Thiên Ý
Quyển 1 - Chương 50: Tạm biệt.
“Dù cả nước bất kỳ chỗ nào cũng có người của Kỳ Nhân các đóng quân nhưng nhân thủ cũng có hạn nên không thể ở thành nào cũng có cao thủ được. Mà trên đời cũng có một số cao nhân sống ngoài vòng pháp luật, như vậy với nhân thủ của một thành nhỏ thì không thể chống đỡ nổi mà phải chờ viện trợ.
“Nhắc đến hôm đó, nghe nói người tấn công thành cũng là một dị giả rất mạnh nên chỉ trong nửa canh giờ giao chiến đã phá hủy gần hết Phương Hồng thành. Dị giả của Kỳ Nhân các hôm đó cũng hi sinh rất nhiều! ”
“Như vậy việc này cũng không phải lỗi của Kỳ Nhân các. Trên đời này người tốt cũng có, kẻ xấu cũng có, trong tầng lớp dị giả cũng vậy. Nếu không có Kỳ Nhân các vẫn bảo vệ Nhất Xuân thì sớm đã xuất hiện tình cảnh dị giả ức hiếp chèn ép người thường rồi! Nơi đây cũng trở thành một nơi hung hiểm hơn rất nhiều rồi!”
Liễu Thiên gật gật đầu, hắn cảm thấy Hướng lão nói cũng đúng nên vẻ mặt cũng dần giãn ra.
Ở thế giới nào cũng có người tốt, có người xấu. Ở đâu dù muốn không bị ăn hiếp hoặc muốn làm người tốt để bảo vệ mọi người thì đều phải có sức mạnh. Muốn thực thi công lí cũng cần phải có sức mạnh!
Trong thế giới, những kẻ bắt nạt người thì muốn mạnh hơn để bắt nạt nhiều người hơn. Kẻ yếu thì muốn mạnh hơn để không bị bắt nạt. Người tốt thì muốn mạnh hơn để cứu được nhiều người hơn. Một số người khác mạnh hơn để có cuộc sống tốt hơn, có địa vị hơn, có tiếng nói hơn, quyền lực hơn,…Nói chung dù là ai thì đều muốn mạnh hơn những người xung quanh thì mới có thể làm điều mình thích được.
Chính vì thi nhau vươn lên mới xảy ra hiện trạng tranh đấu thi nhau đạt đến đỉnh cao và đây cũng là động lực thúc đẩy thế giới phát triển. Một tổ chức như Kỳ Nhân các cũng chỉ cố gắng hết sức đem lại bình ổn cho Nhất Xuân quốc mà thôi còn những ai muốn sống thoải mái thì vẫn phải xem vào bản lĩnh của mình. Một quốc tông chỉ cân bằng một phần chứ sự tranh chấp để phát triển luôn luôn diễn ra nên một kẻ đứng im chắc chắn sẽ bị bỏ lại và dần đào thải. Đây là hiện thực có phần tàn khốc của thế giới.
"Mình muốn sống tiêu dao tự tại thì vẫn cứ phải mạnh mẽ! Mà không thứ gì tự dưng xuất hiện cả!" Hiện thực này càng khiến Liễu Thiên tự nhủ phải cố gắng hơn.
Liễu Thiên đang suy tư thì lão giả Hướng Ngư Cung lại nói:
“Mà lần đó nghe nói khi viện quân của Kỳ Nhân các đến thì tên dị giả tấn công Phương Hồng thành kia cũng bị truy đuổi rồi vẫn lạc cách thành không xa.”
“Tại sao gã đó lại tấn công Phương Hồng thành rồi để mất mạng nhì?” Đoàn Linh Hiên nhíu mày hỏi.
“Cái này thì ta cũng không rõ!” Lão giả kia lắc đầu vẻ mặt mê muội nói.
