Thiếp Thân Đặc Công
Chương 213: Vẻ u sầu của Liễu Ngọc
Trong nháy mắt Phương Dật Thiên mở cửa phòng, cả người hắn liền ngây dại, nhìn thấy cảnh xuân quang vô hạn phía trước mắt mà trong lòng không ngừng cảm thán lại một lần nhìn thấy cảnh xuân chợt tiết ngoài ý muốn.
Liễu Ngọc đứng ở trong phòng, sắc mặt có chút hoảng sợ tái nhợt, chân tay luống cuống, cũng không biết sợ hãi cái gì.
Mà chiếc áo sơ mi mặc trên người nàng đã cởi ra để lộ hoàn toàn ra cái bụng bằng phẳng trắng nõn cùng với vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết. Trên người mặc mỗi chiếc áo ngực Lace màu đen để lộ một nữa bộ ngực sữa rất tròn đẫy đà, cao ngất đứng thẳng.
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhịn không được ngắm nhìn tuyết phong phía trên kia, cao ngất mà đầy đặn, mềm mại mà trắng mịn tuyết... đủ loại yếu tố kích thích mê người lại hoàn mỹ đều tề tụ lại nơi đây, theo nhịp hô hấp dồn dập của Liễu Ngọc mà có chút rung động phập phồng.
Phương Dật Thiên nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, hắn nhận ra được Liễu Ngọc vừa đi vào trong phòng thay quần áo, không biết tại sao lại hoảng sợ la hét như vậy.
"Chị, chị Ngọc, chị không sao chứ?" Lúc này Phương Dật Thiên nên đóng cửa lại để tránh hai người cùng lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, nhưng hắn không biết Liễu Ngọc đã xảy ra chuyện gì hoặc là gặp phải cái gì, liền mở miệng hỏi.
Liễu Ngọc kêu lên 1 tiếng nhỏ nhẹ, lấy lại thần sắc,có lẽ do khẩn trương quá mức nên nàng không lưu ý đến nữa trên người nàng mặc vẻn vẹn có cái áo ngực liền đối mặt Phương Dật Thiên nói: "Không, không có gì, vừa mới có con chuột chạy qua, chị sợ hãi liền kêu lên thôi."
Lúc này Thi Thi cũng chạy tới, cô bé nghe xong cười hì hì: "Phương ca ca, mẹ em sợ nhất là chuột, mỗi lần nhìn thấy chuột đều rất sợ hãi, có điều em không sợ, nhìn thấy con chuột em liền cầm cái gậy nhỏ đuổi theo, thật là trò chơi rất vui"
Phương Dật Thiên nghe vậy không biết nói gì, thật sự là bái phục 2 mẹ con bảo bối nhà này, một người thì sợ đến muốn chết, người kia thì cầm cái gậy nhỏ đuổi theo con chuột chạy làm niềm vui, lại còn rất hứng thú.
Phương Dật Thiên thấy không có việc gì liền chuẩn bị đóng cửa lại lui ra ngoài, dù sao, hắn cũng ngượng ngùng nếu cứ một mực nhìn thẳng vào Liễu Ngọc trong giờ phút này, tuy rằng nàng để lộ nữa người mềm mại trắng như tuyết tuyết thân thể làm người khác động lòng
Lúc này, một con chuột từ góc phòng đột nhiên xông ra ngoài, Liễu Ngọc nhìn thấy sợ phát khiếp kêu một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới bên người Phương Dật Thiên. Trong khi run cầm cập chạy lại như vậy ngọn ba đào bốc lên mê hoặc lòng người, đối với thị giác của người xem quả thực là 1 tạo cảm giác hiệu quả cầu được ước thấy.
Phương Dật Thiên vừa cười vừa xông lên, con chuột đang tìm cách quay đầu chạy tới hướng khác, nhưng Phương Dật Thiên phi nhanh đến nhấc chân lên sau đó giẫm mạnh xuống.
"Chít!" một tiếng, con chuột đã bị Phương Dật Thiên dẫm nát dưới chân, nghẻo ngay tại chỗ (hoan hô, anh hùng giết chuột cứu mỹ nhân!)
"Thi Thi, nhà có túi plastic hay không, cầm hai cái đến cho anh." Phương Dật Thiên quay đầu lại nhìn Thi Thi, nói.
