Thiên Ý Sao Tránh Khỏi
Chương 21: Kẻ hâm mộ bí ẩn
Có vẻ như hắn đã đánh giá thấp tầm hoạt động của sao chổi Thiên Kim. Giao cho nàng một stundere, thì chị hai chỉ cần một tuần lễ đã biến băng sơn mỹ nhân thành tiểu miêu thú cưng rồi. Tâm Nguyệt Hồ quả thật theo sát nàng không rời, nhưng không phải vì làm nhiệm vụ mà là bị Thiên Kim kéo theo làm đồng bọn.
- Tiểu thư hay là về đi, chủ thượng sẽ không đồng ý đâu. Nguyệt Hồ ngó nghiêng ngó ngửa, hết sức cảnh giác xem có Thập Nhị Bát Tú nào đến gần không. Trong Tinh Tú, nàng ta chính là người có giác quan linh mẫn nhất, nên mới đoạt được cái chức ‘Hồ’ này.
- Chúng ta chỉ cần lén lút đi cửa sau, lại nhanh chóng trở về. Như vậy thần không biết, quỷ không hay. – Nàng vỗ đầu Nguyệt Hồ trấn an. – Muội có muốn ăn bánh kem xốp như mây không?
- Thuộc hạ không phải vì ham ăn mà phản bội chủ thượng đâu.Tuy Nguyệt Hồ lớn tiếng từ chối nhưng vẫn nhảy lên bờ tường, quăng dây xuống cho Thiên Kim, giúp nàng leo qua tường rào. Làm bánh kem thì không thiếu được món sữa bò tươi. Vậy mà lục tung cả cái phủ tướng quân này cũng không tìm được một giọt.
Hèn chi cái thế giới cổ đại này ai cũng khiêm tốn thật, Quang Phi đã hai mươi tuổi mà cũng chỉ cao đúng một mét bảy bằng nàng. Còn nước còn tát, bây giờ chăm chỉ dùng sữa tươi, có lẽ vẫn còn vớt vát được tý chút. Nghe nói xương người trên hai mươi hai mới ngưng phát triển kia mà. Nàng không cam tâm thấy Thánh Minh tổ hoàng tương lai chỉ có một mẩu như thế này. Ngàn năm sau người ta quật mồ hắn lên, sẽ chặc lưỡi chê sao mà cổ nhân lại lùn thế không biết. Thật là nhục nhã hết sức!
May mà bình thường bốn bề tướng quân phủ không ai dám bén mảng đến gần. Lại có thêm Nguyệt Hồ tiếp tay nên bọn họ có thể dễ dàng ly khai khỏi phủ. Mục tiêu cuả Thiên Kim chính là ra ngoại ô tìm một trang trại chăn nuôi. Tốt nhất là bàn thảo xong việc cung cấp sữa định kỳ cho tướng quân phủ.
Hai nữ nhân một lớn một nhỏ nhanh chân chạy như những con sóc chuột. Chỉ chớp mắt là lẫn vào một góc đường sau đó mất tăm mất tích luôn. Vừa rời khỏi phạm vi tướng quân phủ, đã có vài bóng người mờ ám tiếp cận từ phía sau họ. Trong chính trường Ngô quốc, phủ tướng quân vốn được hâm mộ hơn nhà của diễn viên điện ảnh, lúc nào cũng có người rình rập canh chừng. Thế nhưng hai nữ nhân vừa quẹo qua góc đường, kẻ đang nghi ngờ theo dõi họ cũng bị mất dấu.
- Tiểu thư thấy chưa. Ra ngoài rất nguy hiểm. – Tâm Nguyệt Hồ nhăn nhó nhìn tên theo dõi đang dáo dát ngó khắp nơi.Hai cô nàng từ trên mái nhà quan sát kẻ kia xộc đi tìm kiếm người khắp nơi. Nếu lúc nãy Nguyệt Hồ không dùng khinh công kéo Thiên Kim lên đây, nàng cũng không biết thì ra nhất cử nhất động xung quanh tướng quân phủ đều có người thường trực canh gác. Lần trước nàng giả dạng ra ngoài cũng đâu có thấy gì, hay bắt đầu từ khi đó mới có người theo dõi canh gác.