Ở Nhất Xuân quốc dị giả nếu tự ý đánh nhau làm chết nhiều thường dân chắc chắn sẽ bị Kỳ Nhân các xử tử ngay lập tức. Như vậy nếu tỷ thí thì chắc chắn không đánh tại một tòa thành rồi. Đây chắc chắn là một vụ chủ động tàn phá của một dị giả nào đó. Nguyên nhân bên trong thì rất khó nói, mà sự việc điều tra cũng là do người bên Tinh Thiền viện và Mật Vệ phụ trách. Những nguyên nhân trong đó thì người thường không thể nào biết được.
Thế rồi mấy người cũng bỏ qua vấn đề Phương Hồng thành, mấy người Liễu Thiên lại nói sang chuyện khác.
Nói chuyện một lúc thì bữa cơm cũng đã kết thúc. Mấy người lại pha một ấm trà tiếp tục nói chuyện.
“Hai vị cũng là người của Kỳ Nhân các?” Não bá Hướng Ngư Cung nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
“Không chỉ có đại ca thôi, ta chỉ là một cung nữ tại Hoàng cung mà thôi!” Đoàn Linh Hiên xua tay vội giải thích.
Liễu Thiên thấy vậy liền quay sang nhìn nàng, hắn cảm thấy khó hiểu với hành động vội vàng giải thích này của nàng. Nói nàng là người của Kỳ Nhân các chứ đâu buộc tội gì mà phải vội vàng minh oan như vậy?
Dù là muốn nói sự thật cho lão bá biết thì cũng bình tĩnh giải thích là được cần gì vội vàng vậy? Hay đây chính là điều cấm kị của cung nữ trong cung?
Liễu Thiên nghĩ một hồi rồi cũng cảm thấy chắc là do điều cấm kị của cung nữ nên không nghĩ nhiều nữa mà hướng lão bá Hướng Ngư Cung hỏi: “Hướng lão ở đây nhiều năm rồi không biết có thông thuộc những cửa hàng tại khu Nam này không?”
“Công tử muốn mua thứ gì?” Hướng Ngư Cung không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta muốn tìm một chỗ tốt để mua Tiên Lịch thủy giám định vài món đồ!” Liễu Thiên liền nói.
“Cái đó thì đơn giản thôi! Từ ngã tư phía trước công tử đi thẳng tầm trăm thước sẽ nhìn thấy một tòa nhà cao nhất khu này. Đó chính là Tiên Lịch thủy lầu, đó là một trong những chỗ giám định đồ lớn nhất tại Xuân Đô này, ở đó không chỉ những món đồ trong Xuân Phong quán này được giám định mà cả những thứ ở những vùng xa xôi cũng được mang đến đó để giám định.”
Hướng Ngư Cung vừa chỉ ra đường vừa nói.
Thấy hai người Liễu Thiên đã nhớ đường lão lại từ từ nói tiếp: “Ở đó không chỉ dùng Tiên Lịch thủy giám định mà còn có một đội ngũ giám định viên lành nghề. Người vào đó giám định có thể nhờ giám định viên giám định hoặc trức tiếp dùng Tiên Lịch thủy. Nhưng phải biết Tiên Lịch thủy là thứ quá quý hiếm nên chỉ những người có tiền mới dùng mà thôi!”
“Thì ra là vậy! Cảm ơn Hướng lão!” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại dùng vẻ mặt biết ơn nói.
“Cần gì phải khách sáo như vậy!” Hướng Ngư Cung lắc đầu khẽ cười nói.
Lúc này, Liễu Thiên liền lấy từ trong người ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng rồi hắn lại bới từ trong đống đồ mua được hồi sáng lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh mà hắn khá thích.
“Đây là số tiền bữa cơm, còn miếng ngọc bội này tặng Tiểu Hòa!” Liễu Thiên đưa cho Hướng Ngư Cung rồi nói.
“Không! Một bữa cơm chỉ mấy lượng bạc mà thôi! Mà chúng ta sao giám nhận quà của công tử được!” Hướng Ngư Cung lắc đầu lấy tay đẩy tay Liễu Thiên lại nói.
