Thiếp Cư Noãn Các
Chương 4
Nhạc Thiên Vũ từ biệt Hoàng Thượng, dẫn người quay về Tây quận. Gần hai tháng lộ trình, Nhạc Thiên Vũ không hề cùng Tiêu Lăng thân cận. Tiêu Lăng thương thế dần dần khỏi hẳn, cũng bỏ xe cưỡi ngựa, vẫn luôn đi phía sau Nhạc Thiên Vũ . Chuyện bưng trà đổ nước không cần y làm, y giành làm, Nhạc Thiên Vũ cũng thản nhiên không để ý tới. Tiêu Lăng không biết cách lấy lòng lại càng không biết nói chuyện mềm nhẹ, Tây thành cũng sắp tới rồi, nhà đã ở ngay trước mắt, muốn đánh muốn phạt, trở về y cam tâm chịu đựng.
Tới cửa thành, Tiêu Lăng cởi khôi giáp, thay thường phục, dẫn ngựa cho Nhạc Thiên Vũ. Tây quận vương gia là bá chủ một phương Tây quận. Dân chúng quan viên tất thảy chen lấn hoan nghênh. Nhưng về đến Tây quận vương phủ, xa xa lại thấy phủ môn đóng chặt.
“Sao lại thế này a” Tiêu Lăng nhìn phủ môn, lại ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Vũ .
“Đi xem.”
“Vâng”
Tiêu Lăng chạy đến tới, còn chưa kịp gõ cửa, đại môn đã từ bên trong mở ra. Sau cánh cửa, một mỹ nhân cung trang nâng một vị lão phu nhân tóc bạc, cùng chúng gia nhân vây quanh theo ra đón chào.
“Nương”
Nhạc Thiên Vũ nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống dập đầu một cái.
“Vương gia” Cung trang mỹ nhân kia đối với Nhạc Thiên Vũ uyển chuyển hạ bái.
“Vãn Thanh, ngươi cũng tới đây ?”
Nhạc Thiên Vũ đứng dậy, cũng nâng nàng đứng lên.
“Nếu như không đến, cũng không thấy được ngươi, hai chúng ta muốn gặp mặt ngươi so với gặp Hoàng Thượng còn khó hơn”.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn đứa con liếc một cái :
“Ngươi nói gì đi, chúng ta nhiều năm không gặp ngươi .”
“Nương nhớ nhi tử thì cho gia nhân thông báo một tiếng, con tới Ngọc An gặp người thuận tiện hơn, thuyền xe mệt nhọc, nương vì cái gì phải tự mình đến ?”
“Không phải ta nhớ ngươi, là Vãn Thanh nhớ ngươi . Theo gả cho ngươi mà vẫn phòng đơn gối chiếc, cũng thật sự là làm khó Vãn Thanh.”
Lão phu nhân lôi tay Vãn Thanh, vừa đi vừa nói chuyện :
“Chúng ta còn tưởng rằng ngươi ở đây nạp cơ thiếp, ngay cả thê tử của mình cũng không coi ra gì.”
“Nương, người đừng nói nữa”
Liêu Vãn Thanh ngượng ngùng cúi đầu. Nàng là muội muội Đông Tuấn Vương Liêu Huy . Tình cờ trong một yến tiệc tại gia phủ, đối với Nhạc Thiên Vũ không quản đường xa mà đến, nàng liền nhất kiến chung tình. Nhạc lão phu nhân sau đó làm chủ hôn sự, tác thành nàng cùng Nhạc Thiên Vũ , phong Tây quận Vương phi. Lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh đều ở tại Ngọc An . Nhưng Tây quận lấy quân sự làm trọng, núi cao bảo bọc đường thuỷ, Nhạc Thiên Vũ vừa mới thành thân, Diêu Thành Kì liền khởi binh tạo phản. Nhạc Thiên Vũ phụng chỉ trấn áp, tiến đánh tới ba bốn năm, vừa thắng lợi trở về, lão mẫu thân cùng thê tử đã tới tìm hắn .
Đoàn người vào sảnh chính, lão phu nhân vừa ngồi xuống chợt thấy Tiêu Lăng ngoài cửa. Hắn tuy mang quần áo gia nô, nhưng tướng mạo thập phần xinh đẹp tuyệt trần, màu da trắng mịn, mi dài mắt sáng, diện mạo hiên ngang, ở bên chúng gia nô có vẻ phi thường xuất chúng.
