Thiếp Vốn Hiền Lương
Chương 14: Trọng thưởng
Phương Phỉ thoáng cái cầm khăn tay ném trên mặt đất: "Ngươi đây là ý gì?"
Tử Huyên quay đầu lại: "Là đến ăn cơm cùng với ngươi chứ còn có ý tứ gì? Ngươi tức giận như vậy làm cái gì?"
"Ngươi có phần cơm nước của ngươi rồi, tại sao muốn tới chỗ của ta hồ nháo, đừng tưởng rằng ngươi chết qua một lần liền rất giỏi..." Phương Phỉ tức giận đến toàn thân run run, thực sự không rõ Chu Tử Huyên sau khi chết qua thay đổi càng làm cho người ta thấy ghét thêm, mặc dù trước kia Tử Huyên vẫn là người tính tình ngay thẳng, thế nhưng chỉ nói dăm ba câu nàng sẽ làm cho Chu Tử Huyên không ngóc đầu lên được; hiện tại lại đổi thành nàng bị Chu Tử Huyên trêu đùa hết lần này đến lần khác.
"Ta là có, ta đã mang đến để ở trên bàn cùng với đồ của ngươi rồi mà; nếu như ngươi thấy thương tâm vì ta ăn của ngươi nhiều, ngươi cũng có thể ăn của ta, ta là người từ trước đến nay không có nhỏ mọn đâu." Tử Huyên nói xong rất hào phóng đi qua gắp cho Phương Phỉ một gắp rau lớn, chỉ là nàng dùng đôi đũa mình đã ăn qua để gắp rau cho Phương Phỉ: "Ăn đi, không cần khách khí."
Phương Phỉ cầm lấy cái đĩa ở trước mặt ném xuống đất: "Ngươi thật quá mức, ngươi ăn chay là do..."
"Không cần ngươi phải nói lại chuyện này với ta." Tử Huyên bỗng nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Phương Phỉ: "Nhớ kỹ? Hoặc là sau này mỗi ngày ta sẽ đến ăn cơm cùng ngươi, hoặc là sau này ta ăn cái gì ngươi cũng ăn cái đó, nếu như biết điều một chút ta không phản đối."
Phương Phỉ bị Tử Huyên túm cổ áo làm cho sợ không nhẹ, thường thì trong trạch viện những chuyện xảy ra tranh chấp, thủ đoạn của các phu nhân một là nháo hai khóc ba thắt cổ, nhưng các nàng lại là con dâu trong gia đình thế gia, không thể nào giống như những thôn phụ động tay động chân đánh nhau hay khóc lóc om sòm được .
Khi Tử Huyên nhìn thấy nha hoàn Tử Kinh đang định xông vào giải cứu cho Phương Phỉ, một mặt nàng chậm rãi buông tay đồng thời dùng chân ngoắc cái ghế ngồi. Sau đó nàng nghiêng nghiêng người Tử Kinh liền bị vấp vào ghế, mất trọng tâm nàng ta nhào vào người Phương Phỉ, chủ tớ hai người ngã vào bàn ăn cơm, chén đĩa bị đập bể không ít, thức ăn vương vãi khắp nơi.
Tử Huyên cười với Lưu Ly nói: "Thật là một cảnh hiếm có nha, cá tôm cùng thịt hồng đủ phi, nước canh cộng y sam một màu; ui, nhìn cô nương ngươi làm ta nổi hứng làm thơ nha, hai câu này cũng coi là câu hay đi?" Làm cho Lưu Ly cùng Trân Châu cười to, các nàng mặc dù là nha hoàn nhưng cũng biết hai câu vừa rồi của tiểu thư nhà mình thì gọi là thơ sao được.
Phương Phỉ đương nhiên sẽ giãy giụa, mà Tử Kinh cũng không dám đè nặng chủ tử, vì thế cả hai ở trên bàn cơm lại khẽ động, hai người dùng sức liền làm cho bàn ăn bị lật lại. Đương nhiên, chủ tớ hai người các nàng bị lăn xuống phía dưới, truyền đến nhiều tiếng kêu đau.
Tử Huyên cũng không để ý Phương Phỉ sẽ bị thương như thế nào: "Hiện tại Phương di nương phải ăn no mới đúng, hẹn buổi tối chúng ta gặp lại. Ta đi trước một bước, ngươi không cần khách khí đưa tiễn, dừng chân dừng chân." Nói xong nàng gật gù đắc ý mang theo hai nha hoàn theo hướng phòng ngoài bước ra, đi tới cạnh cửa bỗng nhiên quay đầu lại chỉ chỉ về hướng ngọc như ý: "Lấy bát đũa của ta đập nát, vậy dùng cái ngọc như ý này bồi thường đi. Mặc dù giá trị không bằng, nhưng mà ngươi gọi ta là tỷ tỷ ta mà từ chối thì bất kính”.
