Thiên Ý
Quyển 1 - Chương 193: Phân tách linh căn
“Ha ha! Tên tiểu tử này giỏi thật! Ngươi dám đột phá mà không cần tiến vào Thông Quan Phòng sao!” Hứa Vĩnh Thiên khi này cười lớn vỗ vai Liễu Thiên nói.
“Sao! Có gì đặc biệt đâu, đại ca nói nghe xem nào?” Liễu Thiên khi này tỏ vẻ sốt ruột.
Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi từ từ nói:
“Đột phá Khai Minh cảnh thành công thì một người mới chính thức là một dị giả. Đây là cảnh giới quyết định đến con đường tu luyện sau này. Một số người cả đời cũng không đạt được nhưng một số người lại đạt được một cách dễ dàng ở tuổi đời rất sớm. Theo sách cổ ghi lại thì kỷ lục của thế giới này chính là sáu tuổi đạt Khai Minh cảnh.”
“Như vậy việc đột phá lên Khai Minh cảnh cũng không quá khó khăn thì một đứa trẻ sáu tuổi mới có thể thành công được?” Hứa Vĩnh Thiên nói một hồi rồi cuối cùng lại hỏi.
“Theo đại ca nói thì quá trình đột phá của mỗi người là khác nhau?” Liễu Thiên nghe vậy liền hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, lên Khai Minh cảnh tất cả đều giống nhau, cái khác đó chính là thể chất, tinh thần, và điều kiện đột phá của từng người.” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu rồi từ từ liệt kê:
“Trên đời có những dạng thể chất có khả năng tu luyện và đột phá cảnh giới rất nhanh và đơn giản như ăn cơm uống nước vậy và cũng có người đột phá rất khó khăn, chậm chạp cả đơn chỉ dừng lại ở những cảnh giới Vũ Linh cảnh hoặc thấp hơn.
Nói đến tinh thần thì có người có ý trí cao thì có khả năng vượt qua thử thách tốt hơn người có ý trí thấp. Vì thế khi đột phá trải qua những thứ thách thì những người có ý trí cao sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.
Cuối cùng chính là điều kiện đột phá của từng người. Đệ cũng đã biết tuy nói tu luyện là tự lực nhưng tiền tài cũng có tác dụng không hề nhỏ. Đột phá này cũng vậy, có rất nhiều loại linh dược hỗ trợ quá trình đột phá!”
“Vậy đột phá mà không có gì phụ trợ thì có ảnh hưởng gì đến sau này không?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi.
“Cơ bản thì mọi người có thể tự lực đột phá nhưng tỷ lệ thành công là rất thấp, đồng thời nếu thành công thì cơ thể cũng sẽ bị tổn hại rất lớn.” Hứa Vĩnh Thiên lại phân tích.
“Nói vậy không có nghĩa là tự lực đột phá có hại. Đột phá kiểu đó một khi thành công thì ý trí sẽ cao hơn người thường rất nhiều, mà ý trí có cao thì linh hồn lực mới mạnh được. Như vậy đột phá kiểu này cũng có ích lợi không hề nhỏ. Còn vấn đề thân thể hao tổn này thì không đáng lo, dùng linh dược trị thương thì sẽ rất nhanh hồi phục thôi!” Hứa Vĩnh Thiên thấy Liễu Thiên có vẻ lo lắng thì liền giải thích.
“Vậy thì tốt quá! Mà đại ca có biết Thông Quan phòng có gì để hỗ trợ đột phá không? Đệ chưa đến nên tò mò quá!” Liễu Thiên khi này vui vẻ nói, rồi hắn lại nhớ ra liền hỏi.
“Trong Thông Quan phòng cũng không có gì đặc biệt. Trong đó là một căn phòng được làm bằng băng ngọc, đồng thời không gian trong phòng cũng được nạp đầy dược hương của Lưỡng Phương thảo. Phòng lạnh kết hợp với hương liệu kia sẽ liên tục làm dịu bề mặt cơ thể trong quá trình đột phá nhưng không ảnh hưởng đến quá trình đột phá bên trong cơ thể.” Hứa Vĩnh Thiên nhớ lại kể lể.