"A, em đi tìm xem." Thi Thi nói xong liền chạy hướng về phía phòng khách.
Liễu Ngọc vỗ nhẹ lên ngực, vẫn chưa hết kinh hồn hỏi: "Em, em giẫm nó chết rồi à?"
Phương Dật Thiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn Liễu Ngọc, đem cặp tuyết phong vừa trắng to lớn lộ ra hơn phân nửa của Liễu Ngọc thu hết đáy mắt, hỏi: "Trong phòng rất nhiều chuột a?"
"Trước kia không có , gần đây chẳng biết sao luôn có một hai con chuột xuất hiện làm chị sợ muốn chết!" Liễu Ngọc than nhẹ một tiếng, lại vỗ vỗ vào bộ ngực. Lúc vỗ vào ngực nàng đột nhiên phát giác ra trên người không mặc áo, nhất thời, trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều bốc lên hai luồng ửng đỏ, trong mắt hiện ra đầy vẻ thẹn thùng.
Nàng không nghĩ tới nữa trên người mặc vẻn vẹn cái nịt ngực đối mặt Phương Dật Thiên. Mấy năm nay từ sau khi ly hôn đây là lần đầu tiên nàng trong tình trạng như thế này đứng ở trước mặt một người nam nhân, trong lòng ngượng ngùng khó xử không biết nên làm gì.
Lúc này Thi Thi cũng chạy tới, trong tay cầm hai cái túi plastic, Phương Dật Thiên tiếp nhận liền đem con chuột ném vào trong 1 cái túi plastic, rồi dùng cái túi kia buộc chặt lại, nói: "Đợi lúc em đi xuống sẽ đem vứt vào thùng rác dưới lầu."
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên, nhìn thấy Liễu Ngọc trên mặt hiện vẻ khác thường, hai má không ngừng đỏ bừng, hắn nhất thời ý thức được vấn đề, vội vàng nói: "Chị Ngọc, thật có lỗi, em, em cũng không phải cố ý ..."
"Không, không có gì, việc này cũng không có gì ." Liễu Ngọc khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
Nhìn Liễu Ngọc giờ phút này xinh đẹp động lòng người, Phương Dật Thiên có xúc động muốn xông lên ôm chặt lấy nàng, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Phương Dật Thiên đi ra phòng Liễu Ngọc, sau đó tiện tay ném túi plastic đựng con chuột vào thùng rác phía trước, Thi Thi lại quấn lấy hắn không ngoài việc cùng hắn vui đùa đủ loại trò chơi con nít.
Một lúc sau Liễu Ngọc cũng đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà, trên mặt xinh đẹp vẫn lưu lại nét ửng đỏ nhè nhẹ, xem ra càng thêm phần quyến rũ.
"Phương Dật Thiên, em đã đến rồi thì ở đây ăn cơm nhé, chị bây giờ đi nấu cơm." Liễu Ngọc cười cười, nhẹ giọng nói.
"Không được chị Ngọc à, em còn có việc, một tẹo đi rồi." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"A, xem ra em gần đây bề bộn nhiều việc quá, ha ha." Liễu Ngọc cười, liền đến ngồi ở sô pha bên cạnh Phương Dật Thiên.
"Vâng ạ, có chút bận, đúng rồi, chị Ngọc gần đây công việc như thế nào? Có thuận lợi không?" Phương Dật Thiên nhớ tới vừa rồi tại dưới lầu gặp Liễu Ngọc thấy trên vầng trán nàng có chút ưu tư, hắn nghĩ thầm không biết có liên quan gì với công việc của nàng không.
.
"... Ờ, không đến nỗi nào." Liễu Ngọc cười nhàn nhạt đáp, nhưng trong mắt không hiểu tại sao vẫn hiện lên một tia buồn bả sầu tư.
Phương Dật Thiên nhìn vào trong mắt Liễu Ngọc, điềm đạm nói: "Chị Ngọc, có đôi khi công việc bận quá cũng nên bỏ chút thời gian thả lỏng, nếu không có việc gì khó cũng không nên chất chứa ở trong lòng. Chị Ngọc có việc gì khó khăn bất cứ lúc nào đều có thể gọi điện thoại tìm em."
"Chị, chị..." Liễu Ngọc trong lòng rung động, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng "Phương Dật Thiên, cảm ơn em quan tâm , ha ha, chị sẽ nhớ kỹ lời này của em ."