- Hê hê ... Tiểu Hồ thật lợi ha nha. Có muội ở đây thì chúng ta còn phải sợ ai nữa. Ngay cả vòng phòng vệ của Nhị Thập bát Tú cũng vượt qua, thì bọn fan hâm doạ này có xá gì. – Nàng cười giả lả. – Tỷ vẫn chưa từng nếm trải cảm giác bay qua bay lại thế này. Thật giống hiệp khách giang hồ quá. Hay là chúng ta đừng đi đường lớn, đi trên nhóc nhà thôi nhé.Nàng giả bộ nhõng nhẽo đáng thương, vừa cười hì hì vừa nắm tay áo Nguyệt Hồ lúc lắc. Kỳ thực tiểu mỹ nhân cũng đã bị Thiên Kim thu phục từ lâu rồi. Tính tình thoải mái dễ chịu, hay có những câu nói kỳ lạ khiến cười ta cười sặc sụa, lại biết làm rất nhiều món ăn ngon; không chỉ chủ thượng, mà Nguyệt Hồ cũng thích bà chị hai này phải biết. Cô nàng thở dài.
- Không phải thuộc hạ muốn chiều lòng tiểu thư gì đâu nhé. Mà bởi vì đi trên nóc nhà sẽ ít bị người ta dòm ngó hơn.
- Oa ... hoan hô Tiểu Hồ. – Nàng vui mừng ôm lấy cổ Nguyệt Hồ, hôn lên đôi má phúng phính cuả cô bé.Lúc bỏ ra Thiên Kim đã thấy hai má Nguyệt Hồ đỏ bừng.
- Nha, thì ra mắc cỡ nha. Hai nữ nhân ôm nhau thì có gì mắc cỡ. – Thiên Kim được nước làm tới. Nàng cũng có chút ít máu độc ác thích trêu chọc người ta.
- Không biết tiểu thư nói gì nữa.Nguyệt Hồ giận dỗi đứng dậy, nhưng vẫn không quên nắm tay Thiên Kim kéo đi. Bọn họ đang ở trên cao, mái ngói dốc đầy rêu phong rất dễ trượt té nha. Thiên Kim vô cùng cao hứng. Nàng chân chính cảm nhận được sự thống khoái của nữ hiệp trong tiểu thuyết cổ đại rồi.
- Tiểu Hồ, trở về dạy ta võ công đi. – Nàng lại tiếp tục năn nỉ.
- Tiểu thư, hình như bây giờ học thì đã muộn. – Nguyệt Hồ lắc đầu. “Người ta ba bốn tuổi đã bắt đầu luyện võ, tiểu thư lớn bằng này rồi, khó có thể uốn nắn được như trẻ con.”
- Không muộn, tỷ chỉ mới mười sáu tuổi thôi, vẫn còn trẻ lắm, trẻ lắm. Người ta nói “mười bảy bẻ gãy sừng trâu”, tỷ bây giờ chính là lúc thể lực sung mãn, vô cùng thích hợp luyện võ. – Có người vì mục đích mà khai gian tuổi.
- Không thể nào. – Nguyệt Hồ la lên đầy kích động. – Làm sao có thể mười sáu?
- Không mười sáu thì mười tám. – Nàng chề môi, “có cần ngạc nhiên đến thế không?”
- Nhìn cũng không giống. – Nguyệt Hồ thảng thốt.
- Này Tiểu Hồ, tỷ không mười tám chứ là bao nhiêu? – Nàng xụ mặt.
- Cơ hồ lớn hơn chủ thượng.Hự. Nếu diễn tả theo tiểu thuyết võ hiệp, thì lúc này nàng nên phun ra một ngụm máu tươi mới đúng. Lòng tự tôn nữ nhân bị đả kích nữa rồi. Nói nàng đến vậy sao? Khi Quang Phi đeo mặt nạ thì có ai nhìn ra hắn già trẻ như thế nào. Nghĩ đến tướng quân, thông thường người ta đoán hắn phải hai mươi chín, ba mươi rồi. Nói nàng già hơn, chẳng khác nào nói nàng là bà cô băm mấy.
