Thiếp Bản Kinh Hoa
Quyển 2 - Chương 1-5: Đúng là nàng (5)
“Thanh Lam! Đưa bản vẽ cho hắn!” Phượng Hồng Loan không đáp lời lạnh giọng phân phó.
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam nhận lấy bản vẽ, cổ tay run một cái, bản vẻ bay tới trước mặt thiếu niên: “Đây là thứ mà tiểu thư nhà ta muốn!”
Thiếu niên ngẩn ra, đưa tay nhận lấy trang giấy trước mặt, ngón tay lật mở, khi thấy bản vẽ bên trong lập tức ngẩn ra. Ngay sau đó đôi mắt phượng lộ rõ vẻ chấn động nhìn xe ngựa.
“Nếu ngươi có thể làm ra được vật đó! Ta sẽ nói cho ngươi biết tên họ của ta cũng không muộn. Còn không làm ra được, vậy món nợ vừa rồi ta sẽ tính toán rõ rõ ràng ràng với hàng rèn lão Thiết.” Giọng nói của Phượng Hồng Loan rét lạnh tới thấu xương.
Nghe vậy, thiếu niên đưa bản vẽ trong tay trao cho lão Thiết ở bên canh: “Thiết lão!”
“Vâng, chủ tử!” Lão Thiết lập tức cúi người nhận lấy. Khi thấy hình vẽ trên giấy, lập tức hiện ra thần sắc kinh dị. Đôi mắt già nua như bị dán chặt lại, tâm tình vừa ổn định lại lại tiếp tục bị kích động thêm lần nữa: “Vị này. . . Vị cô nương này muốn rèn vật này sao?”
“Không sai! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có thể làm được không!”
“Có thể, có thể rèn ra. . .” Lão Thiết lập tức gật đầu. Hai mắt tỏa sáng. Hiển nhiên kích động đến cực điểm.
“Nếu có thể làm ra, vậy mười sau, ta tới lấy! Có vấn đề gì không?” Phượng Hồng Loan nghe được đảm bảo có thể rèn ra Thù Tình trên tờ giấy, sắc mặt lạnh lẽo lập tức ấm áp hơn.
Mười ngày? Lão Thiết nhìn bản vẽ trong tay, trầm ngâm một lúc lâu, lắc đầu: “Phải một tháng!”
Một tháng? Phượng Hồng Loan lập tức nhíu mày.
Phỏng chừng nếu muốn vẽ vật này ra bản vẽ, vậy tự nhiên là đã lý giải cực kỳ thông suốt về nó từ xưa tới nay, muốn rèn đúc lại cực kỳ gian nan, chỉ coi quy trình kỹ thuật đúc đã có vô số khâu. Một tháng đã là kỳ hạn nhanh nhất rồi. Không phải lão Thiết ta mạnh miệng khoe khoang, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ta có thể chế tạo ra nó.” Lão Thiết lập tức nói.
“Tốt! Thế thì đặt kỳ hạn một tháng!” Phượng Hồng Loan mở miệng. Điều kiện ở cổ đại chỉ có như vậy đương nhiên không sánh được với hiện đại. Một tháng cũng không phải quá chậm. Chỉ cần nơi này có thể làm ra nó là tốt rồi.
“Tỷ tỷ bây giờ người có thể cho biết tên họ rồi?” Thiếu niên thấy lão Thiết nói có thể đánh ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn xe ngựa mở lời.
Đỉnh lông mày Phượng Hồng Loan trở nên âm u. Tỷ tỷ?
Lão Thiết lập tức mở miệng: “Một tháng sau chế tạo tốt xong, nhất định lão nhân sẽ tự mình đưa đến phủ! Kính xin cô nương báo cho biết tên họ!”
Khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra nụ cười nhạt. Rõ ràng hai người này đã nhận ra là xe ngựa nàng ngồi là của phủ Thừa Tướng, lại còn muốn xác nhận thân phận của nàng, chẳng qua coi như bọn họ có biết được thì như thế nào? Tên nàng cũng không phải bí mật gì.
