Thiết Lập Này Hỏng Rồi
Chương 3: Mục tiêu
Căn nhà được dựng bằng gỗ, chỉ có một gian phòng khách và hai gian phòng ngủ, phòng bếp và nhà vệ sinh được đặt trong căn nhà kề nho nhỏ bên cạnh, dù chỉnh thể hơi cũ nát nhưng xem ra rất sạch sẽ.
Bạch Thời nhớ mình từng nói nhân vật chính sẽ làm việc ở bãi rác, bây giờ đang hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Nếu sớm biết cơ sự sẽ ra nông nỗi này thì cậu tuyệt đối không độc mồm độc miệng như vậy đâu, không, ngay lúc biết đám người kia muốn hợp tác viết truyện, cậu phải chạy tới từ ngàn dặm xa xôi, mua một bao thuốc chuột, mọi người cùng đồng quy vu tận luôn.
Trì Tả lo lắng quá, từ sau khi Cẩu Đản trở về liền phản ứng rất khác, ban đầu thì đờ đẫn nhìn bãi rác thật lâu không nhúc nhích, sau đó vào nhà rồi thì đi lòng vòng, xách ghế ra cửa ngồi, ngồi xuống lại bắt đầu ngơ ngác, không biết là đang nghĩ gì. Trì Tả muốn hỏi thăm xem sao, bỗng thấy cửa phòng ngủ mở, liền gọi: “Ông nội.”
Bạch Thời hoàn hồn nhìn qua, cậu không rõ trình độ y học ở nơi này phát triển đến mức nào, nhưng nếu như dùng thế giới thực để làm tiêu chuẩn thì xét theo vẻ bề ngoài, vị lão nhân cao lớn này đại khái khoảng sáu mươi tuổi, có vẻ rất khỏe mạnh sáng láng.
Bạch Thời không lên tiếng, bởi vì dù sao cậu và Trì Tả không cùng họ, ông của Trì Tả chưa chắc đã là ông của cậu, bây giờ cậu chẳng có chút trí nhớ nào, lỡ lòi đuôi thì chết. Cũng may mà người nọ không để ý, chỉ dặn dò qua loa: “Buổi sáng đừng làm việc, hai đứa chạy bộ đi, sau đó ăn cơm.”
Trì Tả ngoan ngoãn dạ, quay người đi ra phía ngoài, Bạch Thời đi theo, thấy Trì Tả đang buộc một cái bao cát nhỏ vào cổ chân, nhìn qua còn có hai bao nữa, hẳn là của mình, câm nín mất một giây, đi qua buộc cho chắc, sau đó mang theo một chuỗi dấu chấm hỏi bắt đầu màn chạy bộ vô cùng động kinh này.
Thiết lập lúc trước cũng có nội dung thế này hả? Chẳng lẽ là để huấn luyện thể chất? Không phải chớ, sau khi nhân vật chính bị loại mới muốn trở nên mạnh mẽ cơ mà, vụ này là sao vậy? Chạy bộ cho vui ấy hả? Thân là một người ưa thích văn chương, cậu ghét nhất là chạy bộ hay vận động gì đó á!
Bạch Thời ôm một bụng đầy bi phẫn, nhưng chạy một lúc lại thấy không mệt như trong tưởng tượng, có lẽ là do cơ thể này, bây giờ mới hơi thỏa mãn một chút.
Hai người chạy rất dài, Bạch Thời bắt đầu cảm thấy đuối sức, nhưng ngẫm lại mình là nhân vật chính, yên lặng nhẫn, rồi lại nhịn, rồi lại nhẫn, tiếp tục nhẫn… Đến lúc cậu muốn rút dao phay ra chém mình lắm rồi, tốc độ của Trì Tả mới chậm lại, Bạch Thời rơm rớm, cũng chậm lại theo, đi bộ thêm một lát, mới kéo hai cái chân nặng nề vào căn nhà nhỏ.
Hơi thở của cậu hơi loạn, cả người đã thấm đấm mồ hôi, quần áo ướt đầm đìa như mới ngoi lên từ dưới nước.
