Thiếp Thân Đặc Công
Chương 110: Cái ôm từ phía sau lưng
Đôi mắt chớp động của Phương Dật Thiên hiện lên một cổ bi thương đau đớn, nhãn thần vốn bình thường lỏng lẽo chợt chậm rãi ngưng tụ lại, trở nên cực kỳ sắc bén. Gương mặt cường tráng đó có chút co quắp lại, tựa hồ như đang cố gắng nén một thứ gì đó rất đau rất đau ở trong lòng.
Hai nắm tay hắn đột nhiên nắm chặt lại, hơi thở phì phò dồn dập, cơ ngực phập phồng một cách kịch liệt, miệng gằng từ chữ một nói: "Huynh đệ của tôi đã thay tôi cản một súng này, đã cứu tôi một mạng. Thế nhưng, hắn lại chết... Hắn đã phải chết! Kỳ thật người đáng chết vốn là tôi, tôi chết thì tính là cái giống gì chứ! Nhưng mà hắn thì sao, hắn còn có cha mẹ, còn có một đứa em gái, còn có một vị hôn thê đang chờ đợi hắn trở về! Cô nói, hắn có ngu hay không, có phải rất ngu không?"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Phương Dật Thiên trở nên ác liệt hẳn lên. Khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ dữ tợn và đáng sợ, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu di, lớn tiếng hỏi.
Tiêu di nhìn cái bộ dạng trước mắt này của Phương Dật Thiên trong lòng hơi kinh hãi. Bất quá phần nhiều vẫn là đau lòng, ánh mắt nàng không tự chủ được nổi lên hai hàng nước mắt trong suốt, khóe miệng có chút máy động, ngập ngừng nói: "Phương Dật Thiên, anh bình tĩnh một chút, người chết cũng không thể sống lại, huynh đệ của anh nếu đã cứu anh một mạng thì anh phải hảo hảo mà sống cho tốt! Huynh đệ của anh cũng không có ngu, tuy nói tôi là một người phụ nữ, nhưng mà tôi cũng biết được hai chữ nghĩa khí là nói như thế nào! Tình huống lúc đó, nếu đổi lại là anh, tôi khẳng định anh cũng sẽ thay hắn cản một súng này."
Phương Dật Thiên trong lòng có chút ngẩn ra. Đúng thế, nếu tình huống lúc đó đổi lại là hắn, hắn chẳng phải cũng sẽ không hề có một chút do dự mà lao tới ư?
Hắn dồn dập thở dốc, trong lòng hoảng loạng vô cùng, hai tay dùng sức nắm chặc, ngay cả gân xanh bên trong cơ thể nằm trên cánh tay cũng có thể thấy rõ ràng được. Giờ phút này, hắn dùng lực nắm chặt lại, cánh tay của hắn thậm chí là tất cả cơ nhục trong cơ thể hắn đều gồng mạnh lên, giống như sắt thép đang đúc, vừa cứng lại vừa dẻo, chứa đựng lực bộc phát dồi dào!
Vành mắt của hắn có chút đỏ lên. Đột nhiên, cái loại cảm giác xương cốt hoại tử lại nảy lên trong lòng hắn. Hắn chợt rùng mình, trong lòng biết rõ chứng "tổng hợp tâm lý chiến tranh" của mình lại tái phát rồi. Hắn cố gắng dùng sức toàn thân kiềm nén lại, từng giọt từng giọt mồ hôi nặng nề chảy xuống trên khuôn mặt hắn. Sắc mặt của hắn xanh mét, những cơ nhục ở nửa phần cơ thể lõa lồ đột nhiên bung ra, từng khối từng khối trông vừa dữ tợn lại vừa mang vẻ đẹp dương cương, mâu thuẫn cực kỳ.
Nhưng mà, Tiêu di ở một bên thì lại bị hù dọa. Dựa vào cảm giác của mình, nàng nhìn ra được thời khắc này trong lòng Phương Dật Thiên rất khó chịu rất thống khổ. Mà khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo liên hồi của Phương Dật Thiên lại càng khiến cho lòng nàng cảm thấy hoảng hốt, nàng không nhịn được run giọng hỏi: "Phương...... Phương Dật Thiên, anh...... anh làm sao vậy?