Phương Dật Thiên nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Liễu Ngọc, trong lòng biết chắc nội tâm nàng khẳng định là có chuyện, chẳng qua Liễu Ngọc một khi đã không nói ra hắn cũng không tiện tiếp tục truy vấn, dù sao trước mắt quan hệ hắn với Liễu Ngọc cũng chưa đến mức thân thiết đến vậy.
"Ha ha, chị Ngọc nhớ rõ là tốt rồi, thời gian không còn sớm ,em phải đi đây." Phương Dật Thiên đứng lên nói.
"Phương ca ca anh phải đi sao?" Thi Thi lưu luyến không rời hỏi.
Phương Dật Thiên xoa xoa vào cái đầu nhỏ bé của Thi Thi cười đáp: "Phương ca ca còn có việc mà, lúc nào rảnh rỗi lại qua chơi với em nhé, có được không?"
Thi Thi nghe vậy liền cười gật gật đầu.
Sau đó Liễu Ngọc tiễn Phương Dật Thiên đưa ra ngoài cửa, nàng nhìn bóng dáng rộng lớn rắn chắc của Phương Dật Thiên, trong nhịn tâm không được nổi lên một chút ấm áp, nàng hôm nay quả thật có tâm sự, lại không nghĩ rằng bị Phương Dật Thiên tỷ mỉ phát hiện ra được, còn lên tiếng trấn an thậm chí muốn trợ giúp nàng.
Nhiều năm qua rồi, đây là lần đầu tiên có một người nam nhân quan tâm như thế đến nàng làm khơi dậy trong lòng nàng một sự ấm áp, đã lâu lắm rồi trong cơ thể nàng mới lại có sự ấm áp và cảm động lan tràn như vậy.
Lại nghĩ đến tâm sự của mình, nàng thầm nghĩ nên hay không tìm một dịp thuận tiện gọi điện thoại cho Phương Dật Thiên kể rõ một phen, có thể đúng như lời Phương Dật Thiên, nói ra tâm sự trong lòng có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Liễu Ngọc đứng ở trong phòng, sắc mặt có chút hoảng sợ tái nhợt, chân tay luống cuống, cũng không biết sợ hãi cái gì.
Mà chiếc áo sơ mi mặc trên người nàng đã cởi ra để lộ hoàn toàn ra cái bụng bằng phẳng trắng nõn cùng với vòng eo mảnh khảnh trắng như tuyết. Trên người mặc mỗi chiếc áo ngực Lace màu đen để lộ một nữa bộ ngực sữa rất tròn đẫy đà, cao ngất đứng thẳng.
Ánh mắt Phương Dật Thiên nhịn không được ngắm nhìn tuyết phong phía trên kia, cao ngất mà đầy đặn, mềm mại mà trắng mịn tuyết... đủ loại yếu tố kích thích mê người lại hoàn mỹ đều tề tụ lại nơi đây, theo nhịp hô hấp dồn dập của Liễu Ngọc mà có chút rung động phập phồng.
Phương Dật Thiên nhịn không được hít vào một hơi thật sâu, hắn nhận ra được Liễu Ngọc vừa đi vào trong phòng thay quần áo, không biết tại sao lại hoảng sợ la hét như vậy.
"Chị, chị Ngọc, chị không sao chứ?" Lúc này Phương Dật Thiên nên đóng cửa lại để tránh hai người cùng lâm vào hoàn cảnh xấu hổ, nhưng hắn không biết Liễu Ngọc đã xảy ra chuyện gì hoặc là gặp phải cái gì, liền mở miệng hỏi.
Liễu Ngọc kêu lên 1 tiếng nhỏ nhẹ, lấy lại thần sắc,có lẽ do khẩn trương quá mức nên nàng không lưu ý đến nữa trên người nàng mặc vẻn vẹn có cái áo ngực liền đối mặt Phương Dật Thiên nói: "Không, không có gì, vừa mới có con chuột chạy qua, chị sợ hãi liền kêu lên thôi."
