Thiếp Khuynh Thành
Chương 176: Đã trở về
Ha ha, chẳng phải bọn họ đã từng nói sao, vị thái tử như thần thoại sao dễ dàng chết mất xác ở Tề quốc được? Chỉ một Long Nhạc sơn sao có thể làm khó thái tử của họ?
Nét tươi cười trên tuấn nhan của Lan Ngọc dần biến mất.
Nguyên Du có chút khó tin nhìn Nguyên Kỳ, không ngờ mạng hắn lại lớn như vậy!
Nguyên Kỳ tiến vào đại điện chính, khom người thi lễ với Nguyên Du, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như vậy, khóe môi nhếch lên cười khẽ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
"Ngươi..." Sắc mặt Nguyên Du khẽ biến, chỉ tay về phía Nguyên Kỳ. Hừ, thật biết chọn thời điểm mà hiện thân!
“Nhi thần bất hiếu đã để phụ hoàng lo lắng! Nhờ có phụ hoàng hồng ân tề thiên, nhi thần mới giữ được mạng sống. Nhi thần vừa về đến Hạ quốc đã lập tức hồi cung, không muốn để phụ hoàng, đại ca và quần thần lo lắng, cũng may… vừa kịp lúc.” Ánh mắt Nguyên Kỳ nhẹ nhàng đảo qua Lan Ngọc, cười nói.
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ tối đi, hai mày khóa chặt. Nguyên Kỳ nhất định cố ý xuất hiện vào thời khắc này.
“Ơn trên phù hộ, thái tử bình an vô sự! Thật đúng là phúc của Hạ quốc!” Quần thần đồng thanh.
Nụ cười trên môi Nguyên Kỳ vẫn điềm đạm như vậy, nhưng ánh vào trong mắt Nguyên Du và Lan Ngọc thì sắc bén cực điểm.
Nguyên Kỳ chậm rãi tiến về phia long ngai, đứng bên cạnh Lan Ngọc, trước mặt quần thần lấy ra một cây ngân châm, “Vật này chắc đại ca phải biết. Hôm đó nếu không có đại ca ra tay cứu giúp, nhất định một kiếm của ám vệ đã lấy mạng bản cung. Có điều, nội lực của đại ca quá thâm hậu, giết được ám vệ đồng thời cũng đâm thương bản cung.”
Lời này khiến mọi người đều ồ lên.
Đại hoàng tử đả thương thái tử ư?
Nguyên Du giận tái mặt, trừng mắt với Nguyên Kỳ, lạnh giọng nói: "Đại Hoàng tử học nghệ không tinh, làm thái tử bị thương chỉ là ngoài ý muốn."
“Cũng đã làm thái tử bị thương, bản điện hạ chối không khỏi tội, vì thế xin tự phạt cấm túc ba ngày vậy.” Giọng của Lan Ngọc rát mực bình tĩnh, không chút hoảng hốt.
Nghe vậy, Nguyên Kỳ lắc lắc đầu, “Sao bản cung có thể trách tội đại ca được? Nếu chẳng may gặp phải bất trắc, nhất định còn phải phiền đại ca thay thế địa vị Đông cung thái tửm, trợ giúp phụ hoàng quản lý Hạ quốc quốc thổi rồi.”
Hai bàn tay dưới cánh tay áo Lan Ngọc khẽ xiết chặt, “Thái tử thật biết nói đùa.”
“Sao?” Nụ cười của Nguyên Kỳ càng thâm sâu hơn, các đại thần còn chưa kịp nìn ra trong mắt Nguyên Kỳ đã lộ vẻ lãnh liệt, vẻ tươi cười muốn mang theo máu tươi khiến người nhìn thấy phải run sợ.
Hiển nhiên Nguyên Du và Lan
Ngọc nhìn thấy rất rõ ràng. Đồng tử hai người hơi co lại.
Đợi một lát, sau khi đại điện hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Nguyên Kỳ mới xoay người về phía đại thần, “Đã khiến các vị phải lo lắng. Hiện giờ bản cung bình an vô sự.”
Nguyên Du nhìn theo lưng Nguyên Kỳ mà hối hận không thôi. Năm đó không nên tìm ra hắn, đưa hắn về Hạ quốc để bây giờ trở thành chướng ngại vật ngáng ngay chân mình!
Thần sắc Lan Ngọc ngưng đọng, tuấn nhan vẫn mang nét cười mềm nhẹ, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ hơn hai hết, mấy tháng nay từ Hạ quốc đến Tề quốc đã có kết cục, Nguyên Kỳ toàn thắng, còn hắn thì bại trong thê thảm rồi.
...
Phủ thái tử Hạ quốc.
Mộ Dung Ca hồi phủ thái tử trước, đám hạ nhân không hề cảm thấy xa lạ với nàng.
