Thiết Ấn Kỳ Môn
Chương 15
-Không còn cách cứu sao …đại nương… Phong huynh…huynh ấy…?
-Là đại sư phụ mới đúng- Thủy Thiên Bình nhíu mày -Phong nhi là đệ tử của ta mà.
-Dạ…đại …sư phụ. Phong huynh….
-Thật ra đêm mà cô nương và Phong nhi bị Khúc nha đầu bắt, ta có đến cứu kịp hai người và phát hiện Phong nhi đã trúng Hơp hoan tiêu hồn tán. Nhưng do nghe về hôn lễ của tiểu cô nương ngươi, Phong nhi không chịu giải độc kịp thời. Bây giờ, độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng…Ta không thể dùng thuốc được…
-Đại sư phụ..Vậy bây giờ phải làm sao?
-Đã gọi là Hợp hoan tiêu hồn tán thì cách chữa trị tốt nhất là làm thỏa mãn nó…- Thủy Thiên Bình nhướng mày- Chỉ không biết là Lam nha đầu có chịu hi sinh không?
-Hi sinh? Hi sinh cái gì ạ?
-Làm chuyện hợp hoan giữa nam và nữ, nha đầu ngươi bảo là phải hi sinh cái gì?
Mặt Lam Thanh đỏ bừng…Hợp hoan giữa nam và nữ, chẳng phải là…
Nàng yêu Phó Huyết Phong, đi theo người đàn ông ấy, cam chịu bị sư phụ xa lánh, song, thực lòng chuyện nam nữ thân mật nàng chưa hề nghĩ đến.
-Đại sư phụ…con…
-Tùy nha đầu ngươi thôi..- Phong nhi xem như xui xẻo yu phải đám danh môn các người. Ràng buộc quá nhiều, yêu nhau sao còn phải so đo những thứ thường tình ấy chứ.
Lam Thanh muốn khóc.
Phong huynh đã vì nàng làm nhiều điều như vậy, tính mạng cũng không cần, Lam Thanh chỉ có chút trinh tiết, sao có thể so bì được chứ?
Nhưng mà…
-Nếu con ngại…thì xem như đêm nay là đêm tân hôn của hai đứa đi. Là cô dâu thì phải dâng hiến cho chồng, việc hiển nhiên mà.
-…….
-Nha đầu còn ngần ngại, Phong nhi sẽ càng nguy hiểm- Thủy Thiên Bình quyết định ra nước cờ cuối cùng- 6 canh giờ nữa, ta thực sự không lường trước hậu quả đâu.
Lam Thanh hoang mang.
Rồi nàng gật nhẹ đầu:
-Con nguyện lòng…Đại sư phụ, người giúp con với…Con…
Nhìn Lam Thanh, Thủy Thiên Bình không tránh khỏi cảm giác mình đang lừa gạt một đứa trẻ con.
Nhưng nếu không làm thế, đêm dài lắm mộng, ai biết với cái tính ” trân trọng nâng niu nàng”, tên đệ tử ngốc nghếch của bà có làm vuột mối duyên tình hiếm có thế này không?
Bà rất thích Lam Thanh.
Dịu dàng, ngây thơ song một lòng một dạ.
Có phần kiên cường trong lớp vỏ mỏng manh.
-Con có cần ta cho con một liều Hợp hoan tiêu hồn tán như Phong nhi không? Sẽ không còn biết gì nữa đâu…
-Dạ…- Lam Thanh càng đỏ ửng gương mặt thanh tú- Con..con không cần đâu a! .Con…con tự…
Vuốt tóc nàng, Thủy Thiên Bình thương cho cô gái nhỏ ngây thơ đang vừa ngượng ngùng lại vừa x
Như người mẹ, bà thủ thỉ những chuyện cần làm…
Càng nghe, Lam Thanh càng lóng ngóng…
- Được rồi…Người đâu…ra ngoài hết cả đi!
Tay vỗ nhẹ lên vai Phó Huyết Phong giải một phần huyệt đạo, bà dùng thuật truyền âm, khẽ khàng:
-Phong nhi…Đêm xuân một khắc, đừng làm phí hoài công sức của sư phụ đó…
————————————————� �————————————————
Tính chia thành 2 phần câu view nhưng lỡ rùi, ta chơi lun
16+ nhé các nàng, theo lời tác giả, nhẹ nhàng thôi.
————————————————� �————————————————� ��
Ngọn nến bập bùng, Lam Thanh ngồi lặng ở bên giường.
Thời khắc trôi qua lặng lẽ.
Hít một hơi dài, nàng đưa tay lên y phục của mình.
Thuốc cũng tan bớt vài phần.