“Nếu vào Thông Quan phòng thì các đệ tử lại dùng thêm U Minh đan nữa nên việc đột phá cũng không quá phức tạp. Tất cả chỉ phải trải qua chút tra tấn lúc mới đầu mà thôi, sau đó sẽ dơi vào trạng thái vô thức, dưới sự khống chế của U Minh đan công pháp sẽ tự vận hành để tiếp tục đột phát đến khi kết thúc. Cơ thể tuy có nóng lên nhưng với môi trường bên ngoài liên tục điều hòa thì nhiệt độ bên ngoài cơ thể sẽ không tăng quá cao. Cộng thêm dược lực của Lưỡng Phương thảo thì cơ thể sẽ không bị mất nước.”
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Tiểu tử ngươi thật không ngờ lại có thể vượt qua được những thống khổ đó! Đại ca thật khâm phục ngươi!” Hứa Vĩnh Thiên khi này nhìn lại cơ thể Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ tán thưởng nói.
“Cái gì huynh còn khâm phục, đệ mà biết đau đớn như thế thì cũng không có làm rồi!” Liễu Thiên bĩu môi xoa xoa cái đầu chọc tỏ vẻ hối hận.
“Haha! Không nhắc đến cái này nữa, đệ đệ đột phá thành công thì hôm nay chúng ta phải ăn mừng mới được!” Hứa Vĩnh Thiên cười lớn rồi hưng phấn đi ra ngoài.
“Khoan đã! Đệ vừa ăn trưa xong!” Hứa Vĩnh Thiên vừa đi thì Liễu Thiên lại chặn lại.
“Ừ nhì! Giờ đã muộn rồi! Vậy để tối đi, tối nay chúng ta sẽ ăn uống thoải mái. Bây giờ đệ hãy về luyện tập đi!” Hứa Vĩnh Thiên khi này mới nhớ ra là đã qua giờ cơm, gã gật đầu liên tục rồi nói.
“Từ đã! Đệ muốn hỏi huynh về vấn đề thần thức nữa! Đệ vẫn chưa có thần thức!” Liễu Thiên lúc này lại thở dài nói.
“Không có thần thức ư? Sao có thể, đáng ra đệ đột phá xong thì phải có rồi chứ?” Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi, gã thật sự không thể tin vào những gì Liễu Thiên nói.
“Đệ hôm qua đột phá xong thì ngoài việc cảm nhận sức mạnh của mình tăng lên thì không thấy gì khác, đến trưa nay khi để chuyển hóa nguyên thần thành linh hồn lực thì lượng linh hồn lực đó rất nhanh tan biến. Đệ đã dùng cả bí pháp tu luyện nhưng vẫn không giữ linh hồn lực lại được. Vì vậy đệ dù đã lên Khai Minh cảnh nhưng vẫn không mở ra thức hải của mình, đồng thời cũng không tạo ra thần thức được.” Liễu Thiên khi này lại từ từ nói.
“Đây là chuyện gì? Đúng ra thì khi đột phá lên Khai Minh cảnh thì Sơ nguyên đã thành Chân nguyên. Chân nguyên có thể liên kết và biến đổi thành dạng năng lượng khác. Như vậy thì linh hồn của đệ sẽ hấp thụ một lượng chân nguyên để tạo thành linh hồn lực đồng thời cũng hình thành thức hải tâm giúp đệ đưa linh hồn ra vào thức hải một cách dễ dàng.” Hứa Vĩnh Thiên tự hỏi rồi lại phân tích.
“Tại sao lại không có? Ý trí của đệ lớn như vậy thì lượng linh hồn lực được tạo ra cũng phải rất lớn mới đúng?” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu nghi hoặc.
“Cái này thì đệ cũng không rõ, đệ cũng đọc qua một chút sách thì trong đó cũng có nói rằng ý trí sẽ hấp thụ nguyên thần để tạo ra linh lực, mà sức mạnh của linh lực thì phụ thuộc vào sức mạnh ý trí và cấp độ nguyên thần của từng người. Theo đó tu vi càng cao thì thần thức càng lớn! Đệ khi này đã đạt Khai Minh cảnh, ý trí của đệ chắc cũng không kém, thế nhưng dù tu luyện linh hồn thế nào đi nữa thì đệ vẫn không có chút cảm giác mình có linh hồn lực để hình thành thần thức!” Liễu Thiên vẻ mặt rầu rĩ từ từ kể khổ.
