Thiếp Cư Noãn Các
Chương 14
Nhạc Thiên Vũ đặt Tiêu Lăng lên giường, hai tay áp vào lưng y, dùng chân khí chữa thương. Mãi đến khi Nhạc Thiên Vũ mồ hôi ướt đẫm, trên mặt Tiêu Lăng mới có chút huyết sắc.
“Lăng nhi, Lăng nhi. . . . . . Khá hơn chưa ?”
Hắn đỡ Tiêu Lăng nằm xuống, gắt gao nắm chặt tay y, bàn tay được ấp ủ qua một hồi mới ấm lên đôi chút.
“Ca ca. . . . . . mà. . . . . . không” Tiêu Lăng suy yếu nói, “Vương gia, cứu Lăng nhi rồi thì sau này ngươi biết đối mặt với lão phu nhân cùng phu nhân thế nào đây ?”
“Chuyện này ngươi không cần quản, nếu phải đối mặt, hãy để ta đối mặt, ngươi cứ an tâm dưỡng thương”,Nhạc Thiên Vũ lại thở dài, “Nhớ kỹ, nếu còn có ai đánh ngươi như vậy thì phải vận công bảo hộ thân thể, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ca ca không cho phép ngươi chết.”
“Ca ca”, Tiêu Lăng nhìn thấy Nhạc Thiên Vũ rời đi, liền nắm góc áo của hắn, “Phu nhân có phải sắp có tiểu vương gia hay không ? Lăng nhi chúc mừng ca ca .”
Nhạc Thiên Vũ lại ngồi xuống, cười nói : “Ngươi nghĩ thế nào mà nói vậy, trong lòng không thoải mái sao?”
” Không mà, Lăng nhi thật lòng chúc mừng ca ca !”, Tiêu Lăng ngồi dậy, ấp úng nửa ngày, đỏ mặt nói, “Ngươi. . . . . . khuyên nhủ phu nhân cùng lão phu nhân, vì tiểu vương gia làm phúc, tha cho Lăng nhi một mạng, Lăng nhi về sau sẽ không dám tái phạm với ca ca nữa .”
“Vì sao bây giờ mới cầu xin tha thứ?”Nhạc Thiên Vũ hỏi Tiêu Lăng. Thấy y cúi đầu không đáp, lặp lại câu hỏi : “Nói đi, vì sao lại cầu xin tha thứ?”
Hắn biết Tiêu Lăng tính tình cương nghị, quật cường , dù thật sự bị đánh chết , y cũng quyết không nói như vậy.
“Lăng nhi. . . . . . không muốn rời xa ca ca, ta sợ. . . . . . dù Lăng nhi không chết. . . . . . phu nhân cùng lão phu nhân cũng không dung Lăng nhi dưới cùng một mái nhà.”Tiêu Lăng nói xong, không dám nhìn Nhạc Thiên Vũ , nhưng môi y hơi dẩu lên , trong mắt cũng ngập một tầng lệ.
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng vào lòng, “Ca ca đã hiểu, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta.”
“Ca ca”, Tiêu Lăng ôm lấy hắn, rưng rưng nói, “Lăng nhi không sợ chết, không sợ bị đánh, cũng không sợ người khác chê cười, chỉ cần không ly khai ca ca. Lăng nhi chỉ là phận nô tài, ngươi nói với lão phu nhân và phu nhân đừng chấp nhặt với một kẻ nô tài. Tiêu Lăng là nam nhân, không thể sinh hài tử, cũng sẽ không độc chiếm ca ca đâu . . . . . . Ngươi nói rằng Lăng nhi không có cha mẹ, lại sinh trưởng ở vương phủ, không còn nơi nào để đi, nữ nhân đều hay mềm lòng, có thể tha cho Lăng nhi lần này hay chăng ? Về sau ta sẽ không dám , thật sự không dám . . . . . .”
“Lăng nhi, đừng nói nữa. . . . . .”, nghe Tiêu Lăng nói những lời này, nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy của y, y ôm tay hắn thật chặt tựa như sợ bị hắn vứt bỏ, Nhạc Thiên Vũ trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau xót như vậy.
