Thiếp Thân Thị Vệ Của Vương Gia
Chương 49: Phiên ngoại : giả thành thân (2)
Ba ngày trước lúc hôn lễ cử hành, Vương gia liền phái người đi tiếp cha mẹ Lâm Thanh Vân , trước khi hôn lễ diễn ra thì cũng đã đến vương phủ. Vương gia an bài bọn họ ở tại phòng khách của vương phủ .
Hai lão lần đầu đến kinh thành, hơn nữa lại được trụ trong vương phủ tiếng tăm lừng lẫy , giống như Lưu nãi nãi tiến lộng lẫy viên, nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ.
Thanh Vân cùng Vương gia tự mình dẫn bọn họ đến khách phòng, thấy bố trí trong khách phòng vô cùng hoa lệ , lão hai khẩu sợ tới mức ngay cả cánh cửa cũng không dám bước vào .
Thanh Vân nương lôi kéo ống tay áo Thanh Vân nói: “Con a, phòng này cũng thật tốt quá đi? Nếu như lỡ tay lộng hỏng cái đồ vật gị , ta chính là bồi thường không nổi a. Ta và ngươi cha vẫn là đi ra ngoài trụ khách điếm đi.”
Vương gia vội vàng ngăn lại nhị lão, hòa khí nói: “Thanh Vân là người của vương phủ , nơi này đương nhiên chính là nhà của hắn . Nhị lão không cần khách khí, cứ coi như nơi này như là nhà của mình mà trụ thì tốt rồi.”
Thanh Vân nương ngàn vạn tạ ơn, tương phản, cha Thanh Vân nhìn qua lại là đầy bụng tâm sự bộ dáng. An trí hảo hai lão nhân, Vương gia đến thư phòng đi làm công việc , đem không gian lưu lại cho Thanh Vân một nhà, làm cho bọn họ hảo hao bàn bạc việc nhà.
Thanh Vân cha thấy Vương gia đi rồi, mới thở phào một hơi, vốn đối với chuyện Ngọc Dung nói nhi bán tín bán nghi, nhưng nhìn đến những trận ỷ này , không khỏi tin thất chữ bát phân. Thanh Vân cùng lắm chỉ là một thị vệ nho nhỏ ở vương phủ , cha mẹ hắn như thế nào có thể nhận được nhiều lễ ngộ như vậy . Từ lúc tiến vào cửa bắt đầu, vương phủ tất cả hạ nhân đối với bọn họ nhất nhất cung tất kính, ngay cả địa phương cho bọn họ trụ cũng cao cấp như vậy , chẳng lẽ thật sự giống như Ngọc Dung nói , Thanh Vân cùng Vương gia là có quan hệ không thể cho ai biết ?( no no .. ai cũng biết hết , tiểu Lộc Lộc trùm như vậy sợ ai mà phải giấu )
Cha Thanh Vân mắt nhìn hai mẹ con đang thu xếp việc nhà , cau mày không biết nên như thế nào mở miệng. Hắn cả đời này chỉ có hai con trai, con lớn nhất Thanh Vân từ nhỏ liền hàm hậu thành thật, tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng tâm địa thiện lương. Tiểu nhi tử Thanh Hà thông minh tuyệt đỉnh, nếu không phải bởi vì nhiễm bệnh qua đời , hiện tại cũng là cái đại tiểu tử . Hiện tại hắn chỉ còn Thanh Vân một đứa nhỏ, như thế nào cũng không thể để cho hắn lạc lối . ( bác mới đừng kéo em í trở về con đường sai lầm năm xưa thì có )
Suy nghĩ nửa ngày, lão nhân quyết định trước thử một chút, dù sao lời nói của Ngọc Dung cũng là từ một phía , không thể hoàn toàn tin là thật .”Thanh Vân, Vương gia đối đãi với hai chúng ta tốt như vậy , chúng ta có phải hay không nên đi cấp Vương gia bái kiến một lần a?”