Tình trạng của Trì Tả cũng y như cậu, thở phì phò đứt quãng nói muốn đi tắm. Bạch Thời cởi bao cát, đi cùng Trì Tả vào trong phòng ngủ của bọn họ. Phòng ngủ rất nhỏ, ngoại trừ tủ quần áo, một cái bàn và một cái giường thì chẳng còn gì khác, cậu không biết đâu ra quần áo của mình, đành phải thành thật đứng im một chỗ. Trì Tả lại tưởng do tâm trạng của cậu không tốt, thấy Bạch Thời vẫn đứng im, liền lấy luôn đồ cho cậu: “Đi thôi.”
Bạch Thời yên lặng gật đầu, Trì Tả thấy cậu vẫn yên lặng, liền nhỏ giọng nói: “Cẩu Đản, cậu tuyệt đối đừng nản chí, người dưới cấp C có thể thi vào trường quân đội thành lính cơ giáp được mà, cậu cố gắng như vậy, chắc chắn tương lai sẽ lợi hại lắm đó.”
Bạch Thời giật mình, về việc này thì cậu không rõ lắm, nhưng ba tên kia ở cùng nhau, rất nhiều chi tiết đều thương lượng bằng miệng, cậu không biết cũng là chuyện bình thường.
Bạch Thời thuận miệng ừ một tiếng, nghĩ thầm trước tiên phải thử xem có trở về được không đã, nếu không được, việc đầu tiên phải làm là đổi tên, không thể chịu nổi nữa rồi, thật là độc miệng quá đi, sao mình lại đặt tên này cho nhân vật chính chứ, đúng là báo ứng mà!
Hai người nhanh chóng tắm rửa, lúc đi ra cơm đã được nấu xong, ông nội của Trì Tả đang gọi họ đến ăn.
Bạch Thời rảo bước vào phòng khách, cố gắng giữ yên lặng, chủ yếu là tránh lòi đuôi, trong đầu cậu vô thức hiện lên mớ linh kiện vừa nhìn thấy trong phòng ngủ, lại nhớ tới việc nhân vật chính rất quen thuộc với những thứ này, còn mình thì ù ù cạc cạc, bỗng cảm thấy đau đầu. Cậu không sợ phải giả vờ mất trí nhớ, cái cậu sợ là làm lệch cốt truyện, nhỡ chỉ cần lệch một chút thôi là không về được thì sao, rất không ổn.
Từ khi xuyên vào trong truyện, Bạch Thời nghĩ ra ba cách để về nhà: ngủ, tự sát, qua cửa.
Tự sát chỉ có một cơ hội, nếu như ngủ mà không thành cậu thì cậu chỉ có thể chọn cách qua cửa mà thôi, nếu qua cửa vẫn không được, có lẽ cậu đành phải tự sát. Đương nhiên, nếu đến lúc ấy có thứ gì khiến cậu không dứt bỏ được, chắc cậu sẽ ở lại, nếu không có, cùng lắm là chết.
Còn giả như qua cửa là về được, có khi đã là vài năm thậm chí là vài chục năm sau, liệu thời gian ở thế giới thực có còn là thời gian lúc cậu xuyên vào truyện không? Lỡ cơ thể của cậu đã thành tro bụi thì làm phải làm sao bây giờ?
Trì Tả thấy Bạch Thời nhìn cứ chằm chằm vào chén ngơ ngác, không nén nổi lo âu: “Cẩu Đản, cậu đang nghĩ gì thế? Thật sự không sao chứ?”
Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện hai người đều đang nhìn mình, liền cầm đũa lên tập trung ăn, mấy chuyện huyền huyễn như này phải hỏi thế nào? Cậu dùng nét mặt vô cảm đáp: “Tui đang tự hỏi nhân sinh."
Lão nhân thuận miệng hỏi: “Kiểm tra thế nào rồi?”
Trì Tả còn không biết có nên nói hay không, đã thấy Bạch Thời thờ ơ đáp: “Gene của con là cấp C, không qua, Trì Tả cấp A, qua rồi.”