“Có gì đâu, chúng ta coi như quen biết, đây chỉ là sự giúp đỡ nho nhỏ mà thôi! Lão cũng biết tiền bạc đối với dị giả như chúng ta cũng không tính là gì!” Liễu Thiên lại đẩy tờ ngân phiếu cũng miếng ngọc ra nói.
“Hướng lão đừng khách khí làm gì? Cứ nhận lấy đi, chẳng nhẽ lại không nể mặt chúng ta?” Đoàn Linh Hiên bên cạnh lại nói thêm vào.
“Hướng lão không cần áy này làm gì! Mai kia ta còn đến đây ăn cơm nhiều, cái này cũng chỉ là trả trước tiền cơm mà thôi!” Liễu Thiên lại mỉm cười nói.
“Vậy thì đa tạ công tử! Nhưng miếng ngọc này quá quý giá ta…”
Chưa để lão nói xong, Liễu Thiên đã chen ngang nói: “Cái này là ta tặng Tiểu Hòa. Đây là quà của đại ca tặng tiểu đệ có gì đâu, lão không cần cậu lệ nữa!”
“Đúng vậy! Đây ta cũng có một cái chỉ giới tặng Tiểu Hòa đệ đệ!” Đoàn Linh Hiên cũng lấy ra một cái nhẫn nhỏ màu xanh xám đưa cho Hướng lão.
“Cái này..” Hướng não vẻ mặt khó xử, lão thật không biết nói sao nữa.
“À đây còn có một sợi Phiên Nhuyễn tuyến!” Liễu Thiên liền lấy ra một sợi dây nhỏ mày màu bạc ra rồi xuyên qua nỗ nhỏ trên ngọc bội và cả chiếc nhẫn kia.
“Đây thành một cái dây chuyền, Tiểu Hòa lại đây ta đeo cho!” Liễu Thiên gọi Tiểu Hòa lại.
Tiểu Hòa vốn vẫn trẻ con khi thấy gia gia không có phản đối gì thì nó liên đi lại gần Liễu Thiên để Liễu Thiên đeo cái vòng này kia lên. Sau đó thì sờ sờ chiếc vòng mới với vẻ thích thú không muốn rời.
“Đẹp đó!” Đoàn Linh Hiên cũng lại gần vuốt ve chiếc vòng trước ngực Tiểu Hòa nói.
Tặng quà đã xong, Liễu Thiên liền đứng dậy nói: “Chúng ta đi đây! Hướng lão bảo trọng! Tiểu Hòa nghe lời gia gia, mai kia lớn lên nhớ làm một người mạnh mẽ nha!”
Lần này chia tay thì cả đời này Liễu Thiên rất khó gặp lại hai ông cháu. Dù biết chia tay sẽ không gặp lại nhưng hắn cũng không ủ rũ, hắn tự nhủ rằng đời người hợp rồi lại tan, đó chỉ là lẽ thường, có duyên quen biết là được rồi!
“Hướng lão giữ gìn, Tiểu Hòa ngoan nha!” Đoàn Linh Hiên cũng đứng dậy chào tạm biệt hai ông cháu Hướng gia.
Hướng Hòa thấy hai người Liễu Thiên nói lời tạm biệt bỗng nhiên bật khóc, đối với nó rất lâu rồi không có cảm giác này, một không khí gia đình đông vui và được nhiều người quan tâm như vậy, thế mà giờ cảm giác đó vừa đến rồi lại chợt đi nên tiểu tử này bỗng cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng nó vẫn biết ca ca và tỷ tỷ không thể không đi nên nó vừa khóc thút thít vừa nói: “Ca ca và tỷ tỷ nhớ quay lại thăm đệ đó!”
“Có cơ hội nhất định ta sẽ quay lại thăm đệ!” Liễu Thiên mỉm cười đi lại xoa đầu Hướng Hòa nói.
Hắn nói vậy nhưng cũng biết hai từ cơ hội kia là rất khó xảy ra nhưng hắn không muốn làm tiểu hài tử này thất vọng nên mới nói vậy.