Song đối với trên dưới phủ thái tử, hai năm trước Mộ Dung Ca đã chết rồi, nên khi thấy nàng trở về, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Mộ Dung Ca chỉ tươi cười giải thích một chút, cứ xem như vụ cháy hai năm trước chỉ là một tai nạn. Hạ nhân trong phủ thông minh hơn người đương nhiên phải biết, những việc của chủ tử bản thân không được phép hỏi tới, nên ban đầu chỉ có kinh ngạc, về sau đều lẳng lặng đón nhận một kết cục mà nàng vạch ra. Nàng cảm thấy rất hài lòng.
Vốn dĩ quản gia đã cho sắp xếp lại Bạc Khang các để nàng vào ở, nhưng nàng có chút kháng cự với nơi này nên chỉ tùy ý chọn đại một tiểu viện, tên Lan Dương các để ở.
Hơn hai năm nhưng phủ thái tử vẫn không thay đổi gì.
Nơi này vẫn phủ đầy hoa phù dung đen. Nàng lại quên hỏi Nguyên Kỳ, đám hoa phù dung đen này lai tạo ra sao, hay tìm được giống ở đâu mà sinh trưởng tốt tươi như vậy, bốn mùa không phai tàn.
Nghỉ ngơi được một lát, nàng đích thân xuống bếp làm bữa tối. Cứ xem như khao thưởng mấy ngày qua đi đường mệt mỏi cũng được! Hoặc là tự chúc mừng bản thân lại một lần nữa trở lại phủ thái tử.
Có lẽ tâm trạng thay không giống nhau, hoặc có thể đã trải qua rất nhiều việc, nàng chợt phát hiện, trong phủ thái tử này đối với nàng có một ký ức không thể xóa mờ, nó chứa đựng nỗi bi thương, rồi rắm, sự vui vẻ, cẩn trọng suy tính… Ha, thế sự vô thường quá, đúng là không ai ngờ được ngày mai sẽ ra sao.
Nguyên Kỳ hồi phủ nghe nói Mộ Dung Ca vào ở La Dương các, còn tự tay chuẩn bị bữa tối chờ hắn, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ thường. Hắn không biết nên miêu tả thứ cảm giác này như thế nào, tựa như trong con tim đầy băng giá và đêm đen được rót vào những tia nắng ấm áp của thái dương.
Vào trong phòng, thấy ngàng ngẩng mặt tươi cười nhìn mình, hắn thoáng khựng lại. Thứ cảm giác ấm cúng và chờ mong này hình như nhiều năm qua chưa hề có qua.
Nữ tử trước mặt đang chờ hắn về nhà, cùng dùng một bữa cơm… Quay sang nhìn những món ăn thơm ngon trên bàn, đến đáy mắt hắn cũng lộ ra ý cười, dịu dàng hỏi nàng: “Nàng vì bản cung mà chuẩn bị?”
“Đương nhiên.” Mộ Dung Ca sảng khoái gật đầu, thong thả chờ hắn ngồi vào chỗ.
Nàng cũng ân cần đưa đũa cho hắn, khuôn mặt tươi cười trong sáng nói: “Đây đều là thiếp dựa trên khẩu vị của thái tử mà làm, cũng bỏ một phen tâm tư, thỉnh thái thử nếm qua và góp ý.”
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ nhướng lên, nét cười trong mắt vẫn lộ rõ, thong thả gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng, mùi thịt thơm ngọt lan tỏa trong khoang miệng, chưa bao giờ hắn nếm qua món thịt nướng ngon như vậy. Hắn tao nhã gật đầu, “Đúng là rất ngon.”
Khóe miệng Mộ Dung Ca nhếch lên, trong mắt lộ nét cười gian xảo.
Nguyên Kỳ vẫn chưa ngẩng đầu, một mặt vẫn chỉ thong thả dùng bữa, một lát sau mới nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay nàng đã vào tẩm cung?”
“Ực!” Khóe miệng nàng khẽ bẹp xuống. Không ngờ hắn lại đoán được!
“Không tìm được gì phải không?” Nguyên Kỳ cười nhẹ hỏi.
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ cương lại, nàng cười ‘khằng khặc’, tự tay gắp thêm một miếng thịt gà cho hắn, có chút tự đắc nói: “Cũng có thu hoạch.”
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ lại nhướng lên, chờ nàng nói tiếp.
“Một vạn lượng ngân phiếu.” Mộ Dung Ca cười khẽ. Lúc rời Tề quốc vẫn chưa có chuẩn bị, trên cơ bản toàn bộ gia tài của nàng đều ở xưởng binh khí. Bây giờ đã quay về Hạ quốc hiển nhiên phải có chút bạc phòng thân chứ.
Nguyên Kỳ chỉ im lặng mỉm cười, tiếp tục dùng bữa…
Khoan đã, có gì đó không đúng ở đây, sự trầm mặc của Nguyên Kỳ khiến Mộ Dung Ca cảm thấy có gì đó bất ổn, hắn có thể dễ dàng cho mình đắc ý như vậy sao? Không thể!
