Thiếp Cư Noãn Các
Chương 19
Chạng vạng, Nhạc Thiên Vũ từ quân doanh về đến Vương phủ. Hoàng Nhị để lại lời nhắn ở cửa Đông thành, Nhậm Chí Cương phó tướng Đông môn vừa đến gặp hắn, vì không rõ tình hình cụ thể nên chỉ báo lại là chuyện liên quan đến Tiêu Lăng. Hắn nóng vội quay về đến phủ môn, chợt cảm thấy vô luận binh lính hay hạ nhân trong phủ đều có bộ dáng trốn tránh hắn.
” Nương, đã xảy ra chuyện gì ?” Nhạc Thiên Vũ đi nhanh tới nhà trước, thấy mẫu thân đang ngồi uống trà.
“Không có .”Nhạc lão phu nhân đáp. “Có thể có chuyện gì xảy ra chứ ?”
“Thật vậy sao ?”, Nhạc Thiên Vũ nhìn quanh, trên mặt đất mấy phiến đá vỡ vụn còn chưa được rời đi, hắn nhận ra đó là dấu vết trường thương lưu lại .
“Lăng nhi đâu?”Nhạc Thiên Vũ hỏi.
“Cái gì mà Lăng nhi? Nhà này không có Lăng nhi !”
Nhạc Thiên Vũ chau mày, xoay người đi tới hậu viện.
“Lăng nhi, Lăng nhi. . . . . .” Hắn gọi to một hồi lâu , không có tiếng trả lời, thấy Trần Bình đứng gần đó liền hỏi : “Tiêu Lăng đâu?”
“Hắn. . . . . .” , Trần Bình ấp úng, “Nô tài không biết.”
Nhạc Thiên Vũ đẩy cửa phòng chứa củi, chăn đệm thu xếp thật sự chỉnh tề, nhưng nhìn kỹ không thấy trường thương của Tiêu Lăng !
“Lăng nhi. . . . . .”Nhạc Thiên Vũ chạy như điên trở về nhà trước, “Nương, Lăng nhi đi đâu vậy?”
“Sao ngươi phải quan tâm nó đi đâu chứ, chỉ là một kẻ nô tài . . .” , Nhạc lão phu nhân nhấp một ngụm trà : “Đúng rồi, nó nói ta nhắn lại cho ngươi, nó đi rồi, thỉnh ngươi bảo trọng.”
“Y đi rồi? Y vì sao phải đi ? Y đi đâu?”
“Ta làm sao mà biết !”, Nhạc lão phu nhân nghe khẩu khí chất vấn của nhi tử , có chút bực mình : “Nó thiếu chút nữa thì ra tay giết ta cùng Vãn Thanh, ngươi còn hỏi nó đi đâu à ? Cái thứ ôn thần như vậy , đi sớm ngày nào tốt ngày đó.”
“Không thể có chuyện đó !”
“Sao lại không thể, ngươi đi hỏi bọn chúng xem”, Nhạc lão phu nhân chỉ vào hạ nhân và binh lính đứng ngoài cửa, “Tiêu Lăng lấy thương chĩa vào chúng ta như thế nào ?”
Nhạc Thiên Vũ quay đầu lại, bọn hạ nhân không kẻ nào dám nhìn hắn, bọn binh lính sắc mặt cũng tái mét, giống như sợ mình là kẻ bị hắn hỏi đến.
Nhạc Thiên Vũ kìm nén tâm tình, thanh âm tận lực từ tốn, ngồi xuống, hỏi Nhạc lão phu nhân :
“Nương, Lăng nhi đi khi nào ?”
“Buổi chiều.”
“Y có mang theo gì không ?”
“Thương của nó, cùng. . . . . . khế ước bán mình.”
Nhạc Thiên Vũ nghe xong, cúi gằm mặt, âm trầm không nói, lúc lâu sau mới thốt ra một câu :
“Các ngươi rốt cục đã làm gì?”
“Chúng ta không làm gì cả”, Nhạc lão phu nhân đáp, “Ngươi đánh nó, nó ghi hận trong lòng nên bỏ đi, thiết nghĩ chẳng có gì lạ. Ngươi lại tỏ thái độ giống như chúng ta phạm vào đại tội thiên địa bất dung, lẽ nào còn muốn tra vấn chúng ta sao ?”