Điều Lăng nhi sợ hãi thật sự không phải chuyện gì khác, mà sợ lìa xa hắn. Hắn cho tới bây giờ đều biết bản thân mình luôn được y đặt ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Sống trong vương phủ, y luôn lạnh lùng là bởi lẽ y cô độc, chỉ khi có hắn ở bên cạnh, y mới có thể thản nhiên biểu lộ tình cảm từ nội tâm.
Khi y mười tuổi, hắn đối với y có khi thật nghiêm khắc nhưng có lúc lại thật ôn nhu. Bản thân hắn trở thành ca ca, trở thành sư phụ của y, thậm chí đôi khi chẳng khác nào phụ thân của y. Y coi hắn là nhà. Bản thân hắn cho tới bây giờ đều là lợi dụng hết thảy những liên hệ ấy để kiểm soát y, giữ chặt y, dặt y dưới thân. Có lẽ nếu người khác biết chuyện này chỉ cho rằng hắn độc chiếm Tiêu Lăng như một món đồ chơi. Thật ra bản thân hắn rất thích Tiêu Lăng, rời xa y, chính hắn liền chẳng ra sao, hắn biết rõ, hắn căn bản không thể làm được điiều ấy. Nhìn Lăng nhi suýt chút nữa bị đánh chết bởi gia pháp, tâm trí của hắn như trống rỗng . . . . .
Tuy vậy nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Hắn không thể vì một gia nô, một nam nhân mà làm thương tổn đến mẫu thân có ơn sinh dưỡng cùng nữ nhân vì hắn sinh con đẻ cái. Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Vũ đẩy y ra, cất giấu nhu tình vào đáy lòng , thản nhiên nói :
“Hảo , chuyện của nô tài ngươi, ca ca sẽ giải quyết.”
Thần sắc biến hóa của Nhạc Thiên Vũ đều được Tiêu Lăng thu vào trong mắt. Tiêu Lăng tâm tình chùng xuống.Y không dám ôm Nhạc Thiên Vũ nữa , chỉ đáp :”Vâng, Lăng nhi sẽ biết an phận.”
*********
Nhạc Thiên Vũ rời khỏi phòng ngủ của Tiêu Lăng , đi đến phòng mẫu thân. Nhạc lão phu nhân thấy Nhạc Thiên Vũ , cả người tức giận đến phát run.
“Nương” , Nhạc Thiên Vũ đi đến trước mặt mẫu thân, quỳ xuống, “Người nói đi, người muốn thế nào mới có thể tha cho y.”
“Đuổi nó cút khỏi Tây quận vương phủ.”
“Trừ bỏ chuyện này, nguyên nhân ta đã nói với người rồi “.
“Thiên Vũ, ngươi cùng nó không phải tình cảm thật sự, đúng không?”Nhạc lão phu nhân nhìn nhi tử kiên trì khác thường , lo lắng bất an hỏi.
“Không có, đó là chuyện không có khả năng”Nhạc Thiên Vũ nói, “Ta chỉ là cảm thấy làm như vậy đối với y rất không công bằng. Tuy rằng y là nô tài, nhưng là nô tài đã lập được nhiều chiến công hiển hách, chúng ta xử tử y như vậy, khó có thể giải thích với thế nhân . Nếu thủ hạ ta hỏi đến Tiêu tướng quân, ta biết nói sao đây? Nói y cùng ta lên giường, rồi lại bị ta đánh chết ư ?”
Hắn xem mẫu thân hiển nhiên là đang dao động, lại nói thêm : “Nương, y mới mười tám tuổi, vẫn là một đứa nhỏ. Nhi tử thượng y, là nhi tử làm sai. Nương, người ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết hại, đây lại là một mạng người . . . . .Nương, nhi tử mong người suy xét.”
“Ta cũng không phải khăng khăng muốn đánh chết nó, chính là, chỗ Vãn Thanh. . . . . .”