Hắn thật khó tin rằng ý trí của mình lại không đủ để vận hành linh hồn lực. Hắn lúc này thật sự rất lo sợ, nếu thật sự hắn không có linh hồn lực thì con đường tu luyện phía sau của hắn gần như phải dừng lại.
Không có linh hồn lực thì không có thần thức, đồng thời hắn sẽ không thể khai mở được thức hải, mà thức hải chính là một phần quan trọng để điều khiển quá trình lưu dữ dị thuật và thông tin của dị giả. Đồng thời trong chiến đầu, hắn sẽ không thể tìm được những đối thủ dùng thuật ẩn thân, dị thuật ám kích và ngay cả việc cảm nhận được tu vi của đối thủ cũng là không thể.
Trong tu luyện thì hắn sẽ rất khó để đột phá lên cao nữa. Bởi vì trước đây khi tu luyện ở cảnh giới Linh Cơ cảnh thì mọi thứ đều đơn giản, công pháp đơn giản, kinh mạch vận hành đơn giản, nguyên thần di chuyển chậm, năng lượng tác động của nguyên thần thấp. Ở cảnh giới thấp trước chỉ cần tập trung tinh thần và cảm quan vẫn có thể cảm nhận được bên trong cơ thể để tu luyện được.
Nhưng bây giờ khi lên Khai Minh cảnh thì mọi thứ đã khác, nguyên thần sẽ di chuyển nhanh hơn, công pháp cũng phức tạp hơn, những lộ tuyến vận hành kinh mạch cũng khó hơn,… nói chung mọi thứ đều tiến triển phức tạp hơn nên dù ý trí của Liễu Thiên có linh mẫn đến đâu thì cũng rất khó cảm nhận được hết tất cả hoạt động biên trong cơ thể. Và như thế nếu không có thần thức hỗ trợ thì quá trình tu luyện của hắn sẽ khó mà đạt hiệu quả, rồi đến một trình độ nhất định hắn sẽ phải dừng lại.
“Chẳng nhẽ đệ bị phân tách hồn căn?” Hứa Vĩnh Thiên khi này suy tư một hồi thì lại lẩm bẩm nói.
“Phân tách hồn căn?” Liễu Thiên cũng lẩm bẩm nhắc lại theo.
“Đúng vậy! Đó là những trường hợp một người bị tác động nào đó làm cho căn nguyên của linh hồn bị khuyết thiếu một lượng. Vì khuyết thiếu nên dù có nguyên thần thì cũng không thể biến đổi thành linh lực được, hoặc có sản sinh ra linh lực thì cũng không thể lưu giữ lại để sử đụng được!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu từ từ kể.
“Nhưng điều này là không thể, phân tách hồn căn đều là những người tu luyện bí pháp linh hồn thất bại hình thành, chỉ đám người đó mới bị mất một phần căn cơ của linh hồn. Mà đệ lại chưa mở ra thức hải thì làm sao luyện được bí pháp linh hồn!” Hứa Vĩnh Thiên khi này lại lắc đầu liền tục phủ nhận.
“Khuyết thiếu căn nguyên của linh hồn ư? Chẳng nhẽ là do mình không phải là linh hồn của cơ thể này nên mới có hiện tượng đó? Hay là do quá trình đoạt thể đã làm cho căn nguyên của linh hồn tổn thương?” Liễu Thiên khi này thất thần suy nghĩ. Hắn nghĩ rằng mình đã biết được phần nào căn nguyên của việc này rồi.
“Đệ không sao chứ?” Hứa Vĩnh Thiên thấy Liễu Thiên đứng thần ra thì không khỏi lo lắng hỏi.
“Đại ca huynh nói thử xem những trường hợp thế nào thì hồn căn sẽ khuyết thiếu?” Liễu Thiên suy nghĩ một chút liền hỏi.
