Thiếp Thân Đặc Công
Chương 233: Ác ma thiện lương
Có bá vương hoa Quan Lâm bang trợ, chiếc mercedes-benz r6 có rèm che được lấy ra một cách dễ dàng.
- Quả là hãn nữu, vừa vào cảnh đội, tất cả cảnh quan rất cung kính, cảm giác này thật sảng khoái a!
- Tôi nói anh có phải thích bị đánh không? Da có ngứa không, hãn nữu là để anh gọi sao? Quan Lâm giận dữ nói.
- Ôi chao, tôi gọi quen mất rồi, hơn nữa cô... Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời, đã thấy một quyền của Quan Lâm bay đến.
Phương Dật Thiên vội vã nghiêng người né tránh, làm ra động tác dừng lại, nói: "Mới sáng sớm a, động thủ là ảnh hưởng tới diện mạo của thành phố đấy, không nhất quán với tác phong 'Nhã nhặn lịch sự ôn nhu' đâu, nên bình tĩnh lại nha!"
"Phương Dật Thiên, tôi từ trước đến nay chân tay thô kệch, cái gì mà 'nhã nhặn lịch sự ôn nhu', cho dù muốn châm chọc tôi cũng không cần nói mấy lời buồn nôn như vậy!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên gật đầu: "Chính cô cũng nói như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp, nói cho cùng, cô vẫn còn tiềm chất trở nên ôn nhu dễ thương... Ấy, sao cô lại xông lên?"
Phương Dật Thiên vội vàng đưa tay chặn một cước của Quan Lâm, trong lòng lại nghĩ không nên trêu chọc bá vương long mẫu này, sau đó chạy lên xe quay lại nói với Quan Lâm: "Này, hãn nữu, khi nào ăn tiệc thì gọi điện thoại cho tôi nha, bye bye!"
Nói xong hắn nhấn ga chạy như bay, bỏ lại Quan Lâm đang chửi bới phía sau.
Phương Dật Thiên ngồi trong xe, lại nhớ đến cái gì, thần sắc ngưng lại, trở nên sắc bén, mơ hồ chớp động đao mang dày đặc.
Hắn móc điện thoại ra, bấm một dãy số, đó chính là số điện thoại của Hoàng Minh.
Tối hôm qua khi mây mưa cùng Vân Mộng, lúc nàng ngủ trong lòng hắn thì hắn liền kiểm tra điện thoại của nàng, tra được số điện thoại của Hoàng Minh.
"Alô, là Hoàng tổng phải không? Tôi là Phương Dật Thiên." Ngay khi bên kia tiếp điện thoại thì Phương Dật Thiên cười ha hả, lười biếng nói.
"Oh, là Phương lão đệ sao, Phương lão đệ sao lại chủ động gọi điện cho ta thế? Có chuyện gì sao?" Hoàng Minh vừa cười vừa nói.
"Hoàng tổng đúng là đoán được rồi, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta gặp nhau chút được không, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, về Tiêu di với Vân Mộng, tôi biết ngài có ý tứ với Tiêu di, tôi có thể bang trợ ngài một chút." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Hả?" Vừa nghe xong, Hoàng Minh ngữ khí có điểm mừng rỡ, hắn trầm ngâm một lát "Tôi lúc này đang ở công ty, vậy tối tôi mời anh đi ăn vậy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
"Không cần đâu, Hoàng tổng đang ở đâu vậy? Tôi trực tiếp tới tìm anh, tôi cũng đang ở bên ngoài, cũng tiện thôi mà" Phương Dật Thiên nghe vậy liền nói luôn.
"Được rồi, anh đến tổng bộ Hằng Sinh tập đoàn đi, nói với thư ký là đến gặp tôi, tôi chờ anh ở phòng làm việc." Hoàng Minh nói.
"Được, tôi đến ngay!" Phương Dật Thiên nói xong liền cúp điện thoại, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lẽo.
Hằng Sinh tập đoàn là một tập đoàn lớn tại Thiên Hải, bao gồm địa sản, quảng cáo, công ty giới thiệu việc làm, mà Hoàng Minh là chủ tịch tập đoàn, còn người vợ hữu danh vô thực của hắn là tổng giám đốc công ty quảng cáo Mộng Thành.
Một chiếc mercedes-benz r6 có rèm che màu đen dừng lại tại bãi đỗ xe của tập đoàn Hằng Sinh, cửa xe mở ra, một người thanh niên da ngăm đen, thân thể cường tráng chậm rãi xuống xe, đi vào bên trong tập đoàn Hằng Sinh, người thanh niên đó là Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên trực tiếp đi vào bên trong tổng bộ của tập đoàn Hằng Sinh, đi về phía đại sảnh, nhìn tiểu thư tại quầy tiếp tân mỉm cười: "Xin chào, tôi tìm Hoàng tổng."
"Tiên sinh, anh có hẹn trước hay không?" Tiểu thư lễ tân lễ phép hỏi.
"Đã điện thoại hẹn trước, tôi là Phương Dật Thiên."