“A, cha, này… Không cần, Vương gia đi ra ngoài, không ở trong phủ.” Thanh Vân ấp úng đáp, nghĩ thầm,rằng chuyện Phúc Lộc chính là Vương gia không thể để cho cha biết.
“Nga, kia Vương gia khi nào thì trở về a?” Thanh Vân cha cảm giác Thanh Vân sắc mặt khác thường, không hờn giận hỏi han.
“Này , ta cũng không biết. Lúc Vương gia không ở tất cả đều là quản gia an bài , ta đi hỏi quản gia một chút.” Bị ánh mắt lợi hại của cha bắn phá , Thanh Vân thực không tiền đồ chạy trối chết .
Thư phòng, Vương gia đang đề bút viết tự, đột nhiên cửa phòng “Thịch” một tiếng bị đẩy ra, Thanh Vân thần sắc bất an vọt tiến vào.
“Vân nhi làm sao vậy? Chuyện gì mà kích động như vậy ?” Vương gia buông bút, tiến lên ôm lấy kích động Thanh Vân.
“Làm sao bây giờ? Cha ta hình như đã biết cái gì?” Thanh Vân kinh hoảng nói.
“Vân nhi, không cần lo lắng, đây là không có khả năng . Cha nương ngươi vừa mới đến đây , cũng không có ai theo chân bọn họ nói chuyện nhiều, như thế nào có thể biết cái gì. Khẳng định là ngươi bởi vì chột dạ, cho nên miên man suy nghĩ thôi.” Vương gia ôn nhu an ủi .
Một lát sau , nhìn thấy sắc mặt Thanh Vân tốt hơn nhiều, Vương gia mới buông ra Thanh Vân.
“Lộc, cha ta nói muốn tới bái kiến ngươi, làm sao bây giờ? Nếu để cho bọn họ biết ngươi chính là Vương gia, chuyện diễn giả thành than này sẽ bị lộ mất .” Thanh Vân có chút nôn nóng nói, hắn vốn không giỏi nói dối , lần này lại phải đi lừa gạt phụ mẫu của chính mình, trong lòng thập phần áy náy.
“Muốn đi bái kiến ta , khó mà làm được. Nào có cái đạo lý cha vợ cấp chính mình con dâu dập đầu , ta cũng không phải Hoàng Thượng.” Vương gia trêu đùa, nhìn Thanh Vân trừng mắt liếc hắn một cái, mới thu liễm chút.”Kia Vân nhi là như thế nào nói với cha .”
“Ta đã nói ngươi đi ra ngoài, không ở trong phủ.”
“Ân, cũng là một cái biện pháp. Quản gia, ” Vương gia kêu một tiếng, lão quản gia không biết tử nơi nào thần kì hiện ra , “Ngươi hiện tại đi thông tri vương phủ tất cả hạ nhân, Vương gia đi ra ngoài, thẳng đến trước khi cha mẹ Vân nhi rời đi kinh thành cũng không hội trở lại vương phủ.”
“Vậy ngươi muốn đi đâu ?” Thanh Vân khó hiểu nhìn Vương gia.
“Ta đương nhiên ở lại trong vương phủ. Tiểu ngu ngốc, ngươi đã quên sao? Ta chính là ‘ hảo huynh đệ ’ Phúc Lộc của ngươi a.” Vương gia sủng nịch nói đến, làm bộ như không có thấy bộ dáng quản gia bởi vì nghe được “Phúc Lộc” tên này mà cười trộm .
“Tuân lệnh , nô tài lập tức đi làm , Vương gia đi ra ngoài, từng bước không rời bồi ở bênh cạnh Lâm thị vệ chính là Phúc Lộc thị vệ.” Quản gia nhịn cười nói xong , ở dưới ánh mắt có thể so sánh với gió lạnh tháng chạp của Vương gia nhanh chóng thần kì biến mất .