Ôm một mối tương tư đến khi bữa tối kết thúc, hắn mới nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng, dùng một thái độ từ tốn, phải nói là rất chậm để nói: “Tờ ngân phiếu một vạn lượng đó là do bản cung cho quan phủ mang đến, chỉ là ngân phiếu giả thôi.”
“Cái gì?” Mộ Dung Ca xém tí nhảy dựng lên. Từ thời cổ đại đã lưu hành sở thích xài đồ giả sao? Ngân phiếu cũng có thể làm giả! Hèn gì từ nãy đến giờ hắn đều im lặng không nói, thì ra đã sớm có dự liệu rồi! Trời hỡi… Lòng nàng thầm rơi lệ!
...
Mấy ngày qua, tin tức từ phía Tề quốc truyền đến, bây giờ Triệu Tử Duy đang gặp phải áp lực từ nhiều phí. Loạn dân náo động không thể chống đỡ kịp. Triệu Tử Duy đã phái quan viên đến giải quyết việc này, nhưng khi trở về lại nhận được một tin khiến người ta chao đảo.
Loạn dân không chấp nhận hòa giải, họ đều không vừa lòng với đương triều thiên tử, do đương triều thiên tử không phải là người mà tiên hoàng muốn truyền ngôi! Hành vi nghịch thiên vô đạo đức như vậy nhất định sẽ bị trời phạt.
Thanh thế của loạn dân ngày cào lớn, số người gia nhập ngày cang tăng.
Triệu Tử Duy phải lập tức nghĩ biện pháp áp chế, nếu không phải số lượng loạn dân quá lớn, lại không thể dùng biện pháp mạnh, bằng không việc này sớm đã được giải quyết ổn thỏa.
Thật ra, có người đứng đằng sau, âm thầm giật dây nên việc này mới ngày càng khó giải quyết như vậy.
Cho nên, khi đối mặt với sự sốt ruột của văn võ bá quan, thần khí của Triệu Tử Duy vẫn điềm thản không bị ảnh hưởng. Lúc mọi người đều thống nhất dùng biện pháp cứng rắn để dẹp loạn thì Triệu Tử Duy đã ra một quyết định đầy chấn động. Sử dụng vũ lực, sẽ do Lưu Vân đại tướng quân cầm quân đi bình loạn.
Bất ngờ là trong đám loạn dân bị Lưu Vân trấn áp một cách không lưu tình thì đồng loạt lộ diện, hơn trăm người đều có võ công cao cường. Việc này lan truyền ra khắp trên dưới Tề quốc, ai nấy đều biết vụ việc lần này có người đứng sau xúi bẩy, ý đồ vu khống cho đương kim thánh thượng.
Đám bạo loạn đã tạm thời dẹp yên. Khắp Tề quốc lại khôi phục sự bình yên như lúc ban đầu, dân chúng vẫn có thể an cư lạc nghiệp.
Trong triều không còn ai dám phản bác mệnh lệnh của Triệu Tử Duy.
Về phía Khánh Lâm vương, do Khánh Lâm vương phi bị sẩy thai nên chưa từng vào triều, chỉ xin được nghỉ ở nhà chăm sóc vương phi.
Triệu Tử Duy nhận được tình báo của thám tử thì sắc mặt trầm hẳn xuống, lạnh giọng nói: “Quả đúng là do Lâm Khinh Trần đứng sau làm loạn.”
“Hoàng thượng, xin hãy phái thần đi giải quyết Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đi.” Lưu Vân chủ động. Năm đó còn ở phủ thái tử Hạ quốc, do có quan hệ với Mộ Dung Ca, hắn chưa xem Lâm Thiện Nhã ở trong mắt. Huống hồ còn tí nữa mất mạng trong tay Lâm Thiện Nhã. Còn Lâm Khinh Trần thì chỉ biết dung túng mọi hành vi của em mình. Bây giờ còn dám nhắm vào hoàng thượng, thật không thể dung thứ!
Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy hơi lóe lên, hắn cười lạnh, “Bọn họ đã muốn diễn tuồng sau lưng ta, trẫm há không toại thành cho họ! Cứ dẫn dây để bọn họ tự chuốc họa là được, không cần phải ô uế bàn tay của trẫm. Việc này giao cho ngươi làm đó.”
“Tuân.” Lưu Vân lĩnh mệnh lập tức lui ra. Song vừa ra đến trước cửa, Triệu Tử Duy bỗng gọi hắn lại, trầm giọng nói: “Đừng lo, không lâu nữa ngươi sẽ báo được thù.”
Nghe vậy, cơ thể Lưu Vân khẽ động, bộ dáng Bích Nhu chết thảm vài năm về trước như tái hiện ở trước mặt, suốt đời này hắn sẽ không quên mối thù của Bích Nhu! “Tạ hoàng thượng!”
Triệu Tử Duy lại cúi đầu nhìn một phong thư khác trước mặt, lá thư này được thủ thành biên giới gửi trả về.
