Thiếp Khuynh Thành
Chương 79: Lựa chọn đau khổ
Ads Edit: L2NT
Beta: Phi Nguyệt
Hắn biết nỗi lo lắng trong lòng Mộ Dung Ca, nhưng không quyết định thay cô được! Giờ phút này, hắn chẳng thể tính toán quá nhiều mà chỉ đi theo tiếng gọi của trái tim mình.
Hắn muốn biết, khi không còn bất cứ vướng mắc gì, cô sẽ lựa chọn ra sao?
“Thái tử, không thể được!!”
Lưu Vân vội quỳ xuống giữa màn mưa, sợ hãi kêu lên. Tiếp đó, mấy người hộ vệ khác cũng quỳ xuống, đồng loạt hét: “Thái tử, không thể được!”
Sau hơn một tháng hạn hán vừa qua, cuối cùng trởi cũng đổ mưa, cơn mưa xối xả hôm nay đã cuốn trôi tất cả. Những giọt mưa nặng hạt ào ào trút xuống lưng của những người đang cúi đầu quỳ dưới đất. Toàn thân Mộ Dung Ca khẽ run, những người đó đều có võ công cao cường, lại dùng toàn bộ nội lực hét lớn, bừng bừng khí thế khiến sắc mặt cô thoáng trắng bệch.
Nhìn nét biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt cô, Triệu Tử Duy quay lại quét đôi mắt đỏ ngầu khắp đám hộ vệ. Trái tim hắn run lên nhói đau, tận sâu đáy lòng dần trở nên dao động. Nhưng tiếng hét đó không chỉ ảnh hưởng tới cô, mà còn tác động tới hắn.
Họ cũng là bất đắc dĩ, nhưng hắn lại không thể buông tay.
Liếc đám hộ vệ đang quỳ dưới mưa, hắn gầm lên: “Câm mồm!”
Một lời chấn động tất cả!
Lưu Vân đứng đầu không kìm được hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, y chưa từng thấy Thái tử nổi giận như thế. Ánh mắt người đỏ rực đầy sát khí. Quả nhiên Thái tử đã có cảm tình với Mộ Dung Ca.
Tuy nhiên người không thể vì nàng ta mà vứt bỏ mọi cố gắng trước đây, càng không thể gây ra phiền toái cho Tề quốc.
Mộ Dung Ca chỉ là phận nô tỳ thấp kém, dù trước đây nàng ta đã từng xuất thân cao quý nhưng cũng không thể lộ diện. Hơn nữa có đưa nàng ta về nước, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không bao giờ để Thái tử vì một nữ nhân mà mất đi ý chí. Giá như Mộ Dung Ca không phải là nô tỳ Hạ quốc thì tốt quá, nhưng dù thế nào đi nữa nàng ấy vẫn là người của Hạ quốc.
Nam nhi đại trượng phu không dễ dàng rơi lệ, nhưng giờ đây trên khuôn mặt Lưu Vân đã giàn giụa nước mắt, y nhìn về phía người nữ tử vẫn trầm mặc, khấu đầu ba cái, rưng rưng khẩn cầu: “Xin Mộ Dung cô nương giơ cao đánh khẽ! Chớ nên để tình cảm riêng làm liên lụy tới trăm họ bá tánh, càng không thể vô tâm nhìn Thái tử đi vào chỗ chết!”
“Xin Mộ Dung cô nương giơ cao đánh khẽ!” – Tất cả đám người cùng hô to.
Dù cho có bị Thái tử giết chết vì đã chọc giận người thì bọn họ cũng phải lên tiếng, tuyệt đối không thể để công sức cố gắng bao năm qua của Thái tử bị hủy hoại trong tay một nữ nhân! Họ cam tâm tình nguyện dùng tính mạng đổi lấy sự tỉnh táo của Thái tử.
Đôi mắt Mộ Dung Ca bị mưa gió táp vào làm cay xè, quần áo ướt đẫm cả. Không còn cách nào khác cô đành mở to mắt, ép đôi chân bước tới đối diện với Triệu Tử Duy, nội tâm hắn đang bị giằng xé giữa giận dữ và đau khổ, nhìn sự thành thật hiện giờ của hắn khiến hốc mắt cô nhòe lệ, Mộ Dung Ca gắng nở nụ cười bình thản: “Thái tử Tề quốc, xin người đừng quên, thiếp đã là nô tỳ của thái tử Hạ quốc.”
