Thiếp Vốn Hiền Lương
Chương 5: Cười một cái mười năm ít thôi
Tử Huyên không có mất nhiều thời gian để suy nghĩ, rất nhanh liền quyết định đứng lên đi tìm thức ăn, bởi vì nàng không muốn xuyên qua đây chưa có bị người hại chết, lại bị chết đói ngay trên linh đường giành cho mình. Nàng giật giật tay chân phát hiện mặc dù có chút suy yếu, thế nhưng có thể cử động liền chống tay bò người lên. Xuống linh sàng, nàng đương nhiên muốn trước tiên hoạt động một chút chân tay nàng có chút cứng ngắc.
Nàng vừa mới quăng hai cái cánh tay, đá hai chân liền nghe đến "A ——!" Kêu to một tiếng, làm cho thực sự là rất dọa người, đem Tử Huyên sợ đến thiếu chút nữa chui xuống phía dưới linh sàng đi, quay đầu lại nhìn thấy ở trước cửa có người đang chạy đi.
Đầu óc chuyển chuyển nàng mới nghĩ ra, mình vừa dọa cho người kia chạy mất dép. Không bao lâu, liền nghe đến người nọ ở trong sân kêu to: "Chuyện ma quái , chuyện ma quái ! Phu nhân chết không nhắm mắt, hoàn hồn trở về lấy mạng báo thù ."
Tử Huyên sau khi nghe được ôm bụng đói bỗng nhiên cười rộ lên, lập tức bò lên trên linh sàng một lần nữa nằm xuống ở trong lòng nói một câu: rất tốt, phần đại lễ này xem ra Đinh gia muốn đến lấy rồi, nàng tặng lễ người không thể đem lễ đưa qua loa được, người ta thế nhưng là Hầu phủ đấy.
Về phần ra ngoài tìm thức ăn, thế nhưng nàng mới đến còn chưa quen phương hướng, không bằng đợi người ta mang thức ăn đến trước mặt có phải hơn không, cũng đỡ để nàng đi nhầm đường tìm không được phòng bếp. Cứ như trên ti vi nói thì, bình thường phủ Hầu gia hẳn là rất lớn, nàng không nghĩ qua là ở trong đó lạc đường chẳng phải làm trò cười? Vẫn là ở chỗ này chờ Đinh thái phu nhân chờ đông đảo chủ nhân gia sang đây xem nàng đi.
Không bao lâu người Đinh phủ liền chạy tới không ít, người gan lớn liền đứng ở cửa trông vào phía trong linh sàng, phát hiện trên điện ánh nến lay động mà Tử Huyên đang nằm ở trên linh sàng đều bình thường, thấy thế nào cũng không giống như là xác chết sống dậy. Lập tức đã có người đi qua nhìn vẫn như cũ, trên linh đường im lặng không có một tia dị thường. Chỉ chốc lát sau ý sợ hãi của mọi người biến mất hết, còn kéo người vừa la hét có ma quái qua nhìn một chút.
Đại quản gia đem người kêu to chuyện ma quái răn dạy một hồi, lập tức lại an bài hai người lưu lại túc trực bên linh cữu, lúc gần đi liếc mắt nhìn người nằm trên linh sàng, giáo huấn mọi người đang có mặt ở đây: "Nàng khi còn sống các ngươi còn không sợ nàng, thế nào khi nàng chết ngược lại lại sợ? Nàng sống là một người mềm yếu, chết cũng trở thành quỷ yếu đuối, có cái gì phải sợ ! Trông các ngươi không có một điểm tiền đồ."
Tử Huyên không nghĩ đến người nọ không có đem các chủ tử của Đinh gia gọi đến, trái lại gọi tới nhiều hạ nhân như vậy; nghe thấy những lời mà đại quản gia vừa nói, lúc này nghĩ đến chuyện quá khứ mà chủ nhân của cơ thể này trước đây phải chịu, làm tức giận nổi lên: cơ trên mặt nàng sớm đã không còn cứng ngắc, thế nhưng nàng vẫn như cũ đem đầu lưỡi phun ra dọa người.