Lão nhân âm thầm dò xét, đứa nhỏ này rất cố gắng, cũng rất chấp nhất với việc trở thành cơ giáp sư, ông đã quan sát suốt bao năm, bây giờ bị loại, chắc trong lòng không dễ chịu. Vậy mà giờ phút này ông hoàn toàn không thấy cảm xúc thất vọng trong cặp mắt kia, hiển nhiên là không hề từ bỏ, ừm, ý chí kiên định lắm, rất tốt!
Rồi lại nhìn về phía Trì Tả: “Ngoài con ra, còn bao nhiêu người có cấp A nữa?”
Trì Tả gãi đầu: “Con không chú ý, nhưng nghe nói là không có nhiều người kiểm tra ra được cấp A đâu.”
Một số gia đình có điều kiện sẽ đưa con đi kiểm tra ngay từ nhỏ, ví dụ như Đức Kiệt đã sớm biết mình có gene là cấp B, vì thế mới dám châm chọc kiêu khích họ. Trì Tả không biết về cấp độ gene của mình, khi nghe được kết quả, Trì Tả chỉ cảm thấy mình bị sự kinh hỉ to lớn kia nện cho choáng váng. Nói cho cùng thì Trì Tả vẫn là trẻ con, dù rất lo nghĩ tới cảm xúc của Bạch Thời, nhưng trên mặt vẫn vô thức lộ ra vẻ vui mừng.
Lão nhân ừ, không nói thêm nữa.
Bạch Thời nhìn ông, không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm giác lúc người này biết cấp bậc gene của cháu trai mình hoàn toàn không có chút ngạc nhiên hay bất ngờ nào, bình tĩnh quá à nha?
Lão nhân phát hiện ra tầm mắt của cậu, quay sang nhìn một cái. Bạch Thời dùng bản mặt tê liệt đối mặt với ông hai giây, cúi đầu ăn cơm. Lão nhân cho rằng đứa nhỏ này đang chờ đợi bình luận của ông, liền cổ vũ: “Cấp C vẫn có thể vào quân đội, rèn luyện cho tốt.”
“Dạ.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người nghỉ ngơi một lát, Trì Tả kéo Bạch Thời đi ngủ trưa, sau đó liền phát hiện ra vẻ mặt nghiêm túc của cậu, khó hiểu: “Làm sao thế?”
“Không sao đâu.” Bạch Thời thành kính sờ sờ gối đầu, nghĩ thầm: cầu xin ông trời phù hộ, hãy cho con xuyên việt thành công đi mà. Bạch Thời hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhắm mắt lại.
Trì Tả: “…”
Thời gian ngủ trưa không dài, Bạch Thời tỉnh lại rất sớm, cậu không trở về, lại nhận được trí nhớ của cơ thể này, sau khi im lặng thật lâu, che mặt, mẹ nó chớ, định để mình cùng chết với cái thế giới này thật hả?!
Nhưng bất kể thế nào, có trí nhớ là tốt rồi, ít nhất có thể giải thích hiện trạng.
Nam chính có một người cha, trước khi lâm chung đã giao hắn cho ông nội của Trì Tả là Trì Hải Thiên, từ đó hắn cũng gọi người này là ông nội.
Trì Hải Thiên là một thợ sửa máy móc thông thường ở trạm thu phế phẩm trong thôn này, tiền lương không cao, miễn cưỡng nuôi sống gia đình. Mấy năm trước, nam chính và Trì Tả tình cờ thấy hình ảnh oai hùng của chiến sĩ cơ giáp trong phim, bị mê hoặc, cả hai cùng thề tương lai phải trở thành một người như thế. Trì Hải Thiên thấy hai đứa cháu quyết tâm, liền nhờ người ta mua hộ một quyển sách huấn luyện cơ thể, bắt đầu huấn luyện từ hai năm trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong phòng lại có bao cát nhỏ.
Tính cách của nhân vật chính rất nhạt, không thích nói nhiều, mộng tưởng là có thể sở hữu một chiếc cơ giáp của riêng mình, tung hoành khắp vũ trụ, trở thành cường giả, vì thế lần nào huấn luyện cũng cực kỳ khắc khổ, nhờ sự quyết tâm ấy, sau khi chịu sự khổ sở vì bị loại, hắn vẫn tiếp tục cố gắng.