“Chỉ cần người không muốn lấy mạng của Tiêu Lăng , ta sẽ khuyên nhủ Vãn Thanh. . . . . .”
“Ngươi. . . . . . Ngươi có thể nói cái gì được đây . . . . . Vãn Thanh chỉ e là liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy ngươi . . . . . .”
“Nương”, Liêu Vãn Thanh từ ngoài cửa tiến vào.
“Thiên Vũ, đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh”, nàng nâng Nhạc Thiên Vũ dậy, đi đến bên cạnh Nhạc lão phu nhân, sờ sờ bụng , mỉm cười nói : “Nương, vì hài tử này, chúng ta coi như tích đức làm việc thiện đi. Người cũng nói, Thiên Vũ là nhất thời hồ đồ, Tiêu Lăng là phận nô tài, chủ tử bắt y làm gì, y sao dám không theo.Nếu vì chuyện này mà lấy mạng y, chúng ta quả thật đối xử với y quá bất công. Thôi quên đi, con dâu cũng sẽ không so đo, chỉ cần bọn họ về sau không làm vậy nữa.”
“Con thật tốt” , Nhạc lão phu nhân mỉm cười vui sướng.
Nhạc Thiên Vũ cũng cảm kích trong lòng . Hắn đi tới, đặt hai tay lên vai Liêu Vãn Thanh :
“Vãn Thanh, cám ơn nàng. Ta sẽ không bao giờ tái phạm, về sau mỗi ngày sẽ ở bên nàng cùng hài tử.”
Thấy Liêu Vãn Thanh có chút hờn dỗi làm như vẫn còn oán trách, Nhạc Thiên Vũ lai nói thêm :
“Nếu nàng không muốn thấy Tiêu Lăng, ta bắt y đến quân doanh ở.”
“Không cần”, Liêu Vãn Thanh lập tức đáp, “Cứ để y ở lại đây, ta không sao mà. Y chỉ là một kẻ nô tài, nếu không muốn gặp thì có thể không gặp. Y nếu rời đi sẽ thành chuyện cho kẻ khác bàn tán ra vào, biết đâu có người lòng không yên.”
Nàng nói xong, vô tình hay cố lườm Nhạc Thiên Vũ một cái. Nhạc Thiên Vũ cười cười, hoàn toàn không thèm để ý.
*********
Buổi tối, Liêu Vãn Thanh nằm rúc trong lồng ngực Nhạc Thiên Vũ .
“Thiên Vũ, người đối với Lăng nhi chỉ là vui đùa thôi đúng không? Sẽ không vì y mà bỏ rơi ta cùng hài tử chứ ?”
“Ngươi đang nói gì vậy”, Nhạc Thiên Vũ hôn lên tóc thê tử, “Ta là cảm thấy thú vị nhất thời thôi, nam nhân so với nữ nhân làm sao được. Ta có ngươi, ai cũng không quan trọng bằng.”
“Thật sao?”
“Thật !..”
“Vậy ngươi đồng ý với ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì ? Ngươi nói đi, ta đều đáp ứng.”
“Ngươi về sau không được gặp Tiêu Lăng nữa!”
Nhạc Thiên Vũ ngẩn ra, không trả lời, chỉ nói một câu: “Y bị thương nặng .”
“Ta sẽ phái người tới chăm sóc y.”
“Ngươi ?”
“Đúng, ta phái người đi chiếu cố y, chờ y khá lên, sẽ bảo y đến phòng bên kia ở, không cho y đến nhà trước nữa. Ta không quan tâm có thấy y hay không, chỉ cần ngươi không gặp y. . . . . .Thiên Vũ, chỉ cần thế thôi, được không?”Liêu Vãn Thanh lắc lắc cánh tay Nhạc Thiên Vũ làm nũng.
“Được , ta sẽ không gặp y nữa.” Hắn ôm bờ vai trần của Liêu Vãn Thanh, nghĩ tới ánh mắt Tiêu Lăng , trong lòng thở dài một tiếng.