“Nao, cái này ngươi vui vẻ rồi đi , toàn bộ vương phủ cao thấp đều biết ta có cái tên thổ tới bỏ đi như vậy .” Vương gia nén giận nhìn đồng dạng cười trộm Thanh Vân, một bộ hận không thể cắn hắn một hơi .
“Thổ sao? Đâu có mô ? Ta nương lần trước còn tên của ngươi đặt thật là tốt, vừa nghe thì biết có phúc khí .” Thanh Vân có chút đắc ý nói.
“Thật vậy chăng? Nhạc mẫu thật sự nói như vậy?” Vương gia cao hứng hỏi, cẩn thận ngẫm lại “Phúc Lộc” tên này cũng không phải thực thổ, ít nhất so với “Vượng Tài” có khí chất hơn.
“Đương nhiên là xạo rồi , giỡn hoài !” Thanh Vân không lưu tình chút nào đánh gảy Vương gia mình đang chìm trong say mê.
Vì thế, Vương gia rốt cục đem cắn người xúc động hóa thành thực tế hành động, hung hăng cắn Thanh Vân một hơi. . . Đương nhiên là cắn ở ngoài miệng .
Cuối cùng, lúc Vương gia buông ra khẩu , Thanh Vân đã muốn đầy mặt đỏ hồng, giống như vừa mới uống rượu , cả người mềm nhũn đứng cũng không nổi .
Vương gia lại liếm liếm khóe miệng Thanh Vân , đắc ý nói: “Bổn vương vốn nghĩ muốn đem đầu lưỡi của ngươi cắn xuống dưới, nhưng bổn vương luôn luôn nhân từ, lại niệm ngươi vi phạm lần đầu, tạm tha ngươi . Lần sau nếu tái trêu đùa bổn vương, nhất định đem đầu lưỡi của ngươi cắn xuống dưới.”
Thanh Vân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Vương gia, lo lắng trong lòng mới nãy cũng tản mất . Ông xã của hắn chính là có bổn sự như vậy a , cùng ông xã ở cùng một chỗ mỗi một giây đều làm cho hắn cảm thấy vô cùng khoái hoạt, bảo hắn như thế nào có thể rời khỏi người này …
Hai lão lần đầu đến kinh thành, hơn nữa lại được trụ trong vương phủ tiếng tăm lừng lẫy , giống như Lưu nãi nãi tiến lộng lẫy viên, nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ.
Thanh Vân cùng Vương gia tự mình dẫn bọn họ đến khách phòng, thấy bố trí trong khách phòng vô cùng hoa lệ , lão hai khẩu sợ tới mức ngay cả cánh cửa cũng không dám bước vào .
Thanh Vân nương lôi kéo ống tay áo Thanh Vân nói: “Con a, phòng này cũng thật tốt quá đi? Nếu như lỡ tay lộng hỏng cái đồ vật gị , ta chính là bồi thường không nổi a. Ta và ngươi cha vẫn là đi ra ngoài trụ khách điếm đi.”
Vương gia vội vàng ngăn lại nhị lão, hòa khí nói: “Thanh Vân là người của vương phủ , nơi này đương nhiên chính là nhà của hắn . Nhị lão không cần khách khí, cứ coi như nơi này như là nhà của mình mà trụ thì tốt rồi.”
Thanh Vân nương ngàn vạn tạ ơn, tương phản, cha Thanh Vân nhìn qua lại là đầy bụng tâm sự bộ dáng. An trí hảo hai lão nhân, Vương gia đến thư phòng đi làm công việc , đem không gian lưu lại cho Thanh Vân một nhà, làm cho bọn họ hảo hao bàn bạc việc nhà.