“Ngươi lại đây” lão phu nhân gọi Tiêu Lăng tới trước mặt.
“Tiêu Lăng khấu kiến lão phu nhân, phu nhân” Tiêu Lăng quỳ xuống hướng Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh dập đầu.
“Đứng lên đi”
Lão phu nhân cười hỏi :
“Ngươi tên là gì.”
“Nô tài Tiêu Lăng”.
“Tiêu Lăng ?” Liêu Vãn Thanh nói : “Chúng ta đến đây vài ngày, như thế nào không gặp ngươi?”
“Nô tài ở quân doanh hầu hạ Vương gia.”
” Vương gia nhà ngươi thích ăn cái gì ?” Liêu Vãn Thanh hỏi.
“Vương gia ăn cái gì đều được a.”
“Vậy Vương gia nhà ngươi bình thường thích làm cái gì?”
“Vương gia hắn. . . . . . Đọc sách. . . . . . Bài binh. . . . . . Đánh giặc.”
“Còn gì nữa?”
“Không còn. . . . . . Nô tài không biết.” Tiêu Lăng bị hỏi không được tự nhiên.
“Thấy Vương gia nhà ngươi hết thảy đều có phần mạnh khỏe hơn….” Liêu Vãn Thanh cho Tiêu Lăng một thỏi bạc - ”Đến, phần thưởng của ngươi, cầm lấy.”
Nàng từ hạ nhân nơi đây biết được Tiêu Lăng là người hầu bên cạnh Nhạc Thiên Vũ, tự nhiên đối với y có thêm chút đãi ngộ.
“Nô tài không dám”, Tiêu Lăng không nhận mà cúi đầu.
“Cầm” – Nhạc Thiên Vũ lên tiếng .
“Đi xuống đi.”
“Tuân mệnh, nô tài cáo lui”.
Tiêu Lăng tiếp nhận bạc, rời sảnh chính.
*********
“Tiêu Lăng, ngươi đã trở lại”.
Thị nữ Thu Bình tiến đến ân cần thăm hỏi. Nàng là thị nữ lớn tuổi nhất , so với Tiêu Lăng lớn hơn vài tuổi, bình thường chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Nhạc Thiên Vũ. Tiêu Lăng ở tại ‘ Duẫn Viên ‘ nơi Nhạc Thiên Vũ ngụ , liền cùng nàng chăm sóc hắn.
“Bình tỷ tỷ”
Tiêu Lăng đem bạc đưa cho Thu Bình :
“Ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, Lăng nhi không có gì cho ngươi, này là phần thưởng của phu nhân , biếu ngươi.”
“Chính ngươi cất đi.”
“Cho ngươi”
Tiêu Lăng đem bạc nhét vào tay Thu Bình, xoay người rời đi.
“Lăng nhi, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta quay về phòng mình .”
” Phòng của ngươi không còn ở Duẫn Viên , phu nhân đã tới, trong viện có nam nhân không tiện, lão phu nhân bảo ta chuyển phòng ngươi đến đông sương phòng . Ta đã chọn riêng một gian lớn cho ngươi, so với nơi cũ nguyên lai còn lớn hơn chút ít, ngươi ở đó, kẻ khác nháo sự không ảnh hưởng đến ngươi.”
“Nga, cám ơn Bình tỷ tỷ”
Tiêu Lăng có điểm mất mát, nhưng là nói không nên lời, vòng vo phương hướng, đi đến đông sương phòng.
Đêm đã khuya, tuy rằng không cần đánh giặc , nhưng Tiêu Lăng càng thêm trằn trọc, ngủ không yên, cầm ngân thương ra sân luyện công.
Vũ Khởi Liễu Thương là thương pháp mà Nhạc Thiên Vũ dạy y .Thương pháp trong tay y tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy. Y đánh bại Vu Lam, tướng quân của phản quân Diêu thị, không ai biết chính xác hắn lúc ấy gặp cán thương liền kinh sợ, nhưng đều thấy ngân thương của y như bạch xà thè lưỡi, giữa ánh trăng lóe từng trận hàn quang.
“Ai ?”
Tiêu Lăng cảm thấy được phía sau có người đi tới, nhìn lại, là Thu Bình .