Nàng chẳng những là lè lưỡi trừng lớn con ngươi, hơn nữa còn đối đại quản gia cười cười, có câu là cười một cái mười năm ít thôi, nguyên lai nàng chính là yêu người cười. Chỉ là trước mắt lấy đầu lưỡi phun ở bên ngoài bộ dáng, hơn nữa trong phòng bởi vì ánh đèn lay động mà lúc sáng lúc tối, tươi cười nhưng là không có một tia mỹ cảm, thật ra muốn bao nhiêu kinh khủng liền có bằng ấy.
Đại quản gia nhìn thấy Tử Huyên quay đầu, mỉm cười, lập tức da đầu run lên, sau đó một câu nói cũng không kịp nói ra thẳng tắp liền ngã vật xuống đất: hắn bị dọa hôn mê. Đại quản gia vừa rồi còn phát ra uy phong răn dạy người khác, bị Tử Huyên nhẹ nhàng cười một cái liền bị dọa sợ đến hôn mê.
Tử Huyên nhìn thấy hắn ngã xuống đất nhịn không được le lưỡi, lời này nói xong rất lớn nhưng lá gan so với người vừa kêu to chuyện ma quái còn nhỏ hơn rất nhiều: buổi tối túc trực bên linh cữu đương nhiên là chọn người gan lớn đến, đại quản gia lá gan lớn hơn nữa kỳ thực cũng không phải túc trực bên linh cữu; huống chi thời cổ người ta rất tin tưởng có quỷ thần, cũng sợ nhất là quỷ quái .
Đầu lưỡi của nàng còn le ở bên ngoài, mà lúc này cũng chính là động động đầu lưỡi, mà rơi vào trong mắt mọi người thì đó chính là muốn ăn thịt người, ý tứ muốn uống máu người, người kêu có quỷ lúc trước lúc này cũng bị dọa sợ đến đã hôn mê, vì thế người không ngất vấp té vào người ngất đi, những người còn lại kinh hoảng thét chói tai không ngừng.
Đợi đến khi Tử Huyên một lần nữa hé mắt ra nhìn trong linh đường, ngoại trừ những người bị té xỉu những người khác đều không thấy đâu; nàng kỳ thực ngoại trừ cười là muốn dọa người, còn những thủ đoạn khác để dọa người nàng còn chưa có lấy ra đâu, liền đem người sợ đến tè ra quần làm cho nàng cũng có điểm không dám tin: những người này lá gan có phải hay không cũng quá nhỏ một chút?
Lúc này trong viện cũng không yên tĩnh, truyền đến một tiếng tiếp theo một tiếng kêu to, rất có vài phần ý tứ như quỷ khóc sói gào; làm cho Tử Huyên nghĩ, nàng cho rằng vẫn là trong viện tiếng kêu tương đối dọa người.
Nàng quay đầu lại nhìn đại quản gia té xỉu nghĩ thầm lần này Đinh gia các chủ tử hẳn là sẽ tới đi? Nàng lại lần nữa nằm xuống, chờ Đinh gia chủ tử tới đưa cho bọn họ đại lễ gặp mặt - nếu không, trong lòng nàng có chút tức giận nhịn đến nghẹn mất!
Không nói sau này vì mình, nàng dù sao cũng không nhất định phải ở tại Đinh phủ: dù cho thế nào cũng giúp chủ cũ của thân thể này xả giận một chút .
Đinh hầu gia là chạy tới nhanh nhất, ở trong viện thanh âm của hắn liền truyền vào: "Câm miệng cho ta, còn nói có yêu ma làm loạn mọi người nữa, ta cho lôi ra phạt trượng hết." Theo tiếng quát, người cũng đi theo đến trước cửa nhìn vào, nhìn thấy Tử Huyên vẫn nằm im trên linh sàng.
Hắn vừa muốn cất bước tiến sảnh liền nghe đến mẫu thân thanh âm: "Con a, là, có thật không?" Quay đầu lại liền nhìn thấy Đinh thái phu nhân được nha hoàn đỡ đi đến, hắn lắc đầu nói: "Đều là các nô tài đáng chết uống nhiều rượu hồ nháo, nơi nào sẽ có cái loại chuyện ma quỷ quấy nhiễu này. Nương, không cần nghe bọn họ nói lung tung, ngươi xem ở đây không phải vẫn bình thường , nhất định là có tên nô tài nào uống rượu hoa mắt."
Hắn tự mình đỡ tay Đinh thái phu nhân dìu vào trong sảnh: "Ngài xem, ta nói không có sai đi? Người trên linh sàng không phải đang êm đẹp sao, sao có thể có cái gì là việc xác chết sống dậy, đều là người vô tri ăn nói xằng bậy."