“Trước nay ta chỉ nghe nói đến việc tu luyện linh pháp bị cắn mất hồn căn chứ chưa nghe đến trường hợp nào khác!” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu đáp.
“Đệ không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ từ từ tìm cách giải quyết!” Hứa Vĩnh Thiên lại an ủi.
“Không đúng! Đệ vừa rồi dõ dàng cảm nhận được tu vi của tên kia?” Liễu Thiên khi này mới nhớ ra lúc gặp đám thiếu niên kia thì hắn nhìn rõ tu vi của từng tên trong đó.
“Đệ rõ ràng là cảm nhận được tu vi của người khác!” Liễu Thiên lúc này mới hô lên.
“Vậy ư? Đệ thử cảm nhận ta xem sao?” Hứa Vĩnh Thiên cũng vui vẻ nói.
“Huynh ư, ta cảm thấy quanh thân của huynh ba động khí lưu rất thấp, đây chính là đặc điểm của Tinh nguyên ngoại thân, còn cấp độ nào thì đệ chưa đạt đến tu vi đó lên không biết được!” Liễu Thiên quay sang Hứa Vĩnh Thiên từ từ nói.
“Đúng rồi! Huyền Môn cảnh thì chân nguyên đã thành tinh nguyên, tinh nguyên khi ra ngoài cơ thể vốn rất ổn định, đồng thời có thể tự liên kết lại thành một thể nên khiến độ dao động của không khí xung quanh là rất thấp, còn mức độ giảm ba động thì phụ thuộc vào từng người từng cảnh giới ở Huyền Môn cảnh!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu từ từ giải thích rồi lại hỏi:
“Nhưng làm sao đệ lại cảm nhận được?”
“Vậy cảm nhận của huynh khi có thần thức là như thế nào?” Liễu Thiên không trả lời mà lại hỏi lại một câu.
“Ta ư? Thần thức là một dạng năng lượng như nước, khi nó được phóng ra thì như một làn sóng lan đi rất nhanh và chúng sẽ va chạm với những vận xung quanh, chúng va chạm với cái gì thì trong thức hải sẽ có hình ảnh mô phỏng của thứ đó. Nhưng đa phần chỉ cảm nhận được những vật sống, còn những vật chết thì hình ảnh rất mơ hồ!” Hứa Vĩnh Thiên hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh thử nghiệm thần thức rồi trả lời Liễu Thiên.
“Vậy là thần thức không phải lúc nào cũng phóng ra đúng không?” Liễu Thiên liền hỏi tiếp.
“Đúng vậy! Thần thức khi đi ra càng xa cơ thể thì tiêu hao càng nhanh vì thế không phải lúc nào cũng phóng thần thức ra xa, chỉ khi cần thiết thôi.” Hứa Vĩnh Thiên lại gật đầu đáp.
“Nhưng đệ khi này không hề điểu khiển thứ gì cả, chỉ là lúc bình thường thì không sao nhưng khi đệ tập trung vào một mục tiêu nào đó thì trong đầu lại xuất hiện những cảm nhận xung quanh mục tiêu đó. Những cảm nhận này rất mơ hồ nên khó nhìn rõ hay có hình ảnh rõ nét như thần thức huynh kể. Dẫu vậy, đệ chỉ cần thu lại những cảm nhận rất mơ hồ đó rồi suy đoán tưởng tượng một chút thì cũng có thể đoán ra đó là cái gì?” Liễu Thiên vẻ mặt mê man khó hiểu kể ra những gì mình cảm nhận được.
“Điều này thì lạ nhì, vậy đệ cảm nhận thế nào về thức hải của mình? Tại sao lại không mở ra được?” Hứa Vĩnh Thiên nhíu mày suy nghĩ rồi lại quay lại hỏi Liễu Thiên.
“Vậy thức hải của huynh thế nào?” Liễu Thiên lại không có trả lời, hắn muốn biết thức hải của người bình thường thế nào đã.
“Vậy được ta sẽ nói cho đệ hiểu rõ về thức hải hơn!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi lại bắt đầu giải thích.