Mộ Dung Ca đọc xong thư này vẫn không thay đổi chủ ý, hiện giờ đã cùng Nguyên Kỳ về đến Hạ quốc. Nàng muốn cùng Nguyên Kỳ cùng tiến cùng lùi ư? Thậm chí không hề để tâm bên người Nguyên Kỳ có bao nhiêu cơ thiếp, và còn chuẩn bị đại hôn với người khác?
Nàng…
Có thể sao?
Đáy mắt hắn lộ ra những tia lạnh lùng sắc bén, và… một chút đau.
...
Phủ thái tử Hạ quốc.
Mộ Dung Ca đang ngồi ngắm hoa phù dung đen trong dịch đình ở hoa viên trong phủ thái tử, tò mò hỏi Nguyên Kỳ: “Loài hoa này nở quanh năm suót tháng, không hề khô héo, thái tử tìm giống hoa này ở đâu vậy?”
“Là của mẫu thân ta sinh thời để lại.” Ám quang khẽ lóe qua trong mắt Nguyên Kỳ, hắn trầm giọng đáp.
Nàng có chút áy náy, “Thiếp xin lỗi, thiếp vô tâm quá, thật sự không cố ý nhắc đến thân mẫu của ngài.” Quen biết Nguyên Kỳ đã lâu, nàng cũng loáng thoáng nhận ra, nhắc đến mẫu thân của Nguyên Kỳ là một điều tối kỵ. Có lẽ thời điểm hắn chưa được Nguyên Du triệu hồi hoàng cung, hắn đã rất hạnh phúc. Bây giờ ở trong cung, cuộc sống của hắn qua mỗi một ngày đều phải đề phòng cẩn trọng, dù hắn buồn hay vui thì trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, đã là người thì sao có thể luôn luôn cười vui vẻ được. Thói quen đã hình thành một lớp mặt nạ bao phủ mọi hỷ nộ ái ố của hắn.
Nguyên Kỳ mỉm cười vươn tay vuốt ve bờ má trắng nõn mượt mà như da em bé, ánh mắt nhu hòa đến cực điểm, “Mộ Dung Ca, nàng muốn biết hoa phù dung đen tồn tại như nào không?”
Mộ Dung Ca gật gật đầu.
"Nguyên bản hoa phù dung có màu trắng, nhưng có người con gái đã dùng máu mình để nuôi hoa. Mục đích của nàng rất đơn giản, chỉ mong tình lang có thể ghé mắt trên người mình lâu một chút. Chỉ là cô gái đó hồn nhiên không biết, những gì mình làm chỉ là hoài công. Hoa phù dung do nàng dùng máu để nuôi biến cả thành màu đen.” Sắc mặt Nguyên Kỳ một thoáng mê man, tựa hồ đang chìm trong một hồi ức đau buồn.
Thấy vậy, Mộ Dung Ca lập tức nắm chặt tay hắn, không cho hắn nói tiếp, “Thái tử, thiếp không có hứng thú với việc này nữa.”
“Mộ Dung Ca, nàng có cho rằng Đại Hoàng tử chỉ là một kẻ đạo mạo quân tử không? So với bản cung, ai dơ bẩn hơn?” Nguyên Kỳ cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình rất ấm áp, ấm đến độ có thể sưởi ấm lại bàn tay lặng ngắt khi nhớ về nỗi đau trong quá khứ. Tim hắn cũng dần trở nên ấm áp.
Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, bình thản đáp: “Sau khi phát sinh rất nhiều chuyện, thiếp cảm thấy Lan Ngọc công tử rất giỏi ẩn mình, che giấu hết thảy rất tốt.”
...
Lưu Tùng Nguyên xuất hiện phủ thái tử khiến Mộ Dung Ca có chút bất ngờ. Tuy hắn thường xuyên bôn ba giữa các nước, vì công việc làm ăn sẽ tới lui không ngừng, chỉ không biết sao hắn lại trực tiếp đến phủ thái tử?
Mộ Dung Ca đang tản bộ trong sân, nên mới đầu Lưu Tùng Nguyên chỉ bắt gặp bóng lưng của nàng.
Nên mới gọi to: "Mộc cô nương."
Chợt nghe được tiếng gọi thân thuộc, nàng xoay người theo bản năng, trước mắt chính là Lưu Tùng Nguyên, người bạn hợp tác ăn ý mấy tháng chưa gặp.
Lưu Tùng Nguyên thấy nữ tử trước mặt có dung nhan xa lạ thì hơi thất vọng, xem ra không phải là Mộc cô nương rồi. Mấy tháng nay không hề nhận được tin tức của Mộc cô nương, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Mộ Dung cô nương rất giống nàng nên hắn mới nhận nhầm người…
Nét tươi cười trên tuấn nhan của Lan Ngọc dần biến mất.