- Nguyệt Hồ a Nguyệt Hồ. Muội không dễ thương gì hết! – Nàng béo hai má Nguyệt Hồ kéo giãn ra, rồi vo tròn lại.
- Aaaa ... tiểu thư, xin tha cho thuộc hạ đi mà. – Nguyệt Hồ kêu la oai oái.
- Nói, muội cho rằng ta bao nhiêu tuổi?
- Mười tám ... – Nguyệt Hồ đau đến muốn khóc. – Không ... là mười sáu.
- Ngoan, hài tử ngoan ... – Nàng vỗ vỗ đầu Nguyệt Hồ hài lòng. – Làm bánh xong cho muội phần to nhất.Nàng thì cười ha hả, Nguyệt Hồ thì vừa đi vừa rên rỉ uỷ khuất. Hai người thảo luận chuyện học võ công đến ồn ào xào xáo, cũng không ngờ trên đỉnh trà lầu đang có một nam nhân nhoẻn miệng mỉm cười. Y đã đứng đó chứng kiến hai cô gái nháo với nhau ầm ĩ nãy giờ. “Thật không biết các nàng đang trốn đi bí mật kiểu gì nữa?” Y nhún người một cái, thân ảnh đã biến mất trong hư không. Xem ra kẻ thần bí này khinh công vẫn cao hơn Tâm Nguyệt Hồ một bậc.
^_^
Vừa đi ra khỏi thành, khung cảnh làng quê nông thôn xuất hiện. Có lẽ ở những vùng xa xôi như thế này, thời gian vẫn không thay đổi gì so với cả ngàn năm sau. Thiên Kim đột ngột thấy nhớ quê nhà mình phát sợ. Những ngôi nhà tranh vách nứa thấp lè tè. Những bụi tre, gốc mít, khoảng sân đều gợi cho nàng nét hoài niệm. Cứ như thể nàng chưa hề đi đâu vậy, chạy hết con đường mòn quanh co này thì mái nhà thân yêu sẽ hiện ra.
- Tiểu thư, người sao vậy? – Tâm Nguyệt Hồ lo lắng khi thấy mắt nàng hoe hoe đỏ.
- Không có gì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. – Nàng lấy tay áo chậm mắt, sau đó quay lại mỉm cười.“Nguyễn Thiên Kim, ngươi phải mạnh mẽ lên. Khóc cũng không giải quyết được việc gì. Mỗi ngày vui vẻ sống mới không phụ công cha mẹ sinh ra đời.” Chính những lời động viên này đã giữ cho nàng kiên cường tồn tại cho đến ngày nay. Đã gần ba tháng nàng rời khỏi thế giới hiện đại để đến nơi đây rồi. Thiên Kim không phải nhà khoa học, nên nàng chẳng hiểu làm cách nào để trở về cả. Có lẽ, ‘chấp nhận sự thật’ cũng là một trong những tài năng hiếm có của nàng chăng?
Đột nhiên đang đi, Nguyệt Hồ bỗng nắm chặt tay nàng. Cô nhóc cẳng thẳng quan sát xung quanh. Thiên Kim cũng theo đó ngó nhìn bốn phía. “Có cái gì lạ đâu chứ, chỉ là một đoạn rừng vắng không người qua lại mà thôi.
- Chuyện gì?Nàng chỉ vừa mới hỏi, thì Nguyệt Hồ không nói không rằng kéo nàng bỏ chạy. Cũng giống như lúc phát hiện có người lạ mặt bám theo bọn họ bên ngoài phố chợ, Nguyệt Hồ ưu tiên hành động hơn là giải thích. Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn khi hành động lại vô cùng mạnh mẽ quyết đoán. Bọn họ chạy nhanh đến nổi Thiên Kim có cảm giác đôi chân mình đang bay bay trên mặt đất luôn. Kỳ thật nàng không biết, khi đó Nguyệt Hồ đang vận dụng khinh công để kéo nàng theo.