“Sao! Có gì đặc biệt đâu, đại ca nói nghe xem nào?” Liễu Thiên khi này tỏ vẻ sốt ruột.
Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi từ từ nói:
“Đột phá Khai Minh cảnh thành công thì một người mới chính thức là một dị giả. Đây là cảnh giới quyết định đến con đường tu luyện sau này. Một số người cả đời cũng không đạt được nhưng một số người lại đạt được một cách dễ dàng ở tuổi đời rất sớm. Theo sách cổ ghi lại thì kỷ lục của thế giới này chính là sáu tuổi đạt Khai Minh cảnh.”
“Như vậy việc đột phá lên Khai Minh cảnh cũng không quá khó khăn thì một đứa trẻ sáu tuổi mới có thể thành công được?” Hứa Vĩnh Thiên nói một hồi rồi cuối cùng lại hỏi.
“Theo đại ca nói thì quá trình đột phá của mỗi người là khác nhau?” Liễu Thiên nghe vậy liền hỏi.
“Tất nhiên là không rồi, lên Khai Minh cảnh tất cả đều giống nhau, cái khác đó chính là thể chất, tinh thần, và điều kiện đột phá của từng người.” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu rồi từ từ liệt kê:
“Trên đời có những dạng thể chất có khả năng tu luyện và đột phá cảnh giới rất nhanh và đơn giản như ăn cơm uống nước vậy và cũng có người đột phá rất khó khăn, chậm chạp cả đơn chỉ dừng lại ở những cảnh giới Vũ Linh cảnh hoặc thấp hơn.
Nói đến tinh thần thì có người có ý trí cao thì có khả năng vượt qua thử thách tốt hơn người có ý trí thấp. Vì thế khi đột phá trải qua những thứ thách thì những người có ý trí cao sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.
Cuối cùng chính là điều kiện đột phá của từng người. Đệ cũng đã biết tuy nói tu luyện là tự lực nhưng tiền tài cũng có tác dụng không hề nhỏ. Đột phá này cũng vậy, có rất nhiều loại linh dược hỗ trợ quá trình đột phá!”
“Vậy đột phá mà không có gì phụ trợ thì có ảnh hưởng gì đến sau này không?” Liễu Thiên lúc này lại hỏi.
“Cơ bản thì mọi người có thể tự lực đột phá nhưng tỷ lệ thành công là rất thấp, đồng thời nếu thành công thì cơ thể cũng sẽ bị tổn hại rất lớn.” Hứa Vĩnh Thiên lại phân tích.
“Nói vậy không có nghĩa là tự lực đột phá có hại. Đột phá kiểu đó một khi thành công thì ý trí sẽ cao hơn người thường rất nhiều, mà ý trí có cao thì linh hồn lực mới mạnh được. Như vậy đột phá kiểu này cũng có ích lợi không hề nhỏ. Còn vấn đề thân thể hao tổn này thì không đáng lo, dùng linh dược trị thương thì sẽ rất nhanh hồi phục thôi!” Hứa Vĩnh Thiên thấy Liễu Thiên có vẻ lo lắng thì liền giải thích.
“Vậy thì tốt quá! Mà đại ca có biết Thông Quan phòng có gì để hỗ trợ đột phá không? Đệ chưa đến nên tò mò quá!” Liễu Thiên khi này vui vẻ nói, rồi hắn lại nhớ ra liền hỏi.
“Trong Thông Quan phòng cũng không có gì đặc biệt. Trong đó là một căn phòng được làm bằng băng ngọc, đồng thời không gian trong phòng cũng được nạp đầy dược hương của Lưỡng Phương thảo. Phòng lạnh kết hợp với hương liệu kia sẽ liên tục làm dịu bề mặt cơ thể trong quá trình đột phá nhưng không ảnh hưởng đến quá trình đột phá bên trong cơ thể.” Hứa Vĩnh Thiên nhớ lại kể lể.
