem biểu hiện của các người, nếu như biểu hiện không làm cho tôi hài lòng, vậy thì các người cùng nhau ra lùng nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng.
Âu Dương Trung Thành nhìn bóng lưng Lý Phàm biến mất, từng người đều giống như quả bóng cao su bị rút hơi, nhũn người ngồi co quắp dưới đất.
“Ông trời ơi, cuối cùng cũng qua ải rồi. Lý Phàm này rốt cuộc là người nào, sao lại có được nguồn năng lượng lớn đến vậy, chuyện đó tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.”
Âu Dương Trung sau của một gia đình vô cùng giàu có nào đó. Nhưng mà nhân vật như vậy sao lại đến nhà họ Cố ở rể chứ, còn bị người nhà họ Cố nhục mạ xỉ vả như vậy. Với năng lực của anh ta… sớm đã nên làm cho người nhà họ Cố rửa mắt mà nhìn rồi.”
Lâm tổng bụm trán đang không ngừng chảy máu nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương, trán của tôi đều nát luôn rồi. Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn qua ải đâu, vẫn còn phải chuẩn bị việc xin lỗi ngày mai nữa.”
“Xin lỗi chính là việc ưu tiên hàng đầu, nhất tiêu chuẩn ông nội Lý yêu cầu là gì, chỉ sợ là nịnh bợ còn chưa xong đã giẫm yên. Chuyện ngày mai đến nhà họ Cố xin lỗi mới là việc ưu tiên hàng đầu quan trọng nhất. Nếu như làm không tốt việc này, có lẽ phải thật sự xanh cỏ rồi.
…
Lý Phàm gọi xe về nhà, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc của Vương Cẩn Mai:
“Đồ bỏ đi cậu còn quay về làm gì nữa, không phải đã bảo cậu chết ngoài kia luôn rồi sao, cậu sao không đi còn không phải vì cậu rước đến nhiều tai họa như vậy sao! Còn nói xằng nói bậy trước mặt ông cụ mà không biết ngượng, tôi đều thấy xấu hổ dùm cậu. Đồ bỏ đi nhà cậu chỉ được mỗi cái mồm, không làm được trò trống gì ra hồn, cậu có thể cái cục shit!”
“Nếu như Âu Dương tổng bọn họ không chừa cho con đường thì làm sao đây! Nếu công ty trong nhà phá sản trước khi nói gì làm gì cũng không biết động não suy nghĩ hả! Tôi thật sự bị cậu làm cho tức chết rồi!”
Cố Họa Y nghe thấy tiếng mắng chửi của Vương Cẩn Mai thì vội vàng ra khỏi phòng.
Đi đến thì nhìn thấy Vương Cẩn Mai đang ngồi trên ghế sofa, Cố Họa Y nhanh chóng bước đến bên người Lý Phàm, kéo tay Lý Phàm rời đi: “Theo em về phòng.”
“Họa Y, con bỏ tay cậu này làm gì. Cậu ta còn ở thì sẽ rước tai họa tới. Lần này làm ra chuyện xấu lớn như vậy, con còn không mau cắt đứt quan hệ với cậu ta! Nếu như nhà họ Cố thật sự bị hủy rồi, con cũng có thể tìm một chỗ dựa mới!”
“Không chỉ là con, mà cả nhà chúng ta, ba con, mẹ, Xuyến Xuyến đều cần phải có một chỗ dựa. Con nhìn xem đồ bỏ đi Lý muốn quan hệ cũng không có, căn bản là không dựa được!”
Vương Cẩn Mai nói lời nặng nề, lời nói tràn đầy cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
Nếu như công ty của nhà họ Cố phá sản, vậy sau này cuộc sống của người trong nhà sẽ thật sự gian nan vô cùng.
Cho nên Vương Cẩn Mai chờ đợi Cố Họa Y có thể ly hôn với Lý Phàm. Dù là kết hôn với Hoa Nhật Tâm cũng được, mạnh hơn Lý Phàm.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù công ty trong nhà có đóng cửa, chúng ta cũng có thể tự làm tự ăn chống đỡ cái nhà này, mẹ đừng lo lắng nữa. Hơn nữa, con cũng tin tưởng Lý Phàm.” Cố Họa Y kéo Lý Phàm rời đi.
Vương Cẩn Mai gân cổ gào lên: “Con tin nó cái gì? Rốt cuộc là con đã uống bùa mê thuốc lú gì rồi, Lý Phàm chính là chứ! Chúng ta đều biết cậu ta chính là cái đồ vô dụng!”
Đáp lại Vương Cẩn Mai chính là cửa phòng đóng chặt. Vương Cẩn Mai tức giận đấm mạnh xuống sofa, hệt như đó là Lý Phàm.
“Anh đã ra ngoài làm gì, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Họa Y quan tâm hỏi.
“Yên tâm, chuyện của Âu Dương tổng đã giải quyết, đợi ngày mai.”
