Thiếp Thân Đặc Công
Chương 258: Rơi lệ không nhất định là thương tâm
Một người phụ nữ sau khi trải qua cao trào thì sẽ có cảm giác gì? Chân Khả Nhân không biết những người khác nghĩ thế nàng, nhưng đối với nàng mà nói, giờ phút này nàng chỉ cảm thấy trống rỗng cùng mất mát, phảng phất như trong lòng không còn một mảnh, mơ hồ lại còn có chứa sự ủy khuất cùng không cam lòng.
Nàng cũng không phải giống như những thiếu nữ nông thôn chưa tiếp xúc với đời, trên thực tế, nàng tuy rằng chưa từng nếm thử qua tư vị của chuyện nam nữ, nhưng vẫn hiểu rõ nó rất sâu, cái cảm giác giống như thủy triều mãnh liệt không cách nào ngăn cản được mà thân thể nàng mới vừa thể nghiệm qua cho nàng biết, mới vừa rồi nàng đã thể nghiệm sự cao trào của phụ nữ.
Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng của nàng có chút mất mác cùng không cam lòng, trước đó nàng là vì thực hiện đánh cuộc của mình, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đạt được cao trào. Hơn nữa, người gây cho nàng cao trào lại là Phương Dật Thiên, điều đó lại càng khiến cho nàng khó có thể tiếp nhận được.
Nhưng chuyện đã phát sinh, sự thật trước mắt nàng không thể không thừa nhận, bởi vì nguyên nhân chính là như thế, nên nàng mới không cam lòng, trước đủ loại chống cự không ngờ lại diễn biến thành cục diện bị Phương Dật Thiên chinh phục, trong lòng nàng sao có thể tiếp nhận được đây chứ.
Bất quá, nàng cũng không thể không thừa nhận, ngực của Phương Dật Thiên thật sự rất rộng và ấm áp, nằm ở bên trong đúng là có loại cảm giác kiên định khó tả.
Nhưng mà nó cũng không thể ngăn cản được tâm tình mâu thuẫn của nàng đối với Phương Dật Thiên, dù cố gắng mấy cũng cảm giác được bản thân mình không có kiên cường lãnh ngạo như trong tưởng tượng, bởi vậy, hai mắt nàng không nhịn được chậm rãi nổi lên những giọt nước mắt trong suốt.
Hai giọt nước mắt chậm rãi chảy ra trên gương mặt nàng, từng giọt rơi xuống, chạm vào người Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên lập tức cảm giác được, lòng hắn nao nao, trong lòng muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.
Mặc kệ nói như thế nào, thì lần đầu tiên của Chân Khả Nhân cho hắn như thế thật có chút hoang đường, trong lòng đối với Chân Khả Nhân ít nhiều gì cũng cảm giác có nợ, nhưng trong lòng đồng thời cũng nổi lên một tia tình cảm khác thường.
Chậm rãi, hai tay của hắn nắm lấy bờ vai yếu mềm của Chân Khả Nhân, đem nàng ôm chặt vào lòng.
"Buông em ra, anh buông em ra," Chân Khả Nhân giọng nói mang theo tiếng khóc, cực lực giãy dụa khỏi cánh tay của Phương Dật Thiên, ngang bướng như một đứa con nít nói, "Em đã thực hiện đánh cuộc rồi, từ nay về sau, anh cùng em không ai thiếu nợ ai, em cũng không để ý tới anh nữa!"
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, lời nói của mấy cô bé này phần lớn đều là khẩu thị tâm phi.
"Chân Khả Nhân, em thật sự đem nó trở thành một cuộc đánh cuộc đơn giản như vậy ư?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi.
"Đúng, chỉ là đánh cuộc, em nguyện ý nhận thua, chỉ thế mà thôi!" Chân Khả Nhân quật cường nói.
"Đúng không? Vậy vì sao em phải rơi lệ? Thương tâm ư? Là anh thương tổn em, phải không?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Thương tâm? Có đôi khi rơi lệ cũng không nhất định là thương tâm! Cũng có thể là hận!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, hai tay của hắn đột nhiên nghiêm lại, đem thân thể Chân Khả Nhân kéo tới, rồi sau đó hắn không để ý gì hết hôn lên khuôn mặt của Chân Khả Nhân, hôn lên nước mắt nàng, chậm rãi, dần dần hôn về phía đôi môi của nàng!
Chân Khả Nhân cực lực chống cự, nhưng mà, ở trước mặt của Phương Dật Thiên mọi chống cự của nàng đều là phí công vô ích.
