Thiếp Khuynh Thành
Chương 99
Edit: Thỏ
Lâm Thiện Nhã hồi hộp ngóng nhìn hắn, lúc này nàng đã trút bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chỉ còn lại niềm khát vọng. Qua đêm nay, nàng có thể giành được sự sủng ái của hắn, sẽ không khiến hắn thất vọng.
Giờ phút này, ngọn lửa khát khao trong cơ thể càng lúc càng bùng lên, khiến nàng không thể nào kiên nhẫn nổi. Dược tính bắt đầu ngấm sâu vào trong máu, nàng dần dần mất lý trí, hiện tại chỉ ao ước được chạm vào hắn.
“Thái tử, thiếp chỉ cầu một đêm hoan ái, thiếp sẽ không làm Thái tử thất vọng đâu.” – Giọng nói mị hoặc dần trở nên khàn khàn, nàng tiến lên kéo tay hắn, mong chờ câu trả lời.
Chạm vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, nàng càng muốn tiến gần hơn. Thân thể đang bừng lửa khiến nàng khó có thể kiềm chế nổi. Dù sao nàng cũng sinh ra và lớn lên trong hoàng cung, không hề xa lạ gì đối với chuyện nam nữ, trước khi xuất giá đều có cung nhân tới dạy, biết phải làm thế nào để thoát khỏi biển lửa dữ dội trong người.
Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào thì hắn lại phất tay đẩy ra! Không chút lưu tình!
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng bức người, cho dù đáy mắt đang cố kiềm chế nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, tựa như nước đá dội xuống người nàng.
Cơ thể nàng run lên, hai gò má ửng hồng, dáng vẻ càng khuynh quốc khuynh thành, nàng khẽ nói: “Thái tử…” Rõ ràng hắn đã uống ‘Giao cảnh hoan’, vậy mà đến giờ vẫn giữ được tỉnh táo đẩy nàng ra!
“Không biết xấu hổ, lui ra!!” Nguyên Kỳ lạnh lùng liếc mắt, bình tĩnh nói. Bàn tay giấu dưới lớp tay áo đen đã nắm chặt. Hắn cảm nhận thấy lửa tình bùng cháy trong cơ thể, may thay hắn trời sinh lạnh bạc, đối với chuyện nam nữ chưa bao giờ ham muốn, thậm chí còn có phần chán ghét!
“Thái tử, thiếp trước giờ luôn toàn tâm toàn ý với chàng. Nếu không thiếp đã không ở lại trong phủ Thái tử.” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiện Nhã rưng rưng nhìn hắn, vứt tất cả niềm kiêu hãnh, lúc này nàng chỉ muốn sự sủng ái của người đàn ông nàng yêu say đắm. Lưu luyến si mê, mến mộ, mưu cầu đã nhiều năm nay mới có thể tới gần hắn như vậy, làm sao nàng có thể buông tay! Hơn nữa trong cơ thể nàng đang có ‘Giao cảnh hoan’ quấy nhiễu, nàng lại càng khát khao hắn hơn nữa.
Nguyên Kỳ thu hồi ánh mắt lạnh như băng, ngăn ngọn lửa đang bùng lên từ bụng dưới, vốn dĩ hắn có ý chí cường đại, khống chế nó cũng không phải việc khó. Hắn kiên quyết bước qua Lâm Thiện Nhã. ‘Giao cảnh hoan’ nếu không uống thuốc giải, thì phải có khả năng kiềm chế cực kỳ cao hoặc phải cùng người khác giao hoan. Nàng nhìn bóng lưng to lớn của hắn, liều lĩnh chạy tới ôm từ đằng sau: “Thái tử đừng cự tuyệt thiếp mà.”
“Lâm Thiên Nhã, tối nay là tự ngươi đào mộ chôn mình! Nếu không muốn chết thì buông bản cung ra!” Giọng nói hắn vô tình lạnh lẽo, thản nhiên vang lên.
Lâm Thiện Nhã cắn chặt răng, có thể sống trong hoàng cung Phong quốc đến tận bây giờ, lại được gả cho hắn, chứng tỏ nàng vô cùng tâm cơ, sao lại không nghĩ cho mình một đường lui chứ. Nhưng giờ đây bắt nàng buông tay, sao nàng cam lòng đây? Sự ngăn cấm của hắn như một thanh kiếm sắc bén chặn trước mặt nàng, nếu như nàng vẫn còn tiếp tục si mê hắn, lưỡi kiếm đó sẽ cắt đứt yết hầu, hút hết máu nàng. Hiện giờ hắn chỉ nhắc nhở mà không giết nàng, là bởi nàng vẫn còn lợi dụng được!
Lý trí còn sót lại đã bị dập tắt bởi ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt, đôi bàn tay mềm mại không xương vuốt ve lồng ngực người đàn ông trước mặt, vô cùng khiêu khích. Nàng cảm giác cơ thể mình đang ôm cũng dần dần nóng lên, cả người hắn căng cứng dường như không thể kiềm chế được. Nguyên Kỳ từ từ nhắm mắt lại, ‘Giao cảnh hoan’, cần nam nữ giao hoan, say sưa thích thú mới gọi là giao cảnh hoan. Lửa tình trong cơ thể như mãnh thú gào thét dần ăn mòn lý trí của hắn! Lý trí hắn cường đại, cho dù làm như thế sẽ tự hại thân thể mình cũng không tiếc.
Lâm Thiện Nhã mừng rỡ khôn cùng, nàng buông tay ra, đi tới trước mặt hắn, nhón chân hôn lên đôi môi đỏ sẫm của hắn. Bất chợt một luồng khí tức tử vong khiến người khác khó thở ập đến, vẻ mặt nàng trầm mê hoàn toàn không chút phòng vệ.
Hai tay Nguyên Kỳ khẽ động, đã hất nàng văng ra mười thước! Hắn nhíu mày, gương mặt tuyệt sắc dường như dính chút mùi máu: “Lâm Thiện Nhã, hậu quả cho hành động ngu xuẩn này ngươi không gánh nổi đâu!”