"Hộc - - Hộc - -" Phương Dật Thiên thở mạnh, đột nhiên đứng lên, hướng phía cửa sổ đi tới, hai tay vịn lấy tường trên cửa sổ, thân mình hơi cúi xuống, cực lực kiềm nén lại nỗi đau đớn cuồng bạo trong cơ thể!
Giờ khắc này hắn mơ hồ ngửi thấy được một mùi máu tanh, chợt hiểu rõ, hắn tựa hồ như đã trở về với chiến trường tàn nhẫn đó. Hắn mang theo súng ngắm, cơ hồ là đạn bắn không gì cản được giết chết các đối thủ bằng chính nòng súng của mình; hoặc là lúc trên tay hắn chỉ nắm lấy một thanh quân đao sắc bén bên người, chiến đấu cự ly gần, sử dụng thanh quân đao ấy trong tay đem ngực đối thủ xé ra, cứ như thế máu tươi trong bụng của đối phương cũng phun trào ra theo sau đó.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được, có một lần trong lúc chấp hành nhiệm vụ cùng với Trần Cương và một vài người khác bị tập kích bởi Hắc Thủ Đảng Italia. Đối mặt với hơn hai mươi tinh anh Hắc Thủ Đảng được huấn luyện kỹ càng cầm lợi khí liều chết xông ra mặt trận. Bốn người bọn họ cũng vọt tới, cùng với hơn hai mươi người chém giết nhau, hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ cái cảnh tượng quân đao trong tay hắn đã cắt đứt cổ họng của đối phương, và cả lúc tên thành viên đó ôm lấy cổ họng mình cùng với thần sắc hoảng sợ kêu la!
Cũng chính là trận chiến ấy đã khiến cho lưng hắn bị đối phương phủ lên vài đao, để lại vết sẹo không thể phai nhòa!
"Máu, máu, máu......"
Giờ phút này đôi mắt Phương Dật Thiên đã trở nên đỏ bừng, sắc mặt vô cùng dữ tợn, phía trước hai tròng mắt của hắn chỉ còn máu tươi, trong lòng không khỏi khơi dậy một cổ sát khí kinh hoàng!
Mỗi khi chứng "tổng hợp tâm lý chiến tranh" tái phát, tâm tình của hắn đều trở nên rất xao động, khí phách cuồng bạo muốn giết địch chính là cảm giác máu tanh đấy. Có thể nói đó là hình ảnh tồn động của hắn sau nhiều năm chém giết tại chiến trường.
Mà giờ phút này chứng "Tổng hợp tâm lý chiến tranh" tái phát, tâm tình của hắn trong lúc nhất thời khó mà bình phục được. Nếu như là ở tại nhà, thì hắn uống thuốc tây vô sẽ rất nhanh khôi phục lại, nhưng hắn cũng biết nếu cứ uống thuốc thì sẽ không tốt, uống thuốc khiến cho hắn càng ỷ lại vào sự trợ giúp của dược tính, mà không phải là tự trong nội tâm của hắn vượt qua được chứng "Tổng hợp tâm lý chiến tranh" này!"
Nếu như hắn vẫn chưa thể không cần dùng tới thuốc mà có đủ khả năng khống chế bệnh trạng của mình, thì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày đứng đối mặt cùng với Lam Tuyết. Đây chính là điều kiện hạn chế hắn đã tự đề ra cho bản thân mình!
Hắn cũng không muốn ỷ lại vào thuốc cả đời, bởi vì như thế sẽ hủy đi hắn!
"Không... Không... Phương Dật Thiên, mày đã trở về đô thị rồi, đã trở lại đô thị rồi. Mày đã lui ra, mày không còn...... thuộc về chiến trường nữa...... Nơi này không phải là chiến trường, không phải là chiến trường......"
Phương Dật Thiên thở hồng hộc, trong lòng không ngừng ám chỉ bản thân, cố gắng từng bước khiến cho tâm tình của mình ổn định lại.