Cho đến khi bị hôn, nàng không nhịn được rên một tiếng, hai tay ra đang ra sức đấm ngực Phương Dật Thiên cũng từ từ buông xuống.
Sau khi chấm dứt một nụ hôn dài vừa lâu lại vừa bá đạo, Chân Khả Nhân trong mắt ứ lệ nhìn Phương Dật Thiên, vừa bất lực u oán, vừa lại mang vẻ đau đớn động lòng người, nàng không nhịn được nghẹn ngào nói: "Phương Dật Thiên, tại sao, tại sao anh cứ khi dễ em, tại sao? Em hận anh, em hận anh......"
"Nếu như hận anh có thể khiến trong lòng em dễ chịu một chút, vậy em cứ hận đi." Phương Dật Thiên mang theo vẻ mặt thản nhiên nói.
Sắc mặt của Chân Khả Nhân ngẩn ra, vốn dĩ, nàng trong lòng hy vọng nghe được chính là vài câu an ủi ôn nhu của Phương Dật Thiên với nàng, nói vài câu dễ nghe, ai ngờ, cái tên vô tâm này lại còn biểu lộ vẻ mặt không có gì nói nữa, điều này càng khiến cho nàng thêm oán hận.
"Anh...... Em hận anh! Hận anh vô tình lạnh lùng, anh không phải nói không quản em nữa sao? Không phải đem em trở thành người xa lạ rồi sao? Bây giờ đánh cuộc của em với anh đã xong rồi, tại sao anh còn ôm em không bỏ? Em chính là hận anh......." Chân Khả Nhân oán hận nói.
Phương Dật Thiên nao nao, im lặng không nói, hắn âm thầm khẽ thở dài một tiếng, cười cười, tự rút một điếu thuốc ra châm cho mình.
"Anh chính là đồ hỗn đản... đồ hỗn đản chết tiệt!" Chân Khả Nhân nhớ lại cảm giác đau đớn khó có thể tiếp nhận khi thái độ của Phương Dật Thiên chợt thay đổi.
Sau khi mắng xong nàng lại nhẹ nhàng nghẹn ngào, hệt như một đứa bé vô lực vậy.
Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân lê hoa đái vũ trong lòng, nói: "Em khóc rất đẹp, bất quá anh càng hy vọng được thấy em cười! Được rồi, đừng khóc! Ai bảo anh mặc kệ em cơ chứ, em ngang bướng như thế, nếu như mặc kệ em ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Vừa nói, tay của Phương Dật Thiên vừa lau khô nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Chuyện vừa rồi giữa anh và em thì anh cũng hơi xúc động một chút, nhưng chuyện đã phát sinh, nói cái gì mà chưa từng có, anh sẽ không quên, đó là lần đầu tiên của em!"
Chân Khả Nhân đu đưa hai tròng mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, mặc kệ là nói như thế nào, cái tên khốn trước mắt này ghê tởm ra sao cũng được, nhưng dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, bảo Chân Khả Nhân trong lòng không có một chút tình cảm thì đó là giả.
Phụ nữ chính là như thế, sau khi bạn đã phá tan thành công cái màng của nàng, thì cũng gián tiếp phá tan phòng tuyến trong lòng của nàng luôn rồi.
Mặc kệ người đàn ông này đối với cô gái đó như thế nào cũng được, nhưng là người đàn ông đầu tiên của nàng chung quy sẽ phải khắc cốt ghi tâm.
"Em mặc dù ngang bướng một chút, nhưng vô luận từ phương diện nào mà nói, thì em cũng đều là một cô gái rất đẹp, mà anh lại là một con cóc ghẻ may mắn cắn em một cái, em nói xem, anh có thể không quản sao? Quên nói với em, kỳ thực cái bộ đồ lót trong cửa hàng em chọn thật sự rất gợi cảm, mặc thử một chút cho anh xem đi?" Phương Dật Thiên cười cười nói.
"Anh đừng có vọng tưởng, anh không phải bảo em chống không dậy nổi gì sao? Hừ, bây giờ còn dùng lời ngon tiếng ngọt nữa, em chán ghét nhất là sự dối trá của anh!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên cười nói: "Trước đó anh không có biết, mới vừa rồi thông qua cảm giác dùng tay chạm...... Kỳ thật rất lớn a!
Nghe xong, khuôn mặt của Chân Khả Nhân không khỏi ửng hồng lên, đoạn tình cảm mãnh liệt ngắn ngủi lúc nãy cùng Phương Dật Thiên lại nổi lên trong lòng, hồi tưởng lại, nàng trong lòng rất là xấu hổ.