Phó Huyết Phong đã cử động được tay…
Mắt mở…
Làn da trắng như tuyết.
Mùi hương da thịt nõn nà…
Lam Thanh chỉ biết cúi xuống.
Vụng về chạm vào môi hắn.
Khi chạm vào rồi, nàng lại s
Tay Phó Huyết Phong vừa chống lên, dự định lấy đà ngồi dậy.
Khẽ chạm vào ngực nàng.
Như một luồng điện, Lam Thanh giật nẩy người.
Chiếc áo đã được kéo qua vai một nửa.
Huyết Phong không phải là thánh…
Nụ hôn ngây ngô đánh thức mọi cảm giác trong lòng hắn, ý thức mờ mịt, chỉ còn lại hai tiếng
-Thanh Thanh!
Tiếng gọi trong đêm vắng vang lên rất rõ.
Lam Thanh bị kéo xuống giường.
Đôi môi đỏ mọng bị bịt kín bởi nụ hôn đầu đời.
Ban đầu là khẽ khàng, sau càng sâu, như không dứt lìa ra được.
Tay Phó Huyết Phong chạm vào thắt lưng nàng.
Lam Thanh ý thức rất rõ y phục đang dần rời khỏi người mình…
Nỗi sợ hãi dâng lên.
Những lời dặn của Thủy Thiên Bình như nước chảy…không còn đọng lại một chút gì.
Đầu Lam Thanh trống rỗng…
Nàng chỉ biết ôm lấy Phó Huyết Phong.
Nghe hơi thở phả lên mặt mình, nóng rực…
-Thanh Thanh…Huynh yêu muội…Rất yêu…
Toàn thân nàng mềm nh
Tiếng xiêm y sột soạt…rơi xuống dưới giường…
Những nụ hôn di chuyển khắp khuôn mặt thanh tú.
Cảm giác sung sướng, ngọt ngào lâng lâng trong đầu khi hôn lên từng tấc da thịt người yêu, cảm nhận cái run rẩy thanh tân của nàng khiến hắn đã không thể nào dừng lại.
-Muội là của huynh…Thanh Thanh!
Hắn đi vào trong nàng
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng trong giây phút chuyển tiếp đó, Lam Thanh vẫn phải cắn chặt răng bởi cái đau như xé nát thịt da.
-Ưm…
-Muội đau lắm phải không? -Phó Huyết Phong ôn nhu hôn lên môi nàng- Không sao đâu Thanh Thanh…Không sao đâu…Rồi sẽ không đau nữa… Ngoan…
Từng đợt sóng cuộn trào…Một đám mây đang đưa hắn lên chốn thiên đường.
Tim Thanh Thanh của hắn đang đập loạn…Đập loạn lên vì hắn.
Đêm càng sâu…
Những thanh âm của hạnh phúc nỉ non như một khúc nhạc khiến Thủy Thiên Bình rất hài lòng:
-Cuối cùng ván cũng đã thành thuyền. Mong là chúng không phải chịu nhiểu đau đớn nữa….
Ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa nhỏ…
Khi Lam Thanh tỉnh dậy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi.
Nàng đang tựa đầu vào một vùng ngực ấm áp…
Phó Huyết Phong đang nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mai lòa xòa của nàng:
-MuộiLam Thanh định trả lời nhưng nàng nhận ra, giữa cả hai hoàn toàn không có gì che giấu.
Ngượng ngùng, Lam Thanh chỉ biết kéo chăn che lại thân thể nõn nà.
-Huynh…huynh tỉnh lâu chưa? Muội…
Nàng chợt nhớ ra, hoảng hốt:
-Huynh …huynh thấy trong người thế nào? Độc…độc đã giải hết chưa?
Phó Huyết Phong dở khóc dở cười vì sự quan tâm của nàng….
Đúng là trên đời, Huyết Phong không thể nào sánh được với sư phụ của mình.
Nhất là những ý tưởng quái lạ…
-Huynh không sao- Hắn nhìn không chớp vào Lam Thanh, giọng có chút ái muội- Nhưng muội thì hình như không ổn lắm!
Lam Thanh nhìn theo ánh mắt Huyết Phong…
Má nàng đỏ bừng bởi những dấu đỏ hồng còn lưu lại trên vai ngọc…
-Huynh tránh xa đi-Lam Thanh lí nhí- Muội…muội cần mặc áo.
-Không lẽ muội định mặc chiếc áo hỉ đó ra ngoài sao?- Phó Huyết Phong hướng mắt về chiếc áo đỏ của tân nương đang nằm chơ vơ dưới đất, mỉm cười trong khi bàn tay vẫn không rời những sợi tóc mượt như tơ.
