Thiếp Thân Đặc Công
Chương 105: Lần đầu tiếp xúc thân mật
Phương Dật Thiên và Tiêu di hai người gần như cùng lúc thân thể đều cứng ngắc, ngoài ra, bọn họ hai người cũng cảm thấy một loại cảm giác lông xù không giống nhau!(chắc nổi gai ốc )
Phương Dật Thiên cảm giác được lông xù đương nhiên là bởi vì cái kia trên người Tiêu di…
Còn Tiêu di cảm giác được lông xù lại là tóc trên đầu Phương Dật Thiên, mà nàng nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng được rằng tay nàng nhấn một cái lại làm cho mặt của Phương Dật Thiên hướng tới bộ vị mẫn cảm nhất của mình mà đè xuống, một khắc đó, đầu của nàng hoàn toàn trống rỗng, tiếp theo đó là một cỗ khoái cảm kì dị không thể khống chế như thủy triều mạnh mẽ chảy khắp toàn thân nàng!
"Ư…"
Thân thể mềm mại của Tiêu di không nhịn được run rẩy một cái, sau đó đôi môi anh đào đỏ tươi mềm mại không nhịn được mà phát ra một tiếng rên yêu kiều thật hút hồn.
Vốn Tiêu di đối với thân thể mình lực khống chế cũng là rất mạnh, dưới tình huống bình thường mọi việc như thế thì tiếng rên yêu kiều kia không thể nào dễ dàng mà phát ra như vậy, nhưng mà, mặt của Phương Dật Thiên cùng với mảnh đất mềm mại mẫn cảm lại đột nhiên tiếp xúc thân mật làm cho phòng tuyến tâm lý cuối cùng của nàng hoàn bị phá vỡ, khoái cảm kỳ dị như thủy triều quanh co tuôn trào, rồi sau đó nàng không kìm lòng được mà yêu kiều rên lên một tiếng này, mà như vậy vẫn còn chưa đủ, nàng theo bản năng còn kẹp chặt hai chân lại!
Từ trong chấn kinh Phương Dật Thiên tỉnh lại, sau đó hắn muốn đưa mặt ra, dù sao, da mặt hắn có dầy mấy đi chăng nữa thì cũng xấu hổ khi ghé vào bộ vị mẫn cảm này của Tiêu di, tư thế này có biết bao điểm bất nhã a, rõ ràng là cấm các cháu thiếu nhi không nên nhìn a!
Không lường trước được, lúc hắn đang muốn ngẩng đầu đưa mặt lên thì đầu gối Tiêu di cũng gắt gao kẹp chặt đầu hắn rồi khép lại.
Vì vậy mà đầu Phương Dật Thiên cũng không thể nào động đậy được , bắt đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục duy trì tuy thế này không thay đổi, mà hắn kêu Tiêu di tách chân ra được, trong lòng hắn biết giờ phút này Lâm Thiên Tuyết còn ngồi ở bên giường đây.
Điều này làm cho Phương Dật Thiên rất khó xử, trên thực tế hắn vốn kôong muốn tiếp tục khinh nhờn nơi "thánh địa" này của Tiêu Di, nhưng mà hắn cũng hết cách, muốn gọi cũng không thể gọi, muốn động cũng không động được, ngoại trừ tiếp tục duy trì tư thế trước mắt này ra thì hắn căn bản không thể làm cái gì khác được.
Vì thế, dưới tư thế khó xử này trong lòng Phương Dật Thiên thống khổ nhưng rất khoái hoạt!