Đoàn Linh Hiên lúc này chỉ đứng im không nói gì, không biết nàng đang nghĩ gì nữa?
Hướng Ngư Cung đứng cạnh bên Hướng Hòa vẻ mặt bỉnh thản sau một lúc lại trịnh trọng nói: “Đời người không thể tránh khỏi phân li. Hai vị bảo trọng! Ân nghĩa hôm nay ta sẽ mãi không quên!”
“Thôi tạm biệt!” Liễu Thiên cầm túi đồ của mình lên quay đi nói.
Đoàn Linh Hiên liền đi theo vừa đi vừa vẫy vẫy tay lại phía hai ông cháu.
Hai ông cháu nhìn theo bóng hai người Liễu Thiên khuất sau con đường một lúc thì cũng buồn rầu đi vào.
Hai người Liễu Thiên đi được một lúc thì cũng quên đi cuộc chia li kia mà bắt đầu bàn về vấn đề tỷ thí buổi sáng.
“Sao đại ca đã chuẩn bị được món tốt nhất chưa?” Đoàn Linh Hiên tươi cười hỏi.
“Cũng đủ thắng tiểu nha đầu như muội!” Liễu Thiên tự tin nói.
“Ư! Không có cửa đó đâu! Buổi sáng đi cùng huynh suốt có thấy mua được món nào ra hồn đâu?” Đoàn Linh Hiên bĩu môi tỏ vẻ không tin nói.
“Haha! Thế cũng không dấu được muội quả nhiên là thất bại a!” Liễu Thiên cười cười tỏ vẻ chán nản nói.
Tiên Lịch Thủy Lâu nằm giữa khu nam của Hoài Xuân viện, nó có ba tầng, mặt tiền rơi vào khoảng hai mươi mét nhưng nó lại có đến ba mặt tiền nên sinh ý nơi đây cũng không tầm thường. Tầng một Tiên Lịch Thủy Lâu là nơi những người ít tiền muốn nhờ những chuyên gia giám định. Tầng hai là những người muốn dùng Tiên Lịch thủy. Tầng ba là nơi giám định mua bán trao đổi những vật phẩm trân quý.
Hai người Liễu Thiên giờ đã ở lầu hai của Tiên Lịch thủy lâu này. Tầng hai này có nhiều phòng khác nhau, hai người Liễu Thiên đi theo một nữ tỳ đến một gian phòng tại tầng hai này.
“Mời hai vị!” Tiểu tì kia dừng trước của phòng đưa tay mời.
Hai người Liễu Thiên không khách khí liền mở cửa đi vào. Vừa vào phòng thì cả hai thấy đây là một gian phòng lớn, bên trong phòng thì có nhiều đồ dùng dụng cụ đặc thù như cân thước, lọ chum, cùng một số thứ không rõ tên hay công dụng. Nhìn quanh thì không thấy khách hàng nào mà chỉ có một vị trung niên đang ngồi ở một cái bàn đặt giữa phòng.
Người trung niên này tầm ngoài bốn mươi, gương mặt bình thường nhưng chỉ có bộ râu là hơn người mà thôi
“Muốn dùng Tiên Lịch thủy?” Gã trung niên kia hếch mắt hỏi hai người Liễu Thiên.
Liễu Thiên gật gật đầu đang định nói gì thì vị trung niên râu dài kia lại nói: “Ngươi cũng đã biết Tiên Lịch thủy có giá tiền rất cao đồng thời một món đồ vật chỉ có thể giám định bằng loại nước này một lần mà thôi!”
“Ta đã rõ!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vị trung niên kia không dài dòng nữa, gã liền hỏi: “Đồ vật muốn giám định đâu?”
Liễu Thiên liền đưa ra một miếng ngọc tròn màu xanh nhạt, trên đó có tạc một con rồng nhỏ uốn quanh. Con rồng này được tạc khá tỉ mỉ nên nhìn miếng ngọc toát lên vẻ quý hiếm.