“Không thể . . . . . . Không có khả năng như vậy. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ bỗng nhiên đứng lên, quát lớn: “Các ngươi đã làm gì y?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” , Nhạc lão phu nhân cũng đứng lên, chỉ vào hắn tức giận to tiếng : “Ngươi dám ăn nói như vậy đối vi nương. . . . . .”
“Người đâu”, Nhạc Thiên Vũ lớn tiếng hạ lệnh, “Thông tri binh sĩ thủ thành đóng cửa toàn bộ Nam môn, Bắc môn, Tây môn, chỉ chừa Đông môn để người ra vào. Lệnh cho Lâm Khải cùng Nhậm Chí Cương ngày đêm canh giữ Đông môn, thấy Tiêu Lăng quyết không được để y rời thành. Phái ba trăm quân binh lục soát toàn bộ môn hộ nội thành Tây quận, lùng khắp hang cùng ngõ hẻm cho ta, nhất định phải tìm được Tiêu Lăng.”
“Thiên Vũ”, Liêu Vãn Thanh ngoài cửa lên tiếng, “Tiêu Lăng đã sớm rời khỏi thành , người đi đâu mà tìm. Chẳng lẽ người vì một kẻ nam nhân đã chẳng còn là nô tài của mình mà khiến cho toàn thành không được sống yên ổn sao?”
Nhạc Thiên Vũ trừng mắt với Liêu Vãn Thanh : “Thế thì sao, đừng nói là Tây quận, mà dù khắp thiên hạ không được yên ổn, ta cũng phải tìm được y.”
“Nhạc Thiên Vũ “, Liêu Vãn Thanh rưng rưng kêu khóc, “Y đến tột cùng là gì của ngươi, ngươi vì y mà ngay cả mẫu thân cùng hài tử của mình của bỏ mặc ?”
“Ta nguyên lai không biết y là gì của ta “, Nhạc Thiên Vũ gấp rút chạy khỏi Vương phủ, nói vọng lại: “Là các người giúp ta biết, ta phải đa tạ các ngươi.”
*********
Mấy ngày kế tiếp, trong thành Tây quận một phen hỗn loạn, thanh niên nam tử ra vào cửa thành đều bị kiểm tra một lượt, ba trăm kỵ binh mỗi ngày ở phố lớn ngõ nhỏ đảo qua đảo lại , nhà nào cũng bị tra xét một lần. Nhạc Thiên Vũ mỗi ngày đứng trên Đông thành nhìn bao quát, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng quay đầu nhìn về phía ngoài thành, hắn một mực tin tưởng : Tiêu Lăng còn trong thành, quyết chưa rời khỏi đây.
Ngày qua ngày vẫn chưa thấy bóng dáng Tiêu Lăng, phó tướng Đông môn muốn khuyên Nhạc Thiên Vũ mở cửa thành. Phải biết rằng ở thời buổi thái bình thịnh thế, nếu Tây quận bỗng nhiên tăng cường cảnh giới, sẽ khiến kẻ khác nghi vấn, chuyện nếu truyền tới kinh thành, chỉ sợ còn phiền toái hơn nữa. Dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn không ai dám mở miệng khuyên bảo. Nhạc Thiên Vũ không ngủ, cũng không ăn gì, toàn bộ giống như phát điên đứng ở nơi đó, hai mắt sưng đỏ vô hồn, hoàn toàn không còn dáng dấp anh tuấn tiêu sái, oai phong một cõi như xưa mà tiều tụy chẳng khác nào một kẻ đang ôm bệnh nặng.
“Lăng nhi”, hắn nhìn thấy một nam tử lưng đeo trường côn đang hướng cửa thành đi tới, bèn chạy vội xuống, chờ người đó đến gần liền bắt lấy cánh tay y, kéo đến trước mặt. Nhưng người đó căn bản không phải Tiêu Lăng.
“Lăng nhi, ngươi ở đâu ? “
Trong hoài niệm đau khổ, hắn phi thân lên ngựa, chạy trên đường, lớn tiếng gào thét :
“Lăng nhi, ca ca biết ngươi ở chỗ này, ngươi đi ra đi, ra gặp ca ca, ca ca không bao giờ … đánh ngươi nữa, không bao giờ … bỏ mặc ngươi nữa, không bao giờ … làm ngươi bị thương nữa. . . . . . Ngươi đừng hận ca ca, ngươi đi ra đi, Lăng nhi. . . . . .”