“Phủ Thừa Tướng, đứng hàng thứ ba!” Lão Thiết vừa dứt lời Phượng Hồng Loan chậm rãi cất giọng nói thanh lãnh của mình lên.
Mọi người đều biết Phượng Thừa tướng cả đời không có con trai, Hậu viện là một đám tiểu thư. Nàng đứng hàng thứ ba, lại cũng là nói cho họ biết tên của nàng.
Phượng Hồng Loan tam tiểu thư phủ Thừa Tướng, không chỉ nổi danh ở Đông Ly, chỉ sợ cũng là người có tên tuổi vang dội khắp cả thiên hạ này.
“Ngươi chính là Phượng tam tiểu thư? Là khí phụ bị Quân Tử Ly hưu trước khi gả? Phượng tam tiểu thư Phượng Hồng Loan?” Nghe vậy, thiếu niên không dám tin mà mở to hai mắt.
Kinh ngạc, khiếp sợ có thể tưởng tượng được!
Bây giờ chuyện đại tiếu nàng bị Quân Tử Ly bỏ trước khi gả đã vượt qua cả chuyện nàng chiếm giữ danh tiếng kẻ ngu ngốc phế vật đệ nhất Đông Ly quốc hơn mười năm nay rồi sao? Trong nháy mắt sắc mặt Phượng Hồng Loan trầm xuống, lạnh lẽo âm trầm như băng giá: “Ngươi còn biết được người thứ hai có tên Phượng Hồng Loan trong thiên hạ này sao?”
Tựa hồ bị hàn ý của Phượng Hồng Loan làm cho chấn động, thiếu niên lập tức choáng váng, ngay sau đó gương mặt vốn trầm tĩnh trở nên trắng bệch. Biết mình nhất thời đột ngột, không nên nói như thế, chỉ là quá mức khiếp sợ khi biết thân phận của nàng. Có thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi nữ tử như vậy lại là Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng. . .
Không những có thể tiếp được mảnh lụa ban nãy hắn dùng để âm thầm thi triển ra Băng Tâm Kiếm mà hắn có thể xưng là kiêu ngạo, hơn nữa còn có thể trở tay đánh ống tay áo của hắn thủng hai lỗ, giờ đây còn dễ dàng giải trừ câu đố mà gia tộc của hắn đã truyền lưu suốt trăm năm qua nhưng vẫn chưa từng có ai giải được. Bây giờ còn đưa ra bản vẽ như vậy tới đây. . .
Còn có hơi thở toàn thân thanh lãnh hoa lệ này. . .
Bất luận là nhìn từ phương diện nào, nữ tử như thế này sao có thể nói là kẻ ngu ngốc phế vật đệ nhất Đông Ly quốc? Hơn nữa còn bị Quân Tử Ly bỏ khi còn chưa gả? Làm sao có thể không kinh hãi?
Gương mặt lúc trắng lúc đỏ, cảm nhận được khí tức băng hàn đang lan ra của Phượng Hồng Loan, vẻ mặt lập tức thay đổi, áy náy mở miệng: “Xin lỗi, không phải ta cố ý. Chỉ là ta quá mức khiếp sợ mà thôi, nói ra không biết lựa lời, ngươi đừng nóng giận!”
Lão Thiết vừa thấy thiếu niên nói lời xin lỗi, liền bị kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt. Bao thuở nay đã bao giờ chủ tử xin lỗi nuười khác? Cho dù có sai cũng thành đúng.
Đến Phượng Hồng Loan cũng không nghĩ tới thiếu niên sẽ chân thành xin lỗi nhanh như vậy. Sắc mặt nguội lạnh u ám hơi ấm áp hơn một chút, nhàn nhạt mở lời: “Xin lỗi thì không cần, những gì ngươi nói vốn chính là sự thực.”
“Ta. . .” Thiếu niên vừa muốn nói chuyện.