Cơn đau khiến Lâm Thiện Nhã dần hồi phục tinh thần, sau khi nghe thấy lời hắn, nàng trở nên sợ hãi. Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn đang rời xa, nhân lúc ý chí chưa mất hẳn, nàng lập tức lấy giải dược trong tay áo nuốt vào.
Nàng lạnh lùng nhìn phía trước, trong lòng cười nhạt. Nguyên Kỳ, chúng ta đã có ước hẹn, thiếp vẫn còn có cơ hội. “Ha ha…” Nàng bật cười, nước mắt chảy dài trên gò má.
Vì sao? Nàng có dung nhan mà mọi cô gái đều hâm mộ, còn cánh đàn ông đều điên cuồng tôn sùng, vì sao lại không lọt nổi mắt xanh của hắn?
Ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nàng cảm giác được lửa tình trong cơ thể hạ dần, lý trí quay về. Nàng mờ mịt nhìn màn đêm bất tận, trong lòng tràn đầy mất mát, ngoài đố kị, căm hận còn có không cam lòng.
……
“Tất cả đều là lừa gạt! Lâm Khinh Trần ngươi là kẻ dối trá!!” Thân thể Mộ Dung Ca hơi lảo đảo, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào. Nhưng đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Khinh Trần, trong mắt lộ vẻ cười nhạt đủ để thấu rõ lòng người.
Hôm nay Lâm Khinh Trần quan tâm tới cô, hành động ấy để đổi lấy lời hứa của cô! Cô không muốn làm kẻ địch của ai, cũng không muốn trở thành món hàng để người ta lợi dụng, cô chỉ muốn sống một cách giản dị!
Lâm Thiện Nhã vì muốn Nguyên Kỳ yêu thích mình mà không từ thủ đoạn độc ác nào, giờ đây nàng ta còn muốn hủy hoại cô!
Triệu Tử Duy vì giang sơn xã tắc mà vứt bỏ cô một cách tàn nhẫn!
Nguyên Kỳ… cô không rõ mục đích cuối cùng của hắn là gì, nhưng hắn cũng không tiếc thủ đoạn ép cô phải ở cạnh bên hắn!
Nực cười!!
Cô hiểu rõ, trong mắt họ chỉ tồn tại duy nhất những âm mưu tính toán! Một thế giới quỷ quyệt! Giấc mộng màu hồng xa vời của cô không thể thành sự thật! Cô cảm giác thấy nỗi đau lan tràn từ trong tim.
Ngọn lửa dục vọng dần thiêu cháy tất cả, Mộ Dung Ca cắn chặt môi, cố gắng duy trì ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Trần, tức giận gằn từng chữ một: “Lâm Khinh Trần, ta với người vợ đã mất của ngươi giống nhau, nếu ngươi không đành lòng thì lập tức rời khỏi đây!”
Thân hình Lâm Khinh Trần run lên, nếu hiện giờ y còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì quá mức ngu ngốc. Y không muốn tin tưởng, nhưng phản ứng của Mộ Dung Ca đã nói cho y biết, mọi chuyện là do Thiện Nhã gây nên!
Thiện Nhã muốn hạ nhục Mộ Dung Ca!
“Chuyện này không liên quan tới ta, xin hãy tin ta.” – Y không nỡ nhìn Mộ Dung Ca khó nhọc chịu đựng, thận trọng nói. Chẳng trách Xảo Vân sau khi đưa y ra khỏi Bạc Khang các, vẻ mặt biến sắc nói có việc phải rời đi. Nếu không y cũng chẳng một mình đi dạo ngắm nhìn cảnh sắc trong phủ Thái tử Hạ quốc, cũng sẽ không gặp cô! Y thực sự muốn lại gần kiểm tra tình trạng của cô!
Mộ Dung Ca thấy Lâm Khinh Trần lại gần, lảo đảo lùi về phía sau, ánh mắt âm trầm nhìn y: “Đừng lại gần!”
Hai kiếp làm người, cô vẫn trong sạch. Sao có thể không để ý chứ?
Khi không còn lựa chọn nào khác, cô chọn cách khinh thường. Một khi đã lựa chọn, cô sẽ luôn trân trọng nó.
Trong cơ thể dường như có vô số ngọn lửa thiêu đốt, cô khó chịu rên một tiếng, thân thể đạt tới cực hạn, ngã xuống tảng đá lạnh như băng. Cô kiên nhẫn muốn nhờ khí lạnh từ đá để làm dịu bớt da thịt rực nóng, khiến lý trí cô sắp biến mất.
Lâm Khinh Trần thấy cô cực lực nhẫn nại, mềm lòng lui từng bước về phía sau rời đi. Nhưng nếu cô cứ nằm ở chỗ này, quả thật không ổn! Có rất nhiều người lui tới chỗ này. Nô bộc trong phủ chăm sóc hoa cỏ, rồi thị vệ đi tuần tra xung quanh. Cô sẽ mất đi lý trí rất nhanh, như thế sẽ khó tránh khỏi bị làm nhục!
Nếu đây là ý muốn của Thiện Nhã, như vậy quả thật quá tàn nhẫn! Y tiến thêm vài bước, đứng trước mặt Mộ Dung Ca, nhìn cô ngồi trên tảng đá đấu tranh tư tưởng, y phục có chút xộc xệch. Dưới ánh trăng mờ ảo, gò má cô lấm tấm mồ hôi. Y khom lưng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, Mộ Dung Ca, đừng sợ.”
Là ai dịu dàng đến thế? Đôi mắt cô mê mẩn nhìn y, cơ thể khẽ run lên một cái. Hai tay không kìm được ôm cổ y.
“Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, lập tức tìm đại phu.” – Lâm Khinh Trần cau mày nói. Có lẽ y đã đoán được cô bị hạ thuốc gì, chỉ là y không muốn tin thôi.
