Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 14: LÝ PHÀM CỨU EM.
Cùng lúc đó, Lý Phàm đến bệnh viện nhân dân thành phố.
Sáng sớm mẹ vợ đã cho người ta nhắc nhở thúc dục anh nhiều lần.
Vừa mới bước vào cửa, Lý Phàm đã bắt gặp Lưu Tân Dân vội vã chạy đến, trên mặt của ông ta tràn đầy nụ cười lấy lòng, nói: “Hoan lên anh Lý đến bệnh viện thị sát công việc của chúng tôi.”
Biểu cảm của Lý Phàm khẽ giật mình, khoác tay rồi nói: “Viện trưởng Lưu, ông không cần phải như thế này đâu, làm tốt bổn phận của ông là được, tôi chỉ đến đây thăm con gái của tôi.”
Lưu Tân Dân cười xấu hổ nói: “Vậy được rồi, tôi không làm phiền anh Lý nữa, bệnh tình của con gái anh mong anh cứ yên tâm, tối ngày hôm đó chúng tôi sẽ mở cuộc họp chuyên gia đã có phương án.”
Lý Phàm gật gật đầu, lúc này Lưu Tân Dân mới quay người rời đi.
Sau đó anh đi vào trong phòng bệnh của Xuyến Xuyến, mới vừa bước vào cửa liền bị một âm thanh gắt gỏng quát gọi lại.
“Lý Phàm, sao bây giờ cậu mới xuất hiện hả? Cậu có biết trong bệnh viện này rất bẩn rất mệt không hả?”
Mẹ vợ Vương Cẩn Mai nhìn thấy Lý Phàm đến đây lập tức giận dữ hùng hổ xông đến chỉ vào mũi của Lý Phàm rồi chửi ầm lên.
Tức chết đi được.
Mình chăm sóc cả một buổi sáng đứa con tạp chủng đáng chết thật sự mệt mà.
Nếu như không phải là ông cụ thích Xuyến Xuyến thì Vương Cẩn Mai bà ta thật sự không có ý định để ý đến con nhỏ này.
Đứa con gái của cái thằng vô dụng như là Lý Phàm quả thật làm cho nhà họ Cố phải mất mặt.
Nhưng mà bình thường Vương Cẩn Mai không dám nói cái gì, bởi vì ông cụ coi Xuyến Xuyến giống như là cục cưng, đương nhiên là bà ta không có lời nào để nói.
Biểu hiện của Lý Phàm rất khiêm tốn, nói: “Mẹ, mẹ về đi, để con chăm sóc cho Xuyến Xuyến.”
Vương Cẩn Mai vung tay lên ném đồ vật ở trong tay mình cho Lý Phàm, oán hận cắn răng nói: “Nói cho cậu biết, mặc dù là ông cụ cho phép cậu đến đây chăm sóc cho Xuyến Xuyến, nhưng mà cậu nhớ kỹ cho tôi Xuyến Xuyến là người nhà họ Cố, nếu như cậu có gan nhắc đến việc Xuyến Xuyến là con gái của cậu ở trong bệnh viện thì tôi sẽ giết chết cậu!”
Nói xong, Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Đến đó làm cái gì nữa hả, còn không đi làm việc đi?”
Lý Phàm nhanh chóng cầm lấy cái chậu đi vặn một chậu nước nóng, trở về lau mặt lau tay cho Xuyến Xuyến ở trên giường bệnh.
Xuyến Xuyến rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Lý Phàm đang lau tay cho mình, vẫn cười hì hì, khóe miệng có hai lúm đồng tiền trông rất là đáng yêu.
Trong mắt của Lý Phàm đều là biểu cảm cưng chiều, anh chọc chọc vào chiếc mũi nhỏ nhắn như pha lê của cô bé, làm mặt quỷ với cô bé.
Xuyến Xuyến cười thành tiếng, kêu lên: “Ba ơi…”
Bịch!