“Một tháng sau, hy vọng đồ đạc các ngươi làm ra có thể khiến cho ta hài lòng!” Phượng Hồng Loan cắt ngang lời nói của thiếu niên, trong giọng nói hờ hững mang theo chút lạnh lẽo tận xương tiếp tục truyền ra ngoài: “Có lần một lần hai chứ không có lần thứ ba. Bây giờ các ngươi nhường đường đi!”
Trong nháy mắt thiếu niên cùng lão Thiết đang đứng chắn trước xa ngựa cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương, thân thể lập tức run lên.
“Vâng, tiểu thư!” Phu xe lập tức vung roi lên. Con ngựa dường như còn có chút sợ hãi nhìn hai người ngăn ở trước mặt. Nhưng không chịu được roi da huy vũ của phu xe, trù trừ bước lên phía trước.
“Chủ tử?” Lão Thiết nhẹ giọng nhắc nhở.
Mắt phượng của thiếu niên nhìn chăm chú về xe ngựa đang chạy tới trước mặt, hơi hơi mím môi, do dự phút chốc, nghiêng người nhường đường.
Lão Thiết liền thở phào nhẹ nhõm, cũng nhường đường. Chỉ bằng thủ đoạn ban nãy người trong xe trả lễ lại cho chủ tử, liền biết nữ tử này sâu không lường được, nếu thật không chịu tránh đường. Nàng cũng sẽ ép buộc bọn hắn phải tránh ra.
Con ngựa thấy không có người ngăn cản, cước trình lập tức nhanh hơn, vững vàng vượt qua hai người, trong nháy mắt liền ra khỏi khu phố nhỏ của hàng rèn lão Thiết, biếnkhỏi tầm mắt.
Ánh mắt thiếu niên không nháy một cái nhìn xe ngựa khuất dần. Giữa gương mặt tinh xảo hiện ra vẻ nóng bỏng cùng thâm thúy không xứng với tuổi tác.
Chốc lát, thiếu niên quay đầu lại, nhìn lão Thiết, giọng nói mang theo một chút hưng phấn không rõ: “Nàng có thể coi là người chúng ta muốn tìm?”
Đáy mắt Lão Thiết vẫn lưu lại một tia kinh hãi như cũ, tròng mắt kinh ngạc không dám tin tưởng. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt nữ tử một lần lúc mành xe bị kéo ra, nhưng dung mạo của nữ tử trong xe vẫn bị hắn nhìn rõ rõ ràng ràng. . .
Dung mạo này. . .
Lão Thiết cầm lấy trang giấy tay nhẹ run lên, thân thể cũng theo đó rung động nhè nhẹ.
“Làm sao vậy? Chả nhẽ có vấn đề gì?” Thiếu niên nhìn vẻ mặt khác thường của lão Thiết, mở miệng hỏi.
“Nếu nàng có thể giải ra câu đố, vậy nàng chính là người chúng ta muốn tìm!” Lão Thiết thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua đáp án của câu đố trên khăn quyên trong tay, lập tức khom người nói.
“Tốt!” Trong nháy mắt sắc mặt thiếu niên hiện ra vẻ sáng tỏ, mi mắt đày hăng hái, thanh âm ôn nhuận nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho phụ hoàng, nói đã tìm được người rồi, ta tham gia thọ yến của lão thái bà Đông Ly quốc kia xong, lần này trở về sẽ đưa về cùng!”
“Chủ tử, có nên suy nghĩ một chút hay không, nàng. . .” Lão Thiết do dự mở miệng.
“Như thế nào?” Thiếu niên nhíu mày, nhìn lão Thiết.
“Hồi bẩm chủ tử, ban nãy lão nhân nhìn vẻ mặt nàng kia, nghe lời nói bên ngoài, cùng với đáp án trong tay, liền có thể biết Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng này hoàn toàn không giống như tin đồn. Muốn đưa nàng về e rằng không dễ.” Lão Thiết lập tức nói.
