Thiết Tha
Chương 29 Chương 29
Edit by Lơ
Beta by Bluerious
________________
Những cành du già hai bên đường cành lá sum suê, tiếng rao khắp chốn, mùa hè sắp đến như đã hẹn.
Tống Tông Ngôn là học sinh đầu tiên trong lớp nhận được thông báo, sau đó cha mẹ hắn đã mời giáo viên một bữa cơm.
Các bạn trong lớp cũng nháo nhào muốn được mời đi ăn tối nên Tống Tông Ngôn đã mời cả lớp đi ăn tối sau hôm đó.
Ngoại trừ một số học sinh có điểm số không lý tưởng và đang chuẩn bị thi lại, tất cả đều đến, đều đang hô hào muốn hưởng chút may mắn của trạng nguyên trong huyện.
Nhà của Văn Khâu gần khách sạn, cậu đi bộ đến, mồ hôi nhễ nhại trong ngày hè thiêu đốt chỉ sau 15 phút di chuyển, cậu chỉ mang theo một chiếc quạt, vừa che nắng vừa quạt gió nóng.
Tống Tông Ngôn giống như thân cây cao lớn, thẳng tắp đứng trước cửa khách sạn, hắn đã cắt tóc, mặc áo phông trắng và quần jean, nhìn từ xa trông rất trẻ trung.
“Sao cậu lại đứng bên ngoài? Có nóng không?” Văn Khâu bắt đầu quạt cho hắn từ cách đó vài bước.
Tống Tông Ngôn nở nụ cười: “Không nóng, cậu tới rồi à?”
Văn Khâu ừ, sờ tóc của hắn, vừa mới cắt nên cứng ngắc: “Cậu cắt khi nào? Lúc chúng ta đi xem phim ngày hôm qua tớ đã thấy đâu.”
“Tối hôm qua.”
“Tuyệt.” Văn Khâu giơ ngón tay cái lên,” Có bao nhiêu người?”
“Bảy, tám người, đang chơi bài trong phòng.”
Văn Khâu hăng hái: “Vậy thì tớ cũng đi chơi một lát.”
Tống Tông Ngôn nắm lấy cánh tay cậu, ngăn cậu đi.
Văn Khâu nhướng mày: “Cậu làm sao vậy?”
Hôm nay cậu đeo hoa tai, loại bình dân và đơn điệu kia.
“Bạc 925.” Văn Khâu nhướng mày khi thấy hắn nhìn chằm chằm vào tai của mình.
Tống Tông Ngôn nói: “Rất đẹp.”
Văn Khâu hít sâu, “Gu thẩm mỹ của cậu quá tệ.
Thả tớ ra tớ vào đánh bài nào, nóng gần chết.”
Tống Tông Ngôn vẫn không chịu để cậu đi: “Còn rất nhiều người chưa tới, tôi đứng ngoài đón bọn họ.”
“Ồ.” Văn Khâu nói: “Vậy thì cậu đã vất vả rồi.
Trạng nguyên nên ai cũng đố kỵ ghen ghét, cậu mau phục vụ tốt đi, để mọi người cân bằng tâm lý.”
Tống Tông Ngôn cười cười, chỉ có thể thẳng thắn nói: “Cậu đứng chờ cùng tôi được không?”
“Tớ cũng có phải trạng nguyên đâu?” Văn Khâu nói vậy nhưng miệng lại cười, cũng lùi lại đứng chờ cùng hắn.
Trương Phong Dương xuống xe, nhìn thấy hai người đứng ở cửa khách sạn đón khách, không khỏi cười rộ lên: “Địu má ha ha ha ha ha, sao hai người cứ như cặp sắp cưới vậy?”
“Đưa tiền mừng đây, không thì đừng hòng vào ăn.” Cũng không phải là người đầu tiên trêu như thế này nên Văn Khâu vứt hết mặt mũi, vươn tay đòi tiền.
Trương Phong Dương dứt khoát lấy từ trong túi ra năm tệ, vỗ tay cậu, giống như một người bác: “Đây, tiền mừng, chúc hai người bên nhau tới bạc đầu, sớm ngày có quý tử.”
Đi cùng Trương Phong Dương là một cậu học sinh giỏi, cậu ta cũng chẳng thích đùa vậy, bèn nói với Tống Tông Ngôn: “Chúc mừng cậu.”
Trương Phong Dương cười, cúi người ôm bụng: “Này, cậu nói như thế này càng giống kết hôn.”
Tống Tông Ngôn cắt ngang cuộc trò chuyện lan man của họ: “Phòng số 302.”
Trương Phong Dương khịt mũi, thấy hắn không có vẻ gì là không vui sau khi bị trêu chọc như thế này, không cầm lòng được mà kéo Văn Khâu sang một bên hỏi, “Hai người làm hoà rồi à?”