Bỗng nhiên Vương Cẩn Mai đứng ở một bên đang cầm điện thoại thảo luận cho chị em tốt túi xách nào đẹp mắt, lập tức đứng dậy nổi giận đùng đùng đi tới, một bàn tay tát lên trên mặt của Lý Phàm, mắng: “Cậu làm gì hả, ai cho cậu cho con bé gọi cậu là ba?”
Lý Phàm bị một bạt tai bất thình lình này đánh làm cho choáng váng, trong tay bưng theo thau nước, nắm chặt tay lại.
Anh nhìn Xuyến Xuyến đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt to tròn như là hai viên ngọc của cô nhóc tràn đầy nước mắt.
Cô bé ý thức được rằng mình đã nói sai, nhanh chóng lôi kéo vạt áo của Vương Cẩn Mai, nói: “Bà ngoại ơi, không phải là ba sai đâu, là Xuyến Xuyến sai mà…”
“Cháu còn gọi nó là ba nữa?”
Vương Cẩn Mai quay đầu lại im lặng trừng mắt liếc nhìn Xuyến Xuyến.
Xuyến Xuyến bị dọa đến nỗi thân thể run lên, méo miệng sắp khóc, nước mắt ở trong mắt cũng theo đó mà lăn xuống.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng nói xin lỗi: “Mẹ, là do con không tốt, sau này con sẽ không dám nữa.”
Lúc này Vương Cẩn Mai mới trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Cậu biết thì tốt rồi, đi đổ nước đi.”
Lý Phàm gật gật đầu nhìn Xuyến Xuyến, lộ ra một nụ cười với cô bé, sau đó quay người đi khỏi.
Vương Cẩn Mai vô cùng tức giận trừng mắt Xuyến Xuyến, nói: “Xuyến Xuyến, cháu phải biết rằng nó không phải là ba của cháu, nếu như cháu là gọi cậu ta là ba nữa thì bà sẽ đuổi cháu cùng với cái tên phế vật đó ra khỏi nhà họ Cố, đừng tưởng rằng ông cụ thích cháu thì bà sẽ không đối xử với cháu như vậy, có nghe rõ chưa hả?”
Mặc dù là Xuyến Xuyến vẫn còn nhỏ nhưng mà rất thông minh, liền hiểu lời nói của Vương Cẩn Mai, ô ô khóc lên: “Bà ngoại ơi, cháu sẽ không đâu, cầu xin bà đừng đuổi ba… chú đi mà.”
Vương Cẩn Mai liếc nhìn một cái, quay người trở lại ngồi trên ghế sofa tiếp tục trò chuyện với mấy chị em tốt về những cái túi xách vừa mới ra.
Lại nói ở bên phía của Cố Họa Y.
Buổi sáng sau khi tan làm cô vẫn ở trong phòng làm việc, nhìn hộp quần áo trần trụi trên tay, trong lòng rất xấu hổ.
Haiz.
Thở nhẹ một hơi, Cố Họa Y dường như đã quyết tâm, vì Xuyến Xuyến, vì cái nhà đó, cô chỉ có thể làm như vậy.
Mặc dù là ngày hôm qua Lý Phàm đã đồng ý với mình hợp đồng hợp tác với Vinh Khang ngoại trừ mình ra thì không còn có thể là ai khác.
Nhưng mà Cố Họa Y biết rằng đây chẳng qua là Lý Phàm an ủi mình mà thôi.
Chồng mình có năng lực tới đâu, cô biết rất rõ ràng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Họa Y thay bộ đồ lót, xấu hổ đi ra khỏi công ty thuốc Vân Sinh. Ở cửa, xe của Cố Bội Sam đã dừng ở đó.
Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà bước vào trong xe.
Nhưng mà vì để đề phòng vạn nhất, cô vẫn soạn một tin nhắn, người nhận là Lý Phàm.
Cố Bội Sam ngồi ở bên trong, đang trang điểm, lại nhìn thấy Cố Họa Y bước vào, liếc nhìn một cái rồi hỏi: “Mặc chưa?”
Cố Họa Y nắm cái túi xách ở trong tay, cắn đôi môi đỏ gật gật đầu.