…
Lan Ngọc lạnh lùng nhìn mưa gió giăng kín bầu trời qua ô cửa sổ, còn Tiểu Thập đã mang giỏ thức ăn tới. Hương thơm từ cháo gà và bánh bao tỏa ra ngào ngạt, ít nhiều làm tan bớt đi mùi vị của chén thuốc. Lan Ngọc xoay người nhìn giỏ thức ăn trên tay Tiểu Thập, y nâng tách trà uống một ngụm, thấy vẻ không yên trên khuôn mặt của cậu ta, y mỉm cười hỏi: “Ngươi đang lo lắng ư?”
Mộ Dung Ca không giống như các cô gái khác, đối với những khiếm khuyết của Tiểu Thập, cô chẳng mảy may để ý, còn Tiểu Thập cũng khó tìm thấy người nào có thể khiến hắn cởi mở tấm lòng như thế. Thảo nào Triệu Tử Duy dù đang trong tình thế nguy cấp nhưng vẫn đến tìm cô, còn Nguyên Kì nữa, dường như cách đối xử của hắn với Mộ Dung Ca cũng có chút khác thường.
Tiểu Thập gật đầu, hoa chân múa tay ra hiệu với Lan Ngọc, cậu ta đang lo lắng cho Mộ Dung Ca.
“Đừng lo, Thái tử Tề quốc sẽ không làm hại cô ấy đâu.” – Lan Ngọc dịu dàng nói.
Tiểu Thập nghe Lan Ngọc khẳng định như thế thì lập tức yên lòng. Công tử đã chắc chắn, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra với Mộ Dung Ca cô nương rồi.
“Có phải mùi vị kia không?”
Sau khi Tiểu Thập mở giỏ đựng thức ăn ra, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Bao nhiêu năm qua nếm đủ vị đắng của các loại thuốc, y ăn gì cũng thấy vô vị, có lẽ những chén thuốc ấy đã ảnh hưởng tới vị giác của y. Nhưng hiện giờ, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lại khiến nội tâm luôn trầm tĩnh bình thản của y xuất hiện vài phần chờ mong.
Tiểu Thập hào hứng gật đầu, Mộ Dung Ca cô nương quả nhiên lợi hại! Dễ dàng nấu được những món ăn ngon miệng, nhìn qua đã mê rồi, nếu nếm thử sẽ càng muốn ăn nhiều hơn.
Nhìn bát cháo gà trước mặt tỏa hơi nghi ngút, đáy mắt Lan Ngọc có chút dao động, y nếm thử một thìa, khóe miệng khẽ cong lên: “Quả là món ăn ngon.” – Tay nghề này, chỉ sợ thế gian khó ai địch nổi. Nhưng, vốn là con gái tể tướng Nguyên quốc, sao lại học nấu ăn? Dường như tất cả hành động cử chỉ của Mộ Dung Ca hiện nay, đều khác xa với lời đồn về Khánh vương phi Nguyên quốc…
Tuy tướng mạo Tiểu Thập thanh tú, nhưng thân hình cao tới một mét chín của cậu ta lại đối lập hoàn toàn với khuôn mặt. Cậu vừa ngoạm một miếng bánh bao, đã bị mùi vị thơm ngon của nó hấp dẫn. Chiếc bánh bao to như thế, mà cậu ta chỉ ăn hai miếng là hết. Lan Ngọc nhìn hành động tham lam đó, chỉ lắc đầu cười khẽ: “Tiểu Thập, để phần cho Mộ Dung cô nương một ít.”
…
Triệu Tử Duy xuất toàn lực bổ một đấm vào tường, cú đấm ấy bộc lộ tất cả tâm trạng hắn hiện giờ. Sau đó hắn ôm chặt lấy cô, giam cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ thân thể cô truyền tới, hít lấy mùi hương chân thật của cô.
Dường như, trong màn mưa ấy, hắn còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập của cô.
Đúng là cô ấy!
Là cô gái thông minh nhưng đôi lúc ngốc nghếch của hắn!
Đôi mắt Mộ Dung Ca rớm lệ, mặc cho hắn làm càn. Lần này, cô không đẩy hắn ra, vòng tay người đàn ông này mang cho cô cảm giác quen thuộc, khí tức bá đạo ấy vẫn như xưa, quyết không cho cô yên lòng, cố gắng bắt cô thấu hiểu nỗi đau đớn mà hắn đang phải trải qua.