Đoàn Linh Hiên bên cạnh lấy ra một miếng sắt nhỏ có đục lỗ ở giữa, nhìn miếng sắt này ngoại việc cũ han rỉ ra thì không có đặc điểm gì quý giá cả.
“Nhắc đến hôm đó, nghe nói người tấn công thành cũng là một dị giả rất mạnh nên chỉ trong nửa canh giờ giao chiến đã phá hủy gần hết Phương Hồng thành. Dị giả của Kỳ Nhân các hôm đó cũng hi sinh rất nhiều! ”
“Như vậy việc này cũng không phải lỗi của Kỳ Nhân các. Trên đời này người tốt cũng có, kẻ xấu cũng có, trong tầng lớp dị giả cũng vậy. Nếu không có Kỳ Nhân các vẫn bảo vệ Nhất Xuân thì sớm đã xuất hiện tình cảnh dị giả ức hiếp chèn ép người thường rồi! Nơi đây cũng trở thành một nơi hung hiểm hơn rất nhiều rồi!”
Liễu Thiên gật gật đầu, hắn cảm thấy Hướng lão nói cũng đúng nên vẻ mặt cũng dần giãn ra.
Ở thế giới nào cũng có người tốt, có người xấu. Ở đâu dù muốn không bị ăn hiếp hoặc muốn làm người tốt để bảo vệ mọi người thì đều phải có sức mạnh. Muốn thực thi công lí cũng cần phải có sức mạnh!
Trong thế giới, những kẻ bắt nạt người thì muốn mạnh hơn để bắt nạt nhiều người hơn. Kẻ yếu thì muốn mạnh hơn để không bị bắt nạt. Người tốt thì muốn mạnh hơn để cứu được nhiều người hơn. Một số người khác mạnh hơn để có cuộc sống tốt hơn, có địa vị hơn, có tiếng nói hơn, quyền lực hơn,…Nói chung dù là ai thì đều muốn mạnh hơn những người xung quanh thì mới có thể làm điều mình thích được.
Chính vì thi nhau vươn lên mới xảy ra hiện trạng tranh đấu thi nhau đạt đến đỉnh cao và đây cũng là động lực thúc đẩy thế giới phát triển. Một tổ chức như Kỳ Nhân các cũng chỉ cố gắng hết sức đem lại bình ổn cho Nhất Xuân quốc mà thôi còn những ai muốn sống thoải mái thì vẫn phải xem vào bản lĩnh của mình. Một quốc tông chỉ cân bằng một phần chứ sự tranh chấp để phát triển luôn luôn diễn ra nên một kẻ đứng im chắc chắn sẽ bị bỏ lại và dần đào thải. Đây là hiện thực có phần tàn khốc của thế giới.
"Mình muốn sống tiêu dao tự tại thì vẫn cứ phải mạnh mẽ! Mà không thứ gì tự dưng xuất hiện cả!" Hiện thực này càng khiến Liễu Thiên tự nhủ phải cố gắng hơn.
Liễu Thiên đang suy tư thì lão giả Hướng Ngư Cung lại nói:
“Mà lần đó nghe nói khi viện quân của Kỳ Nhân các đến thì tên dị giả tấn công Phương Hồng thành kia cũng bị truy đuổi rồi vẫn lạc cách thành không xa.”
“Tại sao gã đó lại tấn công Phương Hồng thành rồi để mất mạng nhì?” Đoàn Linh Hiên nhíu mày hỏi.
“Cái này thì ta cũng không rõ!” Lão giả kia lắc đầu vẻ mặt mê muội nói.
Ở Nhất Xuân quốc dị giả nếu tự ý đánh nhau làm chết nhiều thường dân chắc chắn sẽ bị Kỳ Nhân các xử tử ngay lập tức. Như vậy nếu tỷ thí thì chắc chắn không đánh tại một tòa thành rồi. Đây chắc chắn là một vụ chủ động tàn phá của một dị giả nào đó. Nguyên nhân bên trong thì rất khó nói, mà sự việc điều tra cũng là do người bên Tinh Thiền viện và Mật Vệ phụ trách. Những nguyên nhân trong đó thì người thường không thể nào biết được.