Thanh âm như vậy vang vọng ở từng góc thành Tây quận, suốt ba ngày. . . . . .
*********
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . .”, Tiêu Lăng trú trong một hầm lý hoang phế cách cửa Đông thành không xa, y xuyên qua lớp rơm rạ phủ trên chuồng gà có thể nghe được, thấy được tình cảnh bên ngoài. Y mỗi ngày đều thấy Nhạc Thiên Vũ đứng trên thành bồi hồi, đều nghe Nhạc Thiên Vũ thất thanh gọi y trở về, trong lòng đau khổ không chịu nổi, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, rơi lệ, miệng bi ai gọi hai tiếng “ca ca “.
Trời đất nổi gió, từng trận sấm rền vang lên trên đỉnh đầu.
Nhạc Thiên Vũ chạy tới cửa Đông thành, đứng lặng trong mưa. Hắn đẩy quân binh mang dù che cho hắn, mặc cho mưa gió táp vào.
Tất cả mọi người thất kinh nhìn hắn, đoán không ra vì đâu mà Tây quận Vương gia lại thất hồn lạc phách đến nhường này.
Nhạc Thiên Vũ đã sớm chẳng còn để ý chuyện gì, không thấy Tiêu Lăng xuất hiện, hắn trong lòng cực kỳ tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời thét to :
“Lăng nhi. . . . . . Lăng nhi. . . . . .”
Nước mắt cùng mưa hòa lẫn trên khuôn mặt, Nhạc Thiên Vũ quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu, thấp giọng ai oán : “Lăng nhi, là ca ca sai , đừng trừng phạt ca ca như vậy.”
Một người từ phía trước chậm rãi đi tới trong mưa to, đối diện hắn, ‘ bùm’ một tiếng quỳ xuống, tay cầm trường thương, run rẩy gọi hai tiếng:
“Ca ca. . . . . .”
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt từ vui mừng chợt chuyển sang tức giận.
“Hỗn đản !!! “
Hắn đứng lên, phát ra một cái tát làm Tiêu Lăng ngã rạp trên mặt đất lầy lội .
” Nương, đã xảy ra chuyện gì ?” Nhạc Thiên Vũ đi nhanh tới nhà trước, thấy mẫu thân đang ngồi uống trà.
“Không có .”Nhạc lão phu nhân đáp. “Có thể có chuyện gì xảy ra chứ ?”
“Thật vậy sao ?”, Nhạc Thiên Vũ nhìn quanh, trên mặt đất mấy phiến đá vỡ vụn còn chưa được rời đi, hắn nhận ra đó là dấu vết trường thương lưu lại .
“Lăng nhi đâu?”Nhạc Thiên Vũ hỏi.
“Cái gì mà Lăng nhi? Nhà này không có Lăng nhi !”
Nhạc Thiên Vũ chau mày, xoay người đi tới hậu viện.
“Lăng nhi, Lăng nhi. . . . . .” Hắn gọi to một hồi lâu , không có tiếng trả lời, thấy Trần Bình đứng gần đó liền hỏi : “Tiêu Lăng đâu?”
“Hắn. . . . . .” , Trần Bình ấp úng, “Nô tài không biết.”
Nhạc Thiên Vũ đẩy cửa phòng chứa củi, chăn đệm thu xếp thật sự chỉnh tề, nhưng nhìn kỹ không thấy trường thương của Tiêu Lăng !
“Lăng nhi. . . . . .”Nhạc Thiên Vũ chạy như điên trở về nhà trước, “Nương, Lăng nhi đi đâu vậy?”
“Sao ngươi phải quan tâm nó đi đâu chứ, chỉ là một kẻ nô tài . . .” , Nhạc lão phu nhân nhấp một ngụm trà : “Đúng rồi, nó nói ta nhắn lại cho ngươi, nó đi rồi, thỉnh ngươi bảo trọng.”
“Y đi rồi? Y vì sao phải đi ? Y đi đâu?”