Không biết Trì Tả đã dậy từ khi nào, vặn eo bẻ cổ: “Đi làm không?”
Bạch Thời cứng đờ, im lặng nửa giây, cam chịu xách một cái túi đi tới bãi rác, nhiệm vụ của họ là tìm được những vật có thể mang về bán phế liệu, kiếm chút tiền tiêu —— Từ một năm trước, Trì Hải Thiên đã yêu cầu họ phải định kì nộp tiền ăn mỗi tháng, hai người liền tìm được công việc này. Bây giờ nghĩ lại, Bạch Thời cảm thấy Trì Hải Thiên đang muốn huấn luyện bọn họ, hoặc là muốn để họ học được cách tự lập.
Khoảng cách càng gần, mùi hôi trong không khí càng đậm. Bạch Thời bi phẫn trong lòng, giờ phút này cậu cực kỳ đồng tình với đám người kia, nhân vật chính nghèo khổ thế này hoàn toàn không khí phách chút nào.
Trì Tả không biết trong lòng Bạch Thời đang có sóng lớn cuộn trào, sau khi đến nơi liền làm việc, Bạch Thời đưa mắt nhìn, lặng lẽ đi theo. Hai người bận rộn tới chạng vạng tối, hài lòng nhận lấy tiền, về nhà tắm rửa ăn cơm, nhắm mắt ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện, làm việc, quanh đi quẩn lại như thế.
Học viện thiếu niên khai giảng vào nửa tháng sau, đến lúc ấy chính phủ của trấn Kerry sẽ thống nhất đưa họ tới nhập học, chắc là mấy câu hôm ấy của Bạch Thời có tác dụng, gần đây đám Đức Kiệt thường xuyên bắt nạt hai người họ không xuất hiện nữa, hiếm lắm mới được yên tĩnh như thế này.
Mấy ngày nay, tối nào đi ngủ Bạch Thời cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, cứ khờ dại cho rằng ngủ là sẽ được trở về, nhưng lần nào cũng gặp phải đả kích khổng lồ, sau năm ngày, cuối cùng cậu cũng đành cam chịu, bắt đầu chấp thành phương án hai: qua cửa.
Phương án này khá khó, cậu không phải là tác giả, đôi khi không có mặt lúc đám người kia thảo luận, cho nên nắm được rất ít tin tức, tựa như bây giờ, cậu hoàn toàn không biết mình sẽ đi đâu sau khi bị loại.
Vậy thì… Cậu phải làm sao để trở nên mạnh mẽ?
Ờm, cậu là nhân vật chính, có thể thử nhảy núi một chuyến xem, lơ mơ lại nhặt được một quyển bí tịch về cơ giáp và một bộ cơ giáp cực kì máu chiến cũng nên.
Cậu cũng có thể đi vào mấy cái hẻm nhỏ nhiều một chút, nhỡ đâu lại gặp được một vị thế ngoại cao nhân, sau đó cao nhân sẽ hòa ái nói với cậu thế này: “Anh bạn nhỏ, ta thấy cháu có thiên phú dị bẩm, cốt cách kỳ lạ, hẳn là kỳ tài trăm năm khó gặp. Trong tương lai, trách nhiệm giữ gìn chính nghĩa và hòa bình của vũ trụ sẽ được giao cho cháu, lại đây, ta có một bản bí tịch cơ giáp bị thất truyền đã lâu và một cơ giáp đỉnh cấp, xét thấy chúng ta hữu duyên, ta bán cho cháu với giá năm đồng, sao nào?”
—— Khả thi không hả?!
Bạch Thời muốn lật bàn lắm rồi, cậu chấm dứt loại tưởng tượng không đáng tin này, xoa mặt, lôi thẻ chứng minh ra, yên lặng mở mắt thật lớn.
Trì Tà vừa tỉnh lại đã gặp phải cảnh tượng này, khẽ giật mình: “Cẩu Đản, cậu sao thế?”