"Anh đừng có suy nghĩ nhiều, mới vừa rồi em chỉ thực hiện đánh cuộc thôi, chỉ đơn giản như thế, sau này em sẽ coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, anh cũng đừng vọng tưởng đến gần em!" Chân Khả Nhân hừ một tiếng nói.
Lại khẩu thị tâm phi nữa sao? Phương Dật Thiên thản nhiên cười cười, hai tay dùng sức kéo Chân Khả Nhân dậy, mặt dày vô sỉ nói: "Uy, chơi xong rồi bỏ anh là sao?"
"Anh......" Sắc mặt của Chân Khả Nhân đỏ lên, nhịn không được tức giận nói, "Rõ ràng là anh chiếm tiện nghi, anh còn nói?"
Phương Dật Thiên cười cười, không nói gì, chỉ đem Chân Khả Nhân ôm vào trong lòng ngực, mới đầu Chân Khả Nhân còn ra sức chống cự, nhưng chậm rãi, nàng cũng khuất phục, dựa vào trong lòng Phương Dật Thiên, thập phần giống hệt như một con chim nhỏ nép vào người hắn.
Bóng đêm thâm trầm, dưới sự yên tĩnh của nó, 2 người ôm nhau không nói gì cả, giờ khắc này tràn ngập sự ôn nhu cùng ấm áp.
Một lúc lâu, Chân Khả Nhân tựa hồ như cảm giác được ngồi có chút không thoải mái. Vì vậy nàng xê dịch thân thể của mình qua, ai dè, nàng chợt phát giác có một bộ vị trên người Phương Dật Thiên đang khiêu khích cọ xát phía dưới hai chân của nàng.
Nàng nhất thời ngạc nhiên, lúc này, nàng mới nhớ tới mình còn chưa có mặc quần vào.
Khe suối trên người nàng cứ như thế cùng chỗ đó của Phương Dật Thiên cọ xát, làm cho thân thể cùng trái tim nàng nhất thời trở nên hóa đá, sau khi phản ứng lại thì lộ ra khuôn mặt xinh xắn hồng hào mà ướt át, càng nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.
Mà lúc này, Phương Dật Thiên lại nói một câu khiến cho nàng cảm giác được tâm muốn giết người cũng đều có: "Khả Nhân, em có phải muốn làm thêm lần nữa hay không?"
Tác giả:Lương Thất Thiểu
Nàng cũng không phải giống như những thiếu nữ nông thôn chưa tiếp xúc với đời, trên thực tế, nàng tuy rằng chưa từng nếm thử qua tư vị của chuyện nam nữ, nhưng vẫn hiểu rõ nó rất sâu, cái cảm giác giống như thủy triều mãnh liệt không cách nào ngăn cản được mà thân thể nàng mới vừa thể nghiệm qua cho nàng biết, mới vừa rồi nàng đã thể nghiệm sự cao trào của phụ nữ.
Sau khi bình tĩnh lại, trong lòng của nàng có chút mất mác cùng không cam lòng, trước đó nàng là vì thực hiện đánh cuộc của mình, cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đạt được cao trào. Hơn nữa, người gây cho nàng cao trào lại là Phương Dật Thiên, điều đó lại càng khiến cho nàng khó có thể tiếp nhận được.
Nhưng chuyện đã phát sinh, sự thật trước mắt nàng không thể không thừa nhận, bởi vì nguyên nhân chính là như thế, nên nàng mới không cam lòng, trước đủ loại chống cự không ngờ lại diễn biến thành cục diện bị Phương Dật Thiên chinh phục, trong lòng nàng sao có thể tiếp nhận được đây chứ.
Bất quá, nàng cũng không thể không thừa nhận, ngực của Phương Dật Thiên thật sự rất rộng và ấm áp, nằm ở bên trong đúng là có loại cảm giác kiên định khó tả.
Nhưng mà nó cũng không thể ngăn cản được tâm tình mâu thuẫn của nàng đối với Phương Dật Thiên, dù cố gắng mấy cũng cảm giác được bản thân mình không có kiên cường lãnh ngạo như trong tưởng tượng, bởi vậy, hai mắt nàng không nhịn được chậm rãi nổi lên những giọt nước mắt trong suốt.
Hai giọt nước mắt chậm rãi chảy ra trên gương mặt nàng, từng giọt rơi xuống, chạm vào người Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên lập tức cảm giác được, lòng hắn nao nao, trong lòng muốn nói cái gì đó nhưng lại không thể nói nên lời.