Nguyên Du có chút khó tin nhìn Nguyên Kỳ, không ngờ mạng hắn lại lớn như vậy!
Nguyên Kỳ tiến vào đại điện chính, khom người thi lễ với Nguyên Du, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như vậy, khóe môi nhếch lên cười khẽ, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
"Ngươi..." Sắc mặt Nguyên Du khẽ biến, chỉ tay về phía Nguyên Kỳ. Hừ, thật biết chọn thời điểm mà hiện thân!
“Nhi thần bất hiếu đã để phụ hoàng lo lắng! Nhờ có phụ hoàng hồng ân tề thiên, nhi thần mới giữ được mạng sống. Nhi thần vừa về đến Hạ quốc đã lập tức hồi cung, không muốn để phụ hoàng, đại ca và quần thần lo lắng, cũng may… vừa kịp lúc.” Ánh mắt Nguyên Kỳ nhẹ nhàng đảo qua Lan Ngọc, cười nói.
Ánh mắt Lan Ngọc khẽ tối đi, hai mày khóa chặt. Nguyên Kỳ nhất định cố ý xuất hiện vào thời khắc này.
“Ơn trên phù hộ, thái tử bình an vô sự! Thật đúng là phúc của Hạ quốc!” Quần thần đồng thanh.
Nụ cười trên môi Nguyên Kỳ vẫn điềm đạm như vậy, nhưng ánh vào trong mắt Nguyên Du và Lan Ngọc thì sắc bén cực điểm.
Nguyên Kỳ chậm rãi tiến về phia long ngai, đứng bên cạnh Lan Ngọc, trước mặt quần thần lấy ra một cây ngân châm, “Vật này chắc đại ca phải biết. Hôm đó nếu không có đại ca ra tay cứu giúp, nhất định một kiếm của ám vệ đã lấy mạng bản cung. Có điều, nội lực của đại ca quá thâm hậu, giết được ám vệ đồng thời cũng đâm thương bản cung.”
Lời này khiến mọi người đều ồ lên.
Đại hoàng tử đả thương thái tử ư?
Nguyên Du giận tái mặt, trừng mắt với Nguyên Kỳ, lạnh giọng nói: "Đại Hoàng tử học nghệ không tinh, làm thái tử bị thương chỉ là ngoài ý muốn."
“Cũng đã làm thái tử bị thương, bản điện hạ chối không khỏi tội, vì thế xin tự phạt cấm túc ba ngày vậy.” Giọng của Lan Ngọc rát mực bình tĩnh, không chút hoảng hốt.
Nghe vậy, Nguyên Kỳ lắc lắc đầu, “Sao bản cung có thể trách tội đại ca được? Nếu chẳng may gặp phải bất trắc, nhất định còn phải phiền đại ca thay thế địa vị Đông cung thái tửm, trợ giúp phụ hoàng quản lý Hạ quốc quốc thổi rồi.”
Hai bàn tay dưới cánh tay áo Lan Ngọc khẽ xiết chặt, “Thái tử thật biết nói đùa.”
“Sao?” Nụ cười của Nguyên Kỳ càng thâm sâu hơn, các đại thần còn chưa kịp nìn ra trong mắt Nguyên Kỳ đã lộ vẻ lãnh liệt, vẻ tươi cười muốn mang theo máu tươi khiến người nhìn thấy phải run sợ.
Hiển nhiên Nguyên Du và Lan
Ngọc nhìn thấy rất rõ ràng. Đồng tử hai người hơi co lại.
Đợi một lát, sau khi đại điện hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Nguyên Kỳ mới xoay người về phía đại thần, “Đã khiến các vị phải lo lắng. Hiện giờ bản cung bình an vô sự.”
Nguyên Du nhìn theo lưng Nguyên Kỳ mà hối hận không thôi. Năm đó không nên tìm ra hắn, đưa hắn về Hạ quốc để bây giờ trở thành chướng ngại vật ngáng ngay chân mình!
Thần sắc Lan Ngọc ngưng đọng, tuấn nhan vẫn mang nét cười mềm nhẹ, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ hơn hai hết, mấy tháng nay từ Hạ quốc đến Tề quốc đã có kết cục, Nguyên Kỳ toàn thắng, còn hắn thì bại trong thê thảm rồi.
...
Phủ thái tử Hạ quốc.
Mộ Dung Ca hồi phủ thái tử trước, đám hạ nhân không hề cảm thấy xa lạ với nàng.
Song đối với trên dưới phủ thái tử, hai năm trước Mộ Dung Ca đã chết rồi, nên khi thấy nàng trở về, ai nấy đều kinh hồn bạt vía.
Mộ Dung Ca chỉ tươi cười giải thích một chút, cứ xem như vụ cháy hai năm trước chỉ là một tai nạn. Hạ nhân trong phủ thông minh hơn người đương nhiên phải biết, những việc của chủ tử bản thân không được phép hỏi tới, nên ban đầu chỉ có kinh ngạc, về sau đều lẳng lặng đón nhận một kết cục mà nàng vạch ra. Nàng cảm thấy rất hài lòng.