“Lăng nhi, Lăng nhi. . . . . . Khá hơn chưa ?”
Hắn đỡ Tiêu Lăng nằm xuống, gắt gao nắm chặt tay y, bàn tay được ấp ủ qua một hồi mới ấm lên đôi chút.
“Ca ca. . . . . . mà. . . . . . không” Tiêu Lăng suy yếu nói, “Vương gia, cứu Lăng nhi rồi thì sau này ngươi biết đối mặt với lão phu nhân cùng phu nhân thế nào đây ?”
“Chuyện này ngươi không cần quản, nếu phải đối mặt, hãy để ta đối mặt, ngươi cứ an tâm dưỡng thương”,Nhạc Thiên Vũ lại thở dài, “Nhớ kỹ, nếu còn có ai đánh ngươi như vậy thì phải vận công bảo hộ thân thể, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ca ca không cho phép ngươi chết.”
“Ca ca”, Tiêu Lăng nhìn thấy Nhạc Thiên Vũ rời đi, liền nắm góc áo của hắn, “Phu nhân có phải sắp có tiểu vương gia hay không ? Lăng nhi chúc mừng ca ca .”
Nhạc Thiên Vũ lại ngồi xuống, cười nói : “Ngươi nghĩ thế nào mà nói vậy, trong lòng không thoải mái sao?”
” Không mà, Lăng nhi thật lòng chúc mừng ca ca !”, Tiêu Lăng ngồi dậy, ấp úng nửa ngày, đỏ mặt nói, “Ngươi. . . . . . khuyên nhủ phu nhân cùng lão phu nhân, vì tiểu vương gia làm phúc, tha cho Lăng nhi một mạng, Lăng nhi về sau sẽ không dám tái phạm với ca ca nữa .”
“Vì sao bây giờ mới cầu xin tha thứ?”Nhạc Thiên Vũ hỏi Tiêu Lăng. Thấy y cúi đầu không đáp, lặp lại câu hỏi : “Nói đi, vì sao lại cầu xin tha thứ?”
Hắn biết Tiêu Lăng tính tình cương nghị, quật cường , dù thật sự bị đánh chết , y cũng quyết không nói như vậy.
“Lăng nhi. . . . . . không muốn rời xa ca ca, ta sợ. . . . . . dù Lăng nhi không chết. . . . . . phu nhân cùng lão phu nhân cũng không dung Lăng nhi dưới cùng một mái nhà.”Tiêu Lăng nói xong, không dám nhìn Nhạc Thiên Vũ , nhưng môi y hơi dẩu lên , trong mắt cũng ngập một tầng lệ.
“Lăng nhi”, Nhạc Thiên Vũ kéo Tiêu Lăng vào lòng, “Ca ca đã hiểu, ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta.”
“Ca ca”, Tiêu Lăng ôm lấy hắn, rưng rưng nói, “Lăng nhi không sợ chết, không sợ bị đánh, cũng không sợ người khác chê cười, chỉ cần không ly khai ca ca. Lăng nhi chỉ là phận nô tài, ngươi nói với lão phu nhân và phu nhân đừng chấp nhặt với một kẻ nô tài. Tiêu Lăng là nam nhân, không thể sinh hài tử, cũng sẽ không độc chiếm ca ca đâu . . . . . . Ngươi nói rằng Lăng nhi không có cha mẹ, lại sinh trưởng ở vương phủ, không còn nơi nào để đi, nữ nhân đều hay mềm lòng, có thể tha cho Lăng nhi lần này hay chăng ? Về sau ta sẽ không dám , thật sự không dám . . . . . .”
“Lăng nhi, đừng nói nữa. . . . . .”, nghe Tiêu Lăng nói những lời này, nhìn dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy của y, y ôm tay hắn thật chặt tựa như sợ bị hắn vứt bỏ, Nhạc Thiên Vũ trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy đau xót như vậy.