-Muội…- Lam Thanh mới sực nhớ là nàng không mang theo bất cứ bộ y phục nào- Muội không có y phục khác…
-Huynh đã bảo Tiểu Ngọc đi mua cho muội rồi. Thêm một số phấn son nữa. Muội đã là người của huynh, huynh sẽ chở che muội, yêu thương muội suốt đời.
-Phong huynh!
Lam Thanh tin tưởng hắn.
Cả cuộc đời trao gửi c
Hắn phải làm cho nàng luôn được hạnh phúc.
-Thanh Thanh này…
-Dạ?
- Đêm qua huynh vẫn chưa hôn xong…Thanh Thanh!
Nụ hôn nồng nàn, đầy yêu thương…
Lam Thanh nhắm mắt, để đôi môi non mềm cho hắn từ từ dẫn dắt.
Không khí nóng dần lên…
Cho đến lúc những nụ hôn trượt dần xuống cổ:
-Hừm!
Tiếng đằng hắng vang lên…
Thủy Thiên Bình đứng trước cửa tự bao giờ:
-Phong nhi…Để Tiểu Vân giúp Lam nha đầu tắm rửa và thay xiêm y một chút. Đời còn dài, không cần quá vội vàng đâu.
————–
Tại đại sảnh đường, nhìn gương mặt tuy còn có chút ngượng ngùng nhưng rạng ngời của Phó Huyết Phong, Thủy Thiên Bình hài hước:
-Xem ra Nhất mộng tán của ta liều lượng còn nhẹ quá…Phải bảo Tiểu Vân gia tăng liều lượng hơn nữa. Ít nhất phải làm người ta thổ huyết, bất tỉnh 10 đêm.
-Sư phụ của con không có gì xấu, chỉ là người có những phương thuốc thật lạ lùng. Nếu con không nhầm, con là người đầu tiên dùng Nhất mộng tán của người, phải không ạ?
-Con không phải là đứa ngốc. Cũng may…nếu không ta sẽ hối hận vì không trộn Nhất mộng tán với một chút ít xuân dược liều cao. Ít ra con vẫn chứng minh, mình là một tên đàn ông bình thường đấy chứ.
Huyết Phong không màng tới lời trêu chọc của sư phụ.
Những cảm giác tuyệt vời khi cùng nàng đổi trao ân ái vẫn còn lâng lâng đâu đây, trên da thịt hắn, làm Huyết Phong không khỏi ngất ngây mỗi lần nhớ đến.
Đã nếm rồi, sẽ mãi muốn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào đấy.
-Sắp tới con định làm gì? Đưa Lam nha đầu về Thiết ấn môn ra mắt gia đình à?
-Không đâu ạ!- Thiết Ấn môn không thích hợp với nàng. Con muốn xin sư phụ một việc…
-Đem con bé về Điệp thanh quán của ta à?
-Vâng…Trong thời gian ngắn, con sẽ nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, để cả hai bên Thiết Ấn môn lẫn các chánh phái không thể gây phiền toái lẫn nhau…Sau đó con sẽ đưa Thanh Thanh đi…
-Làm người không thể không có chút thủ đoạn.
-Con biết…Từ nay con còn phải chở che cho Thanh Thanh…Dù phải dùng chút thủ đoạn, con cũng sẽ làm thật tốt việc phải làm. Sư phụ yên tâm…
Huyết Phong quay lại phòng, thì Lam Thanh đang ngồi trên bàn, cho Tiểu Vân bới tóc…
Mái tóc dài được vấn cao lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Dấu vết ám muội vẫn chưa tan.
Nhìn thất Huyết Phong, Tiểu Vân giấu nụ cười, thi lễ:
-Công tử…
-Muội không cần khách sáo vậy đâu- Hắn khoát tay- Đang làm gì vậy?
Thanh Thanh đã thay chiếc áo cưới đỏ chót bằng bộ xiêm y màu tím nhạt…
Cái đẹp ngây thơ trải qua nồng nàn ân ái có vẻ càng mặn mà hơn với gò má ửng hồng:
-Công tử không thấy sao?-Tiểu Vân tay thoăn thoắt- Tiểu tỳ giúp Lam cô nương….à không…Phó phu nhân bớóc.
-Sao lại phải bới tóc. Thanh Thanh để kiểu tóc cũ rất đẹp. Vả lại…mái tóc mượt mà thế này sao phải vấn lên?
Lời khen của Phó Huyết Phong khiến Lam Thanh hơi ửng hồng đôi má.
-Công tử không biết gì cả- Tiểu Vân bĩu môi-Đêm qua Lam cô nương không phải đã là người của công tử sao? Xem như là gái đã có chồng nên phải vấn tóc lên.
Mặt Lam Thanh đỏ bừng bừng, nóng rực.
