Thiết Ấn Kỳ Môn
Chương 21
Lam Thanh bị nhốt trong một căn phòng nhỏ.
Có rất nhiều người canh gác nàng. Trong bụng Lam Thanh là truyền nhân duy nhất của Thiết Ấn môn, chỉ cần nó ra đời, sẽ là món mồi câu hấp dẫn bọn Thiết Ấn môn vào bẫ
Sau đó thì sao….
Đứa trẻ thơ vô tội. Kết quả tình yêu của Lam Thanh và Phó Huyết Phong chắc chắn không bảo toàn tính mạng. Dù nó chỉ mới mở mắt chào đời.
Lam Thanh có thể chết, nhưng nàng không muốn đứa con chưa một ngày được sống của mình không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng làm sao được?
Lam Thanh hiểu, nếu cứ khóc, nếu cứ oán hận cũng chẳng được gì. Cái mà nàng cần làm bây giờ là tìm cách thoát ra khỏi nơi đây. Còn đại sư phụ, Tiểu Vân, Tiểu Ngọc, Tiểu Dung tỷ nữa. Họ sẽ chết nếu nàng không làm gì.
Phải làm gì?
Phong huynh!
Nói cho muội biết đi!
Cửa phòng chợt mở ra…
Là Tịnh Vân sư thái…
-Sư phụ…
Bà khẽ thở dài.
Tiểu đệ tử của bà sau hơn 1 năm xa cách đã gầy đi nhiều. So với ngày còn ở Nga My, đôi mắt trong veo của nó đã chuyển sang màu sắc u hoài.
Bà cũng mới biết tin, tên tiểu tử đó đã chết, chết vì bảo vệ Lam Thanh dưới chính tay cha mẹ nó.
Cái bào thai kia đang chờ giây phút chào đời.
Gây họa cho chính mẫu thân của nó.
-Thanh nhi…Con nên nghe lời sư phụ…Trở về đi con…Nga my không quay lưng với con. Sư phụ cũng vậy mà.
-Sư phụ…
Lam Thanh bật
Vòng tay sư phụ thật ấm áp. Đã bao lần thời thơ ấu, đôi tay này ôm choàng lấy con, cho con một giấc ngủ không mộng mị.
Xin lỗi người
Thanh nhi có lỗi với người.
-Sư phụ ơi! Con van xin thầy…Cho con…cho con được gặp đại sư phụ và các tỷ tỷ đi. Thanh nhi hứa, chỉ một lần thôi…Sau khi sinh đứa bé này ra, con sẽ quay về Nga my, không bao giờ gặp lại họ nữa…Không bao giờ…
Lam Thanh đã quyết định…
Nàng đổi thay rồi…
————————————————
-Đại sư phụ…
Thủy Thiên Bình đang nhắm mắt dưỡng thần thì tiếng gọi của Lam Thanh khiến bà bừng tỉnh:
-Tiểu Lam…
-Tiểu Lam tỷ…
Lam Thanh xót xa nhìn mái tóc của đại sư phụ rối bời.
Y phục của Tiểu Vân, Tiểu Ngọc cũng không còn nguyên vẹn, còn nhuộm máu tươi.
-Đại sư phụ…con xin lỗi…chỉ tại Tiểu Lam…Tại con mà mọi người phải gặp họa. Tại con…
-Khờ quá- Qua khung cửa, Thủy Thiên Bình vuốt má Lam Thanh, âu yếm- Con cũng đâu ngờ cái tên lòng lang dạ sói ấy…Con khỏe mạnh là đại sư phụ vui rồi…Còn Tiểu Dung đâu?
-Tiểu Dung…Tiểu Dung tỷ…Con và tỷ ấy bị bắt chung, nhưng sau đó con không gặp tỷ ấy nữa. Tỷ ấy không bị nhốt chung với mọi người sao?
-Không có…Lũ khốn nạn…-Thủy Thiên Bình phẫn nộ- Các ngươi đã làm gì Tiểu Dung? Tiểu Dung đâu?
-Chuyện đó ngươi không c biết…Thanh nhi, gặp thì cũng đã gặp rồi…Chúng ta đi thôi!
-Sư phụ!
Lam Thanh cắn môi…
Bất ngờ…(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Trên tay nàng là một nắm Độc Huyết Trâm.
Kề ngay cổ…
-Sư phụ…Thanh nhi bất hiếu…Chỉ xin người hãy thả đại sư phụ và hai muội tử của con ra. Nếu không…Thanh nhi sẽ tự sát…
-Con…
-Tiểu Lam!