Bạch Thời không đáp, nhảy xuống giường chạy thẳng ra ngoài tìm Trì Hải Thiên, nghiêm túc nói: “Ông, con muốn đổi tên!”
Bạch Thời nhớ mình từng nói nhân vật chính sẽ làm việc ở bãi rác, bây giờ đang hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho xong. Nếu sớm biết cơ sự sẽ ra nông nỗi này thì cậu tuyệt đối không độc mồm độc miệng như vậy đâu, không, ngay lúc biết đám người kia muốn hợp tác viết truyện, cậu phải chạy tới từ ngàn dặm xa xôi, mua một bao thuốc chuột, mọi người cùng đồng quy vu tận luôn.
Trì Tả lo lắng quá, từ sau khi Cẩu Đản trở về liền phản ứng rất khác, ban đầu thì đờ đẫn nhìn bãi rác thật lâu không nhúc nhích, sau đó vào nhà rồi thì đi lòng vòng, xách ghế ra cửa ngồi, ngồi xuống lại bắt đầu ngơ ngác, không biết là đang nghĩ gì. Trì Tả muốn hỏi thăm xem sao, bỗng thấy cửa phòng ngủ mở, liền gọi: “Ông nội.”
Bạch Thời hoàn hồn nhìn qua, cậu không rõ trình độ y học ở nơi này phát triển đến mức nào, nhưng nếu như dùng thế giới thực để làm tiêu chuẩn thì xét theo vẻ bề ngoài, vị lão nhân cao lớn này đại khái khoảng sáu mươi tuổi, có vẻ rất khỏe mạnh sáng láng.
Bạch Thời không lên tiếng, bởi vì dù sao cậu và Trì Tả không cùng họ, ông của Trì Tả chưa chắc đã là ông của cậu, bây giờ cậu chẳng có chút trí nhớ nào, lỡ lòi đuôi thì chết. Cũng may mà người nọ không để ý, chỉ dặn dò qua loa: “Buổi sáng đừng làm việc, hai đứa chạy bộ đi, sau đó ăn cơm.”
Trì Tả ngoan ngoãn dạ, quay người đi ra phía ngoài, Bạch Thời đi theo, thấy Trì Tả đang buộc một cái bao cát nhỏ vào cổ chân, nhìn qua còn có hai bao nữa, hẳn là của mình, câm nín mất một giây, đi qua buộc cho chắc, sau đó mang theo một chuỗi dấu chấm hỏi bắt đầu màn chạy bộ vô cùng động kinh này.
Thiết lập lúc trước cũng có nội dung thế này hả? Chẳng lẽ là để huấn luyện thể chất? Không phải chớ, sau khi nhân vật chính bị loại mới muốn trở nên mạnh mẽ cơ mà, vụ này là sao vậy? Chạy bộ cho vui ấy hả? Thân là một người ưa thích văn chương, cậu ghét nhất là chạy bộ hay vận động gì đó á!
Bạch Thời ôm một bụng đầy bi phẫn, nhưng chạy một lúc lại thấy không mệt như trong tưởng tượng, có lẽ là do cơ thể này, bây giờ mới hơi thỏa mãn một chút.
Hai người chạy rất dài, Bạch Thời bắt đầu cảm thấy đuối sức, nhưng ngẫm lại mình là nhân vật chính, yên lặng nhẫn, rồi lại nhịn, rồi lại nhẫn, tiếp tục nhẫn… Đến lúc cậu muốn rút dao phay ra chém mình lắm rồi, tốc độ của Trì Tả mới chậm lại, Bạch Thời rơm rớm, cũng chậm lại theo, đi bộ thêm một lát, mới kéo hai cái chân nặng nề vào căn nhà nhỏ.
Hơi thở của cậu hơi loạn, cả người đã thấm đấm mồ hôi, quần áo ướt đầm đìa như mới ngoi lên từ dưới nước.