“Ta làm sao mà biết !”, Nhạc lão phu nhân nghe khẩu khí chất vấn của nhi tử , có chút bực mình : “Nó thiếu chút nữa thì ra tay giết ta cùng Vãn Thanh, ngươi còn hỏi nó đi đâu à ? Cái thứ ôn thần như vậy , đi sớm ngày nào tốt ngày đó.”
“Không thể có chuyện đó !”
“Sao lại không thể, ngươi đi hỏi bọn chúng xem”, Nhạc lão phu nhân chỉ vào hạ nhân và binh lính đứng ngoài cửa, “Tiêu Lăng lấy thương chĩa vào chúng ta như thế nào ?”
Nhạc Thiên Vũ quay đầu lại, bọn hạ nhân không kẻ nào dám nhìn hắn, bọn binh lính sắc mặt cũng tái mét, giống như sợ mình là kẻ bị hắn hỏi đến.
Nhạc Thiên Vũ kìm nén tâm tình, thanh âm tận lực từ tốn, ngồi xuống, hỏi Nhạc lão phu nhân :
“Nương, Lăng nhi đi khi nào ?”
“Buổi chiều.”
“Y có mang theo gì không ?”
“Thương của nó, cùng. . . . . . khế ước bán mình.”
Nhạc Thiên Vũ nghe xong, cúi gằm mặt, âm trầm không nói, lúc lâu sau mới thốt ra một câu :
“Các ngươi rốt cục đã làm gì?”
“Chúng ta không làm gì cả”, Nhạc lão phu nhân đáp, “Ngươi đánh nó, nó ghi hận trong lòng nên bỏ đi, thiết nghĩ chẳng có gì lạ. Ngươi lại tỏ thái độ giống như chúng ta phạm vào đại tội thiên địa bất dung, lẽ nào còn muốn tra vấn chúng ta sao ?”
“Không thể . . . . . . Không có khả năng như vậy. . . . . .”, Nhạc Thiên Vũ bỗng nhiên đứng lên, quát lớn: “Các ngươi đã làm gì y?”
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” , Nhạc lão phu nhân cũng đứng lên, chỉ vào hắn tức giận to tiếng : “Ngươi dám ăn nói như vậy đối vi nương. . . . . .”
“Người đâu”, Nhạc Thiên Vũ lớn tiếng hạ lệnh, “Thông tri binh sĩ thủ thành đóng cửa toàn bộ Nam môn, Bắc môn, Tây môn, chỉ chừa Đông môn để người ra vào. Lệnh cho Lâm Khải cùng Nhậm Chí Cương ngày đêm canh giữ Đông môn, thấy Tiêu Lăng quyết không được để y rời thành. Phái ba trăm quân binh lục soát toàn bộ môn hộ nội thành Tây quận, lùng khắp hang cùng ngõ hẻm cho ta, nhất định phải tìm được Tiêu Lăng.”
“Thiên Vũ”, Liêu Vãn Thanh ngoài cửa lên tiếng, “Tiêu Lăng đã sớm rời khỏi thành , người đi đâu mà tìm. Chẳng lẽ người vì một kẻ nam nhân đã chẳng còn là nô tài của mình mà khiến cho toàn thành không được sống yên ổn sao?”
Nhạc Thiên Vũ trừng mắt với Liêu Vãn Thanh : “Thế thì sao, đừng nói là Tây quận, mà dù khắp thiên hạ không được yên ổn, ta cũng phải tìm được y.”
“Nhạc Thiên Vũ “, Liêu Vãn Thanh rưng rưng kêu khóc, “Y đến tột cùng là gì của ngươi, ngươi vì y mà ngay cả mẫu thân cùng hài tử của mình của bỏ mặc ?”
“Ta nguyên lai không biết y là gì của ta “, Nhạc Thiên Vũ gấp rút chạy khỏi Vương phủ, nói vọng lại: “Là các người giúp ta biết, ta phải đa tạ các ngươi.”
*********
Mấy ngày kế tiếp, trong thành Tây quận một phen hỗn loạn, thanh niên nam tử ra vào cửa thành đều bị kiểm tra một lượt, ba trăm kỵ binh mỗi ngày ở phố lớn ngõ nhỏ đảo qua đảo lại , nhà nào cũng bị tra xét một lần. Nhạc Thiên Vũ mỗi ngày đứng trên Đông thành nhìn bao quát, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng quay đầu nhìn về phía ngoài thành, hắn một mực tin tưởng : Tiêu Lăng còn trong thành, quyết chưa rời khỏi đây.