Cố Bội Sam lẩm bẩm nói: “Còn tưởng là cô trong trắng giữ mình bao nhiêu, hóa ra cũng chỉ là một người phụ nữ cúi đầu vì tiền mà thôi.”
Cố Họa Y nghe thấy câu nói chói tai này thì muốn xuống xe ngay lập tức.
Cố Bội Sam cản cũng không cản lạ,i nói một câu: “Bây giờ cô bước xuống thì chuyển hợp tác với tập đoàn Vinh Khang chắc chắn là sẽ không rơi vào trong tay của cô.”
Trong sự do dự, Cố Họa Y vẫn ngồi trở về.
Trên mặt của Cố Bội Sam tràn đầy nụ cười lạnh dữ tợn, nói với tài xế ở phía trước: “Lái xe đi câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.”
Cố Họa Y, cô cứ giả vờ thanh thuần đi!
Bây giờ đã xác định cô thân bại danh liệt.
Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, trong phòng bao 888.
Cố Bội Sam đẩy cửa phòng ra, dẫn Cố Họa Y đi vào trong, lắc lư cái mông quyến rũ cười nói: “Cậu Vinh, anh nhìn xem tôi dẫn ai đến đây cho anh này, Cố Họa Y, là người đứng đầu trong bốn hoa khôi ở Hán Thành.”
Cố Họa Y rất căng thẳng, trái tim nhỏ đang đập thình thịch ở trong ngực, đi theo Cố Bội Sam bước vào trong. Phòng bao rất là lớn, chỉ là ánh đèn có hơi mờ ảo, phân thành hai phòng, ở giữa có bình phong cùng với rèm châu ngăn lại.
Ở trên ghế sofa ở phía trước có một người con trai anh tuấn hơn hai mươi tuổi đang ngồi ở đó, trái ôm phải ấp hai cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang với vóc người nóng bỏng, đang chơi trò chơi ăn nho.
Vinh Thường Uy giang tay ra dựa ở trên ghế sofa, trên mặt là nụ cười tà mị, nhìn Cố Họa Y từ trên xuống dưới, giơ một ngón tay cái lên với Cố Bội Sam rồi nói: “Tốt lắm.”
Cố Bội Sam cười quay người lại nói với Cố Họa Y: “Còn thất thần làm gì nữa, không mau đi qua chào hỏi cậu Vinh đi.”
Đôi mi thanh tú của Cố Họa Y nhíu chặt lại, nhưng mà vẫn bước lên phía trước mấy bước, khom người nói với Vinh Thường Uy: “Cậu Vinh.”
Vinh Thường Uy lập tức nhỏm người dậy kéo bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Cố Họa Y đặt trên chớp mũi hít hít, trên mặt tràn đầy ý cười say mê: “Mịn màng, thơm tho, không khổ là mỹ nhân nổi danh ở Hán Thành, tôi thích.”
Lúc đó Cố Họa Y đã bị hù dọa, nhanh chóng kéo tay trở lại, nói với Vinh Thường Uy: “Cậu Vinh, đừng làm như vậy, tôi đến đây để bàn chuyện hợp tác.”
Vinh Thường Uy ngửi ngửi mùi hương lưu lại trên đầu ngón tay của mình, híp mắt đánh giá Cố Họa Y trước mặt, người phụ nữ này thật sự hay lắm đấy, cả người chín mọng, có thể chảy ra nước.
“Bàn, đương nhiên là có thể bàn rồi, có đều là nói chuyện hợp tác với tôi thì điều kiện tiên quyết phải uống hết một bình rượu này.”
Trên mặt của Vinh Thường Uy đều là nụ cười dâm tà, vỗ tay phát ra tiếng, mỹ nhân nóng bỏng ở bên cạnh liền lấy ra một chai rượu Remy Martin chưa mở.
Thấy cảnh này, Cố Họa Y ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn về phía Cố Bội Sam, nhưng mà Cố Bội Sam lại khom người xuống, cười cười rồi trực tiếp rời khỏi phòng bao.