Vốn dĩ quản gia đã cho sắp xếp lại Bạc Khang các để nàng vào ở, nhưng nàng có chút kháng cự với nơi này nên chỉ tùy ý chọn đại một tiểu viện, tên Lan Dương các để ở.
Hơn hai năm nhưng phủ thái tử vẫn không thay đổi gì.
Nơi này vẫn phủ đầy hoa phù dung đen. Nàng lại quên hỏi Nguyên Kỳ, đám hoa phù dung đen này lai tạo ra sao, hay tìm được giống ở đâu mà sinh trưởng tốt tươi như vậy, bốn mùa không phai tàn.
Nghỉ ngơi được một lát, nàng đích thân xuống bếp làm bữa tối. Cứ xem như khao thưởng mấy ngày qua đi đường mệt mỏi cũng được! Hoặc là tự chúc mừng bản thân lại một lần nữa trở lại phủ thái tử.
Có lẽ tâm trạng thay không giống nhau, hoặc có thể đã trải qua rất nhiều việc, nàng chợt phát hiện, trong phủ thái tử này đối với nàng có một ký ức không thể xóa mờ, nó chứa đựng nỗi bi thương, rồi rắm, sự vui vẻ, cẩn trọng suy tính… Ha, thế sự vô thường quá, đúng là không ai ngờ được ngày mai sẽ ra sao.
Nguyên Kỳ hồi phủ nghe nói Mộ Dung Ca vào ở La Dương các, còn tự tay chuẩn bị bữa tối chờ hắn, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ thường. Hắn không biết nên miêu tả thứ cảm giác này như thế nào, tựa như trong con tim đầy băng giá và đêm đen được rót vào những tia nắng ấm áp của thái dương.
Vào trong phòng, thấy ngàng ngẩng mặt tươi cười nhìn mình, hắn thoáng khựng lại. Thứ cảm giác ấm cúng và chờ mong này hình như nhiều năm qua chưa hề có qua.
Nữ tử trước mặt đang chờ hắn về nhà, cùng dùng một bữa cơm… Quay sang nhìn những món ăn thơm ngon trên bàn, đến đáy mắt hắn cũng lộ ra ý cười, dịu dàng hỏi nàng: “Nàng vì bản cung mà chuẩn bị?”
“Đương nhiên.” Mộ Dung Ca sảng khoái gật đầu, thong thả chờ hắn ngồi vào chỗ.
Nàng cũng ân cần đưa đũa cho hắn, khuôn mặt tươi cười trong sáng nói: “Đây đều là thiếp dựa trên khẩu vị của thái tử mà làm, cũng bỏ một phen tâm tư, thỉnh thái thử nếm qua và góp ý.”
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ khẽ nhướng lên, nét cười trong mắt vẫn lộ rõ, thong thả gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng, mùi thịt thơm ngọt lan tỏa trong khoang miệng, chưa bao giờ hắn nếm qua món thịt nướng ngon như vậy. Hắn tao nhã gật đầu, “Đúng là rất ngon.”
Khóe miệng Mộ Dung Ca nhếch lên, trong mắt lộ nét cười gian xảo.
Nguyên Kỳ vẫn chưa ngẩng đầu, một mặt vẫn chỉ thong thả dùng bữa, một lát sau mới nhàn nhạt hỏi: “Hôm nay nàng đã vào tẩm cung?”
“Ực!” Khóe miệng nàng khẽ bẹp xuống. Không ngờ hắn lại đoán được!
“Không tìm được gì phải không?” Nguyên Kỳ cười nhẹ hỏi.
Khóe miệng Mộ Dung Ca khẽ cương lại, nàng cười ‘khằng khặc’, tự tay gắp thêm một miếng thịt gà cho hắn, có chút tự đắc nói: “Cũng có thu hoạch.”
Đuôi lông mày Nguyên Kỳ lại nhướng lên, chờ nàng nói tiếp.
“Một vạn lượng ngân phiếu.” Mộ Dung Ca cười khẽ. Lúc rời Tề quốc vẫn chưa có chuẩn bị, trên cơ bản toàn bộ gia tài của nàng đều ở xưởng binh khí. Bây giờ đã quay về Hạ quốc hiển nhiên phải có chút bạc phòng thân chứ.
Nguyên Kỳ chỉ im lặng mỉm cười, tiếp tục dùng bữa…
Khoan đã, có gì đó không đúng ở đây, sự trầm mặc của Nguyên Kỳ khiến Mộ Dung Ca cảm thấy có gì đó bất ổn, hắn có thể dễ dàng cho mình đắc ý như vậy sao? Không thể!
Ôm một mối tương tư đến khi bữa tối kết thúc, hắn mới nhẹ nhàng lau sạch khóe miệng, dùng một thái độ từ tốn, phải nói là rất chậm để nói: “Tờ ngân phiếu một vạn lượng đó là do bản cung cho quan phủ mang đến, chỉ là ngân phiếu giả thôi.”