Lý Phàm kéo bàn tay ngọc của Cố Họa Y, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Âu Dương Trung Thành trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt không dám biểu lộ ra chút gì.
Nếu như là ngày xưa, Âu Dương Trung Thành sớm đã phun một miệng nước miếng lên mặt người nói chuyện rồi.
Nhưng mà bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ quyền sống chết đều bị Lý Phàm nắm lấy, Âu Dương Trung Thành chính là miếng thịt trên thớt, tùy ý Lý Phàm muốn chặt thế nào thì chặt thế nấy.
“Ông nội Lý ngài là tim rồng của bốn biển, mấy đồ vô dụng ngu đần chúng tôi đây khẳng định không đoán ra được ý của ngài, vẫn là xin ngài nói rõ.”
Khuôn mặt đầy máu của Âu Dương Trung Thành lộ ra nụ cười nịnh bợ, trông hết sức kỳ quặc.
“Với chỉ số thông minh này của ông mà cũng ra ngoài lăn lộn, còn có thể sống được nhiều năm như vậy, vận may của ông thật là không tệ ha.”
Lý Phàm chế giễu nói.
Âu Dương Trung Thành cười gượng gạo, có hơi không biết nên trả lời thế nào.
Tiền tổng nhanh chóng động não, yếu ớt hỏi: “Ông nội Lý ngài đây là muốn dạy bảo chúng tôi? Chúng tôi đều là những đứa trẻ con miệng còn hôi sữa, xin ngài hãy dạy bảo chúng tôi, sau này chúng tôi cũng không dám làm loạn nữa.”
“Ha ha.”
Lý Phàm cười lạnh một tiếng, mặt không có chút biểu cảm nói: “Dạy bảo các người? Các người thật sự nghĩ các người là cháu nội tôi à, tôi đời nào có cháu nội chậm phát triển như các người.”
“Vâng vâng, chúng tôi đều là chậm phát triển, gây phiền phức đến cho ngài. Ngài muốn xử lý chúng tôi như thế nào thì cứ xử lý thế ấy, chúng tôi tuyệt đối sẽ cắn răng chịu đựng.”
Lý Phàm lấy một điếu thuốc ra cầm trong tay, Âu Dương Trung Thành vội vàng lấy bật lửa ra, muốn châm thuốc cho Lý Phàm.
Lý Phàm lấy chân đá Âu Dương Trung Thành qua một bên: “Cần ông châm thuốc à? Biết sai ở đâu rồi chưa?”
“Tôi, tôi sai ở chỗ có mắt như mù, không nên chế giễu ông nội Lý ngài, mắt tôi bị mù rồi, não cũng bị úng. Lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.”
Lý Phàm nhìn Âu Dương còn không rõ vấn đề nằm ở đâu, tên Âu Dương Trung Thành này đúng là không có não.
Nhìn Trung Thành mới ý thức được mình nói sai rồi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra được câu trả lời.
“Chúng tôi không nên không nghe lời cảnh cáo của ông nội, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ suy nghĩ không an phận nào đối với Cố Họa Y và nhà họ Cố nữa. Xin ông nội hãy yên tâm, chúng tôi… sau này chúng tôi đều sẽ hỗ trợ nhà Dương Trung Thành cảm thấy mình đã bắt được điểm quan trọng của sự việc. Có lẽ trả lời như vậy có thể sẽ làm cho Lý Phàm cảm thấy hài lòng.
“Thế này vẫn chưa đủ.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
“Xin ông nội hãy nói rõ, ngài nói chúng tôi làm gì thì chúng tôi đều sẽ làm theo.”
Âu Dương Trung Thành quyết đoán nói.
Lúc này cuối cùng cũng thấy được bình mình, chỉ cần có thể duy trì họ làm gì cũng được, dù cho lúc này phải ra ngoài làm một con vịt già cũng được.
“Đến nhà họ Cố xin lỗi.”
Bốn người Âu Dương Trung Thành đồng thời thở ra một hơi. Xin lỗi là chuyện dễ dàng nhất, cho dù phải dập đầu nhận lỗi đều không thành vấn đề. Miễn là bảo vệ được địa vị của cải, sĩ diện chẳng là cái thá gì!
Trước kia từ hai bàn tay trắng lập nghiệp, Âu hễ là người cần sĩ diện, cơ bản là cũng không leo lên đến độ cao giống như Âu Dương Trung Thành được.
“Ông nội Lý yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem theo món quà nặng nhất, tấm lòng chân thành nhất đến cửa xin lỗi.”
Âu Dương Trung Thành vỗ ngực nói.
“Vậy tôi sẽ nhìn xem biểu hiện của các người, nếu như biểu hiện không làm cho tôi hài lòng, vậy thì các người cùng nhau ra lùng nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng.
Âu Dương Trung Thành nhìn bóng lưng Lý Phàm biến mất, từng người đều giống như quả bóng cao su bị rút hơi, nhũn người ngồi co quắp dưới đất.