“Vâng, tiểu thư!” Thanh Lam nhận lấy bản vẽ, cổ tay run một cái, bản vẻ bay tới trước mặt thiếu niên: “Đây là thứ mà tiểu thư nhà ta muốn!”
Thiếu niên ngẩn ra, đưa tay nhận lấy trang giấy trước mặt, ngón tay lật mở, khi thấy bản vẽ bên trong lập tức ngẩn ra. Ngay sau đó đôi mắt phượng lộ rõ vẻ chấn động nhìn xe ngựa.
“Nếu ngươi có thể làm ra được vật đó! Ta sẽ nói cho ngươi biết tên họ của ta cũng không muộn. Còn không làm ra được, vậy món nợ vừa rồi ta sẽ tính toán rõ rõ ràng ràng với hàng rèn lão Thiết.” Giọng nói của Phượng Hồng Loan rét lạnh tới thấu xương.
Nghe vậy, thiếu niên đưa bản vẽ trong tay trao cho lão Thiết ở bên canh: “Thiết lão!”
“Vâng, chủ tử!” Lão Thiết lập tức cúi người nhận lấy. Khi thấy hình vẽ trên giấy, lập tức hiện ra thần sắc kinh dị. Đôi mắt già nua như bị dán chặt lại, tâm tình vừa ổn định lại lại tiếp tục bị kích động thêm lần nữa: “Vị này. . . Vị cô nương này muốn rèn vật này sao?”
“Không sai! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết có thể làm được không!”
“Có thể, có thể rèn ra. . .” Lão Thiết lập tức gật đầu. Hai mắt tỏa sáng. Hiển nhiên kích động đến cực điểm.
“Nếu có thể làm ra, vậy mười sau, ta tới lấy! Có vấn đề gì không?” Phượng Hồng Loan nghe được đảm bảo có thể rèn ra Thù Tình trên tờ giấy, sắc mặt lạnh lẽo lập tức ấm áp hơn.
Mười ngày? Lão Thiết nhìn bản vẽ trong tay, trầm ngâm một lúc lâu, lắc đầu: “Phải một tháng!”
Một tháng? Phượng Hồng Loan lập tức nhíu mày.
Phỏng chừng nếu muốn vẽ vật này ra bản vẽ, vậy tự nhiên là đã lý giải cực kỳ thông suốt về nó từ xưa tới nay, muốn rèn đúc lại cực kỳ gian nan, chỉ coi quy trình kỹ thuật đúc đã có vô số khâu. Một tháng đã là kỳ hạn nhanh nhất rồi. Không phải lão Thiết ta mạnh miệng khoe khoang, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ta có thể chế tạo ra nó.” Lão Thiết lập tức nói.
“Tốt! Thế thì đặt kỳ hạn một tháng!” Phượng Hồng Loan mở miệng. Điều kiện ở cổ đại chỉ có như vậy đương nhiên không sánh được với hiện đại. Một tháng cũng không phải quá chậm. Chỉ cần nơi này có thể làm ra nó là tốt rồi.
“Tỷ tỷ bây giờ người có thể cho biết tên họ rồi?” Thiếu niên thấy lão Thiết nói có thể đánh ra, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn xe ngựa mở lời.
Đỉnh lông mày Phượng Hồng Loan trở nên âm u. Tỷ tỷ?
Lão Thiết lập tức mở miệng: “Một tháng sau chế tạo tốt xong, nhất định lão nhân sẽ tự mình đưa đến phủ! Kính xin cô nương báo cho biết tên họ!”
Khóe miệng Phượng Hồng Loan kéo ra nụ cười nhạt. Rõ ràng hai người này đã nhận ra là xe ngựa nàng ngồi là của phủ Thừa Tướng, lại còn muốn xác nhận thân phận của nàng, chẳng qua coi như bọn họ có biết được thì như thế nào? Tên nàng cũng không phải bí mật gì.