Phó Huyết Phong cũng không khỏi tránh được bối rối, nhưng trấn tĩnh rất nhanh. Với các tiểu nha đầu này, không nghiêm khắc thì Lam Thanh và hắn sẽ còn bị trêu dài dài, không ngẩng lên được mất:
-Nhưng ta cho rằng Thanh Thanh xõa tóc sẽ đẹp hơn…Nàng cũng chỉ mới có 16 tuổi, có phu quân không có nghĩa là phải ” lão hóa” con người mình đâu, tiểu muội tử của ta à!
-Thôi được rồi…Công tử nói sao thì tiểu nữ thân phận là nô tỳ phải nghe theo…Phó thiếu phu nhân, muội chải tóc lại cho tỷ nhé!
Lam Thanh mỉm cười.
Mười mấy năm nay nàng chưa trải qua cảm giác có một người gần gũi đồng trang lứa vui vẻ như Tiểu Vân vậy.
Các vị sư tỷ dù rất thương Lam Thanh nhưng cuộc sống tịnh tu thanh bạch, không nói chuyện, tiếp xúc nhiều với nhau.
Tiểu Vân tuy là một nữ tỳ nhưng hoạt bát, hồn nhiên. Buổi sáng, nàng đi chợ về, đã chọn cho Lam Thanh rất nhiều y phục đẹp.
Nàng ấy còn dạy Lam Thanh cách chọn lựa trang phục:
-Tỷ phải trang điểm lên một chút…Thoa một tí màu son này, sẽ đep hơn đó tỷ…
Ngắm Lam Thanh xõa tung mái tóc mượt mà được một lát, Phó Huyết Phong chợt lên tiếng:
-Đưa l cho ta, Vân nhi! Muội cũng ra ngoài đi…Ta có chút chuyện phải nói với Thanh Thanh…
-Vâng ạ!
————-
-Muội cài chiếc trâm này đi Thanh Thanh- Phó Huyết Phong cầm một chiếc trâm bướm trên tay, âu yếm- Sẽ rất đẹp…
-Dạ!
Lam Thanh 16 tuổi.
Phơi phới như một nụ hồng…
Làm người ta thương nhớ, không dứt ra khỏi được.
-Huynh có việc cần giải quyết ở Thiết Ấn môn- Muội có muốn theo huynh về đó không?
Lam Thanh khựng lại…
Nàng đã là người của Phó Huyết Phong, trọn đời sẽ đi theo huynh ấy.
Nhưng mà…
-Muội sợ đúng không? Huynh cũng sợ nữa.
Hắn ôm nàng vào lòng:
-Muội theo sư phụ đi đi nhé! Khi nào xong việc, huynh sẽ đến tìm muội…
Lam Thanh hiểu, hắn không muốn nàng gặp nguy.
Luận về võ công, sự thông minh, kinh nghiệm sống, nàng đều không có, đi theo chỉ làm hắn vướng chân:
-Muội biết rồi- Huynh đi bảo trọng nhé! Huynh cũng không được có bề gì…Muội sợ lắm.
Hắn bây giờ là người thân duy nhất của nàng.
-Con yên tâm đi Phong nhi! Chúng ta sẽ chăm sóc Lam nha đầu thật tốt, khi con trở lại, con bé sẽ còn rạng ngời hơn cả thế nà
-Con không ngại chuyện đó- Phó Huyết Phong quay sang Lam Thanh, tinh quái- Muội cũng phải cẩn thận nhé Thanh Thanh.Tránh xa các lời trêu chọc và đùa cợt của họ ra…
-Đúng là một tiểu lang quân yêu vợ nồng nàn- Thủy Thiên Bình bật cười- Ta cam đoan ngày con về, Lam Thanh sẽ không mất một cọng tóc mà còn hồng hào, tươi đẹp hơn nữa.
Lam Thanh tha thiết nhìn hắn.
Hắn cũng không tránh được ánh mắt tràn đầy yêu thương>
- Chúng ta có cần ra ngoài để họ…chia tay không ạ chủ nhân?- Tiểu Ngọc nghịch ngợm xen vào- Kẻo một lúc lại có người trách chúng ta phá hỏng khoảnh khắc đêm xuân của họ nữa.
-Tiểu nha đầu thật là-Thủy Thiên Bình phất nhẹ tay áo -Con cầm lấy này Phong nhi- Một lọ thuốc được bịt kín nằm gọn trên tay Phó Huyết Phong…
-Sư phụ…
-Đó là thuốc giải xuân dược. Tự dưng gây ra hậu quả cũng không nên. Bất cứ loại thuốc nào dù mạnh đến đâu, nó cũng giúp người uống giữ được tinh thần tỉnh táo….Hiểu chưa Phong nhi?