Tình trạng của Trì Tả cũng y như cậu, thở phì phò đứt quãng nói muốn đi tắm. Bạch Thời cởi bao cát, đi cùng Trì Tả vào trong phòng ngủ của bọn họ. Phòng ngủ rất nhỏ, ngoại trừ tủ quần áo, một cái bàn và một cái giường thì chẳng còn gì khác, cậu không biết đâu ra quần áo của mình, đành phải thành thật đứng im một chỗ. Trì Tả lại tưởng do tâm trạng của cậu không tốt, thấy Bạch Thời vẫn đứng im, liền lấy luôn đồ cho cậu: “Đi thôi.”
Bạch Thời yên lặng gật đầu, Trì Tả thấy cậu vẫn yên lặng, liền nhỏ giọng nói: “Cẩu Đản, cậu tuyệt đối đừng nản chí, người dưới cấp C có thể thi vào trường quân đội thành lính cơ giáp được mà, cậu cố gắng như vậy, chắc chắn tương lai sẽ lợi hại lắm đó.”
Bạch Thời giật mình, về việc này thì cậu không rõ lắm, nhưng ba tên kia ở cùng nhau, rất nhiều chi tiết đều thương lượng bằng miệng, cậu không biết cũng là chuyện bình thường.
Bạch Thời thuận miệng ừ một tiếng, nghĩ thầm trước tiên phải thử xem có trở về được không đã, nếu không được, việc đầu tiên phải làm là đổi tên, không thể chịu nổi nữa rồi, thật là độc miệng quá đi, sao mình lại đặt tên này cho nhân vật chính chứ, đúng là báo ứng mà!
Hai người nhanh chóng tắm rửa, lúc đi ra cơm đã được nấu xong, ông nội của Trì Tả đang gọi họ đến ăn.
Bạch Thời rảo bước vào phòng khách, cố gắng giữ yên lặng, chủ yếu là tránh lòi đuôi, trong đầu cậu vô thức hiện lên mớ linh kiện vừa nhìn thấy trong phòng ngủ, lại nhớ tới việc nhân vật chính rất quen thuộc với những thứ này, còn mình thì ù ù cạc cạc, bỗng cảm thấy đau đầu. Cậu không sợ phải giả vờ mất trí nhớ, cái cậu sợ là làm lệch cốt truyện, nhỡ chỉ cần lệch một chút thôi là không về được thì sao, rất không ổn.
Từ khi xuyên vào trong truyện, Bạch Thời nghĩ ra ba cách để về nhà: ngủ, tự sát, qua cửa.
Tự sát chỉ có một cơ hội, nếu như ngủ mà không thành cậu thì cậu chỉ có thể chọn cách qua cửa mà thôi, nếu qua cửa vẫn không được, có lẽ cậu đành phải tự sát. Đương nhiên, nếu đến lúc ấy có thứ gì khiến cậu không dứt bỏ được, chắc cậu sẽ ở lại, nếu không có, cùng lắm là chết.
Còn giả như qua cửa là về được, có khi đã là vài năm thậm chí là vài chục năm sau, liệu thời gian ở thế giới thực có còn là thời gian lúc cậu xuyên vào truyện không? Lỡ cơ thể của cậu đã thành tro bụi thì làm phải làm sao bây giờ?
Trì Tả thấy Bạch Thời nhìn cứ chằm chằm vào chén ngơ ngác, không nén nổi lo âu: “Cẩu Đản, cậu đang nghĩ gì thế? Thật sự không sao chứ?”
Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện hai người đều đang nhìn mình, liền cầm đũa lên tập trung ăn, mấy chuyện huyền huyễn như này phải hỏi thế nào? Cậu dùng nét mặt vô cảm đáp: “Tui đang tự hỏi nhân sinh."
Lão nhân thuận miệng hỏi: “Kiểm tra thế nào rồi?”
Trì Tả còn không biết có nên nói hay không, đã thấy Bạch Thời thờ ơ đáp: “Gene của con là cấp C, không qua, Trì Tả cấp A, qua rồi.”
Lão nhân âm thầm dò xét, đứa nhỏ này rất cố gắng, cũng rất chấp nhất với việc trở thành cơ giáp sư, ông đã quan sát suốt bao năm, bây giờ bị loại, chắc trong lòng không dễ chịu. Vậy mà giờ phút này ông hoàn toàn không thấy cảm xúc thất vọng trong cặp mắt kia, hiển nhiên là không hề từ bỏ, ừm, ý chí kiên định lắm, rất tốt!