Thế rồi mấy người cũng bỏ qua vấn đề Phương Hồng thành, mấy người Liễu Thiên lại nói sang chuyện khác.
Nói chuyện một lúc thì bữa cơm cũng đã kết thúc. Mấy người lại pha một ấm trà tiếp tục nói chuyện.
“Hai vị cũng là người của Kỳ Nhân các?” Não bá Hướng Ngư Cung nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
“Không chỉ có đại ca thôi, ta chỉ là một cung nữ tại Hoàng cung mà thôi!” Đoàn Linh Hiên xua tay vội giải thích.
Liễu Thiên thấy vậy liền quay sang nhìn nàng, hắn cảm thấy khó hiểu với hành động vội vàng giải thích này của nàng. Nói nàng là người của Kỳ Nhân các chứ đâu buộc tội gì mà phải vội vàng minh oan như vậy?
Dù là muốn nói sự thật cho lão bá biết thì cũng bình tĩnh giải thích là được cần gì vội vàng vậy? Hay đây chính là điều cấm kị của cung nữ trong cung?
Liễu Thiên nghĩ một hồi rồi cũng cảm thấy chắc là do điều cấm kị của cung nữ nên không nghĩ nhiều nữa mà hướng lão bá Hướng Ngư Cung hỏi: “Hướng lão ở đây nhiều năm rồi không biết có thông thuộc những cửa hàng tại khu Nam này không?”
“Công tử muốn mua thứ gì?” Hướng Ngư Cung không trả lời mà hỏi ngược lại.
“Ta muốn tìm một chỗ tốt để mua Tiên Lịch thủy giám định vài món đồ!” Liễu Thiên liền nói.
“Cái đó thì đơn giản thôi! Từ ngã tư phía trước công tử đi thẳng tầm trăm thước sẽ nhìn thấy một tòa nhà cao nhất khu này. Đó chính là Tiên Lịch thủy lầu, đó là một trong những chỗ giám định đồ lớn nhất tại Xuân Đô này, ở đó không chỉ những món đồ trong Xuân Phong quán này được giám định mà cả những thứ ở những vùng xa xôi cũng được mang đến đó để giám định.”
Hướng Ngư Cung vừa chỉ ra đường vừa nói.
Thấy hai người Liễu Thiên đã nhớ đường lão lại từ từ nói tiếp: “Ở đó không chỉ dùng Tiên Lịch thủy giám định mà còn có một đội ngũ giám định viên lành nghề. Người vào đó giám định có thể nhờ giám định viên giám định hoặc trức tiếp dùng Tiên Lịch thủy. Nhưng phải biết Tiên Lịch thủy là thứ quá quý hiếm nên chỉ những người có tiền mới dùng mà thôi!”
“Thì ra là vậy! Cảm ơn Hướng lão!” Liễu Thiên gật gật đầu rồi lại dùng vẻ mặt biết ơn nói.
“Cần gì phải khách sáo như vậy!” Hướng Ngư Cung lắc đầu khẽ cười nói.
Lúc này, Liễu Thiên liền lấy từ trong người ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng rồi hắn lại bới từ trong đống đồ mua được hồi sáng lấy ra một miếng ngọc bội màu xanh mà hắn khá thích.
“Đây là số tiền bữa cơm, còn miếng ngọc bội này tặng Tiểu Hòa!” Liễu Thiên đưa cho Hướng Ngư Cung rồi nói.
“Không! Một bữa cơm chỉ mấy lượng bạc mà thôi! Mà chúng ta sao giám nhận quà của công tử được!” Hướng Ngư Cung lắc đầu lấy tay đẩy tay Liễu Thiên lại nói.
“Có gì đâu, chúng ta coi như quen biết, đây chỉ là sự giúp đỡ nho nhỏ mà thôi! Lão cũng biết tiền bạc đối với dị giả như chúng ta cũng không tính là gì!” Liễu Thiên lại đẩy tờ ngân phiếu cũng miếng ngọc ra nói.