Lưu Vân nhìn hai người họ đứng ôm nhau, trong mắt hiện chút không nỡ, chẳng lẽ làm như vậy là sai sao? Nhưng Thái tử…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cơn mưa xối xả trút xuống đã ngớt dần, bầu trời âm u vang lên tiếng sấm, chớp rạch mây lóe sáng.
Cô từ từ đẩy hắn ra, nước mắt trên mi giờ đã biến mất. Cô cười thật tươi, dưới màn đêm âm u rền vang tiếng sấm, nụ cười của cô quả thật khiến người khác cảm thấy nhức mắt.
Triệu Tử Duy nhìn nụ cười ấy mà lòng đau đớn vạn phần. Hắn biết, nếu cô đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Nếu sau này có duyên, thiếp mong sẽ được gặp lại Thái tử Tề quốc. Nhưng nếu vô duyên… thiếp vô cùng biết ơn tất cả những gì Thái tử đã làm cho thiếp.” – Nụ cười và dung nhan xinh đẹp giờ phút này mới thật sự là cô.
Nếu có cơ hội gặp lại, cô mong rằng, đất trời sẽ không tối tăm như bây giờ nữa.
“Nàng hãy nhớ kỹ, bổn cung không bao giờ quên Mộ Dung Ca nàng, càng không bỏ rơi nàng, Bổn cung sẽ chứng minh, mấy thứ trở ngại này Bổn cung chưa từng để ý tới.”
Hắn dồn cô tới cửa, thân hình cao lớn chắn giữa, đôi mắt tà mị nhìn thẳng vào đối phương, mỗi một câu nói ra đều toát lên khí phách ngạo nghễ!
Đôi mắt âm u dường như xuyên qua màn mưa, bay tới nơi nào đó. Những lời này hắn nói với cô, cũng là để tự hứa với bản thân mình.
“Lưu Vân, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là hộ vệ của Mộ Dung Ca. Nếu không có mệnh lệnh triệu hồi của bản cung, ngươi một khắc cũng không được rời khỏi nàng. Mộ Dung Ca chết, ngươi cũng chết theo!” – Triệu Tử Duy cúi đầu nhìn về phía Lưu Vân – người cận vệ luôn trung thành và tận tâm của mình – hắn lạnh lùng ra lệnh.
Nội tâm Lưu Vân đang đấu tranh dữ dội về việc ép Thái tử để Mộ Dung Ca cô nương rời đi là đúng hay sai. Chợt nghe thấy mệnh lệnh của Thái tử khiến y kinh ngạc vô cùng. Nhìn vẻ mặt dứt khoát quyết liệt của Thái tử, tâm thần Lưu Vân run lên, y biết không thể nào làm trái ý Thái tử, liền trầm giọng đáp: “Ty chức xin nghe Thái tử phân phó.”
“Tất cả đứng lên.” – Triệu Tử Duy liếc qua mấy người hộ vệ đang quỳ trong màn mưa, lạnh lùng nói. Không ai rõ bằng hắn sự trung thành của họ, dù mất cả tính mạng, họ cũng không hề làm tổn thương hắn! Nay đối với sự liều mình ngăn cản của họ, hắn cũng không khiển trách.
Đám hộ vệ thấy Triệu Tử Duy không trách họ, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: “Tạ ơn Thái tử!’
Lưu Vân từ từ đứng lên, đầu tiên nhìn thoáng qua Triệu Tử Duy, rồi hướng về phía Mộ Dung Ca. Thái tử đã có lời hẹn ước, vậy mà nàng ấy vẫn không hề động tâm, còn kịp thời thức tỉnh Thái tử. Cho dù thế nào đi nữa, cô gái này cũng khiến y bắt đầu bội phục!
Triệu Tử Duy rời khỏi phòng, hòa mình vào màn mưa. Thân hình hơi khựng lại, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn người con gái đứng ở trước cửa, dưới sự bảo hộ của những người hộ vệ, hắn mím môi yên lặng rời đi.
Chỉ còn lại Lưu Vân vẫn cúi đầu đứng im một chỗ, tiếng sấm chớp rền vang hòa lẫn tiếng mưa rơi.
Hôm sau.
Mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng, xanh thẳm, gợn vài bóng mây.
Tiểu Thập bước tới thông báo hôm nay là ngày khởi hành, rời Phong quốc để tới Nam quốc.