Mặc kệ nói như thế nào, thì lần đầu tiên của Chân Khả Nhân cho hắn như thế thật có chút hoang đường, trong lòng đối với Chân Khả Nhân ít nhiều gì cũng cảm giác có nợ, nhưng trong lòng đồng thời cũng nổi lên một tia tình cảm khác thường.
Chậm rãi, hai tay của hắn nắm lấy bờ vai yếu mềm của Chân Khả Nhân, đem nàng ôm chặt vào lòng.
"Buông em ra, anh buông em ra," Chân Khả Nhân giọng nói mang theo tiếng khóc, cực lực giãy dụa khỏi cánh tay của Phương Dật Thiên, ngang bướng như một đứa con nít nói, "Em đã thực hiện đánh cuộc rồi, từ nay về sau, anh cùng em không ai thiếu nợ ai, em cũng không để ý tới anh nữa!"
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, lời nói của mấy cô bé này phần lớn đều là khẩu thị tâm phi.
"Chân Khả Nhân, em thật sự đem nó trở thành một cuộc đánh cuộc đơn giản như vậy ư?" Phương Dật Thiên mở miệng hỏi.
"Đúng, chỉ là đánh cuộc, em nguyện ý nhận thua, chỉ thế mà thôi!" Chân Khả Nhân quật cường nói.
"Đúng không? Vậy vì sao em phải rơi lệ? Thương tâm ư? Là anh thương tổn em, phải không?" Phương Dật Thiên thản nhiên nói.
"Thương tâm? Có đôi khi rơi lệ cũng không nhất định là thương tâm! Cũng có thể là hận!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên nhíu mày, hai tay của hắn đột nhiên nghiêm lại, đem thân thể Chân Khả Nhân kéo tới, rồi sau đó hắn không để ý gì hết hôn lên khuôn mặt của Chân Khả Nhân, hôn lên nước mắt nàng, chậm rãi, dần dần hôn về phía đôi môi của nàng!
Chân Khả Nhân cực lực chống cự, nhưng mà, ở trước mặt của Phương Dật Thiên mọi chống cự của nàng đều là phí công vô ích.
Cho đến khi bị hôn, nàng không nhịn được rên một tiếng, hai tay ra đang ra sức đấm ngực Phương Dật Thiên cũng từ từ buông xuống.
Sau khi chấm dứt một nụ hôn dài vừa lâu lại vừa bá đạo, Chân Khả Nhân trong mắt ứ lệ nhìn Phương Dật Thiên, vừa bất lực u oán, vừa lại mang vẻ đau đớn động lòng người, nàng không nhịn được nghẹn ngào nói: "Phương Dật Thiên, tại sao, tại sao anh cứ khi dễ em, tại sao? Em hận anh, em hận anh......"
"Nếu như hận anh có thể khiến trong lòng em dễ chịu một chút, vậy em cứ hận đi." Phương Dật Thiên mang theo vẻ mặt thản nhiên nói.
Sắc mặt của Chân Khả Nhân ngẩn ra, vốn dĩ, nàng trong lòng hy vọng nghe được chính là vài câu an ủi ôn nhu của Phương Dật Thiên với nàng, nói vài câu dễ nghe, ai ngờ, cái tên vô tâm này lại còn biểu lộ vẻ mặt không có gì nói nữa, điều này càng khiến cho nàng thêm oán hận.
"Anh...... Em hận anh! Hận anh vô tình lạnh lùng, anh không phải nói không quản em nữa sao? Không phải đem em trở thành người xa lạ rồi sao? Bây giờ đánh cuộc của em với anh đã xong rồi, tại sao anh còn ôm em không bỏ? Em chính là hận anh......." Chân Khả Nhân oán hận nói.
Phương Dật Thiên nao nao, im lặng không nói, hắn âm thầm khẽ thở dài một tiếng, cười cười, tự rút một điếu thuốc ra châm cho mình.
"Anh chính là đồ hỗn đản... đồ hỗn đản chết tiệt!" Chân Khả Nhân nhớ lại cảm giác đau đớn khó có thể tiếp nhận khi thái độ của Phương Dật Thiên chợt thay đổi.
Sau khi mắng xong nàng lại nhẹ nhàng nghẹn ngào, hệt như một đứa bé vô lực vậy.
Phương Dật Thiên nhìn Chân Khả Nhân lê hoa đái vũ trong lòng, nói: "Em khóc rất đẹp, bất quá anh càng hy vọng được thấy em cười! Được rồi, đừng khóc! Ai bảo anh mặc kệ em cơ chứ, em ngang bướng như thế, nếu như mặc kệ em ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì đây?"