Thanh Vân cha thấy Vương gia đi rồi, mới thở phào một hơi, vốn đối với chuyện Ngọc Dung nói nhi bán tín bán nghi, nhưng nhìn đến những trận ỷ này , không khỏi tin thất chữ bát phân. Thanh Vân cùng lắm chỉ là một thị vệ nho nhỏ ở vương phủ , cha mẹ hắn như thế nào có thể nhận được nhiều lễ ngộ như vậy . Từ lúc tiến vào cửa bắt đầu, vương phủ tất cả hạ nhân đối với bọn họ nhất nhất cung tất kính, ngay cả địa phương cho bọn họ trụ cũng cao cấp như vậy , chẳng lẽ thật sự giống như Ngọc Dung nói , Thanh Vân cùng Vương gia là có quan hệ không thể cho ai biết ?( no no .. ai cũng biết hết , tiểu Lộc Lộc trùm như vậy sợ ai mà phải giấu )
Cha Thanh Vân mắt nhìn hai mẹ con đang thu xếp việc nhà , cau mày không biết nên như thế nào mở miệng. Hắn cả đời này chỉ có hai con trai, con lớn nhất Thanh Vân từ nhỏ liền hàm hậu thành thật, tuy rằng không quá thông minh, nhưng cũng tâm địa thiện lương. Tiểu nhi tử Thanh Hà thông minh tuyệt đỉnh, nếu không phải bởi vì nhiễm bệnh qua đời , hiện tại cũng là cái đại tiểu tử . Hiện tại hắn chỉ còn Thanh Vân một đứa nhỏ, như thế nào cũng không thể để cho hắn lạc lối . ( bác mới đừng kéo em í trở về con đường sai lầm năm xưa thì có )
Suy nghĩ nửa ngày, lão nhân quyết định trước thử một chút, dù sao lời nói của Ngọc Dung cũng là từ một phía , không thể hoàn toàn tin là thật .”Thanh Vân, Vương gia đối đãi với hai chúng ta tốt như vậy , chúng ta có phải hay không nên đi cấp Vương gia bái kiến một lần a?”
“A, cha, này… Không cần, Vương gia đi ra ngoài, không ở trong phủ.” Thanh Vân ấp úng đáp, nghĩ thầm,rằng chuyện Phúc Lộc chính là Vương gia không thể để cho cha biết.
“Nga, kia Vương gia khi nào thì trở về a?” Thanh Vân cha cảm giác Thanh Vân sắc mặt khác thường, không hờn giận hỏi han.
“Này , ta cũng không biết. Lúc Vương gia không ở tất cả đều là quản gia an bài , ta đi hỏi quản gia một chút.” Bị ánh mắt lợi hại của cha bắn phá , Thanh Vân thực không tiền đồ chạy trối chết .
Thư phòng, Vương gia đang đề bút viết tự, đột nhiên cửa phòng “Thịch” một tiếng bị đẩy ra, Thanh Vân thần sắc bất an vọt tiến vào.
“Vân nhi làm sao vậy? Chuyện gì mà kích động như vậy ?” Vương gia buông bút, tiến lên ôm lấy kích động Thanh Vân.
“Làm sao bây giờ? Cha ta hình như đã biết cái gì?” Thanh Vân kinh hoảng nói.
“Vân nhi, không cần lo lắng, đây là không có khả năng . Cha nương ngươi vừa mới đến đây , cũng không có ai theo chân bọn họ nói chuyện nhiều, như thế nào có thể biết cái gì. Khẳng định là ngươi bởi vì chột dạ, cho nên miên man suy nghĩ thôi.” Vương gia ôn nhu an ủi .
Một lát sau , nhìn thấy sắc mặt Thanh Vân tốt hơn nhiều, Vương gia mới buông ra Thanh Vân.
“Lộc, cha ta nói muốn tới bái kiến ngươi, làm sao bây giờ? Nếu để cho bọn họ biết ngươi chính là Vương gia, chuyện diễn giả thành than này sẽ bị lộ mất .” Thanh Vân có chút nôn nóng nói, hắn vốn không giỏi nói dối , lần này lại phải đi lừa gạt phụ mẫu của chính mình, trong lòng thập phần áy náy.