Trong thanh lâu thường dùng một loại xuân dược gọi là ‘Giao cảnh hoan’. Nếu trong một khắc không có thuốc giải, biện pháp duy nhất là phải cùng người khác giao hoan. Nếu cố nhẫn nhịn, thì phải ngâm mình trong nước lạnh cả đêm. Dù người nam tử luyện võ có thể chịu đau đớn và dằn vặt để cho nước lạnh xâm nhập cơ thể, nhưng sau một đêm sẽ tổn thương rất nặng. Còn về nữ tử, ngâm mình trong nước lạnh một đêm chắc chắn cơ thể tổn hại nghiêm trọng, cả đời không thể mang thai!
Đó là lý do mà cô phải cùng người khác giao hoan!
“Ta nên làm thế nào đây?” – Y thấp giọng nỉ non. Cơ thể cô càng lúc càng nóng, bây giờ đã quá một khắc (mười lăm phút) rồi.
Người cô ngưỡng mộ trong lòng là Thái tử Tề quốc sao? Nhưng hiện giờ Thái tử Tề quốc không có ở đây, y không thể thành toàn cho cô! Tuy vậy cũng không thể tự tiện giao cô cho kẻ khác.
Trong lòng y chỉ có mình người vợ đã mất, hoàn toàn không có tình yêu nam nữ với người khác, dù ôm Mộ Dung Ca trong lòng, cảm nhận được khát vọng của cô, y lại không thể động vào cô.
Nếu như… giao cô cho Nguyên Kỳ thì sao?
Y cũng không nỡ làm như thế với Thiện Nhã. Nếu không phải do bất đắc dĩ, thì cũng chỉ còn cách này.
Giữa lúc y đang do dự, còn Mộ Dung Ca dần mất đi ý thức, một bóng đen như u hồn xuất hiện đằng sau y. Khí thế cường đại, cảm giác áp bức cũng ập đến, còn nồng nặc mùi máu. Y quay đầu lại nhìn, chưa kịp phản ứng, đã cảm giác trong lòng trống không. Vốn Mộ Dung Ca đang làm loạn trong lồng ngực y đã bị người đó đoạt mất, gắt gao ôm chặt cô.
“Kinh nam vương, may mà ngươi chưa động đến nàng.” Giọng nói Nguyên Kỳ trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, thêm vài phần khàn khàn mị hoặc.
Tuy dáng vẻ hai người cao bằng nhau, nhưng Nguyên Kỳ lúc này khác xa với thường ngày. Cảm giác áp bức khiến người trong thiên hạ cúi đầu khuất phục giờ phút này toàn bộ toát ra. Lâm Khinh Trần nhíu chặt mày, trong lòng run lên. Y cảm nhận rõ sát khí từ Nguyên Kỳ!
Nguyên Kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Trần đang thất thần, hắn áp chế ngọn lửa trong đáy mắt. Khi nhìn thấy Mộ Dung Ca bị Lâm Khinh Trần ôm vào lòng, dáng vẻ của Mộ Dung Ca cựa quậy trong lòng y, nếu hắn đến muộn đến một chút, hậu quả…khó có thể tưởng tượng nổi. Hiện giờ ngoài ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, hắn còn cảm thấy phẫn nộ.
Mộ Dung Ca đang mất lý trí bỗng cảm nhận trên người một luồng khí lạnh truyền tới, trong đó ẩn chứa năng lượng cường đại khiến cô cảm thấy an toàn. Cô mở to đôi mắt mờ mịt, gương mặt ửng hồng như hoa đào, nở nụ cười như tiểu yêu tinh xinh đẹp: “Ha ha..đẹp trai ghê…” Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên gò má của hắn, da mặt trơn nhẵn, cô nuốt nước bọt cười nhẹ: “Thật mịn…”
Toàn thân Nguyên Kỳ tràn ngập sát khí, nghe thấy lời cô nói, còn cảm nhận rõ động tác càn rỡ của cô, bỗng chốc cơ thể hắn cứng đờ, khóe miệng giật giật. Mặc dù không hiểu hai từ “đẹp trai” là có ý gì, nhưng từ động tác kết hợp với nét mặt vừa rồi cho biết, đây là hành động trêu ghẹo!
Không ngờ có một ngày hắn cũng bị người khác trêu ghẹo!
Lâm Khinh Trần nhìn Nguyên Kỳ ôm chặt Mộ Dung Ca, đáy mắt lóe sáng, hóa ra Nguyên Kỳ coi trọng Mộ Dung Ca như vậy! Nếu đêm nay cô ấy bị người khác làm nhục, Thiện Nhã khó tránh khỏi hậu họa!
Y cẩn thận quan sát nét mặt của Nguyên Kỳ, chẳng lẽ hắn cũng trúng ‘Giao cảnh hoan’? Thiện Nhã… lại dám to gan làm loạn thế! Biết rõ không thể mà vẫn muốn thử một lần! Thấy quần áo Nguyên Kỳ vẫn chỉnh tề, y biết Thiện Nhã cũng không được toại nguyện!
“Nàng ấy trúng ‘Giao cảnh hoan’, nếu như đêm nay không cùng nam tử khác giao hoan, thì phải ngâm mình trong nước lạnh một đêm, nhưng cả đời sẽ không có thai được!” Y thu lại những ý nghĩ khiếp sợ, trầm giọng nhắc nhở.
Dứt lời, y lập tức rời đi. Cho dù tối nay có xảy ra chuyện gì, y cũng không cách nào ngăn nổi. Hơn nữa hiện tại, cả Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đều trúng ‘Giao cảnh hoan’!
Nguyên Kỳ ôm chặt Mộ Dung Ca, nhìn cô ngọ nguậy trong lòng, bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh vuốt ve gò má rồi trượt xuống lồng ngực mình. Đôi mắt đen thẳm của hắn lay động mạnh mẽ như mãnh thú. Tuy hắn không nhìn được sắc hồng trên khuôn mặt cô, nhưng hắn thấy giờ phút này vẻ đẹp của cô khiến trái tim rung động mãnh liệt!