Tịnh Vân sư thái nhìn đứa đệ tử đơn thuần của mình bằng ánh mắt mơ hồ. Van xin bà để được đến đây, dùng mạng uy hiếp? Tất cả đều được tính toán rồi sao?
-Con định lấy mạng ra uy hiếp sư phụ à? Thanh nhi…Tuy con là đệ tử ta thương yêu nhất, nhưng cũng không vì thế mà ta sợ sự uy hiếp này của con đâu. Bỏ xuống đi!
-Sư phụ..-Lam Thanh đã không còn đường chọn lựa- Con biết mạng con không là gì…Nhưng nếu con chết, con của con cũng sẽ không thể ra đời. Nó là con cờ quan trọng để đối phó với Thiết Ấn môn…Đại sư phụ của con không gây ra tội ác gì…Tha cho người đi…sư phụ…
-Con…
Lam Thanh đã thay đổi. Không còn là Thanh nhi đơn thuần, thiện lương không toan tính của ngày xưa.
-Hay lắm! Từ nay ta và cô nương không còn là thầy trò gì nữa. Thanh nhi của ta đã chết rồi. Lam cô nương, cô rất xứng là Thiếu phu nhân của Thiết Ấn Môn…Tà ma ngoại đạo…
Tim Lam Thanh đau như cắt.
Sự ghét bỏ của sư phụ, từ nay trong mắt bà, nàng thực sự là một kẻ phản đồ.
Nhưng nàng vẫn phải làm, làm vì đại sư phụ,những tỷ muội đã một tay che chở đùm bọc Lam Thanh còn hơn ruột thịt suốt những ngày vắng Huyết Phong.
Thủy Thiên Bình và Tiểu Vân, Tiểu Ngọc đã được thả ra.
-Tiểu Lam…Đi thôi!
-Đại sư phụ…người đi đi…Con chỉ làm vướng chân người thôi. Tiểu Lam còn có giọt máu của Phong huynh, họ sẽ không hại con đâu. Đại sư phụ…người và các tiểu muội hãy dò la tin tức Tiểu Dung tỷ và …đừng lo cho Tiểu Lam. Con sẽ biết tự bảo vệ bản thân mình.
-Nhưng mà…
-Đại sư phụ…đi đi! Đi đi mà…
Thủy Thiên Bình biết ý nàng đã quyết. Bà mỉm cười:
-Tiểu Lam thay đổi rồi. Nhưng đại sư phụ rất thích sự thay đổi đó…Bảo trọng con nhé!
Bà vừa quay ra…
Trước mặt bà đột ngột có một dáng cao sừng sững:
-Ngươi…
-Lăng đại ca…
-Chỉ Tịnh Vân sư thái bằng lòng thôi. Huynh còn chưa bằng lòng mà…Thanh nhi!
Hắn lừng lững tiến tới
Tay Lam Thanh run rẩy áp lên cổ:
-Huynh đừng tới đây…Muội…muội sẽ…
-Muội sẽ không dám đâu.Muội đâu nỡ để đứa con của tên đó chết tức tưởi khi mới chào đời.Thanh nhi…Nghe lời huynh, bỏ xuống đi!
-Không…
Một bước Lam Thanh lùi là một bước Lăng Thạch Bằng tiến tới.
-Lăng đại ca…Không lẽ huynh không thể cho đại sư phụ và mọi người một sống sao? Thanh nhi van xin huynh…Tha cho muội đi mà…
-Vậy ai sẽ tha cho ta cái nhục ở lễ thành hôn? Thanh nhi…cả cuộc đời này, muội cũng không bao giờ trả nổi.
-Lăng đại ca.
Đầu óc Lam Thanh trở nên mơ hồ.
-Hay nhỉ? Ngươi không nhớ là…
-Im cả đi- Lăng Thạch Bằng gắt lên, cắt lời Thủy Thiên Bình- Còn ta ở đây, đừng hòng ai đưa bọn họ ra khỏi đây được.
Một chiêu phát ra nhanh như chớp…
Hướng về phiá Tịnh Vân sư thái. Do bất ngờ nên bà bị hắn giữ chặt lấy, còn nhanh tay điểm huyệt.
-Ngươi…
Trước sự ngạc nhiên tột độ của những người còn lại, Lăng Thạch Bằng đưa mắt nhìn đám ngườii của Thủy Thiên Bình, giọng nhẹ tênh:
-Đoạt lấy y phục cua họ rồi theo tôi…Chúng ta sẽ trà trộn ra khỏi nơi đây…
Có rất nhiều người canh gác nàng. Trong bụng Lam Thanh là truyền nhân duy nhất của Thiết Ấn môn, chỉ cần nó ra đời, sẽ là món mồi câu hấp dẫn bọn Thiết Ấn môn vào bẫ
Sau đó thì sao….