“Cái gì?” Mộ Dung Ca xém tí nhảy dựng lên. Từ thời cổ đại đã lưu hành sở thích xài đồ giả sao? Ngân phiếu cũng có thể làm giả! Hèn gì từ nãy đến giờ hắn đều im lặng không nói, thì ra đã sớm có dự liệu rồi! Trời hỡi… Lòng nàng thầm rơi lệ!
...
Mấy ngày qua, tin tức từ phía Tề quốc truyền đến, bây giờ Triệu Tử Duy đang gặp phải áp lực từ nhiều phí. Loạn dân náo động không thể chống đỡ kịp. Triệu Tử Duy đã phái quan viên đến giải quyết việc này, nhưng khi trở về lại nhận được một tin khiến người ta chao đảo.
Loạn dân không chấp nhận hòa giải, họ đều không vừa lòng với đương triều thiên tử, do đương triều thiên tử không phải là người mà tiên hoàng muốn truyền ngôi! Hành vi nghịch thiên vô đạo đức như vậy nhất định sẽ bị trời phạt.
Thanh thế của loạn dân ngày cào lớn, số người gia nhập ngày cang tăng.
Triệu Tử Duy phải lập tức nghĩ biện pháp áp chế, nếu không phải số lượng loạn dân quá lớn, lại không thể dùng biện pháp mạnh, bằng không việc này sớm đã được giải quyết ổn thỏa.
Thật ra, có người đứng đằng sau, âm thầm giật dây nên việc này mới ngày càng khó giải quyết như vậy.
Cho nên, khi đối mặt với sự sốt ruột của văn võ bá quan, thần khí của Triệu Tử Duy vẫn điềm thản không bị ảnh hưởng. Lúc mọi người đều thống nhất dùng biện pháp cứng rắn để dẹp loạn thì Triệu Tử Duy đã ra một quyết định đầy chấn động. Sử dụng vũ lực, sẽ do Lưu Vân đại tướng quân cầm quân đi bình loạn.
Bất ngờ là trong đám loạn dân bị Lưu Vân trấn áp một cách không lưu tình thì đồng loạt lộ diện, hơn trăm người đều có võ công cao cường. Việc này lan truyền ra khắp trên dưới Tề quốc, ai nấy đều biết vụ việc lần này có người đứng sau xúi bẩy, ý đồ vu khống cho đương kim thánh thượng.
Đám bạo loạn đã tạm thời dẹp yên. Khắp Tề quốc lại khôi phục sự bình yên như lúc ban đầu, dân chúng vẫn có thể an cư lạc nghiệp.
Trong triều không còn ai dám phản bác mệnh lệnh của Triệu Tử Duy.
Về phía Khánh Lâm vương, do Khánh Lâm vương phi bị sẩy thai nên chưa từng vào triều, chỉ xin được nghỉ ở nhà chăm sóc vương phi.
Triệu Tử Duy nhận được tình báo của thám tử thì sắc mặt trầm hẳn xuống, lạnh giọng nói: “Quả đúng là do Lâm Khinh Trần đứng sau làm loạn.”
“Hoàng thượng, xin hãy phái thần đi giải quyết Lâm Khinh Trần và Lâm Thiện Nhã đi.” Lưu Vân chủ động. Năm đó còn ở phủ thái tử Hạ quốc, do có quan hệ với Mộ Dung Ca, hắn chưa xem Lâm Thiện Nhã ở trong mắt. Huống hồ còn tí nữa mất mạng trong tay Lâm Thiện Nhã. Còn Lâm Khinh Trần thì chỉ biết dung túng mọi hành vi của em mình. Bây giờ còn dám nhắm vào hoàng thượng, thật không thể dung thứ!
Đôi mắt tà mị của Triệu Tử Duy hơi lóe lên, hắn cười lạnh, “Bọn họ đã muốn diễn tuồng sau lưng ta, trẫm há không toại thành cho họ! Cứ dẫn dây để bọn họ tự chuốc họa là được, không cần phải ô uế bàn tay của trẫm. Việc này giao cho ngươi làm đó.”
“Tuân.” Lưu Vân lĩnh mệnh lập tức lui ra. Song vừa ra đến trước cửa, Triệu Tử Duy bỗng gọi hắn lại, trầm giọng nói: “Đừng lo, không lâu nữa ngươi sẽ báo được thù.”
Nghe vậy, cơ thể Lưu Vân khẽ động, bộ dáng Bích Nhu chết thảm vài năm về trước như tái hiện ở trước mặt, suốt đời này hắn sẽ không quên mối thù của Bích Nhu! “Tạ hoàng thượng!”
Triệu Tử Duy lại cúi đầu nhìn một phong thư khác trước mặt, lá thư này được thủ thành biên giới gửi trả về.