" Nguyên lai là Phương tiên sinh, Hoàng tổng đã dặn trước, khi nào Phương tiên sinh đến mời ngài đi thẳng lên phòng làm việc của Hoàng tổng ở lầu tám luôn ạ, bên này, mời ngài."
Tiểu thư lễ tân mang Phương Dật Thiên đi thang máy lên tầng tám, đưa hắn tới phòng làm việc, sau đó gõ gõ cửa: "Phương tiên sinh, Hoàng tổng đang ở bên trong."
"Cảm ơn." Phương Dật Thiên đưa tay mở cửa đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Hoàng Minh đang ở bên trong gọi điện thoại, thấy Phương Dật Thiên đi vào liền ra hiệu cho hắn ngồi xuống sô pha.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, ngồi xuống sô pha, sau đó một nữ bí thư còn trẻ đi đến, châm trà cho hắn, làm xong liền lắc lắc thân hình như rắn nước của nàng đi ra ngoài.
Hoàng Minh lúc này cũng đã gọi điện xong, đi tới, tiện tay rót cho Phương Dật Thiên một chén Trung Hoa Yên, cười nói: "Phương lão đệ chủ động tới nơi này làm cho tôi thực sự là thụ sủng nhược kinh a, lại đây, uống trà đi."
Hoàng Minh trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, tự mình rót cho Phương Dật Thiên một chén.
Phương Dật Thiên cười thản nhiên: "Ngày hôm qua ở viện thẩm mỹ Hoàng tổng chủ động tiếp cận tôi, có thể nói là ý không ở trong lời a, có phải là ý tại Tiêu di không? Tôi đến đây không phải để thương lượng với anh hay sao?"
Hoàng Minh nghe vậy thì nao nao, không nghĩ tới Phương Dật Thiên trực tiếp như vậy, hắn ha hả cười, nói rằng: "Thực không dám dấu diếm, Tiêu di là nữ nhân rất gợi cảm, rất có mị lực, nam nhân mà, ai mà chẳng ham mê."
Phương Dật Thiên gật đầu, giả vờ không giải thích được hỏi: "Thế nhưng Hoàng tổng đã có vợ rồi, chẳng lẽ Hoàng tổng không lo đến cảm thụ của Vân Mộng?"
"Nàng? Ha ha, tôi đã nói với anh, tôi đối với Vân Mộng là bằng mặt không bằng lòng, ở riêng đã lâu, ai cũng mặc kệ chuyện của người kia." Hoàng Minh cười nói.
"Đã như vậy, Hoàng tổng sao còn bức bách nàng như vậy? Thậm chí còn muốn lợi dụng nàng đi bồi người khác ngủ, là vì thỏa mãn tư lợi cá nhân?" Ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, nhìn thẳng Hoàng Minh.
Hoàng Minh bị nhìn chăm chăm thì cảm thấy khó chịu, cái loại cảm giác này, giống như ở vùng hoang vu dã ngoại bị dã thú âm hàn sâm lãnh nhìn vào. Hắn vô thức xoay mình, cười gượng một tiếng: "Phương tiên sinh, ý của anh là?"
Phương Dật Thiên cười nhạt, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ phía Bắc, thần sắc thờ ơ, thuận miệng nói: "Hoàng tổng không phải đang điều tra thân phận của tôi sao? Hôm nay tôi kể lại cho Hoàng tổng một câu chuyện xưa, như thế nào?"
Hoàng Minh nghe vậy thì trong lòng rùng mình, hôm qua đúng là hắn có ngầm hỏi thăm thân phận của Phương Dật Thiên, hắn không nghĩ tới là Phương Dật Thiên đã nhận ra, không biết tại sao, hắn cảm giác được lòng bàn tay của mình mồ hôi lạnh đang toát ra.
Hoàng Minh nghe Phương Dật Thiên nói, trong lòng đã biết Phương Dật Thiên đến với ý đồ không tốt, bất quá đây là tổng bộ của công ty hắn, hắn không tin Phương Dật Thiên có thể làm gì, hơn nữa hắn cũng có chút hiếu kỳ với thân phận của Phương Dật Thiên.
Lúc này, Hoàng Minh tựa tiếu phi tiếu nói: "Phương tiên sinh nếu kể chuyện xưa thì câu chuyện này chắc chắn là rất đặc sắc, tôi chăm chú lắng nghe là được rồi."
Phương Dật Thiên nhìn Hoàng Minh, chậm rãi hút điếu thuốc, hắn bắt đầu nói: "Đại khái là khoảng năm năm trước, có một người tên là nhãn kính vương xà, hắn là bộ đội đặc chủng của Mỹ đã giải ngũ ở vùng tam giác vàng, rời khỏi đó, hắn tự lập cho mình một dong binh đoàn, tiếp nhận các nhiệm vụ mà các quốc gia đưa ra, buôn lậu thuốc phiện, giết người, cái gì cũng nhận, dần dần, danh khí của dong binh đoàn bắt đầu nổi lên, trên chiến trường mọi người phong là nhãn kính vương xà dong binh đoàn, mà tên nhãn kính vương xà lại trở thành sát nhân ma vương! Vì sao? Vì trong vòng năm năm, nhãn kính vương xà gia nhập đủ loại chiến trường, theo như công tác thống kê thì một năm hắn giết đủ một nghìn một trăm mười một người, được người phong là sát nhân ma vương!"