Tâm Nguyệt Hồ trong Nhị Thập Bát Tú nhờ vào khinh công và sự linh mẫn mà được chủ thượng cất nhắc giao cho nhiệm vụ theo dõi người khác. Những lúc bị truy bắt, nàng cũng có thể bỏ chạy rất nhanh và trốn rất giỏi. Nhưng dù có giỏi đến mức nào thì mang theo một người vừa cao vừa to gấp đôi bản thân mình thì cũng là kham quá sức. Chưa vượt qua rừng tre um tùm, nàng ta đã bắt đầu lấm tấm đổ mồ hôi rồi.
Đến giữa rừng tre, đột nhiên Nguyệt Hồ dừng phắt lại. Thiên Kim nhìn gương mặt căng thẳng của nàng ta mà cũng bị lây sợ hãi. Nguyệt Hồ rút dây roi dài giấu trong áo ra, xoay người cảnh giác xung quanh.
Thiên Kim đứng sau lưng Nguyệt Hồ, sợ sệt nhìn ngó theo từng cử chỉ của nàng ta. Soạt một chút, nhánh cây bên trái họ động đậy. Soạt một cái, lá cây trước mặt lung lay. Bụi lùm nhúc nhích, cây lá đung đưa; góc nào cũng toát ra vẻ nguy hiểm. Thiên Kim có cảm tưởng như có một con hổ sắp sửa nhảy ra vồ bọn họ.
Hai người đã bị bao vây ở giữa, mà còn bởi rất nhiều người. Nguyệt Hồ đang cố gắng xác định vị trí đối phương, nhưng bọn chúng liên tục di chuyển để đánh lạc hướng sự cảnh giác của cô nàng. Ít kinh nghiệm như Thiên Kim cũng biết bọn họ đang rơi vào cái tình huống gì rồi. Chính là một phân cảnh trong phim “Thập diện mai phục” á.
Bên trái, bên phải, đằng trước, đằng sau ... Âm thanh bí ẩn cứ soàn soạt hết góc này đến góc khác. Tay Nguyệt Hồ nắm chặt vũ khí đến tái mét, hai lỗ tai không ngừng nghe ngóng xác địch hành tung kẻ thù, chỉ cần chúng đi vào tầm tấn công nàng sẽ cho bọn chúng không ai toàn thây hết.
Bỗng nhiên, không gian chỉ còn một mảng im lặng chết chóc. Cây lá ngưng lay, tiếng động cũng biến mất, sát khí đã hoàn toàn tiêu tán, cảm giác nai con bị hổ dòm của Thiên Kim cũng bay biến luôn. Nàng không biết cái gì gọi là cảnh giới võ thuật, chỉ là giác quan thứ sáu nói cho nàng biết nguy hiểm hoàn toàn tan đi mất rồi.
Không giống như Thiên Kim ngơ ngáo, Nguyệt Hồ càng căng thẳng gấp đôi. Có người nào đó đã ra tay giúp đỡ bọn họ. Đám sát thủ có hơn mười tên, ai nấy võ công đều ngang ngửa với Nguyệt Hồ. Vậy mà người bí ẩn xuất hiện lúc nào nàng ta không hề hay biết, còn ra tay dọn dẹp tất cả bọn họ mà không để lại chút âm thanh nào.
Tâm Nguyệt Hồ dở bỏ sự phòng thủ xuống, nàng nắm tay Thiên Kim chạy đến chỗ kẻ địch gần nhất mà mình phát hiện ra. Kẻ áo đen bịt mặt đang bị trói chặt vào bụi tre đầy gai nhọn. Nguyệt Hồ kiểm tra hơi thở kẻ đó thấy chưa tuyệt, gã chỉ bị hôn mê bất tỉnh mà thôi. “Người này chỉ muốn chế phục bọn sát thủ chứ không giết họ. Hắn là bạn hay thù đây?”