-Là đại sư phụ mới đúng- Thủy Thiên Bình nhíu mày -Phong nhi là đệ tử của ta mà.
-Dạ…đại …sư phụ. Phong huynh….
-Thật ra đêm mà cô nương và Phong nhi bị Khúc nha đầu bắt, ta có đến cứu kịp hai người và phát hiện Phong nhi đã trúng Hơp hoan tiêu hồn tán. Nhưng do nghe về hôn lễ của tiểu cô nương ngươi, Phong nhi không chịu giải độc kịp thời. Bây giờ, độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng…Ta không thể dùng thuốc được…
-Đại sư phụ..Vậy bây giờ phải làm sao?
-Đã gọi là Hợp hoan tiêu hồn tán thì cách chữa trị tốt nhất là làm thỏa mãn nó…- Thủy Thiên Bình nhướng mày- Chỉ không biết là Lam nha đầu có chịu hi sinh không?
-Hi sinh? Hi sinh cái gì ạ?
-Làm chuyện hợp hoan giữa nam và nữ, nha đầu ngươi bảo là phải hi sinh cái gì?
Mặt Lam Thanh đỏ bừng…Hợp hoan giữa nam và nữ, chẳng phải là…
Nàng yêu Phó Huyết Phong, đi theo người đàn ông ấy, cam chịu bị sư phụ xa lánh, song, thực lòng chuyện nam nữ thân mật nàng chưa hề nghĩ đến.
-Đại sư phụ…con…
-Tùy nha đầu ngươi thôi..- Phong nhi xem như xui xẻo yu phải đám danh môn các người. Ràng buộc quá nhiều, yêu nhau sao còn phải so đo những thứ thường tình ấy chứ.
Lam Thanh muốn khóc.
Phong huynh đã vì nàng làm nhiều điều như vậy, tính mạng cũng không cần, Lam Thanh chỉ có chút trinh tiết, sao có thể so bì được chứ?
Nhưng mà…
-Nếu con ngại…thì xem như đêm nay là đêm tân hôn của hai đứa đi. Là cô dâu thì phải dâng hiến cho chồng, việc hiển nhiên mà.
-…….
-Nha đầu còn ngần ngại, Phong nhi sẽ càng nguy hiểm- Thủy Thiên Bình quyết định ra nước cờ cuối cùng- 6 canh giờ nữa, ta thực sự không lường trước hậu quả đâu.
Lam Thanh hoang mang.
Rồi nàng gật nhẹ đầu:
-Con nguyện lòng…Đại sư phụ, người giúp con với…Con…
Nhìn Lam Thanh, Thủy Thiên Bình không tránh khỏi cảm giác mình đang lừa gạt một đứa trẻ con.
Nhưng nếu không làm thế, đêm dài lắm mộng, ai biết với cái tính ” trân trọng nâng niu nàng”, tên đệ tử ngốc nghếch của bà có làm vuột mối duyên tình hiếm có thế này không?
Bà rất thích Lam Thanh.
Dịu dàng, ngây thơ song một lòng một dạ.
Có phần kiên cường trong lớp vỏ mỏng manh.
-Con có cần ta cho con một liều Hợp hoan tiêu hồn tán như Phong nhi không? Sẽ không còn biết gì nữa đâu…
-Dạ…- Lam Thanh càng đỏ ửng gương mặt thanh tú- Con..con không cần đâu a! .Con…con tự…
Vuốt tóc nàng, Thủy Thiên Bình thương cho cô gái nhỏ ngây thơ đang vừa ngượng ngùng lại vừa x
Như người mẹ, bà thủ thỉ những chuyện cần làm…
Càng nghe, Lam Thanh càng lóng ngóng…
- Được rồi…Người đâu…ra ngoài hết cả đi!
Tay vỗ nhẹ lên vai Phó Huyết Phong giải một phần huyệt đạo, bà dùng thuật truyền âm, khẽ khàng:
-Phong nhi…Đêm xuân một khắc, đừng làm phí hoài công sức của sư phụ đó…
————————————————� �————————————————
Tính chia thành 2 phần câu view nhưng lỡ rùi, ta chơi lun
16+ nhé các nàng, theo lời tác giả, nhẹ nhàng thôi.
————————————————� �————————————————� ��
Ngọn nến bập bùng, Lam Thanh ngồi lặng ở bên giường.
Thời khắc trôi qua lặng lẽ.
Hít một hơi dài, nàng đưa tay lên y phục của mình.
Thuốc cũng tan bớt vài phần.
Phó Huyết Phong đã cử động được tay…
Mắt mở…
Làn da trắng như tuyết.
Mùi hương da thịt nõn nà…
Lam Thanh chỉ biết cúi xuống.