Tiêu di nhìn bộ dáng của Phương Dật Thiên, trong lòng không biết như thế nào lại cảm thấy rất đau rất đau, nàng cắn chặt môi, khóe mắt không tự chủ chảy nước mắt, nàng đứng dậy, hướng phía Phương Dật Thiên đi tới, trong miệng nhẹ nhàng kêu: "Phương Dật Thiên, anh... anh không sao chứ?"
"Đừng lại gần, cô...... cô đừng lại đây...... Tránh, tránh ra! Tránh xa một chút, tôi không muốn làm tổn thương cô, đừng lại đây!" Phương Dật Thiên hô hấp trầm trọng, từng từng chữ phát ra trong cổ họng mà nghe cứ như bị nghẹn lại, có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Tiêu di trong lòng ngẩn ra, biểu tình trên mặt rất khó chịu. Nàng phát giác ra bản thân đúng là bất lực như thế, không giúp gì được cho Phương Dật Thiên!
"Không, anh đừng như thế, tôi... tôi thật sự rất lo lắng...... Anh bảo tôi làm thế nào mà yên tâm bỏ anh lại được cơ chứ!" Ngữ khí của Tiêu di có chút nghẹn ngào đau xót.
"Tránh ra... Đi đi... Đừng xen vào tôi! Hự..."
Phương Dật Thiên nắm tay lại rất nhanh, trầm trọng quát.
Tiêu di trong lòng đau xót, nàng nhìn thắt lưng đang cúi xuống cách đó khoảng 1m của Phương Dật Thiên. Nhìn những vết sẹo lờ mờ cùng mồ hôi nhễ nhại sau lưng Phương Dật Thiên, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm. Ý niệm này hiện lên trong đầu khiến mặt nàng có một chút gượng gạo, nhưng cuối cùng nàng vẫn dứt khoát đi tới. Sau đó, nàng mở hai tay mình ra, từ phía đằng sau ôm chặt lấy ngực Phương Dật Thiên, dùng sức gắt gao ôm chặt hắn!
Nàng nghiêng mặt áp vào cái lưng ẩm ướt mồ hôi đó, bộ ngực to lớn của nàng cũng gắt gao áp sát vào lưng hắn. Nàng cứ thế mà ôm thật chặt, sau đó hai hàng nước mắt trong suốt lại tiếp tục rơi xuống!
Khoảnh khắc đó, thân thể Phương Dật Thiên đột nhiên chợt cứng đờ lại, nhưng mà hắn vẫn còn thở hồng hộc. Bất quá luồng ánh mắt sắc bén lại chậm rãi nhu hòa hẳn lên. Cơ nhục bành trướng trên cơ thể cũng theo đó chậm rãi buông lỏng, cảm giác cổ áp lực cuồng bạo mà nặng nề cũng từ từ hạ thấp xuống!
Hắn thật không ngờ, Tiêu di lại chạy đến ôm lấy hắn. Hắn lúc này tự hỏi, cảm thấy tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện này a, nhưng mà cái chuyện hắn cho rằng không có khả năng phát sinh ấy bây giờ lại đang diễn ra ngay tại đây!
Tiêu di gắt gao ôm chặt, thông qua cái ôm này, nàng mới có thể cảm nhận được sự rắn chắc và mềm dẻo của thân thể Phương Dật Thiên. Cơ thể của hắn không phải như mấy loại thịt lỏng lẽo khác, mà là tràn ngập tính mềm dẻo và cứng cáp của cơ thể!
Không biết là tại sao, lúc mới đầu nghĩ đến sẽ lao lên ôm chặt lấy Phương Dật Thiên nàng còn cảm thấy thẹn thùng. Vậy mà cho đến giờ phút này khi làm chính thức, lòng của nàng đúng là đã chậm rãi hòa hoãn xuống, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp kiên định!
Gió đêm bên ngoài cửa sổ thổi tới thật mát mẻ, bên cạnh chiếc cửa sổ đó, là một người đàn ông đang đứng thẳng, phía sau là một cô gái đang gắt gao ôm lấy hắn, tình cảnh ấm áp đó cùng với chân trời ban đêm tạo nên một bộ hình ảnh ôn nhu vô vàn!