“Ông trời ơi, cuối cùng cũng qua ải rồi. Lý Phàm này rốt cuộc là người nào, sao lại có được nguồn năng lượng lớn đến vậy, chuyện đó tuyệt đối không phải là người bình thường có thể làm được.”
Âu Dương Trung sau của một gia đình vô cùng giàu có nào đó. Nhưng mà nhân vật như vậy sao lại đến nhà họ Cố ở rể chứ, còn bị người nhà họ Cố nhục mạ xỉ vả như vậy. Với năng lực của anh ta… sớm đã nên làm cho người nhà họ Cố rửa mắt mà nhìn rồi.”
Lâm tổng bụm trán đang không ngừng chảy máu nói: “Nói nhiều như vậy làm gì, mau đến bệnh viện kiểm tra vết thương, trán của tôi đều nát luôn rồi. Chúng ta vẫn chưa hoàn toàn qua ải đâu, vẫn còn phải chuẩn bị việc xin lỗi ngày mai nữa.”
“Xin lỗi chính là việc ưu tiên hàng đầu, nhất tiêu chuẩn ông nội Lý yêu cầu là gì, chỉ sợ là nịnh bợ còn chưa xong đã giẫm yên. Chuyện ngày mai đến nhà họ Cố xin lỗi mới là việc ưu tiên hàng đầu quan trọng nhất. Nếu như làm không tốt việc này, có lẽ phải thật sự xanh cỏ rồi.
…
Lý Phàm gọi xe về nhà, vừa mới bước vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc của Vương Cẩn Mai:
“Đồ bỏ đi cậu còn quay về làm gì nữa, không phải đã bảo cậu chết ngoài kia luôn rồi sao, cậu sao không đi còn không phải vì cậu rước đến nhiều tai họa như vậy sao! Còn nói xằng nói bậy trước mặt ông cụ mà không biết ngượng, tôi đều thấy xấu hổ dùm cậu. Đồ bỏ đi nhà cậu chỉ được mỗi cái mồm, không làm được trò trống gì ra hồn, cậu có thể cái cục shit!”
“Nếu như Âu Dương tổng bọn họ không chừa cho con đường thì làm sao đây! Nếu công ty trong nhà phá sản trước khi nói gì làm gì cũng không biết động não suy nghĩ hả! Tôi thật sự bị cậu làm cho tức chết rồi!”
Cố Họa Y nghe thấy tiếng mắng chửi của Vương Cẩn Mai thì vội vàng ra khỏi phòng.
Đi đến thì nhìn thấy Vương Cẩn Mai đang ngồi trên ghế sofa, Cố Họa Y nhanh chóng bước đến bên người Lý Phàm, kéo tay Lý Phàm rời đi: “Theo em về phòng.”
“Họa Y, con bỏ tay cậu này làm gì. Cậu ta còn ở thì sẽ rước tai họa tới. Lần này làm ra chuyện xấu lớn như vậy, con còn không mau cắt đứt quan hệ với cậu ta! Nếu như nhà họ Cố thật sự bị hủy rồi, con cũng có thể tìm một chỗ dựa mới!”
“Không chỉ là con, mà cả nhà chúng ta, ba con, mẹ, Xuyến Xuyến đều cần phải có một chỗ dựa. Con nhìn xem đồ bỏ đi Lý muốn quan hệ cũng không có, căn bản là không dựa được!”
Vương Cẩn Mai nói lời nặng nề, lời nói tràn đầy cảm giác nguy cơ nghiêm trọng.
Nếu như công ty của nhà họ Cố phá sản, vậy sau này cuộc sống của người trong nhà sẽ thật sự gian nan vô cùng.
Cho nên Vương Cẩn Mai chờ đợi Cố Họa Y có thể ly hôn với Lý Phàm. Dù là kết hôn với Hoa Nhật Tâm cũng được, mạnh hơn Lý Phàm.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cho dù công ty trong nhà có đóng cửa, chúng ta cũng có thể tự làm tự ăn chống đỡ cái nhà này, mẹ đừng lo lắng nữa. Hơn nữa, con cũng tin tưởng Lý Phàm.” Cố Họa Y kéo Lý Phàm rời đi.
Vương Cẩn Mai gân cổ gào lên: “Con tin nó cái gì? Rốt cuộc là con đã uống bùa mê thuốc lú gì rồi, Lý Phàm chính là chứ! Chúng ta đều biết cậu ta chính là cái đồ vô dụng!”
Đáp lại Vương Cẩn Mai chính là cửa phòng đóng chặt. Vương Cẩn Mai tức giận đấm mạnh xuống sofa, hệt như đó là Lý Phàm.
“Anh đã ra ngoài làm gì, không xảy ra chuyện gì chứ?”
Cố Họa Y quan tâm hỏi.
“Yên tâm, chuyện của Âu Dương tổng đã giải quyết, đợi ngày mai.”
Lý Phàm kéo bàn tay ngọc của Cố Họa Y, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt