Thiếp Thân Đặc Công
Chương 201: Dục vọng của Vân Mộng
- Anh nói vậy làm tôi cũng có cảm giác rồi, rất mãnh liệt, anh nói đi, nên làm cái gì bây giờ?
Phương Dật Thiên đọc tin nhắn trước mắt, còn có thể nói gì chỉ cười cười, hắn không nghĩ tới Vân Mộng không ngờ lại trực tiếp như thế, có điểm ngoài dự kiến trong lòng của hắn, vốn tại đây nhắn tin nói chuyện phiếm ban đầu chỉ là thăm dò, khiêu khích cuối cùng mới là quá trình xâm nhập, Phương Dật Thiên từ đầu đến giờ là chiếm quyền chủ động. Nhưng mà, cuối cùng Vân Mộng gửi đến tin nhắn này trực tiếp đánh bay quyền chủ động của hắn, tương đương hạ chiến thư cùng hắn, xem hắn có dám tiếp nhận không!
Hắn nhất thời hiểu ra, quyền chủ động lúc trước của hắn cuối cùng cũng chỉ làm nổi bật những lời Vân Mộng mà thôi.
Có thể thấy được, Vân Mộng không chỉ là một thiếu phụ thành thục mê người đơn giản như vậy, hơn nữa, nàng còn là một phụ nữ rất trí tuệ.
Một nữ nhân hung đại vô não cố nhiên (dĩ nhiên) mê người, nhưng cũng chỉ mê người mà thôi, trên người không có mị lực đã vô hình chung đem nam nhân trói lại, Vân Mộng lại không thế, nàng mê người nhưng cũng có mị lực mãnh liệt, như là một vò Nữ Nhi Hồng lâu năm phủ đầy bụi, Phương dật Thiên lơ đãng có ý gian muốn gỡ lớp bùn niêm phong mở ra ngửi được mùi hương đắm say lòng người.
Nếu là một nữ nhân tầm thường, có thể ngồi lên ghế tổng giám đốc một công ty quảng cáo sao?
Phương Dật Thiên thật sự là càng ngày càng phát giác Vân Mộng rất có mị lực, nhàn nhạt tỏa ra mùi nhè nhẹ như hương rượu, nhưng là một khi uống vào thì lúc sau mới biết vô hình nàng đã yên lặng thấm vào trong lòng ngươi, cái loại cảm giác này tuyết đối là gợi lên ý đồ đen tối mà lại kích động dâng trào!
Nam nhân chân chính thì đương nhiên không e ngại lời khiêu chiến, huống chi đây lại là yêu cầu của vân Mộng?
Hắn cười, viết tin nhắn gửi lại:
- Làm sao ư? Rất đơn giản, hãy dùng sở trường của tôi đền bù lại khuyết điểm của cô đi!
Thẳng thắn, một tin nhắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không chịu thua kém, ngược lại còn có ý tứ hàm xúc sâu xa khôi hài, điều này có thể nói là cảnh giới cực cao trong tán gái học a.
"Mê cung sâu thẳm, khu rừng dày đặc, hoa vì quân nở, tĩnh đẳng tình hương lai!"
Dịch nghĩa của Tiểu Bi & SilverDrake: "Lối tới quanh co, sâu trong rừng thẳm, đóa hoa đã nở, khiêu hương đón tình."
Dịch nghĩa của Đường Ngọc Ninh: "Mê cung sâu thẳm, rừng rậm dày đặc, hoa em vì quân mà nở, trời quang mây tạnh hương thơm lại đến."
Còn ngẩn ngơ ở dưới là của tôi: (Dê đại râm)
"Một đêm hạnh phúc bất ngờ.
Anh cho em đến bến mơ cuộc đời.
Người ơi xin hãy nói lời.
Em chờ người đến chơi vơi bể tình."
Còn hàm xúc dưới này là của Tiểu Vũ: (Đây mới chính là râm thư đại pháp) :88:
"Mê cung sâu thẳm kia ơi
Khu rừng dày đặc cỏ cây đón mời
Đóa hoa kia nở rạng ngời
Hương thơm khiêu khích như mời anh say"
Vân Mộng gửi đến tin nhắn, cực kỳ thơ mộng mà cũng có hàm ý sâu xa không kém, liên hệ cùng với tin nhắn lúc trước của Phương Dật Thiên, hàm ý trong tin nhắn của Vân Mộng không cần nói cũng biết.
Phương Dật Thiên đọc đi đọc lại tin nhắn "Khúc kích sâu thẳm" bốn chữ này, khóe miệng không nhịn nổi một tia ái muội cực kỳ tiếu ý, đích xác Vân Mộng nói không sai, thật sự nàng là khúc kính sâu thẳm, điểm ấy tối hôm qua Phương Dật Thiên đã lĩnh hội.
Cho nên "mật lâm trọng trọng" ám chỉ điều gì chắc là nam nhân đều hiểu (DG-tên nào không hiểu đi chết đi – mình cũng không hiểu), "Hoa vi quân khai" tựa hồ biểu hiện ra cõi lòng Vân Mộng, ý tứ hàm xúc cả đời này chỉ chờ ngươi, cuối cùng là "Tĩnh đẳng ám hương lai" chỉ đích danh Phương Dật Thiên.
P/s: Đoạn thơ này với khả năng có hạn, nếu có gì sai sót xin quý vị độc giả lượng thứ.
Nói tóm lại, tin nhắn tuy nhắn nhưng ý thơ rạt rào biểu lộ ra dục vọng mãnh liệt trên người Vân Mộng, loại dục vọng này tỏa sáng mãnh liệt giống như đang hồi xuân, đầu tiên sôi trào mãnh liệt sau đó âm ỷ thuần hậu, hơi không chú ý, sẽ bị mê say bất tỉnh! Đây chính là mị lực trên người Vân Mộng!
Phương Dật Thiên cũng không gửi tin nhắn lại, nếu trong lòng nhau đều hiểu rõ ràng, như vậy cũng không cần phải dây dưa làm gì, cho dù có tán gẫu tiếp tục đi nữa thì cũng chỉ có những từ dâm dục mà thôi.
Kế tiếp Phương Dật Thiên cùng Hoàng Minh nói câu được câu chăng, trong lúc Hoàng Minh vài lần vô tình nhưng hữu ý, cố nhắc tới Tiêu di, nói bóng nói gió muốn tìm hiểu càng nhiều tin tức về Tiêu di càng tốt, đối với điều này Phương Dật Thiên luôn hồ qua loa, khiến Hoàng Minh đôi khi không hiểu là thế nào, có điểm không phân biệt được trong lời nói Phương Dật Thiên đâu là thật đâu là giả.
Hoàng Minh cũng thấy ngượng nên không miệt mài truy vấn nữa, nếu mà tiếp tục truy vấn như vậy thì không khỏi lộ ra ý đồ, rất nhiều việc hắn tỏ ra rất có chừng mực.
Nói chuyện phiếm một lúc, Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đã làm xong thẩm mỹ và đi ra ngoài. Làm cho Tiêu di bất ngờ là Phương Dật thiên và Hoàng Minh lại ngồi cùng một chỗ với nhau sắc mặt hơi hơi ngẩn ra, có điểm nghi hoặc khó hiểu.
- Tiêu di, Lâm tiểu thư, các cô đã làm xong rồi? - Phương Dật Thiên đứng lên, cười hỏi.
Tiêu Di gật gật đầu, bên cạnh Hoàng Minh ánh mắt chăm chú hướng vào nàng khiến nàng cực kỳ không thích thú, từ đáy lòng cảm giác chán ghét lại càng nhiều hơn. Tại thời điểm ở nước ngoài, cùng với loại nam nhân có ánh mắt như vậy nàng đã lãnh hội nhiều lần, vì vậy đối với điều này nàng cũng kìm nén tức giận được, trên mặt cũng không có cảm xúc và biểu tình phản ứng lộ ra ngoài.
Bất quá vẫn nhìn về phía Phương Dật Thiên trong ánh mắt lại lộ ra một tia khó hiểu, tựa hồ là cần Phương Dật Thiên giải thích.
Phương Dật Thiên nhìn thấy vậy liền hiểu ngay, ở giữa Hoàng Minh cũng liếc ánh mắt nhìn về hướng hắn, trong ánh mắt ẩn chứa niềm khao khát và kỳ vọng.
Đối với ánh mắt Hoàng Minh, Phương Dật Thiên tự nhiên là nhìn ra ý tứ gì, Hoàng Minh đơn giản là muốn hắn làm người trung gian giúp hắn và Tiêu Di nối dây tơ hồng, giới thiệu cho nhau lần đầu tiên, dù sao loại tình huống này để người thứ ba đảm đương nhiệm vụ cầu nối trong lời nói vậy cũng tự nhiên hơn một chút.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười, nói:
- Ồ, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Hoàng tiên sinh, hắn cũng là đưa vợ đến đây làm thẩm mỹ, trong thời gian chờ đợi các cô Hoàng tiên sinh có mời tôi đánh vài ván bi-a, giết thời gian. Hoàng tiên sinh kỹ thuật chơi bóng rất cao siêu, nên hắn nhường tôi thắng liền ba ván!
Hoàng Minh vừa nghe, sắc mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, Tiêu di trong lòng lại âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm Phương Dật Thiên này cũng thật là, thắng liền người khác ba ván còn nói là người ta nhường, nếu là người có tấm lòng rộng lượng cũng có thể liên tục nhường anh ba ván được sao?
Nói như vậy so với trực tiếp đấm thẳng vào mặt, hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Ha hả, xin chào Tiêu cô nương, tôi tên là Hoàng Minh, Phương tiên sinh quả là người khôi hài a.
Hoàng Minh cũng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu di, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp mắt Tiêu di, ánh mắt ôn hòa, không có toát ra nửa ý xâm phạm khinh nhờn, mà không có hướng tới bộ vị mê người trên cơ thể Tiêu di nhìn.
Có thể thấy được, Hoàng Minh tuy nội tâm chứa chấp lòng lang dạ thú, chẳng qua biểu hiện trên mặt lại có bộ dáng khiêm tốn, đối với nữ nhân cũng rất tao nhã lịch sự, không có nửa phần lộ ra dấu vết, xem ra là cao thủ trong cao thủ đây!
- Ha ha, Hoàng tiên sinh quá khen! - Phương Dật Thiên nói xong cười, nhìn về phía Hoàng Minh, nói tiếp:
- Đúng rồi, Hoàng tiên sinh vừa rồi, không phải anh hỏi tôi rất nhiều về tình hình Tiêu Di sao chưa, nói thật ra là, tôi đây không tường tận lắm, Tiêu di bây giờ đang ở đây anh muốn hỏi gì có thể trực tiếp hỏi nàng nha!
Lời này vừa nói ra, Hoàng Minh thiếu chút nữa lộ ra sắc mặt thâm như gan lợn, ( :61: ) hắn thật sự không hiểu Phương Dật Thiên giả bộ hồ đồ hay là cố ý, không ngờ trực tiếp có thể nói ra như vậy, điều này làm cho hắn như thế nào không xấu hổ khi đối mặt với Tiêu di?
Vừa nghe Phương Dật Thiênnói ra những lời này, mọi người đều có thể đoán cho ra Hoàng Minh đối với Tiêu Di cảm thấy hứng thú, vấn đề là Hoàng Minh đưa vợ đi đến nơi này, hắn là người đã có gia đình, thừa dịp không có vợ chính mình ở bên cạnh liền cảm thấy có hứng thú với nữ nhân khác, có thể nghĩ hắn là cái dạng người gì đây!
Đối với bất kỳ nữ nhân nào mà biết được Hoàng Minh có ý đồ như vậy đều trong lòng sinh ra oán giận!
Quả nhiên, Tiêu Di gương mặt xinh đẹp cực kỳ liền trở nên lạnh như băng, nàng nhàn nhạt nhìn vào mặt Hoàng Minh nói:
- Hoàng tiên sinh, tôi với anh thực sự không quen biết, không cần tìm hiểu về nhau làm gì, tôi cũng không muốn khiến cho vợ anh hiểu lầm, dẫn đến làm ảnh hưởng quan hệ và hạnh phúc của các người, thật xin lỗi!
Hoàng Minh sờ sờ mũi, hé ra vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, hắn cười gượng hai tiếng, nhìn Tiêu di nói:
- Tiêu cô nương, tôi, tôi không có ý tứ gì khác, xin cô đừng hiểu lầm, tôi thuần túy chỉ muốn tìm hiểu khí chất xuất chúng trên người cô mà thôi, chỉ thế thôi!
- Đúng đúng, Hoàng tiên sinh tuyệt đối là không có ý tứ gì khác, Hoàng tiên sinh rất chung thủy với vợ mình, đúng rồi, Hoàng tiên sinh vừa rồi đề cập tới sở thích bên ngoài là cái gì, săn gái?
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ cố gắng nhớ lại lời nói của Hoàng Minh, nhìn qua như là thật!
Hoàng Minh sắc mặt lại biến đổi, từ trắng chuyển sang hồng, vừa hồng chuyển sang xanh, chỉ một giây, sắc mặt hắn biến đổi cự kỳ đặc sắc.
Một giây đó, Hoàng Minh có loại xúc động muốn giết người, hắn nhìn Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội biểu tình, trong lòng lửa giận bừng bừng nổi lên.
Tiêu Di hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phương Dật Thiên, chúng ta phải đi rồi!
- Ok, tạm biệt Hoàng tiên sinh, sau này còn gặp lại! - Phương Dật Thiên nói xong hướng Hoàng Minh vẫy vẫy tay, cười nói.
Nếu không phải Tiêu di ở bên cạnh, phỏng chừng Hoàng Minh đã sớm nổi bão, Tiêu di ở bên cạnh hắn không thể không tiếp tục giả bộ hình tượng tao nhã, cũng cười với Phương Dật Thiên vẫy vẫy tay, trong lòng lại hận không thể dùng đao đem lưỡi Phương Dật Thiên cắt bỏ!
Lúc này, vân Mộng cũng đi ra, nàng thong thả hướng bên này đi tới, gương mặt quyến rũ xinh đẹp thong dong bình tĩnh, tao nhã trí tuệ, bộ váy ôm trọn lấy dáng người thành thục thướt tha, như lay động trong gió.
-----o0o-----
Phương Dật Thiên đọc tin nhắn trước mắt, còn có thể nói gì chỉ cười cười, hắn không nghĩ tới Vân Mộng không ngờ lại trực tiếp như thế, có điểm ngoài dự kiến trong lòng của hắn, vốn tại đây nhắn tin nói chuyện phiếm ban đầu chỉ là thăm dò, khiêu khích cuối cùng mới là quá trình xâm nhập, Phương Dật Thiên từ đầu đến giờ là chiếm quyền chủ động. Nhưng mà, cuối cùng Vân Mộng gửi đến tin nhắn này trực tiếp đánh bay quyền chủ động của hắn, tương đương hạ chiến thư cùng hắn, xem hắn có dám tiếp nhận không!
Hắn nhất thời hiểu ra, quyền chủ động lúc trước của hắn cuối cùng cũng chỉ làm nổi bật những lời Vân Mộng mà thôi.
Có thể thấy được, Vân Mộng không chỉ là một thiếu phụ thành thục mê người đơn giản như vậy, hơn nữa, nàng còn là một phụ nữ rất trí tuệ.
Một nữ nhân hung đại vô não cố nhiên (dĩ nhiên) mê người, nhưng cũng chỉ mê người mà thôi, trên người không có mị lực đã vô hình chung đem nam nhân trói lại, Vân Mộng lại không thế, nàng mê người nhưng cũng có mị lực mãnh liệt, như là một vò Nữ Nhi Hồng lâu năm phủ đầy bụi, Phương dật Thiên lơ đãng có ý gian muốn gỡ lớp bùn niêm phong mở ra ngửi được mùi hương đắm say lòng người.
Nếu là một nữ nhân tầm thường, có thể ngồi lên ghế tổng giám đốc một công ty quảng cáo sao?
Phương Dật Thiên thật sự là càng ngày càng phát giác Vân Mộng rất có mị lực, nhàn nhạt tỏa ra mùi nhè nhẹ như hương rượu, nhưng là một khi uống vào thì lúc sau mới biết vô hình nàng đã yên lặng thấm vào trong lòng ngươi, cái loại cảm giác này tuyết đối là gợi lên ý đồ đen tối mà lại kích động dâng trào!