Tử Huyên không hề cử động, cố gắng chậm lại hô hấp không muốn bị Đinh hầu gia phát hiện; nàng đang đợi người, lễ lớn như thế thế nào cũng muốn người Đinh gia đến đông đủ hơn nữa mới tốt; nàng phải có kiên trì, cũng liều mạng chịu đựng đói ý không muốn bụng lúc này kêu lên, hoàn hảo bụng lúc này cũng không có quấy rối nàng.
Không bao lâu Lãnh thị chạy đến, lanh lảnh giọng nói Liễu di nương cũng tới; còn tới hai ba vị di nương, các nàng đều có nghe nói chuyện này sau mới cất bước tiến trong sảnh cấp thái phu nhân chào, nhìn về phía linh sàng ánh mắt luôn có điểm né tránh.
Đại quản gia đã được người cứu tỉnh, thế nhưng người vẫn sợ đến run rẩy thành một đống mặc kệ Đinh hầu gia quát hỏi thế nào, hắn nói không ra được một chữ .
Bây giờ còn thiếu Phương Phỉ , thế nào nàng còn không thấy đến? Tử Huyên có chút không kiên nhẫn, bởi vì nàng đói a, có phải hay không không đợi nữa , sau này lại tìm cách sửa trị Phương Phỉ cũng giống như vậy.
Lúc Đinh hầu gia cùng Thái phu nhân đang cố gắng hỏi đại quản gia, bỗng nhiên Lý di nương lơ đãng quay đầu lại, vô ý thức nhìn sang linh sàng, vừa lúc nhìn thấy Tử Huyên quay đầu lại.
Lý di nương sợ đến tay chân đều có chút như nhũn ra, cầm lấy tay di nương ở bên cạnh muốn nói mà nói không ra lời, liền nhìn thấy Tử Huyên đối với nàng nháy nháy mắt. Lý di nương lần này cũng chưa kịp nói tiếng nào chịu không nổi, liền thẳng tắp ngã xuống đất ngất đi.
Đinh thái phu nhân bị Lý di nương ngã sấp xuống làm cho hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn sau khi Lý di nương té xỉu không có ai che tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy Tử Huyên mạnh mẽ ở trên linh sàng ngồi dậy, không phải giống như người sống chậm rãi ngồi dậy, mà là thẳng tắp, bật ngồi dậy!
Nàng vừa mới quăng hai cái cánh tay, đá hai chân liền nghe đến "A ——!" Kêu to một tiếng, làm cho thực sự là rất dọa người, đem Tử Huyên sợ đến thiếu chút nữa chui xuống phía dưới linh sàng đi, quay đầu lại nhìn thấy ở trước cửa có người đang chạy đi.
Đầu óc chuyển chuyển nàng mới nghĩ ra, mình vừa dọa cho người kia chạy mất dép. Không bao lâu, liền nghe đến người nọ ở trong sân kêu to: "Chuyện ma quái , chuyện ma quái ! Phu nhân chết không nhắm mắt, hoàn hồn trở về lấy mạng báo thù ."
Tử Huyên sau khi nghe được ôm bụng đói bỗng nhiên cười rộ lên, lập tức bò lên trên linh sàng một lần nữa nằm xuống ở trong lòng nói một câu: rất tốt, phần đại lễ này xem ra Đinh gia muốn đến lấy rồi, nàng tặng lễ người không thể đem lễ đưa qua loa được, người ta thế nhưng là Hầu phủ đấy.
Về phần ra ngoài tìm thức ăn, thế nhưng nàng mới đến còn chưa quen phương hướng, không bằng đợi người ta mang thức ăn đến trước mặt có phải hơn không, cũng đỡ để nàng đi nhầm đường tìm không được phòng bếp. Cứ như trên ti vi nói thì, bình thường phủ Hầu gia hẳn là rất lớn, nàng không nghĩ qua là ở trong đó lạc đường chẳng phải làm trò cười? Vẫn là ở chỗ này chờ Đinh thái phu nhân chờ đông đảo chủ nhân gia sang đây xem nàng đi.