Bản thân Thiên Kim thì rất nhanh chóng nhận định tình hình theo hướng lạc quan nhất. Sao Hồng Loan quả nhiên đang chiếu mệnh nàng, số đào hoa ra đường có được người hâm mộ bí ẩn bảo vệ.
- Tiểu thư hay là về đi, chủ thượng sẽ không đồng ý đâu. Nguyệt Hồ ngó nghiêng ngó ngửa, hết sức cảnh giác xem có Thập Nhị Bát Tú nào đến gần không. Trong Tinh Tú, nàng ta chính là người có giác quan linh mẫn nhất, nên mới đoạt được cái chức ‘Hồ’ này.
- Chúng ta chỉ cần lén lút đi cửa sau, lại nhanh chóng trở về. Như vậy thần không biết, quỷ không hay. – Nàng vỗ đầu Nguyệt Hồ trấn an. – Muội có muốn ăn bánh kem xốp như mây không?
- Thuộc hạ không phải vì ham ăn mà phản bội chủ thượng đâu.Tuy Nguyệt Hồ lớn tiếng từ chối nhưng vẫn nhảy lên bờ tường, quăng dây xuống cho Thiên Kim, giúp nàng leo qua tường rào. Làm bánh kem thì không thiếu được món sữa bò tươi. Vậy mà lục tung cả cái phủ tướng quân này cũng không tìm được một giọt.
Hèn chi cái thế giới cổ đại này ai cũng khiêm tốn thật, Quang Phi đã hai mươi tuổi mà cũng chỉ cao đúng một mét bảy bằng nàng. Còn nước còn tát, bây giờ chăm chỉ dùng sữa tươi, có lẽ vẫn còn vớt vát được tý chút. Nghe nói xương người trên hai mươi hai mới ngưng phát triển kia mà. Nàng không cam tâm thấy Thánh Minh tổ hoàng tương lai chỉ có một mẩu như thế này. Ngàn năm sau người ta quật mồ hắn lên, sẽ chặc lưỡi chê sao mà cổ nhân lại lùn thế không biết. Thật là nhục nhã hết sức!
May mà bình thường bốn bề tướng quân phủ không ai dám bén mảng đến gần. Lại có thêm Nguyệt Hồ tiếp tay nên bọn họ có thể dễ dàng ly khai khỏi phủ. Mục tiêu cuả Thiên Kim chính là ra ngoại ô tìm một trang trại chăn nuôi. Tốt nhất là bàn thảo xong việc cung cấp sữa định kỳ cho tướng quân phủ.
Hai nữ nhân một lớn một nhỏ nhanh chân chạy như những con sóc chuột. Chỉ chớp mắt là lẫn vào một góc đường sau đó mất tăm mất tích luôn. Vừa rời khỏi phạm vi tướng quân phủ, đã có vài bóng người mờ ám tiếp cận từ phía sau họ. Trong chính trường Ngô quốc, phủ tướng quân vốn được hâm mộ hơn nhà của diễn viên điện ảnh, lúc nào cũng có người rình rập canh chừng. Thế nhưng hai nữ nhân vừa quẹo qua góc đường, kẻ đang nghi ngờ theo dõi họ cũng bị mất dấu.
- Tiểu thư thấy chưa. Ra ngoài rất nguy hiểm. – Tâm Nguyệt Hồ nhăn nhó nhìn tên theo dõi đang dáo dát ngó khắp nơi.Hai cô nàng từ trên mái nhà quan sát kẻ kia xộc đi tìm kiếm người khắp nơi. Nếu lúc nãy Nguyệt Hồ không dùng khinh công kéo Thiên Kim lên đây, nàng cũng không biết thì ra nhất cử nhất động xung quanh tướng quân phủ đều có người thường trực canh gác. Lần trước nàng giả dạng ra ngoài cũng đâu có thấy gì, hay bắt đầu từ khi đó mới có người theo dõi canh gác.