Cố Họa Y luống cuống đuổi theo, nhưng mà cấp dưới của Vinh Thường Uy lại trực tiếp ngăn cản Cố Họa Y lại, đồng thời còn đuổi hết những người trong nhà hàng ra bên ngoài, khóa cửa phòng bao lại.
Trong một căn phòng to như vậy chỉ còn lại Cố Họa Y mang theo vẻ mặt bối rối, cùng với Vinh Thường Uy mang theo gương mặt dâm tà.
Vinh Thường Uy đứng dậy, trong tay cầm theo một mình Remy Martin, đến gần Cố Họa Y, cười lạnh nói: “Tổng giám Cố, chẳng lẽ là cô không muốn chuyện hợp tác lần này?”
Dứt lời, anh ta bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, nắm lấy tóc của Cố Họa Y, sau đó thô bạo rót rượu ở trong bình vào trong miệng của Cố Họa Y
“Ưm ưm…”
Cố Họa Y liều mạng giãy dụa, nhưng mà một lượng lớn rượu chảy vào trong dạ dày, vừa mới có mấy phút cô liền cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Vinh Thường Uy giống như là một người điên, cứ cười khùng không ngừng, một tay của anh ta bỗng nhiên kéo áo khoác của Cố Họa Y ra, ôm lấy Cố Họa Y từ phía sau, dụi đầu vào trong mái tóc của cô, hít sâu mấy hơi.
Thơm quá!
“Tổng giám Cố, cô chạy không thoát đâu, không bằng đi theo tôi đi, tôi có thể cho cô chuyện hợp tác.” Vinh Thường Uy cười lạnh nói.
Cả người Cố Họa Y kéo căng, bỗng nhiên tránh khỏi Vinh Thường Uy, tát một bạt tay lên trên mặt của anh ta, thân thể lão đảo nắm lấy túi xách dưới mặt đất, lấy con dao gọt trái cây đã được chuẩn bị từ sớm ở bên trong ra, đau khổ bất lực gào thét: “Anh đừng đến đây, đừng đến đây…”
Vinh Thường Uy liếm môi một cái, gương mặt đau đớn càng làm cho anh ta đánh mất lý trí, hơn nữa trực tiếp bổ nhào qua giật lấy con dao gọt trái cây ở trong tay của Cố Họa Y, sau đó tức giận tát một phát lên gương mặt của cô, quát: “Đồ gái điếm thúi, dám dùng thủ đoạn với ông đây.”
Cố Họa Y bị đau, cái tát này làm cho cô hoa mắt váng đầu, cả người ngã xuống đất bất lực thở dốc.
Cô liều mạng giãy dụa đưa tay lấy cái điện thoại ở bên trong túi xách.
Lúc này, trong lòng của cô chỉ nghĩ đến Lý Phàm.
Bàn tay nhỏ và Cố Họa Y mò lấy cái điện thoại dốc hết toàn lực mà ấn gửi
Tinh!
Một tay của Vinh Thường Uy nắm lấy mắt cá chân của Cố Họa Y, làm cô ngã lên trên ghế sofa, sau đó đè người lên đặt Cố Họa Y ở dưới thân, gian tà nở nụ cười.
Cố Họa Y vùng vẫy, không ngừng đá vào Vinh Thường Uy.
Một tay của Vinh Thường Uy bóp vào cần cổ non miệng của cô sau đó lại là hai cái tát, mắng: “Giả vờ ngây thơ với ông đây, ngày hôm nay tôi chơi chết cô!”
Cùng lúc đó Lý Phàm đang ở trong bệnh viện, điện thoại di động ở trong túi vang lên.
Anh có chút nghi ngờ, ấn mở tin nhắn ra, nhìn thấy là của Cố Họa Y gửi tới.
Chỉ có chín chữ ngắn ngủi làm cho Lý Phàm lâm vào hoảng sợ.
“Lý Phàm, câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, cứu em.”
Sáng sớm mẹ vợ đã cho người ta nhắc nhở thúc dục anh nhiều lần.