Nam quốc nằm trong số mười mấy quốc gia nhỏ, mục đích của Lan Ngọc công tử khi đến đây là nhằm trợ giúp Nam quốc ngăn chặn chiến tranh, để dân chúng thoát khỏi nỗi khổ đau mà chiến tranh gây ra. Vốn dĩ Mộ Dung Ca chưa nghĩ tới mình sẽ đi đâu, dù thế nào cũng phải rời khỏi Phong quốc. Vì thế cô quyết định đi cùng Lan Ngọc công tử tới Nam quốc đang xảy ra chiến tranh.
Trước đây, cô muốn rời khỏi Phong quốc đến Lương quốc – nơi tương đối ổn định, không có chiến tranh để phát triển. Nhưng sáng nay khi nghe Lan Ngọc công tử nói sẽ tới Nam quốc, cô bỗng thay đổi chủ ý. Nếu muốn trụ vững trong thời loạn, cách duy nhất là biến chiến tranh thành cơ hội! Đứng giữa ranh giới sinh tồn tất nhiên nguy hiểm trùng trùng, nhưng chẳng phải có câu ‘nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn’ hay sao?
“Mộ dung cô nương, cô đang làm gì thế?” – Tiểu Thập từ sáng sớm đã theo cô vào phòng bếp, loay hoay cản đường cô đứng nấu ăn. Thỉnh thoảng không có việc gì làm, cậu ta sẽ đứng trước mặt cô khua chân múa tay như thế. Cô cũng rất kiên nhẫn trả lời: “Làm bánh tráng, loại bánh này càng mỏng càng ngon.”
Tiểu Thập liên tục gật đầu, có lẽ là một món ngon khác, câu ta tiếp tục ‘nói’: “Hôm qua bánh màn thầu Mộ Dung cô nương làm rất ngon.”
“Không phải màn thầu, mà là bánh bao.” – Mộ Dung Ca cười giải thích.
Tiểu Thập hiểu ra, hóa ra là bánh bao, chẳng trách không giống. Trước đây ăn bánh màn thầu vừa cứng vừa khó nuốt, không như ăn bánh bao ngon như vậy, bên trong còn có nhân thịt nữa.
Mộ Dung Ca đang làm bánh, bỗng thấy Lưu Vân đứng ngoài cửa bếp như một cây cột sừng sững. Cô khẽ chớp mắt, Triệu Tử Duy để Lưu Vân ở lại vì hắn biết bên người cô nguy hiểm dồn dập, còn Lưu Vân là cận vệ thân tín của hắn, đương nhiên võ công khó ai bì kịp. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy võ công của Tiểu Thập dễ thương so với Lưu Vân càng bí hiểm hơn.
Tâm trạng Lưu Vân lúc này cực kì hỗn tạp, tối qua Thái tử để hắn ở lại để bảo vệ Mộ Dung Ca, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã muốn giết cô để trừ hậu họa trong lòng Thái tử. Thế nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của Thái tử, khi phân phó hắn là đã tín nhiệm hắn, hắn không thể phản bội Thái tử. Hơn nữa, tuy hắn không muốn cô gây cản trở cho Thái tử, nhưng hắn cũng không muốn giết cô.
Giờ đây, thấy cô trò chuyện vui vẻ với Tiểu Thập luôn bị người khác giễu cợt, tâm trạng hắn càng thêm phức tạp. Cuối cùng thì cô ấy đang suy nghĩ gì vậy?
………
Sáng nay khi Nguyên Kỳ khởi hành, bỗng nhận được tin Triệu Tử Duy đột ngột trở về kinh đô, ý định mang Mộ Dung Ca theo. Khi biết tin, khuôn mặt y vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi mắt vốn sâu thẳm như hồ nước bất chợt dao dộng.
“Mộ Dung Ca không đồng ý đi cùng Thái tử Tề quốc. Nhưng Thái tử Tề quốc lại để cận vệ Lưu Vân ở lại bảo vệ Mộ Dung Ca.” – Một tên ám vệ thận trọng bẩm báo với Nguyên Kỳ. Ám vệ nói xong đã lâu, nhưng Nguyên Kỳ vẫn không lên tiếng.
Gia Kiệt thầm kinh hãi, Triệu Tử Duy có mục đích gì?
Nguyên Kỳ trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Theo sát Lan Ngọc công tử, sau khi rời khỏi Phong quốc thì đi tới đâu.” – Triệu Tử Duy không ngại nguy hiểm trở về kinh đô, hành động ấy có khiến nàng cảm động?
Nếu cảm động, vậy thì…
Beta: Phi Nguyệt
Hắn biết nỗi lo lắng trong lòng Mộ Dung Ca, nhưng không quyết định thay cô được! Giờ phút này, hắn chẳng thể tính toán quá nhiều mà chỉ đi theo tiếng gọi của trái tim mình.