- Hê hê ... Tiểu Hồ thật lợi ha nha. Có muội ở đây thì chúng ta còn phải sợ ai nữa. Ngay cả vòng phòng vệ của Nhị Thập bát Tú cũng vượt qua, thì bọn fan hâm doạ này có xá gì. – Nàng cười giả lả. – Tỷ vẫn chưa từng nếm trải cảm giác bay qua bay lại thế này. Thật giống hiệp khách giang hồ quá. Hay là chúng ta đừng đi đường lớn, đi trên nhóc nhà thôi nhé.Nàng giả bộ nhõng nhẽo đáng thương, vừa cười hì hì vừa nắm tay áo Nguyệt Hồ lúc lắc. Kỳ thực tiểu mỹ nhân cũng đã bị Thiên Kim thu phục từ lâu rồi. Tính tình thoải mái dễ chịu, hay có những câu nói kỳ lạ khiến cười ta cười sặc sụa, lại biết làm rất nhiều món ăn ngon; không chỉ chủ thượng, mà Nguyệt Hồ cũng thích bà chị hai này phải biết. Cô nàng thở dài.
- Không phải thuộc hạ muốn chiều lòng tiểu thư gì đâu nhé. Mà bởi vì đi trên nóc nhà sẽ ít bị người ta dòm ngó hơn.
- Oa ... hoan hô Tiểu Hồ. – Nàng vui mừng ôm lấy cổ Nguyệt Hồ, hôn lên đôi má phúng phính cuả cô bé.Lúc bỏ ra Thiên Kim đã thấy hai má Nguyệt Hồ đỏ bừng.
- Nha, thì ra mắc cỡ nha. Hai nữ nhân ôm nhau thì có gì mắc cỡ. – Thiên Kim được nước làm tới. Nàng cũng có chút ít máu độc ác thích trêu chọc người ta.
- Không biết tiểu thư nói gì nữa.Nguyệt Hồ giận dỗi đứng dậy, nhưng vẫn không quên nắm tay Thiên Kim kéo đi. Bọn họ đang ở trên cao, mái ngói dốc đầy rêu phong rất dễ trượt té nha. Thiên Kim vô cùng cao hứng. Nàng chân chính cảm nhận được sự thống khoái của nữ hiệp trong tiểu thuyết cổ đại rồi.
- Tiểu Hồ, trở về dạy ta võ công đi. – Nàng lại tiếp tục năn nỉ.
- Tiểu thư, hình như bây giờ học thì đã muộn. – Nguyệt Hồ lắc đầu. “Người ta ba bốn tuổi đã bắt đầu luyện võ, tiểu thư lớn bằng này rồi, khó có thể uốn nắn được như trẻ con.”
- Không muộn, tỷ chỉ mới mười sáu tuổi thôi, vẫn còn trẻ lắm, trẻ lắm. Người ta nói “mười bảy bẻ gãy sừng trâu”, tỷ bây giờ chính là lúc thể lực sung mãn, vô cùng thích hợp luyện võ. – Có người vì mục đích mà khai gian tuổi.
- Không thể nào. – Nguyệt Hồ la lên đầy kích động. – Làm sao có thể mười sáu?
- Không mười sáu thì mười tám. – Nàng chề môi, “có cần ngạc nhiên đến thế không?”
- Nhìn cũng không giống. – Nguyệt Hồ thảng thốt.
- Này Tiểu Hồ, tỷ không mười tám chứ là bao nhiêu? – Nàng xụ mặt.
- Cơ hồ lớn hơn chủ thượng.Hự. Nếu diễn tả theo tiểu thuyết võ hiệp, thì lúc này nàng nên phun ra một ngụm máu tươi mới đúng. Lòng tự tôn nữ nhân bị đả kích nữa rồi. Nói nàng đến vậy sao? Khi Quang Phi đeo mặt nạ thì có ai nhìn ra hắn già trẻ như thế nào. Nghĩ đến tướng quân, thông thường người ta đoán hắn phải hai mươi chín, ba mươi rồi. Nói nàng già hơn, chẳng khác nào nói nàng là bà cô băm mấy.