Nói đến đó, hai mắt Phương Dật Thiên bắt đầu nổi lên hồng quang, nhìn qua, tựa như hai luồng huyết quang chiếu rọi tại đôi mắt của hắn, mà xung quanh thân thể hắn không khí cũng đọng lại, mơ hồ thấy được một tia sát khí đủ để nhân tâm kinh đảm.
"Hoàng tổng, anh nói xem cái tên nhãn kính vương xà có xứng hay không với cái tên sát nhân ma vương?" phương dật đột nhiên cười lành lạnh, chậm rãi hỏi.
"Xứng, rất xứng đáng..." Hoàng Minh cảm giác được xung quanh thân thể mình nao phủ một tầng áp lực vô hình, hô hấp trở nên dồn dập, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu ngón tay hơi rung rung, chen lẫn cảm giác bất ổn.
Hoàng Minh trong lúc rảnh rỗi ngoạn mỹ nhân thì cũng thường thu thập thông tin về các tổ chức lớn trên quốc tế, lính đánh thuê hay các kỳ văn dị sự, cũng đã nghe qua cái tên sát nhân ma vương, nghe nói tên sát nhân ma vương rất hung ác độc địa, một thân công phu rất cao, đặc chủng tầm thường cho dù là ba hay năm người cũng không phải đối thủ của hắn, hơn nữa người này hành sự lưu loát, xuất thủ sạch sẽ, những năm gần đây vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật trong lãnh thổ của một số quốc gia.
Hoàng Minh khuôn mặt hơi giật giật nhìn Phương Dật Thiên, khi hắn nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng và khuôn mặt nghiêm nghị đầy sát khí thì nhịn không được rùng mình một cái, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, Phương Dật Thiên có đúng hay không chính là tên sát nhân ma vương?
Phương Dật Thiên nếu thực sự là tên sát nhân ma vương kìa, như vậy chẳng phải là rất nguy hiểm?Oh my god, mình sao lại trêu chọc tên ma vương này cơ chứ!
Lúc này, Phương Dật Thiên lại nói tiếp: "Có một lần, tôi cùng các huynh đệ đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ đó hoàn thành rất thuận lợi, khi bọn tôi chuẩn bị quay trở về. Khi lui về có đi ngang qua một phế tích, ở đó, bọn tôi bất ngờ bị phục kích, mà phục kích bọn tôi chính là nhãn kính vương xà dong binh đoàn, bọn họ đã chờ sẵn bọn tôi ở đó, đánh cho bọn tôi không kịp trở tay!
Nói đến đó, Phương Dật Thiên trong lòng âm ỷ đau, phảng phất như tái hiện ngày hôm qua, hắn song quyền nắm chặt, điếu thuốc là trong tay đã bị bóp nát, trên người hắn phát ra cỗ sát khí ngày càng nồng đậm, không khí bốn phía dưới khí thế của hắn như bị đọng lại!"
Thân thể mập mạp của Hoàng Minh bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh chảy liên tục, hắn muốn đứng lên, tránh xa xa Phương Dật Thiên, nhưng lại không biết làm sao, hai chân run lên, không có một chút khí lực.
"Một tay bắn tỉa trong nhãn kính vương xà dong binh đoàn bắn về phía tôi, dưới tình huống như vậy, tôi không kịp né tránh, bỗng nhiên, bên người tôi có một huynh đệ đẩy tôi khỏi chỗ đó, mà hắn lại bị chính viên đạn đó bắn chết, mà may mắn còn sống." Phương Dật Thiên khống chế tâm tình của mình, chậm rãi nói: "Tôi cực kỳ bi thống, sau đó chúng tôi liền triển khai đối chiến kịch liệt với nhãn kính vương xà dong binh đoàn, đối phương người rất nhiều, trong khi đối chiến, bên tôi lại có hai huynh đệ phải ra đi!"
" Song phương giao chiến, kéo dài tới buổi tối, đối phương phát hiện đánh lâu mà chúng tôi không bị công hạ, liền quyết định triệt thối, lúc đối phương lui lại tôi kiểm tra lại thương vong của quân tôi, tôi ra lệnh cho bọn họ mang người bị thương ly khai, mà tôi mang thêm một khẩu súng ngắm M21, một khẩu Desert Eagle, một chiếc tiểu đao, một mình đuổi theo địch nhân!" Phương Dật Thiên nói đến đây thì cười âm trầm, lạnh lùng nói rằng: "Thẳng đến ngày thứ hai, mọi người đều phát hiện, toàn bộ nhãn kính vương xà dong binh đoàn đều bị tiêu diệt, không một ai còn sống, mà cái tên được mọi người gọi là sát nhân sát nhân ma vương thì bị treo trên cột điện thị chúng!"