Hắn muốn biết, khi không còn bất cứ vướng mắc gì, cô sẽ lựa chọn ra sao?
“Thái tử, không thể được!!”
Lưu Vân vội quỳ xuống giữa màn mưa, sợ hãi kêu lên. Tiếp đó, mấy người hộ vệ khác cũng quỳ xuống, đồng loạt hét: “Thái tử, không thể được!”
Sau hơn một tháng hạn hán vừa qua, cuối cùng trởi cũng đổ mưa, cơn mưa xối xả hôm nay đã cuốn trôi tất cả. Những giọt mưa nặng hạt ào ào trút xuống lưng của những người đang cúi đầu quỳ dưới đất. Toàn thân Mộ Dung Ca khẽ run, những người đó đều có võ công cao cường, lại dùng toàn bộ nội lực hét lớn, bừng bừng khí thế khiến sắc mặt cô thoáng trắng bệch.
Nhìn nét biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt cô, Triệu Tử Duy quay lại quét đôi mắt đỏ ngầu khắp đám hộ vệ. Trái tim hắn run lên nhói đau, tận sâu đáy lòng dần trở nên dao động. Nhưng tiếng hét đó không chỉ ảnh hưởng tới cô, mà còn tác động tới hắn.
Họ cũng là bất đắc dĩ, nhưng hắn lại không thể buông tay.
Liếc đám hộ vệ đang quỳ dưới mưa, hắn gầm lên: “Câm mồm!”
Một lời chấn động tất cả!
Lưu Vân đứng đầu không kìm được hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, y chưa từng thấy Thái tử nổi giận như thế. Ánh mắt người đỏ rực đầy sát khí. Quả nhiên Thái tử đã có cảm tình với Mộ Dung Ca.
Tuy nhiên người không thể vì nàng ta mà vứt bỏ mọi cố gắng trước đây, càng không thể gây ra phiền toái cho Tề quốc.
Mộ Dung Ca chỉ là phận nô tỳ thấp kém, dù trước đây nàng ta đã từng xuất thân cao quý nhưng cũng không thể lộ diện. Hơn nữa có đưa nàng ta về nước, Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng không bao giờ để Thái tử vì một nữ nhân mà mất đi ý chí. Giá như Mộ Dung Ca không phải là nô tỳ Hạ quốc thì tốt quá, nhưng dù thế nào đi nữa nàng ấy vẫn là người của Hạ quốc.
Nam nhi đại trượng phu không dễ dàng rơi lệ, nhưng giờ đây trên khuôn mặt Lưu Vân đã giàn giụa nước mắt, y nhìn về phía người nữ tử vẫn trầm mặc, khấu đầu ba cái, rưng rưng khẩn cầu: “Xin Mộ Dung cô nương giơ cao đánh khẽ! Chớ nên để tình cảm riêng làm liên lụy tới trăm họ bá tánh, càng không thể vô tâm nhìn Thái tử đi vào chỗ chết!”
“Xin Mộ Dung cô nương giơ cao đánh khẽ!” – Tất cả đám người cùng hô to.
Dù cho có bị Thái tử giết chết vì đã chọc giận người thì bọn họ cũng phải lên tiếng, tuyệt đối không thể để công sức cố gắng bao năm qua của Thái tử bị hủy hoại trong tay một nữ nhân! Họ cam tâm tình nguyện dùng tính mạng đổi lấy sự tỉnh táo của Thái tử.
Đôi mắt Mộ Dung Ca bị mưa gió táp vào làm cay xè, quần áo ướt đẫm cả. Không còn cách nào khác cô đành mở to mắt, ép đôi chân bước tới đối diện với Triệu Tử Duy, nội tâm hắn đang bị giằng xé giữa giận dữ và đau khổ, nhìn sự thành thật hiện giờ của hắn khiến hốc mắt cô nhòe lệ, Mộ Dung Ca gắng nở nụ cười bình thản: “Thái tử Tề quốc, xin người đừng quên, thiếp đã là nô tỳ của thái tử Hạ quốc.”