“Bình tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây ? ”
“Vương gia sai ta tới nói cho ngươi, nếu không muốn bị đánh, liền nhanh trở về ngủ, không được luyện thương nữa.”
“Vương gia đang làm gì?”
“Phu nhân vừa tới, ngươi nói Vương gia có thể làm cái gì, biết là chuyện khó nói, còn muốn hỏi ta.”
Vừa nghe lời ấy, Tiêu Lăng tâm đau nhói, rối loạn. Thấy y cúi đầu không nói, Thu Bình hỏi:
“Lăng nhi, mấy năm nay ngươi ở ngoại biên có tốt không?”
“Cũng ổn” Tiêu Lăng đáp :”Bình tỷ tỷ trở về đi, ta luyện thêm lúc nữa rồi lập tức trở về ngủ.”
Thu Bình biết hắn bướng bỉnh, cũng không khuyên nhiều, liền trở về Duẫn Viên phục mệnh.
*********
Nhạc Thiên Vũ đang muốn thay quần áo nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân :
“Là Thu Bình sao ? Lăng nhi có ngủ không?”
“Còn chưa có ngủ , hắn nói luyện thêm nữa rồi lập tức trở về ngủ.”
Nhìn đến Nhạc Thiên Vũ lại mặc quần áo, Liêu Vãn Thanh nằm ở trên giường liền hỏi :
“Vương gia, người muốn đi đâu?”
“Ta đi xem Tiêu Lăng, hắn bị Diêu Thành Kì bắn trọng thương, bôn ba đường dài còn không hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Vương gia, ngài không cần phải xen vào chuyện của hắn, hắn cũng không phải đứa nhỏ .”
“Rèn ra một đại tướng không dễ dàng, không thể để hắn chưa phát huy phong độ đỉnh cao đã liền tàn phế “.
Nhạc Thiên Vũ vỗ về Liêu Vãn Thanh trên giường:
“Vãn Thanh, ngươi chờ ta, nếu không cứ ngủ trước, dù sao chúng ta thời gian về sau đều là cùng một chỗ.”
Liêu Vãn Thanh trong lòng thoáng ngọt ngào :”Hảo, ngươi đi đi.”
*********
Chính lúc Tiêu Lăng luyện đến chỗ cao trào, cổ tay đột nhiên bị người giữ lại .
“Vương gia”
Tiêu Lăng vừa thấy Nhạc Thiên Vũ , vội vàng thu thương, cung kính đứng một chổ.
“Đưa thương cho ta”
Nhạc Thiên Vũ đoạt lại thương, nắm chặt cánh tay Tiêu Lăng .
“Ngươi ở phòng nào?”
“Đông sương phòng”.
Nhạc Thiên Vũ đem Tiêu Lăng đưa tới đông sương phòng, đá văng cửa, đem Tiêu Lăng ném vào. Đưa tay đóng cửa, ngồi ở bên giường, thấp giọng đối với y ra lệnh:
“Lại đây, cởi quần.”
Tiêu Lăng đi đến trước mặt hắn, chần chờ thoát quần. Nhạc Thiên Vũ vừa thấy Tiêu Lăng tay đặt trên lưng quần, liền nhịn không được , duỗi tay đem y kéo đến, lật y đặt ở trên giường, xả hạ áo lót y, đá hai chân y ra, kéo quần của chính mình xuống, hắn dùng nướt bọt thoáng bôi trơn, mạnh mẽ tiến nhập vào bên trong Tiêu Lăng.
“Ách. . . . . .”
Tiêu Lăng bị đau cơ hồ thốt ra tiếng. Nhạc Thiên Vũ lấy tay che miệng Tiêu Lăng lại , dưới thân vận động nhanh hơn , trong chốc lát, liền gầm nhẹ một tiếng, bắn vào trong thân thể Tiêu Lăng . Hắn rút phân thân ra, đánh vào mông Tiêu Lăng :
“Quỳ lên trên đi”
Tiêu Lăng bò đến ngoan ngoãn quỳ trên giường. Nhạc Thiên Vũ trên tay dính chút bạch dịch bị nhiễm hồng , với đến khố hạ Tiêu Lăng , cầm nắm chơi đùa một lát, Tiêu Lăng cũng bắn ra. Khoái cảm nhanh được giải thoát, y nằm xuống nhẹ giọng rên rỉ.