"Pháp y của thành thị kia báo cáo lại, sát nhân ma vương bị chết là do người tôi đâm đủ một nghìn một trăm mười một đao cho đến chết, có thể tưởng tượng được trước khi chết hắn đã thống khổ như thế nào!" Phương Dật Thiên cười lạnh, nói đến từng đao từng đao đâm xuống, trong mắt hắn chớp động quang mang dị dạng!
"Lăng, lăng trì!" Hoàng Minh trong mắt hiện lên vẻ kinh khủng, cả người phát lạnh, tóc gáy dựng đứng lên như con nhím, sự sợ hãi lan từ trái tim ra toàn thân, thanh âm run run nói: "Là, là, là anh làm?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong mắt hiện lên vô số nỗi sợ hãi. Lúc đầu, hắn tưởng rằng Phương Dật Thiên là tên sát nhân ma vương kia, nhưng mà cuối cùng, hắn phát hiện, sát nhân ma vương trong mắt Phương Dật Thiên cũng chẳng là cái thá gì.
Tuy rằng Phương Dật Thiên không có trực tiếp nói ra hắn lăng trì tên sát nhân ma vương một nghìn một trăm mười một đao, nhưng Hoàng Minh đã khẳng định, đó chính là Phương Dật Thiên tự tay lăng trì xử tử!
Phương Dật Thiên cười, không có trả lời Hoàng Minh, mà nhàn nhạt nói: "Hoàng tổng, tôi kể cho anh cố sự này là muốn nói cho anh biết nguyên tắc của tôi, người khác tốt với tôi, tôi sẽ báo đáp gấp mười lần, người khác nếu muốn hại tôi hay uy hiếp tới thân nhân bên cạnh tôi, tôi sẽ hoàn lại gấp nghìn lần!"
"Ngoại trừ người thân của tôi, huynh đệ của tôi, nữ nhân của tôi, người khác mạo phạm tới, tôi sẽ không do dự mà làm cho đối phương sống không bằng chết!" Phương Dật Thiên ánh mắt sâm hàn nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, nói từng chữ một: "Việc đã đến nước này, tôi cũng không dự định giấu diếm, Vân Mộng là nữ nhân của tôi! Mà anh, tối hôm qua lại định cho Vân Mộng bồi tên chó má Lý bộ trưởng ngủ, thậm chí anh còn muốn cường hành phi lễ với nàng, bằng vào chừng đó, đã đủ cho anh chết hơn ngàn lần! Nể tình anh và Vân Mộng đã từng có duyên vợ chồng, lần này tôi tha cho anh! Về phần Tiêu di, nếu anh thích nàng, tôi cũng không ngăn cản, vấn đề là Tiêu di không thích anh, thậm chí là chán ghét anh, cho nên, anh hãy thu hồi ý định xấu xa đê tiện trong đầu anh đi!"
Hoàng Minh sắc mặt trắng bệch, dưới áp lực cường đại của Phương Dật Thiên, cả người hắn không được tự nhiên, ánh mắt toát lên vẻ kinh khủng.
Đối với lời nói vừa rồi của Phương Dật Thiên, hắn tự nhiên là rất tin tưởng không hề nghi ngờ, hoặc là vì tin tưởng nên hắn mới sợ như vậy.
"Cố sự vừa rồi, anh có tin hay không tuỳ anh. Đương nhiên, nếu anh không tin thì cứ làm theo ý mình, cứ trêu chọc Vân Mộng, thậm chí là uy hiếp nàng, như thế thì tốt, tôi ủng hộ anh làm như vậy, tôi đã hơn một năm rồi chưa giết người đâu!" Phương Dật Thiên lạnh lùng cười, nhàn nhạt nói: "Về phần thân phận của tôi, anh không nên lãng phí tâm cơ,cho dù anh thăm hỏi thế nào cũng không nghe được gì đâu, nếu anh có hứng thú, sau đó tôi sẽ nói cho anh thêm một vài cố sự thú vị!"
Hoàng Minh yết hầu hơi động, muốn nói cái gì đó nhưng hàm răng lại va lập cập, căn bản không nói được nên lời.
Phương Dật Thiên chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Hoàng Minh, ánh mắt hơi trầm xuống, đưa tay trực tiếp kéo vạt áo Hoàng Minh, dĩ nhiên là nâng bổng hắn lên, mà hắn nặng tới hơn một trăm năm mươi cân, nói rằng: "Hoàng tổng, tôi sẽ không quấy rối anh, Hoàng tổng là người thông minh, anh tự giải quyết cho tốt! Nếu như ngài là người thức thời, không chừng chúng tôi sẽ là bằng hữu cũng nên, nếu như... ha ha, đương nhiên, tôi cũng không hy vọng cùng Hoàng tổng đối nghịch!"
Nói xong, Phương Dật Thiên nhẹ buông tay, thể trọng mập mạp của Hoàng Minh rơi xuống sô pha, phải một lúc sau hắn mới hoàn hồn, chờ hắn phục hồi tinh thần thì thấy Phương Dật Thiên đã rời đi.
- Quả là hãn nữu, vừa vào cảnh đội, tất cả cảnh quan rất cung kính, cảm giác này thật sảng khoái a!