Vụng về chạm vào môi hắn.
Khi chạm vào rồi, nàng lại s
Tay Phó Huyết Phong vừa chống lên, dự định lấy đà ngồi dậy.
Khẽ chạm vào ngực nàng.
Như một luồng điện, Lam Thanh giật nẩy người.
Chiếc áo đã được kéo qua vai một nửa.
Huyết Phong không phải là thánh…
Nụ hôn ngây ngô đánh thức mọi cảm giác trong lòng hắn, ý thức mờ mịt, chỉ còn lại hai tiếng
-Thanh Thanh!
Tiếng gọi trong đêm vắng vang lên rất rõ.
Lam Thanh bị kéo xuống giường.
Đôi môi đỏ mọng bị bịt kín bởi nụ hôn đầu đời.
Ban đầu là khẽ khàng, sau càng sâu, như không dứt lìa ra được.
Tay Phó Huyết Phong chạm vào thắt lưng nàng.
Lam Thanh ý thức rất rõ y phục đang dần rời khỏi người mình…
Nỗi sợ hãi dâng lên.
Những lời dặn của Thủy Thiên Bình như nước chảy…không còn đọng lại một chút gì.
Đầu Lam Thanh trống rỗng…
Nàng chỉ biết ôm lấy Phó Huyết Phong.
Nghe hơi thở phả lên mặt mình, nóng rực…
-Thanh Thanh…Huynh yêu muội…Rất yêu…
Toàn thân nàng mềm nh
Tiếng xiêm y sột soạt…rơi xuống dưới giường…
Những nụ hôn di chuyển khắp khuôn mặt thanh tú.
Cảm giác sung sướng, ngọt ngào lâng lâng trong đầu khi hôn lên từng tấc da thịt người yêu, cảm nhận cái run rẩy thanh tân của nàng khiến hắn đã không thể nào dừng lại.
-Muội là của huynh…Thanh Thanh!
Hắn đi vào trong nàng
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng trong giây phút chuyển tiếp đó, Lam Thanh vẫn phải cắn chặt răng bởi cái đau như xé nát thịt da.
-Ưm…
-Muội đau lắm phải không? -Phó Huyết Phong ôn nhu hôn lên môi nàng- Không sao đâu Thanh Thanh…Không sao đâu…Rồi sẽ không đau nữa… Ngoan…
Từng đợt sóng cuộn trào…Một đám mây đang đưa hắn lên chốn thiên đường.
Tim Thanh Thanh của hắn đang đập loạn…Đập loạn lên vì hắn.
Đêm càng sâu…
Những thanh âm của hạnh phúc nỉ non như một khúc nhạc khiến Thủy Thiên Bình rất hài lòng:
-Cuối cùng ván cũng đã thành thuyền. Mong là chúng không phải chịu nhiểu đau đớn nữa….
Ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa nhỏ…
Khi Lam Thanh tỉnh dậy, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp nơi.
Nàng đang tựa đầu vào một vùng ngực ấm áp…
Phó Huyết Phong đang nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mai lòa xòa của nàng:
-MuộiLam Thanh định trả lời nhưng nàng nhận ra, giữa cả hai hoàn toàn không có gì che giấu.
Ngượng ngùng, Lam Thanh chỉ biết kéo chăn che lại thân thể nõn nà.
-Huynh…huynh tỉnh lâu chưa? Muội…
Nàng chợt nhớ ra, hoảng hốt:
-Huynh …huynh thấy trong người thế nào? Độc…độc đã giải hết chưa?
Phó Huyết Phong dở khóc dở cười vì sự quan tâm của nàng….
Đúng là trên đời, Huyết Phong không thể nào sánh được với sư phụ của mình.
Nhất là những ý tưởng quái lạ…
-Huynh không sao- Hắn nhìn không chớp vào Lam Thanh, giọng có chút ái muội- Nhưng muội thì hình như không ổn lắm!
Lam Thanh nhìn theo ánh mắt Huyết Phong…
Má nàng đỏ bừng bởi những dấu đỏ hồng còn lưu lại trên vai ngọc…
-Huynh tránh xa đi-Lam Thanh lí nhí- Muội…muội cần mặc áo.
-Không lẽ muội định mặc chiếc áo hỉ đó ra ngoài sao?- Phó Huyết Phong hướng mắt về chiếc áo đỏ của tân nương đang nằm chơ vơ dưới đất, mỉm cười trong khi bàn tay vẫn không rời những sợi tóc mượt như tơ.
-Muội…- Lam Thanh mới sực nhớ là nàng không mang theo bất cứ bộ y phục nào- Muội không có y phục khác…
-Huynh đã bảo Tiểu Ngọc đi mua cho muội rồi. Thêm một số phấn son nữa. Muội đã là người của huynh, huynh sẽ chở che muội, yêu thương muội suốt đời.