Phương Dật Thiên không thể không thừa nhận, bông hoa của Tiêu di rất đậm mật, cả người hắn ở trong chăn tối như mực tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà thông qua việc tiếp xúc thân mật như thế, hắn cũng có thể cảm giác được. Hơn nữa còn rất mềm mại ôn nhu, hương vị nồng đậm phát ra mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt, nhưng mà chỗ chóp mũi của hắn đã hoàn toàn ướt sũng, nói cách khác, khu vực kia ở quần lót của Tiêu di đã hoàn toàn ướt át…
Điều này làm Phương Dật Thiên thật không biết nói gì, hắn nhớ rõ là hắn vừa mới tiếp xúc với khu vực này thì hắn há to miệng ra, cả người hoàn toàn ngây ngẩy, khi hắn hồi phục lại tinh thần thì đã phát giác ra trên môi mình hãy còn dính nước miếng, hắn không khỏi nghĩ thầm: "chẳng lẽ nước miếng của mình chính là từ cái nơi đó của Tiêu Di thấm ra …"
Đang nghĩ ngợi, Phương Dật Thiên đột nhiên cảm giác được một dòng suối ấm áp tràn đầy chảy ra…Một khắc đó, Phương Dật Thiên trong đầu lập tức ngây ngốc, trống rỗng!
- Tiêu di, dì , dì làm sao vậy?
Lâm Thiên Tuyết thấy Tiêu di vừa rồi yêu kiều rên lên kia,trong lòng có chút khó hiểu, khẽ sửng sốt, nàng nghĩ không rõ vì sao Tiêu di lại phát ra thanh âm như vậy, nàng không khỏi tò mò hỏi.
Thân thể Tiêu di cuộn dưới chăn có chút không thể khống chế mà run rẩy co giật, khoái cảm nhiều năm chưa bao giờ nàng được trải nghiệm lúc này phát tiết ra, làm cho nàng cảm thấy sung sướng ngập tràn cả thân thể.Sau đó, nàng yêu kiề u nhẹ nhàng thở phì phò, hai má dị thường đỏ ửng, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ xuân tình mị ý.
- Tiêu di, dì sao vậy? Dì không sao chứ?
Lâm Thiên Tuyết chưa từng chứng kiến qua Tiêu di có sắc mặt và vẻ mặt như vậy, trong lòng hốt hoảng, nhịn không được hỏi.
Phương Dật Thiên đang úp dưới chăn nghe thấy như thế nhịn không được thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm nói: "Lâm đại tiểu thư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về phòng ngủ của mình như vậy ai cũng không sao! Mẹ nó, nếu ngươi mà không đi lão tử sắp bị oi bức chết rồi!
- Không, không có việc gì, Tiêu di sao có thể có việc gì, ha ha…
Tiêu di lấy lại tinh thần, vội vàng trấn định cảm xúc, cố nén dao động phập phòng trong lòng, miễn cưỡng cười, nói.
- Thật sự không có việc gì sao? Nhưng mà mặt của dì rất đỏ à, sao lại thế chứ? Chẳng lẽ phát sốt sao?
Lâm Thiên Tuyết nói xong liền duỗi tay sờ trán Tiêu di, đích thực có chút nóng, dù sao, thời tiết như thế này mà Tiêu di lại gắt gao trùm chăn, không nóng mới là lạ.
"- Tiêu di, nóng sao ? Dì đừng đắp chăn nữa, cất chăn đi."
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, nói.
- Không cần, không có việc gì đâu, nóng là đúng a…lúc trước ta không phải cảm thấy lạnh sao, chỉ cần đắp kín chăn, đổ mồ hôi ra là tốt hơn nhiều.
Tiêu di nói.
- Nhưng mà…
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ hiện vẻ nghi ngờ, nói:
- Tiêu di, sao cháu lại cảm thấy dì đêm nay có điểm kỳ quái a?
- Cháu xem cháu kìa, dì có gì kỳ quái chứ? Dì thấy cháu uống hơi nhiều nên bị lóa mắt rồi sao? Thật là, cháu đi dự dạ tiệc với bằng hữu sao lại uống nhiều như vậy chứ? Dì còn ngửi được mùi rượu thật nồng trên người cháu đó.
Tiêu di đảo khách thành chủ hỏi.
- Cháu, cháu… Lúc đó cũng có chút cao hứng nên uống hơi nhiều một chút thôi…
Lâm Thiên Tuyết cười cười, sau đó nói tiếp:
- Tiêu di, dì biết không, không nay dạ tiệc lại có ý nghĩa nha, cháu nói cho dì nghe nha...