- Tôi nói anh có phải thích bị đánh không? Da có ngứa không, hãn nữu là để anh gọi sao? Quan Lâm giận dữ nói.
- Ôi chao, tôi gọi quen mất rồi, hơn nữa cô... Phương Dật Thiên còn chưa dứt lời, đã thấy một quyền của Quan Lâm bay đến.
Phương Dật Thiên vội vã nghiêng người né tránh, làm ra động tác dừng lại, nói: "Mới sáng sớm a, động thủ là ảnh hưởng tới diện mạo của thành phố đấy, không nhất quán với tác phong 'Nhã nhặn lịch sự ôn nhu' đâu, nên bình tĩnh lại nha!"
"Phương Dật Thiên, tôi từ trước đến nay chân tay thô kệch, cái gì mà 'nhã nhặn lịch sự ôn nhu', cho dù muốn châm chọc tôi cũng không cần nói mấy lời buồn nôn như vậy!" Quan Lâm lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên gật đầu: "Chính cô cũng nói như vậy thì tôi cũng không còn biện pháp, nói cho cùng, cô vẫn còn tiềm chất trở nên ôn nhu dễ thương... Ấy, sao cô lại xông lên?"
Phương Dật Thiên vội vàng đưa tay chặn một cước của Quan Lâm, trong lòng lại nghĩ không nên trêu chọc bá vương long mẫu này, sau đó chạy lên xe quay lại nói với Quan Lâm: "Này, hãn nữu, khi nào ăn tiệc thì gọi điện thoại cho tôi nha, bye bye!"
Nói xong hắn nhấn ga chạy như bay, bỏ lại Quan Lâm đang chửi bới phía sau.
Phương Dật Thiên ngồi trong xe, lại nhớ đến cái gì, thần sắc ngưng lại, trở nên sắc bén, mơ hồ chớp động đao mang dày đặc.
Hắn móc điện thoại ra, bấm một dãy số, đó chính là số điện thoại của Hoàng Minh.
Tối hôm qua khi mây mưa cùng Vân Mộng, lúc nàng ngủ trong lòng hắn thì hắn liền kiểm tra điện thoại của nàng, tra được số điện thoại của Hoàng Minh.
"Alô, là Hoàng tổng phải không? Tôi là Phương Dật Thiên." Ngay khi bên kia tiếp điện thoại thì Phương Dật Thiên cười ha hả, lười biếng nói.
"Oh, là Phương lão đệ sao, Phương lão đệ sao lại chủ động gọi điện cho ta thế? Có chuyện gì sao?" Hoàng Minh vừa cười vừa nói.
"Hoàng tổng đúng là đoán được rồi, anh đang ở đâu vậy? Chúng ta gặp nhau chút được không, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, về Tiêu di với Vân Mộng, tôi biết ngài có ý tứ với Tiêu di, tôi có thể bang trợ ngài một chút." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.
"Hả?" Vừa nghe xong, Hoàng Minh ngữ khí có điểm mừng rỡ, hắn trầm ngâm một lát "Tôi lúc này đang ở công ty, vậy tối tôi mời anh đi ăn vậy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?"
"Không cần đâu, Hoàng tổng đang ở đâu vậy? Tôi trực tiếp tới tìm anh, tôi cũng đang ở bên ngoài, cũng tiện thôi mà" Phương Dật Thiên nghe vậy liền nói luôn.
"Được rồi, anh đến tổng bộ Hằng Sinh tập đoàn đi, nói với thư ký là đến gặp tôi, tôi chờ anh ở phòng làm việc." Hoàng Minh nói.
"Được, tôi đến ngay!" Phương Dật Thiên nói xong liền cúp điện thoại, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lẽo.
Hằng Sinh tập đoàn là một tập đoàn lớn tại Thiên Hải, bao gồm địa sản, quảng cáo, công ty giới thiệu việc làm, mà Hoàng Minh là chủ tịch tập đoàn, còn người vợ hữu danh vô thực của hắn là tổng giám đốc công ty quảng cáo Mộng Thành.
Một chiếc mercedes-benz r6 có rèm che màu đen dừng lại tại bãi đỗ xe của tập đoàn Hằng Sinh, cửa xe mở ra, một người thanh niên da ngăm đen, thân thể cường tráng chậm rãi xuống xe, đi vào bên trong tập đoàn Hằng Sinh, người thanh niên đó là Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên trực tiếp đi vào bên trong tổng bộ của tập đoàn Hằng Sinh, đi về phía đại sảnh, nhìn tiểu thư tại quầy tiếp tân mỉm cười: "Xin chào, tôi tìm Hoàng tổng."
"Tiên sinh, anh có hẹn trước hay không?" Tiểu thư lễ tân lễ phép hỏi.
"Đã điện thoại hẹn trước, tôi là Phương Dật Thiên."
" Nguyên lai là Phương tiên sinh, Hoàng tổng đã dặn trước, khi nào Phương tiên sinh đến mời ngài đi thẳng lên phòng làm việc của Hoàng tổng ở lầu tám luôn ạ, bên này, mời ngài."