Đứa trẻ thơ vô tội. Kết quả tình yêu của Lam Thanh và Phó Huyết Phong chắc chắn không bảo toàn tính mạng. Dù nó chỉ mới mở mắt chào đời.
Lam Thanh có thể chết, nhưng nàng không muốn đứa con chưa một ngày được sống của mình không được nhìn thấy ánh mặt trời.
Nhưng làm sao được?
Lam Thanh hiểu, nếu cứ khóc, nếu cứ oán hận cũng chẳng được gì. Cái mà nàng cần làm bây giờ là tìm cách thoát ra khỏi nơi đây. Còn đại sư phụ, Tiểu Vân, Tiểu Ngọc, Tiểu Dung tỷ nữa. Họ sẽ chết nếu nàng không làm gì.
Phải làm gì?
Phong huynh!
Nói cho muội biết đi!
Cửa phòng chợt mở ra…
Là Tịnh Vân sư thái…
-Sư phụ…
Bà khẽ thở dài.
Tiểu đệ tử của bà sau hơn 1 năm xa cách đã gầy đi nhiều. So với ngày còn ở Nga My, đôi mắt trong veo của nó đã chuyển sang màu sắc u hoài.
Bà cũng mới biết tin, tên tiểu tử đó đã chết, chết vì bảo vệ Lam Thanh dưới chính tay cha mẹ nó.
Cái bào thai kia đang chờ giây phút chào đời.
Gây họa cho chính mẫu thân của nó.
-Thanh nhi…Con nên nghe lời sư phụ…Trở về đi con…Nga my không quay lưng với con. Sư phụ cũng vậy mà.
-Sư phụ…
Lam Thanh bật
Vòng tay sư phụ thật ấm áp. Đã bao lần thời thơ ấu, đôi tay này ôm choàng lấy con, cho con một giấc ngủ không mộng mị.
Xin lỗi người
Thanh nhi có lỗi với người.
-Sư phụ ơi! Con van xin thầy…Cho con…cho con được gặp đại sư phụ và các tỷ tỷ đi. Thanh nhi hứa, chỉ một lần thôi…Sau khi sinh đứa bé này ra, con sẽ quay về Nga my, không bao giờ gặp lại họ nữa…Không bao giờ…
Lam Thanh đã quyết định…
Nàng đổi thay rồi…
————————————————
-Đại sư phụ…
Thủy Thiên Bình đang nhắm mắt dưỡng thần thì tiếng gọi của Lam Thanh khiến bà bừng tỉnh:
-Tiểu Lam…
-Tiểu Lam tỷ…
Lam Thanh xót xa nhìn mái tóc của đại sư phụ rối bời.
Y phục của Tiểu Vân, Tiểu Ngọc cũng không còn nguyên vẹn, còn nhuộm máu tươi.
-Đại sư phụ…con xin lỗi…chỉ tại Tiểu Lam…Tại con mà mọi người phải gặp họa. Tại con…
-Khờ quá- Qua khung cửa, Thủy Thiên Bình vuốt má Lam Thanh, âu yếm- Con cũng đâu ngờ cái tên lòng lang dạ sói ấy…Con khỏe mạnh là đại sư phụ vui rồi…Còn Tiểu Dung đâu?
-Tiểu Dung…Tiểu Dung tỷ…Con và tỷ ấy bị bắt chung, nhưng sau đó con không gặp tỷ ấy nữa. Tỷ ấy không bị nhốt chung với mọi người sao?
-Không có…Lũ khốn nạn…-Thủy Thiên Bình phẫn nộ- Các ngươi đã làm gì Tiểu Dung? Tiểu Dung đâu?
-Chuyện đó ngươi không c biết…Thanh nhi, gặp thì cũng đã gặp rồi…Chúng ta đi thôi!
-Sư phụ!
Lam Thanh cắn môi…
Bất ngờ…(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Trên tay nàng là một nắm Độc Huyết Trâm.
Kề ngay cổ…
-Sư phụ…Thanh nhi bất hiếu…Chỉ xin người hãy thả đại sư phụ và hai muội tử của con ra. Nếu không…Thanh nhi sẽ tự sát…
-Con…
-Tiểu Lam!