"$$&(#%&($@#..." Phương Dật Thiên khó chịu ở trong chăn nghe được Lâm Thiên Tuyết nói những lời này xong liền hoàn toàn không nói gì cho phải, DKM nó, toàn thân sớm đã bị oi bức toát ra một thân mồ hôi, hắn thật muốn bất chấp tất cả mà xốc chăn lên hít thở không khí, lúc này hắn mới biết được không khí trong lành mà ngày thường hắn không thèm quan tâm tốt đẹp tới nhường nào a!
Mà điều này còn không phải là khó chịu nhất, khó chịu nhất chính là tư thế trước mắt của hắn, tư thế này thật không biết nên nói gì…Bộ vị nào đó sớm đã cương cứng thật lâu, hơn nữa tư thế này thật đúng là muốn giết người mà!
Lâm Thiên Tuyết còn đang hứng trí bừng bừng kể chuyện, mà Tiêu di không ngờ cũng không tìm cớ mà làm cho Lâm Thiên Tuyết ra khỏi phòng, nàng giống như quên mất dưới chăn còn có một tên Phương Dật Thiên đang khó chịu.
Có chút không thể nhẫn nại được nữa, Phương Dật Thiên cảm thấy phải nhắc nhở Tiêu di một chút, nếu không làm cho Lâm Thiên Tuyết đi ra ngoài, hắn chỉ sợ một lúc nữa sẽ là "Chết dưới hoa mẫu đơn chính là quỷ phong lưu"! Ách, không tính là phong lưu quỷ, hắn chưa từng thực sự được tính là phong lưu đâu, nhiều nhất cũng chỉ là "Chết dưới hoa mẫu đơn là quỷ ngạt hơi"!
Vì thế, Phương Dật Thiên có chút khẽ mở miệng ra, hướng tới bên trong khu vực kia bộ vị hơi nhú ra cắn cắn!
"A…"
Tiêu di thân thể nhất thời run rẩy, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng kêu!
Phương Dật Thiên cảm giác được lông xù đương nhiên là bởi vì cái kia trên người Tiêu di…
Còn Tiêu di cảm giác được lông xù lại là tóc trên đầu Phương Dật Thiên, mà nàng nghĩ như thế nào cũng không thể tưởng được rằng tay nàng nhấn một cái lại làm cho mặt của Phương Dật Thiên hướng tới bộ vị mẫn cảm nhất của mình mà đè xuống, một khắc đó, đầu của nàng hoàn toàn trống rỗng, tiếp theo đó là một cỗ khoái cảm kì dị không thể khống chế như thủy triều mạnh mẽ chảy khắp toàn thân nàng!
"Ư…"
Thân thể mềm mại của Tiêu di không nhịn được run rẩy một cái, sau đó đôi môi anh đào đỏ tươi mềm mại không nhịn được mà phát ra một tiếng rên yêu kiều thật hút hồn.
Vốn Tiêu di đối với thân thể mình lực khống chế cũng là rất mạnh, dưới tình huống bình thường mọi việc như thế thì tiếng rên yêu kiều kia không thể nào dễ dàng mà phát ra như vậy, nhưng mà, mặt của Phương Dật Thiên cùng với mảnh đất mềm mại mẫn cảm lại đột nhiên tiếp xúc thân mật làm cho phòng tuyến tâm lý cuối cùng của nàng hoàn bị phá vỡ, khoái cảm kỳ dị như thủy triều quanh co tuôn trào, rồi sau đó nàng không kìm lòng được mà yêu kiều rên lên một tiếng này, mà như vậy vẫn còn chưa đủ, nàng theo bản năng còn kẹp chặt hai chân lại!
Từ trong chấn kinh Phương Dật Thiên tỉnh lại, sau đó hắn muốn đưa mặt ra, dù sao, da mặt hắn có dầy mấy đi chăng nữa thì cũng xấu hổ khi ghé vào bộ vị mẫn cảm này của Tiêu di, tư thế này có biết bao điểm bất nhã a, rõ ràng là cấm các cháu thiếu nhi không nên nhìn a!