“Hướng lão đừng khách khí làm gì? Cứ nhận lấy đi, chẳng nhẽ lại không nể mặt chúng ta?” Đoàn Linh Hiên bên cạnh lại nói thêm vào.
“Hướng lão không cần áy này làm gì! Mai kia ta còn đến đây ăn cơm nhiều, cái này cũng chỉ là trả trước tiền cơm mà thôi!” Liễu Thiên lại mỉm cười nói.
“Vậy thì đa tạ công tử! Nhưng miếng ngọc này quá quý giá ta…”
Chưa để lão nói xong, Liễu Thiên đã chen ngang nói: “Cái này là ta tặng Tiểu Hòa. Đây là quà của đại ca tặng tiểu đệ có gì đâu, lão không cần cậu lệ nữa!”
“Đúng vậy! Đây ta cũng có một cái chỉ giới tặng Tiểu Hòa đệ đệ!” Đoàn Linh Hiên cũng lấy ra một cái nhẫn nhỏ màu xanh xám đưa cho Hướng lão.
“Cái này..” Hướng não vẻ mặt khó xử, lão thật không biết nói sao nữa.
“À đây còn có một sợi Phiên Nhuyễn tuyến!” Liễu Thiên liền lấy ra một sợi dây nhỏ mày màu bạc ra rồi xuyên qua nỗ nhỏ trên ngọc bội và cả chiếc nhẫn kia.
“Đây thành một cái dây chuyền, Tiểu Hòa lại đây ta đeo cho!” Liễu Thiên gọi Tiểu Hòa lại.
Tiểu Hòa vốn vẫn trẻ con khi thấy gia gia không có phản đối gì thì nó liên đi lại gần Liễu Thiên để Liễu Thiên đeo cái vòng này kia lên. Sau đó thì sờ sờ chiếc vòng mới với vẻ thích thú không muốn rời.
“Đẹp đó!” Đoàn Linh Hiên cũng lại gần vuốt ve chiếc vòng trước ngực Tiểu Hòa nói.
Tặng quà đã xong, Liễu Thiên liền đứng dậy nói: “Chúng ta đi đây! Hướng lão bảo trọng! Tiểu Hòa nghe lời gia gia, mai kia lớn lên nhớ làm một người mạnh mẽ nha!”
Lần này chia tay thì cả đời này Liễu Thiên rất khó gặp lại hai ông cháu. Dù biết chia tay sẽ không gặp lại nhưng hắn cũng không ủ rũ, hắn tự nhủ rằng đời người hợp rồi lại tan, đó chỉ là lẽ thường, có duyên quen biết là được rồi!
“Hướng lão giữ gìn, Tiểu Hòa ngoan nha!” Đoàn Linh Hiên cũng đứng dậy chào tạm biệt hai ông cháu Hướng gia.
Hướng Hòa thấy hai người Liễu Thiên nói lời tạm biệt bỗng nhiên bật khóc, đối với nó rất lâu rồi không có cảm giác này, một không khí gia đình đông vui và được nhiều người quan tâm như vậy, thế mà giờ cảm giác đó vừa đến rồi lại chợt đi nên tiểu tử này bỗng cảm thấy hụt hẫng.
Nhưng nó vẫn biết ca ca và tỷ tỷ không thể không đi nên nó vừa khóc thút thít vừa nói: “Ca ca và tỷ tỷ nhớ quay lại thăm đệ đó!”
“Có cơ hội nhất định ta sẽ quay lại thăm đệ!” Liễu Thiên mỉm cười đi lại xoa đầu Hướng Hòa nói.
Hắn nói vậy nhưng cũng biết hai từ cơ hội kia là rất khó xảy ra nhưng hắn không muốn làm tiểu hài tử này thất vọng nên mới nói vậy.
Đoàn Linh Hiên lúc này chỉ đứng im không nói gì, không biết nàng đang nghĩ gì nữa?