Không bao lâu người Đinh phủ liền chạy tới không ít, người gan lớn liền đứng ở cửa trông vào phía trong linh sàng, phát hiện trên điện ánh nến lay động mà Tử Huyên đang nằm ở trên linh sàng đều bình thường, thấy thế nào cũng không giống như là xác chết sống dậy. Lập tức đã có người đi qua nhìn vẫn như cũ, trên linh đường im lặng không có một tia dị thường. Chỉ chốc lát sau ý sợ hãi của mọi người biến mất hết, còn kéo người vừa la hét có ma quái qua nhìn một chút.
Đại quản gia đem người kêu to chuyện ma quái răn dạy một hồi, lập tức lại an bài hai người lưu lại túc trực bên linh cữu, lúc gần đi liếc mắt nhìn người nằm trên linh sàng, giáo huấn mọi người đang có mặt ở đây: "Nàng khi còn sống các ngươi còn không sợ nàng, thế nào khi nàng chết ngược lại lại sợ? Nàng sống là một người mềm yếu, chết cũng trở thành quỷ yếu đuối, có cái gì phải sợ ! Trông các ngươi không có một điểm tiền đồ."
Tử Huyên không nghĩ đến người nọ không có đem các chủ tử của Đinh gia gọi đến, trái lại gọi tới nhiều hạ nhân như vậy; nghe thấy những lời mà đại quản gia vừa nói, lúc này nghĩ đến chuyện quá khứ mà chủ nhân của cơ thể này trước đây phải chịu, làm tức giận nổi lên: cơ trên mặt nàng sớm đã không còn cứng ngắc, thế nhưng nàng vẫn như cũ đem đầu lưỡi phun ra dọa người.
Nàng chẳng những là lè lưỡi trừng lớn con ngươi, hơn nữa còn đối đại quản gia cười cười, có câu là cười một cái mười năm ít thôi, nguyên lai nàng chính là yêu người cười. Chỉ là trước mắt lấy đầu lưỡi phun ở bên ngoài bộ dáng, hơn nữa trong phòng bởi vì ánh đèn lay động mà lúc sáng lúc tối, tươi cười nhưng là không có một tia mỹ cảm, thật ra muốn bao nhiêu kinh khủng liền có bằng ấy.
Đại quản gia nhìn thấy Tử Huyên quay đầu, mỉm cười, lập tức da đầu run lên, sau đó một câu nói cũng không kịp nói ra thẳng tắp liền ngã vật xuống đất: hắn bị dọa hôn mê. Đại quản gia vừa rồi còn phát ra uy phong răn dạy người khác, bị Tử Huyên nhẹ nhàng cười một cái liền bị dọa sợ đến hôn mê.
Tử Huyên nhìn thấy hắn ngã xuống đất nhịn không được le lưỡi, lời này nói xong rất lớn nhưng lá gan so với người vừa kêu to chuyện ma quái còn nhỏ hơn rất nhiều: buổi tối túc trực bên linh cữu đương nhiên là chọn người gan lớn đến, đại quản gia lá gan lớn hơn nữa kỳ thực cũng không phải túc trực bên linh cữu; huống chi thời cổ người ta rất tin tưởng có quỷ thần, cũng sợ nhất là quỷ quái .
Đầu lưỡi của nàng còn le ở bên ngoài, mà lúc này cũng chính là động động đầu lưỡi, mà rơi vào trong mắt mọi người thì đó chính là muốn ăn thịt người, ý tứ muốn uống máu người, người kêu có quỷ lúc trước lúc này cũng bị dọa sợ đến đã hôn mê, vì thế người không ngất vấp té vào người ngất đi, những người còn lại kinh hoảng thét chói tai không ngừng.
Đợi đến khi Tử Huyên một lần nữa hé mắt ra nhìn trong linh đường, ngoại trừ những người bị té xỉu những người khác đều không thấy đâu; nàng kỳ thực ngoại trừ cười là muốn dọa người, còn những thủ đoạn khác để dọa người nàng còn chưa có lấy ra đâu, liền đem người sợ đến tè ra quần làm cho nàng cũng có điểm không dám tin: những người này lá gan có phải hay không cũng quá nhỏ một chút?
Lúc này trong viện cũng không yên tĩnh, truyền đến một tiếng tiếp theo một tiếng kêu to, rất có vài phần ý tứ như quỷ khóc sói gào; làm cho Tử Huyên nghĩ, nàng cho rằng vẫn là trong viện tiếng kêu tương đối dọa người.