Vừa mới bước vào cửa, Lý Phàm đã bắt gặp Lưu Tân Dân vội vã chạy đến, trên mặt của ông ta tràn đầy nụ cười lấy lòng, nói: “Hoan lên anh Lý đến bệnh viện thị sát công việc của chúng tôi.”
Biểu cảm của Lý Phàm khẽ giật mình, khoác tay rồi nói: “Viện trưởng Lưu, ông không cần phải như thế này đâu, làm tốt bổn phận của ông là được, tôi chỉ đến đây thăm con gái của tôi.”
Lưu Tân Dân cười xấu hổ nói: “Vậy được rồi, tôi không làm phiền anh Lý nữa, bệnh tình của con gái anh mong anh cứ yên tâm, tối ngày hôm đó chúng tôi sẽ mở cuộc họp chuyên gia đã có phương án.”
Lý Phàm gật gật đầu, lúc này Lưu Tân Dân mới quay người rời đi.
Sau đó anh đi vào trong phòng bệnh của Xuyến Xuyến, mới vừa bước vào cửa liền bị một âm thanh gắt gỏng quát gọi lại.
“Lý Phàm, sao bây giờ cậu mới xuất hiện hả? Cậu có biết trong bệnh viện này rất bẩn rất mệt không hả?”
Mẹ vợ Vương Cẩn Mai nhìn thấy Lý Phàm đến đây lập tức giận dữ hùng hổ xông đến chỉ vào mũi của Lý Phàm rồi chửi ầm lên.
Tức chết đi được.
Mình chăm sóc cả một buổi sáng đứa con tạp chủng đáng chết thật sự mệt mà.
Nếu như không phải là ông cụ thích Xuyến Xuyến thì Vương Cẩn Mai bà ta thật sự không có ý định để ý đến con nhỏ này.
Đứa con gái của cái thằng vô dụng như là Lý Phàm quả thật làm cho nhà họ Cố phải mất mặt.
Nhưng mà bình thường Vương Cẩn Mai không dám nói cái gì, bởi vì ông cụ coi Xuyến Xuyến giống như là cục cưng, đương nhiên là bà ta không có lời nào để nói.
Biểu hiện của Lý Phàm rất khiêm tốn, nói: “Mẹ, mẹ về đi, để con chăm sóc cho Xuyến Xuyến.”
Vương Cẩn Mai vung tay lên ném đồ vật ở trong tay mình cho Lý Phàm, oán hận cắn răng nói: “Nói cho cậu biết, mặc dù là ông cụ cho phép cậu đến đây chăm sóc cho Xuyến Xuyến, nhưng mà cậu nhớ kỹ cho tôi Xuyến Xuyến là người nhà họ Cố, nếu như cậu có gan nhắc đến việc Xuyến Xuyến là con gái của cậu ở trong bệnh viện thì tôi sẽ giết chết cậu!”
Nói xong, Vương Cẩn Mai trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Đến đó làm cái gì nữa hả, còn không đi làm việc đi?”
Lý Phàm nhanh chóng cầm lấy cái chậu đi vặn một chậu nước nóng, trở về lau mặt lau tay cho Xuyến Xuyến ở trên giường bệnh.
Xuyến Xuyến rất ngoan ngoãn, nhìn thấy Lý Phàm đang lau tay cho mình, vẫn cười hì hì, khóe miệng có hai lúm đồng tiền trông rất là đáng yêu.
Trong mắt của Lý Phàm đều là biểu cảm cưng chiều, anh chọc chọc vào chiếc mũi nhỏ nhắn như pha lê của cô bé, làm mặt quỷ với cô bé.
Xuyến Xuyến cười thành tiếng, kêu lên: “Ba ơi…”
Bịch!
Bỗng nhiên Vương Cẩn Mai đứng ở một bên đang cầm điện thoại thảo luận cho chị em tốt túi xách nào đẹp mắt, lập tức đứng dậy nổi giận đùng đùng đi tới, một bàn tay tát lên trên mặt của Lý Phàm, mắng: “Cậu làm gì hả, ai cho cậu cho con bé gọi cậu là ba?”