“Ừm.” Văn Khâu nói: “Vợ chồng phải thế chứ.”
“Oẹ.” Trương Phong Dương nói: “Mặt dày quá đi.”
Mãi tối mới đến đủ, có người lề mề thành thói, có người lại đến sớm nên chán ngồi gõ bát.
Không khí bên bàn ăn thật ấm áp, một đám bạn tuổi đôi mươi quây quần bên nhau, tràn ngập niềm đam mê tuổi trẻ và không ngớt lời.
Tống Tông Ngôn với tư cách là nhân vật chính, phải nói vài lời.
May mắn thay, học sinh ở thời điểm này rất thuần khiết và chưa biết đến văn hóa bàn rượu.
Bọn họ cười khúc khích và nâng ly, chủ yếu dùng nước trái cây, nếu không Tống Tông Ngôn có khi bị ép rượu tới nỗi không thể thức dậy trong ba ngày ba đêm.
“Cười cái gì vậy?” Có hơi nóng bên tai, Văn Khâu hơi quay đầu lại, Tống Tông Ngôn nhân lúc rảnh rỗi nói chuyện với cậu.
Văn Khâu thậm chí không biết mình đang cười, chỉ đang nghĩ đến Tống Tông Ngôn khi say trông như thế nào: “Cười vì ai cũng tốt, không ép cậu uống rượu.”
Trương Phong Dương nghe vậy, đột nhiên đập một cái lên bàn rồi đứng dậy: “Vậy thì để tôi!”
Tống Tông Ngôn, Văn Khâu: “…”
Trữ Văn Hinh nhìn thấy, lập tức buông đũa xuống, vội vàng nuốt miếng thịt bò vào miệng rồi đứng dậy nâng chén, vì quá hấp tấp mà lỡ tay làm đổ nước hoa quả.
Cô ngồi ở cuối bàn hét lên: “Thần học giỏi học giỏi, lớp tớ mời cậu trước, tớ sẽ có được may mắn này trước, phù hộ cho tớ nhận được thông báo từ trường đại học A.”
Trương Phong Dương trêu: “Cái này được gọi là năng lực, cậu không có năng lực thì cần gì may mắn.”
Trữ Văn Hinh cao giọng: “Ông tránh xa tôi và Tống Tông Ngôn ra, tôi cầu xin ông đừng lấy đi vận may của tôi.”
Hai người chỉ chênh nhau hai điểm và đăng ký vào cùng một trường, khi Trữ Văn Hinh nghĩ rằng áp lực cạnh tranh trong kỳ thi tuyển sinh đại học đã đủ lớn thì có người quen lại tranh giành với cô, làm cô tức giận đến mức muốn giết người luôn.
Trương Phong Dương ngồi gần được hưởng lợi, nâng ly chúc Tống Tông Ngôn: “Nào nào, mặc kệ cậu ấy.”
Trữ Văn Hinh hét lên: “Trương Phong Dương, đồ đáng ghét.”
Trương Phong Dương cười, nhưng cậu ta không uống rượu, chỉ giả vờ để trêu Trữ Văn Hinh.
Trữ Văn Hinh chớp lấy cơ hội, chạy nhanh đến bên Tống Tông Ngôn, thỏa mãn uống một ly nước trái cây lớn, dính được may mắn của học sinh giỏi.
Tống Tông Ngôn rất nể mặt: “Tôi mong cậu có thể nhận được thông báo từ trường đại học A.”
Trữ Văn Hinh lúc này hiền hơn rất nhiều: “Cảm ơn lời chúc của cậu.” Nhìn thấy Văn Khâu ngồi ở bên cạnh, cô nói tiếp: “Chúng ta cũng uống một ly đi, ăn mừng trước để làm bạn chung trường trong bốn năm nữa.”
Trương Phong Dương chen vào: “Này, này, thêm tôi nữa, là bạn chung trường cả, đừng thiên vị ai hơn.”
Văn Khâu đang ngồi nhìn bỗng thấy hoạ rơi xuống, ngẩn ra.
Một người bạn cùng lớp ở đó hỏi: “Cả ba cậu đều đăng ký vào chuyên ngành của đại học A sao?”
Trữ Văn Hinh và Trương Phong Dương đáp ừ, chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua bốn năm chung trường trong tương lai, có ghen tị với họ không.
Tống Tông Ngôn đang nói chuyện với người khác đột nhiên dừng lại.
Văn Khâu nhận thấy được có ánh mắt nóng cháy nhìn mình, cậu biết là ai, cầm chặt đũa không dám nhìn.