Phương Phỉ bị bàn đập bể trán, đang đau đến choáng váng làm gì còn tâm tư mà đi để ý đến Tử Huyên, mà các nha hoàn khác đều tập trung chăm sóc Phương Phỉ, thật đúng là sẽ không có người ngăn Lưu Ly cầm ngọc như ý đi. Nhìn thấy ngọc như ý đã tới tay, đương nhiên là lòng bàn chân Tử Huyên giống như bôi mỡ đi thật nhanh.
Trở lại trong phòng Tử Huyên phân phó Trân Châu đi cất ngọc như ý xong, nói: "Coi như là ta lấy một chút lợi tức vì nàng cướp cửa hàng của ta;" nhìn thấy nha hoàn nhìn nàng, nàng vội vã đổi giọng: "Lấy được một chút lợi, lợi tức." Nguy hiểm thật, may mà mình đọc sách nhiều, Tử Huyên thấy trong lòng vã mồ hôi.
"Cô nương, người cho bọn nô tỳ đi nghỉ một chút, nô tỳ đi trước dùng cơm rồi sẽ trở lại ngay..." Lưu Ly còn chưa nói hết lời, Tử Huyên xua tay: "Chờ một chút, ta đi xem các ngươi ăn cái gì." Nàng làm chủ tử còn phải ăn rau xanh đậu hủ, chắc hẳn bọn nha hoàn càng là thê thảm hơn một chút.
Lưu Ly ngăn cũng không được, cùng Trân Châu hai người vội vã theo sau, lúc chạy tới nơi thì thấy Tử Huyên đứng chết trân nhìn trên bàn bày dưa muối bánh ngô còn có canh rau đã bốc mùi thiu khó chịu: cái kia làm chỉ là để cho người ta thấy có, còn bánh ngô với canh rau mới là cái người ta ăn được.
Quay đầu lại nhìn thấy hai nha đầu, nàng cười cười: "Được rồi, đi gọi các nha hoàn bà tử trong viện chúng ta lại, có một tính một, ta mang bọn ngươi đi ăn ngon." Tử Huyên thật không dám tin người Đinh gia làm như vậy thật quá quắt, đường đường là phủ hầu gia khi dễ một người thì tính một người đi, vì sao còn muốn khắt khe với cả bọn nha hoàn?
Lưu Ly lần này cũng kéo Tử Huyên: "Cô nương, kỳ thực không có gì, chúng ta..."
"Các ngươi có đi cùng cô nương hay không, các ngươi không đi cô nương ta đi một mình." Tử Huyên nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Ly: "Đi thôi, sau này chúng ta mặc kệ ở nơi nào, cũng không muốn gặp cảnh khốn cùng. Người, chết qua một lần là được rồi, từ nay không cần phải làm cho người ta lại ép mình đến tuyệt lộ nữa."
Nghĩ đến chủ tử nhà mình quả thật suýt nữa bị buộc tự tử, Lưu Ly hung hăng gật đầu kéo Trân Châu còn đang có chút do dự: "Đi, nghe cô nương chúng ta nói, chúng ta sau này không muốn bị người ta coi thường nữa”.
Trước khi xuất viện Tử Huyên nhắc: "Đừng quên mang theo cơm nước của các ngươi." Lập tức mang theo mười mấy nha hoàn bà tử của cả viện, sau đó cùng nhau tới trù phòng của phủ, làm cho người trong phòng bếp kinh ngạc một chút, nhưng rõ ràng không có ai sợ: vì đã biết Tử Huyên là người, nên chắc chắn không còn sợ nàng nữa.
Nữ đầu bếp trưởng ngoài cười nhưng trong không cười đi đến cản Tử Huyên lại: "Đại phu nhân, ở đây khói bếp rất nóng ..." Nàng thấy tư thế này cũng biết hôm nay đại phu nhân đến không phải để khen thưởng nàng, vì thế trong lời nói cũng không có ý kính cẩn, trái lại còn mang theo vài phần cứng rắn.
Tử Huyên đẩy nàng ta ra, vẫn đi vào trong phòng bếp: "Ta tới xem ngươi ăn cơm với cái gì." Sau khi đi vào, nàng nhìn thấy trong nhà bếp vẫn có người đang vội vàng làm việc bên cạnh bếp, nhưng bên cạnh đó cũng đã có người của nhà bếp đang ăn cơm.