Rồi lại nhìn về phía Trì Tả: “Ngoài con ra, còn bao nhiêu người có cấp A nữa?”
Trì Tả gãi đầu: “Con không chú ý, nhưng nghe nói là không có nhiều người kiểm tra ra được cấp A đâu.”
Một số gia đình có điều kiện sẽ đưa con đi kiểm tra ngay từ nhỏ, ví dụ như Đức Kiệt đã sớm biết mình có gene là cấp B, vì thế mới dám châm chọc kiêu khích họ. Trì Tả không biết về cấp độ gene của mình, khi nghe được kết quả, Trì Tả chỉ cảm thấy mình bị sự kinh hỉ to lớn kia nện cho choáng váng. Nói cho cùng thì Trì Tả vẫn là trẻ con, dù rất lo nghĩ tới cảm xúc của Bạch Thời, nhưng trên mặt vẫn vô thức lộ ra vẻ vui mừng.
Lão nhân ừ, không nói thêm nữa.
Bạch Thời nhìn ông, không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm giác lúc người này biết cấp bậc gene của cháu trai mình hoàn toàn không có chút ngạc nhiên hay bất ngờ nào, bình tĩnh quá à nha?
Lão nhân phát hiện ra tầm mắt của cậu, quay sang nhìn một cái. Bạch Thời dùng bản mặt tê liệt đối mặt với ông hai giây, cúi đầu ăn cơm. Lão nhân cho rằng đứa nhỏ này đang chờ đợi bình luận của ông, liền cổ vũ: “Cấp C vẫn có thể vào quân đội, rèn luyện cho tốt.”
“Dạ.”
Sau khi cơm nước xong xuôi, ba người nghỉ ngơi một lát, Trì Tả kéo Bạch Thời đi ngủ trưa, sau đó liền phát hiện ra vẻ mặt nghiêm túc của cậu, khó hiểu: “Làm sao thế?”
“Không sao đâu.” Bạch Thời thành kính sờ sờ gối đầu, nghĩ thầm: cầu xin ông trời phù hộ, hãy cho con xuyên việt thành công đi mà. Bạch Thời hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nhắm mắt lại.
Trì Tả: “…”
Thời gian ngủ trưa không dài, Bạch Thời tỉnh lại rất sớm, cậu không trở về, lại nhận được trí nhớ của cơ thể này, sau khi im lặng thật lâu, che mặt, mẹ nó chớ, định để mình cùng chết với cái thế giới này thật hả?!
Nhưng bất kể thế nào, có trí nhớ là tốt rồi, ít nhất có thể giải thích hiện trạng.
Nam chính có một người cha, trước khi lâm chung đã giao hắn cho ông nội của Trì Tả là Trì Hải Thiên, từ đó hắn cũng gọi người này là ông nội.
Trì Hải Thiên là một thợ sửa máy móc thông thường ở trạm thu phế phẩm trong thôn này, tiền lương không cao, miễn cưỡng nuôi sống gia đình. Mấy năm trước, nam chính và Trì Tả tình cờ thấy hình ảnh oai hùng của chiến sĩ cơ giáp trong phim, bị mê hoặc, cả hai cùng thề tương lai phải trở thành một người như thế. Trì Hải Thiên thấy hai đứa cháu quyết tâm, liền nhờ người ta mua hộ một quyển sách huấn luyện cơ thể, bắt đầu huấn luyện từ hai năm trước, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong phòng lại có bao cát nhỏ.
Tính cách của nhân vật chính rất nhạt, không thích nói nhiều, mộng tưởng là có thể sở hữu một chiếc cơ giáp của riêng mình, tung hoành khắp vũ trụ, trở thành cường giả, vì thế lần nào huấn luyện cũng cực kỳ khắc khổ, nhờ sự quyết tâm ấy, sau khi chịu sự khổ sở vì bị loại, hắn vẫn tiếp tục cố gắng.
Không biết Trì Tả đã dậy từ khi nào, vặn eo bẻ cổ: “Đi làm không?”