Không lường trước được, lúc hắn đang muốn ngẩng đầu đưa mặt lên thì đầu gối Tiêu di cũng gắt gao kẹp chặt đầu hắn rồi khép lại.
Vì vậy mà đầu Phương Dật Thiên cũng không thể nào động đậy được , bắt đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục duy trì tuy thế này không thay đổi, mà hắn kêu Tiêu di tách chân ra được, trong lòng hắn biết giờ phút này Lâm Thiên Tuyết còn ngồi ở bên giường đây.
Điều này làm cho Phương Dật Thiên rất khó xử, trên thực tế hắn vốn kôong muốn tiếp tục khinh nhờn nơi "thánh địa" này của Tiêu Di, nhưng mà hắn cũng hết cách, muốn gọi cũng không thể gọi, muốn động cũng không động được, ngoại trừ tiếp tục duy trì tư thế trước mắt này ra thì hắn căn bản không thể làm cái gì khác được.
Vì thế, dưới tư thế khó xử này trong lòng Phương Dật Thiên thống khổ nhưng rất khoái hoạt!
Phương Dật Thiên không thể không thừa nhận, bông hoa của Tiêu di rất đậm mật, cả người hắn ở trong chăn tối như mực tuy rằng không nhìn thấy, nhưng mà thông qua việc tiếp xúc thân mật như thế, hắn cũng có thể cảm giác được. Hơn nữa còn rất mềm mại ôn nhu, hương vị nồng đậm phát ra mang theo một cỗ hương thơm nhàn nhạt, nhưng mà chỗ chóp mũi của hắn đã hoàn toàn ướt sũng, nói cách khác, khu vực kia ở quần lót của Tiêu di đã hoàn toàn ướt át…
Điều này làm Phương Dật Thiên thật không biết nói gì, hắn nhớ rõ là hắn vừa mới tiếp xúc với khu vực này thì hắn há to miệng ra, cả người hoàn toàn ngây ngẩy, khi hắn hồi phục lại tinh thần thì đã phát giác ra trên môi mình hãy còn dính nước miếng, hắn không khỏi nghĩ thầm: "chẳng lẽ nước miếng của mình chính là từ cái nơi đó của Tiêu Di thấm ra …"
Đang nghĩ ngợi, Phương Dật Thiên đột nhiên cảm giác được một dòng suối ấm áp tràn đầy chảy ra…Một khắc đó, Phương Dật Thiên trong đầu lập tức ngây ngốc, trống rỗng!
- Tiêu di, dì , dì làm sao vậy?
Lâm Thiên Tuyết thấy Tiêu di vừa rồi yêu kiều rên lên kia,trong lòng có chút khó hiểu, khẽ sửng sốt, nàng nghĩ không rõ vì sao Tiêu di lại phát ra thanh âm như vậy, nàng không khỏi tò mò hỏi.
Thân thể Tiêu di cuộn dưới chăn có chút không thể khống chế mà run rẩy co giật, khoái cảm nhiều năm chưa bao giờ nàng được trải nghiệm lúc này phát tiết ra, làm cho nàng cảm thấy sung sướng ngập tràn cả thân thể.Sau đó, nàng yêu kiề u nhẹ nhàng thở phì phò, hai má dị thường đỏ ửng, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ xuân tình mị ý.
- Tiêu di, dì sao vậy? Dì không sao chứ?
Lâm Thiên Tuyết chưa từng chứng kiến qua Tiêu di có sắc mặt và vẻ mặt như vậy, trong lòng hốt hoảng, nhịn không được hỏi.
Phương Dật Thiên đang úp dưới chăn nghe thấy như thế nhịn không được thở dài một tiếng, trong lòng âm thầm nói: "Lâm đại tiểu thư, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về phòng ngủ của mình như vậy ai cũng không sao! Mẹ nó, nếu ngươi mà không đi lão tử sắp bị oi bức chết rồi!