- Nguyệt Hồ a Nguyệt Hồ. Muội không dễ thương gì hết! – Nàng béo hai má Nguyệt Hồ kéo giãn ra, rồi vo tròn lại.
- Aaaa ... tiểu thư, xin tha cho thuộc hạ đi mà. – Nguyệt Hồ kêu la oai oái.
- Nói, muội cho rằng ta bao nhiêu tuổi?
- Mười tám ... – Nguyệt Hồ đau đến muốn khóc. – Không ... là mười sáu.
- Ngoan, hài tử ngoan ... – Nàng vỗ vỗ đầu Nguyệt Hồ hài lòng. – Làm bánh xong cho muội phần to nhất.Nàng thì cười ha hả, Nguyệt Hồ thì vừa đi vừa rên rỉ uỷ khuất. Hai người thảo luận chuyện học võ công đến ồn ào xào xáo, cũng không ngờ trên đỉnh trà lầu đang có một nam nhân nhoẻn miệng mỉm cười. Y đã đứng đó chứng kiến hai cô gái nháo với nhau ầm ĩ nãy giờ. “Thật không biết các nàng đang trốn đi bí mật kiểu gì nữa?” Y nhún người một cái, thân ảnh đã biến mất trong hư không. Xem ra kẻ thần bí này khinh công vẫn cao hơn Tâm Nguyệt Hồ một bậc.
^_^
Vừa đi ra khỏi thành, khung cảnh làng quê nông thôn xuất hiện. Có lẽ ở những vùng xa xôi như thế này, thời gian vẫn không thay đổi gì so với cả ngàn năm sau. Thiên Kim đột ngột thấy nhớ quê nhà mình phát sợ. Những ngôi nhà tranh vách nứa thấp lè tè. Những bụi tre, gốc mít, khoảng sân đều gợi cho nàng nét hoài niệm. Cứ như thể nàng chưa hề đi đâu vậy, chạy hết con đường mòn quanh co này thì mái nhà thân yêu sẽ hiện ra.
- Tiểu thư, người sao vậy? – Tâm Nguyệt Hồ lo lắng khi thấy mắt nàng hoe hoe đỏ.
- Không có gì, chỉ là bụi bay vào mắt thôi. – Nàng lấy tay áo chậm mắt, sau đó quay lại mỉm cười.“Nguyễn Thiên Kim, ngươi phải mạnh mẽ lên. Khóc cũng không giải quyết được việc gì. Mỗi ngày vui vẻ sống mới không phụ công cha mẹ sinh ra đời.” Chính những lời động viên này đã giữ cho nàng kiên cường tồn tại cho đến ngày nay. Đã gần ba tháng nàng rời khỏi thế giới hiện đại để đến nơi đây rồi. Thiên Kim không phải nhà khoa học, nên nàng chẳng hiểu làm cách nào để trở về cả. Có lẽ, ‘chấp nhận sự thật’ cũng là một trong những tài năng hiếm có của nàng chăng?
Đột nhiên đang đi, Nguyệt Hồ bỗng nắm chặt tay nàng. Cô nhóc cẳng thẳng quan sát xung quanh. Thiên Kim cũng theo đó ngó nhìn bốn phía. “Có cái gì lạ đâu chứ, chỉ là một đoạn rừng vắng không người qua lại mà thôi.
- Chuyện gì?Nàng chỉ vừa mới hỏi, thì Nguyệt Hồ không nói không rằng kéo nàng bỏ chạy. Cũng giống như lúc phát hiện có người lạ mặt bám theo bọn họ bên ngoài phố chợ, Nguyệt Hồ ưu tiên hành động hơn là giải thích. Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn khi hành động lại vô cùng mạnh mẽ quyết đoán. Bọn họ chạy nhanh đến nổi Thiên Kim có cảm giác đôi chân mình đang bay bay trên mặt đất luôn. Kỳ thật nàng không biết, khi đó Nguyệt Hồ đang vận dụng khinh công để kéo nàng theo.