Lúc này Thi Thi cũng chạy tới, cô bé nghe xong cười hì hì: "Phương ca ca, mẹ em sợ nhất là chuột, mỗi lần nhìn thấy chuột đều rất sợ hãi, có điều em không sợ, nhìn thấy con chuột em liền cầm cái gậy nhỏ đuổi theo, thật là trò chơi rất vui"
Phương Dật Thiên nghe vậy không biết nói gì, thật sự là bái phục 2 mẹ con bảo bối nhà này, một người thì sợ đến muốn chết, người kia thì cầm cái gậy nhỏ đuổi theo con chuột chạy làm niềm vui, lại còn rất hứng thú.
Phương Dật Thiên thấy không có việc gì liền chuẩn bị đóng cửa lại lui ra ngoài, dù sao, hắn cũng ngượng ngùng nếu cứ một mực nhìn thẳng vào Liễu Ngọc trong giờ phút này, tuy rằng nàng để lộ nữa người mềm mại trắng như tuyết tuyết thân thể làm người khác động lòng
Lúc này, một con chuột từ góc phòng đột nhiên xông ra ngoài, Liễu Ngọc nhìn thấy sợ phát khiếp kêu một tiếng, sau đó vội vàng chạy tới bên người Phương Dật Thiên. Trong khi run cầm cập chạy lại như vậy ngọn ba đào bốc lên mê hoặc lòng người, đối với thị giác của người xem quả thực là 1 tạo cảm giác hiệu quả cầu được ước thấy.
Phương Dật Thiên vừa cười vừa xông lên, con chuột đang tìm cách quay đầu chạy tới hướng khác, nhưng Phương Dật Thiên phi nhanh đến nhấc chân lên sau đó giẫm mạnh xuống.
"Chít!" một tiếng, con chuột đã bị Phương Dật Thiên dẫm nát dưới chân, nghẻo ngay tại chỗ (hoan hô, anh hùng giết chuột cứu mỹ nhân!)
"Thi Thi, nhà có túi plastic hay không, cầm hai cái đến cho anh." Phương Dật Thiên quay đầu lại nhìn Thi Thi, nói.
"A, em đi tìm xem." Thi Thi nói xong liền chạy hướng về phía phòng khách.
Liễu Ngọc vỗ nhẹ lên ngực, vẫn chưa hết kinh hồn hỏi: "Em, em giẫm nó chết rồi à?"
Phương Dật Thiên gật gật đầu, liếc mắt nhìn Liễu Ngọc, đem cặp tuyết phong vừa trắng to lớn lộ ra hơn phân nửa của Liễu Ngọc thu hết đáy mắt, hỏi: "Trong phòng rất nhiều chuột a?"
"Trước kia không có , gần đây chẳng biết sao luôn có một hai con chuột xuất hiện làm chị sợ muốn chết!" Liễu Ngọc than nhẹ một tiếng, lại vỗ vỗ vào bộ ngực. Lúc vỗ vào ngực nàng đột nhiên phát giác ra trên người không mặc áo, nhất thời, trên khuôn mặt xinh đẹp mỹ miều bốc lên hai luồng ửng đỏ, trong mắt hiện ra đầy vẻ thẹn thùng.
Nàng không nghĩ tới nữa trên người mặc vẻn vẹn cái nịt ngực đối mặt Phương Dật Thiên. Mấy năm nay từ sau khi ly hôn đây là lần đầu tiên nàng trong tình trạng như thế này đứng ở trước mặt một người nam nhân, trong lòng ngượng ngùng khó xử không biết nên làm gì.
Lúc này Thi Thi cũng chạy tới, trong tay cầm hai cái túi plastic, Phương Dật Thiên tiếp nhận liền đem con chuột ném vào trong 1 cái túi plastic, rồi dùng cái túi kia buộc chặt lại, nói: "Đợi lúc em đi xuống sẽ đem vứt vào thùng rác dưới lầu."
Phương Dật Thiên nói xong liền đứng lên, nhìn thấy Liễu Ngọc trên mặt hiện vẻ khác thường, hai má không ngừng đỏ bừng, hắn nhất thời ý thức được vấn đề, vội vàng nói: "Chị Ngọc, thật có lỗi, em, em cũng không phải cố ý ..."
"Không, không có gì, việc này cũng không có gì ." Liễu Ngọc khẽ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói.