“Phủ Thừa Tướng, đứng hàng thứ ba!” Lão Thiết vừa dứt lời Phượng Hồng Loan chậm rãi cất giọng nói thanh lãnh của mình lên.
Mọi người đều biết Phượng Thừa tướng cả đời không có con trai, Hậu viện là một đám tiểu thư. Nàng đứng hàng thứ ba, lại cũng là nói cho họ biết tên của nàng.
Phượng Hồng Loan tam tiểu thư phủ Thừa Tướng, không chỉ nổi danh ở Đông Ly, chỉ sợ cũng là người có tên tuổi vang dội khắp cả thiên hạ này.
“Ngươi chính là Phượng tam tiểu thư? Là khí phụ bị Quân Tử Ly hưu trước khi gả? Phượng tam tiểu thư Phượng Hồng Loan?” Nghe vậy, thiếu niên không dám tin mà mở to hai mắt.
Kinh ngạc, khiếp sợ có thể tưởng tượng được!
Bây giờ chuyện đại tiếu nàng bị Quân Tử Ly bỏ trước khi gả đã vượt qua cả chuyện nàng chiếm giữ danh tiếng kẻ ngu ngốc phế vật đệ nhất Đông Ly quốc hơn mười năm nay rồi sao? Trong nháy mắt sắc mặt Phượng Hồng Loan trầm xuống, lạnh lẽo âm trầm như băng giá: “Ngươi còn biết được người thứ hai có tên Phượng Hồng Loan trong thiên hạ này sao?”
Tựa hồ bị hàn ý của Phượng Hồng Loan làm cho chấn động, thiếu niên lập tức choáng váng, ngay sau đó gương mặt vốn trầm tĩnh trở nên trắng bệch. Biết mình nhất thời đột ngột, không nên nói như thế, chỉ là quá mức khiếp sợ khi biết thân phận của nàng. Có thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi nữ tử như vậy lại là Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng. . .
Không những có thể tiếp được mảnh lụa ban nãy hắn dùng để âm thầm thi triển ra Băng Tâm Kiếm mà hắn có thể xưng là kiêu ngạo, hơn nữa còn có thể trở tay đánh ống tay áo của hắn thủng hai lỗ, giờ đây còn dễ dàng giải trừ câu đố mà gia tộc của hắn đã truyền lưu suốt trăm năm qua nhưng vẫn chưa từng có ai giải được. Bây giờ còn đưa ra bản vẽ như vậy tới đây. . .
Còn có hơi thở toàn thân thanh lãnh hoa lệ này. . .
Bất luận là nhìn từ phương diện nào, nữ tử như thế này sao có thể nói là kẻ ngu ngốc phế vật đệ nhất Đông Ly quốc? Hơn nữa còn bị Quân Tử Ly bỏ khi còn chưa gả? Làm sao có thể không kinh hãi?
Gương mặt lúc trắng lúc đỏ, cảm nhận được khí tức băng hàn đang lan ra của Phượng Hồng Loan, vẻ mặt lập tức thay đổi, áy náy mở miệng: “Xin lỗi, không phải ta cố ý. Chỉ là ta quá mức khiếp sợ mà thôi, nói ra không biết lựa lời, ngươi đừng nóng giận!”
Lão Thiết vừa thấy thiếu niên nói lời xin lỗi, liền bị kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt. Bao thuở nay đã bao giờ chủ tử xin lỗi nuười khác? Cho dù có sai cũng thành đúng.
Đến Phượng Hồng Loan cũng không nghĩ tới thiếu niên sẽ chân thành xin lỗi nhanh như vậy. Sắc mặt nguội lạnh u ám hơi ấm áp hơn một chút, nhàn nhạt mở lời: “Xin lỗi thì không cần, những gì ngươi nói vốn chính là sự thực.”
“Ta. . .” Thiếu niên vừa muốn nói chuyện.
“Một tháng sau, hy vọng đồ đạc các ngươi làm ra có thể khiến cho ta hài lòng!” Phượng Hồng Loan cắt ngang lời nói của thiếu niên, trong giọng nói hờ hững mang theo chút lạnh lẽo tận xương tiếp tục truyền ra ngoài: “Có lần một lần hai chứ không có lần thứ ba. Bây giờ các ngươi nhường đường đi!”
Trong nháy mắt thiếu niên cùng lão Thiết đang đứng chắn trước xa ngựa cảm nhận được lạnh lẽo thấu xương, thân thể lập tức run lên.
“Vâng, tiểu thư!” Phu xe lập tức vung roi lên. Con ngựa dường như còn có chút sợ hãi nhìn hai người ngăn ở trước mặt. Nhưng không chịu được roi da huy vũ của phu xe, trù trừ bước lên phía trước.
“Chủ tử?” Lão Thiết nhẹ giọng nhắc nhở.
Mắt phượng của thiếu niên nhìn chăm chú về xe ngựa đang chạy tới trước mặt, hơi hơi mím môi, do dự phút chốc, nghiêng người nhường đường.
Lão Thiết liền thở phào nhẹ nhõm, cũng nhường đường. Chỉ bằng thủ đoạn ban nãy người trong xe trả lễ lại cho chủ tử, liền biết nữ tử này sâu không lường được, nếu thật không chịu tránh đường. Nàng cũng sẽ ép buộc bọn hắn phải tránh ra.
Con ngựa thấy không có người ngăn cản, cước trình lập tức nhanh hơn, vững vàng vượt qua hai người, trong nháy mắt liền ra khỏi khu phố nhỏ của hàng rèn lão Thiết, biếnkhỏi tầm mắt.
Ánh mắt thiếu niên không nháy một cái nhìn xe ngựa khuất dần. Giữa gương mặt tinh xảo hiện ra vẻ nóng bỏng cùng thâm thúy không xứng với tuổi tác.
Chốc lát, thiếu niên quay đầu lại, nhìn lão Thiết, giọng nói mang theo một chút hưng phấn không rõ: “Nàng có thể coi là người chúng ta muốn tìm?”
Đáy mắt Lão Thiết vẫn lưu lại một tia kinh hãi như cũ, tròng mắt kinh ngạc không dám tin tưởng. Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt nữ tử một lần lúc mành xe bị kéo ra, nhưng dung mạo của nữ tử trong xe vẫn bị hắn nhìn rõ rõ ràng ràng. . .
Dung mạo này. . .
Lão Thiết cầm lấy trang giấy tay nhẹ run lên, thân thể cũng theo đó rung động nhè nhẹ.
“Làm sao vậy? Chả nhẽ có vấn đề gì?” Thiếu niên nhìn vẻ mặt khác thường của lão Thiết, mở miệng hỏi.
“Nếu nàng có thể giải ra câu đố, vậy nàng chính là người chúng ta muốn tìm!” Lão Thiết thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua đáp án của câu đố trên khăn quyên trong tay, lập tức khom người nói.
“Tốt!” Trong nháy mắt sắc mặt thiếu niên hiện ra vẻ sáng tỏ, mi mắt đày hăng hái, thanh âm ôn nhuận nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho phụ hoàng, nói đã tìm được người rồi, ta tham gia thọ yến của lão thái bà Đông Ly quốc kia xong, lần này trở về sẽ đưa về cùng!”
“Chủ tử, có nên suy nghĩ một chút hay không, nàng. . .” Lão Thiết do dự mở miệng.
“Như thế nào?” Thiếu niên nhíu mày, nhìn lão Thiết.
“Hồi bẩm chủ tử, ban nãy lão nhân nhìn vẻ mặt nàng kia, nghe lời nói bên ngoài, cùng với đáp án trong tay, liền có thể biết Phượng tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng này hoàn toàn không giống như tin đồn. Muốn đưa nàng về e rằng không dễ.” Lão Thiết lập tức nói.
Tác giả :
Tây Tử Tình