Nam nhân chân chính thì đương nhiên không e ngại lời khiêu chiến, huống chi đây lại là yêu cầu của vân Mộng?
Hắn cười, viết tin nhắn gửi lại:
- Làm sao ư? Rất đơn giản, hãy dùng sở trường của tôi đền bù lại khuyết điểm của cô đi!
Thẳng thắn, một tin nhắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không chịu thua kém, ngược lại còn có ý tứ hàm xúc sâu xa khôi hài, điều này có thể nói là cảnh giới cực cao trong tán gái học a.
"Mê cung sâu thẳm, khu rừng dày đặc, hoa vì quân nở, tĩnh đẳng tình hương lai!"
Dịch nghĩa của Tiểu Bi & SilverDrake: "Lối tới quanh co, sâu trong rừng thẳm, đóa hoa đã nở, khiêu hương đón tình."
Dịch nghĩa của Đường Ngọc Ninh: "Mê cung sâu thẳm, rừng rậm dày đặc, hoa em vì quân mà nở, trời quang mây tạnh hương thơm lại đến."
Còn ngẩn ngơ ở dưới là của tôi: (Dê đại râm)
"Một đêm hạnh phúc bất ngờ.
Anh cho em đến bến mơ cuộc đời.
Người ơi xin hãy nói lời.
Em chờ người đến chơi vơi bể tình."
Còn hàm xúc dưới này là của Tiểu Vũ: (Đây mới chính là râm thư đại pháp) :88:
"Mê cung sâu thẳm kia ơi
Khu rừng dày đặc cỏ cây đón mời
Đóa hoa kia nở rạng ngời
Hương thơm khiêu khích như mời anh say"
Vân Mộng gửi đến tin nhắn, cực kỳ thơ mộng mà cũng có hàm ý sâu xa không kém, liên hệ cùng với tin nhắn lúc trước của Phương Dật Thiên, hàm ý trong tin nhắn của Vân Mộng không cần nói cũng biết.
Phương Dật Thiên đọc đi đọc lại tin nhắn "Khúc kích sâu thẳm" bốn chữ này, khóe miệng không nhịn nổi một tia ái muội cực kỳ tiếu ý, đích xác Vân Mộng nói không sai, thật sự nàng là khúc kính sâu thẳm, điểm ấy tối hôm qua Phương Dật Thiên đã lĩnh hội.
Cho nên "mật lâm trọng trọng" ám chỉ điều gì chắc là nam nhân đều hiểu (DG-tên nào không hiểu đi chết đi – mình cũng không hiểu), "Hoa vi quân khai" tựa hồ biểu hiện ra cõi lòng Vân Mộng, ý tứ hàm xúc cả đời này chỉ chờ ngươi, cuối cùng là "Tĩnh đẳng ám hương lai" chỉ đích danh Phương Dật Thiên.
P/s: Đoạn thơ này với khả năng có hạn, nếu có gì sai sót xin quý vị độc giả lượng thứ.
Nói tóm lại, tin nhắn tuy nhắn nhưng ý thơ rạt rào biểu lộ ra dục vọng mãnh liệt trên người Vân Mộng, loại dục vọng này tỏa sáng mãnh liệt giống như đang hồi xuân, đầu tiên sôi trào mãnh liệt sau đó âm ỷ thuần hậu, hơi không chú ý, sẽ bị mê say bất tỉnh! Đây chính là mị lực trên người Vân Mộng!
Phương Dật Thiên cũng không gửi tin nhắn lại, nếu trong lòng nhau đều hiểu rõ ràng, như vậy cũng không cần phải dây dưa làm gì, cho dù có tán gẫu tiếp tục đi nữa thì cũng chỉ có những từ dâm dục mà thôi.
Kế tiếp Phương Dật Thiên cùng Hoàng Minh nói câu được câu chăng, trong lúc Hoàng Minh vài lần vô tình nhưng hữu ý, cố nhắc tới Tiêu di, nói bóng nói gió muốn tìm hiểu càng nhiều tin tức về Tiêu di càng tốt, đối với điều này Phương Dật Thiên luôn hồ qua loa, khiến Hoàng Minh đôi khi không hiểu là thế nào, có điểm không phân biệt được trong lời nói Phương Dật Thiên đâu là thật đâu là giả.