“Nếu vào Thông Quan phòng thì các đệ tử lại dùng thêm U Minh đan nữa nên việc đột phá cũng không quá phức tạp. Tất cả chỉ phải trải qua chút tra tấn lúc mới đầu mà thôi, sau đó sẽ dơi vào trạng thái vô thức, dưới sự khống chế của U Minh đan công pháp sẽ tự vận hành để tiếp tục đột phát đến khi kết thúc. Cơ thể tuy có nóng lên nhưng với môi trường bên ngoài liên tục điều hòa thì nhiệt độ bên ngoài cơ thể sẽ không tăng quá cao. Cộng thêm dược lực của Lưỡng Phương thảo thì cơ thể sẽ không bị mất nước.”
“Thì ra là vậy!” Liễu Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Tiểu tử ngươi thật không ngờ lại có thể vượt qua được những thống khổ đó! Đại ca thật khâm phục ngươi!” Hứa Vĩnh Thiên khi này nhìn lại cơ thể Liễu Thiên lắc đầu tỏ vẻ tán thưởng nói.
“Cái gì huynh còn khâm phục, đệ mà biết đau đớn như thế thì cũng không có làm rồi!” Liễu Thiên bĩu môi xoa xoa cái đầu chọc tỏ vẻ hối hận.
“Haha! Không nhắc đến cái này nữa, đệ đệ đột phá thành công thì hôm nay chúng ta phải ăn mừng mới được!” Hứa Vĩnh Thiên cười lớn rồi hưng phấn đi ra ngoài.
“Khoan đã! Đệ vừa ăn trưa xong!” Hứa Vĩnh Thiên vừa đi thì Liễu Thiên lại chặn lại.
“Ừ nhì! Giờ đã muộn rồi! Vậy để tối đi, tối nay chúng ta sẽ ăn uống thoải mái. Bây giờ đệ hãy về luyện tập đi!” Hứa Vĩnh Thiên khi này mới nhớ ra là đã qua giờ cơm, gã gật đầu liên tục rồi nói.
“Từ đã! Đệ muốn hỏi huynh về vấn đề thần thức nữa! Đệ vẫn chưa có thần thức!” Liễu Thiên lúc này lại thở dài nói.
“Không có thần thức ư? Sao có thể, đáng ra đệ đột phá xong thì phải có rồi chứ?” Hứa Vĩnh Thiên ngạc nhiên hỏi, gã thật sự không thể tin vào những gì Liễu Thiên nói.
“Đệ hôm qua đột phá xong thì ngoài việc cảm nhận sức mạnh của mình tăng lên thì không thấy gì khác, đến trưa nay khi để chuyển hóa nguyên thần thành linh hồn lực thì lượng linh hồn lực đó rất nhanh tan biến. Đệ đã dùng cả bí pháp tu luyện nhưng vẫn không giữ linh hồn lực lại được. Vì vậy đệ dù đã lên Khai Minh cảnh nhưng vẫn không mở ra thức hải của mình, đồng thời cũng không tạo ra thần thức được.” Liễu Thiên khi này lại từ từ nói.
“Đây là chuyện gì? Đúng ra thì khi đột phá lên Khai Minh cảnh thì Sơ nguyên đã thành Chân nguyên. Chân nguyên có thể liên kết và biến đổi thành dạng năng lượng khác. Như vậy thì linh hồn của đệ sẽ hấp thụ một lượng chân nguyên để tạo thành linh hồn lực đồng thời cũng hình thành thức hải tâm giúp đệ đưa linh hồn ra vào thức hải một cách dễ dàng.” Hứa Vĩnh Thiên tự hỏi rồi lại phân tích.
“Tại sao lại không có? Ý trí của đệ lớn như vậy thì lượng linh hồn lực được tạo ra cũng phải rất lớn mới đúng?” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu nghi hoặc.
“Cái này thì đệ cũng không rõ, đệ cũng đọc qua một chút sách thì trong đó cũng có nói rằng ý trí sẽ hấp thụ nguyên thần để tạo ra linh lực, mà sức mạnh của linh lực thì phụ thuộc vào sức mạnh ý trí và cấp độ nguyên thần của từng người. Theo đó tu vi càng cao thì thần thức càng lớn! Đệ khi này đã đạt Khai Minh cảnh, ý trí của đệ chắc cũng không kém, thế nhưng dù tu luyện linh hồn thế nào đi nữa thì đệ vẫn không có chút cảm giác mình có linh hồn lực để hình thành thần thức!” Liễu Thiên vẻ mặt rầu rĩ từ từ kể khổ.