Nhạc Thiên Vũ rửa sạch tay trong bồn nước, nhúng vắt khăn mặt, đặt trên mông Tiêu Lăng :
“Lau sạch sẽ chính mình.”
“Nga”
Tiêu Lăng vừa lau trước người xong, đã bị Nhạc Thiên Vũ nhét vào chăn. Hắn kéo áo Tiêu Lăng xuống , kiểm tra miệng vết thương của y.
“Thương thế toàn bộ đều tốt, nếu nghe lời, ta liền cho quay về viện tử.”
“Đừng, Thiên Vũ ca, ở bên trong Từ đường được không? Trong viện rất đáng sợ, cũng rất lạnh.”
“Tiểu tử ngươi có tâm tư này nọ sao”, Nhạc Thiên Vũ nở nụ cười, hôn môi y.
“Quá hai ngày ta liền đem nàng tiễn bước, buổi tối hôm nay ngươi cũng đừng suy nghĩ, ta lộng ngươi sẽ không dư thừa khí lực lộng nàng .”
Nhạc Thiên Vũ đứng lên muốn rời đi. Tiêu Lăng giữ chặt tay hắn:
“Ca. . . . . .”
“Đừng không hiểu chuyện”
Nhạc Thiên Vũ rút tay, cho y một cái tát:
“Ta sủng ngươi còn không đủ sao? Ngươi còn muốn ta làm cái gì?”
“Không, không có. . . . . .” Này một tát đánh cho mơ hồ, nửa bên mặt Tiêu Lăng lập tức sưng đỏ .
Nhạc Thiên Vũ đạp Tiêu Lăng trên giường một cước, mắng y:
“Hỗn đản, lớn như vậy , còn không hiểu chuyện.”
Đợi cho Nhạc Thiên Vũ mở cửa đi ra ngoài, Tiêu Lăng sờ sờ mặt , lầm bầm một mình:
“Ta như thế nào không hiểu chuyện , không phải chỉ là nắm tay ngươi sao, gọi nhiều hơn một tiếng, liền đánh ta nặng như vậy”
Y trở mình một chút , một trận đau đớn từ dưới thân truyền đến, duỗi tay lần sờ, đưa lên xem, trên tay tất cả đều là huyết, y từ dưới gối đầu lấy một ít thuốc mỡ, xoa lên thân mình, ghé vào giường thiếp đi .
Tới cửa thành, Tiêu Lăng cởi khôi giáp, thay thường phục, dẫn ngựa cho Nhạc Thiên Vũ. Tây quận vương gia là bá chủ một phương Tây quận. Dân chúng quan viên tất thảy chen lấn hoan nghênh. Nhưng về đến Tây quận vương phủ, xa xa lại thấy phủ môn đóng chặt.
“Sao lại thế này a” Tiêu Lăng nhìn phủ môn, lại ngẩng đầu nhìn Nhạc Thiên Vũ .
“Đi xem.”
“Vâng”
Tiêu Lăng chạy đến tới, còn chưa kịp gõ cửa, đại môn đã từ bên trong mở ra. Sau cánh cửa, một mỹ nhân cung trang nâng một vị lão phu nhân tóc bạc, cùng chúng gia nhân vây quanh theo ra đón chào.
“Nương”
Nhạc Thiên Vũ nhảy xuống ngựa, chạy đến trước mặt lão phu nhân, quỳ xuống dập đầu một cái.
“Vương gia” Cung trang mỹ nhân kia đối với Nhạc Thiên Vũ uyển chuyển hạ bái.
“Vãn Thanh, ngươi cũng tới đây ?”
Nhạc Thiên Vũ đứng dậy, cũng nâng nàng đứng lên.
“Nếu như không đến, cũng không thấy được ngươi, hai chúng ta muốn gặp mặt ngươi so với gặp Hoàng Thượng còn khó hơn”.
Lão phu nhân trừng mắt nhìn đứa con liếc một cái :
“Ngươi nói gì đi, chúng ta nhiều năm không gặp ngươi .”
“Nương nhớ nhi tử thì cho gia nhân thông báo một tiếng, con tới Ngọc An gặp người thuận tiện hơn, thuyền xe mệt nhọc, nương vì cái gì phải tự mình đến ?”