Ngày qua ngày vẫn chưa thấy bóng dáng Tiêu Lăng, phó tướng Đông môn muốn khuyên Nhạc Thiên Vũ mở cửa thành. Phải biết rằng ở thời buổi thái bình thịnh thế, nếu Tây quận bỗng nhiên tăng cường cảnh giới, sẽ khiến kẻ khác nghi vấn, chuyện nếu truyền tới kinh thành, chỉ sợ còn phiền toái hơn nữa. Dù nghĩ vậy nhưng cuối cùng vẫn không ai dám mở miệng khuyên bảo. Nhạc Thiên Vũ không ngủ, cũng không ăn gì, toàn bộ giống như phát điên đứng ở nơi đó, hai mắt sưng đỏ vô hồn, hoàn toàn không còn dáng dấp anh tuấn tiêu sái, oai phong một cõi như xưa mà tiều tụy chẳng khác nào một kẻ đang ôm bệnh nặng.
“Lăng nhi”, hắn nhìn thấy một nam tử lưng đeo trường côn đang hướng cửa thành đi tới, bèn chạy vội xuống, chờ người đó đến gần liền bắt lấy cánh tay y, kéo đến trước mặt. Nhưng người đó căn bản không phải Tiêu Lăng.
“Lăng nhi, ngươi ở đâu ? “
Trong hoài niệm đau khổ, hắn phi thân lên ngựa, chạy trên đường, lớn tiếng gào thét :
“Lăng nhi, ca ca biết ngươi ở chỗ này, ngươi đi ra đi, ra gặp ca ca, ca ca không bao giờ … đánh ngươi nữa, không bao giờ … bỏ mặc ngươi nữa, không bao giờ … làm ngươi bị thương nữa. . . . . . Ngươi đừng hận ca ca, ngươi đi ra đi, Lăng nhi. . . . . .”
Thanh âm như vậy vang vọng ở từng góc thành Tây quận, suốt ba ngày. . . . . .
*********
“Ca ca. . . . . . Ca ca. . . . . .”, Tiêu Lăng trú trong một hầm lý hoang phế cách cửa Đông thành không xa, y xuyên qua lớp rơm rạ phủ trên chuồng gà có thể nghe được, thấy được tình cảnh bên ngoài. Y mỗi ngày đều thấy Nhạc Thiên Vũ đứng trên thành bồi hồi, đều nghe Nhạc Thiên Vũ thất thanh gọi y trở về, trong lòng đau khổ không chịu nổi, ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, rơi lệ, miệng bi ai gọi hai tiếng “ca ca “.
Trời đất nổi gió, từng trận sấm rền vang lên trên đỉnh đầu.
Nhạc Thiên Vũ chạy tới cửa Đông thành, đứng lặng trong mưa. Hắn đẩy quân binh mang dù che cho hắn, mặc cho mưa gió táp vào.
Tất cả mọi người thất kinh nhìn hắn, đoán không ra vì đâu mà Tây quận Vương gia lại thất hồn lạc phách đến nhường này.
Nhạc Thiên Vũ đã sớm chẳng còn để ý chuyện gì, không thấy Tiêu Lăng xuất hiện, hắn trong lòng cực kỳ tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời thét to :
“Lăng nhi. . . . . . Lăng nhi. . . . . .”
Nước mắt cùng mưa hòa lẫn trên khuôn mặt, Nhạc Thiên Vũ quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu, thấp giọng ai oán : “Lăng nhi, là ca ca sai , đừng trừng phạt ca ca như vậy.”
Một người từ phía trước chậm rãi đi tới trong mưa to, đối diện hắn, ‘ bùm’ một tiếng quỳ xuống, tay cầm trường thương, run rẩy gọi hai tiếng:
“Ca ca. . . . . .”
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt từ vui mừng chợt chuyển sang tức giận.
“Hỗn đản !!! “
Hắn đứng lên, phát ra một cái tát làm Tiêu Lăng ngã rạp trên mặt đất lầy lội .
Tác giả :
Võng Ly