Tịnh Vân sư thái nhìn đứa đệ tử đơn thuần của mình bằng ánh mắt mơ hồ. Van xin bà để được đến đây, dùng mạng uy hiếp? Tất cả đều được tính toán rồi sao?
-Con định lấy mạng ra uy hiếp sư phụ à? Thanh nhi…Tuy con là đệ tử ta thương yêu nhất, nhưng cũng không vì thế mà ta sợ sự uy hiếp này của con đâu. Bỏ xuống đi!
-Sư phụ..-Lam Thanh đã không còn đường chọn lựa- Con biết mạng con không là gì…Nhưng nếu con chết, con của con cũng sẽ không thể ra đời. Nó là con cờ quan trọng để đối phó với Thiết Ấn môn…Đại sư phụ của con không gây ra tội ác gì…Tha cho người đi…sư phụ…
-Con…
Lam Thanh đã thay đổi. Không còn là Thanh nhi đơn thuần, thiện lương không toan tính của ngày xưa.
-Hay lắm! Từ nay ta và cô nương không còn là thầy trò gì nữa. Thanh nhi của ta đã chết rồi. Lam cô nương, cô rất xứng là Thiếu phu nhân của Thiết Ấn Môn…Tà ma ngoại đạo…
Tim Lam Thanh đau như cắt.
Sự ghét bỏ của sư phụ, từ nay trong mắt bà, nàng thực sự là một kẻ phản đồ.
Nhưng nàng vẫn phải làm, làm vì đại sư phụ,những tỷ muội đã một tay che chở đùm bọc Lam Thanh còn hơn ruột thịt suốt những ngày vắng Huyết Phong.
Thủy Thiên Bình và Tiểu Vân, Tiểu Ngọc đã được thả ra.
-Tiểu Lam…Đi thôi!
-Đại sư phụ…người đi đi…Con chỉ làm vướng chân người thôi. Tiểu Lam còn có giọt máu của Phong huynh, họ sẽ không hại con đâu. Đại sư phụ…người và các tiểu muội hãy dò la tin tức Tiểu Dung tỷ và …đừng lo cho Tiểu Lam. Con sẽ biết tự bảo vệ bản thân mình.
-Nhưng mà…
-Đại sư phụ…đi đi! Đi đi mà…
Thủy Thiên Bình biết ý nàng đã quyết. Bà mỉm cười:
-Tiểu Lam thay đổi rồi. Nhưng đại sư phụ rất thích sự thay đổi đó…Bảo trọng con nhé!
Bà vừa quay ra…
Trước mặt bà đột ngột có một dáng cao sừng sững:
-Ngươi…
-Lăng đại ca…
-Chỉ Tịnh Vân sư thái bằng lòng thôi. Huynh còn chưa bằng lòng mà…Thanh nhi!
Hắn lừng lững tiến tới
Tay Lam Thanh run rẩy áp lên cổ:
-Huynh đừng tới đây…Muội…muội sẽ…
-Muội sẽ không dám đâu.Muội đâu nỡ để đứa con của tên đó chết tức tưởi khi mới chào đời.Thanh nhi…Nghe lời huynh, bỏ xuống đi!
-Không…
Một bước Lam Thanh lùi là một bước Lăng Thạch Bằng tiến tới.
-Lăng đại ca…Không lẽ huynh không thể cho đại sư phụ và mọi người một sống sao? Thanh nhi van xin huynh…Tha cho muội đi mà…
-Vậy ai sẽ tha cho ta cái nhục ở lễ thành hôn? Thanh nhi…cả cuộc đời này, muội cũng không bao giờ trả nổi.
-Lăng đại ca.
Đầu óc Lam Thanh trở nên mơ hồ.
-Hay nhỉ? Ngươi không nhớ là…
-Im cả đi- Lăng Thạch Bằng gắt lên, cắt lời Thủy Thiên Bình- Còn ta ở đây, đừng hòng ai đưa bọn họ ra khỏi đây được.
Một chiêu phát ra nhanh như chớp…
Hướng về phiá Tịnh Vân sư thái. Do bất ngờ nên bà bị hắn giữ chặt lấy, còn nhanh tay điểm huyệt.
-Ngươi…
Trước sự ngạc nhiên tột độ của những người còn lại, Lăng Thạch Bằng đưa mắt nhìn đám ngườii của Thủy Thiên Bình, giọng nhẹ tênh:
-Đoạt lấy y phục cua họ rồi theo tôi…Chúng ta sẽ trà trộn ra khỏi nơi đây…
Tác giả :
Tiểu Văn