“Không phải ta nhớ ngươi, là Vãn Thanh nhớ ngươi . Theo gả cho ngươi mà vẫn phòng đơn gối chiếc, cũng thật sự là làm khó Vãn Thanh.”
Lão phu nhân lôi tay Vãn Thanh, vừa đi vừa nói chuyện :
“Chúng ta còn tưởng rằng ngươi ở đây nạp cơ thiếp, ngay cả thê tử của mình cũng không coi ra gì.”
“Nương, người đừng nói nữa”
Liêu Vãn Thanh ngượng ngùng cúi đầu. Nàng là muội muội Đông Tuấn Vương Liêu Huy . Tình cờ trong một yến tiệc tại gia phủ, đối với Nhạc Thiên Vũ không quản đường xa mà đến, nàng liền nhất kiến chung tình. Nhạc lão phu nhân sau đó làm chủ hôn sự, tác thành nàng cùng Nhạc Thiên Vũ , phong Tây quận Vương phi. Lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh đều ở tại Ngọc An . Nhưng Tây quận lấy quân sự làm trọng, núi cao bảo bọc đường thuỷ, Nhạc Thiên Vũ vừa mới thành thân, Diêu Thành Kì liền khởi binh tạo phản. Nhạc Thiên Vũ phụng chỉ trấn áp, tiến đánh tới ba bốn năm, vừa thắng lợi trở về, lão mẫu thân cùng thê tử đã tới tìm hắn .
Đoàn người vào sảnh chính, lão phu nhân vừa ngồi xuống chợt thấy Tiêu Lăng ngoài cửa. Hắn tuy mang quần áo gia nô, nhưng tướng mạo thập phần xinh đẹp tuyệt trần, màu da trắng mịn, mi dài mắt sáng, diện mạo hiên ngang, ở bên chúng gia nô có vẻ phi thường xuất chúng.
“Ngươi lại đây” lão phu nhân gọi Tiêu Lăng tới trước mặt.
“Tiêu Lăng khấu kiến lão phu nhân, phu nhân” Tiêu Lăng quỳ xuống hướng Nhạc lão phu nhân cùng Liêu Vãn Thanh dập đầu.
“Đứng lên đi”
Lão phu nhân cười hỏi :
“Ngươi tên là gì.”
“Nô tài Tiêu Lăng”.
“Tiêu Lăng ?” Liêu Vãn Thanh nói : “Chúng ta đến đây vài ngày, như thế nào không gặp ngươi?”
“Nô tài ở quân doanh hầu hạ Vương gia.”
” Vương gia nhà ngươi thích ăn cái gì ?” Liêu Vãn Thanh hỏi.
“Vương gia ăn cái gì đều được a.”
“Vậy Vương gia nhà ngươi bình thường thích làm cái gì?”
“Vương gia hắn. . . . . . Đọc sách. . . . . . Bài binh. . . . . . Đánh giặc.”
“Còn gì nữa?”
“Không còn. . . . . . Nô tài không biết.” Tiêu Lăng bị hỏi không được tự nhiên.
“Thấy Vương gia nhà ngươi hết thảy đều có phần mạnh khỏe hơn….” Liêu Vãn Thanh cho Tiêu Lăng một thỏi bạc - ”Đến, phần thưởng của ngươi, cầm lấy.”
Nàng từ hạ nhân nơi đây biết được Tiêu Lăng là người hầu bên cạnh Nhạc Thiên Vũ, tự nhiên đối với y có thêm chút đãi ngộ.
“Nô tài không dám”, Tiêu Lăng không nhận mà cúi đầu.
“Cầm” – Nhạc Thiên Vũ lên tiếng .
“Đi xuống đi.”
“Tuân mệnh, nô tài cáo lui”.
Tiêu Lăng tiếp nhận bạc, rời sảnh chính.
*********
“Tiêu Lăng, ngươi đã trở lại”.
Thị nữ Thu Bình tiến đến ân cần thăm hỏi. Nàng là thị nữ lớn tuổi nhất , so với Tiêu Lăng lớn hơn vài tuổi, bình thường chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Nhạc Thiên Vũ. Tiêu Lăng ở tại ‘ Duẫn Viên ‘ nơi Nhạc Thiên Vũ ngụ , liền cùng nàng chăm sóc hắn.