Nàng chỉ vào đồ đang nấu ở trên bếp lò hỏi: "Đây là đang làm cơm nước cho ai?”.
Nữ đầu bếp trưởng quay đầu nhìn nàng nói: "Chuẩn bị cho nhị phu nhân, còn có của thái phu nhân và hầu gia, là nhị phu nhân vừa phân phó, nghe nói hầu gia cùng thái phu nhân sẽ tới, đại phu nhân vẫn là trở về phòng mình thì tốt hơn. Ở đây cũng không phải là chỗ mà đại phu nhân tôn quý ngài…”.
Tử Huyên lại là đẩy nàng ta ra: "Không nên ngăn đường của ta, mặc kệ chủ tử của ngươi là ai, ta là đại phu nhân trong phủ này, chủ mẫu, chọc giận ta ngươi sẽ không có kết quả tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tiếp tục ngăn cản ta sao?" Nàng vừa nói chuyện vừa đi đến trước bàn, nhìn cơm nước bày trên bàn, thấy có đủ để cho chủ tớ các nàng ăn thoải mái.
Lập tức nàng đi tới bên cạnh người một nữ đầu bếp đang ăn cơm: "Ăn ngon không?" Nữ đầu bếp kia ngượng ngùng mỉm cười không trả lời ánh mắt liếc về phía đầu bếp trưởng.
Tử Huyên không để ý đến nữ đầu bếp này, chỉ chỉ đồ đang nấu trên bếp lò: "Lưu Ly, các ngươi mở tiệc ở trước cửa ngồi xuống ăn cơm đi, những thứ đang nấu ở trên bếp lò chính là những thứ đại phu nhân ta thưởng cho các ngươi, ăn hết mình đi." Nàng biết trong viện mình ngoại trừ Lưu Ly và Trân Châu còn những người khác đều không thật lòng theo nàng: "Nếu có chuyện gì cũng không liên quan đến các ngươi”.
Nữ đầu bếp trưởng nóng này: "Đây chính là cơm nước của thái phu nhân và hầu gia, đại phu nhân làm như thế tý nữa hầu gia cùng thái phu nhân hồi phủ biết ăn cái gì?”.
Tử Huyên mang hộp cơm thối cầm theo nói: "Đem cái này đưa qua là được, ta tin hầu gia cùng đinh thái phu nhân sẽ trọng thưởng cho ngươi, đến lúc đó không cần cảm tạ ta."
Tử Huyên quay đầu lại: "Là đến ăn cơm cùng với ngươi chứ còn có ý tứ gì? Ngươi tức giận như vậy làm cái gì?"
"Ngươi có phần cơm nước của ngươi rồi, tại sao muốn tới chỗ của ta hồ nháo, đừng tưởng rằng ngươi chết qua một lần liền rất giỏi..." Phương Phỉ tức giận đến toàn thân run run, thực sự không rõ Chu Tử Huyên sau khi chết qua thay đổi càng làm cho người ta thấy ghét thêm, mặc dù trước kia Tử Huyên vẫn là người tính tình ngay thẳng, thế nhưng chỉ nói dăm ba câu nàng sẽ làm cho Chu Tử Huyên không ngóc đầu lên được; hiện tại lại đổi thành nàng bị Chu Tử Huyên trêu đùa hết lần này đến lần khác.
"Ta là có, ta đã mang đến để ở trên bàn cùng với đồ của ngươi rồi mà; nếu như ngươi thấy thương tâm vì ta ăn của ngươi nhiều, ngươi cũng có thể ăn của ta, ta là người từ trước đến nay không có nhỏ mọn đâu." Tử Huyên nói xong rất hào phóng đi qua gắp cho Phương Phỉ một gắp rau lớn, chỉ là nàng dùng đôi đũa mình đã ăn qua để gắp rau cho Phương Phỉ: "Ăn đi, không cần khách khí."
Phương Phỉ cầm lấy cái đĩa ở trước mặt ném xuống đất: "Ngươi thật quá mức, ngươi ăn chay là do..."
"Không cần ngươi phải nói lại chuyện này với ta." Tử Huyên bỗng nhiên vươn tay túm lấy cổ áo Phương Phỉ: "Nhớ kỹ? Hoặc là sau này mỗi ngày ta sẽ đến ăn cơm cùng ngươi, hoặc là sau này ta ăn cái gì ngươi cũng ăn cái đó, nếu như biết điều một chút ta không phản đối."
Phương Phỉ bị Tử Huyên túm cổ áo làm cho sợ không nhẹ, thường thì trong trạch viện những chuyện xảy ra tranh chấp, thủ đoạn của các phu nhân một là nháo hai khóc ba thắt cổ, nhưng các nàng lại là con dâu trong gia đình thế gia, không thể nào giống như những thôn phụ động tay động chân đánh nhau hay khóc lóc om sòm được .