Hoàng Minh cũng thấy ngượng nên không miệt mài truy vấn nữa, nếu mà tiếp tục truy vấn như vậy thì không khỏi lộ ra ý đồ, rất nhiều việc hắn tỏ ra rất có chừng mực.
Nói chuyện phiếm một lúc, Tiêu di cùng Lâm Thiên Tuyết đã làm xong thẩm mỹ và đi ra ngoài. Làm cho Tiêu di bất ngờ là Phương Dật thiên và Hoàng Minh lại ngồi cùng một chỗ với nhau sắc mặt hơi hơi ngẩn ra, có điểm nghi hoặc khó hiểu.
- Tiêu di, Lâm tiểu thư, các cô đã làm xong rồi? - Phương Dật Thiên đứng lên, cười hỏi.
Tiêu Di gật gật đầu, bên cạnh Hoàng Minh ánh mắt chăm chú hướng vào nàng khiến nàng cực kỳ không thích thú, từ đáy lòng cảm giác chán ghét lại càng nhiều hơn. Tại thời điểm ở nước ngoài, cùng với loại nam nhân có ánh mắt như vậy nàng đã lãnh hội nhiều lần, vì vậy đối với điều này nàng cũng kìm nén tức giận được, trên mặt cũng không có cảm xúc và biểu tình phản ứng lộ ra ngoài.
Bất quá vẫn nhìn về phía Phương Dật Thiên trong ánh mắt lại lộ ra một tia khó hiểu, tựa hồ là cần Phương Dật Thiên giải thích.
Phương Dật Thiên nhìn thấy vậy liền hiểu ngay, ở giữa Hoàng Minh cũng liếc ánh mắt nhìn về hướng hắn, trong ánh mắt ẩn chứa niềm khao khát và kỳ vọng.
Đối với ánh mắt Hoàng Minh, Phương Dật Thiên tự nhiên là nhìn ra ý tứ gì, Hoàng Minh đơn giản là muốn hắn làm người trung gian giúp hắn và Tiêu Di nối dây tơ hồng, giới thiệu cho nhau lần đầu tiên, dù sao loại tình huống này để người thứ ba đảm đương nhiệm vụ cầu nối trong lời nói vậy cũng tự nhiên hơn một chút.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt cười, nói:
- Ồ, để tôi giới thiệu một chút, vị này chính là Hoàng tiên sinh, hắn cũng là đưa vợ đến đây làm thẩm mỹ, trong thời gian chờ đợi các cô Hoàng tiên sinh có mời tôi đánh vài ván bi-a, giết thời gian. Hoàng tiên sinh kỹ thuật chơi bóng rất cao siêu, nên hắn nhường tôi thắng liền ba ván!
Hoàng Minh vừa nghe, sắc mặt lộ ra vẻ mất tự nhiên, Tiêu di trong lòng lại âm thầm cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm Phương Dật Thiên này cũng thật là, thắng liền người khác ba ván còn nói là người ta nhường, nếu là người có tấm lòng rộng lượng cũng có thể liên tục nhường anh ba ván được sao?
Nói như vậy so với trực tiếp đấm thẳng vào mặt, hắn còn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
- Ha hả, xin chào Tiêu cô nương, tôi tên là Hoàng Minh, Phương tiên sinh quả là người khôi hài a.
Hoàng Minh cũng cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Tiêu di, ánh mắt nhìn thẳng vào cặp mắt Tiêu di, ánh mắt ôn hòa, không có toát ra nửa ý xâm phạm khinh nhờn, mà không có hướng tới bộ vị mê người trên cơ thể Tiêu di nhìn.
Có thể thấy được, Hoàng Minh tuy nội tâm chứa chấp lòng lang dạ thú, chẳng qua biểu hiện trên mặt lại có bộ dáng khiêm tốn, đối với nữ nhân cũng rất tao nhã lịch sự, không có nửa phần lộ ra dấu vết, xem ra là cao thủ trong cao thủ đây!