Tiểu thư lễ tân mang Phương Dật Thiên đi thang máy lên tầng tám, đưa hắn tới phòng làm việc, sau đó gõ gõ cửa: "Phương tiên sinh, Hoàng tổng đang ở bên trong."
"Cảm ơn." Phương Dật Thiên đưa tay mở cửa đi vào, sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Hoàng Minh đang ở bên trong gọi điện thoại, thấy Phương Dật Thiên đi vào liền ra hiệu cho hắn ngồi xuống sô pha.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, ngồi xuống sô pha, sau đó một nữ bí thư còn trẻ đi đến, châm trà cho hắn, làm xong liền lắc lắc thân hình như rắn nước của nàng đi ra ngoài.
Hoàng Minh lúc này cũng đã gọi điện xong, đi tới, tiện tay rót cho Phương Dật Thiên một chén Trung Hoa Yên, cười nói: "Phương lão đệ chủ động tới nơi này làm cho tôi thực sự là thụ sủng nhược kinh a, lại đây, uống trà đi."
Hoàng Minh trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, tự mình rót cho Phương Dật Thiên một chén.
Phương Dật Thiên cười thản nhiên: "Ngày hôm qua ở viện thẩm mỹ Hoàng tổng chủ động tiếp cận tôi, có thể nói là ý không ở trong lời a, có phải là ý tại Tiêu di không? Tôi đến đây không phải để thương lượng với anh hay sao?"
Hoàng Minh nghe vậy thì nao nao, không nghĩ tới Phương Dật Thiên trực tiếp như vậy, hắn ha hả cười, nói rằng: "Thực không dám dấu diếm, Tiêu di là nữ nhân rất gợi cảm, rất có mị lực, nam nhân mà, ai mà chẳng ham mê."
Phương Dật Thiên gật đầu, giả vờ không giải thích được hỏi: "Thế nhưng Hoàng tổng đã có vợ rồi, chẳng lẽ Hoàng tổng không lo đến cảm thụ của Vân Mộng?"
"Nàng? Ha ha, tôi đã nói với anh, tôi đối với Vân Mộng là bằng mặt không bằng lòng, ở riêng đã lâu, ai cũng mặc kệ chuyện của người kia." Hoàng Minh cười nói.
"Đã như vậy, Hoàng tổng sao còn bức bách nàng như vậy? Thậm chí còn muốn lợi dụng nàng đi bồi người khác ngủ, là vì thỏa mãn tư lợi cá nhân?" Ánh mắt Phương Dật Thiên trầm xuống, nhìn thẳng Hoàng Minh.
Hoàng Minh bị nhìn chăm chăm thì cảm thấy khó chịu, cái loại cảm giác này, giống như ở vùng hoang vu dã ngoại bị dã thú âm hàn sâm lãnh nhìn vào. Hắn vô thức xoay mình, cười gượng một tiếng: "Phương tiên sinh, ý của anh là?"
Phương Dật Thiên cười nhạt, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía cửa sổ phía Bắc, thần sắc thờ ơ, thuận miệng nói: "Hoàng tổng không phải đang điều tra thân phận của tôi sao? Hôm nay tôi kể lại cho Hoàng tổng một câu chuyện xưa, như thế nào?"
Hoàng Minh nghe vậy thì trong lòng rùng mình, hôm qua đúng là hắn có ngầm hỏi thăm thân phận của Phương Dật Thiên, hắn không nghĩ tới là Phương Dật Thiên đã nhận ra, không biết tại sao, hắn cảm giác được lòng bàn tay của mình mồ hôi lạnh đang toát ra.
Hoàng Minh nghe Phương Dật Thiên nói, trong lòng đã biết Phương Dật Thiên đến với ý đồ không tốt, bất quá đây là tổng bộ của công ty hắn, hắn không tin Phương Dật Thiên có thể làm gì, hơn nữa hắn cũng có chút hiếu kỳ với thân phận của Phương Dật Thiên.
Lúc này, Hoàng Minh tựa tiếu phi tiếu nói: "Phương tiên sinh nếu kể chuyện xưa thì câu chuyện này chắc chắn là rất đặc sắc, tôi chăm chú lắng nghe là được rồi."
Phương Dật Thiên nhìn Hoàng Minh, chậm rãi hút điếu thuốc, hắn bắt đầu nói: "Đại khái là khoảng năm năm trước, có một người tên là nhãn kính vương xà, hắn là bộ đội đặc chủng của Mỹ đã giải ngũ ở vùng tam giác vàng, rời khỏi đó, hắn tự lập cho mình một dong binh đoàn, tiếp nhận các nhiệm vụ mà các quốc gia đưa ra, buôn lậu thuốc phiện, giết người, cái gì cũng nhận, dần dần, danh khí của dong binh đoàn bắt đầu nổi lên, trên chiến trường mọi người phong là nhãn kính vương xà dong binh đoàn, mà tên nhãn kính vương xà lại trở thành sát nhân ma vương! Vì sao? Vì trong vòng năm năm, nhãn kính vương xà gia nhập đủ loại chiến trường, theo như công tác thống kê thì một năm hắn giết đủ một nghìn một trăm mười một người, được người phong là sát nhân ma vương!"