Hai nắm tay hắn đột nhiên nắm chặt lại, hơi thở phì phò dồn dập, cơ ngực phập phồng một cách kịch liệt, miệng gằng từ chữ một nói: "Huynh đệ của tôi đã thay tôi cản một súng này, đã cứu tôi một mạng. Thế nhưng, hắn lại chết... Hắn đã phải chết! Kỳ thật người đáng chết vốn là tôi, tôi chết thì tính là cái giống gì chứ! Nhưng mà hắn thì sao, hắn còn có cha mẹ, còn có một đứa em gái, còn có một vị hôn thê đang chờ đợi hắn trở về! Cô nói, hắn có ngu hay không, có phải rất ngu không?"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Phương Dật Thiên trở nên ác liệt hẳn lên. Khuôn mặt cũng trở nên cực kỳ dữ tợn và đáng sợ, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Tiêu di, lớn tiếng hỏi.
Tiêu di nhìn cái bộ dạng trước mắt này của Phương Dật Thiên trong lòng hơi kinh hãi. Bất quá phần nhiều vẫn là đau lòng, ánh mắt nàng không tự chủ được nổi lên hai hàng nước mắt trong suốt, khóe miệng có chút máy động, ngập ngừng nói: "Phương Dật Thiên, anh bình tĩnh một chút, người chết cũng không thể sống lại, huynh đệ của anh nếu đã cứu anh một mạng thì anh phải hảo hảo mà sống cho tốt! Huynh đệ của anh cũng không có ngu, tuy nói tôi là một người phụ nữ, nhưng mà tôi cũng biết được hai chữ nghĩa khí là nói như thế nào! Tình huống lúc đó, nếu đổi lại là anh, tôi khẳng định anh cũng sẽ thay hắn cản một súng này."
Phương Dật Thiên trong lòng có chút ngẩn ra. Đúng thế, nếu tình huống lúc đó đổi lại là hắn, hắn chẳng phải cũng sẽ không hề có một chút do dự mà lao tới ư?
Hắn dồn dập thở dốc, trong lòng hoảng loạng vô cùng, hai tay dùng sức nắm chặc, ngay cả gân xanh bên trong cơ thể nằm trên cánh tay cũng có thể thấy rõ ràng được. Giờ phút này, hắn dùng lực nắm chặt lại, cánh tay của hắn thậm chí là tất cả cơ nhục trong cơ thể hắn đều gồng mạnh lên, giống như sắt thép đang đúc, vừa cứng lại vừa dẻo, chứa đựng lực bộc phát dồi dào!
Vành mắt của hắn có chút đỏ lên. Đột nhiên, cái loại cảm giác xương cốt hoại tử lại nảy lên trong lòng hắn. Hắn chợt rùng mình, trong lòng biết rõ chứng "tổng hợp tâm lý chiến tranh" của mình lại tái phát rồi. Hắn cố gắng dùng sức toàn thân kiềm nén lại, từng giọt từng giọt mồ hôi nặng nề chảy xuống trên khuôn mặt hắn. Sắc mặt của hắn xanh mét, những cơ nhục ở nửa phần cơ thể lõa lồ đột nhiên bung ra, từng khối từng khối trông vừa dữ tợn lại vừa mang vẻ đẹp dương cương, mâu thuẫn cực kỳ.
Nhưng mà, Tiêu di ở một bên thì lại bị hù dọa. Dựa vào cảm giác của mình, nàng nhìn ra được thời khắc này trong lòng Phương Dật Thiên rất khó chịu rất thống khổ. Mà khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo liên hồi của Phương Dật Thiên lại càng khiến cho lòng nàng cảm thấy hoảng hốt, nàng không nhịn được run giọng hỏi: "Phương...... Phương Dật Thiên, anh...... anh làm sao vậy?
"Hộc - - Hộc - -" Phương Dật Thiên thở mạnh, đột nhiên đứng lên, hướng phía cửa sổ đi tới, hai tay vịn lấy tường trên cửa sổ, thân mình hơi cúi xuống, cực lực kiềm nén lại nỗi đau đớn cuồng bạo trong cơ thể!