-Phong huynh!
Lam Thanh tin tưởng hắn.
Cả cuộc đời trao gửi c
Hắn phải làm cho nàng luôn được hạnh phúc.
-Thanh Thanh này…
-Dạ?
- Đêm qua huynh vẫn chưa hôn xong…Thanh Thanh!
Nụ hôn nồng nàn, đầy yêu thương…
Lam Thanh nhắm mắt, để đôi môi non mềm cho hắn từ từ dẫn dắt.
Không khí nóng dần lên…
Cho đến lúc những nụ hôn trượt dần xuống cổ:
-Hừm!
Tiếng đằng hắng vang lên…
Thủy Thiên Bình đứng trước cửa tự bao giờ:
-Phong nhi…Để Tiểu Vân giúp Lam nha đầu tắm rửa và thay xiêm y một chút. Đời còn dài, không cần quá vội vàng đâu.
————–
Tại đại sảnh đường, nhìn gương mặt tuy còn có chút ngượng ngùng nhưng rạng ngời của Phó Huyết Phong, Thủy Thiên Bình hài hước:
-Xem ra Nhất mộng tán của ta liều lượng còn nhẹ quá…Phải bảo Tiểu Vân gia tăng liều lượng hơn nữa. Ít nhất phải làm người ta thổ huyết, bất tỉnh 10 đêm.
-Sư phụ của con không có gì xấu, chỉ là người có những phương thuốc thật lạ lùng. Nếu con không nhầm, con là người đầu tiên dùng Nhất mộng tán của người, phải không ạ?
-Con không phải là đứa ngốc. Cũng may…nếu không ta sẽ hối hận vì không trộn Nhất mộng tán với một chút ít xuân dược liều cao. Ít ra con vẫn chứng minh, mình là một tên đàn ông bình thường đấy chứ.
Huyết Phong không màng tới lời trêu chọc của sư phụ.
Những cảm giác tuyệt vời khi cùng nàng đổi trao ân ái vẫn còn lâng lâng đâu đây, trên da thịt hắn, làm Huyết Phong không khỏi ngất ngây mỗi lần nhớ đến.
Đã nếm rồi, sẽ mãi muốn đắm chìm trong hương vị ngọt ngào đấy.
-Sắp tới con định làm gì? Đưa Lam nha đầu về Thiết ấn môn ra mắt gia đình à?
-Không đâu ạ!- Thiết Ấn môn không thích hợp với nàng. Con muốn xin sư phụ một việc…
-Đem con bé về Điệp thanh quán của ta à?
-Vâng…Trong thời gian ngắn, con sẽ nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, để cả hai bên Thiết Ấn môn lẫn các chánh phái không thể gây phiền toái lẫn nhau…Sau đó con sẽ đưa Thanh Thanh đi…
-Làm người không thể không có chút thủ đoạn.
-Con biết…Từ nay con còn phải chở che cho Thanh Thanh…Dù phải dùng chút thủ đoạn, con cũng sẽ làm thật tốt việc phải làm. Sư phụ yên tâm…
Huyết Phong quay lại phòng, thì Lam Thanh đang ngồi trên bàn, cho Tiểu Vân bới tóc…
Mái tóc dài được vấn cao lên, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
Dấu vết ám muội vẫn chưa tan.
Nhìn thất Huyết Phong, Tiểu Vân giấu nụ cười, thi lễ:
-Công tử…
-Muội không cần khách sáo vậy đâu- Hắn khoát tay- Đang làm gì vậy?
Thanh Thanh đã thay chiếc áo cưới đỏ chót bằng bộ xiêm y màu tím nhạt…
Cái đẹp ngây thơ trải qua nồng nàn ân ái có vẻ càng mặn mà hơn với gò má ửng hồng:
-Công tử không thấy sao?-Tiểu Vân tay thoăn thoắt- Tiểu tỳ giúp Lam cô nương….à không…Phó phu nhân bớóc.
-Sao lại phải bới tóc. Thanh Thanh để kiểu tóc cũ rất đẹp. Vả lại…mái tóc mượt mà thế này sao phải vấn lên?
Lời khen của Phó Huyết Phong khiến Lam Thanh hơi ửng hồng đôi má.
-Công tử không biết gì cả- Tiểu Vân bĩu môi-Đêm qua Lam cô nương không phải đã là người của công tử sao? Xem như là gái đã có chồng nên phải vấn tóc lên.
Mặt Lam Thanh đỏ bừng bừng, nóng rực.