Nói đến đó, hai mắt Phương Dật Thiên bắt đầu nổi lên hồng quang, nhìn qua, tựa như hai luồng huyết quang chiếu rọi tại đôi mắt của hắn, mà xung quanh thân thể hắn không khí cũng đọng lại, mơ hồ thấy được một tia sát khí đủ để nhân tâm kinh đảm.
"Hoàng tổng, anh nói xem cái tên nhãn kính vương xà có xứng hay không với cái tên sát nhân ma vương?" phương dật đột nhiên cười lành lạnh, chậm rãi hỏi.
"Xứng, rất xứng đáng..." Hoàng Minh cảm giác được xung quanh thân thể mình nao phủ một tầng áp lực vô hình, hô hấp trở nên dồn dập, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu ngón tay hơi rung rung, chen lẫn cảm giác bất ổn.
Hoàng Minh trong lúc rảnh rỗi ngoạn mỹ nhân thì cũng thường thu thập thông tin về các tổ chức lớn trên quốc tế, lính đánh thuê hay các kỳ văn dị sự, cũng đã nghe qua cái tên sát nhân ma vương, nghe nói tên sát nhân ma vương rất hung ác độc địa, một thân công phu rất cao, đặc chủng tầm thường cho dù là ba hay năm người cũng không phải đối thủ của hắn, hơn nữa người này hành sự lưu loát, xuất thủ sạch sẽ, những năm gần đây vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật trong lãnh thổ của một số quốc gia.
Hoàng Minh khuôn mặt hơi giật giật nhìn Phương Dật Thiên, khi hắn nhìn đôi mắt hơi phiếm hồng và khuôn mặt nghiêm nghị đầy sát khí thì nhịn không được rùng mình một cái, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, Phương Dật Thiên có đúng hay không chính là tên sát nhân ma vương?
Phương Dật Thiên nếu thực sự là tên sát nhân ma vương kìa, như vậy chẳng phải là rất nguy hiểm?Oh my god, mình sao lại trêu chọc tên ma vương này cơ chứ!
Lúc này, Phương Dật Thiên lại nói tiếp: "Có một lần, tôi cùng các huynh đệ đi làm nhiệm vụ, nhiệm vụ đó hoàn thành rất thuận lợi, khi bọn tôi chuẩn bị quay trở về. Khi lui về có đi ngang qua một phế tích, ở đó, bọn tôi bất ngờ bị phục kích, mà phục kích bọn tôi chính là nhãn kính vương xà dong binh đoàn, bọn họ đã chờ sẵn bọn tôi ở đó, đánh cho bọn tôi không kịp trở tay!
Nói đến đó, Phương Dật Thiên trong lòng âm ỷ đau, phảng phất như tái hiện ngày hôm qua, hắn song quyền nắm chặt, điếu thuốc là trong tay đã bị bóp nát, trên người hắn phát ra cỗ sát khí ngày càng nồng đậm, không khí bốn phía dưới khí thế của hắn như bị đọng lại!"
Thân thể mập mạp của Hoàng Minh bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh chảy liên tục, hắn muốn đứng lên, tránh xa xa Phương Dật Thiên, nhưng lại không biết làm sao, hai chân run lên, không có một chút khí lực.
"Một tay bắn tỉa trong nhãn kính vương xà dong binh đoàn bắn về phía tôi, dưới tình huống như vậy, tôi không kịp né tránh, bỗng nhiên, bên người tôi có một huynh đệ đẩy tôi khỏi chỗ đó, mà hắn lại bị chính viên đạn đó bắn chết, mà may mắn còn sống." Phương Dật Thiên khống chế tâm tình của mình, chậm rãi nói: "Tôi cực kỳ bi thống, sau đó chúng tôi liền triển khai đối chiến kịch liệt với nhãn kính vương xà dong binh đoàn, đối phương người rất nhiều, trong khi đối chiến, bên tôi lại có hai huynh đệ phải ra đi!"
" Song phương giao chiến, kéo dài tới buổi tối, đối phương phát hiện đánh lâu mà chúng tôi không bị công hạ, liền quyết định triệt thối, lúc đối phương lui lại tôi kiểm tra lại thương vong của quân tôi, tôi ra lệnh cho bọn họ mang người bị thương ly khai, mà tôi mang thêm một khẩu súng ngắm M21, một khẩu Desert Eagle, một chiếc tiểu đao, một mình đuổi theo địch nhân!" Phương Dật Thiên nói đến đây thì cười âm trầm, lạnh lùng nói rằng: "Thẳng đến ngày thứ hai, mọi người đều phát hiện, toàn bộ nhãn kính vương xà dong binh đoàn đều bị tiêu diệt, không một ai còn sống, mà cái tên được mọi người gọi là sát nhân sát nhân ma vương thì bị treo trên cột điện thị chúng!"