Giờ khắc này hắn mơ hồ ngửi thấy được một mùi máu tanh, chợt hiểu rõ, hắn tựa hồ như đã trở về với chiến trường tàn nhẫn đó. Hắn mang theo súng ngắm, cơ hồ là đạn bắn không gì cản được giết chết các đối thủ bằng chính nòng súng của mình; hoặc là lúc trên tay hắn chỉ nắm lấy một thanh quân đao sắc bén bên người, chiến đấu cự ly gần, sử dụng thanh quân đao ấy trong tay đem ngực đối thủ xé ra, cứ như thế máu tươi trong bụng của đối phương cũng phun trào ra theo sau đó.
Hắn vĩnh viễn cũng không quên được, có một lần trong lúc chấp hành nhiệm vụ cùng với Trần Cương và một vài người khác bị tập kích bởi Hắc Thủ Đảng Italia. Đối mặt với hơn hai mươi tinh anh Hắc Thủ Đảng được huấn luyện kỹ càng cầm lợi khí liều chết xông ra mặt trận. Bốn người bọn họ cũng vọt tới, cùng với hơn hai mươi người chém giết nhau, hắn đến nay vẫn còn nhớ rõ cái cảnh tượng quân đao trong tay hắn đã cắt đứt cổ họng của đối phương, và cả lúc tên thành viên đó ôm lấy cổ họng mình cùng với thần sắc hoảng sợ kêu la!
Cũng chính là trận chiến ấy đã khiến cho lưng hắn bị đối phương phủ lên vài đao, để lại vết sẹo không thể phai nhòa!
"Máu, máu, máu......"
Giờ phút này đôi mắt Phương Dật Thiên đã trở nên đỏ bừng, sắc mặt vô cùng dữ tợn, phía trước hai tròng mắt của hắn chỉ còn máu tươi, trong lòng không khỏi khơi dậy một cổ sát khí kinh hoàng!
Mỗi khi chứng "tổng hợp tâm lý chiến tranh" tái phát, tâm tình của hắn đều trở nên rất xao động, khí phách cuồng bạo muốn giết địch chính là cảm giác máu tanh đấy. Có thể nói đó là hình ảnh tồn động của hắn sau nhiều năm chém giết tại chiến trường.
Mà giờ phút này chứng "Tổng hợp tâm lý chiến tranh" tái phát, tâm tình của hắn trong lúc nhất thời khó mà bình phục được. Nếu như là ở tại nhà, thì hắn uống thuốc tây vô sẽ rất nhanh khôi phục lại, nhưng hắn cũng biết nếu cứ uống thuốc thì sẽ không tốt, uống thuốc khiến cho hắn càng ỷ lại vào sự trợ giúp của dược tính, mà không phải là tự trong nội tâm của hắn vượt qua được chứng "Tổng hợp tâm lý chiến tranh" này!"
Nếu như hắn vẫn chưa thể không cần dùng tới thuốc mà có đủ khả năng khống chế bệnh trạng của mình, thì hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày đứng đối mặt cùng với Lam Tuyết. Đây chính là điều kiện hạn chế hắn đã tự đề ra cho bản thân mình!
Hắn cũng không muốn ỷ lại vào thuốc cả đời, bởi vì như thế sẽ hủy đi hắn!
"Không... Không... Phương Dật Thiên, mày đã trở về đô thị rồi, đã trở lại đô thị rồi. Mày đã lui ra, mày không còn...... thuộc về chiến trường nữa...... Nơi này không phải là chiến trường, không phải là chiến trường......"
Phương Dật Thiên thở hồng hộc, trong lòng không ngừng ám chỉ bản thân, cố gắng từng bước khiến cho tâm tình của mình ổn định lại.
Tiêu di nhìn bộ dáng của Phương Dật Thiên, trong lòng không biết như thế nào lại cảm thấy rất đau rất đau, nàng cắn chặt môi, khóe mắt không tự chủ chảy nước mắt, nàng đứng dậy, hướng phía Phương Dật Thiên đi tới, trong miệng nhẹ nhàng kêu: "Phương Dật Thiên, anh... anh không sao chứ?"