“Nàng nhất định không trốn thoát khỏi bản cung đâu!” – Đôi mắt hắn dần đỏ lên chăm chú nhìn cô, bá đạo tuyên bố.
Người trong thiên hạ không biết rằng hắn có võ công, hơi nữa lại là cao thủ khó ai địch nổi. Hắn ôm Mộ Dung Ca rời đi, chẳng mấy bước đã tới Phù Dung Các.
Rèm mỏng khẽ bay, một phòng kiều diễm.
Nến đỏ cháy lập lòe khi sáng khi tối.
Gió thổi qua tấm rèm, mang theo mùi hương nhàn nhạt, ẩn chứa tình ý nồng đậm.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Chiếc giường này chưa từng có cô gái nào nằm qua, toàn bộ chăn gối đều ngập tràn mùi hương của hắn, bao quanh cô. Cũng không rõ từ khi nào, toàn bộ chăn đệm đều được đổi sang màu xanh lam.
Màu của bầu trời! Màu khiến hắn nhận biết được!
Mộ Dung Ca khó chịu giãy dụa bên dưới, tất cả mọi thứ đều vô cùng xa lạ. Hiện giờ cô bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt lý trí, mệt mỏi mở mắt nhìn về phía hắn. Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông trước mặt đỏ như máu, nhưng lại vô cùng yêu mị, quả không hổ danh là gương mặt khiến các cô gái trong thiên hạ điên đảo!
Mọi thứ dường như mập mờ giữa hiện thực và mộng ảo. Ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Khóe mắt cô còn đọng lại giọt nước mắt đau thương. Hắn đưa tay khẽ lau giọt lệ trên mắt cô, thầm thì: “Nếu đau buồn thì đừng cố nhẫn nhịn. Tình yêu cũng chỉ là điều bình thường thôi.”
“Không… Mọi thứ đều là mơ, tất cả đều do số phận. Không thể phân biệt thật giả. Thứ duy nhất ta có thể bảo vệ là trái tim mình. Ai hiểu được chứ? Ai hiểu đây…” Đầu óc mơ màng, cô khẽ nỉ non, lệ trong mắt tuôn trào không kìm nổi.
Cô xé rách quần áo trên người, trong đầu chỉ có một chứ “Nóng”.
Thứ duy nhất bảo vệ được chỉ có trái tim mình? Vẻ mặt hắn tối lại, gương mặt tuấn mỹ cương nghị lạnh lùng. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Đây cũng là số phận! Thật thật giả giả, đôi khi biết rõ đó là giả, nhưng vẫn đành phải chấp nhận! Mộ Dung ca, hãy ở bên cạnh bản cung!”
Ngón tay thon dài trắng trẻo dịu dàng cởi thắt lưng lụa của cô, gỡ bỏ quần áo bị cô xé rách, từng tấc da thịt mềm mại trắng như tuyết dần hiện ra, không chút che giấu. Toàn bộ cơ thể của Mộ Dung Ca phơi bày trước mặt, ngọn lửa dục vọng kìm nén trong đôi mắt sâu thẳm của hắn đều tràn ra.
“Bổn cung không thích nữ nhân, nhưng chỉ có nàng là ngoại lệ.” – Bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ bẹo chóp mũi cô, tình cảm chân thật khó khăn lắm mới nói ra.
Cô nhìn hắn, bỗng nhiên nở một nụ cười kiều diễm, dường như giọt lệ trên khóe mắt cô chưa từng xuất hiện.
Cho dù trong thế giới của hắn chỉ có hai màu đen trắng, nhưng sao hắn cảm nhận được, cả nụ cười của cô tỏa sắc hồng?
Hắn cởi chiếc áo màu đen, cơ thể tráng kiện hoàn mỹ hiện ra trước mắt cô. Hắn cúi người, dịu dàng hôn lên đôi môi cô. Hai bàn tay lướt trên người châm lửa từng chỗ một! Cảm giác nóng bỏng xa lạ khiến Mộ Dung Ca khó chịu muốn tránh né. Trong thân thể bừng lên cảm giác khác thường, xé rách toàn bộ mọi thứ, để cho cô điên cuồng phóng thích.
Hai tay cô run rẩy ôm đầu của hắn, môi lưỡi quấn lấy nhau, đắm chìm hoàn toàn trong cơn mê, chỉ còn bản năng nguyên thủy của con người. Cơ thể cô run lên mỗi khi đôi môi hắn lướt qua từng tấc da thịt. Đối với cô là sự bỡ ngỡ, còn đối với hắn là sự hấp dẫn trí mạng! Tựa như số mệnh thoát ra khỏi sự khống chế của hắn!
Chẳng phải cho dù là ai, hắn cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay sao?
Mùi hương dục vọng tràn ngập khắp phòng.
Khi hai thân thể hòa vào làm một, hắn chăm chú ngắm nhìn cô, nhìn đôi mắt khép chặt của cô, nói: “Sau này… không thể trốn chạy!” Tất cả đều là định mệnh, mọi thứ bất ngờ ngoài ý muốn. Lúc hắn mạnh mẽ tiến vào lãnh địa chưa từng có ai chiếm đoạt, hắn cảm nhận thấy vật cản!
“A….” – Đau đớn kịch liệt khiến cô bật thành tiếng.
Nét mặt hắn khó tin nhìn cô, đôi mắt đỏ rực đầy ngạc nhiên: “Nàng…. là xử nữ!”
Lâm Thiện Nhã hồi hộp ngóng nhìn hắn, lúc này nàng đã trút bỏ vẻ ngoài kiêu ngạo của mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, chỉ còn lại niềm khát vọng. Qua đêm nay, nàng có thể giành được sự sủng ái của hắn, sẽ không khiến hắn thất vọng.