Hướng Ngư Cung đứng cạnh bên Hướng Hòa vẻ mặt bỉnh thản sau một lúc lại trịnh trọng nói: “Đời người không thể tránh khỏi phân li. Hai vị bảo trọng! Ân nghĩa hôm nay ta sẽ mãi không quên!”
“Thôi tạm biệt!” Liễu Thiên cầm túi đồ của mình lên quay đi nói.
Đoàn Linh Hiên liền đi theo vừa đi vừa vẫy vẫy tay lại phía hai ông cháu.
Hai ông cháu nhìn theo bóng hai người Liễu Thiên khuất sau con đường một lúc thì cũng buồn rầu đi vào.
Hai người Liễu Thiên đi được một lúc thì cũng quên đi cuộc chia li kia mà bắt đầu bàn về vấn đề tỷ thí buổi sáng.
“Sao đại ca đã chuẩn bị được món tốt nhất chưa?” Đoàn Linh Hiên tươi cười hỏi.
“Cũng đủ thắng tiểu nha đầu như muội!” Liễu Thiên tự tin nói.
“Ư! Không có cửa đó đâu! Buổi sáng đi cùng huynh suốt có thấy mua được món nào ra hồn đâu?” Đoàn Linh Hiên bĩu môi tỏ vẻ không tin nói.
“Haha! Thế cũng không dấu được muội quả nhiên là thất bại a!” Liễu Thiên cười cười tỏ vẻ chán nản nói.
Tiên Lịch Thủy Lâu nằm giữa khu nam của Hoài Xuân viện, nó có ba tầng, mặt tiền rơi vào khoảng hai mươi mét nhưng nó lại có đến ba mặt tiền nên sinh ý nơi đây cũng không tầm thường. Tầng một Tiên Lịch Thủy Lâu là nơi những người ít tiền muốn nhờ những chuyên gia giám định. Tầng hai là những người muốn dùng Tiên Lịch thủy. Tầng ba là nơi giám định mua bán trao đổi những vật phẩm trân quý.
Hai người Liễu Thiên giờ đã ở lầu hai của Tiên Lịch thủy lâu này. Tầng hai này có nhiều phòng khác nhau, hai người Liễu Thiên đi theo một nữ tỳ đến một gian phòng tại tầng hai này.
“Mời hai vị!” Tiểu tì kia dừng trước của phòng đưa tay mời.
Hai người Liễu Thiên không khách khí liền mở cửa đi vào. Vừa vào phòng thì cả hai thấy đây là một gian phòng lớn, bên trong phòng thì có nhiều đồ dùng dụng cụ đặc thù như cân thước, lọ chum, cùng một số thứ không rõ tên hay công dụng. Nhìn quanh thì không thấy khách hàng nào mà chỉ có một vị trung niên đang ngồi ở một cái bàn đặt giữa phòng.
Người trung niên này tầm ngoài bốn mươi, gương mặt bình thường nhưng chỉ có bộ râu là hơn người mà thôi
“Muốn dùng Tiên Lịch thủy?” Gã trung niên kia hếch mắt hỏi hai người Liễu Thiên.
Liễu Thiên gật gật đầu đang định nói gì thì vị trung niên râu dài kia lại nói: “Ngươi cũng đã biết Tiên Lịch thủy có giá tiền rất cao đồng thời một món đồ vật chỉ có thể giám định bằng loại nước này một lần mà thôi!”
“Ta đã rõ!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vị trung niên kia không dài dòng nữa, gã liền hỏi: “Đồ vật muốn giám định đâu?”
Liễu Thiên liền đưa ra một miếng ngọc tròn màu xanh nhạt, trên đó có tạc một con rồng nhỏ uốn quanh. Con rồng này được tạc khá tỉ mỉ nên nhìn miếng ngọc toát lên vẻ quý hiếm.
Đoàn Linh Hiên bên cạnh lấy ra một miếng sắt nhỏ có đục lỗ ở giữa, nhìn miếng sắt này ngoại việc cũ han rỉ ra thì không có đặc điểm gì quý giá cả.
Tác giả :
Mạc Trung Chi Thủy