Khi Tử Huyên nhìn thấy nha hoàn Tử Kinh đang định xông vào giải cứu cho Phương Phỉ, một mặt nàng chậm rãi buông tay đồng thời dùng chân ngoắc cái ghế ngồi. Sau đó nàng nghiêng nghiêng người Tử Kinh liền bị vấp vào ghế, mất trọng tâm nàng ta nhào vào người Phương Phỉ, chủ tớ hai người ngã vào bàn ăn cơm, chén đĩa bị đập bể không ít, thức ăn vương vãi khắp nơi.
Tử Huyên cười với Lưu Ly nói: "Thật là một cảnh hiếm có nha, cá tôm cùng thịt hồng đủ phi, nước canh cộng y sam một màu; ui, nhìn cô nương ngươi làm ta nổi hứng làm thơ nha, hai câu này cũng coi là câu hay đi?" Làm cho Lưu Ly cùng Trân Châu cười to, các nàng mặc dù là nha hoàn nhưng cũng biết hai câu vừa rồi của tiểu thư nhà mình thì gọi là thơ sao được.
Phương Phỉ đương nhiên sẽ giãy giụa, mà Tử Kinh cũng không dám đè nặng chủ tử, vì thế cả hai ở trên bàn cơm lại khẽ động, hai người dùng sức liền làm cho bàn ăn bị lật lại. Đương nhiên, chủ tớ hai người các nàng bị lăn xuống phía dưới, truyền đến nhiều tiếng kêu đau.
Tử Huyên cũng không để ý Phương Phỉ sẽ bị thương như thế nào: "Hiện tại Phương di nương phải ăn no mới đúng, hẹn buổi tối chúng ta gặp lại. Ta đi trước một bước, ngươi không cần khách khí đưa tiễn, dừng chân dừng chân." Nói xong nàng gật gù đắc ý mang theo hai nha hoàn theo hướng phòng ngoài bước ra, đi tới cạnh cửa bỗng nhiên quay đầu lại chỉ chỉ về hướng ngọc như ý: "Lấy bát đũa của ta đập nát, vậy dùng cái ngọc như ý này bồi thường đi. Mặc dù giá trị không bằng, nhưng mà ngươi gọi ta là tỷ tỷ ta mà từ chối thì bất kính”.
Phương Phỉ bị bàn đập bể trán, đang đau đến choáng váng làm gì còn tâm tư mà đi để ý đến Tử Huyên, mà các nha hoàn khác đều tập trung chăm sóc Phương Phỉ, thật đúng là sẽ không có người ngăn Lưu Ly cầm ngọc như ý đi. Nhìn thấy ngọc như ý đã tới tay, đương nhiên là lòng bàn chân Tử Huyên giống như bôi mỡ đi thật nhanh.
Trở lại trong phòng Tử Huyên phân phó Trân Châu đi cất ngọc như ý xong, nói: "Coi như là ta lấy một chút lợi tức vì nàng cướp cửa hàng của ta;" nhìn thấy nha hoàn nhìn nàng, nàng vội vã đổi giọng: "Lấy được một chút lợi, lợi tức." Nguy hiểm thật, may mà mình đọc sách nhiều, Tử Huyên thấy trong lòng vã mồ hôi.
"Cô nương, người cho bọn nô tỳ đi nghỉ một chút, nô tỳ đi trước dùng cơm rồi sẽ trở lại ngay..." Lưu Ly còn chưa nói hết lời, Tử Huyên xua tay: "Chờ một chút, ta đi xem các ngươi ăn cái gì." Nàng làm chủ tử còn phải ăn rau xanh đậu hủ, chắc hẳn bọn nha hoàn càng là thê thảm hơn một chút.
Lưu Ly ngăn cũng không được, cùng Trân Châu hai người vội vã theo sau, lúc chạy tới nơi thì thấy Tử Huyên đứng chết trân nhìn trên bàn bày dưa muối bánh ngô còn có canh rau đã bốc mùi thiu khó chịu: cái kia làm chỉ là để cho người ta thấy có, còn bánh ngô với canh rau mới là cái người ta ăn được.
Quay đầu lại nhìn thấy hai nha đầu, nàng cười cười: "Được rồi, đi gọi các nha hoàn bà tử trong viện chúng ta lại, có một tính một, ta mang bọn ngươi đi ăn ngon." Tử Huyên thật không dám tin người Đinh gia làm như vậy thật quá quắt, đường đường là phủ hầu gia khi dễ một người thì tính một người đi, vì sao còn muốn khắt khe với cả bọn nha hoàn?