Phó Huyết Phong cũng không khỏi tránh được bối rối, nhưng trấn tĩnh rất nhanh. Với các tiểu nha đầu này, không nghiêm khắc thì Lam Thanh và hắn sẽ còn bị trêu dài dài, không ngẩng lên được mất:
-Nhưng ta cho rằng Thanh Thanh xõa tóc sẽ đẹp hơn…Nàng cũng chỉ mới có 16 tuổi, có phu quân không có nghĩa là phải ” lão hóa” con người mình đâu, tiểu muội tử của ta à!
-Thôi được rồi…Công tử nói sao thì tiểu nữ thân phận là nô tỳ phải nghe theo…Phó thiếu phu nhân, muội chải tóc lại cho tỷ nhé!
Lam Thanh mỉm cười.
Mười mấy năm nay nàng chưa trải qua cảm giác có một người gần gũi đồng trang lứa vui vẻ như Tiểu Vân vậy.
Các vị sư tỷ dù rất thương Lam Thanh nhưng cuộc sống tịnh tu thanh bạch, không nói chuyện, tiếp xúc nhiều với nhau.
Tiểu Vân tuy là một nữ tỳ nhưng hoạt bát, hồn nhiên. Buổi sáng, nàng đi chợ về, đã chọn cho Lam Thanh rất nhiều y phục đẹp.
Nàng ấy còn dạy Lam Thanh cách chọn lựa trang phục:
-Tỷ phải trang điểm lên một chút…Thoa một tí màu son này, sẽ đep hơn đó tỷ…
Ngắm Lam Thanh xõa tung mái tóc mượt mà được một lát, Phó Huyết Phong chợt lên tiếng:
-Đưa l cho ta, Vân nhi! Muội cũng ra ngoài đi…Ta có chút chuyện phải nói với Thanh Thanh…
-Vâng ạ!
————-
-Muội cài chiếc trâm này đi Thanh Thanh- Phó Huyết Phong cầm một chiếc trâm bướm trên tay, âu yếm- Sẽ rất đẹp…
-Dạ!
Lam Thanh 16 tuổi.
Phơi phới như một nụ hồng…
Làm người ta thương nhớ, không dứt ra khỏi được.
-Huynh có việc cần giải quyết ở Thiết Ấn môn- Muội có muốn theo huynh về đó không?
Lam Thanh khựng lại…
Nàng đã là người của Phó Huyết Phong, trọn đời sẽ đi theo huynh ấy.
Nhưng mà…
-Muội sợ đúng không? Huynh cũng sợ nữa.
Hắn ôm nàng vào lòng:
-Muội theo sư phụ đi đi nhé! Khi nào xong việc, huynh sẽ đến tìm muội…
Lam Thanh hiểu, hắn không muốn nàng gặp nguy.
Luận về võ công, sự thông minh, kinh nghiệm sống, nàng đều không có, đi theo chỉ làm hắn vướng chân:
-Muội biết rồi- Huynh đi bảo trọng nhé! Huynh cũng không được có bề gì…Muội sợ lắm.
Hắn bây giờ là người thân duy nhất của nàng.
-Con yên tâm đi Phong nhi! Chúng ta sẽ chăm sóc Lam nha đầu thật tốt, khi con trở lại, con bé sẽ còn rạng ngời hơn cả thế nà
-Con không ngại chuyện đó- Phó Huyết Phong quay sang Lam Thanh, tinh quái- Muội cũng phải cẩn thận nhé Thanh Thanh.Tránh xa các lời trêu chọc và đùa cợt của họ ra…
-Đúng là một tiểu lang quân yêu vợ nồng nàn- Thủy Thiên Bình bật cười- Ta cam đoan ngày con về, Lam Thanh sẽ không mất một cọng tóc mà còn hồng hào, tươi đẹp hơn nữa.
Lam Thanh tha thiết nhìn hắn.
Hắn cũng không tránh được ánh mắt tràn đầy yêu thương>
- Chúng ta có cần ra ngoài để họ…chia tay không ạ chủ nhân?- Tiểu Ngọc nghịch ngợm xen vào- Kẻo một lúc lại có người trách chúng ta phá hỏng khoảnh khắc đêm xuân của họ nữa.
-Tiểu nha đầu thật là-Thủy Thiên Bình phất nhẹ tay áo -Con cầm lấy này Phong nhi- Một lọ thuốc được bịt kín nằm gọn trên tay Phó Huyết Phong…
-Sư phụ…
-Đó là thuốc giải xuân dược. Tự dưng gây ra hậu quả cũng không nên. Bất cứ loại thuốc nào dù mạnh đến đâu, nó cũng giúp người uống giữ được tinh thần tỉnh táo….Hiểu chưa Phong nhi?
Tác giả :
Tiểu Văn