“Bình tỷ tỷ”
Tiêu Lăng đem bạc đưa cho Thu Bình :
“Ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, Lăng nhi không có gì cho ngươi, này là phần thưởng của phu nhân , biếu ngươi.”
“Chính ngươi cất đi.”
“Cho ngươi”
Tiêu Lăng đem bạc nhét vào tay Thu Bình, xoay người rời đi.
“Lăng nhi, ngươi đi đâu vậy?”
“Ta quay về phòng mình .”
” Phòng của ngươi không còn ở Duẫn Viên , phu nhân đã tới, trong viện có nam nhân không tiện, lão phu nhân bảo ta chuyển phòng ngươi đến đông sương phòng . Ta đã chọn riêng một gian lớn cho ngươi, so với nơi cũ nguyên lai còn lớn hơn chút ít, ngươi ở đó, kẻ khác nháo sự không ảnh hưởng đến ngươi.”
“Nga, cám ơn Bình tỷ tỷ”
Tiêu Lăng có điểm mất mát, nhưng là nói không nên lời, vòng vo phương hướng, đi đến đông sương phòng.
Đêm đã khuya, tuy rằng không cần đánh giặc , nhưng Tiêu Lăng càng thêm trằn trọc, ngủ không yên, cầm ngân thương ra sân luyện công.
Vũ Khởi Liễu Thương là thương pháp mà Nhạc Thiên Vũ dạy y .Thương pháp trong tay y tuyệt đối là trò giỏi hơn thầy. Y đánh bại Vu Lam, tướng quân của phản quân Diêu thị, không ai biết chính xác hắn lúc ấy gặp cán thương liền kinh sợ, nhưng đều thấy ngân thương của y như bạch xà thè lưỡi, giữa ánh trăng lóe từng trận hàn quang.
“Ai ?”
Tiêu Lăng cảm thấy được phía sau có người đi tới, nhìn lại, là Thu Bình .
“Bình tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây ? ”
“Vương gia sai ta tới nói cho ngươi, nếu không muốn bị đánh, liền nhanh trở về ngủ, không được luyện thương nữa.”
“Vương gia đang làm gì?”
“Phu nhân vừa tới, ngươi nói Vương gia có thể làm cái gì, biết là chuyện khó nói, còn muốn hỏi ta.”
Vừa nghe lời ấy, Tiêu Lăng tâm đau nhói, rối loạn. Thấy y cúi đầu không nói, Thu Bình hỏi:
“Lăng nhi, mấy năm nay ngươi ở ngoại biên có tốt không?”
“Cũng ổn” Tiêu Lăng đáp :”Bình tỷ tỷ trở về đi, ta luyện thêm lúc nữa rồi lập tức trở về ngủ.”
Thu Bình biết hắn bướng bỉnh, cũng không khuyên nhiều, liền trở về Duẫn Viên phục mệnh.
*********
Nhạc Thiên Vũ đang muốn thay quần áo nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân :
“Là Thu Bình sao ? Lăng nhi có ngủ không?”
“Còn chưa có ngủ , hắn nói luyện thêm nữa rồi lập tức trở về ngủ.”
Nhìn đến Nhạc Thiên Vũ lại mặc quần áo, Liêu Vãn Thanh nằm ở trên giường liền hỏi :
“Vương gia, người muốn đi đâu?”
“Ta đi xem Tiêu Lăng, hắn bị Diêu Thành Kì bắn trọng thương, bôn ba đường dài còn không hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Vương gia, ngài không cần phải xen vào chuyện của hắn, hắn cũng không phải đứa nhỏ .”
“Rèn ra một đại tướng không dễ dàng, không thể để hắn chưa phát huy phong độ đỉnh cao đã liền tàn phế “.
Nhạc Thiên Vũ vỗ về Liêu Vãn Thanh trên giường:
“Vãn Thanh, ngươi chờ ta, nếu không cứ ngủ trước, dù sao chúng ta thời gian về sau đều là cùng một chỗ.”
Liêu Vãn Thanh trong lòng thoáng ngọt ngào :”Hảo, ngươi đi đi.”
*********
Chính lúc Tiêu Lăng luyện đến chỗ cao trào, cổ tay đột nhiên bị người giữ lại .
“Vương gia”
Tiêu Lăng vừa thấy Nhạc Thiên Vũ , vội vàng thu thương, cung kính đứng một chổ.