Vừa nói, tay của Phương Dật Thiên vừa lau khô nước mắt trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Chuyện vừa rồi giữa anh và em thì anh cũng hơi xúc động một chút, nhưng chuyện đã phát sinh, nói cái gì mà chưa từng có, anh sẽ không quên, đó là lần đầu tiên của em!"
Chân Khả Nhân đu đưa hai tròng mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn Phương Dật Thiên, mặc kệ là nói như thế nào, cái tên khốn trước mắt này ghê tởm ra sao cũng được, nhưng dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng, bảo Chân Khả Nhân trong lòng không có một chút tình cảm thì đó là giả.
Phụ nữ chính là như thế, sau khi bạn đã phá tan thành công cái màng của nàng, thì cũng gián tiếp phá tan phòng tuyến trong lòng của nàng luôn rồi.
Mặc kệ người đàn ông này đối với cô gái đó như thế nào cũng được, nhưng là người đàn ông đầu tiên của nàng chung quy sẽ phải khắc cốt ghi tâm.
"Em mặc dù ngang bướng một chút, nhưng vô luận từ phương diện nào mà nói, thì em cũng đều là một cô gái rất đẹp, mà anh lại là một con cóc ghẻ may mắn cắn em một cái, em nói xem, anh có thể không quản sao? Quên nói với em, kỳ thực cái bộ đồ lót trong cửa hàng em chọn thật sự rất gợi cảm, mặc thử một chút cho anh xem đi?" Phương Dật Thiên cười cười nói.
"Anh đừng có vọng tưởng, anh không phải bảo em chống không dậy nổi gì sao? Hừ, bây giờ còn dùng lời ngon tiếng ngọt nữa, em chán ghét nhất là sự dối trá của anh!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên cười nói: "Trước đó anh không có biết, mới vừa rồi thông qua cảm giác dùng tay chạm...... Kỳ thật rất lớn a!
Nghe xong, khuôn mặt của Chân Khả Nhân không khỏi ửng hồng lên, đoạn tình cảm mãnh liệt ngắn ngủi lúc nãy cùng Phương Dật Thiên lại nổi lên trong lòng, hồi tưởng lại, nàng trong lòng rất là xấu hổ.
"Anh đừng có suy nghĩ nhiều, mới vừa rồi em chỉ thực hiện đánh cuộc thôi, chỉ đơn giản như thế, sau này em sẽ coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh, anh cũng đừng vọng tưởng đến gần em!" Chân Khả Nhân hừ một tiếng nói.
Lại khẩu thị tâm phi nữa sao? Phương Dật Thiên thản nhiên cười cười, hai tay dùng sức kéo Chân Khả Nhân dậy, mặt dày vô sỉ nói: "Uy, chơi xong rồi bỏ anh là sao?"
"Anh......" Sắc mặt của Chân Khả Nhân đỏ lên, nhịn không được tức giận nói, "Rõ ràng là anh chiếm tiện nghi, anh còn nói?"
Phương Dật Thiên cười cười, không nói gì, chỉ đem Chân Khả Nhân ôm vào trong lòng ngực, mới đầu Chân Khả Nhân còn ra sức chống cự, nhưng chậm rãi, nàng cũng khuất phục, dựa vào trong lòng Phương Dật Thiên, thập phần giống hệt như một con chim nhỏ nép vào người hắn.
Bóng đêm thâm trầm, dưới sự yên tĩnh của nó, 2 người ôm nhau không nói gì cả, giờ khắc này tràn ngập sự ôn nhu cùng ấm áp.
Một lúc lâu, Chân Khả Nhân tựa hồ như cảm giác được ngồi có chút không thoải mái. Vì vậy nàng xê dịch thân thể của mình qua, ai dè, nàng chợt phát giác có một bộ vị trên người Phương Dật Thiên đang khiêu khích cọ xát phía dưới hai chân của nàng.
Nàng nhất thời ngạc nhiên, lúc này, nàng mới nhớ tới mình còn chưa có mặc quần vào.
Khe suối trên người nàng cứ như thế cùng chỗ đó của Phương Dật Thiên cọ xát, làm cho thân thể cùng trái tim nàng nhất thời trở nên hóa đá, sau khi phản ứng lại thì lộ ra khuôn mặt xinh xắn hồng hào mà ướt át, càng nhìn càng thêm quyến rũ động lòng người.
Mà lúc này, Phương Dật Thiên lại nói một câu khiến cho nàng cảm giác được tâm muốn giết người cũng đều có: "Khả Nhân, em có phải muốn làm thêm lần nữa hay không?"
Tác giả:Lương Thất Thiểu
Tác giả :
Lương Thất Thiểu