Tâm Nguyệt Hồ trong Nhị Thập Bát Tú nhờ vào khinh công và sự linh mẫn mà được chủ thượng cất nhắc giao cho nhiệm vụ theo dõi người khác. Những lúc bị truy bắt, nàng cũng có thể bỏ chạy rất nhanh và trốn rất giỏi. Nhưng dù có giỏi đến mức nào thì mang theo một người vừa cao vừa to gấp đôi bản thân mình thì cũng là kham quá sức. Chưa vượt qua rừng tre um tùm, nàng ta đã bắt đầu lấm tấm đổ mồ hôi rồi.
Đến giữa rừng tre, đột nhiên Nguyệt Hồ dừng phắt lại. Thiên Kim nhìn gương mặt căng thẳng của nàng ta mà cũng bị lây sợ hãi. Nguyệt Hồ rút dây roi dài giấu trong áo ra, xoay người cảnh giác xung quanh.
Thiên Kim đứng sau lưng Nguyệt Hồ, sợ sệt nhìn ngó theo từng cử chỉ của nàng ta. Soạt một chút, nhánh cây bên trái họ động đậy. Soạt một cái, lá cây trước mặt lung lay. Bụi lùm nhúc nhích, cây lá đung đưa; góc nào cũng toát ra vẻ nguy hiểm. Thiên Kim có cảm tưởng như có một con hổ sắp sửa nhảy ra vồ bọn họ.
Hai người đã bị bao vây ở giữa, mà còn bởi rất nhiều người. Nguyệt Hồ đang cố gắng xác định vị trí đối phương, nhưng bọn chúng liên tục di chuyển để đánh lạc hướng sự cảnh giác của cô nàng. Ít kinh nghiệm như Thiên Kim cũng biết bọn họ đang rơi vào cái tình huống gì rồi. Chính là một phân cảnh trong phim “Thập diện mai phục” á.
Bên trái, bên phải, đằng trước, đằng sau ... Âm thanh bí ẩn cứ soàn soạt hết góc này đến góc khác. Tay Nguyệt Hồ nắm chặt vũ khí đến tái mét, hai lỗ tai không ngừng nghe ngóng xác địch hành tung kẻ thù, chỉ cần chúng đi vào tầm tấn công nàng sẽ cho bọn chúng không ai toàn thây hết.
Bỗng nhiên, không gian chỉ còn một mảng im lặng chết chóc. Cây lá ngưng lay, tiếng động cũng biến mất, sát khí đã hoàn toàn tiêu tán, cảm giác nai con bị hổ dòm của Thiên Kim cũng bay biến luôn. Nàng không biết cái gì gọi là cảnh giới võ thuật, chỉ là giác quan thứ sáu nói cho nàng biết nguy hiểm hoàn toàn tan đi mất rồi.
Không giống như Thiên Kim ngơ ngáo, Nguyệt Hồ càng căng thẳng gấp đôi. Có người nào đó đã ra tay giúp đỡ bọn họ. Đám sát thủ có hơn mười tên, ai nấy võ công đều ngang ngửa với Nguyệt Hồ. Vậy mà người bí ẩn xuất hiện lúc nào nàng ta không hề hay biết, còn ra tay dọn dẹp tất cả bọn họ mà không để lại chút âm thanh nào.
Tâm Nguyệt Hồ dở bỏ sự phòng thủ xuống, nàng nắm tay Thiên Kim chạy đến chỗ kẻ địch gần nhất mà mình phát hiện ra. Kẻ áo đen bịt mặt đang bị trói chặt vào bụi tre đầy gai nhọn. Nguyệt Hồ kiểm tra hơi thở kẻ đó thấy chưa tuyệt, gã chỉ bị hôn mê bất tỉnh mà thôi. “Người này chỉ muốn chế phục bọn sát thủ chứ không giết họ. Hắn là bạn hay thù đây?”
Bản thân Thiên Kim thì rất nhanh chóng nhận định tình hình theo hướng lạc quan nhất. Sao Hồng Loan quả nhiên đang chiếu mệnh nàng, số đào hoa ra đường có được người hâm mộ bí ẩn bảo vệ.
Tác giả :
Người Qua Đường A