Bạch Thời cứng đờ, im lặng nửa giây, cam chịu xách một cái túi đi tới bãi rác, nhiệm vụ của họ là tìm được những vật có thể mang về bán phế liệu, kiếm chút tiền tiêu —— Từ một năm trước, Trì Hải Thiên đã yêu cầu họ phải định kì nộp tiền ăn mỗi tháng, hai người liền tìm được công việc này. Bây giờ nghĩ lại, Bạch Thời cảm thấy Trì Hải Thiên đang muốn huấn luyện bọn họ, hoặc là muốn để họ học được cách tự lập.
Khoảng cách càng gần, mùi hôi trong không khí càng đậm. Bạch Thời bi phẫn trong lòng, giờ phút này cậu cực kỳ đồng tình với đám người kia, nhân vật chính nghèo khổ thế này hoàn toàn không khí phách chút nào.
Trì Tả không biết trong lòng Bạch Thời đang có sóng lớn cuộn trào, sau khi đến nơi liền làm việc, Bạch Thời đưa mắt nhìn, lặng lẽ đi theo. Hai người bận rộn tới chạng vạng tối, hài lòng nhận lấy tiền, về nhà tắm rửa ăn cơm, nhắm mắt ngủ, ngày hôm sau lại tiếp tục huấn luyện, làm việc, quanh đi quẩn lại như thế.
Học viện thiếu niên khai giảng vào nửa tháng sau, đến lúc ấy chính phủ của trấn Kerry sẽ thống nhất đưa họ tới nhập học, chắc là mấy câu hôm ấy của Bạch Thời có tác dụng, gần đây đám Đức Kiệt thường xuyên bắt nạt hai người họ không xuất hiện nữa, hiếm lắm mới được yên tĩnh như thế này.
Mấy ngày nay, tối nào đi ngủ Bạch Thời cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, cứ khờ dại cho rằng ngủ là sẽ được trở về, nhưng lần nào cũng gặp phải đả kích khổng lồ, sau năm ngày, cuối cùng cậu cũng đành cam chịu, bắt đầu chấp thành phương án hai: qua cửa.
Phương án này khá khó, cậu không phải là tác giả, đôi khi không có mặt lúc đám người kia thảo luận, cho nên nắm được rất ít tin tức, tựa như bây giờ, cậu hoàn toàn không biết mình sẽ đi đâu sau khi bị loại.
Vậy thì… Cậu phải làm sao để trở nên mạnh mẽ?
Ờm, cậu là nhân vật chính, có thể thử nhảy núi một chuyến xem, lơ mơ lại nhặt được một quyển bí tịch về cơ giáp và một bộ cơ giáp cực kì máu chiến cũng nên.
Cậu cũng có thể đi vào mấy cái hẻm nhỏ nhiều một chút, nhỡ đâu lại gặp được một vị thế ngoại cao nhân, sau đó cao nhân sẽ hòa ái nói với cậu thế này: “Anh bạn nhỏ, ta thấy cháu có thiên phú dị bẩm, cốt cách kỳ lạ, hẳn là kỳ tài trăm năm khó gặp. Trong tương lai, trách nhiệm giữ gìn chính nghĩa và hòa bình của vũ trụ sẽ được giao cho cháu, lại đây, ta có một bản bí tịch cơ giáp bị thất truyền đã lâu và một cơ giáp đỉnh cấp, xét thấy chúng ta hữu duyên, ta bán cho cháu với giá năm đồng, sao nào?”
—— Khả thi không hả?!
Bạch Thời muốn lật bàn lắm rồi, cậu chấm dứt loại tưởng tượng không đáng tin này, xoa mặt, lôi thẻ chứng minh ra, yên lặng mở mắt thật lớn.
Trì Tà vừa tỉnh lại đã gặp phải cảnh tượng này, khẽ giật mình: “Cẩu Đản, cậu sao thế?”
Bạch Thời không đáp, nhảy xuống giường chạy thẳng ra ngoài tìm Trì Hải Thiên, nghiêm túc nói: “Ông, con muốn đổi tên!”
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường