Thiếp Bản Kinh Hoa
Quyển 1 - Chương 46: Xông vào lục soát
Nghe vậy, Khanh nương tú bà Vọng Nguyệt Lâu liền ngẩn ra, Phượng Hồng Loan: "Cô nương muốn tìm Vân. . . Vân Cẩm?"
"Đúng!" Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Cô nương có quan hệ thế nào với Vân công tử?" Khanh nương nhìn Phượng Hồng Loan, cẩn thận hỏi dò.
"Không có quan hệ!" Vẻ mặt Phượng Hồng Loan nhàn nhạt, thản nhiên nói.
"Vậy cô nương. . ."
"Hắn đang ở phòng nào, ta vào đó tìm hắn!" Khanh nương còn muốn hỏi lại gì đó, Phượng Hồng Loan liền vung tay áo, cắt đứt lời của nàng, lạnh giọng hỏi.
"Chuyện này. . ." Khanh nương nhìn sắc mặt thanh lãnh của Phượng Hồng Loan, toàn thân nàng tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt, hơi hơi mím môi, lập tức thay chiêu bài vui vẻ: "Vân công tử đã từng tới đây, nhưng lại mới đi mất rồi."
"Đi rồi?" Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn Khanh nương: "Đi nơi nào?"
"Cái này làm sao nô gia* có thể biết được chứ. Chẳng lẽ cô nương đã quên, nơi này chính là Vọng Nguyệt Lâu. Chúng ta không có tư cách hỏi đến nơi khách quan muốn rời đi. Huống chi đó còn là thiên hạ đệ nhất công tử Vân công tử đây!" Khanh nương lập tức cười nói.
*Nô gia: cách xưng hô khiêm nhường của phụ nữ, thường thấy trong văn Bạch thoại thời kì đầu.
"Thật không?" Phượng Hồng Loan tiếp tục khiêu mi nhìn Khanh nương, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng ta.
"Đương nhiên! Nô gia nào dám lừa gạt cô nương!" Nhận lấy ánh mắt của Phượng Hồng Loan, trong lòng Khanh nương nhất thời phát lạnh, không dám đối diện với tròng mắt của nàng, mở miệng cười.
"Sao lại không dám gạt ta? Ta xem ngươi dám, rất dám!" Phượng Hồng Loan cười lạnh nhìn Khanh nương, lười phải nói nhiều với người không quan trọng, ánh mắt quét một vòng quanh ở đại sảnh, người người đều si ngốc nhìn nàng, không có Vân Cẩm, lập tức cất bước đi lên lầu.
"Cô nương. . ." Khanh nương biến sắc, lập tức chạy tới chắn trước mặt Phượng Hồng Loan: "Cô nương không tin nô gia, lại muốn khám xét Vọng Nguyệt Lâu này sao?"
"Ta chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ người nào, cho dù có lục soát Vọng Nguyệt Lâu của ngươi thì lại làm sao?" Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo nhìn Khanh nương: "Mau tránh ra!"
"Cô nương, Vọng Nguyệt Lâu này chưa bao giờ tiếp đãi nữ tử. Hơn nữa Vọng Nguyệt Lâu ta treo biển hành nghề kiếm sống chính đáng. Cô nương không có giấy tờ của quan gia lại vô cớ lục soát ở đây. Nô gia có thể báo quan." Khanh nương cố gắng chịu đựng hơi thở lạnh lẽo quanh thân Phượng Hồng Loan, lớn tiếng nói.
"Tùy tiện!" Phượng Hồng Loan đưa tay đẩy cơ thể Khanh nương qua một bên, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Thân thể Khanh nương bị người đẩy qua lảo đảo, vội vã đứng vững lại, không hiểu thân thủ của mình như vậy sao có thể bị người ta đẩy ra, chẳng nhẽ nữ tử này biết võ công? Thấy Phượng Hồng Loan sắp bước lên lầu, sắc mặt liền tái đi, tức khắc vẫy tay, hét lớn: "Người đâu! Ngăn cản nàng!"
"Vâng, ma ma!" Lập tức có mười mấy nam tử mặc trang phục quy nô* vọt tới chỗ Phượng Hồng Loan. Trong nháy mắt vây khốn Phượng Hồng Loan.
*Quy nô: Nô tài người làm trong quán hát, kỹ viện thời xưa gọi là quy nô.
Sắc mặt Phượng Hồng Loan liền trở nên lạnh lẽo, Thanh Lam cùng Thanh Diệp phi thân lên, hai người một trái một phải đứng cạnh bảo vệ nàng, song song quát to: "Ai dám động vào tiểu thư nhà ta!"
"Vị cô nương này, Vọng Nguyệt Lâu không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện lục soát. Nô gia khuyên cô nương tốt nhất nên rời đi. Người ngươi muốn tìm không có ở đây." Khanh nương nhìn Phượng Hồng Loan, lại liếc mắt qua Thanh Lam và Thanh Diệp, cố bình ổn tâm trạng, người có thể có hai tỳ nữ võ công cao cường như vậy, nàng nhìn vào liền có thể xác định Phượng Hồng Loan không phải nữ tử bình thường, nhưng nàng lai giả bất thiện**, muốn tìm người kia. Liền ấm giọng khuyên nhủ.
**Lai giả bất thiện: người tới có ý đồ không tốt.
"Thanh Lam, Thanh Diệp! Ở đây giao cho các ngươi. Nếu không thể xử lý bọn họ, sau này các ngươi không cần đi theo ta nữa." Phượng Hồng Loan không thèm nhìn Khanh nương, ánh mắt nhìn về phía trên lầu, lạnh lùng nói.
"Vâng! Tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng trả lời, ra tay với đám quy nô đang vây quanh.
Phượng Hồng Loan không để ý tới nữa, tiếp tục cất bước đi lên lầu.
"Cô nương, ngươi không thể đi lên." Khanh nương biến sắc, phi thân lên nghênh tiếp Phượng Hồng Loan, xuất chưởng đánh về phía nàng, quát lên: "Người đâu! Lập tức đi báo quan!"
"Tiểu thư cẩn thận!" Thanh Lam kinh hãi hét lên một tiếng, vội phóng người lên, đón lấy chưởng phong của nữ tử.
Trong nháy mắt hai người đã đánh nhau, nghe được lời Khanh nương, lập tức có người chạy đi báo quan.
Nhất thời trong đại sảnh một mảnh quyền cước đánh nhau, đao quang kiếm ảnh. Các công tử trẻ tuổi tới uống rượu tìm vui đều hoảng sợ rời chỗ, e sợ sẽ bị vạ lây. Các cô nương người người thét chói tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát đã lên lầu.
Khác với phòng khách rộng rãi ở lầu dưới, trên lầu lại là từng gian noãn các được bao quanh thành một không gian riêng tư. Mỗi gian phòng có ánh sáng ấm áp màu vàng truyền ra, mơ hồ có chút hương vị ái muội, hơi thở gấp nũng nịu, từng tiếng từng tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại, ẩn ẩn có tiếng nỉ non êm dịu khe khẽ truyền ra.
Thế này cũng tỏ rõ tuy rằng bề ngoài nơi này trang trí cao nhã, thế nhưng nó vẫn không thoát được mùi vị vẩn đục của chốn thanh sắc.
Gương mặt Phượng Hồng Loan không chút cảm xúc đi lên lầu, đưa tay đẩy ra cánh cửa của gian phòng thứ nhất. Bên trong một nam một nữ đang ở trước bàn nâng cốc ve vãn. Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, lập tức quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người, Phượng Hồng Loan đã xoay người, đẩy cửa gian phòng thứ hai ra.
Lúc cánh của căn phòng thứ hai được mở ra, nàng nhìn vào trong một chút, trên mặt đất không có ai, mành lụa mỏng manh rũ xuống, dường như bên trong có bóng người đang chuyển động. Nhấc chân bước vào, đưa tay đẩy mành trướng ra, đập vào mắt trước tiên là cảnh một nam một nữ thân thể xích lõa đang dây dưa trên giường. Còn chưa kịp mở miệng kinh hô, Phượng Hồng Loan đã rời khỏi.
Gian phòng thứ ba, gian phòng thứ tư, gian phòng thứ năm. . . Xem qua từng gian từng gian, tình hình nam nữ bên trong cũng chẳng có gì khác cái này. Nhìn hết toàn bộ hơn mười mấy gian phòng trên lầu hai, không nhìn thấy bóng dáng của Vân Cẩm. (( _ _!!!) Quệ, chị nhìn ngta XXOO mà hồn nhiên như cô tiên nghĩ “chẳng có gì khác ngoài cái này” là sao chị :V.)
Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn thoáng qua lầu dưới, dưới lầu vẫn đang đánh nhau quyết liệt như cũ, Thanh Lam Thanh Diệp cũng coi như có bản lĩnh, dựa vào sức lực của hai người mà ngăn trở được Khanh nương cùng những quy nô đó.
Nhấc chân đi tới lầu ba. Tiếng động lớn như vậy Vân Cẩm lại chưa từng xuất hiện, nhất định tình hình cũng giống trong căn phòng ban nãy, ôn nhu hương, mộ anh hùng, vui đến quên cả trời đất rồi.
Vẻ đóng băng trên mặt lại càng sâu sắc, Phượng Hồng Loan lại tiếp tục như mới vừa rồi, đẩy từng gian phòng ra xem. Bên trong liên tục bộc phát ra tiếng thét chói tai.
So với lầu hai rõ ràng đẳng cấp của lầu ba cao hơn. Bố trí trong các gian phòng vô cùng xa hoa. Xem qua mấy gian phòng liên tiếp, cũng không có Vân Cẩm. Chốc lát,đã đi tới gian phòng cuối cùng của lầu ba.
Bên trong mơ hồ có tiếng sáo trúc, giọng ca mềm dịu êm ái truyền ra. Còn kèm theo tiếng nói nhè nhẹ mềm mại mà yêu kiều của nữ tử, truyền tới khinh ngôn tế ngữ. So với những phòng khác, hiển nhiên ở đây không chỉ có một hai người.
Bước chân không ngừng lại, đi tới gần, nét mặt Phượng Hồng Loan không chút thay đổi đẩy cánh cửa ra.
"Cô nương dừng tay!" Tay Phượng Hồng Loan vừa chạm tới cánh cửa, liền có một tiếng thét kinh hãi, Khanh nương phóng về phía Phượng Hồng Loan ngăn cản.
Thanh Lam biến sắc, nhớ tới giao phó của Phượng Hồng Loan, lập tức xuất ra toàn lực, đi sau mà đến trước, lúc này Thanh Diệp cũng quật ngã người quy nô cuối cùng, đến trợ giúp Thanh Lam. Hai người hợp lực, tức khắc ngăn trở Khanh nương lần nữa.
Trong nháy mắt dung mạo xinh đẹp của Khanh nương trắng bệch như tờ giấy, nôn nóng nói: "Cô nương ngươi không thể vào! Vân công tử có dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy rối. . ."
Quả nhiên Vân Cẩm ở chỗ này! Phượng Hồng Loan cười lạnh, không để ý tới Khanh nương, nhấc chân đá một cái, một tiếng trong trẻo vang lên, cánh cửa đang đóng trong nháy mắt liền ứng tiếng mở ra, nhìn một cái liền thấy toàn bộ tình hình bên trong không sót gì.
Phượng Hồng Loan liếc mắt đã thấy được Vân Cẩm.
"Đúng!" Phượng Hồng Loan gật đầu.
"Cô nương có quan hệ thế nào với Vân công tử?" Khanh nương nhìn Phượng Hồng Loan, cẩn thận hỏi dò.
"Không có quan hệ!" Vẻ mặt Phượng Hồng Loan nhàn nhạt, thản nhiên nói.
"Vậy cô nương. . ."
"Hắn đang ở phòng nào, ta vào đó tìm hắn!" Khanh nương còn muốn hỏi lại gì đó, Phượng Hồng Loan liền vung tay áo, cắt đứt lời của nàng, lạnh giọng hỏi.
"Chuyện này. . ." Khanh nương nhìn sắc mặt thanh lãnh của Phượng Hồng Loan, toàn thân nàng tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt, hơi hơi mím môi, lập tức thay chiêu bài vui vẻ: "Vân công tử đã từng tới đây, nhưng lại mới đi mất rồi."
"Đi rồi?" Phượng Hồng Loan nhíu mày, nhìn Khanh nương: "Đi nơi nào?"
"Cái này làm sao nô gia* có thể biết được chứ. Chẳng lẽ cô nương đã quên, nơi này chính là Vọng Nguyệt Lâu. Chúng ta không có tư cách hỏi đến nơi khách quan muốn rời đi. Huống chi đó còn là thiên hạ đệ nhất công tử Vân công tử đây!" Khanh nương lập tức cười nói.
*Nô gia: cách xưng hô khiêm nhường của phụ nữ, thường thấy trong văn Bạch thoại thời kì đầu.
"Thật không?" Phượng Hồng Loan tiếp tục khiêu mi nhìn Khanh nương, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng ta.
"Đương nhiên! Nô gia nào dám lừa gạt cô nương!" Nhận lấy ánh mắt của Phượng Hồng Loan, trong lòng Khanh nương nhất thời phát lạnh, không dám đối diện với tròng mắt của nàng, mở miệng cười.
"Sao lại không dám gạt ta? Ta xem ngươi dám, rất dám!" Phượng Hồng Loan cười lạnh nhìn Khanh nương, lười phải nói nhiều với người không quan trọng, ánh mắt quét một vòng quanh ở đại sảnh, người người đều si ngốc nhìn nàng, không có Vân Cẩm, lập tức cất bước đi lên lầu.
"Cô nương. . ." Khanh nương biến sắc, lập tức chạy tới chắn trước mặt Phượng Hồng Loan: "Cô nương không tin nô gia, lại muốn khám xét Vọng Nguyệt Lâu này sao?"
"Ta chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ người nào, cho dù có lục soát Vọng Nguyệt Lâu của ngươi thì lại làm sao?" Ánh mắt Phượng Hồng Loan lạnh lẽo nhìn Khanh nương: "Mau tránh ra!"
"Cô nương, Vọng Nguyệt Lâu này chưa bao giờ tiếp đãi nữ tử. Hơn nữa Vọng Nguyệt Lâu ta treo biển hành nghề kiếm sống chính đáng. Cô nương không có giấy tờ của quan gia lại vô cớ lục soát ở đây. Nô gia có thể báo quan." Khanh nương cố gắng chịu đựng hơi thở lạnh lẽo quanh thân Phượng Hồng Loan, lớn tiếng nói.
"Tùy tiện!" Phượng Hồng Loan đưa tay đẩy cơ thể Khanh nương qua một bên, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
Thân thể Khanh nương bị người đẩy qua lảo đảo, vội vã đứng vững lại, không hiểu thân thủ của mình như vậy sao có thể bị người ta đẩy ra, chẳng nhẽ nữ tử này biết võ công? Thấy Phượng Hồng Loan sắp bước lên lầu, sắc mặt liền tái đi, tức khắc vẫy tay, hét lớn: "Người đâu! Ngăn cản nàng!"
"Vâng, ma ma!" Lập tức có mười mấy nam tử mặc trang phục quy nô* vọt tới chỗ Phượng Hồng Loan. Trong nháy mắt vây khốn Phượng Hồng Loan.
*Quy nô: Nô tài người làm trong quán hát, kỹ viện thời xưa gọi là quy nô.
Sắc mặt Phượng Hồng Loan liền trở nên lạnh lẽo, Thanh Lam cùng Thanh Diệp phi thân lên, hai người một trái một phải đứng cạnh bảo vệ nàng, song song quát to: "Ai dám động vào tiểu thư nhà ta!"
"Vị cô nương này, Vọng Nguyệt Lâu không phải nơi ai cũng có thể tùy tiện lục soát. Nô gia khuyên cô nương tốt nhất nên rời đi. Người ngươi muốn tìm không có ở đây." Khanh nương nhìn Phượng Hồng Loan, lại liếc mắt qua Thanh Lam và Thanh Diệp, cố bình ổn tâm trạng, người có thể có hai tỳ nữ võ công cao cường như vậy, nàng nhìn vào liền có thể xác định Phượng Hồng Loan không phải nữ tử bình thường, nhưng nàng lai giả bất thiện**, muốn tìm người kia. Liền ấm giọng khuyên nhủ.
**Lai giả bất thiện: người tới có ý đồ không tốt.
"Thanh Lam, Thanh Diệp! Ở đây giao cho các ngươi. Nếu không thể xử lý bọn họ, sau này các ngươi không cần đi theo ta nữa." Phượng Hồng Loan không thèm nhìn Khanh nương, ánh mắt nhìn về phía trên lầu, lạnh lùng nói.
"Vâng! Tiểu thư!" Thanh Lam, Thanh Diệp lập tức lên tiếng trả lời, ra tay với đám quy nô đang vây quanh.
Phượng Hồng Loan không để ý tới nữa, tiếp tục cất bước đi lên lầu.
"Cô nương, ngươi không thể đi lên." Khanh nương biến sắc, phi thân lên nghênh tiếp Phượng Hồng Loan, xuất chưởng đánh về phía nàng, quát lên: "Người đâu! Lập tức đi báo quan!"
"Tiểu thư cẩn thận!" Thanh Lam kinh hãi hét lên một tiếng, vội phóng người lên, đón lấy chưởng phong của nữ tử.
Trong nháy mắt hai người đã đánh nhau, nghe được lời Khanh nương, lập tức có người chạy đi báo quan.
Nhất thời trong đại sảnh một mảnh quyền cước đánh nhau, đao quang kiếm ảnh. Các công tử trẻ tuổi tới uống rượu tìm vui đều hoảng sợ rời chỗ, e sợ sẽ bị vạ lây. Các cô nương người người thét chói tai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Phượng Hồng Loan cũng không quay đầu lại, chỉ chốc lát đã lên lầu.
Khác với phòng khách rộng rãi ở lầu dưới, trên lầu lại là từng gian noãn các được bao quanh thành một không gian riêng tư. Mỗi gian phòng có ánh sáng ấm áp màu vàng truyền ra, mơ hồ có chút hương vị ái muội, hơi thở gấp nũng nịu, từng tiếng từng tiếng nói nhẹ nhàng mềm mại, ẩn ẩn có tiếng nỉ non êm dịu khe khẽ truyền ra.
Thế này cũng tỏ rõ tuy rằng bề ngoài nơi này trang trí cao nhã, thế nhưng nó vẫn không thoát được mùi vị vẩn đục của chốn thanh sắc.
Gương mặt Phượng Hồng Loan không chút cảm xúc đi lên lầu, đưa tay đẩy ra cánh cửa của gian phòng thứ nhất. Bên trong một nam một nữ đang ở trước bàn nâng cốc ve vãn. Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, lập tức quay đầu lại, còn chưa thấy rõ người, Phượng Hồng Loan đã xoay người, đẩy cửa gian phòng thứ hai ra.
Lúc cánh của căn phòng thứ hai được mở ra, nàng nhìn vào trong một chút, trên mặt đất không có ai, mành lụa mỏng manh rũ xuống, dường như bên trong có bóng người đang chuyển động. Nhấc chân bước vào, đưa tay đẩy mành trướng ra, đập vào mắt trước tiên là cảnh một nam một nữ thân thể xích lõa đang dây dưa trên giường. Còn chưa kịp mở miệng kinh hô, Phượng Hồng Loan đã rời khỏi.
Gian phòng thứ ba, gian phòng thứ tư, gian phòng thứ năm. . . Xem qua từng gian từng gian, tình hình nam nữ bên trong cũng chẳng có gì khác cái này. Nhìn hết toàn bộ hơn mười mấy gian phòng trên lầu hai, không nhìn thấy bóng dáng của Vân Cẩm. (( _ _!!!) Quệ, chị nhìn ngta XXOO mà hồn nhiên như cô tiên nghĩ “chẳng có gì khác ngoài cái này” là sao chị :V.)
Phượng Hồng Loan lạnh lùng nhìn thoáng qua lầu dưới, dưới lầu vẫn đang đánh nhau quyết liệt như cũ, Thanh Lam Thanh Diệp cũng coi như có bản lĩnh, dựa vào sức lực của hai người mà ngăn trở được Khanh nương cùng những quy nô đó.
Nhấc chân đi tới lầu ba. Tiếng động lớn như vậy Vân Cẩm lại chưa từng xuất hiện, nhất định tình hình cũng giống trong căn phòng ban nãy, ôn nhu hương, mộ anh hùng, vui đến quên cả trời đất rồi.
Vẻ đóng băng trên mặt lại càng sâu sắc, Phượng Hồng Loan lại tiếp tục như mới vừa rồi, đẩy từng gian phòng ra xem. Bên trong liên tục bộc phát ra tiếng thét chói tai.
So với lầu hai rõ ràng đẳng cấp của lầu ba cao hơn. Bố trí trong các gian phòng vô cùng xa hoa. Xem qua mấy gian phòng liên tiếp, cũng không có Vân Cẩm. Chốc lát,đã đi tới gian phòng cuối cùng của lầu ba.
Bên trong mơ hồ có tiếng sáo trúc, giọng ca mềm dịu êm ái truyền ra. Còn kèm theo tiếng nói nhè nhẹ mềm mại mà yêu kiều của nữ tử, truyền tới khinh ngôn tế ngữ. So với những phòng khác, hiển nhiên ở đây không chỉ có một hai người.
Bước chân không ngừng lại, đi tới gần, nét mặt Phượng Hồng Loan không chút thay đổi đẩy cánh cửa ra.
"Cô nương dừng tay!" Tay Phượng Hồng Loan vừa chạm tới cánh cửa, liền có một tiếng thét kinh hãi, Khanh nương phóng về phía Phượng Hồng Loan ngăn cản.
Thanh Lam biến sắc, nhớ tới giao phó của Phượng Hồng Loan, lập tức xuất ra toàn lực, đi sau mà đến trước, lúc này Thanh Diệp cũng quật ngã người quy nô cuối cùng, đến trợ giúp Thanh Lam. Hai người hợp lực, tức khắc ngăn trở Khanh nương lần nữa.
Trong nháy mắt dung mạo xinh đẹp của Khanh nương trắng bệch như tờ giấy, nôn nóng nói: "Cô nương ngươi không thể vào! Vân công tử có dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy rối. . ."
Quả nhiên Vân Cẩm ở chỗ này! Phượng Hồng Loan cười lạnh, không để ý tới Khanh nương, nhấc chân đá một cái, một tiếng trong trẻo vang lên, cánh cửa đang đóng trong nháy mắt liền ứng tiếng mở ra, nhìn một cái liền thấy toàn bộ tình hình bên trong không sót gì.
Phượng Hồng Loan liếc mắt đã thấy được Vân Cẩm.
Tác giả :
Tây Tử Tình