Giờ phút này, ngọn lửa khát khao trong cơ thể càng lúc càng bùng lên, khiến nàng không thể nào kiên nhẫn nổi. Dược tính bắt đầu ngấm sâu vào trong máu, nàng dần dần mất lý trí, hiện tại chỉ ao ước được chạm vào hắn.
“Thái tử, thiếp chỉ cầu một đêm hoan ái, thiếp sẽ không làm Thái tử thất vọng đâu.” – Giọng nói mị hoặc dần trở nên khàn khàn, nàng tiến lên kéo tay hắn, mong chờ câu trả lời.
Chạm vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, nàng càng muốn tiến gần hơn. Thân thể đang bừng lửa khiến nàng khó có thể kiềm chế nổi. Dù sao nàng cũng sinh ra và lớn lên trong hoàng cung, không hề xa lạ gì đối với chuyện nam nữ, trước khi xuất giá đều có cung nhân tới dạy, biết phải làm thế nào để thoát khỏi biển lửa dữ dội trong người.
Nhưng khi tay nàng vừa chạm vào thì hắn lại phất tay đẩy ra! Không chút lưu tình!
Hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh lùng bức người, cho dù đáy mắt đang cố kiềm chế nhưng đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo như hàn băng vạn năm, tựa như nước đá dội xuống người nàng.
Cơ thể nàng run lên, hai gò má ửng hồng, dáng vẻ càng khuynh quốc khuynh thành, nàng khẽ nói: “Thái tử…” Rõ ràng hắn đã uống ‘Giao cảnh hoan’, vậy mà đến giờ vẫn giữ được tỉnh táo đẩy nàng ra!
“Không biết xấu hổ, lui ra!!” Nguyên Kỳ lạnh lùng liếc mắt, bình tĩnh nói. Bàn tay giấu dưới lớp tay áo đen đã nắm chặt. Hắn cảm nhận thấy lửa tình bùng cháy trong cơ thể, may thay hắn trời sinh lạnh bạc, đối với chuyện nam nữ chưa bao giờ ham muốn, thậm chí còn có phần chán ghét!
“Thái tử, thiếp trước giờ luôn toàn tâm toàn ý với chàng. Nếu không thiếp đã không ở lại trong phủ Thái tử.” Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiện Nhã rưng rưng nhìn hắn, vứt tất cả niềm kiêu hãnh, lúc này nàng chỉ muốn sự sủng ái của người đàn ông nàng yêu say đắm. Lưu luyến si mê, mến mộ, mưu cầu đã nhiều năm nay mới có thể tới gần hắn như vậy, làm sao nàng có thể buông tay! Hơn nữa trong cơ thể nàng đang có ‘Giao cảnh hoan’ quấy nhiễu, nàng lại càng khát khao hắn hơn nữa.
Nguyên Kỳ thu hồi ánh mắt lạnh như băng, ngăn ngọn lửa đang bùng lên từ bụng dưới, vốn dĩ hắn có ý chí cường đại, khống chế nó cũng không phải việc khó. Hắn kiên quyết bước qua Lâm Thiện Nhã. ‘Giao cảnh hoan’ nếu không uống thuốc giải, thì phải có khả năng kiềm chế cực kỳ cao hoặc phải cùng người khác giao hoan. Nàng nhìn bóng lưng to lớn của hắn, liều lĩnh chạy tới ôm từ đằng sau: “Thái tử đừng cự tuyệt thiếp mà.”
“Lâm Thiên Nhã, tối nay là tự ngươi đào mộ chôn mình! Nếu không muốn chết thì buông bản cung ra!” Giọng nói hắn vô tình lạnh lẽo, thản nhiên vang lên.
Lâm Thiện Nhã cắn chặt răng, có thể sống trong hoàng cung Phong quốc đến tận bây giờ, lại được gả cho hắn, chứng tỏ nàng vô cùng tâm cơ, sao lại không nghĩ cho mình một đường lui chứ. Nhưng giờ đây bắt nàng buông tay, sao nàng cam lòng đây? Sự ngăn cấm của hắn như một thanh kiếm sắc bén chặn trước mặt nàng, nếu như nàng vẫn còn tiếp tục si mê hắn, lưỡi kiếm đó sẽ cắt đứt yết hầu, hút hết máu nàng. Hiện giờ hắn chỉ nhắc nhở mà không giết nàng, là bởi nàng vẫn còn lợi dụng được!
Lý trí còn sót lại đã bị dập tắt bởi ngọn lửa dục vọng đang thiêu đốt, đôi bàn tay mềm mại không xương vuốt ve lồng ngực người đàn ông trước mặt, vô cùng khiêu khích. Nàng cảm giác cơ thể mình đang ôm cũng dần dần nóng lên, cả người hắn căng cứng dường như không thể kiềm chế được. Nguyên Kỳ từ từ nhắm mắt lại, ‘Giao cảnh hoan’, cần nam nữ giao hoan, say sưa thích thú mới gọi là giao cảnh hoan. Lửa tình trong cơ thể như mãnh thú gào thét dần ăn mòn lý trí của hắn! Lý trí hắn cường đại, cho dù làm như thế sẽ tự hại thân thể mình cũng không tiếc.
Lâm Thiện Nhã mừng rỡ khôn cùng, nàng buông tay ra, đi tới trước mặt hắn, nhón chân hôn lên đôi môi đỏ sẫm của hắn. Bất chợt một luồng khí tức tử vong khiến người khác khó thở ập đến, vẻ mặt nàng trầm mê hoàn toàn không chút phòng vệ.
Hai tay Nguyên Kỳ khẽ động, đã hất nàng văng ra mười thước! Hắn nhíu mày, gương mặt tuyệt sắc dường như dính chút mùi máu: “Lâm Thiện Nhã, hậu quả cho hành động ngu xuẩn này ngươi không gánh nổi đâu!”