Lý Phàm bị một bạt tai bất thình lình này đánh làm cho choáng váng, trong tay bưng theo thau nước, nắm chặt tay lại.
Anh nhìn Xuyến Xuyến đang ngồi trên giường bệnh, đôi mắt to tròn như là hai viên ngọc của cô nhóc tràn đầy nước mắt.
Cô bé ý thức được rằng mình đã nói sai, nhanh chóng lôi kéo vạt áo của Vương Cẩn Mai, nói: “Bà ngoại ơi, không phải là ba sai đâu, là Xuyến Xuyến sai mà…”
“Cháu còn gọi nó là ba nữa?”
Vương Cẩn Mai quay đầu lại im lặng trừng mắt liếc nhìn Xuyến Xuyến.
Xuyến Xuyến bị dọa đến nỗi thân thể run lên, méo miệng sắp khóc, nước mắt ở trong mắt cũng theo đó mà lăn xuống.
Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này vội vàng nói xin lỗi: “Mẹ, là do con không tốt, sau này con sẽ không dám nữa.”
Lúc này Vương Cẩn Mai mới trừng mắt nhìn Lý Phàm, quát lớn: “Cậu biết thì tốt rồi, đi đổ nước đi.”
Lý Phàm gật gật đầu nhìn Xuyến Xuyến, lộ ra một nụ cười với cô bé, sau đó quay người đi khỏi.
Vương Cẩn Mai vô cùng tức giận trừng mắt Xuyến Xuyến, nói: “Xuyến Xuyến, cháu phải biết rằng nó không phải là ba của cháu, nếu như cháu là gọi cậu ta là ba nữa thì bà sẽ đuổi cháu cùng với cái tên phế vật đó ra khỏi nhà họ Cố, đừng tưởng rằng ông cụ thích cháu thì bà sẽ không đối xử với cháu như vậy, có nghe rõ chưa hả?”
Mặc dù là Xuyến Xuyến vẫn còn nhỏ nhưng mà rất thông minh, liền hiểu lời nói của Vương Cẩn Mai, ô ô khóc lên: “Bà ngoại ơi, cháu sẽ không đâu, cầu xin bà đừng đuổi ba… chú đi mà.”
Vương Cẩn Mai liếc nhìn một cái, quay người trở lại ngồi trên ghế sofa tiếp tục trò chuyện với mấy chị em tốt về những cái túi xách vừa mới ra.
Lại nói ở bên phía của Cố Họa Y.
Buổi sáng sau khi tan làm cô vẫn ở trong phòng làm việc, nhìn hộp quần áo trần trụi trên tay, trong lòng rất xấu hổ.
Haiz.
Thở nhẹ một hơi, Cố Họa Y dường như đã quyết tâm, vì Xuyến Xuyến, vì cái nhà đó, cô chỉ có thể làm như vậy.
Mặc dù là ngày hôm qua Lý Phàm đã đồng ý với mình hợp đồng hợp tác với Vinh Khang ngoại trừ mình ra thì không còn có thể là ai khác.
Nhưng mà Cố Họa Y biết rằng đây chẳng qua là Lý Phàm an ủi mình mà thôi.
Chồng mình có năng lực tới đâu, cô biết rất rõ ràng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Họa Y thay bộ đồ lót, xấu hổ đi ra khỏi công ty thuốc Vân Sinh. Ở cửa, xe của Cố Bội Sam đã dừng ở đó.
Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều mà bước vào trong xe.
Nhưng mà vì để đề phòng vạn nhất, cô vẫn soạn một tin nhắn, người nhận là Lý Phàm.
Cố Bội Sam ngồi ở bên trong, đang trang điểm, lại nhìn thấy Cố Họa Y bước vào, liếc nhìn một cái rồi hỏi: “Mặc chưa?”
Cố Họa Y nắm cái túi xách ở trong tay, cắn đôi môi đỏ gật gật đầu.