“Đưa thương cho ta”
Nhạc Thiên Vũ đoạt lại thương, nắm chặt cánh tay Tiêu Lăng .
“Ngươi ở phòng nào?”
“Đông sương phòng”.
Nhạc Thiên Vũ đem Tiêu Lăng đưa tới đông sương phòng, đá văng cửa, đem Tiêu Lăng ném vào. Đưa tay đóng cửa, ngồi ở bên giường, thấp giọng đối với y ra lệnh:
“Lại đây, cởi quần.”
Tiêu Lăng đi đến trước mặt hắn, chần chờ thoát quần. Nhạc Thiên Vũ vừa thấy Tiêu Lăng tay đặt trên lưng quần, liền nhịn không được , duỗi tay đem y kéo đến, lật y đặt ở trên giường, xả hạ áo lót y, đá hai chân y ra, kéo quần của chính mình xuống, hắn dùng nướt bọt thoáng bôi trơn, mạnh mẽ tiến nhập vào bên trong Tiêu Lăng.
“Ách. . . . . .”
Tiêu Lăng bị đau cơ hồ thốt ra tiếng. Nhạc Thiên Vũ lấy tay che miệng Tiêu Lăng lại , dưới thân vận động nhanh hơn , trong chốc lát, liền gầm nhẹ một tiếng, bắn vào trong thân thể Tiêu Lăng . Hắn rút phân thân ra, đánh vào mông Tiêu Lăng :
“Quỳ lên trên đi”
Tiêu Lăng bò đến ngoan ngoãn quỳ trên giường. Nhạc Thiên Vũ trên tay dính chút bạch dịch bị nhiễm hồng , với đến khố hạ Tiêu Lăng , cầm nắm chơi đùa một lát, Tiêu Lăng cũng bắn ra. Khoái cảm nhanh được giải thoát, y nằm xuống nhẹ giọng rên rỉ.
Nhạc Thiên Vũ rửa sạch tay trong bồn nước, nhúng vắt khăn mặt, đặt trên mông Tiêu Lăng :
“Lau sạch sẽ chính mình.”
“Nga”
Tiêu Lăng vừa lau trước người xong, đã bị Nhạc Thiên Vũ nhét vào chăn. Hắn kéo áo Tiêu Lăng xuống , kiểm tra miệng vết thương của y.
“Thương thế toàn bộ đều tốt, nếu nghe lời, ta liền cho quay về viện tử.”
“Đừng, Thiên Vũ ca, ở bên trong Từ đường được không? Trong viện rất đáng sợ, cũng rất lạnh.”
“Tiểu tử ngươi có tâm tư này nọ sao”, Nhạc Thiên Vũ nở nụ cười, hôn môi y.
“Quá hai ngày ta liền đem nàng tiễn bước, buổi tối hôm nay ngươi cũng đừng suy nghĩ, ta lộng ngươi sẽ không dư thừa khí lực lộng nàng .”
Nhạc Thiên Vũ đứng lên muốn rời đi. Tiêu Lăng giữ chặt tay hắn:
“Ca. . . . . .”
“Đừng không hiểu chuyện”
Nhạc Thiên Vũ rút tay, cho y một cái tát:
“Ta sủng ngươi còn không đủ sao? Ngươi còn muốn ta làm cái gì?”
“Không, không có. . . . . .” Này một tát đánh cho mơ hồ, nửa bên mặt Tiêu Lăng lập tức sưng đỏ .
Nhạc Thiên Vũ đạp Tiêu Lăng trên giường một cước, mắng y:
“Hỗn đản, lớn như vậy , còn không hiểu chuyện.”
Đợi cho Nhạc Thiên Vũ mở cửa đi ra ngoài, Tiêu Lăng sờ sờ mặt , lầm bầm một mình:
“Ta như thế nào không hiểu chuyện , không phải chỉ là nắm tay ngươi sao, gọi nhiều hơn một tiếng, liền đánh ta nặng như vậy”
Y trở mình một chút , một trận đau đớn từ dưới thân truyền đến, duỗi tay lần sờ, đưa lên xem, trên tay tất cả đều là huyết, y từ dưới gối đầu lấy một ít thuốc mỡ, xoa lên thân mình, ghé vào giường thiếp đi .
Tác giả :
Võng Ly