Mộ Dung Ca đọc xong thư này vẫn không thay đổi chủ ý, hiện giờ đã cùng Nguyên Kỳ về đến Hạ quốc. Nàng muốn cùng Nguyên Kỳ cùng tiến cùng lùi ư? Thậm chí không hề để tâm bên người Nguyên Kỳ có bao nhiêu cơ thiếp, và còn chuẩn bị đại hôn với người khác?
Nàng…
Có thể sao?
Đáy mắt hắn lộ ra những tia lạnh lùng sắc bén, và… một chút đau.
...
Phủ thái tử Hạ quốc.
Mộ Dung Ca đang ngồi ngắm hoa phù dung đen trong dịch đình ở hoa viên trong phủ thái tử, tò mò hỏi Nguyên Kỳ: “Loài hoa này nở quanh năm suót tháng, không hề khô héo, thái tử tìm giống hoa này ở đâu vậy?”
“Là của mẫu thân ta sinh thời để lại.” Ám quang khẽ lóe qua trong mắt Nguyên Kỳ, hắn trầm giọng đáp.
Nàng có chút áy náy, “Thiếp xin lỗi, thiếp vô tâm quá, thật sự không cố ý nhắc đến thân mẫu của ngài.” Quen biết Nguyên Kỳ đã lâu, nàng cũng loáng thoáng nhận ra, nhắc đến mẫu thân của Nguyên Kỳ là một điều tối kỵ. Có lẽ thời điểm hắn chưa được Nguyên Du triệu hồi hoàng cung, hắn đã rất hạnh phúc. Bây giờ ở trong cung, cuộc sống của hắn qua mỗi một ngày đều phải đề phòng cẩn trọng, dù hắn buồn hay vui thì trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười nhàn nhạt, đã là người thì sao có thể luôn luôn cười vui vẻ được. Thói quen đã hình thành một lớp mặt nạ bao phủ mọi hỷ nộ ái ố của hắn.
Nguyên Kỳ mỉm cười vươn tay vuốt ve bờ má trắng nõn mượt mà như da em bé, ánh mắt nhu hòa đến cực điểm, “Mộ Dung Ca, nàng muốn biết hoa phù dung đen tồn tại như nào không?”
Mộ Dung Ca gật gật đầu.
"Nguyên bản hoa phù dung có màu trắng, nhưng có người con gái đã dùng máu mình để nuôi hoa. Mục đích của nàng rất đơn giản, chỉ mong tình lang có thể ghé mắt trên người mình lâu một chút. Chỉ là cô gái đó hồn nhiên không biết, những gì mình làm chỉ là hoài công. Hoa phù dung do nàng dùng máu để nuôi biến cả thành màu đen.” Sắc mặt Nguyên Kỳ một thoáng mê man, tựa hồ đang chìm trong một hồi ức đau buồn.
Thấy vậy, Mộ Dung Ca lập tức nắm chặt tay hắn, không cho hắn nói tiếp, “Thái tử, thiếp không có hứng thú với việc này nữa.”
“Mộ Dung Ca, nàng có cho rằng Đại Hoàng tử chỉ là một kẻ đạo mạo quân tử không? So với bản cung, ai dơ bẩn hơn?” Nguyên Kỳ cảm nhận được bàn tay đang nắm tay mình rất ấm áp, ấm đến độ có thể sưởi ấm lại bàn tay lặng ngắt khi nhớ về nỗi đau trong quá khứ. Tim hắn cũng dần trở nên ấm áp.
Mộ Dung Ca khẽ nhướng mày nhìn đôi mắt sâu không thấy đáy của hắn, bình thản đáp: “Sau khi phát sinh rất nhiều chuyện, thiếp cảm thấy Lan Ngọc công tử rất giỏi ẩn mình, che giấu hết thảy rất tốt.”
...
Lưu Tùng Nguyên xuất hiện phủ thái tử khiến Mộ Dung Ca có chút bất ngờ. Tuy hắn thường xuyên bôn ba giữa các nước, vì công việc làm ăn sẽ tới lui không ngừng, chỉ không biết sao hắn lại trực tiếp đến phủ thái tử?
Mộ Dung Ca đang tản bộ trong sân, nên mới đầu Lưu Tùng Nguyên chỉ bắt gặp bóng lưng của nàng.
Nên mới gọi to: "Mộc cô nương."
Chợt nghe được tiếng gọi thân thuộc, nàng xoay người theo bản năng, trước mắt chính là Lưu Tùng Nguyên, người bạn hợp tác ăn ý mấy tháng chưa gặp.
Lưu Tùng Nguyên thấy nữ tử trước mặt có dung nhan xa lạ thì hơi thất vọng, xem ra không phải là Mộc cô nương rồi. Mấy tháng nay không hề nhận được tin tức của Mộc cô nương, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Mộ Dung cô nương rất giống nàng nên hắn mới nhận nhầm người…
Tác giả :
Thư Ca