Cố Bội Sam lẩm bẩm nói: “Còn tưởng là cô trong trắng giữ mình bao nhiêu, hóa ra cũng chỉ là một người phụ nữ cúi đầu vì tiền mà thôi.”
Cố Họa Y nghe thấy câu nói chói tai này thì muốn xuống xe ngay lập tức.
Cố Bội Sam cản cũng không cản lạ,i nói một câu: “Bây giờ cô bước xuống thì chuyển hợp tác với tập đoàn Vinh Khang chắc chắn là sẽ không rơi vào trong tay của cô.”
Trong sự do dự, Cố Họa Y vẫn ngồi trở về.
Trên mặt của Cố Bội Sam tràn đầy nụ cười lạnh dữ tợn, nói với tài xế ở phía trước: “Lái xe đi câu lạc bộ Bách Lệ Nhân.”
Cố Họa Y, cô cứ giả vờ thanh thuần đi!
Bây giờ đã xác định cô thân bại danh liệt.
Câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, trong phòng bao 888.
Cố Bội Sam đẩy cửa phòng ra, dẫn Cố Họa Y đi vào trong, lắc lư cái mông quyến rũ cười nói: “Cậu Vinh, anh nhìn xem tôi dẫn ai đến đây cho anh này, Cố Họa Y, là người đứng đầu trong bốn hoa khôi ở Hán Thành.”
Cố Họa Y rất căng thẳng, trái tim nhỏ đang đập thình thịch ở trong ngực, đi theo Cố Bội Sam bước vào trong. Phòng bao rất là lớn, chỉ là ánh đèn có hơi mờ ảo, phân thành hai phòng, ở giữa có bình phong cùng với rèm châu ngăn lại.
Ở trên ghế sofa ở phía trước có một người con trai anh tuấn hơn hai mươi tuổi đang ngồi ở đó, trái ôm phải ấp hai cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang với vóc người nóng bỏng, đang chơi trò chơi ăn nho.
Vinh Thường Uy giang tay ra dựa ở trên ghế sofa, trên mặt là nụ cười tà mị, nhìn Cố Họa Y từ trên xuống dưới, giơ một ngón tay cái lên với Cố Bội Sam rồi nói: “Tốt lắm.”
Cố Bội Sam cười quay người lại nói với Cố Họa Y: “Còn thất thần làm gì nữa, không mau đi qua chào hỏi cậu Vinh đi.”
Đôi mi thanh tú của Cố Họa Y nhíu chặt lại, nhưng mà vẫn bước lên phía trước mấy bước, khom người nói với Vinh Thường Uy: “Cậu Vinh.”
Vinh Thường Uy lập tức nhỏm người dậy kéo bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Cố Họa Y đặt trên chớp mũi hít hít, trên mặt tràn đầy ý cười say mê: “Mịn màng, thơm tho, không khổ là mỹ nhân nổi danh ở Hán Thành, tôi thích.”
Lúc đó Cố Họa Y đã bị hù dọa, nhanh chóng kéo tay trở lại, nói với Vinh Thường Uy: “Cậu Vinh, đừng làm như vậy, tôi đến đây để bàn chuyện hợp tác.”
Vinh Thường Uy ngửi ngửi mùi hương lưu lại trên đầu ngón tay của mình, híp mắt đánh giá Cố Họa Y trước mặt, người phụ nữ này thật sự hay lắm đấy, cả người chín mọng, có thể chảy ra nước.
“Bàn, đương nhiên là có thể bàn rồi, có đều là nói chuyện hợp tác với tôi thì điều kiện tiên quyết phải uống hết một bình rượu này.”
Trên mặt của Vinh Thường Uy đều là nụ cười dâm tà, vỗ tay phát ra tiếng, mỹ nhân nóng bỏng ở bên cạnh liền lấy ra một chai rượu Remy Martin chưa mở.
Thấy cảnh này, Cố Họa Y ngây ngẩn cả người, quay đầu lại nhìn về phía Cố Bội Sam, nhưng mà Cố Bội Sam lại khom người xuống, cười cười rồi trực tiếp rời khỏi phòng bao.