…
Lan Ngọc lạnh lùng nhìn mưa gió giăng kín bầu trời qua ô cửa sổ, còn Tiểu Thập đã mang giỏ thức ăn tới. Hương thơm từ cháo gà và bánh bao tỏa ra ngào ngạt, ít nhiều làm tan bớt đi mùi vị của chén thuốc. Lan Ngọc xoay người nhìn giỏ thức ăn trên tay Tiểu Thập, y nâng tách trà uống một ngụm, thấy vẻ không yên trên khuôn mặt của cậu ta, y mỉm cười hỏi: “Ngươi đang lo lắng ư?”
Mộ Dung Ca không giống như các cô gái khác, đối với những khiếm khuyết của Tiểu Thập, cô chẳng mảy may để ý, còn Tiểu Thập cũng khó tìm thấy người nào có thể khiến hắn cởi mở tấm lòng như thế. Thảo nào Triệu Tử Duy dù đang trong tình thế nguy cấp nhưng vẫn đến tìm cô, còn Nguyên Kì nữa, dường như cách đối xử của hắn với Mộ Dung Ca cũng có chút khác thường.
Tiểu Thập gật đầu, hoa chân múa tay ra hiệu với Lan Ngọc, cậu ta đang lo lắng cho Mộ Dung Ca.
“Đừng lo, Thái tử Tề quốc sẽ không làm hại cô ấy đâu.” – Lan Ngọc dịu dàng nói.
Tiểu Thập nghe Lan Ngọc khẳng định như thế thì lập tức yên lòng. Công tử đã chắc chắn, như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra với Mộ Dung Ca cô nương rồi.
“Có phải mùi vị kia không?”
Sau khi Tiểu Thập mở giỏ đựng thức ăn ra, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Bao nhiêu năm qua nếm đủ vị đắng của các loại thuốc, y ăn gì cũng thấy vô vị, có lẽ những chén thuốc ấy đã ảnh hưởng tới vị giác của y. Nhưng hiện giờ, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn lại khiến nội tâm luôn trầm tĩnh bình thản của y xuất hiện vài phần chờ mong.
Tiểu Thập hào hứng gật đầu, Mộ Dung Ca cô nương quả nhiên lợi hại! Dễ dàng nấu được những món ăn ngon miệng, nhìn qua đã mê rồi, nếu nếm thử sẽ càng muốn ăn nhiều hơn.
Nhìn bát cháo gà trước mặt tỏa hơi nghi ngút, đáy mắt Lan Ngọc có chút dao động, y nếm thử một thìa, khóe miệng khẽ cong lên: “Quả là món ăn ngon.” – Tay nghề này, chỉ sợ thế gian khó ai địch nổi. Nhưng, vốn là con gái tể tướng Nguyên quốc, sao lại học nấu ăn? Dường như tất cả hành động cử chỉ của Mộ Dung Ca hiện nay, đều khác xa với lời đồn về Khánh vương phi Nguyên quốc…
Tuy tướng mạo Tiểu Thập thanh tú, nhưng thân hình cao tới một mét chín của cậu ta lại đối lập hoàn toàn với khuôn mặt. Cậu vừa ngoạm một miếng bánh bao, đã bị mùi vị thơm ngon của nó hấp dẫn. Chiếc bánh bao to như thế, mà cậu ta chỉ ăn hai miếng là hết. Lan Ngọc nhìn hành động tham lam đó, chỉ lắc đầu cười khẽ: “Tiểu Thập, để phần cho Mộ Dung cô nương một ít.”
…
Triệu Tử Duy xuất toàn lực bổ một đấm vào tường, cú đấm ấy bộc lộ tất cả tâm trạng hắn hiện giờ. Sau đó hắn ôm chặt lấy cô, giam cô vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ thân thể cô truyền tới, hít lấy mùi hương chân thật của cô.
Dường như, trong màn mưa ấy, hắn còn nghe thấy tiếng nhịp tim đập của cô.
Đúng là cô ấy!
Là cô gái thông minh nhưng đôi lúc ngốc nghếch của hắn!
Đôi mắt Mộ Dung Ca rớm lệ, mặc cho hắn làm càn. Lần này, cô không đẩy hắn ra, vòng tay người đàn ông này mang cho cô cảm giác quen thuộc, khí tức bá đạo ấy vẫn như xưa, quyết không cho cô yên lòng, cố gắng bắt cô thấu hiểu nỗi đau đớn mà hắn đang phải trải qua.
Lưu Vân nhìn hai người họ đứng ôm nhau, trong mắt hiện chút không nỡ, chẳng lẽ làm như vậy là sai sao? Nhưng Thái tử…
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cơn mưa xối xả trút xuống đã ngớt dần, bầu trời âm u vang lên tiếng sấm, chớp rạch mây lóe sáng.