- Ha ha, Hoàng tiên sinh quá khen! - Phương Dật Thiên nói xong cười, nhìn về phía Hoàng Minh, nói tiếp:
- Đúng rồi, Hoàng tiên sinh vừa rồi, không phải anh hỏi tôi rất nhiều về tình hình Tiêu Di sao chưa, nói thật ra là, tôi đây không tường tận lắm, Tiêu di bây giờ đang ở đây anh muốn hỏi gì có thể trực tiếp hỏi nàng nha!
Lời này vừa nói ra, Hoàng Minh thiếu chút nữa lộ ra sắc mặt thâm như gan lợn, ( :61: ) hắn thật sự không hiểu Phương Dật Thiên giả bộ hồ đồ hay là cố ý, không ngờ trực tiếp có thể nói ra như vậy, điều này làm cho hắn như thế nào không xấu hổ khi đối mặt với Tiêu di?
Vừa nghe Phương Dật Thiênnói ra những lời này, mọi người đều có thể đoán cho ra Hoàng Minh đối với Tiêu Di cảm thấy hứng thú, vấn đề là Hoàng Minh đưa vợ đi đến nơi này, hắn là người đã có gia đình, thừa dịp không có vợ chính mình ở bên cạnh liền cảm thấy có hứng thú với nữ nhân khác, có thể nghĩ hắn là cái dạng người gì đây!
Đối với bất kỳ nữ nhân nào mà biết được Hoàng Minh có ý đồ như vậy đều trong lòng sinh ra oán giận!
Quả nhiên, Tiêu Di gương mặt xinh đẹp cực kỳ liền trở nên lạnh như băng, nàng nhàn nhạt nhìn vào mặt Hoàng Minh nói:
- Hoàng tiên sinh, tôi với anh thực sự không quen biết, không cần tìm hiểu về nhau làm gì, tôi cũng không muốn khiến cho vợ anh hiểu lầm, dẫn đến làm ảnh hưởng quan hệ và hạnh phúc của các người, thật xin lỗi!
Hoàng Minh sờ sờ mũi, hé ra vẻ mặt cực kỳ xấu hổ, hắn cười gượng hai tiếng, nhìn Tiêu di nói:
- Tiêu cô nương, tôi, tôi không có ý tứ gì khác, xin cô đừng hiểu lầm, tôi thuần túy chỉ muốn tìm hiểu khí chất xuất chúng trên người cô mà thôi, chỉ thế thôi!
- Đúng đúng, Hoàng tiên sinh tuyệt đối là không có ý tứ gì khác, Hoàng tiên sinh rất chung thủy với vợ mình, đúng rồi, Hoàng tiên sinh vừa rồi đề cập tới sở thích bên ngoài là cái gì, săn gái?
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ cố gắng nhớ lại lời nói của Hoàng Minh, nhìn qua như là thật!
Hoàng Minh sắc mặt lại biến đổi, từ trắng chuyển sang hồng, vừa hồng chuyển sang xanh, chỉ một giây, sắc mặt hắn biến đổi cự kỳ đặc sắc.
Một giây đó, Hoàng Minh có loại xúc động muốn giết người, hắn nhìn Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội biểu tình, trong lòng lửa giận bừng bừng nổi lên.
Tiêu Di hừ lạnh một tiếng, nói:
- Phương Dật Thiên, chúng ta phải đi rồi!
- Ok, tạm biệt Hoàng tiên sinh, sau này còn gặp lại! - Phương Dật Thiên nói xong hướng Hoàng Minh vẫy vẫy tay, cười nói.
Nếu không phải Tiêu di ở bên cạnh, phỏng chừng Hoàng Minh đã sớm nổi bão, Tiêu di ở bên cạnh hắn không thể không tiếp tục giả bộ hình tượng tao nhã, cũng cười với Phương Dật Thiên vẫy vẫy tay, trong lòng lại hận không thể dùng đao đem lưỡi Phương Dật Thiên cắt bỏ!
Lúc này, vân Mộng cũng đi ra, nàng thong thả hướng bên này đi tới, gương mặt quyến rũ xinh đẹp thong dong bình tĩnh, tao nhã trí tuệ, bộ váy ôm trọn lấy dáng người thành thục thướt tha, như lay động trong gió.
-----o0o-----
Tác giả :
Lương Thất Thiểu