Hắn thật khó tin rằng ý trí của mình lại không đủ để vận hành linh hồn lực. Hắn lúc này thật sự rất lo sợ, nếu thật sự hắn không có linh hồn lực thì con đường tu luyện phía sau của hắn gần như phải dừng lại.
Không có linh hồn lực thì không có thần thức, đồng thời hắn sẽ không thể khai mở được thức hải, mà thức hải chính là một phần quan trọng để điều khiển quá trình lưu dữ dị thuật và thông tin của dị giả. Đồng thời trong chiến đầu, hắn sẽ không thể tìm được những đối thủ dùng thuật ẩn thân, dị thuật ám kích và ngay cả việc cảm nhận được tu vi của đối thủ cũng là không thể.
Trong tu luyện thì hắn sẽ rất khó để đột phá lên cao nữa. Bởi vì trước đây khi tu luyện ở cảnh giới Linh Cơ cảnh thì mọi thứ đều đơn giản, công pháp đơn giản, kinh mạch vận hành đơn giản, nguyên thần di chuyển chậm, năng lượng tác động của nguyên thần thấp. Ở cảnh giới thấp trước chỉ cần tập trung tinh thần và cảm quan vẫn có thể cảm nhận được bên trong cơ thể để tu luyện được.
Nhưng bây giờ khi lên Khai Minh cảnh thì mọi thứ đã khác, nguyên thần sẽ di chuyển nhanh hơn, công pháp cũng phức tạp hơn, những lộ tuyến vận hành kinh mạch cũng khó hơn,… nói chung mọi thứ đều tiến triển phức tạp hơn nên dù ý trí của Liễu Thiên có linh mẫn đến đâu thì cũng rất khó cảm nhận được hết tất cả hoạt động biên trong cơ thể. Và như thế nếu không có thần thức hỗ trợ thì quá trình tu luyện của hắn sẽ khó mà đạt hiệu quả, rồi đến một trình độ nhất định hắn sẽ phải dừng lại.
“Chẳng nhẽ đệ bị phân tách hồn căn?” Hứa Vĩnh Thiên khi này suy tư một hồi thì lại lẩm bẩm nói.
“Phân tách hồn căn?” Liễu Thiên cũng lẩm bẩm nhắc lại theo.
“Đúng vậy! Đó là những trường hợp một người bị tác động nào đó làm cho căn nguyên của linh hồn bị khuyết thiếu một lượng. Vì khuyết thiếu nên dù có nguyên thần thì cũng không thể biến đổi thành linh lực được, hoặc có sản sinh ra linh lực thì cũng không thể lưu giữ lại để sử đụng được!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu từ từ kể.
“Nhưng điều này là không thể, phân tách hồn căn đều là những người tu luyện bí pháp linh hồn thất bại hình thành, chỉ đám người đó mới bị mất một phần căn cơ của linh hồn. Mà đệ lại chưa mở ra thức hải thì làm sao luyện được bí pháp linh hồn!” Hứa Vĩnh Thiên khi này lại lắc đầu liền tục phủ nhận.
“Khuyết thiếu căn nguyên của linh hồn ư? Chẳng nhẽ là do mình không phải là linh hồn của cơ thể này nên mới có hiện tượng đó? Hay là do quá trình đoạt thể đã làm cho căn nguyên của linh hồn tổn thương?” Liễu Thiên khi này thất thần suy nghĩ. Hắn nghĩ rằng mình đã biết được phần nào căn nguyên của việc này rồi.
“Đệ không sao chứ?” Hứa Vĩnh Thiên thấy Liễu Thiên đứng thần ra thì không khỏi lo lắng hỏi.
“Đại ca huynh nói thử xem những trường hợp thế nào thì hồn căn sẽ khuyết thiếu?” Liễu Thiên suy nghĩ một chút liền hỏi.
“Trước nay ta chỉ nghe nói đến việc tu luyện linh pháp bị cắn mất hồn căn chứ chưa nghe đến trường hợp nào khác!” Hứa Vĩnh Thiên lắc đầu đáp.