- Không, không có việc gì, Tiêu di sao có thể có việc gì, ha ha…
Tiêu di lấy lại tinh thần, vội vàng trấn định cảm xúc, cố nén dao động phập phòng trong lòng, miễn cưỡng cười, nói.
- Thật sự không có việc gì sao? Nhưng mà mặt của dì rất đỏ à, sao lại thế chứ? Chẳng lẽ phát sốt sao?
Lâm Thiên Tuyết nói xong liền duỗi tay sờ trán Tiêu di, đích thực có chút nóng, dù sao, thời tiết như thế này mà Tiêu di lại gắt gao trùm chăn, không nóng mới là lạ.
"- Tiêu di, nóng sao ? Dì đừng đắp chăn nữa, cất chăn đi."
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, nói.
- Không cần, không có việc gì đâu, nóng là đúng a…lúc trước ta không phải cảm thấy lạnh sao, chỉ cần đắp kín chăn, đổ mồ hôi ra là tốt hơn nhiều.
Tiêu di nói.
- Nhưng mà…
Lâm Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp khẽ hiện vẻ nghi ngờ, nói:
- Tiêu di, sao cháu lại cảm thấy dì đêm nay có điểm kỳ quái a?
- Cháu xem cháu kìa, dì có gì kỳ quái chứ? Dì thấy cháu uống hơi nhiều nên bị lóa mắt rồi sao? Thật là, cháu đi dự dạ tiệc với bằng hữu sao lại uống nhiều như vậy chứ? Dì còn ngửi được mùi rượu thật nồng trên người cháu đó.
Tiêu di đảo khách thành chủ hỏi.
- Cháu, cháu… Lúc đó cũng có chút cao hứng nên uống hơi nhiều một chút thôi…
Lâm Thiên Tuyết cười cười, sau đó nói tiếp:
- Tiêu di, dì biết không, không nay dạ tiệc lại có ý nghĩa nha, cháu nói cho dì nghe nha...
"$$&(#%&($@#..." Phương Dật Thiên khó chịu ở trong chăn nghe được Lâm Thiên Tuyết nói những lời này xong liền hoàn toàn không nói gì cho phải, DKM nó, toàn thân sớm đã bị oi bức toát ra một thân mồ hôi, hắn thật muốn bất chấp tất cả mà xốc chăn lên hít thở không khí, lúc này hắn mới biết được không khí trong lành mà ngày thường hắn không thèm quan tâm tốt đẹp tới nhường nào a!
Mà điều này còn không phải là khó chịu nhất, khó chịu nhất chính là tư thế trước mắt của hắn, tư thế này thật không biết nên nói gì…Bộ vị nào đó sớm đã cương cứng thật lâu, hơn nữa tư thế này thật đúng là muốn giết người mà!
Lâm Thiên Tuyết còn đang hứng trí bừng bừng kể chuyện, mà Tiêu di không ngờ cũng không tìm cớ mà làm cho Lâm Thiên Tuyết ra khỏi phòng, nàng giống như quên mất dưới chăn còn có một tên Phương Dật Thiên đang khó chịu.
Có chút không thể nhẫn nại được nữa, Phương Dật Thiên cảm thấy phải nhắc nhở Tiêu di một chút, nếu không làm cho Lâm Thiên Tuyết đi ra ngoài, hắn chỉ sợ một lúc nữa sẽ là "Chết dưới hoa mẫu đơn chính là quỷ phong lưu"! Ách, không tính là phong lưu quỷ, hắn chưa từng thực sự được tính là phong lưu đâu, nhiều nhất cũng chỉ là "Chết dưới hoa mẫu đơn là quỷ ngạt hơi"!
Vì thế, Phương Dật Thiên có chút khẽ mở miệng ra, hướng tới bên trong khu vực kia bộ vị hơi nhú ra cắn cắn!
"A…"
Tiêu di thân thể nhất thời run rẩy, trong miệng nhịn không được phát ra một tiếng kêu!
Tác giả :
Lương Thất Thiểu