Cơn đau khiến Lâm Thiện Nhã dần hồi phục tinh thần, sau khi nghe thấy lời hắn, nàng trở nên sợ hãi. Tuyệt vọng nhìn bóng lưng hắn đang rời xa, nhân lúc ý chí chưa mất hẳn, nàng lập tức lấy giải dược trong tay áo nuốt vào.
Nàng lạnh lùng nhìn phía trước, trong lòng cười nhạt. Nguyên Kỳ, chúng ta đã có ước hẹn, thiếp vẫn còn có cơ hội. “Ha ha…” Nàng bật cười, nước mắt chảy dài trên gò má.
Vì sao? Nàng có dung nhan mà mọi cô gái đều hâm mộ, còn cánh đàn ông đều điên cuồng tôn sùng, vì sao lại không lọt nổi mắt xanh của hắn?
Ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nàng cảm giác được lửa tình trong cơ thể hạ dần, lý trí quay về. Nàng mờ mịt nhìn màn đêm bất tận, trong lòng tràn đầy mất mát, ngoài đố kị, căm hận còn có không cam lòng.
……
“Tất cả đều là lừa gạt! Lâm Khinh Trần ngươi là kẻ dối trá!!” Thân thể Mộ Dung Ca hơi lảo đảo, dường như có thể ngã bất cứ lúc nào. Nhưng đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Lâm Khinh Trần, trong mắt lộ vẻ cười nhạt đủ để thấu rõ lòng người.
Hôm nay Lâm Khinh Trần quan tâm tới cô, hành động ấy để đổi lấy lời hứa của cô! Cô không muốn làm kẻ địch của ai, cũng không muốn trở thành món hàng để người ta lợi dụng, cô chỉ muốn sống một cách giản dị!
Lâm Thiện Nhã vì muốn Nguyên Kỳ yêu thích mình mà không từ thủ đoạn độc ác nào, giờ đây nàng ta còn muốn hủy hoại cô!
Triệu Tử Duy vì giang sơn xã tắc mà vứt bỏ cô một cách tàn nhẫn!
Nguyên Kỳ… cô không rõ mục đích cuối cùng của hắn là gì, nhưng hắn cũng không tiếc thủ đoạn ép cô phải ở cạnh bên hắn!
Nực cười!!
Cô hiểu rõ, trong mắt họ chỉ tồn tại duy nhất những âm mưu tính toán! Một thế giới quỷ quyệt! Giấc mộng màu hồng xa vời của cô không thể thành sự thật! Cô cảm giác thấy nỗi đau lan tràn từ trong tim.
Ngọn lửa dục vọng dần thiêu cháy tất cả, Mộ Dung Ca cắn chặt môi, cố gắng duy trì ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Trần, tức giận gằn từng chữ một: “Lâm Khinh Trần, ta với người vợ đã mất của ngươi giống nhau, nếu ngươi không đành lòng thì lập tức rời khỏi đây!”
Thân hình Lâm Khinh Trần run lên, nếu hiện giờ y còn không biết chuyện gì đang xảy ra thì quá mức ngu ngốc. Y không muốn tin tưởng, nhưng phản ứng của Mộ Dung Ca đã nói cho y biết, mọi chuyện là do Thiện Nhã gây nên!
Thiện Nhã muốn hạ nhục Mộ Dung Ca!
“Chuyện này không liên quan tới ta, xin hãy tin ta.” – Y không nỡ nhìn Mộ Dung Ca khó nhọc chịu đựng, thận trọng nói. Chẳng trách Xảo Vân sau khi đưa y ra khỏi Bạc Khang các, vẻ mặt biến sắc nói có việc phải rời đi. Nếu không y cũng chẳng một mình đi dạo ngắm nhìn cảnh sắc trong phủ Thái tử Hạ quốc, cũng sẽ không gặp cô! Y thực sự muốn lại gần kiểm tra tình trạng của cô!
Mộ Dung Ca thấy Lâm Khinh Trần lại gần, lảo đảo lùi về phía sau, ánh mắt âm trầm nhìn y: “Đừng lại gần!”
Hai kiếp làm người, cô vẫn trong sạch. Sao có thể không để ý chứ?
Khi không còn lựa chọn nào khác, cô chọn cách khinh thường. Một khi đã lựa chọn, cô sẽ luôn trân trọng nó.
Trong cơ thể dường như có vô số ngọn lửa thiêu đốt, cô khó chịu rên một tiếng, thân thể đạt tới cực hạn, ngã xuống tảng đá lạnh như băng. Cô kiên nhẫn muốn nhờ khí lạnh từ đá để làm dịu bớt da thịt rực nóng, khiến lý trí cô sắp biến mất.
Lâm Khinh Trần thấy cô cực lực nhẫn nại, mềm lòng lui từng bước về phía sau rời đi. Nhưng nếu cô cứ nằm ở chỗ này, quả thật không ổn! Có rất nhiều người lui tới chỗ này. Nô bộc trong phủ chăm sóc hoa cỏ, rồi thị vệ đi tuần tra xung quanh. Cô sẽ mất đi lý trí rất nhanh, như thế sẽ khó tránh khỏi bị làm nhục!
Nếu đây là ý muốn của Thiện Nhã, như vậy quả thật quá tàn nhẫn! Y tiến thêm vài bước, đứng trước mặt Mộ Dung Ca, nhìn cô ngồi trên tảng đá đấu tranh tư tưởng, y phục có chút xộc xệch. Dưới ánh trăng mờ ảo, gò má cô lấm tấm mồ hôi. Y khom lưng ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Đừng sợ, Mộ Dung Ca, đừng sợ.”
Là ai dịu dàng đến thế? Đôi mắt cô mê mẩn nhìn y, cơ thể khẽ run lên một cái. Hai tay không kìm được ôm cổ y.