“Đệ không cần quá lo lắng, chúng ta sẽ từ từ tìm cách giải quyết!” Hứa Vĩnh Thiên lại an ủi.
“Không đúng! Đệ vừa rồi dõ dàng cảm nhận được tu vi của tên kia?” Liễu Thiên khi này mới nhớ ra lúc gặp đám thiếu niên kia thì hắn nhìn rõ tu vi của từng tên trong đó.
“Đệ rõ ràng là cảm nhận được tu vi của người khác!” Liễu Thiên lúc này mới hô lên.
“Vậy ư? Đệ thử cảm nhận ta xem sao?” Hứa Vĩnh Thiên cũng vui vẻ nói.
“Huynh ư, ta cảm thấy quanh thân của huynh ba động khí lưu rất thấp, đây chính là đặc điểm của Tinh nguyên ngoại thân, còn cấp độ nào thì đệ chưa đạt đến tu vi đó lên không biết được!” Liễu Thiên quay sang Hứa Vĩnh Thiên từ từ nói.
“Đúng rồi! Huyền Môn cảnh thì chân nguyên đã thành tinh nguyên, tinh nguyên khi ra ngoài cơ thể vốn rất ổn định, đồng thời có thể tự liên kết lại thành một thể nên khiến độ dao động của không khí xung quanh là rất thấp, còn mức độ giảm ba động thì phụ thuộc vào từng người từng cảnh giới ở Huyền Môn cảnh!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu từ từ giải thích rồi lại hỏi:
“Nhưng làm sao đệ lại cảm nhận được?”
“Vậy cảm nhận của huynh khi có thần thức là như thế nào?” Liễu Thiên không trả lời mà lại hỏi lại một câu.
“Ta ư? Thần thức là một dạng năng lượng như nước, khi nó được phóng ra thì như một làn sóng lan đi rất nhanh và chúng sẽ va chạm với những vận xung quanh, chúng va chạm với cái gì thì trong thức hải sẽ có hình ảnh mô phỏng của thứ đó. Nhưng đa phần chỉ cảm nhận được những vật sống, còn những vật chết thì hình ảnh rất mơ hồ!” Hứa Vĩnh Thiên hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh thử nghiệm thần thức rồi trả lời Liễu Thiên.
“Vậy là thần thức không phải lúc nào cũng phóng ra đúng không?” Liễu Thiên liền hỏi tiếp.
“Đúng vậy! Thần thức khi đi ra càng xa cơ thể thì tiêu hao càng nhanh vì thế không phải lúc nào cũng phóng thần thức ra xa, chỉ khi cần thiết thôi.” Hứa Vĩnh Thiên lại gật đầu đáp.
“Nhưng đệ khi này không hề điểu khiển thứ gì cả, chỉ là lúc bình thường thì không sao nhưng khi đệ tập trung vào một mục tiêu nào đó thì trong đầu lại xuất hiện những cảm nhận xung quanh mục tiêu đó. Những cảm nhận này rất mơ hồ nên khó nhìn rõ hay có hình ảnh rõ nét như thần thức huynh kể. Dẫu vậy, đệ chỉ cần thu lại những cảm nhận rất mơ hồ đó rồi suy đoán tưởng tượng một chút thì cũng có thể đoán ra đó là cái gì?” Liễu Thiên vẻ mặt mê man khó hiểu kể ra những gì mình cảm nhận được.
“Điều này thì lạ nhì, vậy đệ cảm nhận thế nào về thức hải của mình? Tại sao lại không mở ra được?” Hứa Vĩnh Thiên nhíu mày suy nghĩ rồi lại quay lại hỏi Liễu Thiên.
“Vậy thức hải của huynh thế nào?” Liễu Thiên lại không có trả lời, hắn muốn biết thức hải của người bình thường thế nào đã.
“Vậy được ta sẽ nói cho đệ hiểu rõ về thức hải hơn!” Hứa Vĩnh Thiên gật đầu rồi lại bắt đầu giải thích.
Tác giả :
Mạc Trung Chi Thủy