“Muốn đi bái kiến ta , khó mà làm được. Nào có cái đạo lý cha vợ cấp chính mình con dâu dập đầu , ta cũng không phải Hoàng Thượng.” Vương gia trêu đùa, nhìn Thanh Vân trừng mắt liếc hắn một cái, mới thu liễm chút.”Kia Vân nhi là như thế nào nói với cha .”
“Ta đã nói ngươi đi ra ngoài, không ở trong phủ.”
“Ân, cũng là một cái biện pháp. Quản gia, ” Vương gia kêu một tiếng, lão quản gia không biết tử nơi nào thần kì hiện ra , “Ngươi hiện tại đi thông tri vương phủ tất cả hạ nhân, Vương gia đi ra ngoài, thẳng đến trước khi cha mẹ Vân nhi rời đi kinh thành cũng không hội trở lại vương phủ.”
“Vậy ngươi muốn đi đâu ?” Thanh Vân khó hiểu nhìn Vương gia.
“Ta đương nhiên ở lại trong vương phủ. Tiểu ngu ngốc, ngươi đã quên sao? Ta chính là ‘ hảo huynh đệ ’ Phúc Lộc của ngươi a.” Vương gia sủng nịch nói đến, làm bộ như không có thấy bộ dáng quản gia bởi vì nghe được “Phúc Lộc” tên này mà cười trộm .
“Tuân lệnh , nô tài lập tức đi làm , Vương gia đi ra ngoài, từng bước không rời bồi ở bênh cạnh Lâm thị vệ chính là Phúc Lộc thị vệ.” Quản gia nhịn cười nói xong , ở dưới ánh mắt có thể so sánh với gió lạnh tháng chạp của Vương gia nhanh chóng thần kì biến mất .
“Nao, cái này ngươi vui vẻ rồi đi , toàn bộ vương phủ cao thấp đều biết ta có cái tên thổ tới bỏ đi như vậy .” Vương gia nén giận nhìn đồng dạng cười trộm Thanh Vân, một bộ hận không thể cắn hắn một hơi .
“Thổ sao? Đâu có mô ? Ta nương lần trước còn tên của ngươi đặt thật là tốt, vừa nghe thì biết có phúc khí .” Thanh Vân có chút đắc ý nói.
“Thật vậy chăng? Nhạc mẫu thật sự nói như vậy?” Vương gia cao hứng hỏi, cẩn thận ngẫm lại “Phúc Lộc” tên này cũng không phải thực thổ, ít nhất so với “Vượng Tài” có khí chất hơn.
“Đương nhiên là xạo rồi , giỡn hoài !” Thanh Vân không lưu tình chút nào đánh gảy Vương gia mình đang chìm trong say mê.
Vì thế, Vương gia rốt cục đem cắn người xúc động hóa thành thực tế hành động, hung hăng cắn Thanh Vân một hơi. . . Đương nhiên là cắn ở ngoài miệng .
Cuối cùng, lúc Vương gia buông ra khẩu , Thanh Vân đã muốn đầy mặt đỏ hồng, giống như vừa mới uống rượu , cả người mềm nhũn đứng cũng không nổi .
Vương gia lại liếm liếm khóe miệng Thanh Vân , đắc ý nói: “Bổn vương vốn nghĩ muốn đem đầu lưỡi của ngươi cắn xuống dưới, nhưng bổn vương luôn luôn nhân từ, lại niệm ngươi vi phạm lần đầu, tạm tha ngươi . Lần sau nếu tái trêu đùa bổn vương, nhất định đem đầu lưỡi của ngươi cắn xuống dưới.”
Thanh Vân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Vương gia, lo lắng trong lòng mới nãy cũng tản mất . Ông xã của hắn chính là có bổn sự như vậy a , cùng ông xã ở cùng một chỗ mỗi một giây đều làm cho hắn cảm thấy vô cùng khoái hoạt, bảo hắn như thế nào có thể rời khỏi người này …
Tác giả :
Thúc Thúc