Điều Lăng nhi sợ hãi thật sự không phải chuyện gì khác, mà sợ lìa xa hắn. Hắn cho tới bây giờ đều biết bản thân mình luôn được y đặt ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng. Sống trong vương phủ, y luôn lạnh lùng là bởi lẽ y cô độc, chỉ khi có hắn ở bên cạnh, y mới có thể thản nhiên biểu lộ tình cảm từ nội tâm.
Khi y mười tuổi, hắn đối với y có khi thật nghiêm khắc nhưng có lúc lại thật ôn nhu. Bản thân hắn trở thành ca ca, trở thành sư phụ của y, thậm chí đôi khi chẳng khác nào phụ thân của y. Y coi hắn là nhà. Bản thân hắn cho tới bây giờ đều là lợi dụng hết thảy những liên hệ ấy để kiểm soát y, giữ chặt y, dặt y dưới thân. Có lẽ nếu người khác biết chuyện này chỉ cho rằng hắn độc chiếm Tiêu Lăng như một món đồ chơi. Thật ra bản thân hắn rất thích Tiêu Lăng, rời xa y, chính hắn liền chẳng ra sao, hắn biết rõ, hắn căn bản không thể làm được điiều ấy. Nhìn Lăng nhi suýt chút nữa bị đánh chết bởi gia pháp, tâm trí của hắn như trống rỗng . . . . .
Tuy vậy nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì. Hắn không thể vì một gia nô, một nam nhân mà làm thương tổn đến mẫu thân có ơn sinh dưỡng cùng nữ nhân vì hắn sinh con đẻ cái. Nghĩ đến đây, Nhạc Thiên Vũ đẩy y ra, cất giấu nhu tình vào đáy lòng , thản nhiên nói :
“Hảo , chuyện của nô tài ngươi, ca ca sẽ giải quyết.”
Thần sắc biến hóa của Nhạc Thiên Vũ đều được Tiêu Lăng thu vào trong mắt. Tiêu Lăng tâm tình chùng xuống.Y không dám ôm Nhạc Thiên Vũ nữa , chỉ đáp :”Vâng, Lăng nhi sẽ biết an phận.”
*********
Nhạc Thiên Vũ rời khỏi phòng ngủ của Tiêu Lăng , đi đến phòng mẫu thân. Nhạc lão phu nhân thấy Nhạc Thiên Vũ , cả người tức giận đến phát run.
“Nương” , Nhạc Thiên Vũ đi đến trước mặt mẫu thân, quỳ xuống, “Người nói đi, người muốn thế nào mới có thể tha cho y.”
“Đuổi nó cút khỏi Tây quận vương phủ.”
“Trừ bỏ chuyện này, nguyên nhân ta đã nói với người rồi “.
“Thiên Vũ, ngươi cùng nó không phải tình cảm thật sự, đúng không?”Nhạc lão phu nhân nhìn nhi tử kiên trì khác thường , lo lắng bất an hỏi.
“Không có, đó là chuyện không có khả năng”Nhạc Thiên Vũ nói, “Ta chỉ là cảm thấy làm như vậy đối với y rất không công bằng. Tuy rằng y là nô tài, nhưng là nô tài đã lập được nhiều chiến công hiển hách, chúng ta xử tử y như vậy, khó có thể giải thích với thế nhân . Nếu thủ hạ ta hỏi đến Tiêu tướng quân, ta biết nói sao đây? Nói y cùng ta lên giường, rồi lại bị ta đánh chết ư ?”
Hắn xem mẫu thân hiển nhiên là đang dao động, lại nói thêm : “Nương, y mới mười tám tuổi, vẫn là một đứa nhỏ. Nhi tử thượng y, là nhi tử làm sai. Nương, người ăn chay niệm phật nhiều năm như vậy, ngay cả con kiến cũng không nỡ giết hại, đây lại là một mạng người . . . . .Nương, nhi tử mong người suy xét.”
“Ta cũng không phải khăng khăng muốn đánh chết nó, chính là, chỗ Vãn Thanh. . . . . .”
“Chỉ cần người không muốn lấy mạng của Tiêu Lăng , ta sẽ khuyên nhủ Vãn Thanh. . . . . .”