Cô từ từ đẩy hắn ra, nước mắt trên mi giờ đã biến mất. Cô cười thật tươi, dưới màn đêm âm u rền vang tiếng sấm, nụ cười của cô quả thật khiến người khác cảm thấy nhức mắt.
Triệu Tử Duy nhìn nụ cười ấy mà lòng đau đớn vạn phần. Hắn biết, nếu cô đã quyết định, sẽ không bao giờ thay đổi.
“Nếu sau này có duyên, thiếp mong sẽ được gặp lại Thái tử Tề quốc. Nhưng nếu vô duyên… thiếp vô cùng biết ơn tất cả những gì Thái tử đã làm cho thiếp.” – Nụ cười và dung nhan xinh đẹp giờ phút này mới thật sự là cô.
Nếu có cơ hội gặp lại, cô mong rằng, đất trời sẽ không tối tăm như bây giờ nữa.
“Nàng hãy nhớ kỹ, bổn cung không bao giờ quên Mộ Dung Ca nàng, càng không bỏ rơi nàng, Bổn cung sẽ chứng minh, mấy thứ trở ngại này Bổn cung chưa từng để ý tới.”
Hắn dồn cô tới cửa, thân hình cao lớn chắn giữa, đôi mắt tà mị nhìn thẳng vào đối phương, mỗi một câu nói ra đều toát lên khí phách ngạo nghễ!
Đôi mắt âm u dường như xuyên qua màn mưa, bay tới nơi nào đó. Những lời này hắn nói với cô, cũng là để tự hứa với bản thân mình.
“Lưu Vân, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là hộ vệ của Mộ Dung Ca. Nếu không có mệnh lệnh triệu hồi của bản cung, ngươi một khắc cũng không được rời khỏi nàng. Mộ Dung Ca chết, ngươi cũng chết theo!” – Triệu Tử Duy cúi đầu nhìn về phía Lưu Vân – người cận vệ luôn trung thành và tận tâm của mình – hắn lạnh lùng ra lệnh.
Nội tâm Lưu Vân đang đấu tranh dữ dội về việc ép Thái tử để Mộ Dung Ca cô nương rời đi là đúng hay sai. Chợt nghe thấy mệnh lệnh của Thái tử khiến y kinh ngạc vô cùng. Nhìn vẻ mặt dứt khoát quyết liệt của Thái tử, tâm thần Lưu Vân run lên, y biết không thể nào làm trái ý Thái tử, liền trầm giọng đáp: “Ty chức xin nghe Thái tử phân phó.”
“Tất cả đứng lên.” – Triệu Tử Duy liếc qua mấy người hộ vệ đang quỳ trong màn mưa, lạnh lùng nói. Không ai rõ bằng hắn sự trung thành của họ, dù mất cả tính mạng, họ cũng không hề làm tổn thương hắn! Nay đối với sự liều mình ngăn cản của họ, hắn cũng không khiển trách.
Đám hộ vệ thấy Triệu Tử Duy không trách họ, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: “Tạ ơn Thái tử!’
Lưu Vân từ từ đứng lên, đầu tiên nhìn thoáng qua Triệu Tử Duy, rồi hướng về phía Mộ Dung Ca. Thái tử đã có lời hẹn ước, vậy mà nàng ấy vẫn không hề động tâm, còn kịp thời thức tỉnh Thái tử. Cho dù thế nào đi nữa, cô gái này cũng khiến y bắt đầu bội phục!
Triệu Tử Duy rời khỏi phòng, hòa mình vào màn mưa. Thân hình hơi khựng lại, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn người con gái đứng ở trước cửa, dưới sự bảo hộ của những người hộ vệ, hắn mím môi yên lặng rời đi.
Chỉ còn lại Lưu Vân vẫn cúi đầu đứng im một chỗ, tiếng sấm chớp rền vang hòa lẫn tiếng mưa rơi.
Hôm sau.
Mưa đã tạnh, bầu trời quang đãng, xanh thẳm, gợn vài bóng mây.
Tiểu Thập bước tới thông báo hôm nay là ngày khởi hành, rời Phong quốc để tới Nam quốc.
Nam quốc nằm trong số mười mấy quốc gia nhỏ, mục đích của Lan Ngọc công tử khi đến đây là nhằm trợ giúp Nam quốc ngăn chặn chiến tranh, để dân chúng thoát khỏi nỗi khổ đau mà chiến tranh gây ra. Vốn dĩ Mộ Dung Ca chưa nghĩ tới mình sẽ đi đâu, dù thế nào cũng phải rời khỏi Phong quốc. Vì thế cô quyết định đi cùng Lan Ngọc công tử tới Nam quốc đang xảy ra chiến tranh.