"Pháp y của thành thị kia báo cáo lại, sát nhân ma vương bị chết là do người tôi đâm đủ một nghìn một trăm mười một đao cho đến chết, có thể tưởng tượng được trước khi chết hắn đã thống khổ như thế nào!" Phương Dật Thiên cười lạnh, nói đến từng đao từng đao đâm xuống, trong mắt hắn chớp động quang mang dị dạng!
"Lăng, lăng trì!" Hoàng Minh trong mắt hiện lên vẻ kinh khủng, cả người phát lạnh, tóc gáy dựng đứng lên như con nhím, sự sợ hãi lan từ trái tim ra toàn thân, thanh âm run run nói: "Là, là, là anh làm?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Dật Thiên, trong mắt hiện lên vô số nỗi sợ hãi. Lúc đầu, hắn tưởng rằng Phương Dật Thiên là tên sát nhân ma vương kia, nhưng mà cuối cùng, hắn phát hiện, sát nhân ma vương trong mắt Phương Dật Thiên cũng chẳng là cái thá gì.
Tuy rằng Phương Dật Thiên không có trực tiếp nói ra hắn lăng trì tên sát nhân ma vương một nghìn một trăm mười một đao, nhưng Hoàng Minh đã khẳng định, đó chính là Phương Dật Thiên tự tay lăng trì xử tử!
Phương Dật Thiên cười, không có trả lời Hoàng Minh, mà nhàn nhạt nói: "Hoàng tổng, tôi kể cho anh cố sự này là muốn nói cho anh biết nguyên tắc của tôi, người khác tốt với tôi, tôi sẽ báo đáp gấp mười lần, người khác nếu muốn hại tôi hay uy hiếp tới thân nhân bên cạnh tôi, tôi sẽ hoàn lại gấp nghìn lần!"
"Ngoại trừ người thân của tôi, huynh đệ của tôi, nữ nhân của tôi, người khác mạo phạm tới, tôi sẽ không do dự mà làm cho đối phương sống không bằng chết!" Phương Dật Thiên ánh mắt sâm hàn nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, nói từng chữ một: "Việc đã đến nước này, tôi cũng không dự định giấu diếm, Vân Mộng là nữ nhân của tôi! Mà anh, tối hôm qua lại định cho Vân Mộng bồi tên chó má Lý bộ trưởng ngủ, thậm chí anh còn muốn cường hành phi lễ với nàng, bằng vào chừng đó, đã đủ cho anh chết hơn ngàn lần! Nể tình anh và Vân Mộng đã từng có duyên vợ chồng, lần này tôi tha cho anh! Về phần Tiêu di, nếu anh thích nàng, tôi cũng không ngăn cản, vấn đề là Tiêu di không thích anh, thậm chí là chán ghét anh, cho nên, anh hãy thu hồi ý định xấu xa đê tiện trong đầu anh đi!"
Hoàng Minh sắc mặt trắng bệch, dưới áp lực cường đại của Phương Dật Thiên, cả người hắn không được tự nhiên, ánh mắt toát lên vẻ kinh khủng.
Đối với lời nói vừa rồi của Phương Dật Thiên, hắn tự nhiên là rất tin tưởng không hề nghi ngờ, hoặc là vì tin tưởng nên hắn mới sợ như vậy.
"Cố sự vừa rồi, anh có tin hay không tuỳ anh. Đương nhiên, nếu anh không tin thì cứ làm theo ý mình, cứ trêu chọc Vân Mộng, thậm chí là uy hiếp nàng, như thế thì tốt, tôi ủng hộ anh làm như vậy, tôi đã hơn một năm rồi chưa giết người đâu!" Phương Dật Thiên lạnh lùng cười, nhàn nhạt nói: "Về phần thân phận của tôi, anh không nên lãng phí tâm cơ,cho dù anh thăm hỏi thế nào cũng không nghe được gì đâu, nếu anh có hứng thú, sau đó tôi sẽ nói cho anh thêm một vài cố sự thú vị!"
Hoàng Minh yết hầu hơi động, muốn nói cái gì đó nhưng hàm răng lại va lập cập, căn bản không nói được nên lời.
Phương Dật Thiên chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Hoàng Minh, ánh mắt hơi trầm xuống, đưa tay trực tiếp kéo vạt áo Hoàng Minh, dĩ nhiên là nâng bổng hắn lên, mà hắn nặng tới hơn một trăm năm mươi cân, nói rằng: "Hoàng tổng, tôi sẽ không quấy rối anh, Hoàng tổng là người thông minh, anh tự giải quyết cho tốt! Nếu như ngài là người thức thời, không chừng chúng tôi sẽ là bằng hữu cũng nên, nếu như... ha ha, đương nhiên, tôi cũng không hy vọng cùng Hoàng tổng đối nghịch!"
Nói xong, Phương Dật Thiên nhẹ buông tay, thể trọng mập mạp của Hoàng Minh rơi xuống sô pha, phải một lúc sau hắn mới hoàn hồn, chờ hắn phục hồi tinh thần thì thấy Phương Dật Thiên đã rời đi.
Tác giả :
Lương Thất Thiểu