Nhìn Liễu Ngọc giờ phút này xinh đẹp động lòng người, Phương Dật Thiên có xúc động muốn xông lên ôm chặt lấy nàng, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Phương Dật Thiên đi ra phòng Liễu Ngọc, sau đó tiện tay ném túi plastic đựng con chuột vào thùng rác phía trước, Thi Thi lại quấn lấy hắn không ngoài việc cùng hắn vui đùa đủ loại trò chơi con nít.
Một lúc sau Liễu Ngọc cũng đi ra, mặc bộ quần áo ở nhà, trên mặt xinh đẹp vẫn lưu lại nét ửng đỏ nhè nhẹ, xem ra càng thêm phần quyến rũ.
"Phương Dật Thiên, em đã đến rồi thì ở đây ăn cơm nhé, chị bây giờ đi nấu cơm." Liễu Ngọc cười cười, nhẹ giọng nói.
"Không được chị Ngọc à, em còn có việc, một tẹo đi rồi." Phương Dật Thiên vội vàng nói.
"A, xem ra em gần đây bề bộn nhiều việc quá, ha ha." Liễu Ngọc cười, liền đến ngồi ở sô pha bên cạnh Phương Dật Thiên.
"Vâng ạ, có chút bận, đúng rồi, chị Ngọc gần đây công việc như thế nào? Có thuận lợi không?" Phương Dật Thiên nhớ tới vừa rồi tại dưới lầu gặp Liễu Ngọc thấy trên vầng trán nàng có chút ưu tư, hắn nghĩ thầm không biết có liên quan gì với công việc của nàng không.
.
"... Ờ, không đến nỗi nào." Liễu Ngọc cười nhàn nhạt đáp, nhưng trong mắt không hiểu tại sao vẫn hiện lên một tia buồn bả sầu tư.
Phương Dật Thiên nhìn vào trong mắt Liễu Ngọc, điềm đạm nói: "Chị Ngọc, có đôi khi công việc bận quá cũng nên bỏ chút thời gian thả lỏng, nếu không có việc gì khó cũng không nên chất chứa ở trong lòng. Chị Ngọc có việc gì khó khăn bất cứ lúc nào đều có thể gọi điện thoại tìm em."
"Chị, chị..." Liễu Ngọc trong lòng rung động, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nhẹ nhàng thở dài một tiếng "Phương Dật Thiên, cảm ơn em quan tâm , ha ha, chị sẽ nhớ kỹ lời này của em ."
Phương Dật Thiên nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Liễu Ngọc, trong lòng biết chắc nội tâm nàng khẳng định là có chuyện, chẳng qua Liễu Ngọc một khi đã không nói ra hắn cũng không tiện tiếp tục truy vấn, dù sao trước mắt quan hệ hắn với Liễu Ngọc cũng chưa đến mức thân thiết đến vậy.
"Ha ha, chị Ngọc nhớ rõ là tốt rồi, thời gian không còn sớm ,em phải đi đây." Phương Dật Thiên đứng lên nói.
"Phương ca ca anh phải đi sao?" Thi Thi lưu luyến không rời hỏi.
Phương Dật Thiên xoa xoa vào cái đầu nhỏ bé của Thi Thi cười đáp: "Phương ca ca còn có việc mà, lúc nào rảnh rỗi lại qua chơi với em nhé, có được không?"
Thi Thi nghe vậy liền cười gật gật đầu.
Sau đó Liễu Ngọc tiễn Phương Dật Thiên đưa ra ngoài cửa, nàng nhìn bóng dáng rộng lớn rắn chắc của Phương Dật Thiên, trong nhịn tâm không được nổi lên một chút ấm áp, nàng hôm nay quả thật có tâm sự, lại không nghĩ rằng bị Phương Dật Thiên tỷ mỉ phát hiện ra được, còn lên tiếng trấn an thậm chí muốn trợ giúp nàng.
Nhiều năm qua rồi, đây là lần đầu tiên có một người nam nhân quan tâm như thế đến nàng làm khơi dậy trong lòng nàng một sự ấm áp, đã lâu lắm rồi trong cơ thể nàng mới lại có sự ấm áp và cảm động lan tràn như vậy.
Lại nghĩ đến tâm sự của mình, nàng thầm nghĩ nên hay không tìm một dịp thuận tiện gọi điện thoại cho Phương Dật Thiên kể rõ một phen, có thể đúng như lời Phương Dật Thiên, nói ra tâm sự trong lòng có thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tác giả :
Lương Thất Thiểu