Trước đây, cô muốn rời khỏi Phong quốc đến Lương quốc – nơi tương đối ổn định, không có chiến tranh để phát triển. Nhưng sáng nay khi nghe Lan Ngọc công tử nói sẽ tới Nam quốc, cô bỗng thay đổi chủ ý. Nếu muốn trụ vững trong thời loạn, cách duy nhất là biến chiến tranh thành cơ hội! Đứng giữa ranh giới sinh tồn tất nhiên nguy hiểm trùng trùng, nhưng chẳng phải có câu ‘nơi nguy hiểm cũng là nơi an toàn’ hay sao?
“Mộ dung cô nương, cô đang làm gì thế?” – Tiểu Thập từ sáng sớm đã theo cô vào phòng bếp, loay hoay cản đường cô đứng nấu ăn. Thỉnh thoảng không có việc gì làm, cậu ta sẽ đứng trước mặt cô khua chân múa tay như thế. Cô cũng rất kiên nhẫn trả lời: “Làm bánh tráng, loại bánh này càng mỏng càng ngon.”
Tiểu Thập liên tục gật đầu, có lẽ là một món ngon khác, câu ta tiếp tục ‘nói’: “Hôm qua bánh màn thầu Mộ Dung cô nương làm rất ngon.”
“Không phải màn thầu, mà là bánh bao.” – Mộ Dung Ca cười giải thích.
Tiểu Thập hiểu ra, hóa ra là bánh bao, chẳng trách không giống. Trước đây ăn bánh màn thầu vừa cứng vừa khó nuốt, không như ăn bánh bao ngon như vậy, bên trong còn có nhân thịt nữa.
Mộ Dung Ca đang làm bánh, bỗng thấy Lưu Vân đứng ngoài cửa bếp như một cây cột sừng sững. Cô khẽ chớp mắt, Triệu Tử Duy để Lưu Vân ở lại vì hắn biết bên người cô nguy hiểm dồn dập, còn Lưu Vân là cận vệ thân tín của hắn, đương nhiên võ công khó ai bì kịp. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy võ công của Tiểu Thập dễ thương so với Lưu Vân càng bí hiểm hơn.
Tâm trạng Lưu Vân lúc này cực kì hỗn tạp, tối qua Thái tử để hắn ở lại để bảo vệ Mộ Dung Ca, chỉ trong khoảnh khắc hắn đã muốn giết cô để trừ hậu họa trong lòng Thái tử. Thế nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của Thái tử, khi phân phó hắn là đã tín nhiệm hắn, hắn không thể phản bội Thái tử. Hơn nữa, tuy hắn không muốn cô gây cản trở cho Thái tử, nhưng hắn cũng không muốn giết cô.
Giờ đây, thấy cô trò chuyện vui vẻ với Tiểu Thập luôn bị người khác giễu cợt, tâm trạng hắn càng thêm phức tạp. Cuối cùng thì cô ấy đang suy nghĩ gì vậy?
………
Sáng nay khi Nguyên Kỳ khởi hành, bỗng nhận được tin Triệu Tử Duy đột ngột trở về kinh đô, ý định mang Mộ Dung Ca theo. Khi biết tin, khuôn mặt y vẫn bình tĩnh, chỉ có đôi mắt vốn sâu thẳm như hồ nước bất chợt dao dộng.
“Mộ Dung Ca không đồng ý đi cùng Thái tử Tề quốc. Nhưng Thái tử Tề quốc lại để cận vệ Lưu Vân ở lại bảo vệ Mộ Dung Ca.” – Một tên ám vệ thận trọng bẩm báo với Nguyên Kỳ. Ám vệ nói xong đã lâu, nhưng Nguyên Kỳ vẫn không lên tiếng.
Gia Kiệt thầm kinh hãi, Triệu Tử Duy có mục đích gì?
Nguyên Kỳ trầm mặc một lúc, đột nhiên nói: “Theo sát Lan Ngọc công tử, sau khi rời khỏi Phong quốc thì đi tới đâu.” – Triệu Tử Duy không ngại nguy hiểm trở về kinh đô, hành động ấy có khiến nàng cảm động?
Nếu cảm động, vậy thì…
Tác giả :
Thư Ca