"Đừng lại gần, cô...... cô đừng lại đây...... Tránh, tránh ra! Tránh xa một chút, tôi không muốn làm tổn thương cô, đừng lại đây!" Phương Dật Thiên hô hấp trầm trọng, từng từng chữ phát ra trong cổ họng mà nghe cứ như bị nghẹn lại, có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Tiêu di trong lòng ngẩn ra, biểu tình trên mặt rất khó chịu. Nàng phát giác ra bản thân đúng là bất lực như thế, không giúp gì được cho Phương Dật Thiên!
"Không, anh đừng như thế, tôi... tôi thật sự rất lo lắng...... Anh bảo tôi làm thế nào mà yên tâm bỏ anh lại được cơ chứ!" Ngữ khí của Tiêu di có chút nghẹn ngào đau xót.
"Tránh ra... Đi đi... Đừng xen vào tôi! Hự..."
Phương Dật Thiên nắm tay lại rất nhanh, trầm trọng quát.
Tiêu di trong lòng đau xót, nàng nhìn thắt lưng đang cúi xuống cách đó khoảng 1m của Phương Dật Thiên. Nhìn những vết sẹo lờ mờ cùng mồ hôi nhễ nhại sau lưng Phương Dật Thiên, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên một cái ý niệm. Ý niệm này hiện lên trong đầu khiến mặt nàng có một chút gượng gạo, nhưng cuối cùng nàng vẫn dứt khoát đi tới. Sau đó, nàng mở hai tay mình ra, từ phía đằng sau ôm chặt lấy ngực Phương Dật Thiên, dùng sức gắt gao ôm chặt hắn!
Nàng nghiêng mặt áp vào cái lưng ẩm ướt mồ hôi đó, bộ ngực to lớn của nàng cũng gắt gao áp sát vào lưng hắn. Nàng cứ thế mà ôm thật chặt, sau đó hai hàng nước mắt trong suốt lại tiếp tục rơi xuống!
Khoảnh khắc đó, thân thể Phương Dật Thiên đột nhiên chợt cứng đờ lại, nhưng mà hắn vẫn còn thở hồng hộc. Bất quá luồng ánh mắt sắc bén lại chậm rãi nhu hòa hẳn lên. Cơ nhục bành trướng trên cơ thể cũng theo đó chậm rãi buông lỏng, cảm giác cổ áp lực cuồng bạo mà nặng nề cũng từ từ hạ thấp xuống!
Hắn thật không ngờ, Tiêu di lại chạy đến ôm lấy hắn. Hắn lúc này tự hỏi, cảm thấy tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện này a, nhưng mà cái chuyện hắn cho rằng không có khả năng phát sinh ấy bây giờ lại đang diễn ra ngay tại đây!
Tiêu di gắt gao ôm chặt, thông qua cái ôm này, nàng mới có thể cảm nhận được sự rắn chắc và mềm dẻo của thân thể Phương Dật Thiên. Cơ thể của hắn không phải như mấy loại thịt lỏng lẽo khác, mà là tràn ngập tính mềm dẻo và cứng cáp của cơ thể!
Không biết là tại sao, lúc mới đầu nghĩ đến sẽ lao lên ôm chặt lấy Phương Dật Thiên nàng còn cảm thấy thẹn thùng. Vậy mà cho đến giờ phút này khi làm chính thức, lòng của nàng đúng là đã chậm rãi hòa hoãn xuống, trong lòng có một loại cảm giác ấm áp kiên định!
Gió đêm bên ngoài cửa sổ thổi tới thật mát mẻ, bên cạnh chiếc cửa sổ đó, là một người đàn ông đang đứng thẳng, phía sau là một cô gái đang gắt gao ôm lấy hắn, tình cảnh ấm áp đó cùng với chân trời ban đêm tạo nên một bộ hình ảnh ôn nhu vô vàn!
Tác giả :
Lương Thất Thiểu