“Ta đưa nàng đi nghỉ ngơi, lập tức tìm đại phu.” – Lâm Khinh Trần cau mày nói. Có lẽ y đã đoán được cô bị hạ thuốc gì, chỉ là y không muốn tin thôi.
Trong thanh lâu thường dùng một loại xuân dược gọi là ‘Giao cảnh hoan’. Nếu trong một khắc không có thuốc giải, biện pháp duy nhất là phải cùng người khác giao hoan. Nếu cố nhẫn nhịn, thì phải ngâm mình trong nước lạnh cả đêm. Dù người nam tử luyện võ có thể chịu đau đớn và dằn vặt để cho nước lạnh xâm nhập cơ thể, nhưng sau một đêm sẽ tổn thương rất nặng. Còn về nữ tử, ngâm mình trong nước lạnh một đêm chắc chắn cơ thể tổn hại nghiêm trọng, cả đời không thể mang thai!
Đó là lý do mà cô phải cùng người khác giao hoan!
“Ta nên làm thế nào đây?” – Y thấp giọng nỉ non. Cơ thể cô càng lúc càng nóng, bây giờ đã quá một khắc (mười lăm phút) rồi.
Người cô ngưỡng mộ trong lòng là Thái tử Tề quốc sao? Nhưng hiện giờ Thái tử Tề quốc không có ở đây, y không thể thành toàn cho cô! Tuy vậy cũng không thể tự tiện giao cô cho kẻ khác.
Trong lòng y chỉ có mình người vợ đã mất, hoàn toàn không có tình yêu nam nữ với người khác, dù ôm Mộ Dung Ca trong lòng, cảm nhận được khát vọng của cô, y lại không thể động vào cô.
Nếu như… giao cô cho Nguyên Kỳ thì sao?
Y cũng không nỡ làm như thế với Thiện Nhã. Nếu không phải do bất đắc dĩ, thì cũng chỉ còn cách này.
Giữa lúc y đang do dự, còn Mộ Dung Ca dần mất đi ý thức, một bóng đen như u hồn xuất hiện đằng sau y. Khí thế cường đại, cảm giác áp bức cũng ập đến, còn nồng nặc mùi máu. Y quay đầu lại nhìn, chưa kịp phản ứng, đã cảm giác trong lòng trống không. Vốn Mộ Dung Ca đang làm loạn trong lồng ngực y đã bị người đó đoạt mất, gắt gao ôm chặt cô.
“Kinh nam vương, may mà ngươi chưa động đến nàng.” Giọng nói Nguyên Kỳ trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, thêm vài phần khàn khàn mị hoặc.
Tuy dáng vẻ hai người cao bằng nhau, nhưng Nguyên Kỳ lúc này khác xa với thường ngày. Cảm giác áp bức khiến người trong thiên hạ cúi đầu khuất phục giờ phút này toàn bộ toát ra. Lâm Khinh Trần nhíu chặt mày, trong lòng run lên. Y cảm nhận rõ sát khí từ Nguyên Kỳ!
Nguyên Kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Khinh Trần đang thất thần, hắn áp chế ngọn lửa trong đáy mắt. Khi nhìn thấy Mộ Dung Ca bị Lâm Khinh Trần ôm vào lòng, dáng vẻ của Mộ Dung Ca cựa quậy trong lòng y, nếu hắn đến muộn đến một chút, hậu quả…khó có thể tưởng tượng nổi. Hiện giờ ngoài ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể, hắn còn cảm thấy phẫn nộ.
Mộ Dung Ca đang mất lý trí bỗng cảm nhận trên người một luồng khí lạnh truyền tới, trong đó ẩn chứa năng lượng cường đại khiến cô cảm thấy an toàn. Cô mở to đôi mắt mờ mịt, gương mặt ửng hồng như hoa đào, nở nụ cười như tiểu yêu tinh xinh đẹp: “Ha ha..đẹp trai ghê…” Bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên gò má của hắn, da mặt trơn nhẵn, cô nuốt nước bọt cười nhẹ: “Thật mịn…”
Toàn thân Nguyên Kỳ tràn ngập sát khí, nghe thấy lời cô nói, còn cảm nhận rõ động tác càn rỡ của cô, bỗng chốc cơ thể hắn cứng đờ, khóe miệng giật giật. Mặc dù không hiểu hai từ “đẹp trai” là có ý gì, nhưng từ động tác kết hợp với nét mặt vừa rồi cho biết, đây là hành động trêu ghẹo!
Không ngờ có một ngày hắn cũng bị người khác trêu ghẹo!
Lâm Khinh Trần nhìn Nguyên Kỳ ôm chặt Mộ Dung Ca, đáy mắt lóe sáng, hóa ra Nguyên Kỳ coi trọng Mộ Dung Ca như vậy! Nếu đêm nay cô ấy bị người khác làm nhục, Thiện Nhã khó tránh khỏi hậu họa!
Y cẩn thận quan sát nét mặt của Nguyên Kỳ, chẳng lẽ hắn cũng trúng ‘Giao cảnh hoan’? Thiện Nhã… lại dám to gan làm loạn thế! Biết rõ không thể mà vẫn muốn thử một lần! Thấy quần áo Nguyên Kỳ vẫn chỉnh tề, y biết Thiện Nhã cũng không được toại nguyện!
“Nàng ấy trúng ‘Giao cảnh hoan’, nếu như đêm nay không cùng nam tử khác giao hoan, thì phải ngâm mình trong nước lạnh một đêm, nhưng cả đời sẽ không có thai được!” Y thu lại những ý nghĩ khiếp sợ, trầm giọng nhắc nhở.
Dứt lời, y lập tức rời đi. Cho dù tối nay có xảy ra chuyện gì, y cũng không cách nào ngăn nổi. Hơn nữa hiện tại, cả Mộ Dung Ca và Nguyên Kỳ đều trúng ‘Giao cảnh hoan’!