Cố Họa Y luống cuống đuổi theo, nhưng mà cấp dưới của Vinh Thường Uy lại trực tiếp ngăn cản Cố Họa Y lại, đồng thời còn đuổi hết những người trong nhà hàng ra bên ngoài, khóa cửa phòng bao lại.
Trong một căn phòng to như vậy chỉ còn lại Cố Họa Y mang theo vẻ mặt bối rối, cùng với Vinh Thường Uy mang theo gương mặt dâm tà.
Vinh Thường Uy đứng dậy, trong tay cầm theo một mình Remy Martin, đến gần Cố Họa Y, cười lạnh nói: “Tổng giám Cố, chẳng lẽ là cô không muốn chuyện hợp tác lần này?”
Dứt lời, anh ta bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, nắm lấy tóc của Cố Họa Y, sau đó thô bạo rót rượu ở trong bình vào trong miệng của Cố Họa Y
“Ưm ưm…”
Cố Họa Y liều mạng giãy dụa, nhưng mà một lượng lớn rượu chảy vào trong dạ dày, vừa mới có mấy phút cô liền cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Vinh Thường Uy giống như là một người điên, cứ cười khùng không ngừng, một tay của anh ta bỗng nhiên kéo áo khoác của Cố Họa Y ra, ôm lấy Cố Họa Y từ phía sau, dụi đầu vào trong mái tóc của cô, hít sâu mấy hơi.
Thơm quá!
“Tổng giám Cố, cô chạy không thoát đâu, không bằng đi theo tôi đi, tôi có thể cho cô chuyện hợp tác.” Vinh Thường Uy cười lạnh nói.
Cả người Cố Họa Y kéo căng, bỗng nhiên tránh khỏi Vinh Thường Uy, tát một bạt tay lên trên mặt của anh ta, thân thể lão đảo nắm lấy túi xách dưới mặt đất, lấy con dao gọt trái cây đã được chuẩn bị từ sớm ở bên trong ra, đau khổ bất lực gào thét: “Anh đừng đến đây, đừng đến đây…”
Vinh Thường Uy liếm môi một cái, gương mặt đau đớn càng làm cho anh ta đánh mất lý trí, hơn nữa trực tiếp bổ nhào qua giật lấy con dao gọt trái cây ở trong tay của Cố Họa Y, sau đó tức giận tát một phát lên gương mặt của cô, quát: “Đồ gái điếm thúi, dám dùng thủ đoạn với ông đây.”
Cố Họa Y bị đau, cái tát này làm cho cô hoa mắt váng đầu, cả người ngã xuống đất bất lực thở dốc.
Cô liều mạng giãy dụa đưa tay lấy cái điện thoại ở bên trong túi xách.
Lúc này, trong lòng của cô chỉ nghĩ đến Lý Phàm.
Bàn tay nhỏ và Cố Họa Y mò lấy cái điện thoại dốc hết toàn lực mà ấn gửi
Tinh!
Một tay của Vinh Thường Uy nắm lấy mắt cá chân của Cố Họa Y, làm cô ngã lên trên ghế sofa, sau đó đè người lên đặt Cố Họa Y ở dưới thân, gian tà nở nụ cười.
Cố Họa Y vùng vẫy, không ngừng đá vào Vinh Thường Uy.
Một tay của Vinh Thường Uy bóp vào cần cổ non miệng của cô sau đó lại là hai cái tát, mắng: “Giả vờ ngây thơ với ông đây, ngày hôm nay tôi chơi chết cô!”
Cùng lúc đó Lý Phàm đang ở trong bệnh viện, điện thoại di động ở trong túi vang lên.
Anh có chút nghi ngờ, ấn mở tin nhắn ra, nhìn thấy là của Cố Họa Y gửi tới.
Chỉ có chín chữ ngắn ngủi làm cho Lý Phàm lâm vào hoảng sợ.
“Lý Phàm, câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, cứu em.”
Tác giả :
Phi Điểu Bất Tuyệt