Cậu gượng cười cụng ly với Trữ Văn Hinh, nhưng không nghe thấy người kia nói gì vào tai mình, niềm vui ban đầu lập tức biến mất, Văn Khâu giả vờ bình tĩnh uống một ly rượu.
truyện teen hay
Trữ Văn Hinh và Trương Phong Dương trở lại chỗ ngồi của mình, những người khác đến để mời rượu Tống Tông Ngôn.
Giọng của Tống Tông Ngôn rõ ràng không vui như hồi nãy, giọng bình tĩnh, chẳng biết đang nghĩ gì.
Văn Khâu nhìn hắn, nhưng Tống Tông Ngôn cũng nhìn thẳng vào cậu với vẻ mặt khó coi.
Văn Khâu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay cầm đũa run lên, chột dạ dời mắt.
Họ không nói một lời nào cho đến khi kết thúc.
Tống Tông Ngôn đưa tất cả các bạn học lên taxi và quay trở lại phòng, chỉ có một người ngồi trên ghế sô pha, ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, Văn Khâu nghịch chiếc móc khoá trên cặp hắn.
“Về cả rồi à?” Văn Khâu nhìn hắn trở về một mình.
Tống Tông Ngôn không cười, có vẻ thực sự tức giận, không muốn để ý tới Văn Khâu một chút nào.
Văn Khâu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, đang định lên tiếng.
Điện thoại của Tống Tông Ngôn đột nhiên vang lên.
Hạ Vân Kiều gọi đến, hỏi hắn đã ăn cơm xong chưa: “Tớ đang ở Úc nghỉ hè, không thể về nước được.
Chỉ có thể chờ khai giảng được cậu mời đi ăn ở Bắc Kinh.”
Tống Tông Ngôn nói: “Ừm, đến Bắc Kinh bù.”
Họ nói chuyện phiếm một lúc, Tống Tông Ngôn không hề nhìn Văn Khâu, Văn Khâu ngồi đó và nghe họ nói chuyện trên điện thoại, từ việc mời ăn tối và trò chuyện đến việc đến Bắc Kinh chơi cùng nhau vài ngày trước khi khai giảng, Hạ Vân Kiều đã ở đó từ lúc thi năng khiếu.
Sau khi ở lại nhiều ngày, cô tìm thấy rất nhiều nhà hàng nhỏ đặc trưng và chính tông.
Trong phòng rất yên tĩnh, có thể nghe rõ tiếng họ trò chuyện.
Văn Khâu đột nhiên cảm thấy hối hận – cậu hiếm khi cảm thấy hối tiếc.
Nguyện vọng cậu tự điền, nên cậu phải biết rằng sẽ có ngày mình phải đối mặt với chuyện này.
“Hạ Vân Kiều không hợp với cậu.” Văn Khâu chờ họ trò chuyện xong đột nhiên nói.
Những gì cậu nói lúc này thật khiến người ta cảm thấy buồn cười, Tống Tông Ngôn nhìn màn hình điện thoại tối sầm lại, không trả lời, bước đến ghế sô pha lấy cặp sách.
Văn Khâu thấy hắn không để ý đến mình liền vươn tay nắm lấy cánh tay của người kia: “Khi đến Bắc Kinh, cậu đừng thường xuyên gặp cô ấy được không?”
Lúc này Tống Tông Ngôn mới nhìn cậu, nhưng giọng rất bực mình: “Vậy thì tôi nên gặp ai?”
Văn Khâu không nói nên lời, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tức giận bị đè nén của đối phương, muốn đưa tay lên chạm vào.
Nhưng Tống Tông Ngôn hất tay cậu ra: “Cậu chưa bao giờ nói với tôi nguyện vọng đầu tiên của cậu là trường đại học A.”
Tống Tông Ngôn ngầm nghĩ rằng cậu chắc chắn sẽ đến Bắc Kinh.
Những ngày này, Văn Khâu chưa bao giờ nói nguyện vọng một của mình là đại học A của nơi này.
Tống Tông Ngôn có thể hiểu nếu Văn Khâu gặp khó khăn không thể đến Bắc Kinh, nhưng người kia không bao giờ nói sự thật.
Hắn chỉ cảm thấy mình bị đùa giỡn như một kẻ ngốc – Hắn rất nghiêm túc, sau khi đấu tranh rất lâu mới dám sa vào và muốn chấp nhận người kia, lúc này hắn mới đột nhiên nhận ra rằng có lẽ người kia chỉ là theo đuổi mình theo ý thích nhất thời mà thôi.
Cảm giác này thật tệ.
Văn Khâu im lặng một hồi mới hỏi: “Vậy cậu có muốn tớ đến Bắc Kinh không?”
Tống Tông Ngôn thất vọng với câu trả lời của cậu: “Cậu thích ném vấn đề của mình cho người khác vậy ư?”.