Nàng quay đầu lại nhìn đại quản gia té xỉu nghĩ thầm lần này Đinh gia các chủ tử hẳn là sẽ tới đi? Nàng lại lần nữa nằm xuống, chờ Đinh gia chủ tử tới đưa cho bọn họ đại lễ gặp mặt - nếu không, trong lòng nàng có chút tức giận nhịn đến nghẹn mất!
Không nói sau này vì mình, nàng dù sao cũng không nhất định phải ở tại Đinh phủ: dù cho thế nào cũng giúp chủ cũ của thân thể này xả giận một chút .
Đinh hầu gia là chạy tới nhanh nhất, ở trong viện thanh âm của hắn liền truyền vào: "Câm miệng cho ta, còn nói có yêu ma làm loạn mọi người nữa, ta cho lôi ra phạt trượng hết." Theo tiếng quát, người cũng đi theo đến trước cửa nhìn vào, nhìn thấy Tử Huyên vẫn nằm im trên linh sàng.
Hắn vừa muốn cất bước tiến sảnh liền nghe đến mẫu thân thanh âm: "Con a, là, có thật không?" Quay đầu lại liền nhìn thấy Đinh thái phu nhân được nha hoàn đỡ đi đến, hắn lắc đầu nói: "Đều là các nô tài đáng chết uống nhiều rượu hồ nháo, nơi nào sẽ có cái loại chuyện ma quỷ quấy nhiễu này. Nương, không cần nghe bọn họ nói lung tung, ngươi xem ở đây không phải vẫn bình thường , nhất định là có tên nô tài nào uống rượu hoa mắt."
Hắn tự mình đỡ tay Đinh thái phu nhân dìu vào trong sảnh: "Ngài xem, ta nói không có sai đi? Người trên linh sàng không phải đang êm đẹp sao, sao có thể có cái gì là việc xác chết sống dậy, đều là người vô tri ăn nói xằng bậy."
Tử Huyên không hề cử động, cố gắng chậm lại hô hấp không muốn bị Đinh hầu gia phát hiện; nàng đang đợi người, lễ lớn như thế thế nào cũng muốn người Đinh gia đến đông đủ hơn nữa mới tốt; nàng phải có kiên trì, cũng liều mạng chịu đựng đói ý không muốn bụng lúc này kêu lên, hoàn hảo bụng lúc này cũng không có quấy rối nàng.
Không bao lâu Lãnh thị chạy đến, lanh lảnh giọng nói Liễu di nương cũng tới; còn tới hai ba vị di nương, các nàng đều có nghe nói chuyện này sau mới cất bước tiến trong sảnh cấp thái phu nhân chào, nhìn về phía linh sàng ánh mắt luôn có điểm né tránh.
Đại quản gia đã được người cứu tỉnh, thế nhưng người vẫn sợ đến run rẩy thành một đống mặc kệ Đinh hầu gia quát hỏi thế nào, hắn nói không ra được một chữ .
Bây giờ còn thiếu Phương Phỉ , thế nào nàng còn không thấy đến? Tử Huyên có chút không kiên nhẫn, bởi vì nàng đói a, có phải hay không không đợi nữa , sau này lại tìm cách sửa trị Phương Phỉ cũng giống như vậy.
Lúc Đinh hầu gia cùng Thái phu nhân đang cố gắng hỏi đại quản gia, bỗng nhiên Lý di nương lơ đãng quay đầu lại, vô ý thức nhìn sang linh sàng, vừa lúc nhìn thấy Tử Huyên quay đầu lại.
Lý di nương sợ đến tay chân đều có chút như nhũn ra, cầm lấy tay di nương ở bên cạnh muốn nói mà nói không ra lời, liền nhìn thấy Tử Huyên đối với nàng nháy nháy mắt. Lý di nương lần này cũng chưa kịp nói tiếng nào chịu không nổi, liền thẳng tắp ngã xuống đất ngất đi.
Đinh thái phu nhân bị Lý di nương ngã sấp xuống làm cho hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn sau khi Lý di nương té xỉu không có ai che tầm mắt của nàng, nàng nhìn thấy Tử Huyên mạnh mẽ ở trên linh sàng ngồi dậy, không phải giống như người sống chậm rãi ngồi dậy, mà là thẳng tắp, bật ngồi dậy!
Tác giả :
Một Cái Nữ Nhân