Nguyên Kỳ ôm chặt Mộ Dung Ca, nhìn cô ngọ nguậy trong lòng, bàn tay nhỏ bé bướng bỉnh vuốt ve gò má rồi trượt xuống lồng ngực mình. Đôi mắt đen thẳm của hắn lay động mạnh mẽ như mãnh thú. Tuy hắn không nhìn được sắc hồng trên khuôn mặt cô, nhưng hắn thấy giờ phút này vẻ đẹp của cô khiến trái tim rung động mãnh liệt!
“Nàng nhất định không trốn thoát khỏi bản cung đâu!” – Đôi mắt hắn dần đỏ lên chăm chú nhìn cô, bá đạo tuyên bố.
Người trong thiên hạ không biết rằng hắn có võ công, hơi nữa lại là cao thủ khó ai địch nổi. Hắn ôm Mộ Dung Ca rời đi, chẳng mấy bước đã tới Phù Dung Các.
Rèm mỏng khẽ bay, một phòng kiều diễm.
Nến đỏ cháy lập lòe khi sáng khi tối.
Gió thổi qua tấm rèm, mang theo mùi hương nhàn nhạt, ẩn chứa tình ý nồng đậm.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Chiếc giường này chưa từng có cô gái nào nằm qua, toàn bộ chăn gối đều ngập tràn mùi hương của hắn, bao quanh cô. Cũng không rõ từ khi nào, toàn bộ chăn đệm đều được đổi sang màu xanh lam.
Màu của bầu trời! Màu khiến hắn nhận biết được!
Mộ Dung Ca khó chịu giãy dụa bên dưới, tất cả mọi thứ đều vô cùng xa lạ. Hiện giờ cô bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt lý trí, mệt mỏi mở mắt nhìn về phía hắn. Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông trước mặt đỏ như máu, nhưng lại vô cùng yêu mị, quả không hổ danh là gương mặt khiến các cô gái trong thiên hạ điên đảo!
Mọi thứ dường như mập mờ giữa hiện thực và mộng ảo. Ngọn lửa trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt. Khóe mắt cô còn đọng lại giọt nước mắt đau thương. Hắn đưa tay khẽ lau giọt lệ trên mắt cô, thầm thì: “Nếu đau buồn thì đừng cố nhẫn nhịn. Tình yêu cũng chỉ là điều bình thường thôi.”
“Không… Mọi thứ đều là mơ, tất cả đều do số phận. Không thể phân biệt thật giả. Thứ duy nhất ta có thể bảo vệ là trái tim mình. Ai hiểu được chứ? Ai hiểu đây…” Đầu óc mơ màng, cô khẽ nỉ non, lệ trong mắt tuôn trào không kìm nổi.
Cô xé rách quần áo trên người, trong đầu chỉ có một chứ “Nóng”.
Thứ duy nhất bảo vệ được chỉ có trái tim mình? Vẻ mặt hắn tối lại, gương mặt tuấn mỹ cương nghị lạnh lùng. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: “Đây cũng là số phận! Thật thật giả giả, đôi khi biết rõ đó là giả, nhưng vẫn đành phải chấp nhận! Mộ Dung ca, hãy ở bên cạnh bản cung!”
Ngón tay thon dài trắng trẻo dịu dàng cởi thắt lưng lụa của cô, gỡ bỏ quần áo bị cô xé rách, từng tấc da thịt mềm mại trắng như tuyết dần hiện ra, không chút che giấu. Toàn bộ cơ thể của Mộ Dung Ca phơi bày trước mặt, ngọn lửa dục vọng kìm nén trong đôi mắt sâu thẳm của hắn đều tràn ra.
“Bổn cung không thích nữ nhân, nhưng chỉ có nàng là ngoại lệ.” – Bàn tay lạnh lẽo của hắn khẽ bẹo chóp mũi cô, tình cảm chân thật khó khăn lắm mới nói ra.
Cô nhìn hắn, bỗng nhiên nở một nụ cười kiều diễm, dường như giọt lệ trên khóe mắt cô chưa từng xuất hiện.
Cho dù trong thế giới của hắn chỉ có hai màu đen trắng, nhưng sao hắn cảm nhận được, cả nụ cười của cô tỏa sắc hồng?
Hắn cởi chiếc áo màu đen, cơ thể tráng kiện hoàn mỹ hiện ra trước mắt cô. Hắn cúi người, dịu dàng hôn lên đôi môi cô. Hai bàn tay lướt trên người châm lửa từng chỗ một! Cảm giác nóng bỏng xa lạ khiến Mộ Dung Ca khó chịu muốn tránh né. Trong thân thể bừng lên cảm giác khác thường, xé rách toàn bộ mọi thứ, để cho cô điên cuồng phóng thích.
Hai tay cô run rẩy ôm đầu của hắn, môi lưỡi quấn lấy nhau, đắm chìm hoàn toàn trong cơn mê, chỉ còn bản năng nguyên thủy của con người. Cơ thể cô run lên mỗi khi đôi môi hắn lướt qua từng tấc da thịt. Đối với cô là sự bỡ ngỡ, còn đối với hắn là sự hấp dẫn trí mạng! Tựa như số mệnh thoát ra khỏi sự khống chế của hắn!
Chẳng phải cho dù là ai, hắn cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay sao?
Mùi hương dục vọng tràn ngập khắp phòng.
Khi hai thân thể hòa vào làm một, hắn chăm chú ngắm nhìn cô, nhìn đôi mắt khép chặt của cô, nói: “Sau này… không thể trốn chạy!” Tất cả đều là định mệnh, mọi thứ bất ngờ ngoài ý muốn. Lúc hắn mạnh mẽ tiến vào lãnh địa chưa từng có ai chiếm đoạt, hắn cảm nhận thấy vật cản!
“A….” – Đau đớn kịch liệt khiến cô bật thành tiếng.
Nét mặt hắn khó tin nhìn cô, đôi mắt đỏ rực đầy ngạc nhiên: “Nàng…. là xử nữ!”
Tác giả :
Thư Ca