Lưu Ly lần này cũng kéo Tử Huyên: "Cô nương, kỳ thực không có gì, chúng ta..."
"Các ngươi có đi cùng cô nương hay không, các ngươi không đi cô nương ta đi một mình." Tử Huyên nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Ly: "Đi thôi, sau này chúng ta mặc kệ ở nơi nào, cũng không muốn gặp cảnh khốn cùng. Người, chết qua một lần là được rồi, từ nay không cần phải làm cho người ta lại ép mình đến tuyệt lộ nữa."
Nghĩ đến chủ tử nhà mình quả thật suýt nữa bị buộc tự tử, Lưu Ly hung hăng gật đầu kéo Trân Châu còn đang có chút do dự: "Đi, nghe cô nương chúng ta nói, chúng ta sau này không muốn bị người ta coi thường nữa”.
Trước khi xuất viện Tử Huyên nhắc: "Đừng quên mang theo cơm nước của các ngươi." Lập tức mang theo mười mấy nha hoàn bà tử của cả viện, sau đó cùng nhau tới trù phòng của phủ, làm cho người trong phòng bếp kinh ngạc một chút, nhưng rõ ràng không có ai sợ: vì đã biết Tử Huyên là người, nên chắc chắn không còn sợ nàng nữa.
Nữ đầu bếp trưởng ngoài cười nhưng trong không cười đi đến cản Tử Huyên lại: "Đại phu nhân, ở đây khói bếp rất nóng ..." Nàng thấy tư thế này cũng biết hôm nay đại phu nhân đến không phải để khen thưởng nàng, vì thế trong lời nói cũng không có ý kính cẩn, trái lại còn mang theo vài phần cứng rắn.
Tử Huyên đẩy nàng ta ra, vẫn đi vào trong phòng bếp: "Ta tới xem ngươi ăn cơm với cái gì." Sau khi đi vào, nàng nhìn thấy trong nhà bếp vẫn có người đang vội vàng làm việc bên cạnh bếp, nhưng bên cạnh đó cũng đã có người của nhà bếp đang ăn cơm.
Nàng chỉ vào đồ đang nấu ở trên bếp lò hỏi: "Đây là đang làm cơm nước cho ai?”.
Nữ đầu bếp trưởng quay đầu nhìn nàng nói: "Chuẩn bị cho nhị phu nhân, còn có của thái phu nhân và hầu gia, là nhị phu nhân vừa phân phó, nghe nói hầu gia cùng thái phu nhân sẽ tới, đại phu nhân vẫn là trở về phòng mình thì tốt hơn. Ở đây cũng không phải là chỗ mà đại phu nhân tôn quý ngài…”.
Tử Huyên lại là đẩy nàng ta ra: "Không nên ngăn đường của ta, mặc kệ chủ tử của ngươi là ai, ta là đại phu nhân trong phủ này, chủ mẫu, chọc giận ta ngươi sẽ không có kết quả tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tiếp tục ngăn cản ta sao?" Nàng vừa nói chuyện vừa đi đến trước bàn, nhìn cơm nước bày trên bàn, thấy có đủ để cho chủ tớ các nàng ăn thoải mái.
Lập tức nàng đi tới bên cạnh người một nữ đầu bếp đang ăn cơm: "Ăn ngon không?" Nữ đầu bếp kia ngượng ngùng mỉm cười không trả lời ánh mắt liếc về phía đầu bếp trưởng.
Tử Huyên không để ý đến nữ đầu bếp này, chỉ chỉ đồ đang nấu trên bếp lò: "Lưu Ly, các ngươi mở tiệc ở trước cửa ngồi xuống ăn cơm đi, những thứ đang nấu ở trên bếp lò chính là những thứ đại phu nhân ta thưởng cho các ngươi, ăn hết mình đi." Nàng biết trong viện mình ngoại trừ Lưu Ly và Trân Châu còn những người khác đều không thật lòng theo nàng: "Nếu có chuyện gì cũng không liên quan đến các ngươi”.
Nữ đầu bếp trưởng nóng này: "Đây chính là cơm nước của thái phu nhân và hầu gia, đại phu nhân làm như thế tý nữa hầu gia cùng thái phu nhân hồi phủ biết ăn cái gì?”.
Tử Huyên mang hộp cơm thối cầm theo nói: "Đem cái này đưa qua là được, ta tin hầu gia cùng đinh thái phu nhân sẽ trọng thưởng cho ngươi, đến lúc đó không cần cảm tạ ta."
Tác giả :
Một Cái Nữ Nhân