“Ngươi. . . . . . Ngươi có thể nói cái gì được đây . . . . . Vãn Thanh chỉ e là liếc mắt một cái cũng không muốn nhìn thấy ngươi . . . . . .”
“Nương”, Liêu Vãn Thanh từ ngoài cửa tiến vào.
“Thiên Vũ, đứng lên đi, trên mặt đất rất lạnh”, nàng nâng Nhạc Thiên Vũ dậy, đi đến bên cạnh Nhạc lão phu nhân, sờ sờ bụng , mỉm cười nói : “Nương, vì hài tử này, chúng ta coi như tích đức làm việc thiện đi. Người cũng nói, Thiên Vũ là nhất thời hồ đồ, Tiêu Lăng là phận nô tài, chủ tử bắt y làm gì, y sao dám không theo.Nếu vì chuyện này mà lấy mạng y, chúng ta quả thật đối xử với y quá bất công. Thôi quên đi, con dâu cũng sẽ không so đo, chỉ cần bọn họ về sau không làm vậy nữa.”
“Con thật tốt” , Nhạc lão phu nhân mỉm cười vui sướng.
Nhạc Thiên Vũ cũng cảm kích trong lòng . Hắn đi tới, đặt hai tay lên vai Liêu Vãn Thanh :
“Vãn Thanh, cám ơn nàng. Ta sẽ không bao giờ tái phạm, về sau mỗi ngày sẽ ở bên nàng cùng hài tử.”
Thấy Liêu Vãn Thanh có chút hờn dỗi làm như vẫn còn oán trách, Nhạc Thiên Vũ lai nói thêm :
“Nếu nàng không muốn thấy Tiêu Lăng, ta bắt y đến quân doanh ở.”
“Không cần”, Liêu Vãn Thanh lập tức đáp, “Cứ để y ở lại đây, ta không sao mà. Y chỉ là một kẻ nô tài, nếu không muốn gặp thì có thể không gặp. Y nếu rời đi sẽ thành chuyện cho kẻ khác bàn tán ra vào, biết đâu có người lòng không yên.”
Nàng nói xong, vô tình hay cố lườm Nhạc Thiên Vũ một cái. Nhạc Thiên Vũ cười cười, hoàn toàn không thèm để ý.
*********
Buổi tối, Liêu Vãn Thanh nằm rúc trong lồng ngực Nhạc Thiên Vũ .
“Thiên Vũ, người đối với Lăng nhi chỉ là vui đùa thôi đúng không? Sẽ không vì y mà bỏ rơi ta cùng hài tử chứ ?”
“Ngươi đang nói gì vậy”, Nhạc Thiên Vũ hôn lên tóc thê tử, “Ta là cảm thấy thú vị nhất thời thôi, nam nhân so với nữ nhân làm sao được. Ta có ngươi, ai cũng không quan trọng bằng.”
“Thật sao?”
“Thật !..”
“Vậy ngươi đồng ý với ta một chuyện được không?”
“Chuyện gì ? Ngươi nói đi, ta đều đáp ứng.”
“Ngươi về sau không được gặp Tiêu Lăng nữa!”
Nhạc Thiên Vũ ngẩn ra, không trả lời, chỉ nói một câu: “Y bị thương nặng .”
“Ta sẽ phái người tới chăm sóc y.”
“Ngươi ?”
“Đúng, ta phái người đi chiếu cố y, chờ y khá lên, sẽ bảo y đến phòng bên kia ở, không cho y đến nhà trước nữa. Ta không quan tâm có thấy y hay không, chỉ cần ngươi không gặp y. . . . . .Thiên Vũ, chỉ cần thế thôi, được không?”Liêu Vãn Thanh lắc lắc cánh tay Nhạc Thiên Vũ làm nũng.
“Được , ta sẽ không gặp y nữa.” Hắn ôm bờ vai trần của Liêu Vãn Thanh, nghĩ tới ánh mắt Tiêu Lăng , trong lòng thở dài một tiếng.
Tác giả :
Võng Ly